Chương trước
Chương sau
Tại khu vực ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, ở sâu bên trong lòng đất của tòakiến trúc nằm tại cuối con đường cụt kia, ở trong căn phòng nằm sâutrung ương nhất, giống hệt như là những đường rễ cây của một gốc cổ thụvạn năm vậy, bên trong khu trung tâm của cỗ Máy vi tính Trung ương LiênBang…

Trên cái màn hình hai chiều rộng lớn nằm trong căn phòngsâu bên dưới lòng đất giống hệt như là một lá cờ lớn treo bên trongkhông gian, cho dù gió thổi mạnh đến đâu cũng không có một chút cử động, bình tĩnh lạnh nhạt phảng phất như là từ lúc vũ trụ mới sinh ra cho tới lúc vũ trụ bị hủy diệt cũng không có bất cứ biến hóa nào cả. Những dòng số liệu, dữ liệu màu xanh biếc không ngừng bình tĩnh chảy xuôi giốnghệt như một cái thác nước, không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên đãxảy ra một khoảnh khắc ngắn ngủi ngưng trệ cực ngắn.

Sau khi cáimàn hình kia ngừng trệ khoảng chừng ba giây đồng hồ, bên trong cái tòakiến trúc vừa ngắn vừa thấp giống hệt như một cái hòm nằm ở trên mặt đất xa xôi kia, đột nhiên vang lên thanh âm cảnh cáo cực kỳ bén nhọn. Bêntrong cái thanh âm cảnh báo cực kỳ hỗn loạn kia vẫn có thể nghe thấy cực kỳ rõ ràng thanh âm máy móc điện tử hợp thành, thể hiện rõ ràng đâychính là cánh bảo sự kiện thuộc danh sách cấp độ I cao cấp nhất!

Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông quay sang nhìn đám nhân viên côngtác thuộc cấp đang giống như là một đám con kiến lo âu không ngừng chạyđi chạy lại với công tác của chính mình trong đại sảnh, sắc mặt nghiêmtúc, hắng giọng trầm trọng hạ mệnh lệnh:

- Bắt đầu từ bây giờ trở đi, nghiêm cấp tất cả các con đường thông tin ra bên ngoài Bộ, đối vớitất cả các ban ngành trọng điểm gia tăng mạnh công tác theo dõi chặtchẽ, gia tăng tốc độ sưu tập số liệu thông tin, sau đó trực tiếp bỏ quaquá trình thông thường, báo cáo thẳng lên trên cấp trên!

- Đây chính là sự kiện thuộc danh sách cấp độ I, cùng cấp bậc với việc Quân đội Đế Quốc xâm lấn Liên Bang!

o0o

Toàn bộ tòa nhà Dinh thự Tổng Thống đều bị bao phủ bên trong gió tuyết phấtphơ. Cái bãi cỏ rộng lớn phía trước tòa nhà Dinh thự sớm đã bị tuyếttrắng bao phủ toàn bộ. Bất luận là những bụi cây thấp cũng đều khôngnhìn thấy được sắc thái ban đầu của nó. Thời gian hiện tại chính là vàotháng đầu tiên của năm 76 Hiến lịch 37 Liên Bang, hiện tại Chính phủLiên Bang đang bị vây trong tình trạng áp lực vô cùng lớn, thậm chí cóthể dùng bốn chữ phong vũ phiêu diêu để mà hình dung cũng không sai.

Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên các nhân viên công tác bên trong Dinh thựTổng Thống nhìn thấy biểu tình trên mặt của Chủ nhiệm Bố Lâm lại đôngcứng đến như vậy, cũng cực kỳ hiếm có khi nghe thấy bên trong văn phòngbầu dục lại vang lên thanh âm răn dạy các quan viên dưới quyền cực kỳnghiêm khắc của Tổng thống tiên sinh.

Mạnh mẽ phất phất tay mấycái, ý bảo gã thuộc hạ trung thành nhất của mình rời khỏi căn văn phòngbầu dục kia, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đưa hai bàn tay lên, dùng sức chà xát hai gò má đã có chút chết lặng của chính mình. So với lúc vừa mới táiđắc nhiệm chức vụ Tổng thống Liên Bang, hiện tại ông ta đã gầy yếu hơntrước rất nhiều. Trên gương mặt ngăm đen của ông ta lần đầu tiên hiện ra dấu vết già nua.

Mạt Bố Nhĩ nhìn xuống cái bức ảnh chụp có chútmơ hồ đang đặt trên mặt bàn làm việc, nhìn chằm chằm chiếc Phi thuyềnmàu đen rác rưởi khổng lồ giống hệt như là một đống rác kim loại lớn cỡnhư một ngọn núi, cặp lông mày có chút khẽ nhíu nhẹ, nhớ tới một mànhình ảnh xảy ra vào ba năm trước đây, chiếc Phi thuyền Chiến hạm kia đãdùng một loại tốc độ cực kỳ khủng bố mà hoành hành khắp nơi trên tầngkhông của Tinh cầu S1!

Sau đó ông ta lại chợt nhớ tới một màncảnh tượng, vào hơn bốn năm trước đây, khi cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia từ bên phía Đế Quốc trở về, hàng tỷ tỷ dân chúng Liên Bang đã ởtrong nhà, ở trên đường cực kỳ kích động cùng với khẩn trương nhìn chămchú vào chương trình truyền hình trực tiếp.

Lần đó những dân chúng Liên Bang đã nhiệt tùnh hoan nghênh vị anh hùng chiến đấu của bọn họ quay trở về, còn lần này thì sao?

o0o

- Đúng vậy, Tổng thống tiên sinh!

- Dựa theo chỉ thị của ngài, Hạm đội số IV Liên Bang đã xuất phát khỏicăn cứ, đi đến khu Tinh vực Vẫn Thái, địa phương theo phán định của cỗMáy vi tính Trung ương Hiến chương, tiến hành ngăn đón đối phương!

- Tại Đạo tôi hướng ngài mà cam đoan, chuyện tình lần này sẽ giải quyếttốt đẹp! Hệ thống Chủ pháo tầm xa trên Căn cứ Cựu Nguyệt đã hoàn toànkhởi động, sẵn sàng đợi lệnh. Bất luận lần này chiếc Phi thuyền Ba cánhhạm kia có còn tốc độ nhanh chóng giống như năm trước đi chăng nữa, thìQuân đội chúng ta cũng hoàn toàn có đầy đủ tự tin có thể hủy diệt đượcnó, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn tiến vào được Thủ Đô Tinh Quyển!

Bên trong một tòa kiến trúc đề phòng cực kỳ sâm nghiêm tại khu vực phía Tây của Đặc khu Thủ Đô, Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởnh LiênBang, kiêm nhiệm Tổng Tư lệnh Quân khu I, Tướng quân Lý Tại Đạo sau mộtcuộc nói chuyện dài với Tổng thống tiên sinh, liền chậm rãi cắt đứt điện thoại.

Ngay sau đó, hắn liền thông qua hệ thống chỉ huy tuyệtmật của riêng mình, bình tĩnh mà lại cực kỳ tinh tường tuyên bố từng đạo mệnh lệnh liên tiếp, trên mặt thì lại căn bản không hề nhìn qua bất cứmột chút cảm xúc khẩn trương nào cả.

Sau khi nhẹ nhàng tắt đi hệthống thông tin liên lạc nội bộ, Lý Tại Đạo mở ra một tấm hình nào đó,điều lớn lên trên màn hình lớn trên bàn. Ông ta nhìn thấy một chiếc Phithuyền màu đen khổng lồ, mang theo một cái bóng tối khủng bố giống hệtnhư là một cái vực sâu không đáy, hoàn toàn che khuất đi ánh sáng Hằngtinh chiếu rọi từ Tinh hệ Liệp Thố cách đó không xa, khóe môi chậm rãilộ ra một tia nụ cười trào phúng.

- Mang theo một đống rác rưởi quay trở về, thì lại có ý nghĩa gì cơ chứ?

o0o

Vô số đạo mệnh lệnh từ Đặc khu Thủ Đô Liên Bang nháy mắt truyền tải đi khắp nơi bên trong vũ trụ.

Bên trong một không gian vũ trụ tối đen nào đó, Hạm đội Số IV Liên Bang bắt đầu thong thả điều chỉnh phương hướng di chuyển, sau đó nhất thời tăngtốc, mang theo một cái đuôi hỏa diễm màu u lam phun ra từ hệ thống độngcơ Tinh hệ cao cấp, hướng về phía Tinh vực Vẫn Thái, trầm mặc dùng tốcđộ cao phóng đi.

Hạm đội Số IV này chính là do Thượng tướng HồngDư Lương, Tổng Tư lệnh của Hạm đội Liên Bang tự tay mình tổ biên. Bởi vì bọn họ phụ trách nhiệm vụ cực kỳ quan trọng chính là đảm nhiệm phòngngự an toàn vũ trụ của Thủ Đô Tinh Quyển, cho nên năng lượng phân phốicho chi Hạm đội này cực kỳ sung túc, số lượng Chủ pháo Chiến hạm trongnày cũng là phi thường kinh người.

Cơ hồ đồng thời trong lúc đó,trên Tân Nguyệt cùng với Cựu Nguyệt, hai khỏa mặt trăng đã cùng nhau vờn quanh trên bầu khí quyển Tinh cầu S1 vô số ức vạn năm, cực kỳ hiếm khicó thể đồng thời xuất hiện ở cùng một phương bầu trời Tinh cầu S1, ởphần bề mặt tối vĩnh viễn hướng về phía vũ trụ tối tăm kia, hơn mười cái ống dẫn lớn giống hệt như là những cái giếng dầu khoan khổng lồ, thongthả chậm rãi được đẩy lên trên bề mặt. Những cái nắm ống bằng hợp kimnặng nề mang theo những thanh âm điện từ nhỏ bé mà chậm rãi mở ra.

