Chương trước
Chương sau
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ liếc mắt nhìn tin nhắn trong điện thoại di động,vẻ mặt không một chút biểu tình mà xóa nó đi. Sau đó ông ta trầm mặcngẩng đầu lên, một phen đem lực chú ý quay trở lại trên hình ảnh hiệntrường trực tiếp trong đại sảnh Tòa nhà Nghị Viện trên Kênh tin tức Đàitruyền hình Liên Bang.

Trình tự hiện tại bên trong đại sảnh Tòanhà Nghị Viện chính là bên phía Nghị Viện đọc qua một lượt cùng với tiến hành biểu quyết thông qua đề án buộc tội của Ủy ban Tư pháp. Lúc nàytuy rằng chỉ cần một nửa thành viên Nghị Viện thông qua, thế nhưngthường thường là cả một quá trình cãi cọ kịch liệt nhất với vô số nhữngvấn đề trình tự không ngừng quấn bện lấy nhau không nhượng bộ.

Bởi vậy liền có thể nhìn ra được rõ ràng, từ lúc bên phía Nghị Viện bắt đầu đưa ra Đề án buộc tội, cho đến lúc chính thức tiến vào Tòa án Tối caotiến hành tranh cãi biện luận, đến lúc cuối cùng đưa ra kết quả phánquyết, đó là một quá trình lâu dài mà dày vò đến mức độ như thế nào.

Khi mà Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh tuyên bố bắt đầu tiến vàotrình tự tiến hành đầu phiếu, bên trong đại sảnh Nghị Viện nhất thờiphát ra một tiếng hống lớn. Đám Nghị viên thuộc các phe phái khác nhauđều đồng loạt đứng thẳng dậy, bốn phía không ngừng công kích tới đốiphương. Có người có ý đồ muốn thông qua loại thủ đoạn này để mà kéo dàithời gian xử lý của trình tự, có người thì lại lạnh lùng trào phúng cười nhạo đối phương ngây thơ khờ dại giống như một đứa nhỏ vậy.

Tấtcả các Nghị viên toàn thể cũng đều đầu nhập vào bên trong tràng chiếnđấu quanh co nóng bỏng giống hệt như một trận thi đấu quyền anh vậy. Màcác nhân viên công tác bên trong các văn phòng Nghị viên thì sớm đã bắtđầu hành động rồi. Bọn họ càng không ngừng gọi liên tục các số điệnthoại, mua đồ ăn uống, thậm chí các dụng cụ vệ sinh cá nhân, các đồ dùng cần thiết bên trong cuộc sống hằng ngày.

Thậm chí còn có ngườiyêu cầu các trợ lý cuộc sống của các vị Nghị viên lập tức mang tới cácchăn mền đệm chiếu mà các vị Nghị viên quen dùng ở nhà. Mà vài thànhviên văn phòng của các vị Nghị viên có kinh nghiệm nhất thì ngay thờiđiểm đầu tiên đã thông báo cho các quán ăn mà vị Nghị viên tiên sinh của mình thích ăn nhất, chuẩn bị tốt các nguyên liệu nấu ăn phục vụ cho các bữa ăn sau này của Nghị viên trong Nghị Viện.

Ở trên cùng củabục chủ tịch, Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh khẽ khép lại cặpmắt đục ngầu vô thần của mình, miệng thì lại nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói:

- Các vị Nghị viên, hiện tại các vị cứ việc tận tình tranh cãi ầm ĩ vớinhau đi, nhưng mà tôi nghĩ muốn nhắc nhở các vị một chút, các vị đừnghòng nghĩ đến chuyện rời khỏi Nghị Viện, bất cứ ý đồ gì muốn thông quaviệc nhân số có mặt không đầy đủ khiến cho tiến trình đầu phiếu khôngthực hiện được, ngày hôm nay tuyệt đối không có khả năng làm được đâu!

Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn xuốngchỗ ngồi của đám Nghị viên theo phe phái Mạt Bố Nhĩ, đang mang theo vẻmặt xấu hổ lẫn lo âu bên dưới, nói:

- Cho dù các người có thể mua chuộc được đám cảnh vệ gác cửa, nhưng mà tôi thật sự muốn xem xem cácngười làm cách nào mua chuộc được mấy ngàn mấy vạn dân chúng Liên Bangbên ngoài đây?

Những trò chơi điện tử mê người nào đó thế nàocũng có thể hấp dẫn những đứa bé ham chơi mà liên tục thức khuya dậysớm, bỏ ăn bỏ ngủ dấn thân vào trong đó. Mà cái hồi trò chơi bên trongTòa nhà Nghị Viện ngày hôm nay, có lẽ sẽ có thể thay đổi cả lịch sử Liên Bang, cũng chắc chắn có thể bức bách được đám Nghị viên tiên sinh, bấtluận là bởi vì tuổi già sức yếu, hay là tửu sắc quá độ, hoặc là cácnguyên nhân nào khác khiến cho sức khỏe không ổn cũng phải liên tục thức đêm, bỏ ăn bỏ ngủ mà dấn thân vào trong đó.

Nếu không xảy rachuyện gì ngoài ý muốn, cái hồi hội nghị biện luận cùng với đầu phiếukhẳng định sẽ quyết định hướng đi tương lai của lịch sử Liên Bang nhưthế nào này, trước khi tất cả các vị Nghị viên đều quyết định nói ra‘Đồng ý’ hoặc là ‘Bác bỏ’, ai cũng đều sẽ không biết kết cuộc cuối cùngcủa nó sẽ như thế nào.

Toàn bộ Liên Bang, thậm chí bao gồm cả bên phía Đế Quốc ở tại Tinh vực Tả Thiên bên kia, cũng đều đang tập trungsự chú ý vào Tòa nhà Nghị Viện. Tất cả mọi người ai ai cũng đều muốnbiết kết cuộc của vở tuồng này sẽ như thế nào. Nhưng mà cũng có một vàingười phi thường biết rõ ràng cái gọi là kết cuộc kia khẳng định cũng sẽ không phát sinh ở nơi đó, ví dụ như là Hứa Nhạc!

Đám đội viênTiểu đội 7, những người trực tiếp hoặc gián tiếp tạo thành cục diện khẩn trương hiện tại của Liên Bang kia, sau khi hoàn thành xong trận độtkích bất ngờ vào trung tâm an dưỡng tại Vĩnh Xuân Thị, liền một lần nữabiến mất vô tung vô ảnh. Trên bất cứ phương tiện truyền thông đại chúnggì cũng đều không có bóng dáng của bọn họ nữa. Chỉ có một số rất ítngười là biết trong những đêm khuyên đang âm trầm lặng lẽ trôi qua này,những chi bộ đội đặc chủng bí mật của Liên Bang cùng với bọn họ đã xảyra tổng cộng bao nhiêu lần chiến đấu mà sinh tử cũng chỉ cách nhau cómột đường chỉ mà thôi!

o0o

Một chiếc xe ô tô màu đen không có bất cứ dấu hiệu nào cả đang phóng chạy như bay trên con đường sơnđạo cong cong. Bất luận là những sườn núi cheo leo hay là những cua rẽngoặt đến đâu đi chăng nữa, phảng phất cũng đều không thể khiến chochiếc ô tô màu đen này giảm bớt tốc độ xuống chút nào. Những cái lốp xevới chất liệu nhựa dẻo cứng rắn cùng với mặt đất ma sát, phát ra nhữngthanh âm ma sát cháy khét chói tai, mang theo cả một cái đuôi bụi mù dài sọc phía sau, dường như so với bất cứ chiếc xe việt dã tiên tiến trongLiên Bang nào cũng còn cường hãn hơn rất nhiều.

Thông qua mànhình ra đa của chiếc ô tô tiên tiến, xác nhận ba chiếc phi cơ trực thăng chiến đấu quân dụng phía sau đã bị bỏ xa, mất hẳn bóng dáng, Lưu Giảoxoay mạnh tay lái một cái, một phen đem chiếc ô tô màu đen cực kỳ chuẩnxác dừng lại ngay bên dưới táng cây của một khu rừng tùng nằm ngay bênsườn núi cheo leo.

Khi xe dừng lại hẳn, Lưu Giảo mới tháo xuống cái mũ giáp điều khiển, dùng sức chà xát lên mặt một hồi.

- Lão đại, kế tiếp chúng ta đi đâu đây?

Hắn quay người sang phía sau, hỏi.

Hứa Nhạc ngồi trên hàng ghế phía sau cũng không có ngay lập tức trả lời câu hỏi của hắn, mà là cầu lấy cái điện thoại mã hóa điện tử của chiếc xe,điều chỉnh tần số đến một mức nào đó, hạ thấp giọng, hỏi:

- Đại Hùng, tình huống bên cậu như thế nào rồi?

