Chương trước
Chương sau
Bằng!

Một tiếng nổ tung thanh thúy vang lên!

Tảng đá lớnngay bên dưới chân của Hứa Nhạc nhất thời xuất hiện một cái khe nứt cựckỳ sâu! Cái khe nứt này rất nhanh lan rộng ra một khoảng lớn. Ngay sauđó, vô số viên đạn lại tiếp tục liên tục đánh úp lại.

Một gốc đại thụ cách chỗ Hứa Nhạc đứng không xa bị hung hăng bắn trúng, thân câynhất thời lay động, cành lá đổ xuống xào xạc. Phần vách đá bị đánh trúng nhất thời văng bắn ra vô số những mảnh đá nhỏ sắc bén, tung bay tánloạn trong không trung.

Một viên đạn bắn nguy hiểm nhất chính làbắn trúng phần đỉnh chóp của tảng đá lớn, khoảng cách tới mũi chân củaHứa Nhạc cũng chỉ không đến khoảng cách mấy phân. Cho dù là đang mangmột đôi giày quân dụng dày thô cứng rắn, thế nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũcảm thấy hai chân mình bị chấn động đến mức rung lên một chút.

Vào lúc này trong đầu Hứa Nhạc lại chợt sinh ra một cảm giác tê dại có chút đau đớn. Ở khoảng cách xa xôi đến như vậy, không ngờ còn suýt chút nữalà bị bắn trúng là sao? Hắn nhất thời bị dọa cho nhảy dựng lên một cái,theo bản năng khẩn trương lùi nhanh về phía sau hai bước. Cái tiết tấubắn đạn vốn dĩ đang liên miên xinh đẹp của chính mình vào lúc này khôngngờ lại bị cắt ngang như vậy.

Thông qua thiết bị nhắm bắn quanghọc tinh vi gắn trên đầu nòng súng ACW, ngắm thẳng về phía giữa hai cáichân máy móc thô chắc của đầu Robot MX bên cạnh chiếc xe quân dụng màuxanh lục sẫm ngay bên dưới con đường quốc lộ, mơ hồ bắt giữ được hìnhảnh vị Tướng quân kia đang giơ súng nhắm thẳng về phía chính mình, trong khoảnh khắc Hứa Nhạc liền nhớ lại, từ sau khi Thi công tử chết đi, cáikhẩu ACW kia liền một phen mãi vẫn luôn lưu lại bên trong Sư đoàn Thiếtgiáp 7, hiện tại tự nhiên chính là ở trong tay của Đỗ Thiếu Khanh!

Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc nhất thời co rút lại mãnh liệt. Hắn hít thật sâumột ngụm không khí lạnh lẽo, bước chân về phía trước, quay trở lại vịtrí nhắm bắn ban đầu. Khẩu ACW trong tay lại tiếp tục hướng về phía conđường quốc lộ bên dưới mà nhắm bắn. Trên mặt hắn lúc này cũng không cònbất cứ một tia tình tự dư thừa nào nữa, mà chỉ có bên trong sự bình tĩnh lại che giấu một cỗ ý tứ cường hãn.

Phần tảng đá lớn bên dướichân hắn cùng với những gốc cây bên cạnh không ngừng bị những viên đạnlớn bắn trúng, ánh mắt của hắn cũng không hề chớp lấy một cái, vẫn nhưcũ vững vàng duy trì tư thế nhắm bắn như thế, không ngừng khu động còsúng.

Đây chính là tràng đối chiến giữa ACW cùng với ACW, chính là sự đối chiến giữa ý chí cùng với ý chí.

Tịch Lặc đã từng nói qua, có những người nào đó, cho dù trong tay có cầm lấy Súng thần đi chăng nữa, cũng sẽ không thể nào trở thành được Thần thủ!

