Chương trước
Chương sau
Văn thư của huyện nha trực tiếp phát đến tận trong thôn, phạm vi trưng binh lần này tương đối rộng, phàm là trong nhà có hai nam đinh khỏe mạnhnhất định phải xuất ra một người, mà một hộ này phải tính trước khi ởriêng. Nếu không có người nào xuất ra cũng được, chỉ cần chi hai mươilượng bạc làm quân lương.

Mà, trưởng tử của Tô gia Tô Sở chưa đến ba mươi tuổi, Tô Việt thì chưa đến hai mươi, bất kể thế nào nhấtđịnh phải có một người đi.

Sáng sớm ngày hôm nay, Tô Căn đãnhờ người mang thư tín đưa cho hai nhi tử nhà mình ở trấn trên, bảo bọnhọ xế chiều trong ngày phải trở về một chuyến.

Lô Uyển Chivốn cũng muốn trở về theo, dù sao lần trở về thăm cha mẹ chồng trước đócách nay đã hơn nửa tháng, Tô Việt sợ không biết đại tẩu có nói gì không xuôi tai làm bẩn lỗ tai nàng dâu nhà hắn hay không, nên không để nàngcùng về, hơn nữa lo lắng hiện tại tiên sinh phòng thu chi hoặc người làm trong cửa hàng có việc gì gấp, bảo Lô Uyển Chi ở lại phụ trách.

Trong khoảng thời gian gần đây, dưới cạm bẫy đeo bám dai dẳng với cường độmềm mỏng của Tô Việt, Lô Uyển Chi đã chậm rãi tiếp nhận chuyện trong cửa hàng, Lô Dũng ngẫu nhiên cũng đến chỉ điểm một hai chỗ, có điều ôngthấy trong mấy tháng Tô Việt làm chưởng quầy, thu hoạch trong cửa hàngso với trước kia rõ ràng tốt hơn nhiều mặt, nên cũng yên tâm.

Kỳ thực, Lô Uyển Chi trong lòng rất rõ ràng, Tô Việt là lo lắng sau khihắn đi rồi Lô Uyển Chi không nắm được chuyện cửa hàng, tuy nói là hiệntại bọn tiểu nhị trong cửa hàng đều thành thật an phận, thế nhưng tươnglai ai có thể nói chính xác, vạn nhất có một người bị người ngoài lừagạt làm chuyện gì tổn hại đến chuyện cửa hàng, không có lòng hại ngườinhưng không thể không có lòng phòng bị người khác. Đây là nguyên tắctrước sau như một của Tô Việt.

Vì thế, Tô Việt leo lên xengựa, đi gọi đại ca rồi cả hai cùng nhau lên xe trở về, thuận tiện muachút quà vặt ở trấn trên cho Tô Đại Hà, Lô Uyển Chi đối với đứa chất tửduy nhất này rất ư là yêu chiều, không hề bởi vì Triệu thị mà có chútkhó chịu nào.

Tô Việt đối với điểm này cũng rất vui mừng, gần đây hắn lúc nào cũng tính toán một mình Lô Uyển Chi ở trong trấn này, ở thôn xóm thế nào cũng được, không lo mấy chuyện nàng thiếu ngân lượnglinh tinh gì đó, nhưng mà có quan hệ vẫn có chỗ tốt.

Cho nênlần này trở về hắn có suy nghĩ muốn nói rõ, chính là nhất định không thể để tranh chấp cùng đại tẩu, còn phải làm dịu đi chút hòa khí với đạitẩu, vì Lô Uyển Chi mà lót đường. Nhiều hơn một bằng hữu còn tốt hơnnhiều kẻ địch.

Hiện tại thời tiết tốt, Tô Căn ngẫu nhiên sẽđi xây nhà, đa số thời gian thì xuống ruộng làm cỏ bắt sâu, năm nay nước mưa dồi dào, ruộng lúa mọc tươi tốt, làm cho hai vợ chồng già Tô Cănđối với vụ mùa này ngập tràn hy vọng, nghĩ tới bán xong mà tiểu nhi tửkhông cần, vậy có thể trợ cấp một phần cho nữ nhi Tô Lan.

