Chương trước
Chương sau
Vào một ngày cuối cùng của năm 75 Hiến lịch 37 Liên Bang, Lợi Tu Trúcchính thức đội lên cái mũ quả dưa màu đen tròn xoay trên đầu. Cái mũ quả dưa này cũng không có quá to lớn, thế nhưng đội lên trên đầu hắn, đemcái bóng râm dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn vô cùng của hắn, nhất thời đem tất cả những cảm giác sắc bén mạnh mẽ lợi hại đều hoàn toàn chegiấu hết đi, chỉ còn lại một loại cảm giác trầm ổn, ôn hòa, ít nói…

Đồng thời trong lúc đó, tại Tinh vực Bách Mộ Đại xa xôi, trên khỏa Tinh cầuBa Phổ Tinh phồn hoa náo nhiệt nhất Bách Mộ Đại, Thủ tịch Trợ lý BộThương Nghiệp Liên Bang, Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, cũng đội lên trên đầumột cái mũ tròn làm bằng những cánh hoa lan tươi xinh đẹp vô cùng, chậmrãi đi thăm thú khắp nơi.

Bên cạnh ông ta, gã thương nhân buônlậu súng ống lộ ra vẻ mặt nịnh nọt vô cùng, hướng về phía vị khách quýmà không ngừng giới thiệu:

- Đây chính là địa phương có phong vị tuyệt vời nhất trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh a!

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh vừa lòng đưa tay lên điều chỉnh lại một chút cái mũsang quý trên đầu mình. Bóng khuất của cái mũ rộng vành dừng lên trêndung nhan cực kỳ bình thường của ông ta, làm rõ ràng một mảnh ngạo nghễđắc ý không chút nào che giấu trên khuôn mặt ông ta.

Kể từ saukhi sự kiện đổ máu tại Nam Khoa Châu xảy ra cùng với Kênh tin tức Đàitruyền hình Liên Bang gặp chuyện không may, bên phía Chính phủ Liên Bang bắt đầu dùng một loại thái độ nghiêm túc từ trước đến giờ chưa từng cómà đối đãi với vị nam nhân có hai bả vai vững chắc như núi kia.

Bên phía Chính phủ cũng đồng thời gia tăng sự truy nã ráo riết đối với đámngười Trương Tiểu Hoa, mặt khác đồng thời cũng gia tăng thêm sự tiếp xúc trợ giúp đối với các thế lực bản thổ tại Bách Mộ Đại, hy vọng từng bước từng bước một xâm thực đi căn cơ cường đại của Lâm Bán Sơn tại nơi này.

Cái công tác này đến nay đã được tiến hành hơn mười ngày trời rồi. Lần nàyĐịch Tạp Nhĩ tiên sinh đến đây chính là muốn đối với cái công tác lầnnày hạ xuống một dấu chấm tròn kết thúc hoàn mỹ, nghiệm thu thành quả,sau đó thuận đường thể nghiệm một chút sự hưởng thụ phong thổ nhân tìnhcùng với cái trang viên nghỉ dưỡng vừa mới được người ta kính tặng trênTinh cầu Ba Phổ Tinh xinh đẹp này…

Gã sinh viên năm đó của Sởluật sư Sự vụ Mạt Bố Nhĩ, sau hai mươi năm trôi qua đã biến thành một gã quan viên cao cấp trung niên bộ dáng béo phệ phúc hậu. Điều duy nhất mà Địch Tạp Nhĩ tiên sinh không có thay đổi ó chính là lòng trung thànhcùng với sự kính sợ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi đối với Mạt Bố Nhĩtiên sinh.

Lần này lên đường chấp hành nhiệm vụ bí mật quan trọng mà đích thân Tổng thống tiên sinh đã tự mình gặp riêng giao phó, ông ta vốn cần phải nên biểu hiện càng thêm cẩn mật cùng với nghiêm túc hơn a…

Nhưng mà cái cảm giác được một đám đại nhân vật của Bách Mộ Đại vây quanh lấy lòng nịnh nọt, cảm thụ thật sự là tốt như vậy a! Ông ta tuyệt đối không ngại chấp nhận hưởng thụ thêm một chút cái gọi là phong tình như thếnày. Bởi vì cái gọi là phong tình này, ngoại trừ cái mũ xòe hoa lan sang quý trên đỉnh đầu của ông ta ra, còn có thêm rất nhiều thú vui hưngphấn khác nữa a!