Không có ai trả lời! Cặp mày của Hứa Nhạc nhất thời nhăn tít lại.

Tuy rằng hiện tại Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã tạm thời không thể nàouy hiếp đến hành động của đám người Tiểu đội 7 nữa, nhưng mà cái này dùsao cũng là đang ở trong bụng của Liên Bang, vô số các cơ cấu cường lựcbên phía Chính phủ Liên Bang đồng thời xuất hộng, ngay sau khi ở bêntrong cửa hàng tạp hóa kia cùng với Trương Tiểu Hoa đi sát vai mà qua,không bao lâu sau, Hứa Nhạc đã bị người khác phát hiện!

Trongsuốt thời gian một ngày một đêm vừa qua, hắn cũng đã cùng mấy chi bộ đội đặc chiến mạnh mẽ cường hãn kia đấu đá với nhau không ngừng. Nếu nhưkhông phải là có chiếc ô tô màu đen đặc biệt này, nếu như kẻ lái xekhông phải là Lưu Giảo, có lẽ mười mấy giờ đồng hồ trước đây, hắn đã bịđối phương bao vây chặt chẽ rồi.

Bên trong hệ thống thông tin liên lạc mã hóa lúc này rốt cuộc cũng vang lên thanh âm thở hổn ha hổn hển của Hùng Lâm Tuyền!

- Chúng tôi đang rút lui về phía sau! Cái đám gia hỏa Sư đoàn Thiết giáp 7 khốn kiếp này, thật sự hận không thể một phen đem toàn bộ hệ thống pháo hồng ngoại của Cựu Nguyệt đem xuống đây luôn mà! Chúng tôi đã bị pháthiện ra rồi!

- Lặp lại một lần nữa, chúng ta đang rúi lui về phía sau!

Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời nheo lại, xác nhận rõ ràng tuy rằng hiện tại Đỗ Thiếu Khanh đã lên làm Tổng Tư lệnh Quân đội Liên Bang, nhưng mà Sưđoàn Thiết giáp 7 vẫn như cũ chính là Sư đoàn Thiết giáp 7 đáng sợ dũngmãnh của năm đó.

- Toàn bộ lui hết về phía sau đi!

Hứa Nhạc liền không một chút do dự hạ mệnh lệnh, rất nhanh nói:

- Không cần phải lưu lại người làm mắt ưng hậu phương gì cả, chú ý, một người cũng không được lưu lại phía sau!

Hắn tin tưởng rằng đối diện với thế cục hiện tại như vậy, đám người Sư đoàn Thiết giáp 7 khẳng định không có khả năng rời khỏi khu vực đang chiếmđóng mà tiến hành truy kích được.

Ngay sau đó Hứa Nhạc lại thay đổi tần số liên lạc khác, hỏi:

- Nhan Bính Yến, tình hình bên cậu thì thế nào?

Một lát sau đó, bên trong hệ thống thông tin liên lạc vang lên một thanh âm phi thường hào sảng, phóng khoáng:

- Lão đại, ba người chúng tôi đang cùng với Biệt đội đột kích phòng ngựBáo Tuyết tiến hành giằng co. Cái đám vương bát đản bên kia trình độcũng chẳng ra gì cả, nhưng mà trang bị của bọn chúng quả thật rất tiêntiến, chúng tôi sắp sửa không chịu nổi được nữa rồi!

Hứa Nhạcxoay người, mở ra tấm bản đồ điện tử của chiếc ô tô màu đen, nhìn vềphía một cái quang điểm nào đó ngay giữa bản đồ, nói nhanh:

- Từtọa độ của các cậu hướng về phía Tây một góc 32 độ dùng tốc độ nhanhnhất đột kích thẳng về phía trước. Nhất định phải tranh thủ khi đốiphương còn chưa hình thành nên vòng vây hữu hiệu mà chạy thoát ra ngoàitrước. Đến Thái Khang thì bắt xe, ngồi tàu hỏa cao tốc Cao Thiết đi đếnThủ phủ Nam Khoa Châu, kiếm một câu lạc bộ đêm tên là Kim Sắc Lưu Niên,nơi đây sẽ có người tiếp ứng các cậu.

Thoáng tạm dừng trong chốc lát, hắn tiếp tục nói:

- Chỉ cần còn sống đi được vào trong cái câu lạc bộ đêm Kim Sắc Lưu Niênkia, như vậy các người đã hoàn thành xong nhiệm vụ của chính mình rồi.Đã vất vả rồi!

o0o

Tại một địa phương cách phía Nam Đặckhu Thủ Đô một khoảng chừng 170 km, chính là khu vực doanh địa lâm thờichiếm đóng mới nhất của Sư đoàn Thiết giáp 7. Đối diện khu quân doanhchính là một phiến đồi núi rừng cây kéo dài trùng điệp. Địa thế núi nonnơi này cũng không quá cao, thế nhưng mãi vẫn luôn kéo dài xa xa mãi vềphía Nam bán cầu, kéo dài mãi cho đến xung quanh Phí Thành, mới có thểtừ một khu vực đồi núi thoai thoải biến thành những ngọn núi tuyết caocheo leo hiểm trở.

Chiếc ô tô màu đen không bảng hiệu giống hệtnhư là một đầu u linh quỷ dị nào đó đang dừng lại sâu bên trong phiếnrừng rậm mọc trên triền một ngọn núi. Hứa Nhạc xách theo một cái thùngmàu đen lớn, lưng quảy cái ba lô hành quân nặng nề phía sau, chậm rãibước xuống khỏi xe, cùng với Lưu Giảo ôm nhau một cái thật mạnh, sau đócứ như vậy mà chia lìa.

Dùng thời gian khoảng chừng hai giờ đồnghồ, hắn từ trên một cái vách đá cheo leo bất ngờ nhất trong dãy núi màdi chuyển xuống một con đường nhỏ bỏ hoang trước giờ cực kỳ hiếm cóngười nào đi qua, lặng lẽ không một tiếng động ẩn nấp di chuyển đến ngọn núi cao nhất nằm ngay chỗ đối diện với Phiến quân doanh.

Trênđỉnh núi, phía sau một khối đá lớn nào đó, Hứa Nhạc điều động cỗ lựclượng nóng rực phía sau thắt lưng dưới bụng của hắn, chậm rãi nhắm lạiánh mắt. Trong lòng hắn nhớ lại sự cảm thụ bên dưới mấy ngàn vạn tấndưới đáy nước trên chiếcn Phi thuyền Hoàng Gia Đế Quốc năm xưa, để chocỗ chân khí nhè nhẹ kia thẩm thấu tiến vào mỗi một khỏa tế bào trong cơthể.

Tí tách, tí tách, cảm giác nóng rực dần dần xâm chiếm toàn bộ thân thể của hắn.

Hô hấp của hắn dần dần theo thời gian kéo dài mà trở nên thong thả chậmrãi trở lại. Số lần đập của trái tim trong lòng ngực giảm xuống dưới con số mười sáu lần mỗi phút, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần trở nên càngngày càng thấp hơn.

Công tác quản lý phòng ngự doanh trại của Sưđoàn Thiết giáp 7 phi thường chặt chẽ, cẩn thận kín đáo. Bốn phía xungquanh quân doanh ngoại trừ những đồn quan sát dựa theo điều lệ quy địnhra, còn có rất nhiều những thiết bị hồng ngoại tuyến dò xét bố trí khắpnơi trong khu vực rừng rậm.

Nhưng mà vào lúc này những thiết bịdò xét hồng ngoại tuyến có thể phát hiện ra đám đội viên như là Hùng Lâm Tuyền kia, lại cũng không có cách nào phát hiện ra được Hứa Nhạc đangẩn nấp phía sau một tảng đá lớn bên trên đỉnh núi. Bởi vì trong hệ thống dò xét hồng ngoại tuyến, thân thể của Hứa Nhạc lúc này đã biến thànhmột khối tảng đá chân chính!

Mở cái hòm màu đen nặng nề bên cạnhmình ra, khẩu súng bắn tỉa ACW rất nhanh lắp ráp lại thành công, cáinòng súng thô tròn đâm vào trong khe đá, những viên đạn với đuôi cánhhợp kim chuyên dụng của nó hiện tại đã sớm lên đạn đầy đủ.

HứaNhạc khẽ nằm dài bên dưới tảng đá lớn, tận lực khống chế tiết tấu toànbộ thân thể của chính mình, phòng ngừa nhiệt độ cơ thể dâng lên cao quámức, ngón cái tay phải nhẹ nhàng chuyển động cái nút xoay màu đỏ trênbáng súng.

