Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động nhưng cũng có thời điểm nó đột nhiên đứng lại.
============
Cách mấy ngày sau, lão hoàng đế băng hà. Dựa theo di chiếu của hắn, thái tử bình thường tỏ ra vô cùng hiếu đại nhưng lại có ý đồ gây rối, lập tức phế bỏ tước vì, lập Tam hoàng tử Doãn Thọ An lên làm thái tử, ngay sau đó lập tức kế vị. Cố Hầu, Đoan vương và Thẩm lão thái sư làm phụ chính đại thần. Bởi vì có Cố Hầu làm chỗ dựa nên đám người Đoan vương cũng không thể gây rồi, các viên quan cũng tiếp nhận an bài này, ủng hộ lập Doãn Thọ An làm tân đế.
Nhưng thái tử bị phế không phục, tìm cách phản kháng đã bị Cố Hầu phái binh vây bắt, lại tra ra trong đông cung của thái tử có tàng trữ long bào cùng vô số binh khí, chứng tỏ phế thái tử muốn mưu phản, lập tức bị giam cầm.
Một màn huyết vũ tinh phong vang dội, mà lúc này Doãn Thọ An còn đang say giấc đã bị đám cung nhân lay tỉnh, hai mắt nhập nhèm để mặc bọn họ mặc triều phục rồi lên đại điện nhận triều kiến của văn võ bá quan. Mùa thu năm Ất Dậu, Tam hoàng tử Doãn Thọ An kế vị, bởi vì có đại thần phụ chính lại thêm Doãn Thọ An trước giờ chưa từng làm việc cho triều đình, yên lặng vô danh vì thế mọi người quen miệng gọi vị vua bù nhìn như hắn là Thiếu đế.
Về phía hậu cung, quý phi thuận lợi thăng cấp làm thái hậu đồng thời ban ra hai đạo thánh chỉ, một cái là lệnh cho người truy tình tung tích của vị huynh trưởng đã thất lạc nhiều năm, một là hạ lệnh cho Thẩm Tĩnh Thù cháu gái Thẩm lão thái sư tiến cung, ngoại lệ sắc phong làm Trinh phi chính nhị phẩm.
“Thẩm Thái Sư chi tôn Thẩm thị Tĩnh Thù, trinh nhã thục đức, kham vì biểu nghi, trẫm lấy làm vui mừng, lệnh cho tiến cung, sách nhị phẩm phi vị, phong hào ‘ Trinh ’, ban thưởng trụ An Tuệ cung.”
Một đạo thánh chỉ này cũng làm Thái Hậu hao tổn tinh thần cả đêm, thậm chí còn lấy thánh chỉ năm đó sắc phong mình làm phi để làm mẫu, trải qua mấy lần chỉnh chỉnh sửa sửa mới hoàn thành, thế nhưng khi được ban ra cũng khiến cho triều đình xôn xao không dứt.
Ngôn quan khịt mũi nghĩ: hôn quân, tuổi còn nhỏ mà vừa mới lên ngôi đã nghĩ tới chuyện nạp phi, xem ra ta phải trở về viết gián nghị, dùng nước miếng dìm chết ngươi.
Sử quan múa bút: mùa thu năm Ất Dậu, Thiếu đế đăng cơ, nạp Thẩm thị làm phi, nghĩ nghĩ một hồi lại bổ sung một dòng chữ rất nhỏ bên dưới: chưa thấy tài đã thấy háo sắc. Hừ, một dòng của ta lưu lại thiên cổ, để người đời sau phỉ nhổ ngươi.
Thẩm thị lang khóc lớn quỳ trên mặt đất: Hoàng Thượng, ngươi buông tha cho tiểu nữ nhà ta đi, nàng chỉ là một đứa trẻ ah
Lễ bộ thượng thư lắc đầu khuyên giải nói: Thị lang lời ấy sai rồi, Hoàng Thượng nạp phi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chúng ta sẽ tập trung lo liệu việc này, nhất định sẽ làm cho phong quang rỡ ràng.
Hộ bộ thượng thư liếc mắt, sảng khoái nói: quốc khố không tiền, tất cả đơn giản thôi.
Việc không liên quan tới mình nên đại tướng quân vỗ tay hoan hô : cái này được nha, hoàng đế nạp phi, chúng ta có thể nghỉ vào triều, sớm ngày sinh thái tử, chúng ta cũng an tâm.
Đoan vương bụng đầy ý xấu thì cười lạnh thầm nghĩ: mới có mười tuổi nói gì tới sinh thái tử, sinh cái rắm thì có. Ai nha, hay đây lại là mưu ma chước quỷ của tiểu tử Cố Hầu kia?
