Hứa Nhạc quả thật rất hân thưởng Lâm Bán Sơn, sự hân thưởng này của hắncũng không phải là cái loại cảm giác nhìn mà kính sợ giống như những gãthanh niên đệ tử đời thứ hai của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang như là LâmĐấu Hải mỗi lần nhìn thấy Lâm Bán Sơn, mà là một loại cảm giác hânthưởng hướng tới nhàn nhạt đối với một loại khí độ đặc thù mà chính mình không có cách nào đạt được.
Năm đó ở trên toa xe của tàu hỏa cao tốc Cao Thiết từ Đặc khu Thủ Đô đi Cảng Đô, lần đầu tiên nhìn thấy cáigã nam nhân hai vai bằng phẳng như dãy núi kia, thì Hứa Nhạc cũng chỉ là một gã Chủ quản Kỹ thuật bình thường của Công ty Cơ khí Quả Xác, mà đối phương thì đã là một nhân vật truyền kỳ, đã phá cửa mà đi suốt hơn mười năm trời, dùng bản lĩnh cùng với quả đấm của chính mình mà đánh ra mộtmảnh thiên hạ rộng lớn.
Trong thời gian mấy năm sau đó, ngẫunhiên có mấy lần giao tiếp qua lại, Hứa Nhạc từ một gã chủ quản kỹ thuật nhỏ bé biến thành một gã trọng phạm của Liên Bang, sau đó lại biếnthành người nối nghiệp của Quân Thần lão nhân gia, thì Lâm Bán Sơn lạivẫn như cũ là Lâm Bán Sơn kia, giữa hai người bọn họ vẫn là một sự chênh lệch, tựa hồ như là đã nhìn thấy không quá mức rõ ràng như là trước đây nữa.
Nhưng mà hắn không thể không thừa nhận rằng, cái loại khíphách trên người cái gã nam nhân kia quả thật như là trời sinh mà có,chỉ cần đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498388/quyen-4-chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.