Một giấc này, Giản Diêu ngủ mãi đến hơn 10 giờ mới tỉnh, vừa mở đôi mắt ra, Khương Hoài Tâm đã dán lại gần, tiếp tục đo nhiệt độ cho y thêm lần nữa.
38,2°C, cuối cùng cũng hạ xuống một ít.
"Vẫn phải uống thuốc tiếp." Khương Hoài Tâm nhỏ giọng nhắc mãi một câu, lại đi đun nước nóng.
Giản Diêu nằm trên giường không nhúc nhích, tròng mắt chuyển động theo động tác vụng về của Khương Hoài Tâm, Khương Hoài Tâm xoay người lại nhìn y, y lại nhanh chóng dời tầm mắt đi, thẹn thùng không dám đối mặt với hắn.
Giản Diêu không muốn thừa nhận mấy hành động khóc lóc ầm ĩ cùng hồ ngôn loạn ngữ lúc sáng sớm là mình nữa, đành phải giả vờ như bị mất trí nhớ, chẳng dám đả động đến.
Nước ấm cùng thuốc được đưa đến bên miệng, Giản Diêu nuốt nước bọt theo bản năng, trong miệng không có mùi vị, cổ họng vô cùng đau rát, càng khiến y thêm mệt mỏi rã rời.
Khương Hoài Tâm cúi đầu dùng trán mình chạm nhẹ lên y: "Nhiệt độ hạ bớt rồi đấy, một lát nữa dậy rửa mặt rồi ăn chút gì đó, sẽ thoải mái hơn nhiều."
"... Ừm."
Khương Hoài Tâm đỡ y ngồi dậy, lấy cái gối lót vào sau lưng để y dựa vào đầu giường, ngón tay khẽ vuốt qua cằm y: "Diêu Diêu à, sáng sớm tỉnh dậy em nói gì đó, còn nhớ không?"
"Không nhớ, tôi đau đầu, quên hết rồi." Giản Diêu trực tiếp giả ngu.
Khương Hoài Tâm không còn cách nào, đành coi là y xấu hổ, cũng không vạch trần y: "Em đừng nghĩ quá nhiều, mình mới có mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-tam/1112938/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.