Chương trước
Chương sau
Trương quản gia cảm thấy, nếu như tên trước mặt này nói một câu trong mười câu không liên quan tới túng dục quá độ, hắn sẽ vỗ tay ăn mừng.

Có điều rất đáng tiếc, Cố Ngôn Chi cũng không phải loại thích để cho người khác thoải mái. Cho nên y vẫn đang an ủi Trương quản gia không nên lo lắng thận hư.

“Ta muốn những chuyện ngươi làm không liên quan tới ta, ngươi có muốn nghe hay không?” Trương quản gia bị Cố Ngôn Chi quấy rồi đến hết cách, không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc lên, làm ra dáng vẻ trưởng bối.

Cố Ngôn Chi thở dài, chung quy vẫn phải nói ra, nói: “Ngươi muốn ta giúp các ngươi ngăn chặn Vương gia mưu phản?”

Câu này Cố Ngôn Chi vừa nói ra, Trương quản gia lập tức trợn tròn hai mắt. Nhưng mắt của hắn vốn không lớn, sau đó mí mắt lại rũ xuống, cho nên căn bản không nhìn ra hắn là do kinh ngạc nên mắt mới to hơn bình thường.

Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi muốn hỏi ta làm sao biết chuyện được này?” Một từ bên trong lời nói của Cố Ngôn Chi, khiến sự kinh ngạc trong mắt Trương quản gia quá mức rõ ràng.

Rốt cuộc y biết từ khi nào? Khi y cùng Trần Khiêm Quân truy tra người đứng sau màn Huyết Ngọc Phượng Hoàng cùng Dạ Minh Châu, y đã đối với những chuyện này có hoài nghi. Nếu như nói là một môn phái giang hồ, làm sao có khả năng ở trong tình cảnh ai cũng không rõ ràng phát triển lớn mạnh thành hoàn cảnh hiện tại, điều này nói rõ sau lưng nhất định có chỗ dựa thế lực lớn vô cùng.

Lại còn thêm, y từ trong miệng Triệu đại nhân dụ ra tất cả những thứ quan hệ tới Vương gia, rồi liên kết với nhau. Cố Ngôn Chi cũng không phải ngu ngốc, chỉ là rất nhiều khi y chẳng muốn quản những chuyện không liên quan này. Nhưng lấy sự hiểu biết của y về Trương đại nhân, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, nói không chừng hai người đã ở trong bóng tối đối chọi một đoạn thời gian. Mà dù sao Trương đại nhân tuổi cũng đã cao, không so được cũng chỉ có thể thông cảm.

Cho nên lão phải nghĩ ra một biện pháp, bức một người đi giúp lão làm những chuyện này.

Cố Ngôn Chi hỏi: “Kỳ thật lão gia các ngươi từ lúc mới bắt đầu đã biết những này đi? Đây là cạm bẫy lão gia các người đào sẵn, rồi chờ ta mắc câu đi?”

Trương quản gia nói: “Ta không dám phỏng đoán suy nghĩ của lão gia chúng ta, nếu là do lão gia bày mưu nghĩ kế, rất nhiều chuyện sớm đã chuẩn bị cũng là chuyện bình thường.”

“Nếu như ta không đáp ứng ngươi, thì không có cách nào biết cách sử dụng khối thiết bài sao?”

“Nếu như ngươi không đáp ứng ta, ngươi vĩnh viễn cũng không biết cách sử dụng thiết bài kia.”

Cố Ngôn Chi cảm thấy có một luồng khí giấu ở trong lòng, bị người mưu hại cảm giác thật sự khó chịu, giống như rõ ràng có thể dùng cách trực tiếp để giải quyết, nhưng cứ phải lựa chọn ẩn giấu, làm cho đối phương từng bước từng bước rơi vào rồi mới đột nhiên nhảy ra nói muốn giúp đỡ. Y cũng không còn đường lựa chọn có thể quay đầu lại.

Nhận được sự đồng ý từ Cố Ngôn Chi, Trương quản gia liền đem một ít tình hình Đại Định vương nói cho Cố Ngôn Chi.

