Suốt dọc đường đi chỉmột mình Tô Việt ở phía sau phụ đẩy xe, Lô Uyển Chi đi bên cạnh, cảnhtượng đồ sộ lúc đi và lúc về hoàn toàn tương phản, về đến nhà đã mất một lúc khá lâu sau, người đi trên đường trong thôn không nhiều lắm, ngẫunhiên gặp phải hai người Tô Việt bọn họ cũng thản nhiên gật đầu chào hai người, nhìn đến một xe đẩy chất đầy đồ ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, TôViệt tựa như không nhìn thấy.
Mà Lô Uyển Chi vẫn trước sau như một, ngẩng đầu mĩm cười.
Về đến nhà, Vương thị nhìn thấy một xe chất đầy đồ linh tinh sắc mặt cóchút khó vui, bà kéo cánh tay vừa mới buông càng xe của Tô Việt vàobuồng trong, Tô Việt quay đầu dặn Lô Uyển Chi về phòng trước, bên ngoàitrời lạnh, nhưng mà nhìn vẻ mặt bất an của nàng, hắn hiểu không nói gìthêm đành để lát nữa về giải thích sau.
Vào buồng trong,Vương thị nhỏ giọng hỏi, "Nhạc gia của ngươi có chủ ý gì đây? Đẩy một xe đầy đồ về nhà chúng ta, để người ta nhìn còn không cười chê sao, ngươikhông ở rể, chúng ta càng không thể chiếm tiện nghi của người khác".
Tô Việt an ủi mẫu thân, "Đồ ngoài đó ngoại trừ đưa cuộn vải cho nương, tất cả đồ còn lại đều là của Uyển Chi, chắc họ nghĩ là về sau không còn ởbên kia nên không thể đi tới đi lui mà lấy, nếu có người hỏi thì nươngcứ trả lời như thế".
"Phải không?", Vương thị không tin hỏilại, lần trước bà đi Lô gia, lúc bấy giờ bà đã cảm thấy Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-phu-cua-kieu-the/2295599/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.