Đoàn xe sang trọng thong thả chạy qua một vàicon đường lớn trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh, phía trên tầng khí quyển mơ hồcó thể nhìn thấy được một tầng sóng điện từ loại bỏ sóng xạ tuyến phóngxạ, đem ánh quang huy của khỏa Hằng tinh xa xa biến thành một tầng màulam nhàn nhạt. Tất cả các tòa kiến trúc đủ các loại phong cách quái dị ở bốn phía xung quanh dưới ánh lam quang chiếu rọi, nhìn qua có vẻ đặcbiệt quỷ dị cùng với u mị.

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh ngắm nhìn những phong cảnh kỳ lạ tha hương bên ngoài cửa sổ xe, lắng nghe báo cáo củagã thuộc cấp bên cạnh mình, trong lòng im lặng cảm khái. Nghe nói Tinhcầu Ba Phổ Tinh trong truyền thuyết là có được những sòng bạc nhiều nhất cùng với những vũ nữ xinh đẹp nhất trong toàn bộ vũ trụ này a. Như thếnào mà dọc theo con đường đi lại nhìn không thấy những cái màn hình chớp động những hình ảnh đám nữ nhân mông to chân dài nhảy múa trên các mànhình quảng cáo lớn cơ chứ?

Xem ra bởi vì cái tràng chiến tranhchết tiệt này, cho nên thậm chí ngay cả bên phía Bách Mộ Đại cũng đã bịảnh hưởng đến, mà biến thành tiêu điều hoang vắng hơn trước rất nhiều.

- Hạm đội Số 7 của Liên Bang đã tiến hành phong tỏa ba cái Thông đạoKhông gian chủ chốt từ Bách Mộ Đại liên thông với lãnh thổ Liên Bangrồi. Những công ty xí nghiệp dưới tay của Lâm Bán Sơn muốn cùng với bênphía Liên Bang tiến hành giao dịch, đã trở nên phi thường khó khăn rồi.Trong khoảng thời gian hai tháng gần đây, đường dây cung cấp tài chínhcủa bọn họ đã sắp sửa bị đứt đoạn!

Gã thuộc cấp nhìn thấy nhữngsố liệu ghi chép trong bản tài liệu điện tử trong tay mình, ngữ khí cóchút khẩn trương, nhanh chóng báo cáo:

- Bên phía Quân khu III đã âm thầm vận chuyển đến Bách Mộ Đại hai nhóm súng ống đạn dược lớn.Trong khoảng thời gian gần đây trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh đã liên tục xảy ra mười bảy tràng tranh chấp có vũ khí. Đám thủ hạ của Lâm Bán Sơn trên này đã tử vong vô cùng thảm trọng!

- Cứ từng bước tiếp cận, từng bước tiêu diệt! Cậu làm tốt lắm! Ha ha ha…

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh hưng phấn cười lớn, cảm khái nói:

- Ta mãi vẫn luôn cho rằng, một đám phần tử hắc đạo không ngờ lại có canđảm dám cùng với Liên Bang đối kháng! Thật sự là quá mức khí phách a!Những kẻ đó đáng chết ngàn vạn lần!

- Vẫn còn có hai đường dâymậu dịch quan trọng nhất vẫn còn nằm trong tay của đám người Lâm BánSơn! Hơn nữa còn có quyền khống chế thế giới ngầm của năm Cục lớn trêncác Tinh cầu Bách Mộ Đại bên này, hiện tại vẫn còn đang nằm trong giaiđoạn tranh đoạt kịch liệt. Chỉ cần sau này có thể thành công khống chếđược hai đường dây mậu dịch này, như vậy về sau Chính phủ có thể khôngcần phải lo lắng gì bên này nữa!

