Gã Thái Tử gia Đế Quốc Hứa Nhạc trước khi thân phận chân chính bị vạchtrần cùng với bị đuổi giết trốn chạy khắp nơi, mãi vẫn luôn suất lĩnhđám người Tiểu đội 7 giống hệt như vô số những tảng đá thô lệ cứng chắc, lạnh lùng mạnh mẽ lăn lộn khắp mọi nơi, nghiền ép rất nhiều những đạinhân vật trong Liên Bang, khiến cho bọn họ không ngừng gặp ác mộng.
Cho nên sau khi thân phận Hứa Nhạc bị vạch trần, bắt đầu không ngừng trốnchết khắp nơi, thì Chính phủ Liên Bang đối với đám đội viên của Tiểu đội 7 vẫn luôn duy trì sự giám sát cực kỳ chặt chẽ. Bất luận là những gãđội viên kia đang ở tại tiền tuyến hay là đã xuất ngũ trở về.
Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, chuyện cũ dần dần bị phủ lên một lớpbụi thời gian, sự theo dõi của Chính phủ đối với đám đội viên Tiểu đội 7 cũng dần dần trở nên lơi lỏng hơn rất nhiều. Ví dụ như Lưu Giảo, saukhi trở thành một gã lái xe taxi tại Cảng Đô, trong thời gian một nămgần đây, mỗi khi cách khoảng chừng hơn mười ngày, hắn mới có thể nhìnthấy bóng dáng của chiếc xe Hưu Lữ màu đen đặc trưng của Cục Điều TraLiên Bang.
Mãi cho đến một buổi sáng sớm ngày nào đó, khi hắnnhận được một tấm danh thiếp. Cũng chính là bắt đầu từ ngày hôm đó trởđi, mỗi khi chạy xe xuống đường, náo loạn khắp nơi xung quanh, hắn liềnphát hiện ra bên bên ngành giao thông công chánh cũng không có ai tớitìm hắn gây phiền toái, mà phía sau chiếc xe taxi của hắn lại thủy chung có một chiếc xe Hưu Lữ màu đen chạy theo hắn.
Hắn biết rõ ràngđây chính là bởi vì bên phía Chính phủ Liên Bang đã biết Lão đại đã quay trở lại, đoán ra Lão đại có thể liên hệ với đám đội viên cũ của Tiểuđội 7 b, cho nên mới gia tăng công tác theo dõi đối với bọn họ.
Lưu Giảo tùy ý để mặc cho đám quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang chạytheo sau chính mình, cũng không có chút khẩn trương, cũng không quá mứckhó chịu, cũng không phản kháng, mà chỉ là bình tĩnh trầm mặc mà thôi.Sau đó ngay trong nháy mắt khi hắn nhận được mệnh lệnh hành động, hắncũng giống hệt như là những ngày bình thường vậy, hướng về phía đám quan viên điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang đang ngồi bên trong chiếc xeHưu Lữ màu đen ở trên đường đối diện, nở nụ cười trào phúng khinh miệt.
Đám quan viên điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang đang ngồi bên trong chiếc xe Hưu Lữ màu đen kia, lúc này đang có chút nhạt nhẽo nhai trệu trạomấy ổ bánh mì thịt hợp thành mua được trên đường. Mấy ngày gần đây vẫnphải luôn theo dõi cái gã lái xe taxi kia, cũng không phát hiện có bấtcứ cái gì khác thường, cho nên mấy người bọn họ cũng đều cảm giác đượccó chút mệt mỏi, nóng nãy cùng với nhàm chán. Hiện tại lại nhìn thấy gãtài xế taxi hướng về phía mình nở một nụ cười đáng giận đến như thế,liền nhịn không được hạ thấp giọng mắng chửi mấy câu gì đó.
Liềnđúng vào lúc này, Lưu Giảo đang ngồi trong chiếc xe taxi, biểu tình nhất thời trở nên nghiêm túc. Chân phải của hắn giẫm mạnh lên trên chân ga,tay phải đảo loạn giống hệt là như đang chơi trò xếp gỗ ma thuật vậy,trong khoảnh khắc liền đảo mạnh tay láy suốt một vòng lớn.
Trongtiếng ma sát bén nhọn khét lẹt của lốp xe cùng với mặt đường, chiếc taxi màu vàng trong khoảnh khắc đột nhiên gia tốc mãnh liệt, mạnh mẽ hướngthẳng về phía chiếc xe Hưu Lữ màu đen bên kia đường mà ầm ầm lao tới!
Trong tiếng rít gió gào thét hung mãnh, một chiếc taxi màu vàng bộ dáng cũnát, mãnh liệt điên cuồng phóng vọt đi tới. Ở trên mặt đường phố quảthật cũng không rộng cho lắm, nó không ngờ lại có thể có loại khí thếkhông cách nào ngăn cản nổi của một chiếc xe Thiết giáp! Không biết cáigã tài xế xe taxi kia làm thế nào lại có thể làm được điều này?
Đám quan chức điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang đang ngồi trong chiếc xeHưu Lữ màu đen kia, giương mắt trừng trừng nhìn chiếc xe taxi màu vàngđang gào thét phóng vọt tới chỗ của mình, căn bản đã quên mất phải làmra những phản ứng như thế nào rồi. Hoặc là nói, cho dù bọn họ có nhớđược những nội dung huấn luyện đã học trong trường học đi chăng nữa, thì cũng vốn không có thời gian để làm ra bất cứ phản ứng gì cả!
Bọn họ chỉ có thể giương rộng cái miệng, lộ ra một đám bánh mì cùng vớithịt hợp thành trộn lẫn với nhau trong miệng, không một tiếng động tuyên bố rằng chính mình đang hoảng sợ!
Trong chớp mắt, hai chiếc xe va chạm mạnh mẽ vào nhau, phát ra một tiếng nổ đùng đinh tai nhức óc!
Toàn bộ hệ thống động cơ của chiếc xe Hưu Lữ màu đen bị biến hình một cáchnghiêm trọng, phần nắp đậy phía trước phốc một tiếng lớn, bay thẳng lêntrên trời! Toàn bộ hệ thống túy khí an toàn bên trong xe chớp mắt phunbắn ra, giống hệt như một cái bong bóng đột nhiên thổi phồng lên, đè épmột con kiến nằm sát vào vách tường vậy, một phen ép cho mấy gã quanchức điều tra trong xe căn bản không cách nào nhúc nhích nổi thân thể.
Bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy những gương mặt ngơ ngẩn, hoảng sợ cùngvới bất lực của những đồng bạn ngồi sát bên cạnh mình, còn có một đámnước cà phê đen thui bám đầy trên lớp túi khí màu trắng đổ xuống ướt đẫm bộ đồng phục chính trang của mình nữa.
Không biết mất bao nhiêulâu sau đó, mấy gã quan chức điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang rốtcuộc cũng thành công cắt xẹp đi đám túi khí an toàn căng phòng trênngười mình, giãy dụa chui ra khỏi tấm kính cửa sổ xe đã bể nát. Nhưng mà vào lúc này ngoại trừ chiếc xe taxi màu vàng vẫn còn bốc lên từng đámkhói đen mù mịt, cùng với hai đường lốp xe ma sát màu đen thẳng dài trên mặt đường ra, đã không hề nhìn thấy bóng dáng của Lưu Giảo ở đâu nữa!
Một gã quan chức điều tra cao cấp của Cục Điều Tra Liên Bang đứng thẳngngười bên cạnh chiếc xe taxi màu vàng, tuyệt vọng gỡ mấy cái nút cổ áotrên bộ chính trang màu đen của mình. Hắn nghĩ như thế nào cũng khônghiểu nổi, vì cái gì mà chiếc xe taxi cũ nát như thế này, sau khi trảiqua một hồi va chạm cực kỳ khốc liệt, thế nhưng lại cũng không có phátsinh biến dạng quá mức nghiêm trọng cơ chứ? Cảm giác nó so với chiếc xeHưu Lữ màu đen đặc chế của Cục Điều Tra Liên Bang còn chắc chắn hơn rấtnhiều!
Tay hắn nắm chặt một khẩu súng lục cá nhân, bất lực đảomắt một vòng nhìn xung quanh con đường trống rỗng không một người nào,xoay người lại, phẫn nộ đạp mạnh một cú thật lực vào chiếc xe taxi màuvàng, lại suýt chút nữa bị đau đến mức té ngã xuống mặt đất, co chân lên nhảy cò cò liên hồi.
o0o
Trên một cái quảng trường lớnnào đó tại Thủ phủ Tê Hà Châu, trong một cửa hàng bán bánh ngọt, tấmmành tre treo phía trước cửa tiệm đã hạ xuống, trưng bảng tạm ngưng bán. Bên trong đang tiến hành quét tước vệ sinh. Đám nhân viên bình thườngkhác rất thức thời trốn ra phía sau phòng bánh, đem toàn bộ khu vực phía trước cửa hàng bánh ngọt lưu lại cho ông chủ nhỏ cùng với cô nàng nữnhân viên bán hàng hay e lệ đỏ bừng mặt kia.
Sử Hàng đem một lôbánh ngọt hoa quả vừa mới ra lò còn nóng hổi, đem nhét vào bên trong cái ba lô hành quân sớm đã cực kỳ nặng nề của mình, sau đó liếc mắt nhìn về phía bốn chữ đơn giản xuất hiện trên điện thoại di động của mình, lạiliếc mắt nhìn về phía cô nàng nhân viên bán hàng đang xoay người chà lau quầy hàng đằng kia, nhịn không được nở nụ cười gian xảo.
