Thì ra không phải nhân vật nữ nào xuyên qua cũng có thể ở thời cổ đại sống vui vẻ nha, cổ nhân sao lại thông minh như vậy chứ?
============
Mặc dù Ngọc Như Ý ở hiện trường tuyển phi nổi tiếng bởi tiếng hát át tiếng bom, mặc dù toàn thể ban giám khảo cùng bình thẩm đoàn đồng loạt khoanh tròn trên bảng điểm, dù Doãn Thọ An sau khi nghe Tiểu Huyền Tử thuật lại đã mãnh liệt kháng nghị thì cuối cùng Ngọc tiểu thư vẫn thuận lợi tiến nhập hoàng cung. Nguyên nhân chỉ là vòng chung kết chỉ có một mình nàng, không chọn nàng thì chọn ai. Kỳ tuyển phi thực là bi ai nha, tuyển phi ai ngờ lại tuyển được một ngốc đại tỷ.
Ngọc Như Ý sau khi tiến cung được phong là tài tử, tuy rằng Thượng Quan Yến nhìn mặt mũi Lễ bộ thượng thư, vốn định cấp cho nàng danh hào tiệp dư tứ phẩm hoặc là cửu tần tam phẩm…nhưng Ngọc Như Ý lại kiên quyết không đồng ý, nói là tài tử lục phẩm cũng được, còn nói nàng muốn từ thấp đi lên như vậy mới kích thích ý chí phấn đấu, mới thể hiện tài trí phi phàm cùng năng lực của tiểu cường nữ xuyên qua thể hiện trong trận đấu chốn cung đình hiểm ác.
Thượng Quan Yến gãi gãi đầu, khều tay Thẩm Tĩnh Thù hỏi nhỏ “ Tĩnh Thù, ngươi đọc sách nhiều, biết nữ xuyên qua là gì không?”
Thẩm Tĩnh Thù bốc một miếng mứt bỏ vào miệng, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới đáp “Ta chỉ biết có Bách Việt tộc, Nam Việt quốc, Mân Việt quốc nhưng xuyên qua quốc là nước nào thì chưa nghe nói qua, hơn nữa Thái phó cũng không biết, xem ra chúng ta quả thật là thiếu kiến thức”
“Ngay cả con mọt sách kia cũng không biết? hừ, hừ, theo ta thấy khẳng định là Ngọc Như Ý đầu óc hồ đồ nên nói bừa thôi”. Thượng Quan Yến nhìn ra ngoài đình, thấy Ngọc Như Ý đang tập thể dục thì lắc đầu, hạ giọng nói “ Nàng ta luôn nói chuyện điên điên khùng khùng, ngay cả Lễ bộ thượng thư cũng nói chúng ta trăm ngàn lần đừng tin là thật”
“Hoàng hậu tỷ tỷ, Thọ Thọ thật sự muốn thành thân với Ngọc Như Ý sao?” Thẩm Tĩnh Thù cúi đầu, rầu rĩ hỏi, trong lòng đột nhiên có loại tư vị không rõ ràng.
“Như vậy sao được, nha đầu này ngốc ngốc hồ hồ như vậy sao có thể làm phi tử, vì hoàng gia mà sinh nhi dục nữ. Doãn Thọ An tối hôm qua mang theo Tiểu Huyền Tử đến cung của ta, đầu tiên là phản đối, sau đó giơ đao lên uy hiếp, nói nếu ta buộc hắn cưới nữ nhân này thì hắn sẽ chết cho ta xem. Hừ, hắn làm như ta không biết đao trong tay hắn còn chưa rút khỏi vỏ nha, tiểu hài tử, cư nhiên dám dùng chiêu này với ta”. Thượng Quan Yến cười lạnh, mắt phượng nhíu lại “ Bất quá ta cũng không thể để Lễ bộ thượng thư khó xử, nên trước mắt cứ để nàng ở lại trong cung một thời gian, coi như dưỡng bệnh, sau này nếu khôi phục muốn ở lại trong cung cũng được, coi như là thêm một đôi đũa, một cái chén thôi”
Nghĩ nghĩ, Thượng Quan Yến lại dặn tả hữu nói: “Còn nữa, Ngọc tài tử hiện đang bị bệnh, không chịu nổi kích thích, chúng ta trước cứ nghe theo lời nàng, thật lòng quan tâm để cho nàng cảm nhận được hoàng cung là một gia đình ấm áp, trăm ngàn lần đừng kỳ thị người tàn tật ah”
Mọi người đồng loạt dạ ran, mà Ngọc Như Ý trở thành đối tượng được mọi người quan tâm lại không biết gì, ngơ ngác nhìn ánh mắt đồng tình của mọi người, tập thể dục xong thì lấy dây thừng ra, bắt đầu nhảy dây.
