Chương trước
Chương sau
Hắn thật không ngờ Lô Uyển Chi hiện tại chỉ một lòng muốn biết cho bằngđược, nhất định phải biết tại sao hắn lại chung tình với nàng, cho nênhiển nhiên mười phần là, Tô Việt không đạt được mục đích.

Thấy vẫn không trốn thoát, Tô Việt than thở chậm rãi mở miệng, "Lúc đó tadùng rất nhiều biện pháp muốn cha mẹ ta đồng ý đến nhà nàng cầu hôn, đặc biệt là nghe nói nhà nàng và hộ tú tài ở thôn bên cạnh có ý định đínhhôn, lúc đó ta gấp muốn chết, nhưng mà bất kể ta cầu xin thế nào, dùngphương pháp gì, cha mẹ ta vẫn cứ không đồng ý. Ngay lúc chúng ta nhốnnháo, ngươi liền đính hôn, khi đó ta nản lòng thoái chí, nghĩ rằng đờinày nếu không cưới nàng làm thê tử, chuẩn bị làm lưu manh đánh đấm cảđời. Thời điểm đó, trong lòng ta cũng tức giận cha mẹ ta vô cùng, nênthường xuyên đi trấn trên tìm thú vui, kết bạn với Đại Hồ Tử bọn họ, tuy rằng ta có đi đổ phường, cũng thường xuyên vào quán rượu nhưng mấy nơitrăng hoa thật sự chưa từng đến, lúc đó ba người bọn họ nhiều lần lôikéo ta cũng không đi".

Tô Việt thề son sắt nói, còn thiếu chút là chỉ tay lên trời mà thề thốt.

Trầm mặc một lúc, Lô Uyển Chi vỗ lên tay hắn, "Ta nhất định tin tưởng chàng"

Thấy nàng nói miễn cưỡng như vậy, Tô Việt nhịn không được lại cam đoan mộtchút, cuối cùng mấy câu hứa hẹn như về sau mà nhìn thấy phố trăng hoa sẽ đi đường vòng đều ra khỏi miệng, làm Lô Uyển Chi cười khanh khách, lúcnày hắn mới phát hiện chính mình bị nàng dâu cho vào bẫy, nàng thật rakhông có hắn.

Nhịn không được chọc tay cù ngứa Lô Uyển Chi,đã nhiều ngày ở chung dĩ nhiên hắn biết rõ điểm yếu của nàng chỗ nào, cổ nàng là nơi không thể chạm vào, chỉ cần vừa chạm nhẹ sẽ làm nàng cườicả nửa ngày trời.

Lô Uyển Chi biết rõ mánh khóe của hắn, vộivàng bắt chéo hai tay gắt gao bảo vệ cổ. Nhưng nàng thật không ngờ TôViệt lại tấn công ngay giữa người, Tô Việt không khách khí bắt lấy hainửa vòng tròn run rẩy của nàng, Lô Uyển CHi hoảng sợ do bị lừa, vội vàng thả tay xuống muốn ngăn cản bàn tay xâm nhập của Tô Việt, nhưng đãkhông còn kịp nữa.

Theo cử động trằn trọc rong ruổi từ bàntay đến đỉnh cao ngất của Lô Uyển Chi, tiếng mắng chửi giận dữ trongmiệng nàng cũng biến thành tiếng hét to nũng nịu, cuối cùng còn chìm đắm trong dục vọng tê dại vô tận.

Lần này, Tô Việt không muốntiếp tục thử bất kỳ tư thế nào trong sách, bởi vì hắn đã hoàn toàn nhớkỹ trong lòng, vừa chạm vào là có thể bắt đầu không cần nghĩ nhiều, chonên trong lúc cơ thể hắn và Lô Uyển Chi đangg đấu tranh hùng dũng mộtlúc lâu sau đột nhiên dừng lại, làm Lô Uyển Chi bất mãn rầm rì vàitiếng.

Tô Việt hắc hắc cười mấy tiếng, tiếp đó ôm chặt thânthể mềm mại dưới thân, xoay người một cái lập tức đảo ngược người lêntrên, trong nháy mắt hai người đã đổi vị trí cho nhau, Lô Uyển Chi kinhngạc kêu 'A' một tiếng.

