Trần Khiêm Quân nói: “Tại sao ngươi bị người đuổi giết?”
Người đến vừa nhìn thấy Trần Khiêm Quân, phát hiện quả nhiên là người quen, mới thở dài hoãn khí, cả người xụi lơ ở trên mặt đất. Dù sao cũng là thư sinh chưa từng học võ, bị người truy sát như vậy, còn liều mạng chạy một đoạn đường dài, đã sớm không chịu nổi.
Cố Ngôn Chi vừa nghe, cảm giác nguy hiểm lập tức thăng lên. Phải biết loại thư sinh văn nhược lớn lên không kém tí nào này, ai biết có phải lại nhảy ra một tên coi trọng phu nhân y?
Cho nên Cố Ngôn Chi lập tức đi tới trước mặt Trần Khiêm Quân, che hắn ở phía sau mình.
Vương Hành sửng sốt một chút, không hiểu Cố Ngôn Chi làm như thế là có ý gì.
Cố Ngôn Chi quên một chuyện, hai người bọn họ đều không phải thân thể của chính mình, cho nên người kia nhận thức Trần Khiêm Quân, thì cũng biết y.
Trần Khiêm Quân vừa nghĩ qua cũng biết Cố Ngôn Chi đang nghĩ cái gì, không khỏi cong khóe miệng, khi thấy Cố Ngôn Chi nhìn sang lại trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
“Vị này chính là Vương Hành, ngươi quên?”
Cố Ngôn Chi căn bản không nhớ rõ bản thân lúc nào thì gặp một người tên là Vương Hành.
Có Trần Khiêm Quân nhắc nhở, ngươi còn nhớ lúc chúng ta tới Côn Luân điện gặp phải cầm kỳ thư họa không?
Nói như vậy, Cố Ngôn Chi mới rốt cuộc nhớ lại. Thế nhưng cho dù như vậy y cũng không hề hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
Trần Khiêm Quân nói: “Ta nhớ Vương công tử hẳn là công tử Vương Tích Tước Vương đại nhân, tại sao lại ở trên Côn Luân điện? Bây giờ vì sao lại bị người đuổi giết? Phải biết bốn vị điện chủ Côn Luân điện đều có người bảo hộ.”
Vương Hành nói: “Chỗ này không thích hợp nói chuyện, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi.”
Cố Ngôn Chi nói: “Có thể, lên xe ngựa đi.”
Vương Hành vừa đi vào xe ngựa, lại bị Cố Ngôn Chi ngăn ở bên ngoài, nói: “Ngươi ở bên ngoài cản mã.”
Lần này Vương Hành bị làm khó dễ, một thư sinh yếu đuối như hắn, loại chuyện cản mã cho tới bây giờ chưa từng làm qua, hơn nữa hiện tại hắn còn đang bị người đuổi giết, vạn nhất lúc nào đó đột nhiên nhảy ra một người giết chết hắn, thì làm sao bây giờ?
Cố Ngôn Chi không hề bị lay động, kiên trì muốn cho Vương Hành cản mã.
Trần Khiêm Quân hoàn toàn không có ý kiến. Cố Vọng Chi bày tỏ, lão ca nàng sao như gà mẹ vậy? Trời ạ, thật sự làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng!
Vương Hành bất đắc dĩ, ai bảo người kia cứu hắn. Tuy Vương Hành không nói ra ngoài, nhưng trong lòng lại nghĩ, người người đều nói đệ nhất danh bộ Trần Khiêm Quân, làm người quang minh lỗi lạc khí độ bất phàm phong độ nhẹ nhàng hơn người, nhưng sao bây giờ lại khác a? Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt a.
Cố Ngôn Chi nhìn Cỗ Vọng Chi đang nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại bản thân, nói: “Nếu như ngươi lại ở trong lòng nói nói xấu ta, thì xuống xe ngựa đi bộ.”
Cố Vọng Chi nhịn nửa ngày, lại nhịn nửa ngày, nói: “Đại tẩu, tốt xấu gì ta cũng là một giới nữ lưu, sao ngươi lại nhẫn tâm để ta xuống xe đi bộ?”