Tất cả các chi bộ đội mặt đất đóng quân bên trên tất cả các Tinh cầu bêntrong Liên Bang cũng đều đồng thời tiến nhập vào thời kỳ sẵn sàng chiếnđấu bất cứ lúc nào. Không có bất cứ một chi bộ đội nào biết rõ ràng đếntột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ là căn cứ vào mệnh lệnh củathượng cấp, bắt đầu chuẩn bị tác chiến. Vô số những đầu Robot MX quândụng mang theo ánh sáng kim loại sáng bóng bắt đầu tiến hành những trình tự kiểm tra tổng thể cuối cùng, thanh âm những hệ thống song động cơmini gầm rú vang vọng khắp nơi bên trong quân doanh.

Trên cái màn hình vi tính hai chiều ở sâu bên trong lòng đất của Cục Hiến Chươngtrên Tinh cầu S1, cái cặp mắt đã nhắm lại suốt ba năm trời chưa một lầnmở ra kia, lại một lần nữa xuất hiện bên trong những dòng thác nước sốliệu xanh biếc đang chảy xuôi một cách dày đặc trên màn hình. Bên trongcái cặp mắt thần bí này cũng không hề có bất cứ một tia cảm xúc nào cả,phảng phất như là đang nói:

- Cuối cùng ông cũng đã trở lại!

o0o

Bởi vì chiếc Phi thuyền Chiến hạm màu đen rác rưởi kia lại một lần nữa quay trở về, toàn bộ Liên Bang cũng đều bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Một loại tình tự khẩn trương, nghi hoặc, khó hiểu không ngừng xuất hiện tại rấtnhiều địa phương bên trong Liên Bang. Mà lúc này, ở bên trong phiếnkhông gian vũ trụ xa xôi kia, bên trong chiếc Phi thuyền Chiến hạm màuđen rác rưởi đang tiến hành một hồi hội nghị điểm quân cuối cùng.

Khoảng cách từ phiến Tinh vực nhỏ lân cận Tinh vực Bách Mộ Đại này khoảng cách với bên phía Thượng Lâm vẫn còn cực kỳ xa xôi, thế nhưng khoảng cáchvới bên phía Tây Lâm thì ngược lại rất gần. Hạm đội Liên Bang căn bảnkhông thể nào nhanh chóng đuổi tới như vậy được. Mà ngoại trừ một chichỉnh biên Hạm đội Liên Bang đến đây, bằng không rất khó có cái gì cóthể uy hiếp được chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi này.

Chínhvì nguyên nhân này cho nên cảm xúc của đám đội viên bên trong khoangthuyền này quả thật cũng không quá mức khẩn trương. Ánh mắt của Hứa Nhạc chậm rãi đảo quét qua trên gương mặt của các nam nhân trước mặt mình,trong lòng thì yên lặng điểm danh từng người một:

Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong, Đạt Văn Tây, Sơn Pháo, Châu Tử, Hầu Tử, còn có thêm Đông Phương Ngọc cùng với một gã đội viên của Tiểu đội NTR trực thuộc Sưđoàn Thiết giáp 17 mới, đây là tất cả những người còn sống sót mà HứaNhạc có thể cứu ra trên Tinh cầu Mặc Hoa lúc trước.

- Lần nàyquay trở về Liên Bang, mục đích chính của chúng ta chính là muốn thaycác huynh đệ đã chết đi mà báo thù, để cho Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùngvới Chính phủ Liên Bang vì những việc xấu xa mà bọn họ đã làm phải trảmột cái giá tương xứng!

Theo thanh âm của Hứa Nhạc đột nhiên vang lên bên trong khoang thuyền, biểu tình đang vui cười hút thuốc của đámđội viên nhất thời trở nên nghiêm túc một mảnh. Đạt Văn Tây thò tay gỡlấy cái ba lô hành quân nặng nề luôn luôn treo bên hông chiếc xe lăn của hắn, mạnh tay vỗ vỗ mấy cái. Những tấm thẻ bài kim loại chứng nhận thân phận quân nhân trong cái ba lô phát ra thanh âm rung động thanh thúy,phảng phất như là linh hồn của đám đội viên Tiểu đội 7 đã chết đi kiađang đáp lại lời của Hứa Nhạc: Chúng tôi đã nghe thấy rồi!

- Liền chỉ bằng vào mấy người như thế này liền muốn khiến cho Chính phủ LiênBang phải sụp đổ hay sao? Mấy tên gia hỏa các người này quả nhiên là cótrí tưởng tượng cao quá mức a! Mục tiêu lúc nào cũng luôn luôn to lớnnhư vậy, mà không thèm để ý một chút thực tế thực lực của chính mình.

Đông Phương Ngọc đang đứng dựa lưng vào góc tường, đột nhiên mở miệng tràophúng nói. Ở tại Chiến khu Tây Nam trên Tinh cầu Mặc Hoa một đường trốnchết, tất cả mọi người cũng đều đã sớm quen với những lời nói trào phúng chanh chua thường xuyên của gã gia hỏa này, cho nên trực tiếp bỏ qua,không thèm để ý đến.

- Nói thế nào thì cũng không thể nói rằng mục tiêu của chúng ta quay về Liên Bang là không có chút thực tế a!

Hứa Nhạc khẽ dang nhẹ hai tay ra, nhún nhún vai, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, nói.

Đông Phương Ngọc chống mạnh chân vào vách khoang thuyền phía sau, đứng thẳng thân người lên một chút, ngữ khí đột nhiên biến thành nghiêm túc, nói:

- Thân là người chế định ra kế hoạch chiến đấu trực tiếp cùng với sĩ quan chỉ huy cao nhất của đội ngũ, anh nên minh xác làm thế nào để ít ngườichết nhất!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới hồi đáp:

- Tôi hiểu được ý tứ của anh. Dù sao tôi cũng là một người Đế Quốc. Tôiđáp ứng với anh, lần này nhất định sẽ tranh thủ khiến cho chúng ta chếtít người nhất có thể. Với lại, vốn dĩ tôi cũng không muốn ở bên trongLiên Bang gây ra một hồi nội chiến làm gì.

o0o

Làm xongmột hồi đội viên chiến đấu dù có hay không cũng chẳng quan trọng này,Hứa Nhạc liền một lần nữa quay trở lại bên trong khoang điều khiển chính của Phi thuyền, hai tay đưa lên xoa xoa một chút khuôn mặt có chút mệtmỏi của mình, sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, ngây người ngắm nhìncảnh vũ trụ bên ngoài cửa sổ.

Lúc này thì Chung Yên Hoa cũng lặng yên đi tới bên cạnh Hứa Nhạc, im lặng ngồi xuống bên người hắn. Khôngbiết vì cái gì, ngày hôm nay trên thái dương của cô nàng đột nhiên cắmthêm một đóa hoa đỏ thẫm cực kỳ tiên diễm cùng với ướt át, phối hợp vớikhuôn mặt trắng tinh mềm mại thanh khiết của cô nàng, có vẻ đặc biệtthanh nhã động lòng người.

Ngay khi hình ảnh bông hoa hồng lọtvào trong mắt, Hứa Nhạc đột nhiên nhớ tới một màn hình ảnh nào đó mấynăm trước kia vốn dĩ vô cùng quen thuộc, có chút cảm khái cười khẽ mộttiếng, nói:

- Ở đâu kiếm được hoa tươi vậy?

- Là do HứaPhỉ làm ra đó! Trong khoang thuyền nuôi trồng thực vật bên dưới tầngdưới còn có cả một đống lớn các loại hoa trái khác nữa!

Hứa Nhạc khẽ chau nhẹ cặp mày, nói:

- Sau khi quay về Liên Bang, khẳng định là cần phải có sự trợ giúp. Nhưng mà anh cũng không biết hiện tại bọn họ có còn tin tưởng vào một gãngười Đế Quốc như anh nữa hay không. Anh chỉ am hiểu chiến đấu, thếnhưng lại không am hiểu lắm mấy chuyện đấu đá chính trị, phân tích tìnhthế này nọ. Kỳ thật lúc này bản thân anh thật sự có chút ngơ ngẩn.

Ở bên trong Liên Bang, Hứa Nhạc hắn đã từng tiến hành qua vô số tràngchiến đấu lớn có nhỏ có, nhưng mà khi đó bên cạnh hắn cũng còn có nhữngđồng bạn am hiểu chuyện quyền mưu chính trị sâu sắc giống như là ThaiChi Nguyên vậy. Mà quan trọng nhất chính là, bản thân hắn còn có riêngmột vị nữ quân sư đáng giá cho hắn đặt niềm tín nhiệm không chút lo lắng nào cả.

Ở bên trong căn nhà trọ tại Vọng Đô, ở bên trong LâmViên, mỗi một khi cái đóa hoa hồng tinh diễm hoặc là bộ y phục màu đỏtươi xuất hiện trước mắt hắn, thì rất nhiều những vấn đề khiến cho hắncảm thấy phức tạp không chịu nổi đều sẽ trở nên phi thường đơn giản.

