Chương trước
Chương sau
Trần Khiêm Quân chỉ đơn giản khuếch trương một lúc, liền vội vã không nhịn nổi tiến vào lỗ nhỏ chặt chẽ. Làm hai người không nhịn được khẽ rên một tiếng.

Cố Ngôn Chi cảm giác thân thể của mình hoàn toàn bị một người khác lấp kín. Y mở mắt ra, một đôi mắt xoay chuyển tràn đầy phong tình tình dục, kích thích Trần Khiêm Quân suýt nữa không nhẫn nhịn được.

Thế nhưng vì không muốn sau chuyện này hai người lại có tổn thương gì, Trần Khiêm Quân quyết định phải cố gắng đối đãi hảo hảo. ( Tác giả viết thế a~).

Hắn hơi cúi đầu, để lồng ngực hai người dính chặt vào nhau, để y có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Hai chân Cố Ngôn Chi dùng một loại tư thế chính y còn chưa từng nghĩ tới mở ra, treo ở bên hông Trần Khiêm Quân, theo động tác của hắn, làm thân thể hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Trần Khiêm Quân.

“Ngươi chịu được chứ?”

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Làm nhanh lên một chút!”

Trần Khiêm Quân khẽ cười, ái nhân của hắn thật sự là…

Hắn nhẹ nhàng giật giật, đem hắn chôn đến càng sâu.

Cũng vì động tác này, đầu Cố Ngôn Chi ngẩng lên, lộ ra cái cổ cùng hầu kết đường nét ưu mỹ.

Hầu kết do phải hô hấp nên thường trên dưới chuyển động,□ gia tăng cường độ động đậy làm Cố Ngôn Chi không nhịn được rên lên.

Trần Khiêm Quân dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn nơi hơi chấn động kia, cảm thụ thân thể của y chậm rãi trở nên càng nóng.

Hai chân Cố Ngôn Chi chặt chẽ quấn chật lấy phần eo Trần Khiêm Quân, như một con gấu nhỏ đem cả người bám vào trên người Trần Khiêm Quân.

Trần Khiêm Quân dùng một cái tay đỡ eo y, một tay khác không quên ở hai quả thù du mê người thù chà đạp lên xuống.

“Ân ~ nhanh lên một chút ~ “

Nghe ái nhân gấp gáp nhịn không nổi lên tiếng rên rỉ, Trần Khiêm Quân gia tăng cường độ, đem thân thể của mình chôn đến càng sâu hơn.

Một trận sung sướng từ bên tai giống như điện giật chạy khắp toàn thân Cố Ngôn Chi, làm y không nhịn được run rẩy một hồi. Sau khi biết được chỗ đó, Trần Khiêm Quân càng ra sức va chạm điểm kia, chờ thanh âm Cố Ngôn Chi không kiêng dè chút nào từ trong cổ họng phát ra, thì hăn lập tức ngừng lại, cúi đầu hôn y.

“Này!”

Trần Khiêm Quân ôm Cố Ngôn Chi ngồi dậy, mặt đối mặt hôn môi, j□j, còn để trống một bàn tay xoa xoa tiểu Cố Ngôn Chi.

Cố Ngôn Chi nâng đầu Trần Khiêm Quân lên, rồi hôn xuống thật sâu, môi lưỡi giao chiến, đầu lưỡi mịn màng trải qua mỗi một nơi có thể đi tơi, cuối cùng lại quấn chặt lấy khí tức tràn đầy của nhau.

Hai người j□j cho nên thanh âm cũng thay đổi, lại càng thêm kích thích thần kinh não của nhau, cuối cùng chỉ còn dư lại kích thích nguyên thủy nhất.

Thời điểm hai người tách ra khóe miệng kéo theo một sợi chỉ bạc càng như một loại chất xúc tác, làm hai người không kìm lòng được xuất ra, chất lỏng trọc bạch dày đặc phun lên phần ngực rắn chắc của Trần Khiêm Quân, mùi vị lưu lại một mảnh dâm mỹ.

Trần Khiêm Quân chậm rãi hút khỏi thân thể Cố Ngôn Chi, còn kèm theo chất lỏng chảy ra.

