Cố lão chỉ dạy hơn mười ngày rồi cáo lão hồi hương, kỳ thật là làm nhữngsổ sách chính thế nào và dặn dò chuyện trong cửa hàng, mấy chuyện lặtvặt từ nhỏ tới lớn.
Tô Việt nghe chưa hiểu hết nhưng Lô UyểnChi đã dụng tâm nhớ kỹ, cho nên sau khi tiễn bước người đi, Tô Việt ngay lập tức nhậm chức, trở thành tân chưởng quầy cửa hàng Vạn Lật.
Ngay lúc hắn mới ngồi nóng mông ở cái ghế chưởng quầy chưa tới mấy ngày,trong một buổi sáng đầu xuân ánh sáng chiếu rọi, cửa hàng gạo và dầu Vạn Lật tuy rằng không nhộn nhịp náo nhiệt như trước nhưng vẫn có tốp nămtốp ba nối liền không dứt.
Mà đại tẩu Triệu thị cứ như vậy nhàn nhã bước chân tiến vào.
Nàng ta tới để gây chuyện, nhớ tới lần trước Tô Việt ở bên tai mình nói đệđệ ruột nhà mình cái gì mà dính phải người bệnh, tiếp đó trong lòng nàng ta vẫn âm ỉ không dứt, chẳng lẽ đệ đệ nàng ta đi tầm hoa vấn liễu thậtsự đụng tới cái bệnh xấu gì.
Cho dù là có hay không đi nữa,nàng ta nghĩ vẫn phải đảm bảo cho chắc ăn, cho nên trở về nhà mẹ đẻ mộtchuyến, đem chuyện này ra nói rõ với mẹ nàng ta.
Nhìn thấyngười như cây khô của nhi tử mình, vợ chồng Triệu thị trong lòng đã tinmột nửa, tuy vậy trên miệng vẫn ra vẻ chửi mắng trách móc, nói cái tênTô Việt kia là người vô lương tâm, dầu gì vợ chồng già bọn họ trước đócòn thương hắn như vậy.
Mắng đi mắng lại, cuối cùng bọn họvẫn chạy đường xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-phu-cua-kieu-the/2295647/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.