Chương trước
Chương sau
Chu Trường Hằng kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Chi, vội vã trả lời nói: “Tuy ta biết ngươi là danh bộ đệ nhất thiên hạ, nhưng chuyện này cũng không phải chỉ mình ngươi có thể nói láo(*). Ta sai người từ Trường Viễn phủ đệ* vận chuyển tới đây, toàn bộ hành trình đều có người giám hộ, căn bản không thể có năng lực trộm long tráo phượng được.”

*Đáng ra ở đây là nguy ngôn tủng thính: Nói chuyện giật gân; bắn tiếng đe doạ, nói láo.

Cố Ngôn Chi nói: “Ta đã thấy Huyết Ngọc Phượng Hoàng thật sự. Thứ này tuy được phỏng chế giống y như đúc, màu sắc rất thông suốt, nhưng không có khí tức Huyết Ngọc Phượng Hoàng tỏa ra”

Cho dù hàng nhái giống y như đúc, cũng sẽ có chỗ thiếu sót.

Vương Hành đã nói, Đại Định vương cần tiền, cần vô cùng nhiều tiền để chiêu mộ binh sĩ, như vậy thì nhất định sẽ không tìm Ngọc Thạch chân chính quý giá để thay thế Huyết Ngọc Phượng Hoàng. Sỡ dĩ lúc trước bọn họ đã thu tay, đại khái là vì nguyên nhân tìm người chế tạo đồ nhái.

Cố Ngôn Chi nói: “Bảo vật gia truyền mà ngươi cũng không biết thật hay giả?”

“Ngươi!” Chu Trường Hằng bị một câu nói nhẹ như mấy gió của Cố Ngôn Chi làm tức giận không nhẹ. Câu này hiển nhiên  là đang khinh thường Chu Trường Lâu không xứng làm người thừa kế Chu gia.

Trần Khiêm Quân nói: “Nếu ngươi cứ tin đây không phải đồ thật, có biện pháp gì hay để chứng minh Huyết Ngọc Phượng Hoàng này là giả không?”

Hắn tin tưởng Cố Ngôn Chi. Là giáo chủ ma giáo tìm trân bảo khắp thiên hạ, Cố Ngôn Chi chắc chắn sẽ không nhìn lầm một khối Ngọc Thạch.

Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, hỏi: “Khối ngọc thạch này người mang trở lại lúc nào, có người từng chạm qua nó chưa?”

“Đây là bảo vật gia truyền, làm sao có khả năng dễ dàng để người ta chạm?”

“Ngươi có nhìn kỹ bên trong có thể có tỳ vết gì không?”

“Ta đã nhìn kỹ, cũng không có.” Chu Trường Hằng đối với điểm này vẫn có chút yên tâm.

Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi sai người đốt lửa mang tới, đốt Huyết Ngọc Phượng Hoàng này thử.”

“Ngươi! Đây là bảo vật gia truyền, há có thể đốt?” Chu Trường Hằng tức giận đến không nhẹ.

“Ngươi có phải cho rẳng chỗ này bí ẩn sẽ không có người tới trộm bảo bối của ngươi? Càng chắc chắn sẽ không có người đến đốt bảo bối của ngươi?” Cố Ngôn Chi vừa nói vừa lui lại mấy bước.

Không biết từ lúc nào sau lưng xuất hiện một người, trực tiếp ném một cây đuốc vào bên trong, loạn bay, khí độc bao quanh cũng không thể dập tắt được.

Lửa lan từ giá gỗ tràn ra xung quanh, dần dần đốt tới bệ đựng Huyết Ngọc Phượng Hoàng.

Chu Trường Hằng tức giận tới hai mắt đỏ lên, lập tức muốn đi vào trong dập lửa.

Cố Ngôn Chi nói với Phong Phi Dương: “Ngăn hắn lại, vọt vào chính là tìm chết, chính hắn còn không biết cơ quan hắn bố trí?”

Phong Phi Dương cho dù không muốn bị người chỉ thị, cũng không thể không ngăn Chu Trường Hằng.

Không biết Huyết Ngọc Phượng Hoàng kia làm bằng vật liệu gì vật, bị lửa đốt tới thì tan ra.