Cố Ngôn Chi nói nhỏ hai tiếng nói: “Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu.” (Nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu)
“…” Cố Vọng Chi nhắm mắt lại trong lòng cuồng mắng: CMN, lão hỗn đạn lại xuất khẩu thành chương! Thật muốn hoài nghi lão hỗn đản này còn có phải là lão hỗn đản kia không.
Sự tình quả nhiên trong dự liệu của Vương Hành, xe ngựa mới vừa chạy không tới hai dặm đường, thì lập tức có người đuổi tới. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ bản thân còn trẻ chưa thành gia lập nghiệp, tại sao lại có thể chết ở nơi như thế này? Thật không phải đại trượng phu!
Nhưng hắn chưa đợi được tới lúc bản thân máu tươi ba thước, thì nhìn thấy người vừa nãy để hắn cản xe ngựa đã vọt ra bên ngoài, cùng những người kia mù chém.
Trần Khiêm Quân cũng xông theo ra ngoài. Cố Ngôn Chi vẫn không nhờ hắn đã không có nội lực sao? Đã vậy còn làm loạn.
Những tên này vì che dấu tai mắt người, cho nên từ lúc bắt đầu phái người truy sát Vương Hành là một đám không có trải qua huấn luyện mã tặc, tự nhiên đối phó dễ dàng. Nhưng khi bọn họ thấy sự tình bại lộ, thì lập tức đổi thành mấy cao thủ hàng đầu, cho dù Cố Ngôn Chi ngoại gia công phu lợi hại cỡ nào, cũng không sánh bằng mấy tên sát thủ này.
Trần Khiêm Quân nhanh chóng đánh mấy tên kia đo đất. Cố Ngôn Chi vừa mới chuẩn bị mở miệng, Trần Khiêm Quân cũng vội vã đem cánh tay của bọn chúng phế đi.
Chỉ chốc lát sau, tất cả con mắt những tên này đảo một vòng, miệng sùi bọt mép, không để lại một người còn sống.
Bọn họ vừa nhìn cũng đều rõ ràng, tất cả những tên này đều là có chuẩn bị mà đến, sẽ không dễ dàng bị người ta tóm lấy, đã sớm ở đeo độc dược trí mạng trong răng, bây giờ có gọi Đại La thần tiên cũng khó mà cứu.
Chuyện này, chỉ có hỏi Vương Hành mới nhận được đáp án.
Lần này, Cố Ngôn Chi không ngăn cản Vương Hành lên xe ngựa, đương nhiên cũng miễn xử phạt để Vương Hành đánh xe.
Dùng lời Cố Ngôn Chi tới nói chính là: “Ngươi cản xe ngựa làm tiểu gia ta ngồi quá không thoải mái.”
Vương Hành: “…”
Cũng may lần này, không còn ai lại tới truy sát Vương Hành.
Cố Ngôn Chi nói: “Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Vương Hành nhìn một nử tử duy nhất ngồi trên xe, dường như hơi do dự có nên ở trước mặt người ngoài nói ra hay không.
Cố Ngôn Chi lập tức nói: “Không sao, đó là muội muội ta.” Nói xong lại cực kỳ khó chịu nhìn về Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi là của ta, cho nên muội muội ngươi chính là muội muội ta!”
Trần Khiêm Quân quay đầu đi. Hắn thật sự không cười Cố Ngôn Chi tý nào.
Cố Vọng Chi cố ý được tiện nghi ra vẻ, ngọt ngọt ngào ngào nhìn về Cố Ngôn Chi hô một tiếng: “Ca ~ “
Cả người Cố Ngôn Chi lập tức nổi da gà. Tiểu tiện nhân Cố Vọng Chi này từ khi bắt đầu biết chuyện đã không còn kêu y là ca, không ngờ lạ gọi thân thể Trần Khiêm Quân là ca! Cố Ngôn Chi không biết tại sao, trong lòng nổi lên một điểm khó chịu.
Vương Hành nhìn Cố Ngôn Chi có chút muốn nói lại thôi, vị này tuy nói là đệ nhất bộ vang danh thiên hạ, nhưng sau mấy hắn tiếp xúc, đều cảm thấy có một chút cảm giác đáng tin.
Ngược lại, là vị nam tử cực kỳ xinh đẹp kia, càng thêm khiến người ta cảm thấy có thể tin.