Thứ kia rút ra làm cả người Cố Ngôn Chi trống rỗng. Y lè lưỡi liếm liếm cánh môi hồng nhuận, một đôi mắt câu hồn nhìn Trần Khiêm Quân. Môi mỏng hé mở: “Tiếp tục.”

Buổi tối hôm nay nhất định có người không ngủ. Không phải hai người, mà là ba người.

Chu Nại Huyễn ngồi ở trong thư phòng. Khách không mời mà tới chạy vào vương phủ hắn có biết, hắn cũng biết người kia đi tới chỗ nào, thậm chí còn biết lúc này người kia đang làm gì.

Vốn hắn còn xem đó là một nước cờ, bí mật của thiên hạ đệ nhất danh bộ nắm giữ trên tay hắn, thì hắn sẽ có càng nhiều thẻ đánh bạc, mặc dù danh bộ này không muốn để cho hắn sử dụng, cũng không muốn hắn nhúng tay vào chuyện của hắn.

Nhưng tại sao Chu Nại Huyễn vẫn cảm thấy mình không hài lòng tí nào? Thật giống như đã tìm được một bảo bối, lại phát hiện bảo bối này đã có chủ rồi?

Không phải không thừa nhận, cho dù làm Đại Định vương, xung quanh hắn có đủ loại kiểu dáng mỹ nhân, lại không có một mỹ nhân như Cố Ngôn Chi đủ để hắn cảm thấy tim đập thình thịch. Mọi chuyện ở Côn Luân điện sớm đã có người báo cáo với hắn, hắn cũng biết người này là có tài cỡ nào, nhưng tại sao người này lại không thuộc về hắn chứ?

Chu Nại Huyễn có chút buồn bực nhìn thư, lại có một thị nữ dè dặt đi tới nói: “Vương gia, thân thể Vương phi có hơi không khỏe, muốn mời ngài qua xem một chút.”

Chu Nại Huyễn khẽ cau mày, Vương phi này lại muốn cái gì?

“Thân thể không khỏe thì tìm đại phu, bản vương sẽ không chữa bệnh.”

“Nhưng Vương Phi nói, hi vọng ngài có thể đi xem thử.”

Chu Nại Huyễn nhìn bức thư trước mặt hơn một canh giờ còn chưa lật qua, cuối cùng vẫn đứng dậy đi theo thị nữ.

Hắn cùng Vương Phi chỉ là lợi dụng quan hệ của nhau. Lúc trước vì muốn rời khỏi kinh thành, đến thái ấp mới đáp ứng cưới nữ nhân này, cả hai cũng ước pháp tam chương nước giếng không phạm nước sông, nhưng tại sao nữ nhân này khoảng thời gian này lại khác thường như vậy?

Hắn ghét nhất chính là có người ở bên cạnh hắn giở trò.

Lúc Chu Nại Huyễn đi tới viện tử* Vương Phi, lúc đó Vương Phi còn đang nằm ở trên giường. Mặt mày hồng nhuận không giống với lời thị nữ nói là thân thể không khỏe.

* viện tử : sân trước cửa phòng vương phi.

Chu Nại Huyễn hơi nhíu mày.

Vương Phi lập tức lấy lòng cười nói: “Thật ra ta mới ăn no rồi, lại không biết nha đầu này lớn mật, kinh động tới Vương gia.”

Chu Nại Huyễn đuổi thị nữ, mới ngồi xuống băng ghế cạnh cửa hỏi: “Chuyện gì?”

“Vương gia, nhất dạ phu thê bách dạ ân*, chúng ta cũng làm phu thê nhiều năm rồi.”

*Ý muốn nói “một đêm làm vợ chồng bằng ân tình trăm năm sâu nặng

“Trên danh nghĩa.”

“Vậy cũng là phu thê a. Vương gia ngài cũng đối xử với nhà mẹ đẻ của người ta vậy sao?”