TôLan từ sau khi trở về nhà mẹ đẻ đợt Năm mới xong, mãi cho đến tiết ĐoanNgọ mới trở về nhà lần nữa. Trong lời nói của con đều cho thấy cuộc sống nghèo khó hiện tại, đã vậy còn bất mãn với mẹ chồng.

Chuyệnnhà chồng của nữ nhi, bên mẹ đẻ Tô gia không tiện nhúng tay vào, vợchồng già chỉ nghĩ, chỉ cần bọn họ cố gắng hết sức có thể trợ cấp cho nữ nhi duy nhất này, nói cho cùng thì khi con bé xuất giá cũng không cócủa hồi môn hay đồ cưới gì.

"Hôm nay gọi các ngươi trở về, vì chuyện gì thì các ngươi ở trấn trên đã nghe nói, hiện tại quốc gia gặpnạn, văn thư trưng binh của quan phủ đến thôn, phàm là trong nhà có hainam đinh khỏe mạnh thì ít nhất phải cử ra một người, nhà chúng ta cũngphải xuất ra một người, huynh đệ các ngươi thương lượng một chút xem,hai người các ngươi ai đi?" Tô Căn đi thẳng vào vấn đề hỏi hai đứa conđang ngồi bên cạnh.

Tô Sở năm nay gần ba mươi, hiện tại ởtrấn trên mới được làm tiên sinh phòng kế toán, trong nhà vẫn hoàn thuận vui vẻ, hắn không muốn đi tòng quân, việc này tám chín phần mười làchuyện có đi không về.

Nhưng đệ đệ của hắn vừa mới thànhthân, vừa mới thành thân nếu như đi chiến trường, nếu cũng không vềchẳng phải là đệ muội tuổi còn trẻ khóc tang sao, huống chi hiện tại đệđệ ngay cả một mụm con cũng chưa có.

Suy nghĩ một lúc, Tô Sởngẩng đầu nhìn Tô Căn hỏi, "Cha, ta nghe nói có thể không đi, chỉ cầnđưa mấy chục lượng bạc là được, nhà chúng ta hiện thời cũng không phảilà không kiếm nổi bạc, ta thấy không bằng chúng ta cứ tổn thất một chúttiền, mất bạc tránh được tai họa đi".

Tô Căn gật đầu, "Lãođại nói rất đúng, ta cũng có ý này, ta không giống như những người kháctrong thôn, có bốn năm nhi tử, ta chỉ có hai người con là các ngươi, đểai đi đều không nỡ, ta đã bàn bạc qua với nương của các ngươi, sai dịchhuyện nha nói nếu không đi thì phải đưa năm mươi lượng bạc, hai vợ chồng chúng ta gom góp hết cũng chỉ có thể ra sáu lượng bạc (六银子两),còn thiếu bốn mươi bốn lượng, hai người các ngươi chia đều phần này, các ngươithấy thế nào?"

Tô Sở vừa nghe muốn số chia bạc nhiều như vậy, sắc mặt nhất thời tối xuống, đối với chuyện tiền bạc trong nhà, ngay cả nửa điểm phát biểu hắn cũng không có, cho dù là hắn quyết định, muốn để bọn họ đột nhiên lấy ra hai mươi mấy lượng bạc cũng là chuyện không cókhả năng.

Tô Việt vẫn ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh nghephụ-huynh nói chuyện, đối với đề nghị của phụ thân, hắn không tán thànhcũng không phản đối.

Hiện tại không thể đem suy tính muốn đitòng quân của chính mình nói ra, chủ yếu là lo lắng đến hai người đại ca và đại tẩu, đặc biệt là đại tẩu. Nếu hắn phải đi, nàng ta chắc chắnkhông thể nào đối xử tử tế với Lô Uyển Chi, tuy nói là hai người khôngcó nhiều cơ hội tiếp xúc lắm, nhưng mà vạn nhất trong thôn Triệu thị nói mấy lời ong tiếng ve về Lô Uyển Chi, hoặc là đến cửa hàng trấn trên gây náo loạn, cũng gây ra rối loạn không đáng.