Chu Trường Hằng nhìn thấy sửng sốt nửa ngày, đó là báu vật gia truyền Chu gia truyền, lại có thể lụi tàn theo lửa?

Cố Ngôn Chi quay đầu nói với Cố Đại Chí: “Làm tốt lắm, nhanh mang nước lại chữa cháy?”

“A?”

Cố Ngôn Chi nói như đương nhiên: “Ngươi thả lửa không phải ngươi tới cứu, thì ai tới cứu?”

Cố Đại Chí bị điểm tên tức không nhẹ a. Không phải ngươi bảo ta phóng hỏa, ta có thể tùy tùy tiện tiện đốt đồ gia truyền của người ta sao? Hiện tại thì hay rồi, ngươi nói một câu ta còn phải đi chữa cháy!

Nhưng khi nhìn gương mặt đó, hắn lại thở dài một hơi, ai bảo người này lúc trước đã cứu hắn chứ?

Phong Phi Dương mang theo Chu trường Hằng đã nhuyễn thân đi tới đại điện.

Dáng vẻ Chu Trường Hằng sững sờ ngốc lăng, vừa mới ngồi xuống, khóc tới thiên hôn địa ám.

Xin lỗi tổ tông xin lỗi phụ thân, hắn lại không thể bảo vệ tốt bảo vật gia truyền, để người ta một đuốc đốt sạch. Hắn muốn trước tiên phải giết kẻ thiêu đốt bảo bối, sau đó tự sát để tạ tội.

Hắn ở bên kia khóc, nhưng không có một ai tiến tới an ủi. Đến nửa ngày, Cố Đại Chí rốt cuộc dập tắt được lửa, một thân đen thùi đi trở về cùng Cố Ngôn Chi đưa tin: “Ta đã dập tắt lửa.”

Cố Ngôn Chi gật đầu. Thì nhìn thấy Chu Trường Hằng rút ra một thanh kiếm vót tới Cố Đại Chí.

Trần Khiêm Quân lập tức ngăn cản Chu Trường Hằng nói: “Thứ kia không phải Huyết Ngọc Phượng Hoàng thật sự.”

Chu Trường Hằng đã đỏ cả mắt, căn bản không nghe được người khác đang nói cái gì, chỉ có một ý nghĩ —— giết tên hỗn đản đã thiêu bảo bối!

Cố Đại Chí lấy ra một mảnh vụn nói: “Ngươi ngu đột xuất, một khối nhựa thông cũng có thể xem thành bảo bối.”

Lần này Chu Trường Hằng sửng sốt. Cố Đại Chí đem khối nhựa thông ném cho Chu Trường Hằng.

Còn có thể nhìn ra hình dáng Huyết Ngọc Phượng Hoàng, vẫn còn một số chỗ chưa bị đốt hết.

Mặc dù không biết trộn lẫn thứ gì làm cả khối nhựa thông trở nên mịn màng, thế nhưng sờ qua một lần thì biết đây tuyệt đối không phải Ngọc Thạch.

Lần này Chu Trường Hằng tỉnh táo lại. Nhựa thông nhìn như có bất kỳ tạp chất gì ở bên trong, nhìn không kỹ còn tưởng Ngọc Thạch thật.

Thật ra với thứ này, chỉ cần Chu Trường Hằng sờ qua một chút thôi sẽ biết đó không phải Huyết Ngọc Phượng Hoàng thật, nhưng khi Chu Trường Hằng nghe nói có người ngấp nghé Huyết Ngọc Phượng Hoàng, nên rất sốt ruột sai người ta đưa Huyết Ngọc Phượng Hoàng trở về, lại sợ trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên căn bản cũng không dám nhìn kỹ. Sau đó lại đưa tới Chu gia trang, cũng là rất bí ẩn sai người đem mật thất bố trí kỹ càng, trong lúc đó căn bản không hề chú ý Huyết Ngọc Phượng Hoàng đã sớm bị người tráo mất.

Đã biết đây không phải Huyết Ngọc Phượng Hoàng thật, nhưng lại không hề biết một tý gì về kẻ trộm long tráo phượng.