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh nở nụ cười trào phúng nói:

- Đây chính là tiết mục đặc biệt về một vị Thổ Hoàng Đế Bách Mộ Đại sụp đổ mà các người an bày cho ta xem hay sao?

o0o

Đoàn xe sang quý dưới sự hộ tống của một đám xe hắc đạo dừng lại bên ngoàiHội sở Hạ Uy Di nổi tiếng nhất trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh. Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược xú danh rõ ràng vang dội khắp toàn bộ BáchMộ Đại kia nhanh chóng bước xuống, chạy sang phía bên kia của chiếc xe,vô cùng cung kính đích thân mở cửa xe, một phen đón Địch Tạp Nhĩ tiênsinh bước xuống.

Trên cái màn hình tinh thể lỏng to lớn ở phíatrên cánh cửa của Hội sở không ngừng xuất hiện các hình ảnh các vũ nữ ăn mặc hở hang không ngừng nhảy múa kích thích…

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh đứng bên cạnh chiếc xe, có chút khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:

- Chính là ở trong này à?

- Đúng vậy, Địch Tạp Nhĩ tiên sinh!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược kia hạ giọng nịnh nọt giải thích:

- Tuy rằng Lâm Bán Sơn đã rời khỏi Bách Mộ Đại nửa năm trời rồi, nhưng mà lại để lại ở trong này một con chó dữ. Trên thực tế chúng ta mãi vẫnluôn nghĩ rằng cái con chó dữ này vốn không có chủ nhân, không nghĩ đếnđối diện với cái cục diện như thế này, cái con chó điên kia không ngờlại vì Lâm Bán Sơn mà nơi nơi cắn người!

- Chỉ cần buổi tối ngàyhôm nay có thể một phen đem con chó dữ này hoàn toàn xóa sạch, nắm đượcquyền khống chế hai đường dây mậu dịch cuối cùng, cùng với quyền khốngchế khu vực thế giới ngầm ở nơi này, như vậy toàn bộ Bách Mộ Đại cũng đã hoàn toàn là của ngài rồi!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược bộ dáng vô cùng khiêm tốn, khom người hạ thấp giọng nói.

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh có chút khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Chú ý một chút, không phải là của ta!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược nở nụ cười xấu hổ, bàn tay đưa lên vỗ nhẹ lên miệng mình một cái, nói:

- Coi như là tôi lỡ miệng nói bậy đi! Bách Mộ Đại từ nay về sau sẽ trởthành lực lượng ủng hộ kiên định nhất đối với Tổng thống tiên sinh!

- Nói vậy cũng không đúng!

Địch Tạp Nhĩ tiên sinh nghiêm túc sửa lời:

- Căn cứ vào Đệ Nhất Hiến Chương, thì Bách Mộ Đại có được nền độc lập tựchủ hoàn toàn! Bách Mộ Đại vĩnh viễn là thuộc về người của Bách Mộ Đại.Tôi chỉ là đại biểu cho Chính phủ Liên Bang cùng với Tổng thống tiênsinh, đối với những chuyện tình ở nơi này thể hiện sự quan tâm cùng vớithân thiết nhất mà thôi!

o0o

Mười mấy gã phần tử võ trangnắm trong tay những súng ống quân dụng của Quân đội Liên Bang, tỏa rachiếm cứ bốn phía xung quanh cánh cửa đi vào khu Hội sở, bảo vệ xungquanh đám người, nhanh chóng tiến vào trong hội trường của Hội sở.

Sau khi tiến vào trong hội trường, tất cả những người giữ súng ống trongtay đều bị bọn họ lễ phép mà thỉnh đi ra ngoài hết. Địch Tạp Nhĩ tiênsinh cùng với gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược kia thì lại trực tiếp đi đến hàng ghế cao nhất bên trong hội trường mà ngồi xuống.