Theo sự di động của cái nút xoay, trên màn hình nhắmbắn mini của khẩu ACW nhất thời xuất hiện hình ảnh của phiến doanh địaSư đoàn Thiết giáp 7 ở dưới chân núi. Trên thiết bị nhắm bắn phóng to rõ ràng hiển thị những khuôn mặt với biểu tình cực kỳ kiên nghị của đámchiến sĩ Sư đoàn Thiết giáp 7 bên dưới, vô số các doanh trại sắp xếp dày đặc, còn có những đám bụi mù bốc lên mù mịt do những đàn Robot MX quândụng vào ban đêm vẫn không có bỏ dở công tác chiến đấu huấn luyện.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào những hình ảnh không ngừng biến hóa trên mànhình mini của khẩu ACW, nhìn thấy phía quân doanh xa xa ẩn ẩn hiện hiệnlên một luồng quang mang trắng xóa, phát hiện tia nắng sớm ban mai đầutiên đã không biết từ lúc nào xuất hiện, chiếu rọi lên trên người củachính mình, ánh mắt nhịn không được khẽ nheo lại một chút.

Rấtnhiều năm trước đây, hắn đã từng ở bên trong buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp, thao tác một đầu Robot MX, ngồi chồm hổm trên đỉnh núi tắmmình trong ánh nắng ban mai buổi sớm, tính toán kế hoạch tấn công doanhđịa Sư đoàn Thiết giáp 7.

Lúc ấy đối thủ của hắn là Cận Vệ Doanhcủa Sư đoàn Thiết giáp 7, chuyện tình mà hắn cần phải làm chính là tìmkiếm cho được Doanh Bộ, đánh bại cho được Tây Môn Cẩn. Mà ngày hôm nayđối thủ của hắn chính là toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 7, chuyện tình màhắn phải làm chính là, tìm ra được Đỗ Thiếu Khanh, sau đó giết chết hắn!

Đồng dạng trong nắng sớm, đồng dạng trên đỉnh núi, bên dưới cũng là quândoanh, thế nhưng càng cường đại hơn trước rất nhiều, đám địch nhân thìlại thậm chí có cảm giác không thể nào lay động nổi. Hơn nữa bởi vì hiện tại do bên trong Liên Bang đã giám sát cực kỳ nghiêm mật, cho nên đámđồng bạn bên trong Liên Bang hiện tại cũng không thể nào cung cấp đượccho hắn con Robot nào cả, hắn chỉ có mỗi một thanh ACW mà thôi!

Phía trước cái nòng súng tráng kiện đen ngòm cũng không có gắn thêm cácthiết bị giảm thanh nào cả, bởi vì hắn tin tưởng vửng chắc rằng Đỗ Thiếu Khanh sẽ không lưu lại cho chính mình cất cứ cơ hội nào bắn phát súngthứ hai cả. Chỉ cần phát sinh duy nhất một phát đạn, thì đám thuộc cấpcó tố chất quân sự cực kỳ cao của Sư đoàn Thiết giáp 7 khẳng định sẽtrong thời gian sớm nhất mà tìm kiếm ra được điểm nhắm bắn chính xác,ngay sau đó khắp mọi nơi bên dưới sẽ là những đàn Robot tấn công nhưcuồng phong bão vũ.

Một khi đã là như thế, thì các loại thiết bịgiảm âm gì đó căn bản chỉ là thứ dư thừa không cần thiết mà thôi. Khônggắn thêm các thiết bị hãm thanh, ngược lại có thể phát huy cao nhấttrình độ công phá mãnh liệt nhất của loại đạn đuôi hợp kim phá giáp cùng với các năng lực phụ thêm của loại đạn này, cam đoan một phát đạn duynhất liền có thể phát huy chính xác thành công được.

Nằm trêntảng đá to lớn, ngước mắt nhìn lên bầu trời vẫn còn tràn ngập màu xámđen, Hứa Nhạc phát hiện ra một tia nắng ban mai vừa mới nhú lên khi nãyđã rất nhanh ảm đạm xuống. Những tầng mây đen ngập trời từ phía Bắcthong thả bay đã lại một lần nữa bao phủ cả trời cao, những luồng gióbắt đầu thổi quét, khiến cho ánh sáng trở nên ảm đạm hơn.

- Mộtgã người Đế Quốc, lại cố tình vượt qua vô số vạn năm ánh sáng chạy tớibên trong Liên Bang… đây là cái dạng ngu si khờ dại như thế nào đây cơchứ?

Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên một chút, nở ra một tia nụcười tự giễu nhàn nhạt, trong lòng thì lại yên lặng ngẫm nghĩ, tự hỏiđưa ra rất nhiều câu trả lời giả định cho cái câu hỏi kia, thế nhưngthủy chung lại không thể tìm ra được đáp án chính xác nhất.

Ámsát Đỗ Thiếu Khanh, xác suất thành công có thể nói là phi thường nhỏ bé. Mà cho dù là có thể thành công đi chăng nữa, thì một vị danh tướng Liên Bang đạt được sự kính yêu vô hạn của tất cả dân chúng Liên Bang, lạichết ở trong tay một gã Hoàng tử Đế Quốc, ai cũng không nói trước đượcsẽ dẫn phát nên những tràng rối loạn cùng với rung chuyển như thế nàobên trong Liên Bang.

Nếu như có thể được lựa chọn, Hứa Nhạc tuyệt đối sẽ không đi vào phiến doanh địa của Sư đoàn Thiết giáp 7 bên dưới này.

Nếu như bên phía Nghị Viện có thể thông qua đề án buộc tội kia, nếu nhưTổng thống Mạt Bố Nhĩ nguyện ý chấp nhận cái loại kết cuộc như thế này,bình yên mà đi xuống đài, như vậy tự nhiên chính là kết quả hoàn mỹ nhất rồi.

Nhưng mà Hứa Nhạc hiểu biết rất rõ ràng tính cách của MạtBố Nhĩ, bởi vì cả hai người bọn họ cũng đều đồng dạng là những tảng đáĐông Lâm quật cường mạnh mẽ, mà Hứa Nhạc cũng đồng dạng vô cùng hiểubiết Lý Tại Đạo, bởi vì hắn biết rõ ràng cái loại quang huy bao phủ trên mấy chữ Phí Thành Lý Gia đủ để khiến cho con người có lối suy nghĩ cùng với phán đoán vô cùng biến thái.

Cho nên Hứa Nhạc biết rất rõràng, cái loại cục diện hoàn mỹ kia tuyệt đối không bao giờ có thể xảyra, hắn cũng không có bất cứ lựa chọn nào khác cả. Mạt Bố Nhĩ cùng vớiLý Tại Đạo khẳng định sẽ không bao giờ nhận thua, mà một khi bọn hắn bắt đầu điều động cỗ lực lượng đáng sợ của Quân đội, thì bao gồm cả chínhmình ở trong đó, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản lạiđược hết thảy những thứ này.

Hắn cũng chỉ có thể lựa chọn giếtchết đi Đỗ Thiếu Khanh, kẻ nguy hiểm nhất cũng là cường đại nhất này màthôi, sau đó sẽ tiếp tục nếm thử đi giết chết hai người còn lại.

o0o

Lý Tại Đạo bưng tách trà xanh nóng hổi lên, chậm rãi hớp nhẹ một ngụm.

Vị lãnh tụ cao nhất của Quân đội Liên Bang kiêm người lãnh đạo đứng đầucủa ban ngành điều tra liên hợp này, mấy ngày hôm nay mãi vẫn luôn biểuhiện bề ngoài cực kỳ bình tĩnh. Bất luận là đoàn người của Cuộc hànhquân Trầm mặc đã tiến vào Đặc khu Thủ Đô, đám người của Tiểu đội 7 độtkích bất ngờ vào trung tâm an dưỡng, hay là Tòa án Tối cao đã bãi bỏ lập tức Dự luật Ái quốc trong thời chiến, hay là hiện tại bên trong hộinghị tại Nghị Viện đang kịch liệt biện luận về đề án buộc tội kia, cũngđều không thể khiến cho biểu tình trên mặt ông ta có bất cứ biến hóa nào cả. Ông ta cũng chỉ là bảo thuộc cấp pha tách trà nồng đậm hơn bìnhthường một chút mà thôi.

Bên trong Liên Bang lúc này đã là mưagió mịt mù rồi, dần dần có xu thế biến thành một hồi gió bão khủng bố,thế nhưng ông ta vẫn như cũ an tọa vững chắc như núi. Bên trong tòa nhàHội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng của Quân đội Liên Bang vẫn như cũ phi thường bình tĩnh.