ACW không hề nghi ngờ gì chính là một khẩu Súng thần, hai khẩu Súng thầntầm xa duy nhất bên trong Liên Bang này, hiện tại đang phân biệt nằm ởtrong tay hai gã nam nhân có ý chí phi thường kiên định, cảm xúc cực kỳbình tĩnh cùng với tinh thần phi thường mạnh mẽ. Ngày hôm nay cùng gặpnhau ở trên vùng núi non cùng với quốc lộ này, bắt đầu nở rộ ra nhữngđường lửa đạn khủng bố, nói như vậy cũng sẽ không cảm thấy có cảm giácchênh lệch gì quá lớn.

Thời điểm trời còn u ám của thời khắc sáng sớm, Hứa Nhạc đã đi đến khu vực núi non ngay đối diện nơi dừng chân của Sư đoàn Thiết giáp 7. Hắn cố tình hạ thấp nhiệt độ thân thể xuống, đểnhịp tim đập chậm lại, biến toàn thân trở thành trầm mặc giống hệt nhưmột tảng đá mà âm thầm chờ đợi, sau đó lại bởi vì cuộc đối đầu giữa haikhẩu súng khủng bố nhất Liên Bang mà thức tỉnh.

Một ngày này củahắn cứ như vậy mà dùng một loại tư thái vô cùng mãnh liệt như vậy mà bắt đầu, hơn nữa nhất định ở trong những năm tháng lâu dài của nhân sinhcuộc đời này của hắn mà lưu lại rất nhiều những hình ảnh khó có thể quên được.

Có lẽ là đại não của nhân loại đối với cái sự an bày củavận mệnh chính mình có một loại năng lực dự đoán trước tương lai nào đó. Cho nên ngay khi thời điểm mà một ngày mới này vừa mới bắt đầu, khi màhắn đứng trên đỉnh đầu của khối tảng đá lớn trên đỉnh núi kia, thậm chíkhi cầm lấy khẩu ACW, cùng với Đỗ Thiếu Khanh ở bên dưới con đường quốclộ tiến hành nhắm bắn, trong lòng Hứa Nhạc đã nhớ tới rất nhiều người mà mình đã từng quen biết, còn có những lời nói của những người đó nữa.

Khi tiến hành khu động cò súng, hắn nhớ tới câu danh ngôn nào đó của TịchLặc, khi tiến hành thay đổi băng đạn, hắn nhớ tới tràng cảng bên trongtiệm cơm thịt kho trên con đường đi vào nhà cổ cuối Đường lớn Số II ởTây Lâm bên kia, chính mình cùng với Chung Tư lệnh cùng nhau ăn thịt,uống hết chén rượu, còn có buổi nói chuyện khi đó nữa.

Lão đầu hổ Tây Lâm khi đó đã cho rằng Đỗ Thiếu Khanh rất nguy hiểm, bởi vì sựcuồng nhiệt cùng với bình tĩnh nào đó của hắn, lại bởi vì lúc hắn còn ởHọc viện Quân sự I đã từng biểu lộ ra thái độ nào đó, Liên Bang cần cómột cỗ lực lượng cường đại do Chính phủ quản chế, mới có thể chân chínhđánh bại được sự hủ bại bên trong Liên Bang hiện tại. Cũng chính là bởivì cái loại phán đoán này, cho nên Chung Tư lệnh mới mãi luôn đè ép ĐỗThiếu Khanh suốt hơn mười năm trời.

Hứa Nhạc biết được Đỗ ThiếuKhanh rất nguy hiểm, bởi vì bản thân hắn hiện tại cũng không còn là SưĐoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 7 nữa, mà là một sự tồn tại không thể nào lay động được nữa của Quân đội Liên Bang, chính là một nhân vậtgiống như hình tượng một vị Chiến Thần đạt được sự kính yêu sâu sắc củatoàn thể dân chúng Liên Bang. Nếu như để cho người này dẫn theo Sư đoànThiết giáp 7 của hắn tiến quân vào Đặc khu Thủ Đô, ai cũng không thể nói trước được là tình huống sẽ phát triển đến thế nào. Chính vì vậy chonên Hứa Nhạc mới muốn giết chết Đỗ Thiếu Khanh trước khi hắn kịp vào Đặc khu Thủ Đô.