Nàng từ trên cao nhìn xuống hai mắtđỏ ngầu vì dục vọng của Tô Việt, vẻ thẹn thùng trên mặt nàng càng tăngthêm, một bàn tay nhỏ không biết đặt như thế nào cho phải trên cơ thểtrần trụi của Tô Việt, đợi tới khi phản ứng kịp cũng là lúc không ngừngđấm nhẹ lên ngực Tô Việt, la hét đừng làm như vậy, cúi người dán lênngười trần của người bên dưới, da thịt chạm vào nhau mang đến sự rungđộng, làm hại Lô Uyển Chi □ không ngừng run rẩy, cắn nơi nào đó của TôViệt không tha, Tô Việt thiếu chút nữa kìm nén không xong.

Cũng may, Tô Việt cắn răng chịu đựng, có gắng nhịn đè nén dục vọng nàyxuống, nâng cơ thể Lô Uyển Chi dậy, nhẹ giọng bên tai nàng thì thầm mộtcâu, khiến Lô Uyển Chi lại bất mãn thêm lần nữa, chỉ nói muốn đi thổitắt đèn, Tô Việt làm sao có thể để nàng làm như vậy, thế ra chẳng phảikhông còn nhìn thấy cảnh xuân trước mắt ư.

Cuối cùng, Lô Uyển Chi không còn cách nào, chỉ phải đỏ mặt bừng bừng ngồi trên người hắnchậm rãi cử động vài cái, lập tức có thể cảm nhận được cảm giác niềmsung sướng khác với những lần trước, loại cảm giác này là sự tự tin nắmvững toàn cục của bản thân cũng bùng nổ mà lan tràn, vì thế nàng khôngnhanh không chậm di chuyển lên xuống.

Chậm rãi giày vò têtái, nhưng mà Tô Việt không thể chịu nổi sức lực tinh điêu tế trác củanàng, đỡ lấy vòng eo nhỏ của Lô Uyển Chi lên chuyển động hoàn toàn tương phản, cuối cùng xác định là người trên người hắn đã đạt được hắn mớithỏa mãn phóng thích bản thân, hai người đều thở hổn hển nằm xuống, nữangày mới bình thường trở lại.

Trong lòng Lô Uyển Chi tự trách mình, nàng hồi tưởng lại cảnh tượng rong ruổi của mình trên người TôViệt lúc nãy, nhịn không được tự hỏi. "Ta là khuê nữ trong gia đình đứng đắn sao? Tại sao lại phóng đãng như như loại người không biết liêm sỉnhư thế?" Càng nghĩ càng tự ghét mình, cuối cùng ngay cả ôm ấp của TôViệt cũng đẩy ra, Tô Việt chỉ nghĩ nàng quá mệt, muốn tự ngủ một mìnhnên không để ý tới mình, đành chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng mùng năm Tết, từ lúc thức dậy Lô Uyển Chi đã không thèm để ý tớiTô Việt, làm hại Tô Việt 'chẳng biết đường đâu mà lần' với vẻ mặt mêmang, cố gắng nhớ lại cũng không nhớ nổi bản thân đã đắc tội thê tử nhàmình lúc nào, rõ ràng lúc ngủ vẫn còn tốt đẹp, chẳng lẽ là chuyện củađại tẩu làm nàng phiền lòng, cẩn thận ngẫm lại, dường như chỉ có việcnày mới làm Lô Uyển Chi không thoải mái, xem ra là phải tìm thời điểmnói chuyện thật rõ ràng với nàng ta.

Cả đại gia đình Tô giasáu người đến nhà ngoại Tô Việt ở Vương gia thôn ngay sát bên cạnh. Làmcô dâu mới, đây là lần đầu tiên Lô Uyển Chi đến nhà bên ngoại, buổi sáng thức dậy nàng đã được mẹ chồng Vương thị kêu lên dặn dò vài câu, nói sơ qua về mấy người cậu mợ, ông bà ngoại đều không còn, không cần phải quá thận trọng.