Lý Tại Đạo ngẫu nhiên cũng chỉ quan tâm mộtchút đến tin tức tình báo truy bắt đám người Tiểu đội 7, thế nhưng cũngkhông phải là đặc biệt quan tâm cho lắm, phảng phất như là việc bắt giữđược Hứa Nhạc cùng với đám người Tiểu đội 7 kia hay không, đối với ôngta mà nói cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì.

- Phong nhi có gửi email nào về hay không?

Ông ta khẽ buông nhẹ tách trà trong tay xuống, chậm rãi hỏi.

Gã quân nhân sĩ quan thư ký rất nhanh một phen đem ánh mắt dời khỏi máitóc hoa râm của Tướng quân xuống bản ghi chép điện tử trong tay mình,sau đó mới nhẹ giọng hồi đáp:

- Thật có lỗi, Tướng quân, Thượng tá Lý Phong cũng không có gửi thư tín về!

Tất cả các quân nhân sĩ quan đều cảm thấy Tướng quân trong mấy ngày gần đây có biểu hiện phi thường kỳ quái. Bọn họ nghĩ mãi cũng không thể nàohiểu nổi, đối diện với cục diện hỗn loạn như thế này rồi, ông ta như thế nào lại có thể bình tĩnh như vậy được cơ chứ?

Cũng chỉ có mấy gã thuộc cấp thân cận nhất của ông ta, khi liên tưởng đến tràng chiếntranh giữa Hứa Nhạc cùng với cả Liên Bang vào ba năm trước đây, mới mơhồ hiểu ra được một chút ít gì đó.

Lúc ấy khi đối mặt với một Hứa Nhạc có được danh sách bảo hộ cấp độ cao nhất của Đệ Nhất Hiến Chương,phảng phất như một sát thần khủng bố, thế nhưng biểu hiện của Lý Tại Đạo lúc đó cũng giống hệt như vậy, phi thường bình tĩnh. Sau đó cỗ Máy vitính Trung ương Hiến chương vì một nguyên nhân không người nào biết nàođó đã thay đổi chiến tuyến, chứng minh rằng sự bình tĩnh trước đây củaông ta chính là đến từ những thủ đoạn chính trị cùng với sự tự tin cường đại của ông ta, hơn nữa lại còn đến từ một con át chủ bài mà không cóbất cứ người nào có thể tưởng tượng ra được.

Lý Tại Đạo nhìnxuống những lá trà trong tay đang không ngừng xoay xoay trên tay chínhmình, nhớ tới rất nhiều năm trước đây, khi mà phụ thân mới từ tiền tuyến trở về nhà tại Phí Thành. Lúc đó ông ta đã dùng cái loại chân khí bátđạo phi thường thần kỳ kia mà chấn động khiến cho nước trà trong táchkhông ngững xoay chuyển dữ dội, ý đồ muốn dùng cái loại thủ pháp này đểkhiến cho mình vui vẻ.

Lúc ấy bản thân hắn cũng chỉ là một đứa bé con quả thật đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng mà sau khi dần dần lớnlên, lại phát hiện ra chính mình không thể có được cái năng lực thần kỳgiống như là phụ thân vậy, ông ta cũng không còn bao giờ cảm thấy vui vẻ được nữa…

Về sau kết hôn, đến khi thê tử chết đi, lại phát hiệnra đứa con trai duy nhất của chính mình lại có được cái năng lực thần kỳ này, thì cái loại tình tự không được vui vẻ này của Lý Tại Đạo nhấtthời phát triển lên đến đỉnh điểm cao nhất. Sau đó ông ta trầm mặc đemtất cả những sự khát vọng cùng với thương cảm lúc tuổi nhỏ mà vĩnh viễnchôn vùi ở sâu bên trong nội tâm của chính mình, chưa bao giờ nhắc tớitrước mặt bất cứ một người nào cả.

- Phụ thân, cái loại năng lựcnày của ngài có thể khiến cho nước trà xoay chuyển không ngừng, nhưng mà hiện tại Tại Đạo cũng không còn hâm mộ ngài nữa, cũng như không còn hâm mộ Phong nhi nữa, bởi vì Tại Đạo đã tìm ra được một loại lực lượng khác phi thường cường đại, cường đại đến mức khiến cho tinh thần người kháccó thể xoay chuyển không ngừng…

Trong lòng Lý Tại Đạo yên lặngnói xong một câu, sau đó cầm điện thoại lên, bấm dãy số điện thoại đặcbiệt liên lạc đến Dinh thự Tổng Thống.

- Tổng thống tiên sinh, Tại Đạo cho rằng, hiện tại đã đến lúc phải hạ quyết tâm rồi…

- Tướng quân, cái loại quyết tâm này không dễ dàng hạ xuống chút nào. Tên tuổi của chúng ta khẳng định sẽ bị ghi tạc vào sách giáo khoa của lịchsử Liên Bang đó…

- Tổng thống tiên sinh, lịch sử từ trước đến giờ vẫn luôn là do người thắng viết!

- Mạo hiểm chấp nhận nguy hiểm nổ ra một hồi nội chiến, lại chỉ vì muốn đổi lấy một cái tương lai không biết trước hay sao?

- Nếu như ngài lo lắng đến sự thắng bại của hai tràng chiến tranh này,thì Tại Đạo hiện tại cam đoan với ngài, chúng ta chắc chắn sẽ đạt đượcsự thắng lợi cuối cùng!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bên kia đầu dâyđiện thoại thoáng trầm mặc trong một thời gian cực kỳ lâu, sau đó mớidùng một thanh âm cực kỳ mỏi mệt mà hồi đáp:

- Tướng quân, chờ một chút…

o0o

Ở sâu bên trong con phố đối diện tòa nhà đại lâu Hội nghị Liên tịch ThamMưu Trưởng của Liên Bang, có một quán ăn nổi tiếng khắp Liên Bang vớimón ăn theo phong cách đặc thù của Bách Mộ Đại, bao gồm món giò heo hầmcùng với thịt dê nướng vô cùng nổi tiếng.

Bên cạnh một cái bàn ăn đặt tại ban công của quán ăn, Bạch Ngọc Lan đang thong thả nhấm nuốtmột cái bánh bao cùng với một khúc lạp xưởng chiên, ánh mắt từ bên dướicái vành nón sâu xuyên thấu ra ngoài, nhìn thẳng về phía tòa nhà ở phíaxa xa, bên trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ cùng với bất an mãnhliệt.

o0o

Bên trong tầng khí quyển dày đặc thiên thạch của một tiểu hành tinh xa xôi bên ngoài vũ trụ, bên trong chiếc Phi thuyềnChiến hạm rác rưởi màu đen kia, cánh tay sửa chữa máy móc mảnh khảnhtinh tế đang không ngừng lay động qua lại khắp nơi, cái thanh âm giốnghệt như một cô nàng nữ nhân đã uống có chút ngất ngây, không ngừng quanh co nhỏ giọng thì thào lẩm bẩm:

- Tạc đạn phá hoại, mi đang ở nơi nào? Mi đến tột cùng là đang ở nơi nào đây?

Trên cái màn hình bàn cờ khổng lồ tạo thành bởi những chùm sáng hai chiềukia hiện tại đã gắn đầy những quân cờ với hai màu đen trắng dày đặc.Cuộc chiến tranh với cỗ máy sắt vụn nằm sâu bên dưới lòng đất của CụcHiến Chương bên kia đã kéo dài đến mức lấp đầy kín cả cái bàn cờ khổnglồ này rồi, ngay cả Phỉ Lợi Phổ cũng đã bắt đầu cảm thấy có chút quásức.

Đối với bản thân hắn mà nói, hiện tại vấn đề quan trọng hơnhết chính là phải tìm cho ra được cái đống tạc đạn phá hoại rất có thểcó tồn tại kia. Thế nhưng kể từ khi bắt tay vào những manh mối tính toán tại Cao nguyên Bỉ Cơ bên kia, tiến hành phân tích tính toán cho đến bây giờ, vẫn như cũ không có cách nào phát hiện ra bất cứ tung tích khảnghi nào cả.

Bối Đức Mạn, đầu tóc đã vô cùng hỗn loạn, cáu bẩn vô cùng, so với mấy ngày trước đây có vẻ càng thêm mệt mỏi cùng với điêncuồng hơn. Hắn giống hệt như một gã điên, trừng lớn cặp mắt dày đặcnhững tia máu nhìn trừng trừng về phía trước, bưng tách cà phê lớn lênuống một cách máy móc, hỏi:

- Ông không chịu nói ra đến tột cùng là muốn tìm cái gì, tôi cũng không có cách nào giúp cho ông được!