Sững sờ chỉ chốc lát sau, hắn lập tức đưa mắt nhìn sang Cố Ngôn Chi nói: “Trần bộ đầu, nghe nói ngươi là danh bộ đệ nhất thiên hạ, vụ án đi qua trên tay ngươi vô số, nhưng tất cả đều bị ngươi trinh phá, lần này là chuyện báu vật gia truyền Chu gia ta, kính xin ngươi nhất định phải giúp chúng ta tra ra rõ rõ ràng ràng a!”

Cố Ngôn Chi đương nhiên không phải loại người dễ dàng nghe người sai khiến, Chu Trường Hằng vừa nãy còn vô lễ với y đó nha. Cho dù y thật sự muốn tìm cho được thủ phạm phía sau màn, cũng sẽ không tiện nghi cho Chu Trường Hằng.

“Cái này hả, tại sao ta phải giúp ngươi?”

Còn chưa nghĩ tới tình huống đối phương không muốn giúp đỡ, Chu Trường Hằng đã lập tức phản ứng lại, nói: “Trần bộ đầu muốn thù lao thế nào? Chỉ cần ta có thể lấy ra, nhất định sẽ không keo kiệt.”

Trần Khiêm Quân • Thật• giả • Cố Ngôn Chi đỡ trán, ộmt đời anh danh của hắn đã bị Cố Ngôn Chi làm bại hết.

Trần Khiêm Quân • giả • Cố Ngôn Chi • thật âm hiểm cười nói: “Nghe nói bên trong Chu gia trang có vô số bảo bối, Huyết Ngọc Phượng Hoàng là bảo vật trấn trang, đương nhiên ta sẽ không dễ dàng cầm đi, nhưng mà nghe nói Chu gia trang còn có một quyển nội công tâm pháp.”

Chu Trường Hằng nói, nội công tâm pháp này cũng là bảo vật gia truyền của Chu gia trang, tại sao có thể dễ dàng truyền ra ngoài?

Cố Ngôn Chi nói: “Phải biết có thể ở dưới con mắt mọi người thần không biết quỷ không hay tráo được Huyết Ngọc Phượng Hoàng nhất định không phải người bình thường, ngươi nói tại sao ta có thể dùng tính mạng của mình đi vào nguy hiểm đổi một khối thạch hả? Hơn nữa khối thạch kia có lấy lại được nhưng lại không chiếm làm của riêng.”

Chu Trường Hằng cắn răng, nội tâm kịch liệt giao chiến cân nhắc bên nào nặng bên nào nhẹ xong, mới làm mặt táo bón nói: “Nội công tâm pháp có thể cho ngươi xem, thế nhưng ngươi không thể lấy ra khỏi sơn trang.”

Cố Ngôn Chi vỗ vỗ Trần Khiêm Quân nói: “Để hắn xem là được.” Ngược lại là ai xem cũng chẳng khác nhau.

Y từng nghe nói Trần Khiêm Quân có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, ân, lợi hại như vậy không dùng thử thì thật đáng tiếc.

Trần Khiêm Quân không nói gì mà nhìn Cố Ngôn Chi, thật không biết tên này lại đang đánh chủ ý quỷ quái gì.

Nếu đối phương nhờ giúp hắn tìm Huyết Ngọc Phượng Hoàng, đương nhiên sẽ không bạc đại khách mời. Chu Trường Hằng lập tức sai người chuẩn bị tốt phòng hảo hạng để bọn họ nghỉ ngơi.

Cố Ngôn Chi nửa đêm chạy tới phòng Trần Khiêm Quân, nhắm ngay khóe miệng Trần Khiêm Quân khóe hôn sâu, sau đó cười tủm tỉm nói: “Sao nào, tướng công của ngươi lợi hại không?”

Trần Khiêm Quân lạnh lùng mở miệng hỏi: “Ai là ai tướng công?”

“Đương nhiên ta là tướng công của ngươi.” Cố Ngôn Chi cười híp mắt, lại bị Trần Khiêm Quân chặn ngang ôm lấy, dùng sức hôn một cái.

Đáng tiếc thân thể Trần Khiêm Quân không có một tí nội lực nào, dù thân thể hắn cường tráng to lớn ẩn chứa năng lượng cường đại cũng không phải đối thủ—— y mới không thèm khoe khoang! ( ý là sau khi em đổi trở về lấy lại nội lực, thì sẽ áp a Quân được ạ!)