Phốcmột tiếng nhỏ vang lên, hắn rất nhanh vỗ mạnh một cái lên phần mông tròn trịa đang nhếch ra của cô nàng nhân viên bán hàng say mê lau chùi kia,trên mặt tràn ngập ý tứ vui đùa, nói:
- Em thân yêu, anh phải đi rồi!
Cô nàng nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi xinh đẹp đột nhiên bị tập kích bấtngờ, nhất thời giật mình xoay phắt người lại, theo bản năng dùng cáikhăn lau bàn đi bảo vệ cái mông tròn trịa của chính mình, nhìn thấy làông chủ trẻ tuổi, nhất thời ủy khuất cùng với e lệ, nói:
- Ông chủ… Anh thật là quá đáng a!
Thần sắc cười đùa ngả ngớn trên mặt Sử Hàng dần dần thu liễm lại, lẳng lặngnhìn chằm chằm cô nàng, ngay sau đó đột nhiên một tay kéo phắt cô nàngvào trong ngực mình, cúi đầu xuống, dâng lên một nụ hôn nhiệt tình nồngcháy nhất!
Thời gian trôi qua một lúc thật lâu, sau đó hai ngườichậm rãi tách ra. Cô nàng nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi hoảng sợ cùngvới ngơ ngẩn hỗn loạn, giơ cái khăn lau bàn lên che ở trước ngực mình,ánh mắt mê muội nhìn chằm chằm hắn, nghĩ thấy chính mình tựa hồ là nênhét lớn phi lễ, nhưng mà vì cái gì thanh âm lại không thể nào phát rakhỏi miệng được cơ chứ?
Sử Hàng lại một lần nữa cúi đầu xuống hung hăng hôn nàng một cái thật nồng cháy nữa, sau đó hạ thấp thanh âm, nghiêm túc nói:
- Lần này chờ sau khi anh trở về, chúng ta liền sẽ kết hôn!
Tấm mành tre treo trước cửa hàng bánh ngọt chậm rãi cuốn lên. Những ngọngió lạnh mùa đông nhẹ nhàng thổi quét vào, thế nhưng Sử Hàng lưng đeo ba lô hành quân to kềnh kia đã sớm không còn bóng dáng nữa rồi.
Cônàng nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi có chút kinh ngạc hoảng hốt nhìnchằm chằm ra cửa, có chút không rõ ràng lắm vừa rồi đến tột cùng là đãxảy ra chuyện tình gì. Chỉ có điều những cơn gió lạnh cũng không thể làm hạ nhiệt được hai gò má nóng bỏng vô cùng, mới có thể nhắc nhở cô nàngrằng, cái tên gia hỏa đáng giận kia vừa rồi đã làm cái gì, hơn nữa lạicòn nói ra những lời nói vừa đáng giận vừa không chút thành ý như thế!
Sau khi ngây ngẩn thất thần trong chốc lát, cô nàng theo bản năng trở lạitiếp tục lau chùi bục bán hàng, một màu đỏ ửng như hoa anh đào phủ kínkhuôn mặt xinh xắn xấu hổ e lệ của cô nàng. Cô nàng vừa lau chùi, vừathường thường si dại ngây ngốc bật cười xấu hổ mấy tiếng.
o0o
- Quán lý, bộ phim Tinh Hà Chiến Quốc thật sự là phải loại bỏ khỏi kếhoạch công chiếu hay sao? Hiện tại đang trong thời kỳ chiến tranh khốcliệt, thể loại phim ảnh này nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh lắma!
- Được hoan nghênh thì như thế nào? Tôi không thích nó là được!
- Quản lý, ngài khỏe không?
- Nếu như cô phun nước hoa lên người ít hơn một chút, thì khứu giác của tôi sẽ tốt hơn rất nhiều!
- Quản lý, ngài…
- Các chiến sĩ ngoài tiền tuyến đang đổ máu, bản thân tôi ở đây thì có gì tốt cơ chứ?
Giang Cẩm, ông chủ trẻ tuổi của một rạp chiếu phim tư nhân nổi tiếng nhất Nam Khoa Châu, dưới ánh mắt kính sợ cùng với tôn sùng của đám thuộc cấp, vẻ mặt không một chút biểu tình nhanh chóng hành tẩu trên hành lang củarạp chiếu phim, thỉnh thoảng lại đưa ra một vài lời đáp lại lạnh nhạt mà kiêu ngạo, đem bộ dáng của một nhân sĩ thanh niên thành công kiêu ngạomười phần hoàn toàn thể hiện ra ngoài.
Cuối cái hành lang này làphòng của nhân viên vệ sinh. Hắn gõ gõ cánh cửa mấy cái, sau đó đẩy cửabước vào. Nhìn thấy gã nhân viên vệ sinh trung niên đang ngồi trên ghế,bên cạnh là hai cái ba lô hành quân to tướng, tất cả những dáng vẻ kiêungạo lạnh lùng bức người hoàn toàn biến mất không còn chút nào nữa, màlà cực kỳ nhanh chóng biến đổi thành bộ dáng khiêm tốn thật thà, thậmchí còn có chút nịnh nọt nữa.
- Sư phụ, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Gã nhân viên vệ sinh trung niên đứng thẳng người lên, nhíu mày nhìn chằmchằm hắn, không một chút khách sáo lớn giọng trách mắng:
- Mặc con mẹ nó một thân vải dệt tơ lụa sang trọng như vậy, đây là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đó à?
Giang Cẩm không một chút do dự cởi bộ chính trang bằng tơ lụa quý giá trênngười mình xuống, sau đó từ phía sau cánh cửa phòng nhân viên vệ sinhlấy ra một bộ chế phục nhân viên vệ sinh khoác lên người chính mình.
Gã nhân viên vệ sinh trung niên vẻ mặt không một chút biểu tình, khoác lên lưng ba lô hành quân của mình, lạnh lùng nói:
- Nhớ kỹ, bắt đầu một khắc sau khi đi ra khỏi cánh cửa này, thì cuộc chiến đấu của chúng ta cũng đã bắt đầu!
Giang Cẩm phốc một tiếng đứng thẳng người kính chào một cái, sau đó đem cáiba lô hành quân nặng nề còn lại khoác lên trên lưng mình, lấy ra mộtkhẩu súng lục cá nhân, mạnh mẽ lên đạn, sau đó cài lên thắt lưng củachính mình.
Cánh cửa phía sau rạp chiếu phim lặng lẽ mở ra, hai người mặc trang phục nhân viên vệ sinh trầm mặc bước nhanh ra ngoài.
o0o
Một công ty chế biến dược phẩm tư nhân lớn nào đó của Liên Bang đang tiếnhành một buổi họp thành viên Hội đồng Quản lý khẩn cấp lâm thời, nhằmnghiên cứu một chút về chuyện yêu cầu cung cấp dược phẩm dược liệu dobên phía Quân đội Liên Bang đột nhiên yêu cầu, cần nên áp dụng nhữngbiện pháp hành động cụ thể như thế nào, mà vẫn có thể giữ gìn tốt íchlợi của chính mình.
Một gã Chủ tịch Quản lý trẻ tuổi đang ngồitrên cái ghế dựa rộng rãi, bề ngoài tựa hồ như là giả da, nhưng thực tếchính là làm bằng da thuộc thật sự. Ánh mắt của hắn ngẩn người ngắm nhìn những bông tuyết đang rơi rơi bên ngoài cửa sổ, phảng phất như là vốndĩ không hề nghiêm túc lắng nghe đám nhân viên thuộc cấp đang tranh luận cái gì.
Đột nhiên cái điện thoại di động trong túi hắn chợt kêutít tít một tiếng, báo hiệu có email đến. Hắn liếc mắt nhìn bốn chữ đơngiản vừa xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, đột nhiên đứngthẳng người dậy, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ cùng với đồng sự, dang rộng hai tay ra, nhún nhún vai, nở nụ cười tự giễu nhànnhạt. Cuối cùng cũng không có bất cứ một lời giải thích nào cả, hắn cứnhư vậy bình thản đi ra khỏi phòng họp.
- Đào Lệ Ty a di, giúp tôi nhắn lại với cha mẹ tôi một tiếng, tôi đi sẽ sớm trở về thôi!
Vừa ra khỏi căn phòng họp, ở bên cạnh bàn làm việc bên ngoài phòng họp,cùng với một vị nữ thư ký trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi nhẹgiọng phân phối mấy câu, ôm hôn nhẹ trên má vị nữ thư ký trung niên mộtcái, gã chủ tịch trẻ tuổi mỉm cười, đón nhận một cái ba lô hành quânnặng nề, rõ ràng là sớm chuẩn bị sẵn một khoảng thời gian rất lâu rồi,sau đó thông qua cái thang máy chuyên dụng đi thẳng xuống bãi đậu xengầm dưới lòng đất.
o0o
Có người thì dùng chiếc xe taximàu vàng mưu sinh hằng ngày của chính mình mà đụng ra một con đường hành quân đã bị ngăn chặn từ rất lâu rồi. Có người vì một chuyện tình quantrọng hơn mà tạm thời rời khỏi cửa hàng bánh ngọt cùng với cô nàng nhânviên bán hành xinh đẹp của chính mình, hơn nữa còn khẳng định rõ ràngchính mình nhất định sẽ quay về.