- Đây chính là trình tự trung tâm quan trọng nhất, căn bản không thể nói cho cậu biết được…

Phỉ Lợi Phổ thì thào hồi đáp, tiếp theo đó lại tiếp tục lẩm bẩm:

- Vấn đề chính là ở chỗ, hiện tại tôi không có kho số liệu trung tâm, lại tìm không thấy các tài liệu lịch sử tương quan nào cả, cũng chẳng khácnào không có kinh nghiệm lại không có dấu vết, tôi biết phải tìm như thế nào đây?

o0o

Năm 76 Hiến lịch 37 của Liên Bang, cục diệnchính trị bên trong Liên Bang lâm vào một tràng rung chuyển dữ dội. Hơnmười vạn người biểu tình thị uy của Cuộc hành quân Trầm mặc đã dũng mãnh tiến thẳng vào bên trong Đặc khu Thủ Đô. Tuy rằng đám người biểu tìnhthị uy này đã tận khả năng bảo trì được hình ảnh tốt đẹp là sự trật tựcùng với sạch sẽ, thế nhưng nhiều người như vậy cùng nhau đổ xuống đường cũng khiến cho hệ thống giao thông cùng với trị an bên trong Đặc khuThủ Đô gặp phải những ảnh hưởng thật lớn.

May mắn chính làm giống như hàng trăm ngàn vạn dân chúng Liên Bang ở khắp nơi bên trong các Đại khu vậy, các dân chúng bên trong Đặc khu Thủ Đô mấy ngày hôm nay trêncơ bản cũng đều lưu ở lại trong nhà cả. Bọn họ kẻ thì ôm bát cơm, kẻ thì hút thuốc lá, kẻ thì uống bia, hoặc là khẩn trương hoặc là hưng phấnhoặc là nhàm chán bị những hình ảnh hiện trường trực tiếp của Kênh tintức Đài truyền hình Liên Bang hấp dẫn, do đó cũng không khiến cho xã hội bị biến loạn.

Bên trong hội nghị của Nghị Viện thì đã trực tiếptiến đến trình tự biểu quyết đề án buộc tội đối với Tổng thống Mạt BốNhĩ. Tất cả các Đài truyền hình bên trong Liên Bang cũng đều trực tiếpmột màn này. Vì thế cho nên những người theo chủ nghĩa hư vô chính trị,không quan tâm gì đến chuyện chính trị, thì sau khi phát hiện ra cáiđiều khiển từ xa của TV trên cở bản là không có bất cứ tác dụng nào nữa, thì phẫn nộ đập nát cái điều khiển, sau đó bỏ lên phòng đi ngủ mất.

Vào đúng cái thời điểm này, trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đột nhiên ở trên màn hình trực tiếp các hình ảnh bên trong đại sảnh NghịViện, đột nhiên mở ra một cái màn hình nhỏ trên góc phải. Bên trong cáimàn hình nhỏ trên góc này, phát thanh viên hướng đến toàn thể dân chúngLiên Bang, tuyên bố một cái tin tức chính trị hoàn toàn mới.

Hộinghị Châu của Tê Hà Châu sau khi thông qua quyết nghị, Châu trưởng tiênsinh ở trên màn hình TV phẫn nộ tuyên bố, căn cứ vào những hành vi vô sỉ của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, Tê Hà Châu từ nay về sau tuyên bố không cònủng hộ đối với Chính phủ Liên Bang nữa.

Ngay sau đó, Tượng ThụChâu trên Tinh cầu S2 cũng thông qua Kênh tin tức Đài truyền hình LiênBang mà tuyên bố nội dung tương tự. Kế tiếp chính là ba châu còn lại của Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S2 cũng tuyên bố như vậy.

Trongquá trình bên trong hội nghị của Nghị Viện đang khởi động tiến trìnhbiện luận phi thường kịch liệt đối với đề án buộc tội này, trong toàn bộ Liên Bang tổng cộng có đến mười bảy Hội nghị Châu ở các Châu quận bêntrong Liên Bang thông qua quyết nghị, tuyên bố không còn ủng hộ Chínhphủ Mạt Bố Nhĩ nữa, yêu cầu Tổng thống Mạt Bố Nhĩ phải ngay lập tức từchức!

Đến lúc này, trừ bỏ Đại khu Tây Lâm cùng với Phiến quânThanh Long Sơn ra, tất cả các thế lực chính trị các nơi bên trong LiênBang cũng đều giương cờ gióng trống biểu lộ lập trường chính trị củachính mình.

Các Châu quận bên trong Đại khu Đông Lâm theo lẽthường đương nhiên lựa chọn tiếp tục ủng hộ mạnh mẽ Chính phủ Mạt BốNhĩ. Chỉ tiếc là lúc này cũng giống như rất nhiều năm trời trong quá khứ vậy, cái khỏa Tinh cầu vứt đi này rất dễ dàng bị những người khác lựachọn quên đi.

Cũng không có bao nhiêu người biết được, vào lúcnày Trương Tiểu Manh cũng đã sớm rời khỏi Đặc khu Thủ Đô, quay trở lạiThanh Long Sơn.

Ở ngay trước giường bệnh, cô nàng đã hướng Lãnhtụ Nam Thủy bày tỏ rõ ràng cái nhìn của chính mình về thế cục chính trịhiện tại.

Bên trong căn phòng bệnh có chút u ám, vị lão nhân Lãnh tụ Nam Thủy, trên mặt tràn đầy các nốt đồi mồi người già, giương cặpmắt già nua nhìn Trương Tiểu Manh. Bên trong ánh mắt đục ngầu kia hiệnrõ ràng sự trí tuệ độc hữu của những vị lão nhân cùng với một tia ý cười nhàn nhạt khó hiểu.

Thời điểm trước khi Trương Tiểu Manh rời đi, vị lão nhân trí tuệ một đời này đã hạ giọng thì thào nói:

- Chủ nghĩa tu chỉnh cấp tiến kia đã không được nữa rồi…

Ngay trong ngày hôm sau, Ủy ban Quản lý Trung ương Thanh Long Sơn thông quatờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô tuyên bố cho toàn thể công dân Liên Bang mộtbản báo cáo.

Bên trong bức thư tuyên cáo này, bên phía Thanh Long Sơn yêu cầu Chính phủ Liên Bang phải điều tra rõ ràng chuyên án Phithuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh, yêu cầu Tổng thống Mạt Bố Nhĩ phải ngay lập tức từ chức, tiếp nhận thẩm phán. Yêu cầu toàn thể dân chúng Liên Bangđoàn kết lại, một phen đem gã con buôn chính trị Lý Tại Đạo giam giữ vào nhà giam quân sự Khuynh Thành, đồng thời tỏ thái độ chỉ cần thời cơthích hợp đòi hỏi, thì hoàn toàn có thể vận dụng vũ lực để mà bảo vệ cho tinh thần Đệ Nhất Hiến Chương chân chính.

Cũng ngay trong ngàyhôm đó, một chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp nào đó của Quân khu Tây LâmLiên Bang đã tiến thẳng vào Thủ phủ Lạc Nhật Châu, vây quanh văn phòngliên lạc của Bộ Quốc Phòng tại Tây Lâm cùng với tòa nhà Đại khách sạnKim Tinh. Một chi Lữ đoàn phản ứng nhanh biệt kích khác đã đáp máy baythẳng xuống khu Căn cứ quân sự Trường Phong, một phát đạn cũng không cần bắn, đã thành công cướp lấy được quyền khống chế của nơi này.

Mười một gã quân nhân sĩ quan cao cấp của Bộ Quốc Phòng, cùng với hơn bamươi gã thân thích của Chung Gia bị tuyên bố là những người không đượchoan nghênh tại Tây Lâm, bị bộ đội Chung Gia võ trang hạng nặng khắpngười áp giải lên phi thuyền, sau đó từ sân bay căn cứ Quân sự TrườngPhong trục xuất quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển!

Các chi bộ độitrung thành với Chính phủ Liên Bang bắt đầu nhanh chóng tập kết lại,chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh. Một chi bộ đội Robot tốc độ nhanhchóng nhất vào thời gian chạng vạng đã sắp sửa tiếp cận với Thủ phủ LạcNhật Châu.

Một hồi nội chiến bên trong Liên Bang tựa hồ sắp sửarớt ra tấm màn che. Thế cục tại Tây Lâm đột nhiên biến thành chuyển biến xấu. Bầu không khí khẩn trương khiến cho kẻ khác sắp sửa hít thở khôngthông. Mà liền đúng trong lúc này, cô nàng Tiểu Công chúa Chung Gia được dân chúng Tây Lâm ủng hộ cực kỳ cuồng nhiệt, vào lúc mặt trời sắp lặnđã đi ra khỏi căn nhà cổ tại cuối Đường lớn Số II.