Có lẽ đúng là bởi vì cái nguyên nhân này, cho nên lúc nãy khi nhìn thấyđóa hoa hồng tiên diễm xuất hiện trên thái dương của Chung Yên Hoa, hắnliền nhịn không được nói ra sự hoang mang trong lòng của chính mình. Bản thân hắn cũng không có hy vọng xa vời Tiểu Dưa Hấu có thể đột nhiênxoay người biến thành Trâu Úc, chỉ là muốn thổ lộ một chút sự buồn rầutrong lòng mình mà thôi.

- Sở dĩ hiện tại lúc này anh cảm thấy ngơ ngẩn như vậy, kỳ thật nguyên nhân chính là rất đơn giản.

Chung Yên Hoa nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn hắn, nói:

- Ca ca anh một phen nghĩ đến chính mình cùng với đám người Tiểu đội 7thật sự là quá mức quan trọng, thế nhưng kết quả lại phát hiện ra sựthật rằng đây là một chuyện giả dối mà thôi. Nếu như muốn thay đổi LiênBang, em đây nói thật lòng một câu, tất cả mọi người các anh cộng hếtlại, cũng không hữu dụng bằng một mình em đâu!

Hứa Nhạc cũng biết lời cô nàng nói chính là sự thật. Tiểu Công chúa Chung Gia quay trở vềTây Lâm, nói vậy hẳn sẽ khiến cho Chính phủ Liên Bang cảm thấy phithường khó giải quyết.

- Em thế nhưng có thể nói ra cặn kẽ cái kế hoạch mà anh từ đầu đến giờ mãi cũng luôn không chịu nói ra!

Chung Yên Hoa nhìn thẳng vào cặp mắt của Hứa Nhạc, thở dài một tiếng, nói:

- Khẳng định chính là muốn quay trở về tiến hành ám sát, một phát bắnchết Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, một phát còn lại bắn chết Lý Tại Đạo luônphải không?

Hứa Nhạc sờ sờ gáy mình một cái, mở miệng thừa nhận, nói:

- Cái này quả thật chính là kế hoạch của anh!

- Quả nhiên chính là như vậy!

Chung Yên Hoa mở to cặp mắt tròn xoe, đen láy, cảm khái nói:

- Anh có thể nào suy nghĩ trưởng thành chính chắn hơn một chút có đượckhông? Chuyện tình này liên quan đến hơn mười ngàn tỷ dân chúng LiênBang đó, kế hoạch của anh liền chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Hứa Nhạc cười cười, không cho là đúng, nói:

- Lão Bạch đã từng nói qua, cái ưu điểm hơn người lớn nhất của anh chínhlà có thể một phen đem những chuyện tình phức tạp tiến hành đơn giảnhóa!

Sau khi nói xong câu đó, hắn phát hiện ra sắc mặt của ChungYên Hoa liền có chút khó coi, liền vội vàng nhanh chóng mở nhẹ hai taymình ra, ngữ khí nghiêm chỉnh thỉnh giáo, nói:

- Được rồi, nếu như giao chuyện này cho em xử lý, vậy thì em sẽ an bày như thế nào?

Chung Yên Hoa móc từ trong cái ba lô của mình ra mấy cái bánh mì làm theohương vị gia hương Tây Lâm của mình, đem đặt ở trên bàn, nhưng cũngkhông có vội ăn, mà là chậm rãi nghiêm túc nói:

- Xã hội nhânloại cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ là một chỉnh thể thật sự cả. Nếu như Liên Bang muốn phân chia ra rõ ràng một chút, thì đại khái cóthể phân chia ra làm sáu bộ phận chính: Chính phủ, Nghị Viện, Cục HiếnChương, Thất Đại Gia Tộc, giới truyền thông cùng với dân chúng!

- Muốn cho người xấu có thể chấp nhận đứng ra chịu sự thẩm vấn của hệthống Tư pháp, như vậy đầu tiên cần phải khiến cho hắn không có quyềnlực nắm trong tay. Đổi một cách nói khác, lần này anh quay về Liên Bang, mục tiêu trực tiếp của anh chính là đem Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lôi xuống đài, hơn nữa còn phải thay đổi toàn bộ nhân viên quan trọng bên trongChính phủ Liên Bang một cách toàn diện!

- Muốn để cho một vị Tổng thống Liên Bang trong nhiệm kỳ của mình mà xuống đài, ngoại trừ chuyệnbị người nào đó, giống như là anh vậy, ám sát ra, chỉ còn có một phươngpháp nữa, chính là bị buộc tội!

- Nm trước Ủy ban Quản lý LiênBang đã từng khởi động một trình tự điều tra buộc tội đối với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, chỉ có điều là không được bên phía Nghị Viện thông qua.

- Nhớ năm xưa mẫu thân đã từng nói với em rằng, vĩnh viễn không bao giờđược xem nhẹ lực ảnh hưởng của vị phu nhân phía sau hậu sơn núi Mạc Sầukia đối với Liên Bang. Thậm chí có thể nói Nghị Viện của Liên Bang kỳthật chính là nằm trong tay phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu!

- Mộtkhi đã là như thế, vậy thì em dám khẳng định một điều, cái sự kiện trình tự điều tra năm trước kia khi diễn ra, Thai phu nhân khẳng định là đãkhông có xuất toàn lực, thậm chí còn là không muốn vào thời điểm đó màchính thức ra tay. Trong khoảng thời gian này, bà ta mãi vẫn luôn trầmmặc không có làm bất cứ động thái gì, khẳng định cũng không có nghĩa làbà ta đang muốn thoái nhượng, mà là nghĩ thấy chưa có đến thời điểm đểcho bà ta phát ra một kích lôi đình trí mạng!

- Vậy thì Thai phunhân đang chờ đợi cái thời cơ như thế nào? Bà ta đang kiêng kỵ chuyệngì? Rất đơn giản, bà ta chính là đang kiêng kỵ lực ảnh hưởng của Tổngthống Mạt Bố Nhĩ đối với dân chúng hạ tầng trong xã hội. Bà ta vẫn luônmột mực yên lặng chờ đợi một ngày nào đó khi mà dân chúng Liên Bang thật sự rời bỏ Mạt Bố Nhĩ!

- Cuộc hành quân trầm mặc kia đã càng ngày càng tạo thành sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn. Nhất là kể từ sau khi sự kiện đổ máu tại Nam Khoa Châu xảy ra. Thế nhưng mặc dù là vậy, nhưng vẫn như cũ không thể đối với danh vọng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tạo thành mộtđả kích mang tính hủy diệt được. Trong khoảng thời gian nửa năm gần đâyđối với Chính phủ Liên Bang mà nói, sự đả kích mạnh mẽ trầm trọng nhấtngược lại chính là bài đặc san chuyên đề của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đôkia!

- Nếu như quá trình điều tra đối với sự kiện nổ mạng của Phi thuyền Cổ Chung Hào có thể tiến hành sâu sắc hơn, bên phía báo chí cóthể tiếp tục công bố thêm nhiều chân tướng hơn, thì danh dự của Tổngthống Mạt Bố Nhĩ cùng với Chính phủ Liên Bang chắc chắn sẽ biến thànhmột đống rác rưởi, bị người khác vứt bỏ. Chỉ tiếc là hai người duy nhấtdám đưa tin ra công chúng kia, hiện tại đã bị Chính phủ Liên Bang tiếnhành giam giữ!

- Còn có một thứ cực kỳ quan trọng nhất nữa chínhlà cái Dự luật Ái quốc trong thời chiến! Nếu như có thể bãi bỏ được cáidự luật này, thì Chính phủ Liên Bang liền có thể đánh mất tuyệt đại bộphận lực lượng bí mật mạnh mẽ nhất của chính mình.

- Nhưng màmuốn hủy bỏ đi cái Dự luật Ái quốc thời chiến kia, cần phải tiến hànhmột hồi tố luận vi hiến trước toàn thể Nghị Viện Liên Bang. Thật sự xảohợp chính là hồi tố luận vi hiến duy nhất được sắp xếp tổ chức tại Tòaán Tối cao, đương sự lại chính là Chủ biên Bob!

- Một khi dânchúng không còn tiếp tục ủng hộ Mạt Bố Nhĩ nữa, hơn nữa bên phía Chínhphủ đã mất đi lực lượng bí mật cần có để thống trị, đây chính là thời cơ tốt nhất mà vị phu nhân kia chờ đợi.

Hứa Nhạc thoáng khẽ cau mày nhẹ một chút, hỏi:

- Nói nãy giờ tựa hồ như toàn bộ cũng đều là vô nghĩa cả, như thế nào có thể hỗ trợ bọn họ được đây?

Chung Yên Hoa nhất thời tức giận, dùng ngữ khí hận rèn sắt không thể thành thép, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nói:

- Đương nhiên chính là một phen đem Bob cùng với Ngũ Đức cứu ra khỏi sựgiam cầm của Chính phủ Liên Bang, sau đó đem họ giao lại cho Thai ChiNguyên, để cho bọn họ có thể quay trở lại, tiếp tục bắt đầu đưa tin cùng với đi đánh một hồi quan tòa tố luận vi hiến kia.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Hứa Nhạc nghi hoặc nói:

- Cái kế hoạch này tựa hồ như cũng không quá mức phức tạp a!

- Cái này gọi là kế hoạch rõ ràng, chứ không phải là đơn giản!

Chung Yên Hoa ngay lập tức nghiêm túc sửa chữa lại cho đúng.

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại một chút, nói:

- Nếu như hai người kia đi ra liền có thể giải quyết được nhiều vấn đềđến như vậy, thì vì cái gì mà Thai phu nhân bọn họ lại mãi cũng khôngchịu chủ động ra tay chứ?