Hiện nay trong lòng Đỗ Thiếu Khanh đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, ít nhất hiện tại cũng không ai có thể biết được.

Khi mà vị danh tướng Liên Bang này mang theo thái độ hờ hững không thèm để ý đến nguy hiểm, giống như một gã binh lính bình thường giương súng nhắmbắn thẳng về phía đỉnh núi, hắn là có cái nhìn như thế nào đối với HứaNhạc? Hắn căn cứ vào cái loại lý do gì để mà tiếp tục đi trên con đườngmơ hồ đầy bi kịch này? Cái nguyên nhân lãnh lệ đối với Hứa Nhạc nhấtđịnh phải giết chết kia là từ đâu mà đến?

Đỗ Thiếu Khanh khu động cò súng, một viên đạn khủng bố hung hăng bắn thẳng vào một gò đất nằmngay phía sau tảng đá lớn, chấn lên một đám đất vàng tung bay tán loạn.

Hứa Nhạc khu động cò súng, một viên đạn mạnh mẽ hung hăng bắn trúng vào cái chân máy móc màu đen của đầu Robot MX đứng trên con đường quốc lộ, phát ra một thanh âm chấn động giòn vang!

Lúc này, giờ phút này, haicon người, một đứng trên đỉnh núi đá, một đứng trên con đường quốc lộ,bất cứ kẻ nào bắn chết kẻ còn lại, cũng đều có thể khiến cho cái bầukhông khí áp lực khiến kẻ khác hít thở không thông này nhanh chóng quaytrở lại con đường bình thường như cũ. Nhưng mà bởi vì nguyên nhân chếttiệt là khoảng cách quá mức xa xôi, khiến cho những viên đạn phun rakhỏi hai cái nòng súng tráng kiện của hai khẩu súng ACW kia, oanh kíchkhiến cho thiên địa biến sắc, nổ tung âm ầm, thế nhưng lại không có cách nào chuẩn xác giết chết được đối phương cả. Thanh âm vang lên lại cànggiống như là hai gã thợ rèn trầm mặc đang không ngừng tiến hành quay búa rèn sắt vậy.

Nhưng mà cho dù là hai gã thợ rèn đang tiếng hànhchú tạo, có lẽ ngay một cái giáng búa tiếp theo liền có thể đem khối sắt đánh cho gãy đôi, như vậy thì ai cũng không có thể nào cam đoan được,những viên đạn tiếp theo phun ra khỏi hai cái nòng súng kia, đến tộtcùng là ai có thể trước tiên bắn trúng vào thân thể nhỏ bé của đốiphương.

Trong những phiến đá cùng với những tia lửa đạn văng bắnra đầy trời, những thanh âm bang bang thanh thúy của đạn nổ, cùng vớithanh âm rào rào của những vỏ đạn rơi xuống chạm đất, Hứa Nhạc cùng vớiĐỗ Thiếu Khanh đứng cách nhau mấy km, cứ như vậy mà lạnh lùng công kíchlẫn nhau, thân thể vẫn như cũ bất động như núi.

Đến tận lúc này,trận đấu súng nhắm bắn tầm xa kinh điển cực kỳ hiếm thấy này, đã cùngvới chất lượng của hai khẩu súng cơ bản không còn bất cứ quan hệ nào nữa rồi, còn lại cũng chỉ là vận khí của mỗi người nữa mà thôi.

Cảhai người cũng đều đang lấy ý chí cùng với sự quyết tâm cường hãn nhấtcủa chính mình ra mà đặt cược tính mạng, đặt cược chính mình có thể tiêu diệt được đối phương trước.

o0o

Trên đỉnh núi cùng vớitrên đường quốc lộ cách phía Nam Đặc khu Thủ Đô khoảng chừng 170 km, hai gã nam nhân đang trầm mặc tiến hành nhắm bắn từ xa lẫn nhau, thì tạiphía Tây Giao của Đặc khu Thủ Đô, trên sân thượng uống trà chiều ở phíasau hậu sơn núi Mạc Sầu, Thai phu nhân cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩthì lại là đang nói chuyện điện thoại với nhau.