Hắn còn muốn nhìn xem, đại ca nhà hắn có thể xuất ra hai mươi mấy lượng bạc được haykhông, dù sao thì mười năm gần đây đại ca đều ở trấn trên làm việc,ruộng đất trong nhà thu hoạch hàng năm cũng không tệ, hẳn là có dành dụm được chút bạc, nếu thiếu thì do đại tẩu đem cấp cho nhà mẹ đẻ nàng ta,thế nhưng đại ca đối với chuyện này không hề hay biết chút nào, hắn hàng năm ở ngoài, không thường về nhà, cho dù có trở về, đa số thời gian đều vội vàng cúi lưng làm chuyện ngoài ruộng.

Hắn còn muốn thông qua chuyện này, để chuyện đại tẩu lấy bạc trợ cấp nhà mẹ đẻ bị bại lộ,cũng để đại ca cho đòn cảnh cáo, làm cho đại tẩu thành thực một chút.

"Cha, đột nhiên muốn xuất ra nhiều bạc như vậy, ta muốn về nhà thương lượngmột chút, nhưng mà tòng quân này chúng ta có thể không theo, dựa theonhững gì người nói, chỉ có hai huynh đệ chúng ta, bất kể có cử ai đicũng không tốt, huống chi đệ đệ vừa mới thành thân, ngay cả một đứa conđều chưa có" Tô Sở cúi đầu trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng, lời nói cực kỳ kiên định.

Tô Việt bị lời nói của đại ca làm ấmlòng, hắn cực lực nhịn xuống lời muốn vọt ra khỏi miệng, chỉ gật đầu,"Cha, đại ca, ta cũng muốn trở về bàn bạc với Uyển Chi một chút, dù saothì số bạc hai mươi mấy lượng cũng không phải là chuyện nhỏ".

Tô Căn liếc nhìn hắn, thằng nhãi xấu xa nói láo cũng không viết nháp,người kia còn chu đáo không biết tình huống cửa hàng của nhi tử mìnhsao, cái tiệm gạo kia, tuy rằng không thể mỗi ngày kiếm lời được đấuvàng, nhưng mà mỗi ngày bán đi mấy lượng bạc gạo hẳn là không thành vấnđề gì.

Tô Căn ở trong thôn còn biết đến chuyện này, thì đừngnói chi tới người mỗi ngày ở trấn trên làm việc như Tô Sở, trong lònghắn ta càng hiểu rõ tình huống cửa hàng kia của đệ đệ.

Hai trăm lượng bạc thì đoán chừng là phải cố gắng một phen, còn hai mươilượng? Đối với bọn họ hẳn là không đáng kể chứ, bất quá Tô Sở cũng biếtđệ đệ đối với đệ muội có bao nhiêu yêu chiều, cho nên hắn nói trở về bàn bạc hắn ta cũng cảm thấy rất đổi bình thường.

Tuy vậy, bànbạc của Tô Việt cùng với bàn bạc của Tô Sở là không giống nhau, Tô Việtbàn bạc là thật sự bàn bạc, là hai vợ chồng tay nắm tay, mặt đối mặt ônhòa nhã nhặn thương nghị, mà Tô Sở bàn bạc thì là xin chỉ thị, là muốnvắt hết óc suy nghĩ xem nói như thế nào thuyết phục được Triệu thịnguyện ý ra hai mươi mấy lượng bạc này, nói thật những năm gần đây tổngsố bạc nộp cho nàng dâu tuyệt đối do với số này nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa tiêu phí trong nhà chẳng phải lớn lắm, ngoại trừ tiền nhi tử Tô Đại Hà học trường tư, những cái khác căn bản là không phải chi tiêu.

Nhìn người con lớn lại nhìn tiểu nhi tử, trong lòng Tô Căn thở dài, đứa conlớn rõ ràng là bộ dáng tâm sự nặng nề, dáng vẻ lo sợ bất an, mà tiểu nhi tử còn lại thì khí định thần nhàn, nhẹ nhàng khoan thai, ông vẫy vẫytay bảo bọn họ có thể đi.

Rất nhanh, ngay ngày hôm đó trướckhi trời tối hẳn bọn họ đã trở lại, Tô Sở kéo theo gương mặt căng thẳng đi đến nhà chung, nếu tinh mắt chút xíu, nhìn cẩn thận chút là có thểphát hiện phía sau cổ của hắn có dấu của năm ngón tay để lại.