- Cái này thì ngay cả em cũng không biết rõ ràng cho lắm…

Chung Yên Hoa khẽ nhíu nhẹ cặp mày một chút, giải thích:

- Chẳng qua em tin tưởng rằng chỉ cần anh có thể một phen đem hai ngườikia cứu ra, như vậy tuyệt đối sẽ có lợi ích không nhỏ đâu! Chảng phảinhững bằng chứng, chứng cứ chi tiết của Chuyên án Mạch Đức Lâm, còn cóvụ Phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh, toàn bộ đều là do anh đưa cho haingười bọn họ hay sao?

Lần này thì lại đến phiên Hứa Nhạc sửa chữa lại, nói:

- Sai rồi, là do cái tên lưu manh Thi công tử kia đưa cho họ!

Cái kế hoạch của Chung Yên Hoa kia nghe qua phảng phất như là vô cùng cóđạo lý, nhưng mà theo như suy nghĩ của Hứa Nhạc, thì cái hồi chiến đấunày nói thế nào cũng vẫn luôn có tràn ngập những vấn đề chưa thể nàogiải thích rõ ràng được. Ví dụ như là vì cái gì mà Bob cùng với Ngũ Đứcthủy chung vẫn chưa có người nào chủ động cứu ra? Hắn nghĩ mãi cũngkhông cách nào tìm ra được đáp án hợp lý cả.

Nhưng mà khi quaysang nhìn thấy cô nàng thiếu nữ đang khẽ nhíu cặp mày thanh tú mà nonnớt của chính mình để ngẫm nghĩ cái vấn đề này, lại nhìn thấy đóa hoahồng đỏ thẫm xinh đẹp gắn trên thái dương của cô nàng, hắn liền khôngkhỏi nhớ tới Trâu Úc. Cái cô nàng nữ quân sư đã từng vô cùng thân thiếtvới chính mình kia, lại nhớ tới rất nhiều những bằng hữu cùng với nhữngngười mà mình từng qua lại trong Liên Bang, trên mặt kềm không được lộra nụ cười.

- Anh có biết hay không, cái nụ cười vừa rồi của anh, nhìn qua thật sự là hết sức dâm đãng đó!

Chung Yên Hoa trừng mắt liếc xéo Hứa Nhạc một cái, ngữ khí phẫn nộ nói:

- Có phải là đang nhớ tới Trâu Úc hay không? Em cũng biết rõ ràng làtrong lòng anh luôn ẩn chứa một vài ý nghĩ xấu xa không để cho người tabiết mà! Nhưng mà cô nàng kia chính là nữ nhân của gã huynh đệ thânthiết nhất của anh a, suy nghĩ của anh có thể nào đừng có quá mức cầmthú như vậy hay không?

- Còn có cái gì cầm thú hơn so với việc đáp ứng cái yêu cầu kia của em nữa cơ chứ?

Hứa Nhạc có chút căm tức, lớn giọng khiển trách.

Chung Yên Hoa khẽ cúi đầu xuống một chút, thì thào lẩm bẩm, nói:

- Dù sao thì em cũng đâu có thua kém Trâu Úc chỗ nào đâu!

Thoáng trầm mặc một lúc lâu sau, vẻ mặt Hứa Nhạc mới biến thành ngưng trọng, nói:

- Kỳ thật vẫn còn có một cái nguyên nhân càng quan trọng hơn rất nhiều,đó chính là thái độ của Quân đội Liên Bang! Anh nghĩ hai người Bob cùngvới Ngũ Đức mãi cho tới bây giờ cũng còn chưa có ai dám trực tiếp cứura, nguyên nhân chính là bởi vì Thất Đại Gia Tộc Liên Bang tại thời điểm hiện tại cũng không dám mạnh mẽ trêu chọc đến Quân đội!

- Nếunhư đến lúc đó Quân đội Liên Bang đột nhiên thể hiện ra thái độ củachính mình thì phải làm sao bây giờ? Thời điểm khi mà một đám Robot MXchạy tới bao vây Tòa nhà Nghị Viện, thì làm gì còn ai dám thông quatrình tự buộc tội Mạt Bố Nhĩ nữa đây? Nếu như Mạt Bố Nhĩ thật sự bị buộc lâm vào tuyệt cảnh, hắn có thể nào sẽ điên cuồng đến mức điều động Quân đội xử lý toàn bộ Thất Đại Gia Tộc luôn hay không?

Đây chính làmột hồi kết cuộc thảm thiết nhất, cũng không ai muốn sẽ xảy ra, nhưng mà cũng là cái kết cuộc cực kỳ có khả năng xảy ra. Bằng không thì cho dùcó xuất phát từ loại lo lắng như thế nào đi chăng nữa, thì Chính phủLiên Bang cũng tuyệt đối không có khả năng tại thời điểm thế cục ở tiềntuyến khẩn trương đến mức như thế này, lại một phen điều động Đỗ ThiếuKhanh cùng với toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 7 quay trở về Tinh cầu S1 nhưvậy.

- Điền thúc thúc ở Tây Lâm vẫn còn nắm trong tay không ít bộ đội, bên phía Lợi Gia cùng với Hứa Phỉ vẫn luôn một mực âm thầm trợgiúp bọn họ, chờ đến khi em quay trở về Tây Lâm, Chung Gia tuyệt đối sẽkhông suy sụp. Trừ phi Chính phủ Liên Bang dám đám một hồi nội chiến,nhưng mà các Gia tộc khác trong Thất Đại Gia Tộc thì em cũng không dámnói trước cái gì.

Hứa Nhạc lâm vào trầm mặc. Bản thân hắn thân là một gã cô nhi xuất thân từ dưới tầng chót của xã hội Liên Bang, hắnchưa bao giờ từng thích qua đám Đại Gia tộc này cả, chiến đấu chống lạiđám người Thất Đại Gia Tộc Liên Bang chính là một phần tương đối khoái ý trong kiếp sống nhân sinh của hắn. Nhưng mà ngày hôm nay đối diện vớisự lãnh khốc cùng với tham vọng của Chính phủ Liên Bang, đối diện vớibóng râm lãnh huyết tàn nhẫn của Mạt Bố Nhĩ cùng với Lý Tại Đạo, tựa hồnhư hắn cũng không thể không bắt tay nhau cùng chiến đấu a!

- Có biện pháp nào để giải quyết khúc mắc hay không?

Hứa Nhạc quay sang hỏi.

- Vẫn chưa có biện pháp gì cả.

Chung Yên Hoa có chút mất hứng hồi đáp:

- Thử nhìn xem Thai phu nhân có làm ra những động thái gì để ứng đối haykhông. Mặt khác, nếu như ca ca anh hiện tại đã là Thái Tử gia của ĐếQuốc rồi, mang theo mấy ngàn Chiến thuyền, Chiến hạm mạnh mẽ chạy vềđây, có lẽ vẫn còn có thể chống đỡ được thêm một chút nữa a!

Hứa Nhạc trầm mặc một khoản thời gian thật lâu, sau đó mới nói:

- Nếu như dựa theo cái kế hoạch kia của em mà vẫn không giải quyết đượctình hình, cuối cùng vẫn bức tới bức lui đến bước cuối cùng này, vậy thì anh cứ việc ấn chứng theo phương pháp của chính mình mà làm thôi!

- Là làm như thế nào?

- Giết chết Mạt Bố Nhĩ cùng với Lý Tại Đạo!

- Đánh một vòng lớn cuối cùng vẫn quay trở về như ban đầu? Ca ca anh như thế nào lại có thể cố chấp như vậy cơ chứ?

- Thì bản thân anh vốn chính là một người cố chấp kia mà!

o0o

Hai hàng lông mi cong vút gắn liền với lớp da thịt mềm mại trắng noãn cóchút khẽ rung động. Lúc này Chung Yên Hoa đang nằm dài trên giường, sắcmặt trắng bệch, đôi môi mím lại thật chặt, có vẻ đặc biệt đau đớn. Bàntay phải bé nhỏ đặt dọc theo bên người không ngừng nắm chặt bàn tay củaHứa Nhạc, một khắc cũng không chịu buông ra.

Một con dao bằng hợp kim sắc bén thong thả từ trong lớp da thịt phía sau gáy của cô nàngchậm rãi rút ra. Bởi vì nguyên nhân miệng vết thương thật sự rất nhỏ,cho nên cũng không hề chảy ra một giọt máu nào cả. Nhưng mà cái loại đảkích mạnh mẽ vào hệ thống thần kinh cảm ứng khi con chíp vi mạch nhânthể phóng thích ra dòng điện lưu sinh thể, khiến cho cô nàng đau đớn đến mức sắp sửa ngất đi.

Cái vòng tay kim loại trên cổ tay Hứa Nhạc, bề ngoài giống hệt như những dòng điện lưu không ngừng chảy quanh cokhắp nơi, chậm rãi đóng lại hệ thống mạch lưu trữ bên trong. Vô số những con chíp vi mạch nhân thể giống hệt như những khỏa ngôi sao xinh đẹp bị che khuất tất cả hào quang.

Hứa Nhạc đưa tay ôm cô nàng thiếu nữ vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô nàng, không ngừng an ủi, nói:

- Không đau! Không đau!

Cái loại cảm giác đau đớn khi tiến hành thay đổi hoặc là gắn vào con chípvi mạch nhân thể như thế này, trên toàn bộ thế giới này, trừ bỏ Phong Dư ra, cũng chỉ có một mình Hứa Nhạc là từng nếm thử qua. Hắn biết cảmgiác đau đớn đó khó có thể chịu đựng nổi như thế nào.