- Bỏ ngang hợpđồng cung cấp thiết bị Quân dụng, nổ tung kho tinh quặng mỏ, đây chínhlà dùng tính mạng của mấy trăm vạn chiến sĩ vô tội tại tiền tuyến mà uyhiếp Liên Bang a! Chẳng lẽ các người lập tức ngay cả một cái giới hạncũng đều không có sao? Các người đến tột cùng là nghĩ muốn làm cái gìđây?

Thai phu nhân hờ hững lắng nghe thanh âm khiển trách trầmthấp bén nhọn của Tổng thống tiên sinh từ bên kia đầu dây điện thoạitruyền đến, nhẹ nhàng hồi đáp:

- Tổng thống tiên sinh, tuân thủlời hứa hẹn mới chính là đạo đức cơ bản nhất của một con người, đâychính là giới hạn chung nhất của toàn thể nhân loại! Công ty Liên hợpTinh quặng mỏ Liên Bang cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác chính là điềukiện mà toàn thể xã hội cấp cho Thai Gia chúng tôi khi chúng tôi chấpnhận buông bỏ Hoàng quyền trong tay mình…

- Nếu như Liên Bang vẫn như cũ tuân thủ theo lời hứa hẹn của năm đó, thì 90% cổ quyền của Côngty Cơ khí Quả Xác vẫn như cũ không có trồi lên trên mặt biển, nếu nhưChính phủ không có đánh chủ ý lên Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ, nhưvậy tài nguyên tinh quặng mỏ tự nhiên cũng sẽ phi thường an toàn…

- Vấn đề hiện tại chính là, ngài cùng với Chính phủ của ngài đã dùng thái độ thô bạo mà đối đãi với gia tộc của chúng tôi. Ngài đã xem nhẹ ThaiGia chúng tôi rồi, ngài đã quên mất rằng cái dòng họ tôn quý chúng tôiđến tột cùng là đang đại biểu cho cái gì. Cái gia tộc này đã từng thốngtrị nhân loại mấy ngàn vạn năm, mà sáu Đại Gia tộc còn lại chính đều lànhững gia thần trước đây của Thai Gia, cho nên Thai Gia có trách nhiệmcũng có nghĩa vụ đi bảo hộ sự tồn tại của chúng nó… Dĩ nhiên, ngoại trừChung Gia Tây Lâm!

- Bởi vì Chung Gia trước đây chính là đã chủđộng phản bội Hoàng triều, hướng thế lực Cộng Hòa mà chủ động đầu hàng,nhằm đổi lấy lực lượng quân quyền của chính mình. Mà bọn họ mãi vẫn luôn cho rằng chuyện tình của Đông Lâm năm đó là do Thai Gia cùng với cácGia tộc còn lại hợp mưu để tẩy trừ bọn họ, lại hoàn toàn không có chịutỉnh ngộ lại, nhận ra một điều. Đó chính là bởi vì đám người Chung Giabọn họ đã vô sỉ đầu hàng, khiến cho cái đám tự xưng là tiên hiền dân chủ kia phát hiện ra rằng, hóa ra mấy cái Đại Gia tộc này cũng không phảikhông thể lay động giống như là trong tưởng tượng vậy.

- Tổngthống tiên sinh, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ phạm phải cái loại sailầm giống như là tổ tiên Chung Gia năm xưa vậy. Tôi sẽ không bao giờ đầu hàng. Cho nên tôi có thể rõ ràng nói cho ngài biết rằng, mấy cái ĐạiGia tộc này có thể bởi vì những nguyên nhân nội bộ của chính mình mà bịhủy diệt, nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ bởi vì những áp lực đến từbên ngoài mà ngã xuống đâu…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới hỏi:

- Ngài đến tột cùng là nghĩ muốn nói cái gì?