“Lúc ngươi gả vào ta đã từng nói với ngươi, chúng ta thành thân là do thánh ý làm khó, nếu ngươi tiến vào cửa nhà ta, cũng đừng nghĩ tới nhà mẹ đẻ của ngươi. Ta cũng không cho ngươi nhúng tay vào chuyện của triều đình, ngươi có phải là đem lời nói của ta ta như gió thổi bên tai?” Ánh mắt Chu Nại Huyễn như con báo tàn nhẫn nói: “Có mấy lời, ta sẽ không nói lại lần thứ hai.”

Biết Chu Nại Huyễn ra khỏi viện tử Vương Phi, hai tay Vương Phi vẫn con đang run rẩy. Nàng âm thầm cắn môi, dùng giọng nói phẫn hận: “Chu Nại Huyễn, một ngày nào đó ta sẽ để ngươi hối hận khi coi thường ta như vậy.”

Trần Khiêm Quân tính toán lưu lại cùng Cố Ngôn Chi, lại nhất thời nhận được tin của giáo chúng Duy Ninh thần giáo, nói Hoàng Thượng tuyên bố Trương Thúc Đại đại nhân mười hai tội trạng, đồng thời đã hạ lệnh muốn tịch thu nhà Trương đại nhân.

Trần Khiêm Quân vốn coi Trương đại nhân như cha ruột của mình, bây giờ nghe được tin tức này thì sao có khả năng ngồi yên không để ý tới?

Cố Ngôn Chi lại rất bình địa nói: “Trương lão đầu quả nhiên tài giỏi, lão đã sớm ngờ tới sau khi lão chết sẽ có người không bỏ qua lão cùng người nhà, cho nên đã sớm để ta giúp lão sắp xếp tốt.”

Câu này nói ra làm Trần Khiêm Quân thấy kỳ quái, tính cách Cố Ngôn Chi như vậy, thì sao có khả năng giúp Trương đại nhân?

Đối với chuyện này, Cố Ngôn Chi bày tỏ đó là lần đầu tiên y bị người hãm hại đến thảm như vậy. Lão già đáng chết kia từ trước đó đã ngờ tới chuyện sẽ xảy ra ngày hôm nay.

“Hiện tại ngươi tới Lục Phiến Môn hỏi thăm tin tức thử, xem xem rốt cuộc là ai muốn đối phó Trương đại nhân, kẻ kia có phải là cũng có phần.”

“Trương đại nhân cùng Cẩm Y vệ từ trước đến giờ không hợp bàn, ta sợ lúc tới xét nhà sẽ có bất lợi với tử tôn Trương đại nhân.”

*tử tôn : con cháu

“Yên tâm đi, ta đã sớm đưa bọn họ chuyển đến chỗ an toàn, hiện tại đang sống ở trong Trương gia đều là người của ta.” Cho nên nơi đó cũng coi như là một cứ điểm của thần giáo, mà bọn họ cũng đã đào ở phía dưới trạch tử* một con đường. Chuyện này Cố Ngôn Chi đương nhiên không có nói cho Trần Khiêm Quân, y biết Trần Khiêm Quân sẽ không cho phép có người tùy tiện động vào nhà Trương đại nhân. Y chỉ coi đó là vì làm cho Trương lão đầu nhiều chuyện nên cầm về một chút lãi mà thôi.

*trạch tử : nhà lớn, nhà chính ( chắc vậy QAQ)

“Nhưng ta lo lắng ngươi ở một mình.”

“Không cần lo lắng, ta sẽ chờ ngươi trở lại rồi hai chúng ta đại hôn.”

Trần Khiêm Quân nghe vậy thì cười, ở khóe miệng Cố Ngôn Chi khẽ hôn một cái, rồi rời khỏi.

Ai, lại quên hỏi tại sao vỗ công của Trần Khiêm Quân khôi phục còn võ công của y lại biến mất. Đều là do lúc đó nhìn thấy Trần Khiêm Quân nên quá kích động quên mất.

Chu Nại Huyễn đã sớm nhìn thấy Cố Ngôn Chi ngồi ở trong sân tắm nắng. Sắp bắt đầu mùa đông, ánh mặt trời cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.

“Làm sao lại ở đây?” Chu Nại Huyễn đi tới bên cạnh Cố Ngôn Chi hỏi.