- Được nắm bàn tay của ca ca cũng không cảm thấy đau!

Chung Yên Hoa mở to cặp mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, gian nan nở nụ cười nhẹ nhàng. Khi cô nàng nói chuyện, trên cặp môi mềm mại xinh xắnlộ ra vết máu do hàm răng cắn quá chặt nên rướm ra.

- Nếu như muốn biến thành cô nàng Tiểu Công chúa Chung Gia trở lại, chịu đau một chút cũng đáng mà!

Hứa Nhạc nở nụ cười trấn an, nói.

Chung Yên Hoa có chút mệt mỏi nháy nháy cặp mắt mình mấy cái, nói:

- Không có con chíp vi mạch nhân thể kia phía sau gáy, em đồng dạng cũnglà cô Tiểu Công chúa Chung Gia mà, không phải, là Công chúa Chung Gia!

Đúng vào lúc này, cánh tay sửa chữa máy móc mảnh khảnh đột nhiên phốc mộttiếng xuất hiện trước mặt của hai người. Phỉ Lợi Phổ có chút căm tức,nói:

- Nếu như muốn tâm sự tình cảm gì gì đó, thì tốt nhất làthay đổi thời gian một chút đi. Tôi nói các người có thể nào nhanh nhanh lên một chút được hay không? Cái đám sắt vụn khốn kiếp kia mãi vẫn luôn giương mắt nhìn chằm chằm vào chiếc Phi thuyền này của tôi, tôi rấtkhông dễ dàng mới có thể ở trong đám quang huy chết tiệt kia kiếm rađược một chút khe hở đó, đừng có mà bỏ lỡ nó luôn đi!

Sắc mặtChung Yên Hoa tái nhợt nhìn chằm chằm vào cái camera ghi hình gắn ở đầucánh tay máy móc kia, nở nụ cười trào phúng, nói:

- Nói lời vônghĩa! Chính bản thân ông muốn để cho chiếc Phi thuyền cứ như vậy màkiêu ngạo xông loạn vào bên trong Liên Bang, ngay cả mắt thường cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, còn tưởng rằng cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương sẽ không phát hiện ra ông được hay sao?

- Tôi chính làmặc kệ cái đống sắt vụn khốn kiếp kia có thể phát hiện ra tôi hay không! Tôi chính là muốn để cho đám quan viên của Cục Hiến Chương trong cáitrạm kiểm soát này nhìn thấy tôi kia mà!

Cánh tay máy móc mảnh khảnh phẫn nộ lay động mấy cái, sau đó thanh âm cực kỳ kiêu ngạo của Phỉ Lợi Phổ lên tiếng tuyên cáo:

- Lão tử ta đã trở lại!

Hứa Nhạc mặc kệ cái cỗ máy tính có sinh mệnh lại đi chơi cái trò như làphần tử xã hội đen này, quay sang nhìn về phía Chung Yên Hoa, biểu tìnhnghiêm túc hỏi:

- Chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Chung Yên Hoa dùng sức gật gật đầu mấy cái.

Mấy phút đồng hồ sau đó, dưới sự bao phủ của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởi giống hệt như một ngọn núi kim loạirác rưởi kia, chợt phát sinh ra một hồi nổ mạnh phi thường kịch liệt!

Chiếc phi thuyền kim loại rác rưởi kia bị bổ tung thành hai mảnh. Mỗi mộtmảnh trong đó lại dùng tốc độ văng bắn ra xung quanh, sau đó vào một lúc nào đó, tại một chỗ nào đó, lại một lần nữa nổ mạnh… Cứ như vậy tiếptục, mãi đến khi biến thành một đám mưa thiên thạch mang theo một chùmlửa đỏ xinh đẹp…

Toàn bộ một màn này giống hệt như một đóa pháo hoa khổng lồ trung vũ trụ, cứ như vậy bay thẳng về phía Tây Lâm!

- Cái khu vực trung tâm nhất của chiếc Phi thuyền rác rưởi này, liềnchính là bản thể của chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm của chúng ta đang ởđây, có thể ngăn cách toàn bộ tín hiệu điều tra của Quang huy Đệ NhấtHiến Chương.

Hứa Nhạc chỉ vào mọi người đang đứng phía sau cănphòng chỉ huy bên trong khoang thuyền mà nói. Hắn cũng không có giảithích cụ thể rõ ràng vì cái gì mà cái chiếc Phi thuyền Chiến hạm nhìnqua thập phần rác rưởi như thế này lại có thể có được loại năng lực này.

- Cho nên tuy rằng hiện tại chúng ta đã tiến nhập vào Tinh vực của LiênBang, nhưng mà bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Cục Hiến Chươngthật sự không biết các người đang ở trong chiếc Phi thuyền Chiến hạmnày. Hiện tại vấn đề chính là, khoảng chừng hơn bốn mươi bảy giờ đồng hồ sau, chúng ta sắp sửa đáp xuống bề mặt Tinh cầu S1, khi đó phải làm sao bây giờ?

Sờ sờ một chút cái vòng tay kim loại giấu ở bên trongống tay áo, tuy rằng Hứa Nhạc có thể giúp cho toàn bộ mọi người ở bêntrong khoang phi thuyền này thay đổi một con chíp vi mạch thân phận hoàn toàn mới, làm cho bọn họ có được một cái thân phận hoàn toàn mới. Nhưng mà số lượng những con chíp vi mạch bên trong cái vòng tay này sớm đã bị Phong Dư dùng đi không biết bao nhiêu cái rồi, số lượng còn lại căn bản không đủ. Hơn nữa cái bí mật này thật sự là quá mức kinh người, cho dùlà những gã đội viên thân cận nhất, tín nhiệm nhất, một khi đã biết được cái chuyện tình này, chỉ sợ là sẽ có thể phát sinh thêm những phiềntoái mới nữa.

- Cho nên tôi sẽ sớm đổ bộ trước một bước, sau khitìm được phương thức để đối phó hoặc là có thể bám trụ được cỗ Máy vitính Trung ương Hiến Chương kia, lúc đó các người có thể đáp xuống đượcrồi!

Hứa Nhạc nhìn về phía Đông Phương Ngọc đang đứng dựa lưng tại một góc sáng sủa nào đó trong phòng, hỏi:

- Còn cậu thì có dự định thế nào? Nếu như là cậu muốn đi cùng một đườngvới chúng tôi, nhất định sẽ phi thường nguy hiểm đó. Hơn nữa hiện tạithương thế ở trên người của cậu vẫn còn chưa có hoàn toàn bình phục, tôi đề nghị cậu nên ở lại phi thuyền tiếp tục tịnh dưỡng đi.

Tiểuđội 7 toàn thể đổ bộ xuống Tinh cầu S1, để lại một mình Đông Phương Ngọc ở trên phi thuyền. Mặc dù Hứa Nhạc biết rõ ràng là vẫn còn có Phỉ LợiPhổ ở nơi này, vị quan quân sĩ quan trước đây của Sư đoàn Thiết giáp 7này căn bản cũng không có chút uy hiếp nào cả, nhưng mà cái này dù saocũng là đại biểu cho một loại tín nhiệm nào đó.

Đông Phương Ngọc thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới hồi đáp:

- Tôi sẽ mang theo Tiểu Cao đáp xuống, nhưng mà không đi cùng với cácngười. Cũng không cần phải lo lắng về chuyện của ban ngành điều tra liên hợp cùng với tiểu đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, tôi chỉ đi tìm Sư Đoàn trưởng mà thôi!

Hứa Nhạc ngẫm nghĩ trong chốc lát, xác nhận biện pháp an bày này tương đối thích hợp, cho nên khẽ gật gật đầu mấy cái.

o0o

Dòng tinh hà bên ngoài cánh cửa sổ Phi thuyền phía xa xa nhìn qua có vẻ hơichút dày đặc một chút. Ánh sáng u ám lạnh lẽo thoáng hiện nhẹ lên phíaxa xa, ngẫu nhiên có một vài ngôi sao chổi tịch mịch kéo theo một cáiđuôi ánh sáng không lớn cho lắm, theo tầm nhìn của mọi người mà xẹt quabên cạnh.

Hứa Nhạc bình tĩnh nhìn về phía đằng xa, nghĩ đến sự an bày lúc trước ở bên trong khoang thuyền. Về cái bí mật của con chíp vimạch nhân thể kia lập tức ngay cả đám đội viên Tiểu đội 7, chính mìnhcũng không dám tiết lộ. Mà không ngờ năm đó Phong Dư đại thúc lại có thể tùy tiện giao cái vòng tay kim loại này cho bản thân mình như thế.

Bất luận năm đó khi Phong Dư chạy đến Đông Lâm bảo hộ toàn bộ quá trìnhtrưởng thành của hắn, là do bên trong cất giấu ý nghĩ như thế nào, nhưng mà nhớ tới khi ly biệt trong căn hầm mỏ, một màn trao đổi vòng tay vàđồng hồ kia, hắn vẫn như cũ cảm nhận được một cỗ cảm giác ấm áp từ trêncổ tay trái truyền ra, biết được cái đó chính là đại biểu cho sự tínnhiệm tuyệt đối của Phong Dư đối với mình.

Trên cửa sổ trong suốt của mạn tàu chiếc Phi thuyền có một vài quang điểm ngưng kết. Phỉ LợiPhổ điều ra một bản Tinh Đồ xa xa hiện ra trước mặt Hứa Nhạc, nhất thờicó thể rõ ràng nhìn thấy ba cái Tinh hệ nhỏ giống hệt như những cái đinh ốc bằng đồ sư màu trắng nhỏ im lặng huyền phù bên trong không gian vũtrụ đen kịt.

