*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Xuyên Xuyên, thật ra tao… bây.” —— Thật ra tao rất thích bây.
[1]
“Vị này là tiên sinh Tiết Đình Vân, con trai của cô Vân Bình, hiện đang là nhà khoa học nghiên cứu vi sinh vật.”
“Xin chào, trùng hợp quá, tôi cũng rất thích figure Tiểu Giản giả gái, bởi vậy không thể tặng cho cậu được.”
Tên nhà khoa học họ Tiết kia mặc trên người bộ vest màu đen, áo sơ mi bên trong trắng như tuyết, không đeo cà vạt, dáng vẻ trông chẳng giống nhà khoa học chút nào, trông giống người mẫu nam hơn.
Thế nhưng ánh mắt có chút gian tà sao sao ấy.
Vương Tử Diệp soi thật kỹ cái tên đang theo đuổi Tiểu Giản này.
Đối phương cũng đang dùng ánh mắt rất vi diệu mà nhìn lại cậu ta.
Giản Ninh Xuyên vẫn chẳng hề hay biết chi, vỗ thật mạnh lên lưng Vương Tử Diệp, nói: “Diệp ca, một cái figure thôi mà, mày đừng mất hứng, tao đi lấy cho mày một phần quà nhé.” Rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Vương Tử Diệp nghĩ thầm, bây đúng là thằng ngốc fufu.
“Cậu là diễn viên hay ca sĩ?” Nhà khoa học không thèm khách sáo mà nói: “Ngại quá, tôi chẳng mấy khi quan tâm đến những chuyện này.”
Vương Tử Diệp đáp lại bằng một nụ cười giả tạo: “Không sao, tôi cũng không hiểu gì về vi sinh vật.”
Tiết Đình Vân nở nụ cười: “Ồ.”
Vương Tử Diệp nhìn sang chỗ cổng hội trường, trông thấy Hoắc Phù ngó vào phía trong với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-ninh-xuyen-la-so-mot/727785/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.