“Ai, ngài là Vương gia, ta sao có thể đi quấy rối ngài làm việc công hả?” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Cố Ngôn Chi cũng chẳng thèm đem Chu Nại Huyễn như một Vương gia mà đối đãi, không có suy nghĩ phải đứng dậy hành lễ, vẫn bất động ngồi ở trên ghế thái sư. Đương nhiên, là do buổi tối vận động quá độ, eo đau lưng nhức cũng là một nhân tố quan trọng.

“Hôm nay ta sai người đặc chế bánh hà hoa cũng không sai, ngươi có hứng thú nếm thử hay không?”

Nghe nói có đồ ăn hai mắt Cố Ngôn Chi có sáng lên, nhưng khi nghĩ tới đầu bếp nhà Chu Nại Huyễn y lại không còn hứng thú.

Đầu bếp thật ra có tay nghề không kém, làm được đồ ăn rất thơm ngon, Cố Ngôn Chi thích ăn ngọt, chỉ mỗi mùi hương thì hoàn toàn chưa đủ thỏa mãn yêu cầu của y, y thích ăn đồ ngọt, là phải cực ngọt.

“Ngươi có thể bảo đầu bếp thả thêm một ít đường không? Một Vương Phủ lớn như vậy, một ít đường cũng muốn bớt lại sao?”

“…” Chu Nại Huyễn là ần thứ đầu thấy một nam nhân thích ăn đồ ngọt như vậy.

Hắn xoay người đi mấy bước lại quay đầu lại, chỉ thấy Cố Ngôn Chi nhắm mắt yên tĩnh nằm ở trên ghế thái sư, áo bào màu sắc diễm lệ tùy ý rũ xuống trên đất, gió thu phất phơ thổi bay tay áo, ánh mặt trời cuối thu chiếu ở trên da thịt trắng nõn của y, dường như độ lên cho y một tầng ánh sáng màu vàng.

“Tiên phu thắng phấn bạch, mạn kiểm nhược đào hồng. Hiệp đạn điêu lăng hạ, thùy câu liên diệp đông. Oản động phiêu hương xạ, y khinh nhâm hảo phong.” Chu Nại Huyễn không khỏi ngâm ra câu thơ này, lập tức phát hiện cái gì khác thường nên lập tức quay đầu vội vã rời đi.

Nhưng cho dù không nhìn thấy người kia, trước mắt của hắn vẫn luôn hiện ra hình ảnh một mỹ nhân tắm ánh mặt trời. Tại sao một người mỹ hảo* như thế, lại không thuộc về hắn?

* (cuộc sống; tiền đồ, nguyện vọng)

Tên này rất nguy hiểm, y lơ đãng cử động cũng khiến trong lòng Chu Nại Huyễn xáo trộn.

Chu Nại Huyễn nắm chặt nắm tay, nếu như Cố Ngôn Chi không thể để cho hắn sử dụng, vậy hắn nhất định sẽ tự tay đem y đưa vào luyện ngục. Bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không để bất luận ai trở thành nhược điểm của hắn.

Tác giả có lời muốn nói: “Tiên phu thắng phấn bạch, mạn kiểm nhược đào hồng. Hiệp đạn điêu lăng hạ, thùy câu liên diệp đông. Oản động phiêu hương xạ, y khinh nhâm hảo phong.” Câu thơ này xuất từ Lương Lưu Tuân ( phồn hoa thi ). Nói chính là Chu Tiểu sử.

Chu Tiểu sử là mỹ nam tử Tấn triều, mọi người đều biết Ngụy Tấn thịnh mỹ nam, thích xem ** các vị nhất định sẽ không bỏ qua một vị mỹ nhân câu người. Có người nói hắn “Hương phu nhu trạch, tố chất tham hồng. Đoàn phụ viên di, hạm đạm phù dong.” Có thể thấy được hắn quả thật rất đẹp. Bởi vì hắn rất đẹp, hơn nữa tên đẹp lan xa,cho nên bị Hoàng Đế coi trọng đưa vào hoàng cung diện kiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.