Thẩm lão Thái Sư nhấc tay nói: ta phản đối, ta kháng nghị, nhiều quan viên trong triều cũng có con gái, cháu gái, mắc chi lại chọn cháu ta? Các ngươi rõ ràng là có âm mưu, Cố Hầu hôm nay ngươi không thể không cho ta một giải thích thỏa đáng ah.
Cố Hầu sờ sờ cái mũi, vô tội buông tay nói: vậy được rồi, mọi người không cần cãi nữa, chi bằng tuyển thêm nhiều tiểu thư thế gia vào cung làm bạn với Hoàng thượng đi
Mọi người nhất tề lui về phía sau, bày tỏ thái độ: chúng ta mặc kệ.
Dứt lời, nhất trí nhìn về phía tiểu hoàng đế trên long ỷ, mà Doãn Thọ An thì đang ngủ gục, nước miếng nhiễu ra thấm ướt cả long bào. Bị đánh thức, Doãn Thọ An cẩn thận nhìn biểu tình của bách quan một vòng, lui sâu vào long ỷ, nhỏ giọng đáng thương hề hề nói “ Ta chỉ muốn một mình Thù Thù là đủ rồi”. Nói giỡn sao, nhiều người mẫu quá không được, không có thời gian thiết kế cũng không đủ vật liệu may mặc.
Ngôn quan khen ngợi gật gật đầu, đem ý định viết giám nghị mắng hôn quân xóa bỏ
Sử quan vẫy bút, xóa đi dòng chú thích, lại bổ sung: Hoàng thượng chỉ cần một mình Thẩm thị, tình thâm như thế, thiên cổ chỉ có một.
Lễ bộ thượng thư nâng Thẩm thị lang đang khóc không ra nước mắt cười ha ha: chúc mừng, chúc mừng, Thẩm huynh, ngươi hi sinh một nữ nhi, ngàn người cảm tạ, cuối cùng khuê nữ của ta cũng không sao.
Cố Hầu tiếp tục bày ra vẻ vô tội, âm thầm thở dài: ai, vì sao các ngươi đều khẳng định là ta có âm mưu giật dây tiểu hoàng đế chứ?
Vì thế, không lâu sau, trong một đêm trăng thanh gió mát, một cỗ kiệu hoa lệ, một đội rước dâu thật dài đưa Thẩm Tĩnh Thù đi vào hoàng cung. An Tuệ cung lúc này trang hoàng rực rỡ, Doãn Thọ An kích động chạy tới gặp Thẩm Tĩnh Thù, ngoài ý muốn lại thấy nàng mặc hoa phục cung phi tầng tầng lớp lớp, đang ngồi trên hỉ giường khóc thật thương tâm.
“Thù Thù, ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi ?” Doãn Thọ An vội vé hỉ khăn, ngồi xuống giường, ngạc nhiên hỏi.
Ai ngờ Thẩm Tĩnh Thù vừa thấy hắn thì càng khóc dữ hơn “ Ta muốn về nhà, ta không muốn làm gian phi”
“Sao lại về nhà?” Doãn Thọ An luống cuống dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, có chút mất mát hỏi “ Ta còn tưởng rằng ngươi thích ở trong cung, thích cùng ta chơi đùa, không phải trước kia rất tốt sao?”
“Nhưng mà trước kia ta còn có thể về nhà, hôm nay khi xuất môn, cha, nương, cả gia gia nữa, đều nói ta về sau là người trong cung” Thẩm Tĩnh Thù vừa nói vừa hung hăng lau nước mũi lên tay áo Doãn Thọ An “ Bọn họ đều nói sau này ta không thể về nhà. Gia gia nói ta muốn trở về thăm thì hắn và cha nương phải hành đại lễ với ta, rất mất mặt. Thẩm thẩm và đường tỷ lại nói, ta mà quay về, trong nhà phải hưng sư động chúng nghênh đón ta, thật sự rất phiền toái, cho nên ta phải tiết kiệm tiền cho gia đình, không thể hở một chút là lại chạy về nhà, sau này có nhớ thì triệu bọn họ tiến cung là được rồi. Ô ô, ta muốn về nhà”
Doãn Thọ An yên lặng không nói gì, hồi lâu mới lên tiếng “ Nơi này sau này sẽ là nhà của ngươi, ta làm ca ca, nhất định sẽ bảo vệ và chiếu cố tốt cho ngươi”
“Ô ô ô, ta không muốn gả cho ngươi, ta muốn gả cho người trong lòng ta, ta đổi ý, không muốn làm gian phi nữa”. Thẩm Tĩnh Thù cứ nghĩ tới lời của đường huynh Thẩm Tĩnh Thuyết: Thù Thù, sau này tiền tiêu vặt của ngươi cũng phải chờ trong cung phát, đương nhiên không thể nào bằng nhà chúng ta cho….thì lại nhịn không được mà khóc lớn.