Nếu như suy nghĩ một chút, sau khi thân thể đổi trở về, ai là tướng công còn không phải do y định đoạt?

Cho nên Cố Ngôn Chi tùy ý để Trần Khiêm Quân hôn đủ, sau đó mới bắt đầu nói chính sự.

Thật ra nếu muốn người của Đại Định Vương xuất đầu lộ diện, vô cùng đơn giản. Bởi vì trên tay bọn họ có một thứ Đại Định vương đang muốn —— Dạ Minh Châu.

Bọn họ đã tóm được Huyết Ngọc Phượng Hoàng, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Dạ Minh Châu.

Đến lúc đó chỉ cần lợi dụng Dạ Minh Châu dụ rắn ra khỏi hang là xong.

Hai ý tưởng gặp nhau về điểm này có thể nói là bất mưu nhi hợp. ( không bàn mà trùng ý)

Đúng lúc gặp phải Vương Hành đến tìm Trần Khiêm Quân thương lượng chuyện kế tiếp.

Vương Hành nghe xong một hồi, thì cảm thấy đã có giáo chủ ma giáo ở đây, lại có danh bộ đệ nhất thiên hạ ở đây, một phương pháp như vậy xác thực có thể dùng được.

Cố Ngôn Chi vỗ vỗ vai Vương Hành nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ hảo hảo đem ngươi giấu đi, sẽ không để cho ngươi dễ dàng bị người bắt đi.”

Trần Khiêm Quân lập tức kéo tay Cố Ngôn Chi, không cho y lại loạn vỗ.

“Vương công tử còn có chuyện gì sao?”

Vương Hành lập tức lắc đầu, thật ra hắn chỉ muốn tới đây hỏi xem bên này có ý kiến gì không, nhưng nếu bên này cũng đã xác định phương án, vậy hắn không nên tới nhiều chuyện.

Sự thật là, hắn đang nhớ tới hai người kia là đoạn tụ, trong lòng còn đang có một vướng mắc. Vừa vặn lại nhìn thấy tay hai người quấn quýt lấy nhau, thì lập tức cảm thấy mình đến thật không đúng lúc.

Nhìn bóng lưng Vương Hành tháo chạy, Cố Ngôn Chi nở nụ cười. Lại bị Trần Khiêm Quân kéo tay ôm y vào ngực của hắn, nói: “Ngươi từ khi nào có loại tật xấu loạn chạm người?”

Hai mắt Cố Ngôn Chi cười muốn chảy nước ra, nói: ” Ta thật cũng không muốn chạm hắn, dù sao đây là thân thể của ngươi, nhưng khi ta nhìn dáng vẻ hắn cách ứng tâm tình sẽ không hiểu sao lại tốt lên, cho nên mới không nhịn được vỗ một cái.”

Trần Khiêm Quân làm mặt nghiêm túc nói: “Lần này bỏ qua, lần sau không được tùy tiện chạm người khác.”

Con ngươi Cố Ngôn Chi chuyển động, nhào tới hôn Trần Khiêm Quân một cái rồi nói: “Ngươi là cá biệt có tính hay không?”

“Ta vẫn tính là người khác sao?” Trần Khiêm Quân nhíu mày, rõ ràng không thích Cố Ngôn Chi coi hắn là thành người khác.

Cố Ngôn Chi cười khẽ. Không ngờ danh bộ đại nhân cũng có lúc thích ăn dấm, thật là, quá đáng yêu!

Thật ra biện pháp của bọn họ rất đơn giản. Một Huyết Ngọc Phượng Hoàng cũng đã đủ gây nên náo động, nếu như Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng này viên Dạ Minh Châu đặt ở cùng một chỗ, không phải là náo động vô cùng lớn?

Cho nên bọn họ quyết định mở một triển lãm trân bảo, kỳ trân dị bảo thế gian khó gặp đều sẽ để ở chỗ này xuất ra, đương nhiên nếu như có người muốn xem thì bỏ một ít tiền đánh đổi.

Có bạc ắt không thể thiếu phiếu vào cửa. Như vậy không chỉ có thể tóm được nghi phạm, còn có thể kiếm bộn tiền, sao lại không làm? —— đây là nguyên văn Cố Ngôn Chi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.