*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện tốt không thể tiếp tục, hai người liền ôm nhau hôn nhẹ sờ sờ, ngây thơ như hai cậu nhóc trung học mới biết yêu.
Thật lòng Giản Ninh Xuyên không ‘muốn’ lắm, nhưng lại tràn ngập hứng thú mới lạ với cơ thể của Hoắc Phù, cẩn thận từng li từng tí chạm vào hắn nhiều lần, âm thầm chấp nhận sự thật rằng thụ nhà mình ‘bự’ hơn. Một khi đã chấp nhận được, thì chiếc xe trong đầu liền thay đổi hình dạng.
Hoắc Phù vốn dĩ nhịn cười đã rất vất vả, giờ còn phải nhịn thêm cả chuyện khác, muốn dời đi sự chú ý của Giản Ninh Xuyên, đồng thời hỏi vấn đề mà mình thắc mắc đã lâu: “Xuyên Xuyên, trước giờ không có nam sinh nào tỏ tình với em à?”
Chiếc xe trong đầu của Giản Ninh Xuyên đang lao trên đường cao tốc, mãi sau mới đáp: “Hả? Từng có mấy người.”
Hoắc Phù cười: “Không vừa mắt ai sao?”
Giản Ninh Xuyên ôm eo hắn, cưng chiều như một tổng tài bá đạo, nói: “Bọn họ không đáng yêu, em không thích.”
Hoắc Phù buồn cười nói: “Thế anh đáng yêu à?”
Tổng tài Giản bỗng chốc logout, ngợi ca như say như mê: “Anh không đáng yêu thì gì?! Anh đáng yêu muốn chớt luôn ấy!”
Hoắc Phù buông mi, hé nụ cười mỉm, đường nét gò má nhu hòa, không phải kiểu đẹp trai có tính sát thương, mà là đậm chất nam tính thành thục dịu dàng.
Giản Ninh Xuyên ảo tưởng tới bộ truyện kinh điển về ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-ninh-xuyen-la-so-mot/727712/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.