Ba cái Tinh hệ này hiện tại nhìn qua thật sự giốngnhư quá gần, khoảng cách giữa chúng nó cũng cách nhau không xa cho lắm,nhưng mà kỳ thật khoảng cách tới chiếc Phi thuyền vẫn còn vô cùng xaxôi, mà khoảng cách giữa mỗi cái chúng nó với nhau cũng là mấy chục nămánh sáng. Đúng chính là ba khỏa Tinh cầu S1, S2, S3 cấu thành Thủ ĐôTinh Quyển của Liên Bang!

Ngay sau đó, một loạt những dòng tínhiệu dữ liệu điện lưu màu xanh lục nhạt bắt đầu lóe lên, xuất hiện trêntấm kính cửa sổ, đem một màn Tinh Đồ xinh đẹp điềm tĩnh kia hoàn toànxóa đi sạch sẽ, biến thành một màn dữ liệu chảy xuôi.

- Cái cỗsắt vụn khốn kiếp kia càng ngày càng lợi hại hơn nhiều, tiến bộ thật sựhết sức rõ ràng, ít nhất so với chút tiến bộ trong ba năm vừa qua củatôi còn lớn hơn một chút. Lại nói tiếp, chạy sang bên Bách Mộ Đại bênkia thật cũng không có đầy đủ không gian để mà tiến bộ a!

Cánhtay sửa chữa máy móc nhỏ bé tinh tế không một tiếng động di chuyển đếnbên cạnh Hứa Nhạc. Cái camera quan sát màu đen cùng cặp mắt của hắn đặtsong song nhau, cùng nhìn về phía những dòng lưu chuyển số liệu màu xanh lục nhạt xuất hiện trên tấm kính cửa sổ. Phỉ Lợi Phổ khẩn trương nói:

- Vừa rồi tôi đã cố gắng xâm nhập vào mạng lưới của Cục Hiến Chương, thếnhưng lại xâm nhập bất thành. Cái đống sắt vụn khốn kiếp kia giống nhưđã thay đổi một loại hệ thống phòng hộ hoàn toàn mới vậy. Những cái dòng số liệu điện lưu chảy xuôi chạy trước mắt này chính là những cỗ văn tựmáy móc mới của nó, tôi xem mãi cũng không hiểu nổi được.

- Ôngthường xuyên thổi phòng rằng chính mình mới là linh hồn của cái đống sắt vụn kia, vì sao lại có thể xem không hiểu vậy chứ?

- Nếu như tôi có thể đi vào được bản thân trình tự trung tâm của hắn tự nhiên liền có thể nhìn ra được hiện tại hắn đang nghĩ muốn làm cái gì. Nhưng mà vấnđề chính là cái tên gia hỏa này không ngờ lần này lại không nói ngôn ngữ Liên Bang nữa, lại đi nói lời Đế Quốc, tôi như thế nào có thể nghe hiểu được cơ chứ?

Hứa Nhạc chú ý tới đây là lần đầu tiên Phỉ Lợi Phổcực kỳ hiếm thấy dùng từ ngữ cái cỗ sắt vụn khốn kiếp để đi hình dung cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương, mà là đi dùng loại từ ngữ tên giahỏa kia để xưng hô đối phương.

- Nhưng mà ông nghe hiểu được ngôn ngữ Đế Quốc cơ mà?

- Đây chính là so sánh hình tượng, là so sánh hình tượng cậu có hiểu không?

Phỉ Lợi Phổ phẫn nộ, gần như gầm rú nói:

- Tôi có thể hiểu được mấy loại ký hiệu OOXX, nhưng mà xem không hiểu được IXIX!

- Được rồi, vậy thì ông nói với tôi mấy cái này làm cái gì?

- Tôi nghĩ muốn báo cho cậu biết một chuyện, thông qua tính toán, tôiphán đoán ra được ở Tinh vực Vẫn Thái hẳn là nên có một chi Hạm đội Liên Bang đang chuẩn bị sẵn sàng tiến hành tập kích chúng ta. Nhưng mà tôilại không biết được chính xác tọa độ ẩn núp cụ thể của bọn họ ở đâu, tôi cũng không biết được bố trí hỏa lực cụ thể của bọn họ lần này.

Hứa Nhạc quay đầu lại nhìn cái camera kia, nghi hoặc hỏi:

- Sau đó thì sao? Chúng ta cứ như vậy ngây ngốc hồ đồ mà xông thẳng quabên đó, sau đó bị oanh kích thành một chùm pháo hoa đầy trời hay sao?

Phỉ Lợi Phổ hồi đáp:

- Nếu như Chủ pháo của Chiến hạm nổ súng cách chúng ta một khoảng vượtqua hơn một cái đơn vị thiên văn, vậy thì tôi cũng còn có đủ thời gianđể mà tính toán ra được quỹ đạo né tránh cần thiết, sau đó làm ra nhữngcông tác đối phó hữu hiệu. Căn cứ theo tính toán, khả năng tránh thoátthật sự là rất cao.

- Vậy thì ông trước hết cần phải biết được cái chi Hạm đội kia đang ẩn núp ở nơi nào đã chứ?

- Vừa rồi thì không biết, nhưng hiện tại thì đã biết!

- Ở nơi nào?

- Ở nơi này!

Hứa Nhạc vừa mới chuẩn bị giáo dục một chút Phỉ Lợi Phổ không cần giống một gã triết học gia tam lưu vậy, nỏi ra những lời nói không đầu khôngđuôi, vừa huyền bí thế nhưng lại không hề có bất cứ ý nghĩa nào cả. Thếnhưng ngay sau đó hắn chợt phát hiện ra hình ảnh trên cái cửa sổ thủytinh bên mạn tàu đột nhiên biến đổi. Trong bối cảnh vũ trụ tối đen mơ mơ hồ hồ xuất hiện một chi Hạm đội khổng lồ do hai mươi mấy chiếc Phithuyền Chiến hạm cấp Vũ trụ tạo thành!

Nhìn một màn hình ảnh Hạmđội vũ trụ đồ sộ xuất hiện trên màn hình, cặp lông mày Hứa Nhạc nhấtthời nhíu chặt lại, cặp môi khẽ mở ra, phát ra một tiếng a nhỏ đầy tánthưởng, nhắc nhở nói:

- Thoạt nhìn thì rất gần rồi a! Ông cần phải nhanh chóng thêm một chút!

o0o

Ngay khi chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởi kia phát hiện ra Hạm đội Số IVcủa Liên Bang, thì đồng thời trong lúc đó, Hạm đội Số IV cũng đã xácnhận ra được không gian tọa độ mục tiêu nhắm bắn của nó! Sĩ quan chỉ huy Hạm đội có được quyền hạn cao nhất lâm thời của Quân đội Liên Bang,không hề có chút do dự nào, lập tức phát ra mệnh lệnh công kích.

Ngay từ khi Hạm đội Số IV này tiến vào phiến Tinh vực này, bắt đầu chấp hành cái nhiệm vụ chặn đánh của nó, liền đã làm tốt lắm công tác chuẩn bịcông kích bất cứ lúc nào. Ngay khi mệnh lệnh từ sĩ quan chỉ huy đưaxuống, toàn bộ Hạm đội liền nhanh chíng tiến hành điều chỉnh tư thế, sau đó ở bên trong không gian chân không của vũ trụ phảng phất như được tạo thành một cơn lốc khủng bố.

Hơn hai mươi chiếc Phi thuyền Chiếnhạm của Liên Bang đang huyền phù ở bên trong không gian vũ trụ sâu thẳm, chợt giống như là một món đồ chơi nào đó đang được một sợi dây hợp kimnhỏ buộc trên đầu vậy, chợt bị kéo giật một cái thật mạnh về phía sau,sau đó nhanh chóng hồi phục lại bình tĩnh như lúc đầu, tựa hồ như làchưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy.

Bên trong vũ trụ vốn yêntĩnh không một tiếng động, lúc này lại tựa hồ như có thêm một cỗ sóngngắn xúc động khiến cho rất nhiều người phải cảm thấy phiền toái khóchịu.

Từ chỗ cửa sổ thủy tinh trong suốt tại mạn tàu nơi Hứa Nhạc đứng mà nhìn lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đám quang điểm màutrắng nhỏ bé mỏng manh yếu ớt thong thả bay thẳng tới. Theo khoảng cáchcủa chúng càng ngày càng gần, những quang điểm màu trắng đục kia cũngcàng ngày càng sáng hơn, càng ngày càng trắng hơn, càng ngày càng thô to hơn.

Mãi cho đến lúc này, Hứa Nhạc mới rốt cuộc xác nhận đượcnhững cái quang điểm này chính là những chùm tia sáng do Chủ pháo Chiếnhạm phóng thích ra. Chỉ có điều là bởi vì hắn trực tiếp đối mặt vớinhững chùm tia sáng này, cho nên mới chỉ có thể nhìn thấy những cáiquang điểm xinh đẹp như vậy mà thôi.

Hơn hai mươi chùm tia sángthuần một màu trứng đục tươi sáng, lặng lẽ không một tiếng động, thếnhưng lại mang theo một ý tứ hàm xúc hủy thiên diệt địa khủng bố, chỉtrong khoảnh khắc liền xuyên thấu cả một vùng không gian vũ trụ khổnglồ, đánh úp về phía chiếc Phi thuyền Chiến hạm màu đen rác rưởi đồngdạng thể tích vô cùng khổng lồ kia.

