*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
???
Có tiếng động à?
Giản Ninh Xuyên lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, liếc phát tóm gọn Hoắc Phù đang lấm la lấm lét đi ra khỏi phòng, trên tay hắn còn bưng một cái bánh gato.
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù: “…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, đồng thanh mở miệng.
Giản Ninh Xuyên: “Chẳng phải anh đi Thượng Hải ư?”
Hoắc Phù: “Em không ngủ à?”
Giản Ninh Xuyên hiểu ra rồi: “Anh dạy Thường Bình đại ca nói dối em? Anh căn bản không đi Thượng Hải, bận tiếp chuyện với đại lão gì đó cũng là giả vờ đúng không?”
Vẻ mặt của Hoắc Phù bất đắc dĩ lắm, nói: “Xuyên Xuyên ơi, em giả bộ ngủ đi được không? Anh xấu hổ quá.”
Giản Ninh Xuyên dựa người vào lưng ghế sô pha cười ầm ĩ, một Hoắc Phù mặt người dạ thú phong độ ngời ngời, vậy mà phải lén lút như kẻ trộm trong chính căn nhà của mình, kể ra ai dám tin? Ha ha ha ha ha.
Hoắc Phù vừa cười vừa đi tới đó, Giản Ninh Xuyên nhìn thấy trên mặt bánh gato có viết một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trông rất mất thẩm mỹ, “CHÚC XUYÊN XUYÊN CỦA ANH SINH NHẬT VUI VẺ”, vừa nhìn là biết không phải tác phẩm của thợ làm bánh chuyên nghiệp, cứ như thể dùng tay trái để viết, ngoại trừ tên của cậu, mấy chữ khác đều như giun như dế.
“Đến em còn quên mất ngày mai là sinh nhật của mình.” Giản Ninh Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-ninh-xuyen-la-so-mot/727742/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.