Nhìn xuống cái võ đài quyền anh rộng lớn được những ngọn đèn chiếu sángchoang ở giữa khu vực hội trường rộng lớn, Địch Tạp Nh tiên sinh khẽ lắc lắc đầu, không chút nào che giấu vẻ chán ghét trên mặt mình, nói:

- Không ngờ lại dựa vào đấu võ đài sinh tử mà xác định quyền sở hữu đường dây mậu dịch cùng với khu vực quản lý… Cái đám người Bách Mộ Đại cácngười thật sự là quá mức ngây thơ mà!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược có chút xấu hổ đáp lời:

- Thế giới ngầm cũng có những quy củ riêng của thế giới ngầm. Quả thật là có chút thô cuồng mạnh mẽ một chút, còn phải xin ngài tha thứ nhiều hơn một chút a!

o0o

Cuộc thi đấu quyền anh chính thức bắt đầu!

Trên võ đài, hai gã nam nhân khí tức mạnh mẽ tàn nhẫn giao thủ với nhau cũng không vượt quá hai mươi giây đồng hồ. Cánh tay mang theo cặp găng taybảo hộ màu đen tuyền của một gã nam nhân trong đó nhanh như tia chớpđánh thẳng vào cằm của đối thủ. Ngay sau đó, hắn tiến lên phía trước một bước, tiến cận sát vào đối phương, dùng đầu gối hung hăng thúc thẳngvào trong bụng của đối thủ.

Cả toàn bộ hội trường phảng phất nhưlà đều nghe được thanh âm của một thứ gì đó bị gãy rời. Trái tim của các khán giản bên dưới nhất thời như bị bóp chặt, đều đồng thời phát ra một tia hít thở chỉnh tề.

Nhìn thấy gã quyền thủ thất trận cả ngườitoàn là máu được hai gã nhân viên dùng cáng khiêng ra ngoài, tuy rằngbiết rõ ràng là bên mình thắng lợi, nhưng mà trên mặt của Địch Tạp Nhĩtiên sinh vẫn như cũ toát ra thần sắc chán ghét nồng đậm. Ông ta lắc lắc đầu, nói:

- Thật sự là dã man, nguyên thủy, mông muội mà!

Gã thương nhân buôn lậu súng ống đạn dược cười cười quay đầu sang chỗkhác. Cặp mắt tràn ngập thần sắc nịnh nọt của hắn nhất thời trở nên vôcùng bình tĩnh, yên lặng nhìn chằm chằm sang lô ghế ở phía đối diện.

Hắn cũng không có hoàn toàn nói hết sự thật cho Địch Tạp Nhĩ biết. Sở dĩbuổi tổi ngày hôm nay hắn lựa chọn dùng phương thức thi đấu quyền anhsinh tử ngây thơ như thế này để quyết định cái loại sự tình quan trọngnhư thế, chính là bởi vì hắn đã bị cái con chó dữ kia cắn khiến cho cảngười toàn là thương tích, bị cắn đến mức hắn cũng phải kinh sợ.

Mặc dù có được sự trợ giúp mạnh mẽ từ bên phía Liên Bang, tuy rằng biết rõràng có thể sẽ một phen nhìn thấy cái con chó dữ kia bị đánh chết, nhưng mà ai cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi, cái con chó dữ kia khôngngờ lại còn có thể chống đỡ mãi cho đến hiện tại vẫn còn sống khỏe, hơnnữa lại còn hung hăng lộ ra hai hàm răng trắng hếu tràn đầy những cáirăng sắc nhọn, lộ ra vẻ khủng bố nhe răng nhìn chằm chằm về phía mìnhnhư thế…

Cái gã nam nhân đang ngồi trên cái hàng ghế đối diện kia tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt mà đối phương quẳng ném lên ngườimình, chậm rãi nheo nhẹ mắt lại. Hắn nhẹ nhàng tháo xuống cái băng vảiđang băng trên cái vai phải bị thương của mình, chậm rãi đứng thẳngngười dậy, hai tay gác lên trên lan can.

Hắn chậm rãi mở ra đôimôi bởi vì không còn chút máu mà trở nên tái nhợt vô cùng, lộ ra hai hàm răng bởi vì khói thuốc lá mà trở nên vàng khè, chậm rãi nhếch miệng nói ra lời nói khinh miệt:

- Tam Pháo, ngày hôm nay tao còn muốn con mẹ nó thượng đài một lần nữa!

Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, ôn nhu, thế nhưng trong giọng nói lại lộ ramột tia hàn ý khiến cho kẻ khác cảm thấy rét lạnh vô cùng. Hắn chốngmạnh hai tay lên trên lan can, ánh mắt nheo chặt lại, giống hệt như mộtđầu dã thú đang lâm vào tuyệt cảnh, giương mắt nhìn chằm chằm vào cổhọng của gã thợ săn, miệng lộ ra hai hàng răng nanh sắc bén nhất củachính mình!

Từ Đông Lâm chạy đến Bách Mộ Đại, sự mạnh mẽ ngangngược của Lý Duy vĩnh viễn chưa bao giờ thay đổi, phảng phất vẫn giốnghệt như năm đó… Là cái gã thủ lĩnh cô nhi năm đó chỉ cần dùng một thanhdao găm liền dám quét ngang toàn bộ phố Chung Lâu trên Tinh cầu ĐôngLâm!

Chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt, bộ áo khoác màu đen bạc màu khoác hờ bên ngoài, mái tóc đen xơ rối nhẹ nhàng phiêu dung theo mỗimột cử động. Hai gò má bởi vì không một chút máu mà nhìn qua tái nhợt vô cùng, tất cả cùng pha trộn một chỗ với nhau, làm gia tăng thêm vài phần mị lực nhàn nhạt. Nhất là một tia nụ cười tàn nhẫn lãnh khốc hé nở trên khóe môi kia, khiến cho rất nhiều người lần đầu tiên gặp mặt Lý Duy,cũng đều sẽ có một chút khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi.

Máu tươi từ trong miệng vết thương vỡ toang không ngừng chảy ra, một phen đemmột góc của cái áo sơ mi màu xám tro nhạt nhuộm thành một màu đen sẫmcực kỳ chói mắt. Lý Duy híp chặt cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào hàng ghế ở phía đối diện mình. Hắn cũng không phải là đang nhớ lại một màn hìnhảnh đấu súng cụ thể vào hai người trước đây, mà là muốn xác nhận lại một chút xem cái gã đại biểu của Chính phủ Liên Bang kia có phải đúng nhưtin tức tình báo là đang ngồi trên hàng ghế đó hay không.

Gã cônhi Đông Lâm năm đó một thân một mình đi đến Bách Mộ Đại, dùng thời gian chỉ vài năm trời đã bồi dưỡng ra một đám thuộc cấp trẻ tuổi nhưng cựckỳ trung thành, ở trong thế giới ngầm tại Bách Mộ Đại này cũng có đượcmột cái thanh danh không tệ, thế nhưng hắn vẫn như cũ không có đủ tưcách ngồi lên hàng ghế đại biểu cho quyền lực cao nhất tại Bách Mộ Đạikia.

Danh tiếng của hắn chính là đến từ cái bang phái kia, cùngvới cái tên cực kỳ cổ quái của bang phái, bang phái của hắn tên là CôNhi Bang! Những thành viên mà Lý Duy tiếp nhận vào bang phái này toàn bộ đều là những gã cô nhi không cha không mẹ tại thế giới ngầm Bách MộĐại. Người nhà của những đứa cô nhi này đại bộ phận đều là chết bêntrong những tràng báo thù hắc ám liên miên không ngừng trong thế giớingầm Bách Mộ Đại.

Đây chính là một sự cổ quái bị rất nhiều ngườitrong đám hắc bang cười nhạo. Tại Bách Mộ Đại tuy rằng vô cùng hỗn loạn, nhưng mà những đám cô nhi chân chính một cái người nhà cũng đều khôngcó thì lại là không có quá nhiều. Nếu như Lý Duy mãi luôn kiên trì vớicái loại quy tắc cổ quái này của hắn, thì Cô Nhi Bang vĩnh viễn không có khả năng lớn mạnh được.