Chỉ trong khoảnh khắc mấy cái chớp mắt, những chùm tia sáng tử vong do Chủ pháo của Hạm đội Liên Bang phóng thích ra, phảng phất đã liền đi tới phía trước cánh cửa sổ mạntàu rồi!

Nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn, thì ngay sau đó liền có thể nhìn thấy một màn chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởi khổnglồ kia sẽ giống như một đầu trâu nước điên cuồng bị vô số những mũi tênnhọn hoắc sắc bén xuyên thấu, nổ mạnh thành từng mảnh nhỏ thê thảm, sauđó bi thảm mà diệt vong.

Nhưng mà ngay tại thời điểm khi nhữngchùm sáng của Chủ pháo Hạm đội Liên Bang còn cách chiếc Phi thuyền màuđen rác rưởi kia khoảng chừng còn 0.04 đơn vị thiên văn, thì chiếc Phithuyền màu đen rác rưởi kia đột ngột chủ động nổ tung!

Toàn bộthân hạm của chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởi vô cùng khổng lồ kia,cùng với vô số những cấu kiện trang bị cấu thành bên trong chiếc Phithuyền Chiến hạm đồng loạt tự động phát sinh ra nổ mạnh. Cả chiếc Phithuyền khổng lồ sau đó dưới tác động nổ tung vỡ tan ra thành sáu, bảykhối thân hạm tàn phá không chịu nổi. Sau đó đám thân hạm tàn phá kialại căn cứ theo một sự tính toán nào đó, dựa theo những quỹ đạo đã đượcthiết kế trước vô cùng hoàn mỹ, ở trong cái phiến không gian kia bắnvăng tung tóe khắp nơi, hướng về một phương hướng nào đó mà bay đi.

Một màn hình ảnh ngay lúc đó, giống hệt như là một quả dưa hấu hình dáng dị dạng đã sớm chín rục ra, bôi trên thân một lớp nước sơn màu đen tuyền,bị một viên đạn với tốc độ cực cao bắn trúng. Viên đạn khủng bố kia saukhi xuyên thấu qua quả dưa hấu, nhìn bề ngoài tựa hồ như đã tạo thànhmột thương tổn phi thường nghiêm trọng, thế nhưng trên thực tế đại đa số những nước dưa hấu đỏ au ngon ngọt lại đại bộ phận cũng còn được bảolưu lại toàn vẹn, rơi rụng xuống khu vực điền dã bên dưới.

o0o

Chi Hạm đội Số IV của Liên Bang cũng không có chú ý đến cái chi tiết nàycủa chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi. Rất nhiều những quân nhân sĩquan cùng với binh lính đều nghĩ rằng cái tràng nổ mạnh kia chính làchiến quả do Chủ pháo công kích tạo thành. Khi nhìn thấy một màn chiếcPhi thuyền màu đen của địch nhân dễ dàng nhẹ nhàng bị phá hủy như vậy,bên trong hai mươi chiếc Phi thuyền Chiến hạm nhất thời bộc phát ra vôsố những tiếng hoan hô vang dội.

Nếu như gã sĩ quan chỉ huy củaHạm đội trước khi cuộc chiến diễn ra chịu khó bỏ thêm một chút thờigian, cẩn thận nghiên cứu một chút chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởikhổng lồ của địch nhân kia, xem được một màn nổ mạnh chủ động lần đó ởTinh vực biên thùy Tây Lâm của đối phương, nghiên cứu cẩn thận cái quátrình gần phân nửa chiếc Phi thuyền khổng lồ như ngọn núi kia hóa thànhmột đóa pháo hoa trong không gian vũ trụ, như vậy hắn nhất định sẽ không phạm phải sai lầm!

Thế nhưng ở trên chiến trường từ trước cho tới bây giờ cũng đều không có chữ nếu!

Gã quan quân tham mưu của Hạm đội trong lúc xác nhận lại tình hình chiếnquả của Hạm đội, rốt cuộc cũng chú ý đến sự khác thường của tràng nổmạnh kia. Hắn nhìn thấy những đoạn thân hạm nhìn qua giống như vô cùngthảm thiết xuất hiện trên màn hình quan sát kia, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.

Những cái thân hạm tàn phá bị vỡ tan kia hẳn là nên biến thành một đống rácrưởi trong vũ trụ, sau này sẽ vĩnh viễn lưu lạc không ngừng bên trongkhông gian vũ trụ, nhưng mà vì cái gì nó lại có tốc độ nhanh chóng đếnnhư vậy cơ chứ? Nếu như nói mấy cái thân hạm này có tốc độ cao như vậylà do uy lực của tràng nổ mạnh kia tạo thành, nhưng mà vì cái gì chúngnó lại còn có thể thay đổi phương hướng cơ chứ?

Lời giải thíchduy nhất đó chính là, những cái thân hạm tàn phá giống như những mảnhrác rưởi này còn có động lực của chính bản thân nó!

Gã sĩ quanchỉ huy của Hạm đội Số IV Liên Bang nghe được lời cấp báo của thuộc cấp, sắc mặt nhất thời cứng ngắc, quay lập tức nhìn về phía màn hình theodõi. Hắn nhìn thấy được cách chỗ Hạm đội một khoảng chừng 7 đơn vị thiên văn, mấy đoạn thân hạm tàn phá của chiếc Phi thuyền địch quân kia,giống hệt như những chiếc Chiến hạm hạng nhẹ tiên tiến nhất của LiênBang, dùng tốc độ cực nhanh mà phóng vọt đi, nhất thời phẫn nộ, đập mộtcái thật mạnh lên bàn chỉ huy.

Những mảnh thân hạm tàn phá mụctiêu đã sớm xẹt qua hàng ngũ Hạm đội bao vây, cho dù hiện tại Hạm đội có khẩn cấp quay đầu lại, cũng căn bản không có cơ hội dùng Chủ pháo Chiến hạm mà nhắm bắn đối phương. Còn đuổi theoNhìn trên phương diện tốc độcủa những cái thân hạm rác rưởi kia mà nói, đây hiển nhiên là điều cuồng dại vọng tưởng mà thôi.

o0o

Sau khi chủ động nổ mạnh,chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởi kia chủ động phân giải ra thành bảyphần thân hạm riêng rẽ. Nhưng mà do bởi vì thân hạm ban đầu vốn dĩ vôcùng khổng lồ, tuy rằng hiện tại đã biến thành bảy phần rời nhau, nhưngmà thể tích của mỗi một phần thân hạm vẫn như cũ phi thường kinh người.

Đám người Hùng Lâm Tuyền đứng bên trong căn phòng phía sau phòng chỉ huyliếc nhìn những vẻ mặt khiếp sợ trên mặt nhau, nghĩ đến một màn quangtrụ màu trắng đục quá mức khủng bố bay sát ngang bên cạnh cánh cửa sổmạn tàu của chính mình, nghĩ đến tràng nổ mạnh mà chính mình đã tận mắtnhìn thấy lúc trước, nghĩ đến cái đoạn thân hạm lúc trước dùng để dụđịch, vì thế cuối cùng đã dưới sự oanh kích đồng loạt của đám Chủ pháoChiến hạm, cuối cùng biến thành một đám tro tàn, mãi một thời gian dàicũng không có bất cứ kẻ nào có thể nói ra bất cứ lời nào cả.

Lúcnày bọn họ rốt cuộc cũng đã hiểu được, vì cái gì lúc trước ở trong cáikhông cảng cũ ở Bách Mộ Đại kia, Hứa Nhạc lại cố tình nhẫn nại chấp nhận chờ đợi nhiều ngày đến như vậy, vì cái gì mà bên ngoài chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm rác rưởi này lại phải khoác lên mình nhiều cái cấu kiện rác rưởi tựa hồ như vô ích không có chút tác dụng gì như vậy, một phen đemchiếc Phi thuyền của chính mình biến thành một tên khất cái báo tốt vôcùng mập mạp đến như vậy.

Hùng Lâm Tuyền đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủn giống hệt như một cái bàn chông trên đỉnh đầu mình, cảm khái nói:

- Càng lớn thì nguy hiểm sẽ càng nhỏ đi, hóa ra những lời nói này của Lão đại cùng với cái phạm trù triết học kia cũng chẳng có chút quan hệ nàocả!

Phân giải ra, dùng một phần thân thể mà dụ địch chính làphương pháp né tránh nguyên thủy nhất trong phương án tác chiến ban đầunhất từ khi Chiến hạm bắt đầu được xây dựng nên. Vô số năm trước đãkhông có bất cứ sĩ quan chỉ huy nào sử dụng đến cả. Nhưng mà chiếc Phithuyền Chiến hạm màu đen rác rưởi này dưới năng lực chống đỡ cùng vớinăng lực tính toán cực kỳ cường đại của Phỉ Lợi Phổ, cùng với sự phốihợp tốc độ cực kỳ khủng bố tạo thành, đã liền dám sử dụng loại phươngthức này mà xông thẳng vào Liên Bang!

Một gã khất cái mập mạp,trên người mặc thêm vô số những cái áo bông dày đặc, giống hệt như mộtcon heo mập, sau đó lại có được một cặp chân động lực cường đại mạnh mẽgiống hệt như là một cặp phong hỏa luân vậy, quả nhiên chính là sự tồntại có khả năng chống bị thương nhất trên thế giới này.

