Chương trước
Chương sau
Nhân sinh có hai bi kịch lớn nhất, một là không chiếm được cái mình muốn có, hai là chiếm được cái mình không muốn có.

============

Quán trà ven đường ở ngoại ô kinh thành, Thượng Quan Yến và Tô Giang Tả giảtrang thành một đôi nông phu phụ đang ngồi uống nước nghỉ ngơi. Há miệng nhấp một ngụ nước trà, Tô Giang Tả bụng đầy tâm sự, không để ý nên bịnghẹn, ho khan. Thượng Quan Yến vội vàng buông chén trà trong tay, đấmlưng giúp hắn thuận khí. Tô Giang Tả giơ tay lên, trên mu bàn tay có vết máu lờ mờ.

Thượng Quan Yến kinh hô sửng sốt, thân thiết hỏi “ Ngươi có khỏe không? Cốchịu đựng một chút, chờ chúng ta đến…” ngập ngừng đưa mắt nhìn chungquanh, đi đâu bây giờ? Quay về Lĩnh Nam sao? Chắc chắn bị cha đánh chết. Đến Giang Nam? Như vậy sẽ liên lụy tộc nhân của Tô Giang Tả.

Thượng Quan Yến đứng dậy, bỗng nhiên có chút hối tiếc, hôm qua nàng bất chấpsự phản đối của Tô Giang Tả, đánh hắn bất tỉnh rồi khiêng ra khỏi Tôphủ. Hành động này là đúng hay sai? Thiên hạ to lớn chẳng lẻ không cóchỗ cho hai người bọn họ dung thân?

“Làm sao vậy?” Tô Giang Tả ngẩng đầu nhìn nàng, ôn nhu cười hỏi “ Có phải có chút hối hấn hay không?”

“Ân.” Thượng Quan Yến cúi đầu, thấp giọng nói, “Ngươi nói đúng, chúng ta không nên không để ý hậu quả mà chạy trốn.”

“Đúng vậy, ngươi vốn chỉ phạm cung quy đi thăm bịnh, giờ chúng ta lại bỏ trốn như thế này, thành ra chúng ta có tư tình với nhau”

“Là ta liên lụy ngươi” Thượng Quan Yến chột dạ, cúi đầu càng thấp

“Ta rất cao hứng » Tô Giang Tả tươi cười như gió xuân, không để ý tới lễpháp, vươn tay nắm lấy tay nàng « bị ngươi liên lụy như thế này, ta rất cao hứng »

Thượng Quan Yến ngẩn ra, hai má đỏ bừng, ngập ngừng nói “ Con mọt sách, nếuchúng ta có thể trốn thoát, ngươi có bằng lòng cùng ta…”

“Được » nàng còn chưa dứt lời, Tô Giang Tả đã sảng khoái đáp ứng, nắm tay nàngcàng chặt. Một lúc sau, hắn mới buông tay nàng ra, cười khổ nói “ Chỉtiếc, chúng ta kiếp này không hi vọng rồi”

Hắn dựa vào bả vai Thượng Quan Yến, thấp giọng dặn dò « ta trở về, nhậnhết mọi tội danh như vậy mới có thể làm Hoàng thượng hết giận, đến lúcđó mọi người mới được an ổn »

“Không được, đi cùng đi về cùng về » Thượng Quan Yến vội vàng nắm lấy tay hắn, ngọt ngào vừa rồi đã lập tức hóa thành đau thương vô tận “ Muốn chémmuốn giết, ta chịu cùng ngươi”

« Một mình ta là đủ rồi, ngươi không cần phải hi sinh làm gì » Tô Giang Tảcười khổ lắc đầu, vuốt ve mái tóc rối tung của nàng « có lẽ, Hoàngthượng sẽ niệm tình cũ mà tha cho một con đường »

“Khụ khụ.” Đột nhiên, trong rừng cây truyền ra một tiếng thở dài, có ngườirốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng nhắc nhở “ Hoàng hậu nươngnương, Tô tướng đại nhân, các ngươi đừng cãi nhau nữa”