Có người thì cùng với vị sư phụnhân viên vệ sinh của chính mình, thông qua căn phòng vệ sinh phía saurạp chiếu phim mà một đường rời đi. Có người rốt cuộc cũng hạ quyếtđịnh, quyết tâm gián đoạn buổi họp Hội đồng Quản trị quan trọng. Cóngười đang nằm trên ghế dài ở bãi biển phía Nam, đột nhiên lật người bật dậy, trong mắt cũng không còn cái gì mà bộ dáng ngắm cảnh trời xanh mây trắng, mà là đi tìm kiếm những hình ảnh khói thuốc súng chân chính đãlâu không hề gặp lại.
Còn có người thì từ trong tràng chung cưbình thường nào đó tại Đặc khu Thủ đô, lẻn theo cửa sau mà bình thản đira. Bóng râm của cái nón rộng vành cùng với bông tuyết bay bay đã chekhuất khuôn mặt bởi vì quá mức thanh tú, do đó nhìn có vẻ đặc biệt âmnhu lãnh lệ.
Trên khuôn mặt âm nhu tĩnh lặng kia không ngờ lạidần dần hiện lên vẻ sắc bén lãnh lệ mà rất lâu rồi đã bị cuộc sống giađình đầm ấm biến thành ôn hòa, vào lúc này đã hoàn toàn quay trở lại.Chính vì cái loại biểu tình âm nhu lãnh lệ như thế này, cho nên cần phải che giấu bớt một chút.
Hắn lấy từ trong túi lấy ra hộp thuốc lámà bình thường vẫn luôn giấu bên trong cái hộp nhỏ bên cạnh giá treoquần áo, châm một điếu thuốc lá 777, yên lặng hút mạnh một hơi, nhìn vềphía gã quan viên Chính phủ Liên Bang, trên mặt lộ vẻ lo âu, đang đứngcách hắn đối diện con phố, khoảng cách chỉ chừng không tới năm mươithước. Hắn tựa hồ như không thèm để ý đến sự lo lắng của đối phương,trực tiếp lựa chọn phương hướng bên đó mà lướt ngang qua đối phương,trực tiếp rời đi.
Ở sâu bên trong cái con hẻm nhỏ nơi hắn vừa mới rời đi lúc nảy, khoảng chừng mười hai gã đội viên chiến đấu đặc chủngcủa Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đang hôn mê ngã rạp xuống mặt đất, nằm hỗnloạn thành một đống, chẳng biết sinh tử thế nào.
o0o
VĩnhXuân Phủ là một Châu phủ có khoảng cách gần với Phí Thành nhất. Bản thân cái thành thị này cũng không nhỏ, bởi vì có được một dãy núi cao ngấtcùng với vô số những phiến hồ nước to lớn bán kính hàng ngàn thước, còncó một loại khí hậu ôn đới, quanh năm luôn luôn phi thường ấm áp, chínhvì thế cho nên trong đánh giá của vô số những người thích du lịch luônluôn cảm nhận nơi này là thiên đường.
Nhất là vào mùa đông rétmướt lạnh lẽo, rất nhiều dân chúng Liên Bang ở tại khu vực Bắc bán cầulạnh lẽo, bị những luồng gió đông rét lạnh từ Lâm Hải Châu bức bách,khiến cho cũng đều gia nhập vào đám đại quân yêu thích du lịch khác, đổđến nơi này, làm cho bên trong tòa thành thị này xuất hiện ngày càngnhiều những đám đông đang cuồn cuộn không ngừng đổ xô đến.
Ngàyhôm nay, bên trong Vĩnh Xuân Phủ cũng vẫn như cũ phi thường náo nhiệt.Bảy con đường xe điện ngầm thẳng tắp không ngừng đem đám du khách thôngqua đủ các loại phương tiện giao thông công cộng đi đến nơi này màchuyển vận ra bốn phương tám hướng trong nội ô thành thị.
Liêntục có rất nhiều những gã thanh niên, trung niên, lưng đeo theo nhữngchiếc ba lô hành quân nặng nề, từ khắp các nơi đều đổ xô đi đến phiếnthành thị náo nhiệt này. Bọn họ trà trộn đi vào trong đội ngũ đám dukhách náo nhiệt ở nơi này, rất khó khiến cho những cư dân nguyên bản của Vĩnh Xuân Phủ, vốn đã sớm nhìn quen những đám người đeo ba lô du lịchnày chú ý đến.
Thế nhưng nếu như có người nào đó tinh ý, cẩn thận quan sát một chút, có lẽ cũng có thể sẽ để ý đến một vài chi tiết nào đó.
Trên lưng những người này đều đeo theo một cái ba lô hành quân cũ xưa, cókiểu dáng cực kỳ giống nhau. Những chiếc ba lô hành quân này chắc hẳn là đã được sử dụng rất lâu năm rồi, chẳng biết đã kinh qua bao nhiêu nămtrời khói súng cùng với phong sương, khiến cho những lớp vải bọc bênngoài sớm đã bay màu trắng bệch, thậm chí lớp ngoài còn có một vài chỗbị sờn chỉ nữa, thế nhưng nó lại vẫn như cũ phi thường chắc chắn, vôcùng bền bỉ.
Những người này lại giống hệt như là những vị vậnđộng viên điền kinh chuyên nghiệp nhất trong Liên Bang vậy, hành động đi lại đặc biệt nhanh chóng, gọn gàng, hơn nữa trên người lại có một cỗkhí tức càng thêm bình tĩnh, càng thêm kiên định, càng thêm mạnh mẽ,cũng giống hệt như là những chiếc ba lô sờn chỉ sau lưng của bọn họ vậy.
Giang Cẩm cùng với gã sư phụ của hắn đứng bên trong khoang xe cuối cùng củachiếc xe điện ngầm đường sắt Số 4, lắng nghe thanh âm bánh xe nghiềntrên đường ray bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy những hình ảnh quảng cáo rấtnhanh lướt ra phía sau bên ngoài cửa kính, trầm mặc không nói gì. Bọn họ cũng không hề mở miệng trao đổi với nhau, mà cũng không có đáp lại lờiđánh tiếng làm quen của một cô nàng nữ du khách xinh đẹp ngồi bên cạnhmình.
Chiếc tàu điện ngầm đột nhiên giảm dần tốc độ, sau đó vang lên thanh âm thông báo đã đến trạm cuối cùng của tuyến đường.
Sau khi đợi những hành khách ít ỏi còn lại trên toa xe cũng đều toàn bộxuống xe hết, hai người Giang Cẩm mới khẽ cúi đầu, nương theo ánh sángâm u của ngọn đèn trên cái sân ga điện ngầm, thoải mái tránh đi nhữngcái camera theo dõi rất có thể sớm đã mất đi hiệu lực gắn ở lối vào sânga, xuyên qua một cái cầu thang đơn giản ngay bên cạnh phòng công cụ, đi xuống sân ga, xâm nhập vào trong dãy đường ray ngầm dài phía dưới.
Men theo thông đạo đường ray ngầm tối tăm hắc ám, hai người trầm mặc bướcđi. Cũng không biết đi được bao nhiêu lâu sau, Giang Cẩm khẽ liếc mắtnhìn lên cái đồng hồ quân dụng trên cổ tay mình, xác nhận một chút tọađộ ghi bên trong đó, quay sang sư phụ, gật gật đầu một cái, ý bảo là đãtới nơi rồi.
Bên hướng tay trái của hai người bọn họ có một cáithông đạo bảo dưỡng hơi chút âm u. Hai người nhẹ nhàng lách người đinhanh lên trên đó. Nhìn thấy một cánh cửa sắt tràn đầy những vết rỉ sétloang lỗ, tựa hồ như đã rất nhiều năm trời chưa từng được mở ra bao giờ. Giang Cẩm bình tĩnh hô hấp nhẹ lại, sau đó giơ tay lên, gõ khẽ lên trên đó sáu tiếng.
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!
Cánh cửa sắtrỉ sét loang lổ kia từ đầu đến giờ vẫn mãi luôn im lặng tĩnh mịch nằmyên ở đó, căn bản không phát hiện ra có bất cứ người nào bên trong cả.Thế nhưng sau khi tiếng gõ cửa mang theo tần suất ngắt quãng cố định đặc thù của Giang Cẩm vang lên, phía sau cánh cửa kia đột nhiên vang lênmột thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng:
- Khẩu lệnh!
Cặp mày rậm rạp của Giang Cẩm nhất thời nhướng lên một chút, có chút không kiênnhẫn hạ giọng mắng chửi mấy tiếng, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía sưphụ, tiu nghỉu hỏi:
- Tôi cũng đã xuất ngũ hơn hai năm rồi, khẩu lệnh hiện tại là cái gì vậy?
Gã sư phụ kia của hắn nghe được câu hỏi của Giang Cẩm, cũng nhịn khôngđược khẽ cau mày lại một chút, có chút căm tức thấp giọng mắng mộttiếng:
- Lão tử cũng đã xuất ngũ hơn hai năm rồi, cái khẩu lệnh con mẹ nó này, ai mà biết chứ?
- Sơn Pháo, cái tên gia hỏa khốn kiếp này, lão tử là Hồ Tông Hoa, mau mau mở cửa ra cho lão tử!
