Chương trước
Chương sau
Edit: Quỳnh

Nàng cười, đầu tiên là rửa mặt sau đó đi tới phòng bế, Tiểu Thúy đang nấu cơm, buổi tối trượng phu Tiểu Thúy ngủ lại ở trong cái nhà này, chỉ yếu là trước kia Tô Việt không có ở nhà, trong nhà đều là phụ nhân lão nhân hài tử, tóm lại trong lòng có chút không nỡ, để cho một thanh tráng niên (trung niên) ở nơi này tương đương với hộ vệ giữ nhà

Lúc ăn điểm tâm, Tô Phán da mặt dày nhất định đòi ngồi lên đùi Tô Việt, Lô Uyển Chi mắt lạnh nhìn nàng lập tức im lặng, Tô Việt thấy vợ lên tiếng, vội vàng ôm lấy tay khuê nữ.

Giọng nói rõ ràng, Tô Việt vừa ăn cơm vừa nói: “Uyển Chi, buổi sáng hai ta đi cửa hàng một chuyến, trong khoảng thời gian ta không có ở đây nàng vất vả rồi, nếu ta đã trở lại đương nhiên ta sẽ đảm đương. Ngoài ra sau khi ăn cơm trưa xong chúng ta trở về trong thôn một chuyến, đi xem nhạc phụ nhạc mẫu một chút.”

Lô Uyển Chi cũng không có nói tiếp, Vương thị bên cạnh vội vàng tán thành nói: “Đúng, việc này có lý, ngươi ở bên ngoài không biết, mấy năm nay may mắn có cha mẹ Uyển Chi thường xuyên qua lại giúp một tay, nếu không một vị phụ thân như nàng làm sao ứng phó được với nhiều chuyện như vậy.”

“Ngạch…, được, buổi chiều một nhà ba người chúng ta cùng nhau trở về một chuyến.” Lô Uyển Chi cảm thấy lời nói này của bà bà hơi quá, mặc dù Lô Dũng cùng Trương thị thường xuyên đến trấn trên thăm mình, nhưng trừ đoạn thời gian Tô Việt vừa mới đi kia, bọn họ vội tới đất khoai lang dưa hấu nhà mình một chút, Lô Dũng sau lưng len lén dạy nàng cách xử lý chuyện tình trong cửa hàng như thế nào. Cho Vương thị thấy, giống như thật không có gì.

Nghĩ tới đây, Lô Uyển Chi buồn bực liếc mắt nhìn bà bà, bà bà nàng là người nổi danh đàng hoàng, ở chỗ này mấy năm, hàng xóm láng giềng nhà ai có chuyện cần giúp đều sẽ tìm đến Vương thị. Không giống mình, ở cái nhà này ít năm như vậy, ngay cả hàng xóm cũng không nhận ra, chính là quả phụ trước cửa nhiều thị phi hơn nàng, tình huống của nàng cùng quả phụ kia cũng không kém là bao, trượng phu Tô Việt không có ở nhà nàng càng không dễ dàng ra khỏi cửa.

Nhân duyên của Vương thị đặc biệt tốt, hôm nay giúp Đông gia chà xát sợi dây, ngày mai giúp Tây ra xem đứa bé, cũng bởi vì nguyên nhân này, Vương thị đối với nhà hàng xóm chung quanh chuyện gì cũng biết rõ ràng, vợ chồng nhà ai bất hòa, đứa bé nhà ai bướng bỉnh. Nàng trở lại cũng chỉ có thể nói cùng với Lô Uyển Chi và Tiểu Thúy, hai người cũng làm thành thói quen, cũng trêu chọc cho vui một chút.

Một lão thái thái tốt như vậy, hôm nay lúc ăn cơm con mắt cũng không dám nhìn mình một cái, ngay cả Tô Căn bên cạnh nàng cũng vùi đầu ăn cơm, mặc dù trước kia công công cũng không thích nói chuyện, nhưng trước đều ngồi thẳng tắp, hôm nay lại cúi đầu.