Sở Trung Thiên chắp tay đi ra « Hoàng thượng đã giam Thục phi nương nương vào thiên lao, hiện tại đã phái Kinh triệu doãn cùng ngự lâm quân truybắt các ngươi, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi”

Tô Giang Tả cùng Thượng Quan Yến cùng đứng lên, Thượng Quan Yến ôm quyền nói “ Sở Trung Thiên, vừa rồi đa tạ ngươi không có…”

“Không cần nhiều lời .” Sở Trung Thiên nâng tay lên, ngăn chặn lời nàng, lạicúi đầu tránh ánh mắt của nàng “ Ta vừa nghe tin đã vội chạy tới đây, ởđây có ngân lượng và lương khô, ngựa cũng đã chuẩn bị xong cho cácngươi, Kinh triệu doãn phái người theo dõi ta cũng đã sắp đuổi tới nơirồi, hai người mau đi nhanh đi” thấy cả hai có chút chần chờ, hắn khôngkiên nhẫn thúc giục “ Đi mau đi, chậm nữa sẽ không kịp”

Sự thật chứng minh, lúc chạy trốn cũng cần có may mắn nếu không bị đuổi theo chỉ là chuyện sớm muộn.

Dù dọc đường có Sở Trung Thiên đi theo bảo hộ nhưng Tô Giang Tả và ThượngQuan Yến rất nhanh đã bị Doãn Thọ An mang ngự lâm quân đến bao vây, cung tiễn sẵn sàng nhất loạt hướng về phía ba người.

Doãn Thọ An cưỡi ngựa, sắc mặt ngưng trọng đến trước mặt ba người, ánh mắtsắc bén nhìn bọn họ hồi lâu mới lạnh giọng căm hận hỏi “Sở Trung Thiên,ngươi dám bao che cho đào phạm bỏ trốn, phải trị tội gì?”

Sở Trung Thiên lập tức xoay người xuống ngựa, che trước mặt Thượng QuanYến, quỳ xuống, cúi đầu nói “ Hoàng thượng, tội thần đã phụ hoàng ân,làm việc trái pháp luật, cam nguyện bị phạt, chỉ cầu xin Hoàng thượngđao hạ lưu nhân, tha cho Thượng Quan Yến…Hoàng hậu nương nương cùng Tôtướng đại nhân một mạng”

“Hừ.” Doãn Thọ An vung mã tiên lên, ý bảo ngự lâm quân buông cung tiễn “ Bảnthân ngươi lo chưa xong, còn đi xin cho người khác? Kinh triệu doãn, bắt lấy Sở Trung Thiên, biết pháp phạm pháp, tội nặng thêm một bậc, trướctiên cách chức đình úy, phạt bổng lộc nửa năm, tạm giam ở Đại lý tự”

Dứt lời, hắn nhìn về phía Thượng Quan Yến và Tô Giang Tả đang gắt gao dựavào nhau, hai người thấy hắn không xử tử Sở Trung Thiên tại chỗ thì thởdài một hơi nhẹ nhõm. Doãn Thọ An mặt không thay đổi, chỉ vào hai người “ Về phần các ngươi, tội tư thông trước đây, tội bỏ trốn bây giờ, quốcpháp đều khó dung tha, lập tức nhốt vào tử lao”

**************************

Nửa tháng sau, trong Thiên Vũ các lặng ngắt như tờ, cung nhân nội thị đềurón rén đứng ở xa, cẩn thận làm việc, sợ có gì sơ suất lại chọc giậnDoãn Thọ An lúc này đang hỉ nộ vô thường.

Tiểu Huyền Tử tay cầm phất trần đứng bên ngoài sa trướng, Doãn Thọ An đangmơ mơ màng màng đột nhiên cảm nhận bên cạnh có người, hắn mạnh mẽ vươntay chụp lấy, lớn tiếng quát “ ai?”