- Tôi muốn ông chấp nhận xuống đài…

Thai phu nhân ngắn gọn rõ ràng nói ra yêu cầu của chính mình.

- Đây là chuyện tình không có khả năng xảy ra…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm giọng hồi đáp:

- Thời cuộc phát triển đến tận bây giờ rồi, cho dù bà có nắm trong taynhững con át chủ bài có khả năng làm rung động toàn bộ Liên Bang đichăng nữa, cũng không có khả năng để cho dòng nước lũ lịch sử thay đổilại dòng chảy của nó. Tôi nghĩ muốn nhắc nhở phu nhân ngài một câu, Nghị viên Thai Chi Nguyên đã từng hứa hẹn hiến cho Liên Bang toàn bộ Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang, toàn bộ cổ quyền của Công ty Cơ khíQuả Xác đã hiển lộ ra trước mắt của công chúng Liên Bang rồi, cho dù sau này mấy Đại Gia tộc các người có bức bách tôi xuống đài, thậm chí làtiến hành ám sát tôi đi chăng nữa, chẳng lẽ nghĩ đến Liên Bang sau nàycòn nằm trong tay các người, hay là Thất Đại Gia Tộc các người vẫn còncó khả năng khống chế Liên Bang nữa hay sao?

- Những át chủ bàicủa chúng tôi, cho tới bây giờ cũng không có bất luận kẻ nào có thể biết được rõ ràng hết thảy cả, bao gồm cả chính ngài ở trong đó nữa…

Thai phu nhân cầm lấy điện thoại, đi đến bên cạnh lan can, ngắm nhìn nhữngphiến băng nhỏ không ngừng trôi nổi trên mặt hồ xa xa, vẻ mặt không mộtchút biểu tình, nói:

- Mặc dù đã không còn tinh quặng mỏ, cũngkhông còn Quả Xác, nhưng mà chẳng lẽ ngài cho rằng Thai Gia cũng khôngcòn cách nào có thể sinh tồn tiếp tục trong Liên Bang nữa hay sao? Tôicó thể nhắc nhở ngài một chút, bao gồm cả Dinh thự Tổng Thống cùng vớiTòa nhà Nghị Viện ở trong đó, mấy cái địa phương này, cũng đều đang nằmtrên đất của tôi đó…

Bà ta cũng không có để cho bên kia đầu dây điện thoại có thời gian để tiêu hóa sự khiếp sợ này, đã tiếp tục nói:

- Trước đây A Nguyên đã từng phi thường tín nhiệm, hơn nữa rất thưởngthức ngài, thế nhưng mà ngài lại không biết phía sau cái thân hình gầyyếu của nó lại cất giấu những dòng lửa giận khủng bố như những òng nhamthạch nóng chảy cùng với năng lực học tập phi thường khủng bố đến thếnào. Một khi nó đã phát hiện ra rằng ngài đã phản bội lại cái lý niệm mà nó đã từng thờ phụng kia, sự giao tranh của hai người sẽ khủng bố đếnmức nào…

- Tất cả các Đại Gia tộc đã từng trầm mặc suốt thời gian ba năm dài, đó là bởi vì tôi biết rõ ràng, nếu như Chính phủ cùng vớingài nguyện ý tuân thủ theo quy củ trước đây, như vậy thì A Nguyên tuyệt đối sẽ có năng lực đánh bại được ngài. Nhưng mà một khi Chính phủ LiênBang đã chấp nhận hành động không theo như quy củ nữa, một phen đem cáitầng ngăn cách pháp luật này xé bỏ hoàn toàn, như vậy thì liền đừng nêntrách mấy cái lão gia hỏa chúng ta trực tiếp ra tay!