Cảm thấy có chỗ nào là lạ, lại không tiện mở miệng hỏi thăm, Lô Uyển Chi không thể làm gì khác hơn là yên lặng giấu ở trong lòng, suy nghĩ mấy ngày muốn thương lượng với Tô Việt chuyện sau này chung đụng cùng hai lão nhân gia, trước có rất nhiều chuyện nàng không nhìn thấy được, liền mở một mắt nhắm một mắt cho qua, dù sao nhi tử của bọn họ cũng không ở bên cạnh, tuổi cũng đã cao.

Nhưng nàng chính là không ưa bộ dạng dễ khi dễ của bà bà như vậy, con dâu như mình cũng không nhìn nổi, mặc dù mình không bị khi dễ nàng, nhưng nàng như vậy người tới cửa khi dễ cũng không ít.

Nhà người khác gặp khó khăn nàng bao giờ cũng là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ, nếu như nhà mình có chuyện nàng lúc nào cũng trăm phương nghìn kế nghĩ biện pháp để tự mình giải quyết.

Nhưng lời khuyên giải của nàng khó mà nói, sau này chỉ có thể để cho Tô Việt nói, để cho bà bà sau này ít làm chuyện như vậy, nhìn tình huống của nàng hôm nay cũng đoán được, phỏng chừng là tối qua bà bà đã mang bạc của mình cho đại tẩu, cho thì cho rồi, nàng cũng không quan tâm đến chỗ tiền lẻ đó.

Chỉ là không quan tâm là một chuyện, nàng cũng muốn quyền cảm kích, dù sao bạc của cha mẹ chồng phần lớn là nàng đưa. Ủng hộ Tô Đại Hà đi thi, nàng giơ cả hai tay tán thành, nhưng chuyện làm trong lòng Lô Uyển Chi không thoải mái là bọn họ cảm giác mình sẽ phản đối, cho nên bỏ qua mình. Lại nhớ tới thái độ của cha mẹ chống đối với Tô Đại Hà cùng Tô Phán khác nhau một trời một vực, trong lòng càng cực kỳ buồn chán.

Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, Lô Uyển Chi cũng không ăn, buống chén đũa xuống nói ăn no đi vào trong phòng dọn dẹp trước.

Trong nhà mặc dù có Tiểu Thúy, nhưng trên cơ bản là gian phòng của mình vẫn do mình dọn dẹp, Tiểu Thúy chủ yếu chỉ nấu cơm và giặt quần áo, những việc này đã chiếm đi của nàng hơn phân nửa thời gian, dù sao cũng là một nhà lớn như vậy.

Tô Việt đối với chuyện của Lô Uyển Chi luôn luôn nhạy cảm, vô luận là lúc trước khi rời đi hay sau khi trở về, hắn cảm thấy thân thể sau khi tiếp xúc thân mật đều là loại tâm linh tương thông.

Hắn còn có thể cảm nhận được chuyện này cùng cha mẹ có quan hệ với nhau. Nhưng không vội rời ghế, nhìn Lô Uyển Chi rời đi, vẻ mặt Tô Phán còn khát khao nhìn mình, Tô Việt cười, không chút do dự liền đưa tay ôm nàng đặt ngồi trên đầu gối mình, một bên uy nàng ăn cơm một bên rỉ tai nàng mấy câu.

Lúc này Vương thị đang vùi đầu ăn cơm ngẩng đầu lên, nàng đuối lý nên ngượng ngùng không dám ngẩng đầu trước mặt tiểu con dâu. Nhưng mà đối với nhi tử, dù sao cũng là miếng thịt rớt trên người mình xuống, cho nên cũng không cố kỵ gì.

Thấy Tô Việt cưng chiều khuê nữ như thế, Vương thị cau mày nhẹ trách mắng: “A Việt, hôm qua đã nói với ngươi cái gì, không được cưng chiều hài tử như vậy, huống chi còn là nữ nhi, hôm nay ngươi thương nàng vậy tương lai nàng là người nhà khác ai sẽ thương nàng.”

