Nhìn thấy bộ dáng đáng thương tội nghiệp của Tô Việt, Lô Uyển Chi cũng giận không được, chỉgật gật đầu lắc ngón tay nói, "Chúng ta ngày mai. . . ngày mai. . . "
Kết quả nói một lúc lâu ngày mai, cứ nói như vậy không có lời kế tiếp, TôViệt nhìn vẻ mặt rối rắm thẹn thùng của nàng trong lòng cảm khái, nếulúc này là ban ngày thì tốt biết bao, như vậy hắn có thể nhìn thấy vẻmặt ửng hồng của Lô Uyển Chi rồi.
Tô Việt thật sự không thểchịu nổi Lô Uyển Chi tự ngược đãi mười ngón tay của nàng, nâng cánh taygiữ lấy tay nàng, cảm giác thật nhỏ bé và mềm mại giống như trong tưởngtượng của hắn.
"Ta biết ngày mai chúng ta sẽ thành thân, vềsau có rất nhiều thời gian có thể nhìn thấy nàng, nhưng mà bây giờ ta vô cùng nhớ nàng, muốn được nhìn thấy nàng. Bằng không đêm nay ta sẽ không ngủ được", Tô Việt nhìn đỉnh đầu nàng nói tha thiết, hắn cũng muốn nhìn vào ánh mắt Lô Uyển Chi nói lắm chứ, nhưng ngặt nổi Lô Uyển Chi cứ luôn luôn cúi thấp đầu theo kiểu con dâu rụt rè, hắn cũng không thể trựctiếp lấy hai tay nâng đầu nàng lên được.
Tô Việt cảm thấy lúc này bản thân hắn có thể nắm được tay nàng đã là rút hết dũng khí trênngười, hắn không phải sợ Lô Uyển Chi làm gì hắn, mà sợ nàng hoảng hốtlớn tiếng đánh thức cả nhà Lô Dũng thức giấc, đến lúc đó lại nói bảnthân hắn lỗ mãng, lại đính thêm cái danh xấu. Vì ban đầu, lịch sử bảnthân hắn trong mắt hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-phu-cua-kieu-the/2295589/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.