Cố Ngôn Chi nhíu mà nói: “Ta muốn chính là cách sử dụng thiết bài, ngươi cho ta mấy tin tức loạn thất bát tao này làm gì?”

Trương quản gia nói: “Lão gia chúng ta nói rồi, ngươi nhất định phải biết những tình hình này xong, sẽ nói cho ngươi biết cách sử dụng thiết bài.”

Cố Ngôn Chi: “…” Vẫn bị một tên gia hỏa nằm ở trong quan tài gia hỏa tính toán, cảm giác tuyệt đối không thể tốt hơn so với bị một người sống sờ sờ tính toán.

Đại Định vương nằm thuộc Đại Đồng, khoảng cách rất gần Thịnh kinh, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng đến Thịnh kinh. Mấy năm qua Đại Định vương tăng nhanh tốc độ trong tay, tư nhân quân khố đang dùng một loại tốc độ gấp đôi mở rộng, thủ hạ nhân sĩ đông đảo, cũng không thể khinh thường thực lực đã không nắm được của vương gia.

Những năm này Trương đại nhân một mặt xử lý sự vụ trong triều, một mặt trong bóng tối điều tra thế lực của Đại Định vương, ít nhiều gì cũng có thu hoạch, nhưng hoàn toàn không đủ để đẩy đổ hắn.

Cố Ngôn Chi ngắt lời nói: “Ta chỉ cần ngăn cản hắn mưu nghịch là được sao?”

“Vâng.”

“Được, ta đồng ý.” Nói xong Cố Ngôn Chi rời đi. Nghe lão già kia kể chuyện xưa, quả thật chính là một loại dày vò, tẻ nhạt lại lãng phí thời gian. Huống hồ chuyện lão già kia nói, y cũng sớm đã ngầm điều tra. Trương đại nhân tại sao tín nhiệm tên quản gia này, cũng sẽ không đem chuyện bí mật thật sự nhất nói cho lão. Cho nên Cố Ngôn Chi không có lo lắng bản thân sẽ nghe lọt đầu mối quan trọng gì.

Đại Định Vương Chu Nại Huyễn, từ lúc bắt đầu đã là người có dã tâm bừng bừng. Hắn có vị trí Vương gia này, quyền lợi cho hắn như nước với thuyền, chỉ thiếu không có đủ. Ngoài ra hắn là trưởng tử nhưng không phải con trai trưởng*, cho nên vương vị này dù sao cũng không vẻ vang gì.

* con trai trưởng nhưng không phải con trưởng của hoàng hậu sinh.

Hiện nay Hoàng Đế không để ý tới triều chính đã nhiều năm, các Phiên Vương đã sớm rục rịch, chỉ là không có người có lá gan lớn như Chu Nại Huyễn, một nam tử sáng sủa lại có nhiều mưu mô.

Cố Ngôn Chi đi ra vài bước, đột nhiên bước chân xoay một cái, đi trở lại chỗ vừa đi tới.

Trương quản gia thấy y đã rời đi, vốn chuẩn bị hảo hảo ngủ một giấc, nhưng không ngờ cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, khuôn mặt mấy ngày nay theo lão lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt lão.

Trương quản gia bất đắc dĩ xoa hai vành mắt đen, hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Nếu như lão gia các ngươi từ lúc bắt đầu đã biết thân phận của ta, vậy có phải chứng tỏ, Trần Tiễn Quân cũng không ở trong Duy Ninh thần giáo? Tất cả chỉ là âm mưu của lão già?”

Trương quản gia lập tức giải thích vì lão gia mình: “Lão gia vì điều tra tung tích Trần bộ đầu, bỏ không ít lực, hơn nữa lão gia nói lúc trước Lục Phiến Môn xác thực đem Trần bộ đầu phái tới Duy Ninh thần giáo nằm vùng.”

“Sau đó?” Những chuyện này đều không phải thứ Cố Ngôn Chi quan tâm, y chỉ muốn biết kết quả sau đó.