Vương Hành liền xoay đầu, nói với Trần Khiêm Quân: “Ta là điện chủ Côn Luân điện ngươi cũng biết rồi, nhưng ta còn có một thân phận khác —— chuyện này ngươi làm sao mà biết?”
Trần Khiêm Quân nói: “Này không quan trọng, quan trọng chính là, vì sao ngươi lại ở Côn Luân điện?”
Vương Hành nói: “Lúc trước khi ta tới Côn Luân điện, chỉ là cho rằng mình có một thân tài hoa, nhưng không có chỗ phát huy.”
Vương Hành đã từng tham gia khoa thi, tuổi còn trẻ cũng đã trúng cử, nhưng lại vì cha của hắn Vương Tích Tước là Đại học sĩ nội các, cho nên hầu như tất cả mọi người không tin là hắn dựa vào chân tài thực học. Vương Hành trẻ tuổi nóng tính, cảm thấy có tiếp tục lưu lại cũng là lãng phí tài hoa của mình, vừa vặn nhận thức một người, nói muốn thành lập Côn Luân điện, cho nên hãy đi cùng hắn.
Hắn đối với Côn Luân điện cũng không có nhiều cảm tình, chỉ là một nơi có thể để cho hắn triển khai hoài bão. Côn Luân điện nắm giữ các loại tàng thư, đều thế gian hiếm thấy, có khi thậm chí ngay cả hoàng cung đại nội cũng không có.
Vương Hành bắt đầu sinh nghi với Côn Luân điện, cũng là từ khi Côn Luân điện phú khả địch quốc.
Những năm hắn ở Côn Luân điện, khắp nơi điều tra mới phát hiện, Côn Luân điện kỳ thật thuộc sở hữu của Đại Định vương, mục đích chính là muốn tụ họp nhân tài thu lại tài vật.
Cho nên hắn hoài nghi Đại Định vương có ý đồ không tốt.
Trần Khiêm Quân chăm chú nghe Vương Hành nói xong, sau đó nói: “Chuyện quan trọng như vậy tại sao ngươi lại muốn nói cho ta? Thứ nhất, Trương đại nhân cùng phụ thân ngươi là chính địch, ngươi không có lý do gì nói cho ta; thứ hai, loại tội có ý đồ mưu phản không phải tùy tiện liền có thể nói ra được, rất có thể ngươi sẽ bị Đại Định vương đem quân đuổi giết; thứ ba, tại sao ngươi tin tưởng ta?”
“Bởi vì ta tin tưởng người ở Côn Luân điện kia không phải các ngươi giết.” Vương Hành nói chắc như định, giống như hắn kiên định cho rằng Đại Định vương không bao lâu nữa sẽ mưu phản.
Cố Ngôn Chi nói: “Coi như ngươi có não.”
Vương Hành nói tiếp: “Phụ thân ta tuy rằng cùng Trương đại nhân ở trên chính vụ không hợp, thế nhưng hai người đều là một lòng vì nước. Hơn nữa những năm gần đây ta một mình ở bên ngoài, nhiều ít gì cũng nhìn thấy tiên pháp của Trương đại nhân hiệu quả. Chò dù ta không thích Trương đại nhân chuyên quyền cỡ nào, thế nhưng không thừa nhận cũng không được, hắn là một lòng vì nước vì dân.”
Đây là lời thật của Vương Hành, làm Cố Ngôn Chi tràn đầy đồng cảm.
Lần đầu tiên y bị một người hãm hại, lão Trương tranh thủ lúc chết hãm hại y, chết đi rồi sau đó vẫn tính toán y rất tốt, làm Cố Ngôn Chi muốn tìm đối tượng trả thù cũng không tìm được!
Vương Hành đã sớm hoài nghi bên trong Côn Luân điện không chỉ có bốn điện chủ. Bốn tầng cũng không phải là tầng cao nhất của Côn Luân, Côn Luân điện chắc chắn còn tầng thứ năm, nhưng từ trước tới giờ bọn họ chưa từng có ai đi tới, thậm chí không có ai biết làm sao vào được tầng thứ năm, càng thêm không biết bên trong có ai.
Trần Khiêm Quân hỏi: “Lúc trước là ai đề nghị ngươi cùng tới Côn Luân điện?”