Tô Việt nhìn lắc đầu, may mắn là trong lòng cha mẹ trong nhà đều chỉ nghĩđến chuyện trưng binh, hơn nữa trời tối nên không phát hiện vẻ khácthường của nhi tử mình.

Tô Việt đi đến cúi đầu ủ rũ ngồi ở chỗ kia không rên một tiếng, sau khi Tô Căn hỏi mới chậm rãi trả lời, "Cha, ta đi tòng quân".

Tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị trước, đứa con lớn đoán chừng là khôngra được nhiều bạc như vậy, thế nhưng thầm nghĩ vợ chồng già Tô Căn cùngbọn họ sẽ nghĩ ra một cách, ai ngờ biện pháp mà họ nghĩ chính là cáchnày.

Ngay tức thì căn phòng rơi vào yên tĩnh, Tô Căn có chútchán nản trừng mắt Tô Sở, vừa rồi ông đã nói sẽ không để đứa con nào đichiến trường, ông còn chưa muốn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Tô Việt vừa thấy phụ thân tức giận, đại ca ủ rũ, vội vàng đứng lên nói,"Cha, người cũng đừng tức giận, đại ca, muốn đi cũng là ta đi, so vớingười ta trẻ tuổi hơn, quan phủ càng thích cái tuổi nam tử như ta, hơnnữa đại ca còn phải nuôi Đại Hà, chúng ta còn phải trông cậy vào Đại Hàlàm quang tông diệu tổ Tô gia ta"

Vì thế ngay khi hai huynhđệ bọn họ tranh chấp vấn đề ai đi ai ở, Tô Căn thở hổn hển nhìn bọn hắnchằm chằm, ông cũng biết việc quốc gia lớn hơn nhà, tổ chim bị phá thìtrứng có bình yên được chăng? Nhưng mà trong lòng ông vẫn không chút nào bước qua cái hố này.

Tô Việt đầu tiên là lôi kéo đại ca rangoài nói thầm một lúc, kế đó cho hắn ta trở về, tiếp đó một mình hắnvào phòng, đem chuyện tính toán tòng quân của chính mình nói cho Tô Cănnghe, không đợi ông mở miệng phản đối liền đem những tính toán lâu dàicùng chuyện buôn bán đem ra nói rõ, bao gồm tự ti của hắn ở Lô gia, đốivới sự chờ đợi của bằng hữu.

Tô Căn đầu tiên là giọng nói lẫn vẻ mặt đều nghiêm khắc mắng hắn một trận, thấy hắn bất kể ông có làmcách gì, dù là tận tình khuyên nhủ hay nghiêm mặt trách móc, Tô Việt đều kiên trì chính hắn muốn đi tòng quân.

Cuối cùng ông cũngkhông còn cách nào, chỉ thời dài nói với Tô Việt, "Thôi, ngươi từ nhỏđến lớn luôn có chủ ý, vì một cái mục đích mà có thể lên kế hoạch tớinhiều năm, chuyện này ta mặc kệ, hai huynh đệ các ngươi cứ xem mà làm,ta già rồi!" Tô Căn nói xong quay người vào phòng ngủ, không để ý tớitiểu nhi tử.

Tô Việt suốt đêm chạy về trấn trên, tuy rằng hắn nói không để Lô Uyển Chi chờ đợi hắn, thế nhưng hắn biết nếu không cómình bên cạnh nàng sẽ không ngủ được.

Quả nhiên Lô Uyển Chiđang đợi hắn, nàng không mở miệng hỏi nửa chữ về chuyện trở về thôn, vẫn như trước hòa nhã vì hắn rửa mặt cởi áo.

Nghĩ đến chính mình sẽ không còn nhiều thời gian hưởng thụ sự ấm áp như vậy nữa, có lẽ saukhi ra đi sẽ không trở về được, rốt cuộc không chịu được ý nghĩ nàykhiến trái tim hắn níu chặt người ngọc.

Tô Việt đột nhiên đẩy ngã Lô Uyển Chi xuống giường. Không đợi nàng phản ứng đã vung tay cởi áo nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.