Cánh cửa sắt kia nghe được câu mắng này, khẽ im lặng một lúc, sau đó đột nhiên chậm rãi mở ra.
Dưới ánh đèn có chút tối tăm, Sơn Pháo mang theo thần tình xấu hổ, liếc mắtnhìn gương mặt tràn ngập xấu hổ của gã trung niên, ngữ khí hối lỗi, nói:
- Hắc hắc… Tôi nói này Lão Hồ, lâu như vậy rồi cũng có thể nghe ra thanh âm của tôi à?
Tiểu đội 7 cùng với những bộ đội Liên Bang bình thường hay là đám lính đánhthuê bình thường khác cũng có rất nhiều những đặc điểm không giống nhau. Những giới hạn giai tầng ở trong này đơn giản mà rõ ràng, cũng khôngcần có cái gì mà quân hàm, chiến công, cũng không phải là dựa vào nănglực kiếm tiền hay là bối cảnh lớn thì là có cấp bậc cao, mà chỉ là aitiến vào Tiểu đội 7 sớm hơn, có tư lịch lâu năm hơn thì liền được nhữngngười vào sau tôn trọng.
Đương nhiên, cái quy tắc bất thành vănnày cũng không tính Hứa Nhạc ở trong đó. Một đám đội viên đầu tiên, lâuđời nhất của Tiểu đội 7, hiện tại còn sống cho đến bây giờ cũng khôngcòn đủ sáu người, Hồ Tông Hoa cũng chính là một trong số đó, cho nên hắn rất tự nhiên chính là sư phụ của Giang Cầm. Chính vì thế, khi đứngtrước mặt của Hồ Tông Hoa, bản thân Sơn Pháo bình thường tính tình táobạo mạnh mẽ lại ngoan ngoãn giống hệt như một con mèo con vậy.
- Mẹ nó, nói ai là Lão Hồ đó? Cậu nha, nói chuyện với sư phụ của tôi phải tôn trọng một chút đó!
Giang Cẩm giơ tay đỡ lấy cái ba lô nặng nề trên lưng sự phụ mình, chen vào trong cánh cửa sắt.
Sơn Pháo nhìn thấy hắn, trên mặt bày ra biểu tình ngạc nhiên khiếp sợ, thanh âm cũng cố tình cao lên một chút:
- Tiểu Cẩm, cái tên công tử bột này như thế nào cũng chạy đến đây vậy?Nghe nói, cậu ở Nam Khoa Châu mở một rạp chiếu phim tư nhân mà? Nghe nói kinh doanh cũng không tệ a!
Trong căn phòng này đã có hơn mườigã đội viên Tiểu đội 7, Giang Cẩm thoáng liếc mắt một cái, nhìn ra đượcbên trong cùng của căn phòng có một gã đội viên trẻ tuổi, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ nhàn nhạt, sau đó quay đầu nhìn lại Sơn Pháo, thanh âm tứcgiận, nói:
- Ngay cả Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Công ty Chế dược Số IV cũng có thể đến đây, tôi dựa vào cái gì lại không thể đến đây?
Đám đội viên trong phòng nhìn thấy hai người bọn họ đã đến, nhất là Hồ Tông Hoa, cả một đám liền đồng loạt đứng thẳng người lên, kẻ có thuốc lá thì mời thuốc, kẻ đang ngồi thì đứng lên nhường chỗ, có vẻ thập phần nhiệttình.
Hồ Tông Hoa lạnh lùng gật gật đầu. Mấy cái gã đội viên đãtừng là những người mới này, ai so với hắn cũng đều có tiền hơn, có bốicảnh lớn hơn rất nhiều, hắn cũng chỉ là một gã nhân viên vệ sinh bìnhthường mà thôi. Nhưng mà trong loại hoàn cảnh như thế này, hắn cũngkhông hề có chút nào không được tự nhiên cả, bởi vì cái này tuyệt đối là chuyện đương nhiên theo lẽ thường từ trước đến giờ phải là như vậy.
Tiếp theo sau đó, trong một khoảng thời gian ngắn, cái cánh cửa sắt kiathỉnh thoảng lại truyền đến những thanh âm gõ cửa với tiết tấu cực kỳ rõ ràng, tần suất thì phi thường cổ quái. Thỉnh thoảng cánh cửa phòng lạimở ra, không ngừng có người từ con đường xe điện ngầm bên dưới đi vào.
Bên trong căn phòng chật hẹp có chút u ám, thỉnh thoảng lại vang lên những thanh âm kinh hô nhàn nhạt.
- Ồ, cậu như thế nào lại cũng chạy đến đây?
- Cậu đã đến đây rồi thì tôi dựa vào cái gì lại không thể tới đây được?
- Cái đồ hỗn đản cậu, hóa ra cậu vẫn còn sống à? Vì cái gì lại gọi gọi điện thoại báo cho tôi?
- Tiểu châu, lần này đến đây làm cái quái gì vậy? Cậu trước nói tôi biết một tiếng đi!
- Hỏi hắn cũng vô dụng thôi, cái gã này giống hệt như đàn bà, làm quái gì có can đảm đi chiến đấu chứ? Đến đây góp vui mà thôi!
- Ai da, Tiểu Sử cậu cũng đến đây à? Có đắc thủ được cô nàng bán hàng xinh đẹp trong cửa hàng bánh ngọt kia hay chưa?
Những lời nói tương tự như vậy từ đầu đến cuối mãi cũng chưa từng bao giờgián đoạn qua, mỗi khi cánh cửa sắt kia mở ra, có một gã đội viên cũ đivào, liền sẽ là một loạt hoan nghênh nồng nhiệt như thế. Sau đó là mộttràng vỗ tay hoan nghênh, một loạt thanh âm kinh hô, những cái ôm nhiệttình, những câu mắng chửi thân mật…
Bên trong căn phòng u ám nằmsâu bên dưới đường ray xe điện ngầm, phảng phất như biến thành hộitrường tụ họp của những đồng học đã mấy mươi năm trời không gặp lại vậy. Một đám nam nhân thân thiết đã rất lâu rồi không gặp lại nhau, lúc nàycùng tụ họp lại cùng một chỗ, đàm luận tình hình đối phương trong khoảng thời gian xa cách, hơn nữa lại còn hưng phấn cùng với hứng thú dự đoánxem kế tiếp sẽ đến phiên kẻ nào gõ cửa.
Đám đội viên còn lại củaTiểu đội 7 dần dần đã đến đông đủ. Cố Tích Phong đã đến rồi, Hùng LâmTuyền cũng đã đến rồi, Bạch Ngọc Lan cũng giống hệt như một đầu quỷ hồnquanh co lặng lẽ không một tiếng động cũng đã xuất hiện ở trước mặt củatất cả mọi người.
Nhìn thấy ba người này xuất hiện, đám đội viênnhất thời thu liễm lại nét tươi cười trên mặt, ném xuống những điếuthuốc lá trong tay mình, căn bản không cần ai chỉ huy, tự động xếp hàngthành đội ngũ, sau đó nghiêm mình cúi chào cực kỳ nghiêm túc.
Lão Bạch, Đại Hùng, Lão Cố, đây chính là ba gã nam nhân có tư lịch lâu đời nhất của Tiểu đội 7.
Cánh cửa sắt kia cuối cùng một lần nữa lại mở ra, một gã nam nhân lưng đeomột cái ba lô hành quân cực kỳ nặng nề, hô hấp hổn hển chậm rãi đi vàophòng. Hắn dùng sức đóng chặt lại cánh cửa kim loại nặng nề rỉ sét saulưng mình, sao đó xoay người lại, khẽ nheo một chút cặp mắt ti hí, nhìnmọi người, nói:
- Đã lâu không gặp!
- Lão đại!
Trong phòng nhất thời vang lên thanh âm đáp lại đầy kinh hỉ của đám đội viên, sau đó trong căn phòng lại một lần nữa nhanh chóng lâm vào trầm mặc,tĩnh mịch.
Hứa Nhạc khẽ nheo nhẹ cặp mắt, nhìn thấy đám gia hỏathân quen đã hơn ba năm trời chưa gặp qua, phát hiện dưới ngọn đèn cóchút tối tăm của căn phòng, ánh mắt của đám gia hỏa kia vẫn như vậytrừng lớn, tròn xoe, giống hệt như ánh mắt của đám mèo hoang trong cáckhu hầm mỏ bỏ hoang, sáng ngời mà mạnh mẽ bức người, thế nhưng bên trong đó lại cất giấu vô số những hy vọng cùng với mong đợi.
Đám độiviên này đều là từ ngũ hồ tứ hải khắp nơi trong Liên Bang tụ tập đến bên trong căn phòng bên cạnh đường ray xe điện ngầm dưới lòng đất này. Bọnhọ đều thật sự không biết chính mình sẽ phải làm cái gì, cũng tạm thờicòn chưa có tìm ra được mục tiêu chung, nhưng mà bọn họ lại vẫn như cũđúng hẹn tập trung lại nơi này, hơn nữa lại có thể gặp lại được hắn, từsâu bên trong đáy lòng cũng khó tránh khỏi sẽ có một chút khát vọng.