Cánh cửakhoang điều khiển đã mở ra, Hứa Nhạc mặc trên người một bộ y phục bìnhthường chậm rãi đi đến. Trên người hắn mang theo một cái ba lô hành quân to đùng cùng với mấy cái dây ràng trang bị bảo hộ, hướng về phía đámđội viên, nói:

- Ngay lập tức sẽ chạy đến Căn cứ Cựu Nguyệt rồi, chuẩn bị tiến hành công tác đổ bộ tác chiến xuống Tinh cầu S1!

Đám đội viên bắt đầu trầm mặc chuẩn bị khí giới cùng với trang bị cá nhâncủa chính mình. Đạt Văn Tây thì ngồi trên xe lăn, bình tĩnh ngắm nhìnmọi người, quan trọng hơn cả chính là lúc nào cũng ôm chặt cái ba lôhành quân bên cạnh mình.

Bên trong cái ba lô toàn bộ cũng đều lànhững cái thẻ bài thân phận bằng kim loại cảm đám đội viên Tiểu đội 7 đã chết trước đây. Căn cứ vào công tác thống kê, nếu như tính rằng mỗi một gã đội viên trong căn cứ Quân đội tiền tuyến Liên Bang bị điều gia nhập vào Tiểu đội NTR chịu chết, như vậy trong tràng âm mưu tại Chiến khuTây Nam của Liên Bang, đã trực tiếp làm cho tổng cộng ba mươi mốt gã đội viên Tiểu đội 7 tử vong.

Hiện tại Liên Bang đã ở trước mắt, giahương đã ở trước mắt, bầu không khí bên trong khoang thuyền nhất thờitrầm mặc mà ảm đạm nghiên nghị. Bởi vì lần này đám người bọn họ khôngphải lấy thân phận là anh hùng chiến đấu mà quay về, mà là lấy thân phận của người làm phản mà trở về. Bọn họ trở về cũng không phải là về đâynghỉ ngơi sau khi chiến đấu, cũng không phải vì muốn gặp lại người nhà,cũng không phải bởi vì được hưởng thụ lời hoan hô tán thưởng của mọingười, mà là về để báo thù.

Hứa Nhạc trầm mặc ngắm nhìn những gãnam nhân đang ngồi bên trong khoang thuyền, nhìn thấy mấy gã nam nhânchỉ có ít ỏi lẻ tẻ mấy người đã liền dám hướng về phía Chính phủ LiênBang bắn ra viên đạn báo thù, đột nghĩ nghĩ thấy trong lồng ngực chợttràn ngập lên một cỗ tình tự bi tráng hùng hồn.

Hắn hít mạnh một hơi thật sâu, nghiêm trang hỏi:

- Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Đám đội viên biểu tình cực kỳ nghiêm túc nghiêng người cúi đầu chào một cái, trầm giọng hồi đáp:

- Đã chuẩn bị sẵn sàng!

o0o

Sau khi nhận được tin tức báo cáo chặn đánh thất bại tại Tinh vực Vẫn Tháido Hạm đội Số IV truyền về, các ban ngành trong Chính phủ Liên Bang liền một lần nữa vận chuyển với tốc độ cực cao.

Căn cứ Cựu Nguyệt,thân là đạo phòng tuyến vũ trụ cuối cùng của Tinh cầu S1, trên bề mặttràn ngập một màu sắc đất đá vàng vọt, đầy những phiến đá lớn, hoặc lànhững hạt cát mịn nhỏ, vào lúc này những đám bụi mù sớm đã không cònphun bắn tung tóe khắp nơi nữa. Những cái nắp đậy nặng nề bằng hợp kimsớm đã mở hết cả ra. Hơn mười đạo ống dẫn sâu hun hút, tối om om giốnghệt như mười cái giếng dầu khổng lồ đã hoàn toàn lộ ra trên mặt đất, hắn ngay phương hướng vũ trụ mà chỉa thẳng tới.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương sớm đã tính toán ra quỹ tích vận hành của Phi thuyềnđịch quân, thậm chí có thể tính toán chính xác ra được mỗiquỹ đạo dichuyển cực nhỏ của mỗi một đoạn thân hạm trong số bảy cái thân hạm kia.Bất luận là nhân vật mục tiêu đang ẩn nấp bên trong đoạn thân hạm nào,cũng đều sẽ bị những luồng lửa đạn mãnh liệt này phá hủy hoàn toàn.

Những họng pháo trang bị trên bề mặt Căn cứ Cựu Nguyệt này cũng không phải là những loại Pháo phòng không bình thường, mà là loại Chủ pháo Quangnăng!

Kích phát cái loại Chủ pháo Quang năng Tinh hệ có uy lựclớn nhất toàn bộ Quân đội Liên Bang, đối với Liên Bang hiện tại đang lâm vào tình trạng dần dần thiếu thốn tài nguyên quặng mỏ mà nói, chính làmột loại gánh nặng lớn nhất. Vì nhằm tăng cao trình độ phát huy năng lực cơ động cùng với lực sát thương của loại Chủ pháo Quang năng này lênđến mức độ lớn nhất, cho nên nó chưa từng bao giờ được lắp đặt trên căncứ mặt đất cả.

Trên bề mặt của Căn cứ Song Nguyệt từ trước chođến bây giờ cũng chưa bao giờ có trận địa phòng ngự hướng về phía vũ trụ như thế này. Trước khi cái chi Hạm đội U Linh của Đế Quốc bên kia cóthể xuyên qua thông đạo không gian Hành lang Gia Lý kia, cho tới bây giờ cũng không có bất cứ một chi Hạm đội Đế Quốc nào có năng lực tiến sátđến Thủ Đô Tinh Quyển của Liên Bang cả.

Mãi cho đến lúc sau khichiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào kia bị tập kích nổ tung, cảm thụ được mộtsự uy hiếp cực kỳ cấp bách, Chính phủ Liên Bang mới bắt đầu ở trên Căncứ Song Nguyệt tiến hành lắp đặt một trận địa hỏa lực phòng không cực kỳ cường đại.

Hơn nữa trong khoảng thời gian ba năm này, bên phíaChính phủ Liên Bang đã không tiếc hao phí một lượng tiền của đầu tư cựclớn, mạnh mẽ đè nén những phản đối bên phía Nghị viện, ở trên hai khucăn cứ Tân Nguyệt cùng Cựu Nguyệt tiến hành lắp đặt hai trận địa phòngkhông Chủ pháo Quang năng uy lực khủng bố nhất này.

Đối với những dân chúng Liên Bang tỏ vẻ hoài nghi, bên phía Chính phủ Liên Bang đưara lời giải thích chính là mấy cái hao tổn của cải khổng lồ nhằng thiếtkế những kiến thiết quân bị này chính là muốn đối kháng với sự xâm lượccủa đám người Đế Quốc vô sỉ. Thế nhưng những quan viên cao tầng bêntrong Chính phủ Liên Bang viết được nội tình mà nói, thì lại phi thườngrõ ràng công tác kiến thiết hai khu căn cứ phòng không Chủ pháo Quangnăng này, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là muốn nghênh đón sự trở vềcủa gã nam nhân có cặp mắt ti hí nào đó cùng với chiếc Phi thuyền Chiếnhạm khủng bố năm đó…

Đó chính là bởi vì một ngày hôm nay!

o0o

Trong sự chờ đợi khẩn trương lo lắng của đám quan quân sĩ quan binh lính trên Căn cứ Cựu Nguyệt, dưới sự chăm chú lo âu quan sát cùng chờ đợi tin tức của Chính phủ Liên Bang, chiếc Phi thuyền Chiến hạm màu đen rác rưởikhiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi cùng với áp lực kia, rốt cuộccũng chở theo cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí đã rời đi suốt ba nămtrời trở về!

Nhưng mà khi chiếc Phi thuyền Chiến hạm màu đen rácrưởi kia xuất hiện ở trong mắt đám quân nhân Liên Bang, xuất hiện trênmàn hình lớn phía sau bục diễn thuyết của Tổng thống tiên sinh, cũngkhông có bao nhiêu người có thể nhận ra đó chính là chiếc Phi thuyền Bacánh hạm kiêu ngạo năm xưa.

Cũng không phải là bởi vì chiếc Phithuyền Chiến hạm kia hiện tại đã biến thành bảy đoạn thân hạm khác nhau, mà là bởi vì bảy đoạn thân hạm riêng rẽ kia khi bay tới điểm cách khuCăn cứ Cựu Nguyệt một khoảng ba đơn vị thiên văn, ngay trước khi tiếnvào tầm công kích của trận địa phòng không mặt đất của Căn cứ CựuNguyệt, lại một lần nữa phát ra một tràng nổ mạnh khủng bố!

Mấyngàn khối mảnh nhỏ của chiếc Phi thuyền, giống hệt như vô số những khốitảng đá chằng chằng chịt chịt, hoàn toàn không thèm để ý đến trận địaChủ pháo dày đặc khủng bố trên bề mặt Căn cứ Cựu Nguyệt, cứ như vậy màbình thản bay qua.

Bên trong tầng khí quyển của Tinh cầu S1, vôsố những khối mảnh vỡ nhỏ dùng tốc độ cực cao gào thét mà lao xuống, kéo theo mấy ngàn cái đuôi ánh sáng lóa mắt xinh đẹp, giống hệt như mộttràng mưa sao băng vô cùng đồ sộ vậy, thiêu đốt phừng phực mà nhanhchóng lao xuống.

Từ bên ngoài không gian mà nhìn lại, phảng phấtnhư ở bên trên bề mặt của cái Tinh cầu hắc ám này đã nở ra một đóa pháohoa cực kỳ xinh đẹp vậy!

Một đóa pháo hoa vô cùng xinh đẹp, vô cùng khổng lồ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.