Bên trong tiệm ăn thịt kho tàu nổi tiếng ở đầu đường, Chung Yên Hoa nhìn thẳng vàocamera ngay trước mặt mình, nheo lại cặp mắt xinh xắn như hai vầng trăng sáng kia, mỉm cười bình tĩnh nói:

- Về phần sự kiện chiếc Phithuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh, về sự tử vong của cha mẹ tôi cùng với cácquan binh Quân đội Tây Lâm, nếu như Chính phủ Liên Bang đã không thể đưa ra cho Tây Lâm một cái thuyết pháp…

- Như vậy thì Tây Lâm sẽ cấp một cái thuyết pháp cho Chính phủ Liên Bang nhìn thấy…

Lúc này đứng ở bên cạnh Chung Yên Hoa chính là Điền Đại Bổng, vẻ mặt khôngmột chút biểu tình, lạnh lùng đứng ở đó. Hai người hiện tại đều đang mặc bộ dân phục bình thường. Mà đứng ở phía sau bọn họ thì lại là mười mấygã quân nhân sĩ quan Tây Lâm đang mặc trên người bộ quân phục của quânnhân Liên Bang.

Lữ Đoàn trưởng Lữ đoàn số 7 Chu Cẩn nhanh chóngđi đến bên cạnh đội ngũ, ba một tiếng liền đứng nghiêm kính chào, sau đó xoay người rời đi. Ngay sau đó là Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn Cận vệVương Mạnh dáng người khôi ngô hùng tráng. Những gã quân nhân sĩ quanTây Lâm này sớm đã thề dùng sinh mệnh cùng với nhiệt huyết của chínhmình mà bảo hộ tốt cho Chung Gia, ở trước mắt của toàn bộ dân chúng Liên Bang, cứ như vậy lĩnh mệnh mà đi.

Rất nhiều năm trước đây, mộtvị tổ tiên nào đó của Chung Gia Tây Lâm lúc ấy đã phòng ngừa sau này khi mà thế cục trở nên mưa gió mịt mù như thế này, đã từng vì toàn bộ LiênBang mà lưu lại một câu danh ngôn nổi tiếng: Người Liên Bang sẽ khôngđánh người Liên Bang! Nhưng mà ngày hôm cái thái độ mà những gã quânnhân Liên Bang biểu tình kiên nghị mạnh mẽ ngày hôm nay bày ra cho toànbộ Liên Bang nhìn thấy, tựa hồ cùng với câu nói kia hoàn toàn tương phản nhau.

Cuộc nội chiến đầu tiên của Liên Bang có thể nào cứ nhưvậy mà rớt ra tấm màn đen hay không? Tây Lâm ngàn vạn năm qua cùng vớiThủ Đô Tinh Quyển mặc dù xa cách nhưng vẫn có chút quan hệ nhất định, có thể nào lần này cũng sẽ không thèm nhìn đến Đệ Nhất Hiến Chương màtuyên bố độc lập hay không?

Nếu như lãnh đạo bản thô của Tây Lâmhướng về phía Thủ Đô Tinh Quyển phát ra thanh âm mạnh mẽ cứng rắn cựcmạnh chính là một vị lão nhân biểu tình âm trầm lạnh lẽ, thì xã hội Liên Bang cùng với giới truyền thông khẳng định sẽ ngay lập tức bắt đầu lớntiếng mắng chửi, viết lời phê phán, khiến cho người này phải đội trênđầu vô số cái mũ đen như là điên cuồng, mất trí, chuyên gia dã tâm, thịhuyết, âm mưu gia chính trị tàn khốc…

Nhưng mà xuất hiện trướcmặt toàn bộ mọi người bên trong vũ trụ này chính là một đứa bé gái mồcôi cha mẹ đã bị người khác dùng âm mưu vô sỉ giết chết. Trong lòng đạiđa số tất cả mọi người đã bắt đầu tin tưởng vào tờ Đặc san Nhật báo Đặckhu Thủ Đô, tin tưởng rằng vụ nổ mạnh của Phi thuyền Cổ Chung Hào kiachính là một hồi âm mưu vô sỉ của Chính phủ Liên Bang. Đối mặt với đứabé gái mồ côi đáng thương không nơi nương tựa như thế kia, bất luận làai cũng rất khó có thể liên hệ cô bé với một gã âm mưu gia dã tâm vô sỉ, không có bất cứ kẻ nào có thể dùng danh nghĩa của đạo đức mà đi khiểntrách cô bé được.

Hoàn toàn tương phản lại, đám dân chúng LiênBang đều đồng tình thương tiếc với cô nàng, vì thế nên ngay sau khi TâyLâm tuyên bố lập trường của chính mình, làn sóng phản đối Chính phủ đãbắt đầu lan tràn ra toàn bộ lãnh thổ Liên Bang, hơn nữa còn nổi lên hainội dung chính: phản đối nội chiến, đồng thời yêu cầu Chính phủ LiênBang cấp cho Tây Lâm một cái công đạo.

Vị Châu trưởng tiên sinhcủa Tê Hà Châu vừa mới đáp một chuyến chuyên cơ đặc biệt đến Đặc khu Thủ Đô, ở trên Quảng trường Hiến Chương giăng lớn một cái màn hình biểu ngữ thật dài, kêu gọi dân chúng đứng lên phản kháng lại Chính phủ LiênBang. Ngay sau đó bởi vì vi phạm dự luật Giao thông công cộng mà bị bắtgiữ. Châu trưởng tiên sinh cũng không có tiến hành phản kháng gì cả, bởi vì đây chính là trong kế hoạch của hắn. Ông ta tin tưởng rằng một khidân chúng Tê Hà Châu nhìn thấy hình ảnh chính mình bị còng tay lôi đinhư thế, nhất định sẽ có thêm càng nhiều người nữa rời khỏi nhà củachính mình, cùng nhau đổ xuống đường.

Vì để ứng phó với bầu không khí càng ngày càng trở nên khẩn trương của thế cục Tây Lâm bên kia, các chi bộ đội mặt đất của Quân khu III đóng tại các nơi trên Tinh cầu S3bắt đầu khẩn trương chuẩn bị chiến tranh. Nhưng mà khi mà một Chỉnh biên Sư đoàn Robot nào đó đưa ra yêu cầu cho Căn cứ Công đoạn Lắp ráp Thiếtbị Quân dụng Áp Sơn cung cấp các cấu kiện thiết bị tương quan, thế nhưng lại không nhận được lời đáp ứng.

Căn cứ Công đoạn Lắp ráp Thiếtbị Quân dụng Áp Sơn chính là khu căn cứ sản xuất lắp ráp các thiết bịquân dụng hậu cần vật tư lớn nhất của toàn bộ Liên Bang, lúc nào bêntrong khu căn cứ cũng có một chi bộ đội canh gác, đề cao trình độ bảoan. Vào thời điểm nhận được lời yêu cầu từ bên phía Quân đội, hai phiếncánh cửa hợp kim nặng nề trầm trọng chậm rãi đóng lại. Vô số các thiếtbị hỏa lực hạng nặng đồng thời được khởi động, bất cứ lúc nào cũng cóthể sẵn sàng hướng ra bên ngoài mà công kích.

Bên trong phòng họp cao cấp của khu căn cứ, mấy vị Tướng lãnh Liên Bang không một chút dodự trực tiếp bác bỏ lời thỉnh cầu điều phối vật tư lần thứ tư từ bênphía Quân khu III. Ngay trên sân khấu có chút u ám ở phía trước, vị namnhân trung niên ba năm trước đây đã bị giải trừ chức vụ Bộ trưởng BộQuốc Phòng, sung quân đến căn cứ Công đoạn Lắp ráp Thiết bị Quân dụngnày làm quản lý, khẽ nhàn tản xoay người lại, nhìn về phía đám thuộc cấp trung thành với chính mình, bình tĩnh nói:

- Trong Quân đội quảthật là không nên có được suy nghĩ của chính mình, nhưng mà dưới Quanghuy Đệ Nhất Hiến Chương ở trên, bộ đội Liên Bang… tuyệt đối không đượcđánh Nội chiến. Hiện tại bên trong Liên Bang đã có mưa gió mịt mù, chẳng lẽ chúng ta lại cần một người Đế Quốc trợ giúp mới có thể đưa Liên Bang vào trong quỹ đạo hay sao? Thân là một quân nhân Liên Bang, tôi tuyệtđối không thừa nhận nổi sự mất mặt này đâu, chúng ta phải tự cứu lấychính mình.

o0o

Sau khi Phiến quân Thanh Long Sơn cùng với Chung Gia Tây Lâm cường ngạnh bày tỏ thái độ, cái bóng râm nội chiếnkhủng bố giống hệt như một đám mây đen không ngừng bao phủ trên bầu trời của Liên Bang, hơn nữa lại còn rất nhanh lan tràn rộng rãi ra xungquanh. Cái loại áp lực vô hình mà cường đại này khiến cho rất nhiềungười bắt đầu yên lặng chuyển biến thái độ.