Trong lòng đám đội viên Tiểu đội 7 chính là khát vọng cùng với mong đợi Lãođại của chính mình quay trở lại Liên Bang, nói cho bọn họ biết rằng nămđó hắn đã bị Chính phủ Liên Bang hãm hại, hắt chén nước bẩn, bị bắt buộc phải rời khỏi cố thổ. Hôm nay hắn đã một phen mặc một thân chiến bào,hùng hùng tráng tráng quay trở lại, cướp đoạt trở lại thân phận cùngvinh quang của một vị anh hùng chiến đấu Liên Bang chân chính.
Cho nên bọn họ mới mang theo cõi lòng đầy chờ mong, khẩn trương, khát vọngchờ đợi, nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân đang đứng trước cánh cửa,mãi một thời gian dài cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
HứaNhạc biết rõ ràng cái mà đám gia hỏa kia đang muốn nghe nói đến là cáigì, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể gãi gãi đầu một chút, sau đó nở nụ cười trào phúng, hồi đáp:
- Tôi quả thật là một người Đế Quốc!
Trong phòng nhất thời vang lên một trận tiếng thở dài tràn đầy thất vọng. Đám đội viên có một vài kẽ có chút cúi đầu ủ rũ, có người thì lại u oán,nói:
- Lão đại, khó khăn lắm mới có thể gặp lại được anh, anhliền không thể nói ra vài lời nói khiến cho tinh thần phấn chấn một chút hay sao?
Lưu Giảo lắc lắc đầu mấy cái, nhìn về phía Hứa Nhạc, ngữ khí nghiêm túc, nói:
- Lão đại à, chuyện tình này thật sự là anh không đúng rồi! Anh như thếnào lại có thể là người Đế Quốc được cơ chứ? Chuyện này khiến chúng tôithật sự rất thương cảm a!
- Chuyện này chủ yếu chỉ có thể oántrách cha mẹ tôi thôi, bản thân tôi thật sự cũng không có quá nhiềuquyền lên tiếng về chuyện này mà!
Hứa Nhạc cười khổ, lên tiếnggiải thích một chút, sau đó từ trong túi áo trước ngực lấy ra một hộpthuốc lá, mang theo nụ cười nịnh nọt lấy lòng lẫn xin lỗi, cấp cho đámđội viên trong phòng, theo thứ tự mỗi người một điếu.
Trong phòng vẫn như trước là một mảnh im lặng. Đám đội viên bị nụ cười trên mặt của Hứa Nhạc kích thích tâm lý không nhẹ, nào dám có ai cứ đơn giản như vậy mà tiếp nhận? Bọn họ rất nhanh dùng nụ cười càng nịnh nọt càng lấy lòng hơn mà đáp lại, sau đó dùng cả hai tay đón nhận điếu thuốc lá, cẩn cẩnthận thận châm hút.
Cũng giống hệt như năm đó, ở trên một khỏaTinh cầu nào đó tại tiền tuyến, Tiểu đội 7 sau khi chấm dứt xong nhiệmvụ lắp đặt thiết bị chuyển tiếp tín hiệu, đám đội viên quay trở về doanh trại lâm thời, trầm mặc, im lặng mà hút thuốc, vẫn là cái hương vịgiống hệt như năm xưa.
Cái truyền thống hút loại thuốc lá 777 hộp xanh này, mở đầu chính là do năm xưa tại bên ngoài cổng sau của Đại học Lê Hoa, Thi Thanh Hải bên ngoài cái cổng sắt đưa cho Hứa Nhạc, sau đótừ chỗ Hứa Nhạc mà đi vào Tiểu đội 7, lâu ngày dần dần biến thành mộtloại thói quen nào đó, sau đó cuối cùng cũng không có cách nào từ bỏ hẳn được. Bất luận mấy gã đội viên mới sau khi xuất ngũ, hiện tại cho dù có là Chủ tịch hay là Quản lý, trong túi có bao nhiêu tiền đi chăng nữa,thì cũng vẫn có thói quen hút loại thuốc lá rẻ tiền này.
Nhữngđám khói thuốc lá cay nồng xé mắt bắt đầu tràn ngập bên trong căn phòngchật hẹp, những luồng khói thuốc xộc mũi bên trong căn phòng u ám bắtđầu tiến vào buồng phổi của mọi người, khiến cho bầy không khí dần dầntrở nên có chút yên lặng.
Cái loại bầu không khí như thế này,trong ấn tượng, trong ý thức của đám đội viên Tiểu đội 7 chính là nhằmđể ngưng kết tình nghĩa chiến đấu, nhằm để gia tăng lên mức độ đoàn kết, là một phương pháp kỳ diệu vô thường nhằm để gia tăng ý chí chiến đấucủa mỗi người. Thế nhưng mà đối với một người nào đó trong căn phòngnày, thì lại thuần túy cho rằng cái này cũng chỉ là lãng phí thời gian,làm chuyện tình nhàm chán mà dối trá đến cực điểm.
- Ngày hôm nay là ngày mà con trai của tôi bắt đầu tham gia buổi ngoại khóa nghỉ đông, tôi bôn ba ngàn dặm đến nơi này, cũng không phải là muốn nghe đám cácngười cảm khái về chuyện tình năm xưa đâu!
Bạch Ngọc Lan đảo mắt một vòng nhìn mọi người, vẫn như cũ dùng lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ đặc trưng:
- Lập tức bắt đầu điểm danh đi!
Thanh âm của hắn vẫn như cũ vô cùng mềm mại nhẹ nhàng, thế nhưng đám đội viên Tiểu đội 7 nghe xong câu nói đó, đồng loạt liền cảm thấy thân thể dânglên một trận rét lại, đều có thể nghe ra được Lão Bạch đã sớm không kiên nhẫn nữa rồi. Bọn họ liền ngay lập tức nhanh chóng dập tắt điếu thuốclá, bắt đầu điểm danh.
Ngay cả Hứa Nhạc cũng có chút xấu hổ thu hồi lại tay phải đang đưa điếu thuốc cho Bạch Ngọc Lan của mình.
Kẻ mà đám đội viên Tiểu đội 7 sợ hãi nhất trên thế gian này, cũng khôngphải là Hứa Nhạc cường đại không ai địch nổi, cũng không phải là HùngLâm Tuyền luôn luôn bạo lực, dùng nắm đấm nói chuyện, mà chính là BạchNgọc Lan, kẻ bề ngoài giống hệt như đàn bà, lời nói luôn luôn ôn nhu nhỏ nhẹ.
Điểm danh rất nhanh chóng đã liền chấm dứt.
Vượt rangoài dự kiến, rồi lại nằm trong sự dự kiến của tất cả mọi người chínhlà, đám đội viên Tiểu đội 7 sau khi giải ngũ, cách ba năm trời mới mộtlần nữa tập hợp lại, không ngờ toàn bộ đội viên đều đến đông đủ. Chuyệnnày thật sự làm cho Hứa Nhạc, thậm chí ngay cả bản thân mỗi thành viênđám đội viên kia cũng đều cảm thấy vô cùng cảm động, vô cùng tự hào.
- Quy củ cũ, bắt đầu động viên trước khi chiến đấu!
Sau khi Bạch Ngọc Lan nói xong những lời này, liền im lặng trầm mặc đứngbên cạnh của Hứa Nhạc, khẽ lui nhẹ về phía sau một chút, liền giống hệtnhư những lần tập hợp trước khi chiến đấu trước kia vậy. Từ khi Hứa Nhạc đi vào đây mãi cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng mở miệng nói chuyệnqua với Hứa Nhạc câu nào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa từng đốidiện qua một cái, thế nhưng cái vị trí của một gã thư ký cuộc sống cùngvới một gã trợ thủ chiến đấu lại vẫn vô cùng quen thuộc như vậy, chỉ cần bước nhẹ một bước liền hoàn toàn có thể đứng đúng ngay về chỗ của củamình.
- Quy củ cũ từ trước đến giờ của Tiểu đội 7, trước khi tiến hành một tràng chiến đấu nào đó, đầu tiên là phải giải quyết tốt mộtcái vấn đề, đó chính là chúng ta vì cái gì mà chiến đấu, chúng ta chiếnđấu như thế nào?
Hứa Nhạc đảo mắt nhìn một vòng đám đội viên trong phòng, nói:
- Buổi nói chuyện động viên chiến đấu ngày hôm nay tương đối đơn giản một chút, tổng kết lại cũng chỉ có một câu duy nhất!
- Những chiến hữu của chúng ta, những huynh đệ của chúng ta, đã bị nhữngĐại nhân vật nào đó bên trong Chính phủ Liên Bang hãm hại mà chết oan,bọn họ cũng không phải chết ở trên chiến trường như lý tưởng cuộc đờicủa bọn họ, mà là chết ở trong những âm mưu vô sỉ!
- Tôi khôngđồng ý để cho bọn họ phải chết theo kiểu như thế này, tin tưởng rằng bản thân bọn họ cũng không nguyện ý phải chết như thế, cho nên tôi mới trởvề đây, triệu tập tất cả mọi người, thay mặt bọn họ đòi lại một lời công đạo!
Trong phòng lại một lần nữa lâm vào trầm mặc. Cũng không có gã đội viên nào hoài nghi những lời Hứa Nhạc vừa nói, bởi vì còn có Đại Hùng cùng với Lão Cố đứng ở bên cạnh hắn, dùng vẻ mặt âm trầm nghiêmtrọng mà đồng tình với những lời hắn nói, còn có những hình ảnh của vôsố tràng chiến đấu trước đây của đám đội viên Tiểu đội 7 đã hy sinh làmbằng chứng nữa.