Trần Khiêm Quân cho rằng Vương Hành sẽ nói cho hắn biết, nhưng đối với chuyện này, Vương Hành lại lựa chọn im lặng.
Hắn có thể mang hết tất cả bí mật của Côn Luân điện nói cho Trần Khiêm Quân, nhưng chỉ giữ lại chuyện riêng tư. Bất luận Trần Khiêm Quân hỏi hay Cố Ngôn Chi nói bóng gió thế nào, cũng không làm Vương Hành mở miệng nói ra chuyện của hắn.
Khuyết đi một khối vừa vặn là chỗ quan trọng nhất. Nếu như biết người kia là ai, thì rất có thể tìm rõ nguồn gốc.
Thế nhưng người trong cuộc duy nhất biết rõ tin tức lại không chịu nói ra, bọn họ cũng không thể ép hỏi. Dù sao đây cũng không phải phạm nhân.
Cố Ngôn Chi nói: “Thật ra chúng ta cũng sớm đã biết Đại Định vương chuẩn bị mật mưu tạo phản rồi, bằng vào chúng ta chỉ là muốn hiểu rõ để quyết định.”
Vương Hành vừa nghe, con mắt lập tức sáng lên. Người này mặc dù nhìn rất tùy tiện, nhưng hắn vẫn lấy đại cục suy nghĩ.
Ai dè Cố Ngôn Chi nói tiếp: “Nếu như Đại Định vương có thể tìm được một lý do hợp lý, ta nhất định sẽ không để lại dư lực trợ giúp hắn, một lần đạt được nhiều ngôi vị hoàng đế!”
“…” Vương Hành bày tỏ, hắn quả nhiên vẫn quá ngây thơ đi? Dễ dàng tin tưởng người khác thật sự có được không đây? Hắn thật sự không phải lộng xảo thành chuyết* trợ Trụ vi ngược sao? ( chữa tốt thành xấu )
Trần Khiêm Quân ở một bên lôi kéo tay Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi xác định ngươi muốn tạo phản?”
Cố Ngôn Chi lập tức ngừng cười, chậm rãi quay đầu nói: “Ha ha, làm sao có khả năng, ta chính trực thiện lương yêu quý hòa bình như vậy, làm sao có khả năng làm ra chuyện không hài hòa tạo phản hả?”
Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng gật đầu. Thật ra nếu là trước đây, nếu hắn nghe có người nói muốn tạo phản, nhất định sẽ nhịn không được nhất giải quyết tại chỗ, nhưng acòn hiện tại, hắn phát hiện tâm tình của hắn so với trước đây bình tĩnh hơn nhiều. Cũng chỉ là tạo phản mà thôi, cũng không phải chuyện lớn ghê gớm gì.
Một loại nhận thức này khiến Trần Khiêm Quân nhất thời ngẩn ra.
Ngay sau đó, hắn liền đem sự ngốc lăng kia vứt ra ngoài. Có lẽ là do ở chung lâu với tên Cố Ngôn Chi này đi?
Đoàn người đi ngang qua một trấn nhỏ thì dừng lại. Đúng lúc gặp Thiếu Âm trưởng lão Ẩn Nương cũng ở đây, cực bình tĩnh hỏi Trần Khiêm Quân: “Nghe tin giáo chủ sắp thành thân?”
Trần Khiêm Quân gật đầu: “Chính xác.” Nói xong chỉ chỉ Cố Ngôn Chi.
Ẩn Nương lại hỏi: “Vậy ai cưới ai?”
Cố Ngôn Chi ở một bên nở nụ cười, nói: “Thiếu Âm thật không có nhãn lực a, ta là một nam nhân, có thể gả đi sao?”
Ẩn Nương gật đầu, làm mặt ta đã sớm đoán trước nói: “Hiểu rõ.” Rồi vội vàng bay ra ngoài cửa sổ.
= 口 =
Cố Ngôn Chi muốn nói y còn chưa nói hết, y muốn nói rất đúng, làm giáo chủ ma giáo, sao có khả năng xuất giá? Ẩn Nương nàng hiểu rõ cái gì? Nàng rốt cuộc hiểu rõ cái gì?
Cố Vọng Chi bên cạnh đã cười tới ruột sắp thắt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]