Mở mắt ra, thấy Thẩm Tĩnh Thù đang thất kinh, Doãn Thọ An bật cười ngồi dậy « Thù Thù, lại đây trò chuyện với ta đi »

Liếc mắt vô tình nhìn thấy tấu chương trên tay Thẩm Tĩnh Thù, nàng thấy hắnnhìn chằm chằm tay mình, sợ tới mức vội vàng quăng tấu chương đi, lo sợgiải thích « ta, ta thấy ngươi đang ngủ, tấu chương bị rơi xuống đất,muốn giúp ngươi nhặt lên, không phải cố ý nhìn lén đâu, thật đó”

Doãn Thọ An thấy nàng bộ dáng như chim sợ cành cong, trong lòng thở dài mộthơi, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, dựa đầu vào vai nàng, nhẹ giọngnói « Thù Thù, ngươi không cần sợ, ta sẽ không hung dữ với ngươi nữađâu »

Sau khi bắt được Thượng Quan Yến hồi cung, không lâu sau Doãn Thọ An đã ralệnh thả Thẩm Tĩnh Thù ra, ngay cả Sở Trung Thiên cũng được phóng thíchsớm, cho đi theo bênh cạnh Doãn Thọ An bảo vệ để lập công chuộc tội.

Nhưng lại chậm chạp không đưa ra phán quyết đối với Tô Giang Tả cùng ThượngQuan Yến, thượng thư lục bộ đều đưa kiến nghị, yêu cầu xử hình phạt caonhất đối với bọn họ để lấy đó làm gương. Những người ban đầu cầu tìnhcho bọn họ cũng không dám hó hé, chỉ còn chờ xem cuối cùng Doãn Thọ Ansẽ xử trí thế nào.

Thiên Vũ các trở nên im ắng, lá trên cây thu thiền ngoài điện đang run rẩytrong gió, như muốn cố níu giữ chút thời gian ở lại bên cây. Doãn Thọ An ôm lấy Thẩm Tĩnh Thù, ngữ điệu trầm thấp “ Thù Thù, vừa rồi ta mơ thấymẫu hậu”

Thẩm Tĩnh Thù thấy hắn như vậy, tâm nhất thời cũng nhuyễn xuống, nhỏ giọngđáp « ta cùng ngươi đến Cam Tuyền cung thăm nàng được không ? chúng tahóa trang thành cung nhân và nội thị, chỉ ở bên ngoài vụng trộm nhìnnàng một cái thôi, sẽ không có ai phát hiện ra đâu”

Doãn Thọ An cười cười, chậm rãi khoát tay “ Không được, vẫn không tốt lắm,ta sợ khi nhìn thấy bọn họ vui vẻ bên nhau, nhất thời lại nhịn khôngđược…”thanh âm của hắn thấp dần, ngả đầu lên đùi Thẩm Tĩnh Thù, nhắm mắt lại.

Thẩm Tĩnh Thù đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc hắn, ngay lúc nàng nghĩ Doãn ThọAn thấy thoải mái, đã ngủ thì hắn đột nhiên lên tiếng « Thù Thù, đừngrời khỏi ta, ta thực sự chỉ còn lại một mình ngươi »

Ngữ điệu buồn bã, mang theo sự cầu xin và bất lực. Thẩm Tĩnh Thù nghe vậytrong lòng run lên, tay cũng không nhịn được mà run run. Nàng cúi đầu,thấy Doãn Thọ An vẫn nhắm hai mắt. Nàng không lên tiếng, vẫn tiếp tụcđộng tác, không biết qua bao lâu, cuối cùng mới lấy hết dũng khí hỏi “Thọ Thọ, ngươi thực sự muốn xử tử Hoàng hậu tỷ tỷ và Thái phó đại nhânsao?”