- Vậy đối tượng báo thù của chúng ta là ai?
Có một gã đội viên trầm giọng hỏi.
Hứa Nhạc khẽ nheo cặp mắt lại, nhàn nhạt hồi đáp:
- Chính phủ Liên Bang, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ!
- Kẻ thù đủ mạnh, có đủ tư cách để chúng ta dốc toàn lực ra mà chiến đấu!
Có một gã đội viên mạnh mẽ hồi đáp.
Hứa Nhạc cũng không nói thêm lời vô nghĩa gì nữa, hắn cúi đầu xuống thaotác một chút trên máy tính xách tay cá nhân trong ba lô của mình, sau đó trầm giọng hạ mệnh lệnh:
- Sau khi quá trình đồng bộ dữ liệu chấm dứt xong, lập tức phân phát trang bị!
Đám đội viên bắt đầu chỉnh tề nhấc lên ống tay áo của mình, khởi động những nút nhấn chuyên dụng trên cái đồng hồ hành quân, bắt đầu tiến trìnhđồng tin tức hành động sắp tới của Tiểu đội mình.
Sau khi hoànthành xong công tác đồng bộ tin tức hành động, tất cả bọn họ đều tự động mở ra những cái ba lô hành quân nặng nề của chính mình, tiến hành trang bị các công cụ chiến đấu. Những chiếc áo giáp chống đạn chuyên dụnggiống nhau như đúc, cùng với những chiếc mũ giáp cá nhân của mỗi binhlính, mặc dù đã ba năm không sử dụng qua rồi, nhưng vẫn như cũ không cómột chút nào dáng vẻ cũ xưa cả.
- Các bản đồ điện tử chi tiết của từng địa hình hành động đều có cả, các tin tức tình báo liên quan cũngđều có rõ ràng cả, trình tự kế hoạch hành động cũng đều có rõ ràng hết,phân phối nhiệm vụ tác chiến của mỗi người cũng đều có rõ ràng!
Bạch Ngọc Lan cúi đầu xuống nhìn những số liệu biểu hiện trên màn hình ghichép cỡ nhỏ gắn trên đồng hồ quân dụng trên cổ tay mình, đối với côngtác đồng bộ số liệu lần lượt tiến hành xác nhận lại một lần, sau đóngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn đám đội viên, dùng ngữ khí nhẹ nhàng, nhỏnhẹ, nói:
- Mục tiêu của lần hành động này chính là phải báo thù, cũng không phải là đi hy sinh, cho nên tất cả các người phải tận hếtkhả năng mà còn sống trở về!
Ánh mắt của hắn dừng lại trên ngườicủa Hồ Tông Hoa, thần tình hưng phấn lẫn kích động, cặp lông mày thanhtú khẽ nhướng lên một chút, nói:
- Cho nên nếu như lần này có tên gia hỏa nào vẫn như trước nghĩ giống như ở trên chiến trường, cho rằngchính mình thật sự mạnh mẽ, dám không chịu mặc áo giáp chống đạn, lầnnày để cho tôi đi kiểm tra hiện trường, phát hiện ra kẻ đó lại dám mộtphen lén lút đem lớp áo chống đạn của mình gỡ xuống, vậy thì đừng tráchtôi ra tay không khách sáo đó!
Bản thân Hồ Tông Hoa bình thường ở trước mặt quản lý hay là đám đội viên mới vẫn thủy chung luôn luôn caongạo, lãnh khốc cùng với tùy tiện, thế nhưng vào lúc này đối diện vớiánh mắt nhìn trừng trừng của Bạch Ngọc Lan, thì lại hàm hậu ngây ngôgiống hệt như trẻ con nhìn thấy thầy giáo tiểu học của mình vậy, cườihắc hắc, bộ dáng có lỗi, nói:
- Hắc Ngọc Lan, cái thứ ôn dịch kia thật sự rất nặng a, thật bất lợi cho việc tôi phát huy chiến đấu!
Trong Tiểu đội 7 bằng vào sự xưng hô lẫn nhau cũng có thể nhìn ra được thânphận của mỗi người. Tất cả mọi người ai nấy cũng đều xưng hô Hứa Nhạc là Lão đại, cũng chỉ có mỗi mình Bạch Ngọc Lan gọi hắn là ông chủ. Nhữngđám đội viên bình thường thì đều gọi Bạch Ngọc Lan là Lão Bạch, cũng chỉ có những đội viên cũ chân chính mới có thể gọi hắn là Hắc Ngọc Lan.
Bạch Ngọc Lan căn bản là mặc kệ hắn, bắt đầu nghiêm túc đi một vòng kiểm tra tình huống trang bị của đám đội viên. Hùng Lâm Tuyền thì từ một góckhuất bên trong căn phòng lấy ra hai cái rương lớn, từ trong cái rươnglấy ra một cây súng trường bắn tỉa cải tiến, hướng mọi người giảng giải:
- Súng trường bắn tỉa TP, sử dụng phi thường tốt!
Trong phòng cũng không ai nói thêm gì nữa. Đám đội viên thì nghiêm túc tiếnhành phân giải, lắp ráp thử khẩu súng trường bắn tỉa kia, kiểm tra thiết bị trên người mình, mặc áo giáp chống đạn, bầu không khí trầm mặc duytrì mãi một lúc thật lâu.
Đột nhiên Sử Hàng mang theo khuôn mặtlắm lét đi đến bên cạnh Hứa Nhạc, ngồi chồm hổm xuống, từ trong cái balô hành quân của chính mình lấy ra một hộp bánh ngọt lớn, ở bên cạnh Hứa Nhạc hạ thấp thanh âm, thì thào nói:
- Lão đại, hiện tại ở nhàtôi có mở một cửa hàng bán bánh ngọt, đây là đặc biệt dùng để hiếu kínhanh, một lát nữa anh nếm thử một chút nhe!
Một lát sau đó nữa,Giang Cẩm cũng lặng lẽ đi đến bên cạnh Hứa Nhạc, bộ dáng càng giống nhưmột kẻ trộm móc ra tang chứng vậy, từ trong cái túi áo trong của mìnhlấy ra một cái đĩa CD, cũng hạ thấp giọng, thì thào nói:
- Lãođại, đây là đĩa phim sex ba chiều mới nhất của Liên Bang, bên Liên Bangcũng chưa từng tung ra thị trường chợ đen, bên phía Đế Quốc bên kiakhẳng định càng không có khả năng xem tới được. Bản thân tôi nhờ có mởrạp chiếu phim tư nhân, cho nên mới lấy trộm ra chừa lại, đem đến đâyhiếu kính anh. Đợi sau khi đánh xong trận đánh này, anh hãy từ từ màthưởng thức nhe!
Gã đội viên Chủ tịch trẻ tuổi của Công ty Sảnxuất Dược phẩm số IV của Liên Bang, bộ dáng giống hệt như một kẻ trộmđang đi thăm dò nhà người khác, len lén đi đến phía sau lưng Hứa Nhạc.Lúc này biểu tình trên mặt hắn khẩn trương kích động một cách dị thường, hoàn toàn không nhìn thấy được bộ dáng lạnh lùng cường thế bình thườngkhi xuất hiện trước mặt Ban Quản Trị của công ty.
Cũng không đợiHứa Nhạc đặt câu hỏi, hắn mạnh mẽ một phen đem một lọ thuốc nhỏ đậy chặt nắp nhét vào trong túi áo trong của Hứa Nhạc, dùng một thanh âm thấpnhất có thể, cẩn cẩn thận thận nói với hắn:
- Lão đại, đây chínhlà loại thuốc mới nhất mà Công ty Dược phẩm số IV vừa mới nghiên cứu ra, đã tiến hành thử nghiệm lâm sàng, nhưng do bởi vì nguyên nhân thịtrường trong ba năm gần đây không ổn định, cho nên khẳng định là sẽkhông tung ra rộng rãi trên thị trường. Tôi đặc biệt lấy đến đây để màhiếu kính cho anh đó!
Thoáng tạm dừng trong chốc lát, hắn mới cười hắc hắc, hạ thấp thanh âm hơn một chút, nói:
- Cái loại thuốc này đối với năng lực ở phương diện kia có sự trợ giúpđặc biệt không tệ, tất cả mọi người cũng đều biết rằng cái thời gian kia của anh đặc biệt quá ngắn a!
Đúng lúc này thì Bạch Ngọc Lan đột nhiên đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã Chủ tịch trẻ tuổi của Công ty Dược phẩm Số IV, nói:
- Xem ra cậu đặc biệt rảnh rỗi a! Vừa vặn Lão Cố bên kia hiện tại đangcần một người giúp hắn hỗ trợ lắp đặt tạc đạn điện tử, qua đó giúp hắnmột tay đi.
Biểu tình trên mặt Hứa Nhạc có chút phức tạp, nhìnchằm chằm về phía Bạch Ngọc Lan, trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở rộng hai tay ra, hỏi:
- Có phải hai người chúng ta nên ôm nhau một chút hay không đây?