“Thời gian khi đó Lục Phiến Môn với Cẩm Y vệ, tựa hồ vẫn không chặt chẽ như vậy, vừa vặn mười ba năm trước Cẩm Y vệ đột nhiên có biến động lớn, cho nên vào lúc đó rốt cuộc xảy ra cái gì ta cũng không biết.”

Cố Ngôn Chi vỗ vỗ da mặt đã nhão của  Trương quản gia, nói: “Nghỉ ngơi thật tốt.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Trương quản gia khoảng thời gian này bị Cố Ngôn Chi quấy nhiễu thần kinh suy nhược, thấy y đi rồi còn chưa chịu nằm xuống, chậm rãi đếm trăm lần phát hiện y thật sự không trở lại nữa, mới chuẩn bị nghỉ ngơi. Lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu. Đội hộ tống linh cữu phải xuất phát.

Trương quản gia: “…”

Trương quản gia tùy ý thu thập đồ đạc một hồi, hai vành mắt đen như bị người đánh xuất hiện ở trong đội ngũ. Nhìn Cố Ngôn Chi chờ xuất phá tinh thần tràn đầy, lão nhất thời hận đến nghiến răng, ước gì có người tới cưỡng chế thu thập y một trận mới coi như thoả mãn.

Bọn họ đã đi rồi một đoạn thời gian, đoán chừng mấy ngày nữa là có thể đến Giang Lăng.

Trần Khiêm Quân vẫn còn lưu lại ở Thịnh kinh. Hắn mua xong gạo rồi tự mình đưa đến nơi ở của Phan Hoa Hoa cùng Trần Cẩu Đản. Nói là bằng hữu của hắn, đến chăm sóc tẩu tử một chút là chuyện đương nhiên.

Cố Vọng Chi ở bên ngoài làm mặt cao thâm khó dò mà nhìn, chờ Trần Khiêm Quân thật vất vả đi ra, thời điểm quyết định khởi hành, nàng mới mở miệng nói: “Lẽ nào ngươi muốn cho tẩu tử ngươi làm tẩu tử ta?”

Trần Khiêm Quân liếc nhìn Cố Vọng Chi, cảm thấy não nha đầu này với ca ca nàng cùng trên trục hoành thật không bình thường.

Cố Đại Chí nhưng không hiểu Cố Vọng Chi nói gì, lập tức khiêm tốn thỉnh giáo.

Cố Vọng Chi chỉ vào Trần Khiêm Quân giải thích, Phan Hoa Hoa là tẩu tử hắn, nhưng nhìn thái độ của hắn đối xử với tẩu tử, rất hoài nghi hắn muốn biến tẩu tử thành vợ mình, cũng chính là tẩu tử của nàng.

Cố Đại Chí sờ sờ đầu, nở nụ cười, lộ ra khóe miệng cùng hai lúm đồng tiền đáng yêu.

Cố Vọng Chi không đợi Cố Đại Chí nói tiếp lời: “Đừng dùng chiêu đối phó nam nhân tới đối phó bổn cô nương, vô hiệu!”

Tốc độ ba người chạy, so với một đội nhân không biết nhanh hơn bao nhiêu. Đặc biệt khi bọn họ lại có khoái mã thượng hạng, mặc dù không nói là ngày đi ngàn dặm, nhưng 800 dặm vẫn là thừa sức.

Cố Vọng Chi lên ngựa rồi còn ngâm thơ đối nghịch, một bộ dáng vẻ hào phóng thi nhân, sau khi xóc nảy cả ngày, xuống ngựa liền thành phái dịu dàng.

Cho dù nàng có nội lực cao cường, cũng chưa từng phải đuổi đường xa như vậy. Nàng ở Duy Ninh thần giáo từ trước đến giờ chỉ phụ trách hưởng phúc, Cố Ngôn Chi phụ trách chịu khổ, cho nên không chưa từng lặn lội đường xa, lần này liên tục chạy mấy ngày đường, gần như muốn bán cái mạng nhỏ của nàng.