Vương thị là nữ nhi duy nhất trong nhà, trênnàng còn có hai ca ca, cha mẹ mấy năm trước đều đã qua đời. Vương giachỉ là một gia đình nông dân, hai người cậu cũng là người thành thậtchất phát, mấy mợ vừa nhìn thấy cũng biết là người phúc hậu, thấy LôUyển Chi là nàng dâu mới cũng mở miệng trêu ghẹo, nói là có thể quảnđược cái con khỉ ngang ngược Tô Việt kia rồi.

Lô Uyển Chithân là nàng dâu mới hẳn nhiên là có chút thẹn thùng, chịu đựng sự chọcghẹo từ nhóm biểu tẩu của mẹ, chỉ cúi đầu không nói, người khác chỉ nghĩ nàng sợ người lạ, đưa lễ gặp mặt khác nhau xong rồi tản ra.

Đại tẩu Triệu thị thế nhưng từ lúc vào Vương gia liền đi theo sau Lô UyểnChi, giới thiệu cho nàng một nhóm người đây là mợ, kia là biểu tẩu, rấtđỗi ân cần, các nữ quyến Vương gia không quên khen ngợi Triệu thị mấycâu nói là biết chăm sóc đệ muội, Triệu thị cười nói là cần phải thế.

Mợ Nhị Cữu là người nhanh miệng, thổi phòng xong không nhịn được bỏ thêmmột câu, "Lão đại gia, ta nói này, ngươi từ sớm nên đối xử như thế nàyvới mẹ chồng của ngươi, đừng phân biệt nhà mẹ đẻ không giống với nhà mẹchồng, tới mấy tháng còn không trở về nhà thăm mẹ chồng ngươi, làm tứcphụ nhà chồng, nên chịu khó lắc lư trước mặt mẹ chồng, nhìn xem bà cócần gì thì ngươi cũng kịp lúc, đúng không?"

Trước mặt ngườilớn, Triệu thị không thể nhăn mặt, lại càng không thể phản đối nửa chữ,chỉ nhếch miệng cười nói, mợ Nhị Cữu nói phải, bản thân sẽ nhớ rõ.

Dù sao chỉ cách một thế hệ, vài nhóm nàng dâu Vương gia không nhiều lờinữa, lập tức thu xếp làm cơm, chỉ chốc lát sau đã mời nữ quyến ăn cơm.

Sân nhà của hai huynh đệ Vương gia song song kề bên, hai người cậu chỉ cómột trai một gái, thiếu nữ nhi, đường huynh đường muội của chúng thếnhưng rất thân thiết, thoạt nhìn so với Tô Việt và Tô Sở còn thân hơnkhông ít.

Khuê nữ của Nhị Cữu gia Vương Thúy Hoa năm nay mười lăm tuổi còn chưa đính hôn, ngay lúc ăn cơm hai mắt mở to không ngừngliếc mắt nhìn về phía bàn nam nhân bên kia, còn ngẫu nhiên nhìn Lô UyểnChi vài lần. Vương thị thấy vậy hừ một tiếng, nháy mắt ra hiệu với NhịCữu, mợ Nhị Cữu dưới bàn lôi kéo Vương Thúy Hoa. Vì thế nàng ta mới thuliễm chút ít.

Động tác nhỏ đó không khéo đã bị Lô Uyển Chinhìn thấy, người khác đều vô cùng vui vẻ ăn cơm tán gẫu, nàng vốn đãkhông quen thuộc ai nên không nói gì, càng đừng nói tới một bàn toànngười lạ lần đầu gặp mặt, ăn cơm, cơm canh nhà mợ thật sự không đượcngon, hiện tại nàng đã biết tại sao trù nghệ của mẹ chồng không tốt nhưvậy, thì ra do lão sư không tốt, xem ra nương của Tô Việt cũng là ngườikhông biết nấu ăn.

Từ lúc vào cửa, tiểu biểu muội Vương ThúyHoa cô nương đối với mình có vẻ rất quan tâm, đôi mắt mở to ra vẻ đánhgiá, Lô Uyển Chi vừa quay đầu nhìn, nàng ta vội vàng thay đổi tầm mắtnhìn về nơi khác. Không hiểu tại sao nàng ta lại chú tâm tới mình nhưvậy, nghĩ lại đấy chỉ là một tiểu cô nương, dù sao cũng không làm gìđược mình, cho nên Lô Uyển Chi không để trong lòng, đợi sau khi đại tẩumẹ chồng ăn cơm, rồi chờ mấy nam nhân uống rượu xong mới đứng dậy tạmbiệt.