Bạch Ngọc Lan theo bản năng giơ ngón tay cái lên hất nhẹ mấy cọng tóc rốicăn bản không tồn tại, nhìn nhìn một chút về chỗ túi áo trên ngực củaHứa Nhạc, ánh mắt phảng phất như là muốn xuyên thấu qua lớp áo giápchống đạn, nhìn thấy được cái bình thuốc nhỏ kia, không chút khách sáotrực tiếp lắc lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
Hứa Nhạc dang rộng hai cánh tay ra, có chút vô tội, nói:
- Đám đội viên cấp dưới đã tỏ vẻ thân thiết, tôi cuối cùng cũng không thể mở miệng từ chối a!
- Ông chủ, năm đó anh vẫn mãi cứ cười nhạo tôi có tính cách giống nữ nhân…
Bạch Ngọc Lan vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào phần ngực trái của Hứa Nhạc, cất giọng nói âm nhu nhỏ nhẹ, nói:
- Hiện tại con trai của tôi cũng đã ba tuổi rồi, sự thật chứng minh cómột người nào đó so với tôi càng cần phải có dược vật trợ giúp mới chứng tỏ được bản lĩnh đàn ông hơn nhiều!
Hứa Nhạc có chút căm tức nói:
- Cũng chỉ có một lần thôi! Vấn đề chính là một lần kia! Như thế nào màtoàn bộ đội ngũ tất cả cũng đều biết đến chuyện này cơ chứ? Ai đã nóichuyện tình đó ra ngoài?
- Đừng nên nhìn tôi, dù sao cũng không phải là tôi nói ra đâu!
Vẻ mặt Bạch Ngọc Lan không một chút biểu tình, nhàn nhạt hồi đáp:
- Năm đó ở trong quân doanh bên cạnh sông băng trên Tinh cầu 5460 kia,Thi công tử đã kéo anh và tôi đi uống rượu. Lúc đó sau khi anh uống hơinhiều đã tự mình nói ra chuyện đó. Còn về phần đám đội viên kia như thếnào biết được chuyện này, như vậy thì anh phải đi hỏi Thi công tử đi!
Từ chỗ của Hùng Lâm Tuyền cùng với Cố Tích Phong, đám đội viên đã biếtđược trên Tinh cầu Mặc Hoa bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện tình gìrồi, đã biết được chi tiết của tràng âm mưu bên trong Chiến khu Tây Nambên kia đã xảy ra những tình huống như thế nào.
Bọn họ trầm mặcnhìn chằm chằm một đám bài vị thân phận bằng kim loại đang phát ra ánhsáng lập lòe nhàn nhạt, biết rằng mỗi một khối bài vị kim loại này liềnchính là đại biểu cho linh hồn của một vị huynh đệ thân thiết của mình.
- Đại Hùng, Đạt Văn Tây đâu rồi?
Có gã đội viên đột nhiên hỏi.
- Hắn có nhiệm vụ riêng của hắn, liền giống như chúng ta vậy, chúng ta cũng có nhiệm vụ riêng của chúng ta.
Hứa Nhạc nhẹ nhàng hồi đáp:
- Hiện tại chuyện tình mà chúng ta cần phải làm chính là chờ đợi mệnh lệnh công kích đến!
Đám đội viên trầm mặc lau chùi khẩu súng trường bắn tỉa chính mình đượcphát, chuẩn bị đạn dược đầy đủ, ở trong đầu thì lại yên lặng nhớ kỹ lộtuyến công kích cùng với nhiệm vụ cụ thể của chính mình. Tất cả bọn họcũng đều không biết cái mệnh lệnh công kích kia khi nào sẽ được phát ra, chỉ biết là chính mình sắp sửa chiến đấu, sắp sửa công kích.
o0o
Bên trong một tòa đại lâu đề phòng cực kỳ sâm nghiêm nào đó tại Đặc khu Thủ Đô, cánh cửa sắt lớn có sơn dấu hiệu đồ án cặp mắt ti hí màu đỏ chóichậm rãi mở ra, bên trong truyền ra thanh âm gào thét, gầm gừ tràn ngậpsự phẫn nộ:
- Hai mươi bảy cái mục tiêu theo dõi toàn thể đều mất tích cả! Các người làm ăn như thế nào vậy hả? Không thể nào thành côngngăn chặn nổi lấy một người nữa! Thậm chí ngay cả hiện tại bọn họ đang ở nơi nào cũng đều không biết nổi. Chính phủ nuôi dưỡng một đám phế vậtnhư các người để làm gì hả?
Tiền Chủ nhiệm Phòng chiến đấu Đặcchủng của Quân khu I, Quý Thường, hiện tại chính là sĩ quan chỉ huy caocấp nhất của ngành điều tra liên hợp của Liên Bang. Bất luận ở cương vịnào đi chăng nữa, thì tất cả mọi người trong Chính phủ Liên Bang cũngđều biết rõ ràng, vị Tướng quân này chính là thuộc cấp trung thành nhấtcủa Chủ tịch Lý Tại Đạo tiên sinh.
Bởi vì tranh đoạt cái quyềnnắm giữ ban ngành điều tra có quyền hạn cực cao này trong tay, bên phíaQuân đội Liên Bang đã cùng với bên phía Cục Hiến Chương âm thầm tiếnhành vô số lần tranh đoạt minh tranh ám đấu, nhưng chung quy cuối cùngbởi vì sự cường thế mạnh mẽ của Lý Tại Đạo mà rơi vào trong tay thế lựcQuân đội.
Quý Thường ngày hôm nay sớm đã không còn có bộ dángthong dong ổn trọng trầm tĩnh giống như ngày xưa vậy, mái tóc trên đầucủa hắn hiện tại đã rối bời, bên trong cặp mắt tròn xoe lồi ra ngoài đãtràn ngập tơ máu. Hai bàn tay tràn đầy vết chai cùng với nhăn nheo không ngừng đập rầm rầm lên mặt bàn, trừng mắt nhìn một đám thuộc cấp đangcúi gầm mặt phía trước mà lớn tiếng mắng chửi:
- Đó là hai mươibảy con người a, không phải là hai mươi bảy con ruồi, con muỗi, như thếnào lại có thể lặng lẽ không một tiếng động biến mất như vậy được? CáiTiểu đội chiến đấu đặc chủng Cặp Mắt Ti Hí các người từ trước đến nayvẫn luôn tự xưng trên đầu lưỡi là bộ đội chiến đấu tinh nhuệ cực mạnhtrong Liên Bang, như thế nào lại có thể ngay cả một đám bộ đội đã xuấtngũ rồi cũng không thể đối phó được như vậy hả?
Bên trong đạisảnh chỉ huy cũng không có bất cứ kẻ nào dám trả lời những lời mắng chửi không chút nương tình của vị Tướng quân đang cực kỳ phẫn nộ kia. Nhưngmà ngoại trừ cái vị Thượng tá quản lý của Tiểu đội chiến đấu đặc chủngCặp Mắt Ti Hí kia mang theo thần tình xấu hổ cúi gầm mặt ra, thì rấtnhiều những quan viên còn lại cũng có chút không chấp nhận những lời màvị sĩ quan cao cấp này vừa nói. Trong lòng bọn họ thì lại thầm nghĩ, đối phương kia chính là Tiểu đội 7 trong truyền thuyết, làm sao có thể dễđối phó như những quân nhân xuất ngũ bình thường được?
Tướng quân Quý Thường có gắng đè nén, bình ổn lại tâm tình đang phi thường kích động của chính mình, nói:
- Cục Điều Tra Liên Bang cũng đều là một đám phế vật, như vậy bên phíaCục Hiến Chương thì sao? Vì cái gì ngay cả bên Cục Hiến Chương cũng tìmkhông ra được bọn họ hiện tại đang ở chỗ nào? Tôi nhắc nhở các người một chút, Tổng thống tiên sinh cùng với Chủ tịch Lý Tại Đạo hiện tại đốivới chuyện tình này đặc biệt chú ý phi thường. Nếu như trong vòng thờigian hai tiếng đồng hồ mà vẫn không hoàn thành được công tác định vị mục tiêu, tôi không thể không hoài nghi dụng tâm của các người phi thườngkhả nghi đó!
Một gã quan viên đột nhiên đi đến bên cạnh hắn, hạ thấp giọng nhắc nhở:
- Tuy rằng tạm thời cũng không có dấu hiệu cho thấy đám phần tử phản loạn kia đang tiếp cận đến bên kia, nhưng mà vì để an toàn… có phải là chúng ta nên tăng mạnh một chút công tác phòng ngự đối với bên kia hay không?
Quý Thường thoáng nhíu mày ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó khẽ gật gật đầu mấy cái, hạ thấp giọng, nói:
- Bảo cho bên phía đội cảnh vệ Đặc khu Thủ Đô để ý tin tức một chút, nếunhư… tình huống có biến, tự nhiên bọn họ sẽ biết nên làm thế nào chođúng. Cùng với đám phần tử khủng bố giao hỏa, cuối cùng cũng sẽ tạothành một số thương vong cho những người vô tội.
Gã quan viên cao cấp của Cục Hiến Chương vào lúc này rốt cuộc cũng đã phá vỡ sự trầmmặc. Hắn đưa tay lau đi mớ mồ hôi lại trên trán mình, hạ thấp giọng,giải thích:
- Bên trong cục ngay khi nhận được lời thỉnh cầu củabên phía Chính phủ, liền ngay lập tức bắt đầu công tác tiến hành định vị mục tiêu rồi, nhưng mà phi thường xin lỗi chính là, bào buổi tối ngàyhôm qua, trong trình tự xử lý của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bangđột nhiên xuất hiện một chút vấn đề nào đó, cho nên công tác định vị bịtrì hoãn cho đến tận bây giờ vẫn là chưa thể hoàn thành được.