Trong đám dân chúngtheo phe phái Chủ nghĩa Mạt Bố Nhĩ ủng hộ Chính phủ Liên Bang, có rấtnhiều người liền trở nên trầm mặc. Tại Hoàn Sơn Tứ Châu, bên trong bađại Công hội, những phe phái lực lượng còn sót lại của Mạt Bố Nhĩ cũngkhông giống như trước đây vậy, lúc nào cũng trào dâng hiếu chiến, cảngày đòi tiêu diệt kẻ đối địch, lúc này cũng trở nên yên tĩnh hơn rấtnhiều. Có một vài Nghị viên trước đây ủng hộ Mạt Bố Nhĩ, vào lúc nàycũng bắt đầu ngẫm nghĩ xem con đường trước đây của chính mình đến tộtcùng là ở phương nào.

Bên trong hội nghị tại Nghị Viện, sau khitrải qua một hồi biện luận kịch liệt suốt một đêm dài, rốt cuộc cũng đãtiến hành xong trình tự về phương diện ra giá trả giá, hoàn thành xongba lượt đầu phiếu phổ thông, chính thức tiến vào trình tự buộc tội cuốicùng.

Nhìn thấy những hình ảnh này xuất hiện trên màn hình TVKênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, đám dân chúng của Cuộc hành quân Trầm mặc đã chờ đợi rất lâu trước Tòa nhà Nghị Viện cùng với xung quanh Đài truyền hình Liên Bang, nhất thời bộc phát ra những tiếng hoan hôkích động nồng nhiệt nhất cùng với những tiếng thét chói tai nhất. Màcùng với đám dân chúng này hình thành nên một sự tương phản đối lập,Dinh thự Tổng Thống bên trong gió tuyết lạnh lẽo lại lâm vào một mảnhtrầm mặc.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tổng thống Mạt BốNhĩ bị tiến hành trưng cầu đề án buộc tội trước Nghị Viện Liên Bang,nhưng mà lần trước đề án buộc tội do Thai Chi Nguyên đưa ra ngay cảtrình tự đọc sơ lược ban đầu trước các Nghị viên cũng đã không đượcthông qua rồi, liền phải thảm đạm bị bác bỏ, ai có thể ngờ đến cho tớihôm nay, đề án buộc tội này không ngờ lại có thể thật sự tiến nhập vàogiai đoạn thẩm phán cuối cùng.

Các nhân viên văn phòng Chính phủđang công tác bên trong Dinh thự Tổng Thống mang theo biểu tình phứctạp, nghĩ cảm thấy những luồng gió tuyết lạnh lẽo bên ngoài tòa nhàphảng phất như là đã chiến thắng được hệ thống ổn định nhiệt độ bêntrong này, hoàn cảnh xung quanh mình đã trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

o0o

- Bây giờ vẫn còn đang tiến hành đệ trình chứng cứ, sau đó là hai giờđồng hồ để cho song phương công tố cùng với kháng nghị tiến hành trần tự cùng với tự biện. Những luật sự biện hộ tương ứng cùng với những nhânviên tương quan của Bộ Tư Pháp cũng đã an bày xong xuôi hết rồi.

Bên trong văn phòng làm việc hình bầu dục, Chủ nhiệm Bố Lâm mang theo biểutình khẩn trương nhìn về phía Tổng thống tiên sinh đang đứng bên cạnhcửa sổ, thanh âm cũng trở nên có chút khàn khàn bất an.

- Căn cứtheo sự nghiên cứu tính toán của Văn phòng, Phòng nghiên cứu cùng vớicác phương diện Công hội bên kia, còn có các cú điện thoại thăm hỏi đáplễ, có thể tính toán ra được khuynh hướng thái độ của các Nghị viên,hiện tại trong tay chúng ta có được khoảng chừng 41% tổng số phiếu bêntrong hội nghị. Về mặt lý luận thì đề án buộc tội này cũng sẽ không cókhả năng được thông qua!

- Kết cuộc của tất cả các câu chuyện xưa đến cuối cùng trước giờ đều chẳng có chút quan hệ nào với vấn đề xácsuất cả. Những chuyện tình mà về mặt lý luận không có khả năng phátsinh, thông thường cuối cùng cũng đều đã biến thành những sự thương tổnchân thật cả.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhàn nhạt hồi đáp, sau đó nâng cánh tay lên vẫy vẫy, ý bảo Chủ nhiệm Bố Lâm rời đi.

Bên trong căn phòng họp hình bầu dục nhất thời trống rỗng không một bóng người.

Tổng thống tiên sinh rót đầy một chén rượu mạnh, cầm trên tay, ngồi trênchiếc ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, chậm rãi hớp từng ngụm một, sau đó lại châm một điếu thuốc, ngắm nhìn những bông tuyết bay loạn bên ngoài cửasổ, cùng với đám mây u ám trên bầu trời, trầm mặc một khoảng thời gianthật lâu không nói gì.

Một gã con cháu của thợ mỏ trên Tinh cầuĐông Lâm, cực kỳ may mắn đi vào Thủ Đô Tinh Quyển, sau đó trở thành mộtgã luật sư, một gã luật sư công ích, một gã luật sư nghèo túng, một gãluật sư suýt chút nữa bởi vì chống lại người có quyền lực mà bị thu hồibằng luật sư. Sau đó hắn trở thành một cố vấn pháp luật cho ba Công hộiLao động trong Liên Bang, một sủng nhi của giới truyền thông tự do, mộtluồng gió mát trong giới chính trị của Liên Bang, cho đến cuối cùng thìtrở thành một gã nam nhân có quyền lực lớn nhất trong toàn bộ Liên Bang.

Cái bước ngoặt lớn nhất trong kiếp sống nhân sinh truyền kỳ này, chính làmột hồi uống rượu say mèm trong một quán rượu nhỏ nào đó. Bắt đầu từthời điểm đó trở đi, Mạt Bố Nhĩ rất ít khi nào uống rượu, hơn nữa cũngchưa từng hút qua một điếu thuốc lá nào cả.

- Mi đã từng hoàntoàn không có bất cứ thứ gì, như vậy ngày hôm nay mi còn có tư cách gìđể mà than vãn mất mát cơ chứ? Chẳng lẽ mi lại muốn trơ mắt nhìn thấyLiên Bang bị một đám chính khách mục ruỗng, những gia tộc tham lam những gã quân nhân không nỡ đánh một hồi nội chiến mà đẩy thẳng xuống vực sâu tuyệt vọng hay sao? Không! Mạt Bố Nhĩ, mi phải đứng lên, đã đến thờiđiểm mi cần phải làm ra quyết định rồi!

Gã nam nhân với hai gò má đen đũi lạnh lùng đột nhiên đứng thẳng người lên, lạnh lùng giương mắtnhìn chằm chằm những luồng gió tuyết bên ngoài cửa sổ, đột nhiên dùngsức đem ly rượu trong tay mình ném thật mạnh xuống trên mặt đất, sau đóxoay người nhìn lại.

Đệ nhất Phu nhân yên lặng đứng ở bên cạnhông ta, ánh mắt từ những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất di chuyểnlên trên khuôn mặt ngăm đen của chồng mình, bên trong đôi mắt tràn ngậpcảm giác lo lắng bất an mãnh liệt, còn có một cảm giác đau thương mấtmác nhàn nhạt nữa.

- Anh làm cũng không phải là vì cho chính mình, cũng không phải là vì quyền lực của chính mình, mà là làm vì Liên Bang!

- Em nên biết rõ ràng anh yêu thương cái Liên Bang này đến mức nào a!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thống khổ mím chặt cặp môi của mình lại, dưới ánh mắtnhìn chăm chú của thê tử mình mà mạnh mẽ đi thẳng đến bàn làm việc, cầmlấy điện thoại, bấm nhanh dãy số điện thoại mà ông ta cần phải bấm vàolúc này.

o0o

Một tầng mây u ám thật dày cùng với nhữngbông tuyết rơi xuống dày đặc, thế nhưng lại vẫn như cũ không thể nàohoàn toàn che khuất đi được ánh sáng mặt trời từ trên không trung chiếurọi xuống mặt đất. Ánh nắng ban mai buổi sớm đã biến thành ánh nắng rựcrỡ chiếu sáng khắp mọi nơi. Nguyên nhân chính là bởi vì ánh nắng có mặt ở khắp mọi nơi, cho nên mọi người mới thường xuyên quên đi sự tồn tại của chúng nó.