Ngọc Như Ý, chính xác hơn thì phải gọi nàng là Chung Hoa Hoa, là một nữ sinh bình thường thời hiện đại, một ngày nọ đến Tấn Giang thì bị thiên lôi đánh trúng, lập tức ngất đi. Khi nàng tỉnh lại thì phát hiện mình lại là khuê nữ Ngọc Như Ý của Lễ bộ thượng thư. Ngoài ý muốn là nha hoàn không có lập tức reo mừng “ Tiểu thư, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh” mà thản nhiên liếc nàng một cái nói “ Tỉnh rồi thì đứng lên đi, tiểu thư còn phải học thêu”
Sau này nàng mới biết được, Ngọc Như Ý thường xuyên bị té xỉu, hôm qua chỉ vì nhìn thấy con mèo ăn thịt con chuột mà hôn mê bất tỉnh, sốt cao suốt một ngày. Đối với chuyện này, nha hoàn, bà tử bên cạnh này đã quá quen nên cũng không lấy làm lạ.
Ngọc Như Ý liền hỏi nha hoàn triều đại này là thời nào, Hoàng đế họ gì, phụ thân tên gì, địa vị có cao không, có nhiều tiền không, trong nhà có mấy người, mấy mẫu ruộng, mấy con trâu, có một đại ca yêu muội thành si không, có một đệ nhất mỹ nam tử là vị hôn phu chỉ phúc vi hôn không, có cơ hội trở thành oán phụ hay hạ đường phụ để rồi phát sinh các vấn đền liên tiếp hay không? Ai ngờ nha hoàn liền liếc mắt xem thường nàng “ Tiểu thư, ngài hồ đồ quá rồi, mau đứng lên, ta còn phải dọn giường”
Vì thế ngay ngày đầu tiên Ngọc Như Ý đã được lãnh giáo, chưa nói đến ngày hôm sau, nàng rời giường, hết sức ôn nhu nói với nha hoàn: chúng ta đều là mẹ sinh ra, ngang hang như nhau, đừng có động một chút lại quỳ gối xưng nô tì. Ai ngờ nha hoàn không có cảm động đến rơi nước mắt mà lạnh lùng liếc nàng một cái “ Tiểu thư, ngài quả là sốt cao đến hỏng đầu rồi, con người đương nhiên do mẹ sinh ra. Còn nói ngang hàng? Vậy ngài đi hốt vỏ hạt dưa đi, mau xê chân để ta còn hốt mấy cái vỏ táo”
Nhưng chuyện bi ai vẫn chưa kết thúc.
Nàng phẫn nam trang dạo phố để tìm mỹ nam, kết quả suốt nửa tháng ăn kẹo hồ lô đến rang nanh cũng sắp rụng mà một cái bóng mỹ nam cũng không thấy chứ đừng nói là người xuất hiện, thâm tình chăm chú nhìn nàng.
Nàng muốn làm ra phát minh vĩ đại, lại bi ai phát hiện nàng không biết nấu ăn ngon, không biết chế tạo đại pháo, càng không biết cách điều binh khiển tướng, lấy ít thắng nhiều, chỉ điểm giang sơn. Người nơi này biết làm đạn pháo, có thể chế ra đồ sứ đồ mỹ nghệ tinh xảo, mà nàng ngay cả cách nhóm lửa thế nào cũng không biết.
Nàng hăng hái phất tay áo muốn mở tửu lâu, kết quả còn chưa khai trương đã bị quan phủ phái người đến thu thuế thu nhập cá nhân, thuế doanh nghiệp, thuế rượu, thuế xây dung…đủ loại, hắc đạo thì phái người tới thu phí bảo kê, phí vệ sinh, phí an ninh trật tự…cho nên tửu lâu chưa mở đã đóng.
Nàng dạt dào đắc ý đến giáo phường hát bài “đêm trăng xuân giang hoa” nghĩ sẽ nghe được tiếng vỗ tay như sấm, lập tức nổi tiếng, trở thành đệ nhất tài nữ ở kinh thành. Ai ngờ lại bị mấy thư sinh lên tiếng phản đối, còn cáo trạng với Thái phó đại nhân, nói nàng đạo nhạc từ bài Khúc giang xuân nguyệt tịch.
Được, không thể làm gian thương, không thành tài nữ nổi danh, Ngọc Như Ý liền có ý định xông pha giang hồ. Vì thế nàng không để ý sự khuyên can năn nỉ của Lễ bộ thượng thư, mang Việt Nữ kiếm đi lưu lạc giang hồ. Nào ngờ còn chưa ra khỏi đại môn kinh thành đã bị binh linh thủ hạ Kinh triệu doãn ngăn lại, nói nàng dám ngang nhiên mang vũ khí cấm lưu hành dưới chân thiên tử, mà lại đang dịp quốc khánh, toàn bộ kinh thành đều giới nghiêm. Cho nên còn chưa nhìn thấy võ lâm minh chủ, Ngọc Như Ý đã phải Đại Lý tự nhìn hắc diện diêm la Sở Trung Thiên.