Tướng quân Quý Thường dùng một biểu tình cực độ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương vĩ đại cũng có thể đột nhiên xuất hiện vấn đề hay sao? Anh đây chính là đang cười nhạo chỉ số thông minhcủa tôi hay là muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của Chính phủ hay sao?
Gã quan viên của Cục Hiến Chương khẽ lắc lắc đầu, kiên trì với sự giải thích của chính mình, nói:
- Cái loại tình huống như thế này trước kia cũng không phải là chưa từngxuất hiện qua bao giờ. Ít nhất theo như tôi biết, năm năm trước đây cùng với bốn năm trước đây cũng đã từng phân biệt phát sinh qua một lần rồi!
- Tôi mặc kệ những cái lần phát sinh vấn đề này của các người!
Tướng quân Quý Thường lại đập mạnh một cái xuống mặt bàn, lớn tiếng quát:
- Cái mà tôi muốn chính là kết quả, anh có hiểu ý tôi muốn nói cái gì hay không?
Đám đội viên xuất ngũ của Tiểu đội 7 kia đột nhiên tập thể mất tích, dùngđầu ngón chân cái đi suy nghĩ cũng có thể đoán ra được cái đám gia hỏacường hãn mạnh mẽ kia lẩn trốn đi khẳng định là đang chuẩn bị tiến hànhmột đại sự kiện gì đó. Bản thân Tướng quân Quý Thường gánh vác cả haitầng áp lực đến từ Dinh thự Tổng Thống cùng với bên phía Quân đội, đãsắp sửa tiến đến bên cạnh bờ vực hỏng mất rồi, có thể sụp đổ bất cứ lúcnào.
Lồng ngực ông ta không ngừng phập phồng dồn dập liên tục,đảo mắt một vòng nhìn mấy trăm gã thuộc cấp đang đứng đầy bên trong đạisảnh, lạnh giọng nói:
- Cái đám phản quốc Cuộc hành quân trầm mặc kia trong hai tiếng đồng hồ trước đây đã sớm tiến vào cửa vào của Đặckhu Thủ Đô rồi, cái đám binh lính đạo tặc vô sỉ của Tiểu đội 7 kia rấtcó thể sớm hơn trước đó đã cùng với gã Hoàng tử Đế Quốc kia hội họp vớinhau!
- Các vị, hiện tại Liên Bang đang đứng trước thời khắc cựckỳ nguy hiểm. Nếu như chúng ta chậm chạp không thể phát hiện ra đượcdụng tâm hiểm ác của bọn chúng, khám phá ra được mục tiêu của bọn chúng, như vậy thì tất cả cung ta nhất định sẽ bị đóng đinh lên cái cột trụtội ác của lịch sử, vĩnh viễn cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện có thểbình yên đi xuống nữa!
o0o
Công tác giám thị của bên phíaChính phủ Liên Bang đối với đám đội viên xuất ngũ của Tiểu đội 7 có lẽđã từng có khoảng thời gian vô ý mà thả lỏng ra, nhưng mà từ khi cái tấm màn đen âm mưu vô sỉ trên Tinh cầu Mặc Hoa kia bị xốc lên, từ sau khiHứa Nhạc xác nhận đã quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, công tác giám thịkhông hề nghi ngờ gì đã trở nên phi thường kín kẽ cùng với nghiêm mậthơn trước không biết bao nhiêu lần.
Đối mặt với cái loại cục diện như thế này, bất luận là Cục Hiến Chương thần bí vô cùng kia có lo lắng đến vấn đề quy tắc đến đâu đi chăng nữa, cũng không có khả năng khi đối mặt với sự yêu cầu cấp bách của Chính phủ Liên Bang cùng với bên phíaQuân đội, mà không thể không kéo dài công tác định vị giám sát các mụctiêu cố định. Càng huống chi là bản thân Cục trưởng Thôi Tụ Đông của Cục Hiến Chương phi thường rõ ràng, chính hắn khẳng định cũng là một trongnhững mục tiêu báo thù của Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội 7 lần này.
Cho nên vị quan viên Cục Hiến Chương kia vừa rồi cũng không có nói dối, sởdĩ Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương chậm chạp không thể nắm giữ được tungtích của hai mươi bảy gã đội viên Tiểu đội 7 kia, quả thật nguyên nhânchính là bởi vì bắt đầu từ đêm qua trở đi, cỗ Máy vi tính Trung ươngHiến chương ở sâu bên dưới lòng đất Cục Hiến Chương đã xuất hiện mộtchút vấn đề gì đó.
Đám viên chức của Cục Hiến Chương bình thườngrất ít khi tiến vào căn phòng lớn nằm sâu nhất bên dưới lòng đất CụcHiến Chương, vào lúc này lại giống hệt như một đám kiến hỗn loạn bao vây xung quanh trung tâm tính toán giữa đại sảnh, đối diện với màn hình hai chiều màu xanh biếc khổng lồ trên tường, không ngừng bận rộn công tácgì đó.
Nhưng mà bọn họ nhìn thấy một đám dòng chảy những ký hiệuđiện tử màu xanh biếc đang xoay chuyển ồn ào hỗn loạn trên màn hình haichiều kia, lại giống hệt như một con kiến đang ngơ ngẩn thất thố nhìnnhững dòng chữ thơ văn, sáng tác của Tịch Lặc vậy, hoàn toàn không hiểunổi những dòng số liệu điện tử đang chuyển động hỗn loạn kia đến tộtcùng là đại biểu cho những cái gì.
Trong toàn bộ cõi vũ trụ này,cũng chỉ có bản thân cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương còn có cái cổ máy tính nào đó đang ở bên trong chiếc Phi thuyền còn sót lại duy nhấtcủa cái Phi thuyền rác rưởi khổng lồ đang ẩn nấp bên trong một hành tinh nhỏ nào đó gần Tinh cầu S1 cùng với cái gã thiên tài vừa mới trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần đang ở trên chiếc Phi thuyền kia là mới hiểu rõ ràng những gì đang diễn ra trên cái màn hình này mà thôi.
Đây là một hồi chiến tranh mặc dù là vô thanh vô tức thế nhưng lại là cực kỳhung hiểm cùng với khủng bố. Trận chiến đấu này đang âm thầm lặng lẽdiễn ra bên trong một phiến vũ trụ yên tĩnh hoàn toàn khác, phát sinhgiữa vô số những dòng chảy dữ liệu, phát sinh giữa hai cái sinh mệnh máy móc vĩ đại đã rất lâu rồi không có tiếp xúc qua với nhau.
o0o
Vào một tháng cuối cùng của mùa đông, đám đội ngũ du hành sớm đã dừng lạicước bộ một khoản thời gian khá dài, vào lúc này rốt cuộc cũng rầm rầmrộ rộ đổ xô ra khỏi nơi dừng chân lâm thời của chính mình, tuần tuần tựtự đi vào Đặc khu Thủ Đô. Cả một đám người đông nghẹt đeo khẩu trang màu đen trên mặt, dưới đám bông tuyết màu trắng tinh làm bạn, tụ tập ở phía trướcng Trung tâm Nghệ thuật Kiều Trì Tạp Lâm.
Đám người đôngnghẹt nhưng trầm mặc không chút ồn ào, những quân cảnh vô cùng cảnhgiác, những vòng dây giới tuyến màu vàng dài dòng ngăn cách với nhữngđường xá bình thường, vô số những màn ảnh camera của giới truyền thôngLiên Bang, vô số những hình ảnh phảng phất như là cô đọng lại vậy.
Theo những lời vung tay hô to khẩu hiệu của một vị nữ Nghị viên nào đó đứngtrên bục diễn thuyết ở phía trước, cảm xúc của mọi người trên hội trường dần dần trở nên hưng phấn lên. Sau đó dưới vô số ánh mắt sáng rực nghihoặc nhìn chăm chú của mọi người, một chiếc xe lăn thong thả được đẩyra, đi lên bục diễn thuyết trước mặt mọi người.
Trên chiếc xe lăn kia là một gã quân nhân, cả người mặc một bộ quân trang thẳng thớmkhông một nếp nhăn, trước ngực lại đeo vô số những khỏa huân chương, huy chương quân công dày đặc. Hai chân của hắn đã bị cắt đứt đến tận đầugối, thế nhưng lại vẫn như cũ ngồi vững chắc như sắt thép trên chiếc xelăn kia.
Ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời xám xịt đang rơi đầy tuyết trắng xuống, hai mắt chậm rãi nheo lại thành hai cái khe, sau đó hướngvề phía tất cả những dân chúng bên dưới khán đài, hướng về phía toàn bộLiên Bang phía sau màn hình TV trực tiếp, dùng thanh âm khàn khàn, nói:
- Tôi tên là Đạt Văn Tây, đến từ Tiểu đội 7, tiểu đội chiến đấu anh hùngđã bị mọi người trong Liên Bang lãng quên! Ngày hôm nay tôi muốn nói cho tất cả mọi người trong Liên Bang biết một câu chuyện xưa! Mà trước khitôi kể cái câu chuyện xưa này cho mọi người biết, tôi có một câu cầnphải nói trước!
- Cái đám người vô sỉ của Liên Bang kia, đã lâu không gặp!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]