Thân thể của Hứa Nhạc lúc này đã có chút cứng ngắc,giống hệt như một khối đá lạnh lẽo quanh co lẳng lặng nằm dài phía saumột tảng đá lớn, thông qua cái màn hình nhắm bắn mini bên cạnh mình,theo dõi mọi động tĩnh của Phiến quân doanh nằm dưới đám núi non đốidiện.

Ở trên đỉnh núi tìm tòi quan sát một khoảng thời gian thậtdài, hắn vẫn như cũ không có tìm ra được phiến doanh trại nào có dấuhiệu Đỗ Thiếu Khanh có thể ở bên trong. Trên thực tế, bởi vì nguyên nhân khoảng cách quá mức xa xôi, cho nên nếu như hắn muốn ám sát Đỗ ThiếuKhanh, thì cũng phải đợi cho đến lúc đối phương đi ra khỏi quân doanhmới được.

Đột nhiên, đồng tử trong mắt của hắn chợt khẽ co rútnhanh lại một chút, nhịp tim trong lồng ngực đã bị chân khí mạnh mẽ đènén lại, vào khoảnh khắc trong nháy mắt đã cấp tốc nhảy lên một chút,ngay sau đó liền khôi phục lại tốc độ chậm như lúc nãy.

Dưới phiến núi non đối diện, bên trong nơi dừng chân của Sư đoàn Thiết giáp 7 đã có chút động tĩnh.

Nhìn bề ngoài bên dưới mà nói, thì cái phiến doanh trại tầng tầng trùngtrùng điệp điệp kia, đám Robot giống hệt như những pho tượng khổng lồđứng dày dặc giữa các doanh trại kia, cùng với lúc trước nhìn qua cũngkhông có bất cứ biến hóa gì cả. Chỉ có điều phần van thoát nước bên phải của gian nhà kho ở phía sườn Tây đã chậm rãi mở ra, đồng thời đám nhânviên bên trong khu vực hậu cần doanh trại bên dưới đi lại có vẻ dày đặchơn trước một chút.

Hứa Nhạc đã ở trong Quân đội Liên Bang mộtkhoảng thời gian khá dài, hắn biết được khi phần van thoát nước bên phải của nhà kho chính là bởi vì khi tiến tẩy rửa các loại thiết bị chuẩn bị chiến đấu cần phải có nước. Rồi sau đó các nhân viên khu vực hậu cầuhành động dày đặc, chính là thuyết minh đây cũng không phải là động tácthường quy theo định kỳ. Bên trong nhà kho khẳng định là có các thiết bị bơm nạp nhiên liệu chuẩn bị khởi động, phụ trách tiến hành bổ sung năng lượng cho các đầu Robot quân dụng.

Thông qua những cái chi tiếtnhỏ nhặt này, hắn liền ngay lập tức phán đoán ra, Sư đoàn Thiết giáp 7đang tiến hành chuẩn bị chiến đấu. Cái cục diện mà chính mình không muốn đối mặt nhất, rốt cuộc cuối cùng cũng vẫn là không thể tránh khỏi phátsinh!

Quả nhiên ngay sau đó, bên trong quân doanh của Sư đoànThiết giáp 7 đột nhiên vang lên vô số thanh âm Robot tự kiểm vù vù trầmthấp. Những cái thanh âm này phát ra liên tiếp, chồng điệp lại một chỗvới nhau, trở nên vô cùng nặng nề cùng với chấn động nhân tâm.

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, giương mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào những hình ảnh trên cái màn hình mini. Một lát sau, hắn liền nhìn thấy hơn mộttrăm đầu Robot MX quân dụng thuần một màu đen tuyền, giống hệt như mộttrăm vị Thiên thần hắc ám đang dùng tốc độ cực nhanh sắp xếp lại thànhhàng, sau đó phân ra ba phương hướng khác nhau, tụ tập lại chuẩn bị tiếp nhận mệnh lệnh.

Chú ý đến đám Robot MX của Sư đoàn Thiết giáp 7cực kỳ cẩn thận, mặc dù nhanh chóng nhưng mà vẫn như cũ duy trì đội ngũổn định. Mà đám Robot tiến đến gần sát khu vực núi non thì lại là nhanhchóng tản ra, mở rộng ra khu vực theo dõi của chính mình, cặp mắt đangtrừng lớn của Hứa Nhạc cũng khẽ co lại, thân thể đang cứng ngắc nhấtthời càng thêm cứng ngắc hơn.

Hệ thống ra đa SCC theo dõi toànkhu vực xung quanh của Robot MX chính là do Thương Thu thiết kế. Cho dùHứa Nhạc có nhắm chặt hai mắt lại cũng đều có thể tính toán ra được đámRobot MX của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang tản ra khắp khu vực núi non bêndưới liền có thể theo dõi được một khu vực phạm vi rộng lớn đến mức nào. Cái khu vực này có thể kéo dài đến mười mấy thước xung quanh khu vựcnham thạch trên sườn núi, cái này cũng chính là có ý nghĩa hắn không thể nào tiếp cận gần sát được con đường quốc lộ bên dưới.

Hơn mườichiếc xe quân dụng chống đạn màu xanh lam sẫm từ trong nơi dừng chân của Sư đoàn Thiết giáp 7 chậm rãi lái ra ngoài. Hứa Nhạc giương mắt nhìnchằm chằm vào chiếc xe quân dụng chạy ở chính giữa đoàn xe, giương mắtnhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt mặc dù đã được phóng đại lên rất nhiềulần trong hệ thống nhắm bắn của khẩu ACW thế nhưng vẫn như cũ mơ hồkhông thể nhìn rõ ràng, phảng phất như là thấy được cặp kính râm đen lớn cùng với cái vẻ mặt giống như một dòng sông băng lãnh khốc suốt mấy vạn năm của cái khuôn mặt kia.

Đỗ Thiếu Khanh khẳng định chính làđang ở trên chiếc xe quân dụng kia, nhưng mà vấn đề chính là lúc nàykhoảng cách giữa vách núi cùng với con đường quốc lộ thật sự quá mức xaxôi, đã vượt qua tầm bắn hữu hiệu của khẩu ACW rồi. Mà nếu như Hứa Nhạccó ý đồ muốn tiềm hành xuống phía dưới, tiếp cận vào khoảng cách nhắmbắn hiệu quả, lại khẳng định sẽ ngay lập tức kinh động đến hơn mười đầuRobot MX uy lực khủng bố rãi đều bên dưới đáy của vách đá này.

Đây chính là Sư đoàn Thiết giáp 7, một trận hình Robot nhìn qua tựa hồ nhưbình thường không chút chỉnh tề, thế nhưng lại có thể cung cấp cho khuvực trung tâm một công tác bảo hộ tuyệt đối hoàn mỹ nhất. Hơn nữa HứaNhạc còn tin tưởng vững chắc, với tố chất rèn luyện quân sự đáng sợ củaSư đoàn Thiết giáp 7, dọc theo con đường quốc lộ 170 km kế tiếp từ nơinày đi đến Đặc khu Thủ Đô, công tác bố phòng Robot của đối phương tuyệtđối sẽ không xuất hiện bất cứ lỗ hổng nào cả.

Nhìn thấy đám Robot MX nặng nề đang tản ra bên dưới, trầm mặc bảo vệ xung quanh đoàn xeđang chạy nhanh trên con đường quốc lộ, Hứa Nhạc khẽ liếm liếm môi mộtcái, không khỏi có chút hoài nghi có phải là đối phương đã phát hiện rachuyện gì rồi hay không.

Lúc này Hứa Nhạc đang đối diện với mộthồi lựa chọn cực kỳ gian nan. Nếu như hắn chính là một gã sát thủ lãnhhuyết bình thường, như vậy thì hắn khẳng định sẽ lựa chọn ôm khẩu ACW,lẳng lặng rời đi, từ đó về sau sẽ tìm kiếm những thời cơ càng thích hợphơn để mà ra tay giết chết đối phương.

Nhưng mà hắn cũng khôngphải là sát thủ, chuyện tình mà hắn cần phải làm chính là ngăn cản ĐỗThiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn tiến vào Đặc khu ThủĐô, hắn không có biện pháp nào tiếp tục chờ đợi cơ hội khác nữa.

Vào đúng thời điểm này, chiếc điện thoại di động trong túi áo của hắn đột nhiên chấn động lên một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.