Tô Việt nghe xong trong lòng không vui, đừng nói với trong lòng hắn có quan niệm trọng nam khinh nữ hay không, chỉ nói hắn rời nhà đi nhiều năm, đối với khuê nữ trong lòng hắn có áy náy, không có đổi qua tã cho nàng một lần, không có tận mắt thấy nàng ra đời, không có dạy nàng tập nói, không có dắt tay nàng để nàng học đi bộ, những thứ này đều là nuối tiếc trong lòng hắn, nuối tiếc rất sâu.

Cho nên hắn đối với nữ nhi này trong lòng toàn là áy náy, nhiều hơn là muốn thương yêu nàng, về phần con trai hay con gái cho tới bây giờ hắn vẫn không nghĩ qua quá nhiều.

“Nương, người ăn cơm trước đi. Chúng ta ăn cũng không sai biệt lắm. ta sẽ gọi Tiểu Thúy tới đây thu chén.” Tô Việt cảm nhận được lúc Vương thị nói ra lời nói đó tiểu thân thể trong ngực mình trở nên cứng đờ, trong lòng nhất thời hơi đau, nhưng đối với nương của mình hắn cũng không đành lòng trước mặt nhi tử nói nửa câu không vâng lời, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu hỏi Tô Phán ăn xong chưa.

Nhìn tiểu cô nương gật đầu một cái Tô Việt liền lưu lại lời nói đứng dậy ôm Tô Phán vào gian phòng của mình.

Vương thị không ngừng lắc đầu: “Lão già, bây giờ nhi tử đã lớn, người làm mẹ như ta đến một câu cũng không thể nói?” Nàng có chút tịch mịch cùng không cam lòng.

“Ngươi coi như xong đi, nhi tử cùng nàng dâu bây giờ vô cùng tốt, hai lão nhân như chúng ta không phải mong đợi bọn hắn bình an phú quý sao, hôm nay Tô Việt từ sa trường cũng bình an trở về, mấy năm nay con dâu quản lý của hàng cũng rất tốt, cũng kiếm không ít bạc, chớ nói chi là thường thường kín đáo đưa tiền tiêu xài cho hai ta, chúng ta cũng nên vừa lòng. Ngươi xem có mấy lão nhân trong thôn đến tuổi này như chúng ta mà được hưởng phúc như vậy hay không?” Tô Căn đối với lời Vương thị mới nói mặc dù cũng đồng ý, nhưng tình hình hôm nay hắn cũng không tiện nghe theo lời nói của nàng, như vậy chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao.

Chỉ có thể an ủi nàng như vậy, thật ra thì cũng là an ủi mình. Nguyện vọng lớn nhất của bọn họ là gia đình thịnh vượng.

Kể từ khi nhà lão đại sinh Đại Hà, sau đó là một nhi tử cũng không ra, nhà lão nhị sinh một khuê nữ, đây không phải là còn trẻ sao, chờ bọn hắn có nhi tử, tự nhiên sẽ biết có nhi tử thật tốt, đến lúc đó để cho bọn hắn đi cưng chiều khuê nữ chắc bọn hắn cũng không làm.

“Chúng ra cũng chớ có nên suy nghĩ quá nhiều, dù sao vợ chồng lão nhị cũng vẫn còn trẻ, hôm nay A Việt đã trở lại, về sau còn có cơ hội cho chúng ta ôm tôn tử.” Tô Căn tiếp tục an ủi.

Đột nhiên nhớ tới tình cảnh vừa rồi Vương thị không dám nhìn mặt con dâu, hắn không nhịn được hỏi: “Lão bà tử, ngươi nói cho ta biết ngươi sau lưng tiểu con dâu làm cái gì mà không thể lộ ra ngoài ánh sáng rồi hả?”

Vương thị vội vàng tránh ánh mắt của Tô Căn, nói lảng sang chuyện khác: “Ta có thể làm cái gì, ngươi có ăn nữa hay không? Không ăn ta thu (dọn).”