Doãn Thọ An cắn môi, nghĩ nghĩ một lát “ Cùng lắm thì nếu sau này ngươi gặp được người trong lòng thì ta sẽ gả ngươi cho hắn là được rồi”
“Thật sự?” Thẩm Tĩnh Thù nín khóc, Doãn Thọ An thấy nàng không khóc nữa, vừa lau mồ hôi vừa gật đầu liên tục đối với việc tân nương mới gả ngày đầu tiên đã nghĩ tới chuyện hồng hạnh xuất tường thì không chút nào để ý.
Thẩm Tĩnh Thù lau nước mắt, vung tay kiên định nói “ Ta phải gả cho Cố Hầu ca ca”
Doãn Thọ An sửng sốt, gãi gãi đầu, nhỏ giọng lầm bầm “ Nhưng mà Cố Hầu ca ca đã có người trong lòng”
“Ngươi gạt người!” Thẩm Tĩnh Thù vùng đứng lên làm châu ngọc đầy đầu rung động theo, chỉ tay vào Doãn Thọ An, biểu tĩnh phi thường tức giận lại như muốn khóc
“Thật sự, thật sự, ta không có lừa ngươi.” Doãn Thọ An sợ tới mức liên tục xua tay, lui về trong giường, tiện tay bốc táo đỏ, hạt sen trên giường vừa ăn vừa nhỏ nhẹ giải thích “ Ta nghe các cung nhân vụng trộm bàn tán với nhau, các nàng nói Cố Hầu ca ca bị một nữ nhân hư hỏng lừa”
Thẩm Tĩnh Thù vừa nghe có chuyện để tám lập tức nhích vô, ngồi gần Doãn Thọ An, liên tục hối thúc “ Mau nói đi”
“Các nàng nói, Cố Hầu ca ca lần này vốn ở Lạc Dương là muốn thành thân , kết quả lại gặp một nữ nhân lừa đảo, chẳng những lừa tài lừa sắc mà còn gom hết lễ vật dạm hỏi bỏ trốn. Cho nên Cố Hầu ca ca rất thương tâm, ăn không ngon ngủ không yên, đến kinh thành vẫn không thấy vui. Nàng kia tên là..Úc Tụy, đúng rồi, chính là Úc Tụy”
Doãn Thọ An bắt chước đám cung nhân thở dài một hơi “Cố Hầu đại nhân rất đáng thương, đừng nhìn hắn bình thường đều bày ra bộ dáng ôn hòa thực ra chỉ là miễn cưỡng cười vui mà thôi, trong lòng nhất định là đang khóc ròng. Chúng ta nhất định phải để đại nhân cảm nhận được các cô nương kinh thành rất chân tình ôn nhu, để hắn sớm quên đi bóng ma thất tình”
Doãn Thọ An nói xong, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tĩnh Thù đang cắn môi lắng nghe, cẩn thận đề nghị “ Thù Thù, ra cảm thấy ngươi không có nhiều hi vọng, Cố Hầu ca ca sẽ không thích ngươi, chi bằng chúng ta đổi người khác đi”
Thẩm Tĩnh Thù hít hít mũi, ủ rũ ôm gối cúi đầu “ Nhưng mà không có ai ôn nhu lại đẹp bằng Cố Hầu ca ca”
Doãn Thọ An bắt chước người lớn, ôm vai nàng an ủi “ Không sao, ta tìm giúp ngươi, nhất định tìm đến khi ngươi vừa lòng mới thôi”
Thẩm Tĩnh Thù giương mắt nhìn hắn, ngữ khí có chút chần chờ “ Thọ Thọ, tương lai sau này, ngươi có giống như phụ hoàng ngươi đối với Cố Hầu ca ca, đem ta độc chết không?”
Doãn Thọ An ngẩn ra, lập tức đứng thẳng dậy, vỗ ngực cam đoan “ Ta cam đoan, tuyệt đối không thương tổn Thù Thù, Thù Thù là bạn tốt nhất của ta”
Thẩm Tĩnh Thù lúc này mới yên tâm nín khóc mỉm cười, sau đó kéo trang sức cung trang trên người quăng sang một chỗ, chui người vào ổ chăn “ Thọ Thọ, ta mệt mỏi, muốn đi ngủ”
“Hảo, chúng ta cùng nhau ngủ.”
“Thọ Thọ, gấu bông của ta bị mẹ lấy mất rồi, nàng còn nói ta là hoàng phi, không thể lại chơi mấy thứ này, nhưng ta muốn ôm gấu bông ngủ”
“Nga, ta lập tức sai Tiểu Huyền Tử mang đến cho ngươi”
“Thọ Thọ ngươi thật tốt, trừ bỏ Cố Hầu ca ca, ta thích ngươi nhất, còn thích hơn Tĩnh Chi ca ca”
“Ân, ta cũng thích nhất Thù Thù , chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]