Trên đường trở về, Lô Uyển Chi và đại tẩu Triệu thị đicùng nhau, bởi vì Tô Sở có hơi say nên làm đệ đệ như Tô Việt không thểchối từ đành phải nâng đại ca về nhà. Mà hai vợ chồng già Tô Căn đi đứng chậm chạp, nên đi sau cùng với đứa nhỏ Tô Đại Hà.

Triệu thịnhớ đến hôn sự của đệ đệ mình, đột nhiên nhớ tới biểu cảm của tiểu biểumuội con mợ, nhịn không được tố cáo với Lô Uyển Chi.

"Đệmuội, vừa rồi ở nhà mợ, ngươi có nhìn thấy ánh mắt của tiểu biểu muộiThúy Hoa không, luôn quay tròn không hề rời A Việt, còn nữa, nếu khôngphải tiểu thúc chỉ một lòng muốn cưới ngươi thì hiện tại tiểu biểu muộilà đệ muội của ta rồi" Triệu thị sợ những người đi đường khác nghe được, kề sát tai Lô Uyển Chi nói nhỏ.

Lô Uyển Chi nghe xong căngthẳng trong lòng, xem ra cái tình huống bản thân không muốn nhất vẫn xảy ra, nhưng mà trên mặt nàng vẫn bình tĩnh hỏi, "Tẩu tử, lại có chuyệnnày à?"

Nghe Lô Uyển Chi hỏi vậy, Triệu thị đem việc tất cảmọi chuyện lớn nhỏ giữa Tô Việt và biểu muội nàng ta nhớ được nói cho Lô Uyển Chi nghe.

Thì ra, tiểu biểu muội và Tô Việt chân chínhđược coi là thanh mai trúc mã, hồi nhỏ Vương Thúy Hoa cô nương còn ở nhà họ hai ba năm. Lúc đó, mợ Nhị Cữu bị bệnh nên nhờ cô cô Vương thị thaybà ấy chăm sóc nàng ta một khoảng thời gian, thời gian đó đúng là nàngta □ tuổi, cũng hơi biết sự đời.

Trước kia khi học theo cáixấu, Tô Việt còn thật sự được coi là một tiểu nam tử hán, lại là tiểunhân vật phản diện. Khoảng thời gian đó, trong những người cùng tranglứa từ trên xuống dưới thôn, hắn là đối tượng bị đánh nhiều nhất khôngthấy đối thủ, bởi vì người này bị Tô Căn đánh không ít, nhưng trong mắttiểu cô nương Vương Thúy Hoa, tiểu biểu ca có thể giúp nàng giáo huấnngười khác, không nghi ngờ gì là một vị anh hùng.

Đợi tới khi mợ Nhị Cữu đón Vương Thúy Hoa trở về, nàng đã biết lưu luyến Tô Việt,vì thế liền cầu xin mợ Nhị Cữu đem chuyện hôn sự của mình xác định, màđịnh cho ai? Đương nhiên là định cho vị anh hùng trong lòng nàng ta,biểu ca Tô Việt.

Không ngờ mợ Nhị Cữu sống chết không đồng ý, nói cái gì mà Tô Việt đối với nàng ta như ca ca ruột, không thể gả chohắn. Vương thị cũng không chịu, bởi vì đối với đứa chất nữ này, tronglòng bà hiểu rất rõ, nàng ta là người không dễ bắt nạt, lúc nhỏ còn leotường dỡ ngói, không có dáng vẻ của cô nương nên có, nếu cưới nàng tavào cửa nhất định sẽ phát sinh chuyện khác người, trọng yếu nhất làVương Thúy Hoa không nghe lời cô cô Vương thị.

Bởi vì nàng ta cảm thấy người mợ này rất yếu đuối, nên mới có thể để đại tẩu Triệu thị nhanh chóng khi dễ ra mặt. Đương nhiên những lời này Triệu thị sẽ không nói cho Lô Uyển Chi, chỉ nói nàng ta với mình không hợp nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.