Tô Căn cũng không hỏi tiếp, nhưng trong lòng đã xác định được Vương thị nhất định là đã làm cái gì, chẳng qua bây giờ là ban ngày, hai người náo như vậy sẽ để cho nhi tử và con dâu nghe được, đến lúc đó mất mặt hai lão nhân mới là chuyện lớn.

Tô Phán vừa mới bị ôm vào phòng liền giùng giằng đòi xuống, nàng sợ thấy Lô Uyển Chi trừng mình, dù sao nương cũng nói qua, mình không phải là tiểu hài tử, muốn tự mình đi đường.

Cũng không biết tại sao, nương rõ ràng thấp hơn phụ thân, gầy hơn phụ thân, nhưng Tô Phán lại sợ nương, có thể là khi còn bé bị mẹ đánh vào mông mấy lần.

Thấy khuê nữ đi ra ngoài, Tô Việt mới từ phía sau lưng ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lô Uyển Chi, nàng một chút cũng không giống như người đã từng sanh hài tử, nàng nhớ phụ nhân trong thôn đã từng sanh hài tử vóc dáng phần lớn là mập mạp, ít nhất cũng mập lên mấy vòng, chỉ là eo ếch của Lô Uyển Chi lại mảnh khảnh như vậy.

Cúi đầu đem cằm chôn ở cổ thơm nứt: “Uyển Chi, làm sao vậy?”

Lắc đầu, Lô Uyển Chi nhàn nhạt nói: “Không có gì, chỉ muốn thi thập xong phòng rồi dẫn chàng đi qua cửa hàng xem một vòng, ta có nghe hai gia đinh trong cửa hàng nghe nói chàng trở về liền muốn qua xem chúng ta đấy, mới vừa rồi lúc hắn bắt đầu đi làm việc còn qua hỏi ta có được hay không, ta cho đuổi rồi, nói chúng ta liền đi tới đó, chúng ta phải nhanh qua đó, cũng đừng làm cho nhiều người sốt ruột chờ đợi như vậy.”

Nàng không muốn trượng phu vừa mới trở về đã phải nghe những điều không đúng từ cha mẹ chồng, như vậy sẽ chỉ làm trong lòng hắn có khoảng cách đối với mình. Tin tưởng hắn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, là có thể cảm nhận được cha nương hắn đối đãi với khuê nữ của hắn như thế nào.

Tô Việt nghe xong sửng sốt, sau đó chính là cười khổ, trong lòng hắn đã rất rõ ràng chuyện này, suy nghĩ mấy ngày nữa sẽ tìm thời gian nói chuyện này với cha nương.

Quả nhiên, bọn hắn vừa mới tới cửa hàng, bên trong vù vù người vây lại, mới vừa mở cửa hàng trong cửa hàng còn không có mấy người khách, tất cả mọi người vậy quanh Tô Việt ân cần hỏi han, có mấy người chưa từng thấy qua chưởng quỹ (ông chủ),mới đầu có chút nhăn nhó không dám tiến lên, nhìn chưởng quỹ cùng phu nhân một dạng hòa ái dễ gần, liền lấy can đảm tiến tới trước mặt, nghe Tô Việt nhắc tới chuyện đánh nhau với Thát tử, mọi người đều trợn tròn mắt, mặt hướng tới nghe, cuối cùng không nhịn được hỏi rất nhiều.

Cuối cùng vẫn là Hoa quản gia nhìn không nổi, bọn họ cứ tiếp tục như vậy, hôm nay việc buôn bán cũng không cần làm, trực tiếp để chưởng quỹ cầm cái bàn ra kể chuyện cổ tích cho bọn hắn nghe là được.

Hoa quản gia cũng mau đến tuổi thất tuần rồi, những năm nay hắn theo Lô Uyển Chi kiếm cũng không phải ít bạc, làm việc càng thêm tận lực, dù sao tuổi tác lớn, kinh nghiệm cũng có chút cũng không theo kịp, trước là thấy Lô Uyển Chi cô nhi quả mẫu đáng thương nên vẫn tiếp tục làm, hôm nay chủ nhà trở về, hắn suy tính qua mấy ngày nữa sẽ liền cáo lão về quê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.