- Tôi phảithừa nhận là át chủ bài của các người cùng với thực lực của các ngườiquả thật có thể khiến cho Liên Bang lâm vào sự uy hiếp vô cùng to lớn.Nhưng mà phu nhân, chẳng lẽ ngài không từng nghĩ qua hay sao, nếu nhưChính phủ vẫn không muốn thỏa hiệp, như vậy thế cục trước mắt sẽ phảigiải quyết như thế nào đây? Đến lúc đó Quân đội Liên Bang sẽ làm ranhững phản ứng như thế nào? Ngài nên biết rõ ràng…

- Tổng thốngtiên sinh, nếu như ngài đã bắt đầu nổi điên, Lý Tại Đạo đã bắt đầu nổiđiên, đại đa số mọi người bên trong Chính phủ đã bắt đầu nổi điên, nhưvậy tôi đây cũng chỉ đành trở thành một lão bà nương nổi điên mà thôi!

Tay trái của Thai phu nhân mạnh mẽ nắm chặt thanh vịn trước mặt một cái, tay phải nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói:

- Cho dù có cùng Chính phủ đồng quy vu tận thì như thế nào? Hậu đại củachúng tôi vẫn như cũ còn tiếp tục sống sót và truyền thừa, mà ngài cùngvới Chính phủ của ngài thì lại là ở bên trong cái đống phế tích này màdần dần bị phong hóa, sau đó sẽ biến thành một đống tồn tại sỉ nhụctrong dòng lịch sử, không chịu nổi một kích!

Thanh âm của bà ta đột nhiên trở nên cực kỳ rét lạnh, cực kỳ hiếm có trở nên bén nhọn lãnh khốc, lớn giọng nói:

- Nếu như ngài dám để cho Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7của hứn bước chân vào Đặc khu Thủ Đô một bước, như vậy thì chúng ta đâysẽ cùng nhau bị hủy diệt đi! Muốn hủy diệt Thai Gia, ngài nhất định phải dùng Liên Bang cùng nhau bồi táng!

- Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, ngaytừ ba năm trước đây, tôi đã biết rõ ràng ngài không có khả năng chiếnthắng được trận chiến tranh này rồi. Bởi vì ngài căn bản không thể nàohiểu rõ được tình hình, ngài không biết rằng kỳ thật ngài chính là mộtngười muốn chiến đấu cùng với cả thế giới, ngài đang dùng cuộc đời ngắnngủi của ngài mà chiến đấu với cả một dòng lịch sử mà ngay cả ngài cũngkhông biết nó vĩ đại đến mức nào…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ở bên kia đầu dây điện thoại lần này trầm mặc trong thời gian rất dài, sau đóthanh âm mỏi mệt mới một lần nữa trở lại ổn định mà cường ngạnh hơn mộtchút. Ông ta từng câu từng chữ kiên định nói:

- Phu nhân, nếu như nói đây chính là điều kiện cuối cùng của ngài, như vậy thì hãy để chochúng ta cùng với cái thế giới thối nát này… cùng nhau bị hủy diệt hếtđi!

Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng chấm dứt. Thai phu nhân đứng ở bên cạnh lan can sân thượng, nhìn về phía bờ hồ tĩnh lặng đối diện xaxa, trầm mặc một thời gian dài cũng không nói lời nào.

Trầm Đạithư ký đứng ở phía sau lưng của bà ta, bởi vì câu nói cuối cùng kia củaTổng thống tiên sinh mà trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương nhàn nhạt.

- Trong ánh mắt của cậu, thì Đỗ Thiếu Khanh có phải là một kẻ điên hay không?

Thai phu nhân đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Trầm Cách, hỏi.

Trầm Đại thư ký nhanh chóng lắc lắc đầu.

- Tốt lắm! Mạt Bố Nhĩ đã bắt đầu hối hận rồi. Chỉ là phải nhìn xem xem hắn còn có thể chống đỡ thêm được bao lâu nữa đây…

Thai phu nhân nhẹ nhàng phẩy nhẹ bàn tay, bộ dáng giống hệt như một vị lãotướng dày dặn kinh nghiệm phong sương đang giảng giải bàn cờ chiến thuật cho một gã binh lính mới tập tễnh vào đời vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.