Ngày mồng hai về nhà mẹ đẻ, hai tay Tô Việt mỗi bên xách một giỏ trúc điphía trước, Lô Uyển Chi mang theo cái bọc đồ đi sát phía sau hắn, trênđường đi gặp hàng xóm, ai nấy cũng tràn đầy niềm vui trong không khí vui mừng, cười nói chào nhau.
Lô Uyển Chi vẫn nghe theo cách TôViệt dạy nàng lúc trước, duy trì nụ cười, mà điều tiến bộ hơn đó là lầnnày nàng có thể ngẩng đầu lên chào hỏi.
Đợi đến khi mọi người trông ngóng trước cổng Lô gia thấy được họ, mấy món trên tay hai vợchồng son bọn họ đã sớm bị Lô Dũng, Trương thị gấp gáp giành mang giúp.
Trương thị lôi kéo Lô Uyển Chi đánh giá từ đầu xuống chân, một lát thì nói làđen, một lát thì bảo là khuê nữ gầy, lần này là bà nói thật, đen vì phải nhóm lửa trong bếp, gầy vì ngoại trừ mấy ngày Tết mới có thịt để ăn, Lô Uyển Chi không hề than thở tiếng nào về việc ăn trấu nuốt cải theo cảnhà Tô gia.
Tô Việt nghe xong trong lòng rất buồn, thế nhưngmấy lời mẹ vợ nói đều là sự thật, mà nếu ngày thứ ba lại mặt khi đó Nhạc phụ còn nói giúp hắn thì giờ phút này ông cũng ăn nói thận trọng hơn.Trong lòng Lô Dũng cũng đau lòng nữ nhi trong nhà.
Vì thế, Tô Việt chỉ có thể cúi đầu, nghĩ thầm, đợi sau khi đem chuyện đó thu xếpxong, nhất định phải để Lô Uyển Chi được ăn thịt.
Chú ý tớivẻ mặt không mấy dễ chịu của Tô Việt, Lô Uyển Chi vội vàng đến nắm taynương nàng, "Nương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-phu-cua-kieu-the/2295618/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.