Nàng đợi thật lâu vẫn không nghe Doãn Thọ An trả lời, tưởng rằng là vô vọng, đột nhiên hắn lại mở mắt, thản nhiên đáp « ta cũng không biết »

“A?” Tựa hồ như có được chút hi vọng, Thẩm Tĩnh Thù không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Thấy nàng như thế, Doãn Thọ An thở dài một hơi, đưa mắt nhìn cung điện lộnglẫy mà cô tịch, cười khổ nói “ Thù Thù, ngươi nhìn đống tấu chương kiađi, đều yêu cầu ta xử tử bọn họ để răn đe”

“Nhưng mà Thọ Thọ, bốn người chúng ta gần như cùng nhau lớn lên, ngươi thực sự nhẫn tâm xử tử bọn họ ? » Thẩm Tĩnh Thù gắt gao nắm ống tay áo của hắn, không muốn buông tha.

“Thù Thù, các ngươi đều cho là ta nhẫn tâm, không để ý đến tình cũ?” DoãnThọ An chậm rãi ngồi dậy, đi ra ngoài điện, Thẩm Tĩnh Thù vội vàng đuổitheo, nghe hắn đau khổ lại bất đắc dĩ nói “ Nhưng Hoàng hậu tỷ tỷ vàThái phó đại nhân làm ra chuyện này đã không giữ cho ta chút thể diệnnào, khiến người trong thiên hạ đều chê cười ta, bọn họ có từng nghĩ tới cảm giác của ta? Các ngươi lại vì hai người bọn họ mà không tiếc tínhkế với ta, có từng nghĩ tới tâm tình của ta?”

“Thọ Thọ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Thẩm Tĩnh Thù chạy vội lên, ôm lấylưng Doãn Thọ An, áy náy, đau lòng nói “ Là ta không đúng, ta không baogiờ ghi hận ngươi giam ta, ngươi cũng kh6ong cần khổ sở”

Doãn Thọ An vỗ vỗ tay nàng, quay đầu nhìn về phía x axa nói « ta dù saocũng là vua một nước ah, tư tình không thể vượt qua quốc pháp, ta cũngcó tôn nghiêm và trách nhiệm của mình, thân là hoàng đế, ta phải cótrách nhiệm với thiên hạ, phải công bằng với quần thần »

Hắn quay người, hai mắt sâu không thấy đáy nhìn vào mắt Thẩm Tĩnh Thù, gằntừng tiếng « Thù Thù, ngươi nói ta nên làm thế nào đây ? ta có năng lực làm thế nào đây?”

************************

Ban đêm, Doãn Thọ An cải trang đến nhà lao giam giữ trọng phạm. Quan lại và ngục tốt đều bị điều đi, chỉ có Thẩm Tĩnh Chi đi theo Doãn Thọ An. Thẩm Tĩnh Chi đặt rượu và thức ăn xuống rồi cung kính thối lui ra ngoài canh cửa.

Doãn Thọ An dai người cở bỏ xiềng xích cho Thượng Quan Yến và Tô Giang Tả,ba người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng là Tô Giang Tả lên tiếng trước «Hoàng thượng tới tiễn tội thần một đoạn đường sao ?”

Doãn Thọ An vuốt cằm không nói, sau một lúc lâu, mới vừa trầm giọng đáp “Thái phó, ngươi là ân sư của ta, ta vẫn kính trọng và cảm kích ngươi, dù ngài có tin hay không thi thực ra ta cũng không có ý định giết ngươi”,hắn lại quay sang Thượng Quan Yến nói tiếp “ Hoàng hậu tỷ tỷ là tỷ tỷcủa ta, cũng giống như người thân đã bảo hộ, chăm sóc ta”

Hắn dừng một lát, lại khẽ thở dài: “Nhưng mà quốc có quốc pháp, ta khôngthể bảo vệ cũng không thể dung túng các ngươi được, xin lỗi”

Tô Giang Tả cùng Thượng Quan Yến cùng liếc nhìn nhau, nắm chặt tay nhau “Thần hiểu được, cũng sẽ không làm cho Hoàng thượng khó xử”