Cố Đại Chí vẫn là dáng vẻ như trước, thường thường sẽ cười, nhưng lúc cười lên con mắt đã không sáng sủa như thường ngày.

Ba người cùng đi vào nhà trọ, nhìn thấy mấy người mặc đồng phục giống nhau đang dùng trà.

Trần Khiêm Quân lập tức chọn một chỗ có thể nghe rõ đối phương nói chuyện, quay lưng với bọn họ ngồi xuống.

Bọn họ có chừng năm người, đều là một thân y vật màu đen, nhưng bọn họ đeo Tú Xuân Đao lại chạy không thoát khỏi con mắt Trần Khiêm Quân. Những tên này chiếu với những tên muốn trộm Huyết Ngọc Phượng Hoàng cướp Dạ Minh Châu là một tổ chức. Hắn đã từng hoài nghi những tên này là Cẩm Y Vệ, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ là một nhân vật nào đó có dã tâm bừng bừng, bằng không Cẩm Y Vệ lại làm ra những hành động gióng trống khua chiêng chỉ sợ người khác không nhận ra.

Cố Vọng Chi liếc mắt cũng đã nhìn ra ý của Trần Khiêm Quân, vừa ngồi xuống liền bắt đầu xướng lên: “Tầm tầm mịch mịch lãnh lãnh thanh thanh thê thê thảm thảm thích thích……”

Cố Đại Chí vừa nghe thì nhíu nói: “Ngươi hình như xướng sai rồi.”

Cố Vọng Chi không phục, nói mình làm sao có khả năng xướng sai.

Hai người vì là chuyện này ầm ĩ, suýt chút nữa hất cả bàn. Trận chiến này làm những khách nhân xung quanh đang dùng cơm đều chạy ra ngoài, tiểu nhị cùng chưởng quỹ chỉ có thể đứng ở bên cạnh khuyên can.

Trần Khiêm Quân chậm rãi uống rượu, thỉnh thoảng quan sát năm người trước sau vẫn không có động tác gì.

Cố Vọng Chi cùng Cố Đại Chí đối chiến cuối cùng đáp trả Cố Đại Chí một tiếng “Ngươi không được sỉ nhục sự chuyên nghiệp của ta!” Tất cả kết thúc.

Trần Khiêm Quân lạnh nhạt chỉ vào Cố Vọng Chi bày tỏ, vị cô nương này sẽ bồi thường tổn thất trong quán, sau đó bỏ đi nghỉ ngơi.

Cố Vọng Chi cùng Cố Đại Chí sau đó cùng lúc tiến vào phòng Trần Khiêm Quân, tranh công với hắn.

“Ta đã xướng một thời gian dài như vậy, có phải là rất tốt?”

“Ta mới là chuyên nghiệp, ngươi chỉ là tên nghiệp dư.”

“…” Trần Khiêm Quân đột nhiên có một loại cảm thán, có thể đại não họ Cố được cấu tạo khác với người thường.

“Các ngươi cứ chậm rãi cãi, ta đi xem tình hình.” Nói xong, Trần Khiêm Quân liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Mấy người kia, ở trong thời điểm người khác ồn ào lại vẫn có thể ngồi chắc như núi, không chỉ là loại nghiêm chỉnh huấn luyện đơn giản được.

Nhà trọ vốn không lớn bao nhiêu, hắn tìm được mấy người này vô cùng đơn giản.

Mới vừa chuyển thân nấp cạnh cửa sổ, đã nghe thấy tên của hắn.

“Ai cũng biết võ công của hắn hơn một năm trước bị phế, bảo năm người chúng ta đi giết kẻ tàn phế kia, ngươi cảm thấy nhất định phải thế ư?”

“Ngươi nói nhỏ thôi.”

Người kia nghe theo nhỏ giọng nói, nhưng vẫn để cho Trần Khiêm Quân nghe hết: “Ngươi xác định mục tiêu chúng ta lần này là danh bộ Trần Khiêm Quân?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.