Cuối cùng, Ngọc Như Ý quyết tâm đến Thiên Hương uyển, đưa tiền cho tú bà để nàng được lên đài hiến nghệ. Ai ngờ múa cột suốt nửa tháng, đế vương tà mị không thấy, thâm tình vương gia cũng không được gặp, thiếu niên đại hiệp cầm kiếm bay qua nóc nhà rồi đi luôn không dừng lại, ngay cả mỹ nam bị mù cũng không có xuất hiện nói “ Ta muốn nàng”. Ngược lại khách nhân bỏ đi hết một nửa, làm cho tú bà đem tiền trả lại cho nàng, cầu xin nàng để cho nàng ta được yên ổn làm ăn.
Quả là bi kịch nha, Ngọc Như Ý đứng bên cửa sau Thiên Hương uyển, vô cùng cảm khái, không phải nàng không muốn làm nên truyền thuyết mà là vì cổ nhân không dễ bị lừa nha.
Rốt cục, Ngọc Như Ý cũng được tiến cung nhưng Doãn Thọ An lại thường xuyên trốn tránh nàng. Hơn nữa toàn bộ hậu cung cũng chỉ có Hoàng hậu, Thục phi và nàng, tam cung lục viện ở đâu chứ? Tranh giành tình nhân với ai đây?quý phi kiêu ngạo ương ngạnh được sủng ai đâu rồi? tiểu muội muội thiên chân vô tà bị cuốn vào làm vật hi sinh ở nơi nào? Cung nhân bên mình vì người nhà bị uy hiếp mà phản bội mình ở đâu?
Vì sao? Vì sao tất cả đều không giống như tiểu thuyết ngôn tình miêu tả? quảng cáo giả dối sẽ hại chết người nha. Có thể yêu cầu trả lại tiền không?
Ngọc Như Ý thu hồi dây thừng, ủ rũ cúi đầu, thong thả đi về phía lương đình. Thượng Quan Yến và Thẩm Tĩnh Thù vội vàng mang trà cùng điểm tâm đến, mềm giọng an ủi “ Ngọc tài tử, đừng tức giận, ngươi hôm nay đã nhảy nhiều hơn mấy cái, so với hôm qua đã có tiến bộ rồi, cố lên, chúng ta đều coi trọng ngươi”
Ngọc Như Ý yên lặng run rẩy khóe miệng, liếc mắt nhìn Hoàng hậu và Thục phi nhiệt tình hiếu khách. Haizz, quên đi, nhận mệnh thôi. Nàng vỗ vào bàn đá, kết quả lại làm đau tay mình, vừa xoa vừa nói “ Ta quyết định, từ hôm nay trở đi ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là tri thức tiên tiến cùng tư tưởng hiện đại”
Nghe vậy, Thượng Quan Yến lại nhịn không được tò mò nhỏ giọng hỏi Thẩm Tĩnh Thù “ Tĩnh Thù, hiện đại là gì?”
Thẩm Tĩnh Thù nhíu mày tự hỏi “ Ta chỉ nghe nói qua Tần đại, tuyệt tự, còn hiện đại là gì thì không hiểu rõ lắm, có lẽ là danh từ mới của Ngọc tài nữ ah”
“Hôm nay, trước tiên chúng ta nói đến việc nam nữ bình quyền” Ngọc Như Ý không quan tâm hai người to nhỏ thì thầm, bắt đầu tuyên truyền phong trào nữ quyền “ Dựa vào cái gì mà nam nhân có thể tam thê tứ thiếp? dựa vào cái gì nam nhân lại có mới nới cũ, gặp một người là yêu một người? dựa vào cái gì mà nam nhân có thể tùy ý hưu thê nạp thiếp?”
“Đợi chút.” Thẩm Tĩnh Thù giơ tay đặt câu hỏi “ Dựa theo pháp mệnh, ta có thể xác định muốn hưu thế phải có thất xuất chi điều hoặc là ba năm không con, không phải tùy ý”
” Đúng vậy, đừng tưởng chúng ta không hiểu luật pháp” Thượng Quan Yến gật đầu tán thành “ Hơn nữa, nạp thiếp thì cũng phải quan ngũ phẩm trở lên mới có tư cách, số lượng cũng có hạn, thủ tục rườm rà, còn phải được Lễ bộ phê chuẩn”. Ha ha, tiếp xúc nhiều với Sở Trung Thiên, rốt cuộc cũng biết một ít tri thức pháp luật.
Ngọc Như Ý trán đổ mồ hôi, khụ một tiếng “ Được rồi, ý của ta muốn nói là nam nữ đều như nhau, bọn họ có thể làm gì thì nữ nhân chúng ta cũng có thể làm được”
Thấy Thượng Quan Yến và Thẩm Tĩnh Thù nhìn mình khó hiểu, Ngọc Như Ý đắc ý cười to, một tay chống nạnh, một tay giơ lên trời lớn tiếng nói “ Cái gọi là nam nữ bình quyền, chính là nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, chúng ta cùng có thể một nữ nhiều nam, ta muốn một hậu cung toàn là mỹ nam, càng nhiều càng tốt”
“…”
Ầm vang một tiếng, giữa ban ngày, đột nhiên xuất hiện một đạo sấm sét.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]