Doãn Thọ An đưa lưng về phía hai người, chỉ vào bầu rượu như không đành lòng nhìn thấy biểu tình của hai ngươi “ Bên trong có độc dược bí mật củacung đình, không quá thống khổ. Sau khi các ngươi đi rồi, ta sẽ nói vớibên ngoài là các tự nguyện lấy cái chết để tạ tội, về phần người nhà các ngươi, ta sẽ không gây khó dễ”

Nghe vậy, Tô Giang Tả cùng Thượng Quan Yến lập tức quỳ xuống, cảm kích nói “ Tạ Hoàng thượng”

“Ai, nghe các ngươi gọi như vậy không quen chút nào” Doãn Thọ An nghiêng ngả lảo đảo, quay đầu cười khổ nói “ Thật chút hoài niệm lúc Thái phó đạinhân hung hăng đánh lòng bàn tay ta, còn Hoàng hậu tỷ tỷ thì không chútnương tay, ra sức nhéo lỗ tai ta”

Thượng Quan Yến bật cười thành tiếng, tiến lên nắm lỗ tai Doãn Thọ An « saunày không được khi dễ Thù Thù, cũng không được bạc đãi A Cẩn nhà ta” dứt lời, nàng nước mắt tràn mi quay lại đứng bên cạnh Tô Giang Tả, cố mỉmcười “ Con mọt sách, chúng ta kiếp sau sẽ làm vợ chồng, ta sẽ không baogiờ chấp nhận chuyện làm con dâu nuôi từ bé nữa”

“Khụ khụ.” Doãn Thọ An nhịn không được ho lên mấy tiếng, thấy bọn họ thâmtình nói lời chia ly, không hề để ý tới mình thì ngượng ngùng bước rangoài, nhỏ giọng phân phó với Thẩm Tĩnh Chi “ Ngươi, đưa bọn họ lênđường đi”

Dứt lời liền nặng nề rời đi, Thẩm Tĩnh Chi lúc này mới rót rươu đưa đếntrước mặt Tô Giang Tả, cao giọng nói “Tô tướng đại nhân, thỉnh ra đi”

Mùa thu Gia Hòa năm thứ tám, hoàng hậu Thượng Quan Yến cùng thừa tướng TôGiang Tả tư thông, lấy cái chết tạ tội, Cung Văn đế niệm tình cũ, khôngxét tội lên người tộc nhân, đặc xá cho Tô gia cùng Thượng Quan tộc, ânsủng như trước.

Thượng Quan Yến thùy hào Mẫn Ý, không cho nhập hoàng lăng, không được hưởnghiến tế. Tuy khi nàng còn sống ra sức muốn làm một thục nữ hiền tuệ màkhông được, nhưng khi chết được ban cho một chữ Ý thể hiện sự ôn nhu coi như là như ý nguyện. Còn các sử quan đời sau khi nhắc tới nàng luônkhịt mũi lên án mạnh mẽ “ yêu hậu”

Nhắc tới Tô Giang Tả, sử quan đều thở dài : Tô tướng cả đời tận trung vìnước, tài hoa xuất chúng, dốc hết tâm huyết, có thể trở thành một lươngthần lưu danh muôn thuở nào ngờ lại thất bại trong gang tấc, thân bạidanh liệt vì nữ sắc. Cổ nhân nói không sai, hồng nhan họa thủy, anh hùng nan quá mỹ nhân quan”

Về phần Cung Văn đế cũng có nhiều nho sinh phê bình kín đáo, nói hắn giammẹ đẻ là bất hiếu, giết ân sư là bất nhân bất nghĩa, giết hoàng hậu làbạc tình.

Dù thế nào, khi Tô Giang Tả và Thượng Quan Yến hai mắt mờ lệ cùng mỉm cười uống rượu độc thì chỉ thấy công danh lợi lộc như may bay gió thổi, cóthể cùng người mình yêu nắm tay nhau thì chẳng e ngại gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.