Đi vào phòng Giản Ninh Xuyên, Chu Phóng chẳng đợi chủ nhân mời, đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha, Giản Ninh Xuyên còn chưa kịp chửi thầm, một giây tiếp theo, Chu Phóng nằm thẳng cẳng xuống.
Giản Ninh Xuyên: “…”
Chu Phóng hình như rất mệt mỏi, bộ dạng nằm đấy thực suy yếu, một tay xoa xoa vai, hỏi: “Tiểu Giản, vừa rồi cơm tối cậu ăn gì đấy?”
Giản Ninh Xuyên: “… Bánh cuốn với cháo.”
Chu Phóng yên lặng vài giây, nói: “Thơm quá.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Đàn anh Chu mỗi ngày đều ăn không đủ no, ngửi mùi thức ăn cũng thấy thơm, thảm quá đi à.
Cậu ngồi xuống trên ghế đơn sô pha, nói: “Đàn anh, kỳ thực anh một chút cũng không béo, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến lên hình, không nhất thiết phải nhịn ăn tối đâu.”
Giọng Chu Phóng hiếm khi bình tĩnh thế này: “Cậu không biết đâu, công ty tôi có bệnh, tôi rõ ràng là diễn viên phái thực lực, bọn họ lại nhất quyết một năm đăng mấy vạn cái tin khen tôi đẹp trai, khiến cho bọn anh hùng bàn phím còn chẳng thèm để ý đến diễn xuất của tôi, cả ngày nhìn chằm chằm mặt tôi xem khi nào nó hỏng.”
Giản Ninh Xuyên không biết nên giật mình vì anh ta nói nhiều thế, hay giật mình vì anh ta nói nhiều thế mà không nổi nóng.
Chu Phóng quả nhiên không làm cậu thất vọng, câu sau liền bùng nổ ngay được: “CMN lạ đéo chịu được! Sao lắm đứa tổ lái chờ ném đá tôi thế?”
Giản Ninh Xuyên thầm nghĩ, với cái bộ dạng gặp người liền phun này của anh, bị người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-ninh-xuyen-la-so-mot/727698/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.