Nhưng mà bất cứ chuyện tình gì thì cũngđều có sự thay đổi. Cái gã Thủ lĩnh Lý Duy của Cô Nhi Bang, dưới sự cười nhạo suốt mấy năm trời của mọi người kia, âm thầm lặng lẽ phát triển,cho đến ngày hôm nay, khi hắn giáp mặt cái gã Quý Hỏa, đầu lĩnh của giới thương nhân buôn lậu súng ống đạn được Bách Mộ Đại, kẻ năm xưa là người cười nhạo hắn lớn nhất, lại không có bất cứ kẻ nào nghĩ thấy là chuyệnkhông thể tinh nổi, nghĩ thấy hắn chính là đang muốn chết.

Bởi vì hiện tại trong toàn bộ Bách Mộ Đại này, thậm chí là cả những đám đạinhân vật lợi hại nhất trong đó nữa, cũng đều không có bất cứ kẻ nào dámxem thường hắn nữa. Tất cả bọn họ đều đã bị cái tên tiểu tử vốn dĩ vôdanh lặng lẽ, thế nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến thành một đầu chóhoang có vẻ vô cùng mạnh mẽ điên cuồng cùng với ngoan lệ âm độc này dọacho kinh ngạc vô cùng.

o0o

Những đại nhân vật có tư cáchngồi trên hàng ghế đầu kia, tất cả đều là những nhân bá chủ có thế lựcmạnh mẽ vô cùng bên trong Bách Mộ Đại này. Ví dụ như cái gã thương nhânbuôn lậu súng ống đạn dược tên gọi là Quý Hỏa kia. Tuy rằng bình thườnghắn ở trước mặt Địch Tạp Nhĩ giống hệt như một con chó nhỏ hiền lànhthích vẫy đuôi nịnh hót, nhưng mà năm đó chỉ dựa vào cái tên của hắnthôi, liền đủ có thể dọa khiến cho tất cả đám trẻ con trên Tinh cầu BaPhổ Tinh cũng đều khóc thét.

Những người giống như là Quý Hỏa vậy có đến vài vị, tất cả bọn họ đều là thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại.

Không có tên gọi tổ chức chính thức gì cả, hội đồng lãnh đạo tại Bách Mộ Đại thì cứ gọi là Hội nghị Bách Mộ Đại.

Cái phiến Tinh vực Bách Mộ Đại này bởi vì trong quy định của Đệ Nhất HiếnChương là một địa phương bị hạn chế của Liên Bang. Bản thân là một khuvực nhân loại tập trung tụ cư cực kỳ đặc thù trong vũ trụ, nơi này ngoại trừ sòng bạc, xưởng sản xuất thuốc phiện, kỹ viện… ra, vẫn như cũ cầncó trường học, cần có bác sĩ, cần có công nhân… vẫn như cũ cần có trậttự. Nhưng mà nơi này có pháp luật lại không có quan tòa, càng không cócái gì mà cảnh sát.

Duy trì trật tự, chế định cùng với tổ chức quy tắc, chính là Hội nghị Bách Mộ Đại!

Mãi cho đến một ngày đầu xuân một năm nào đó trước đây, một gã nam nhânLiên Bang bả vai trầm ổn như sơn nào đó đột nhiên xuất hiện tại Bách MộĐại. Bắt đầu từ lúc đó trở đi, thì Hội nghị Bách Mộ Đại vẫn như cũ còntồn tại. Tất cả các quy tắc trước đây Bách Mộ Đại đã chế định, nhữngngười nắm trong tay cái trật tự kia, lại biến thành công cụ trong tay vị Quân vương thế giới ngầm kia.

Lâm Bán Sơn năm đó lấy thân phậnmột đệ tử thế gia nghèo túng lưu lạc khắp nơi, cuối cùng đi vào Bách MộĐại, trầm mặc quan sát cùng với chuẩn bị mọi việc suốt thời gian ba nămdài, sau đó trong một đêm xuân phong say mê nào đó đột nhiên mạnh mẽ nổi dậy, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi một tháng thôi liền có thể thành lậpnên một cái trật tự hoàn toàn mới.

Một gã nam nhân Liên Bang trởthành một vị Quân vương thế giới ngầm mạnh mẽ không ai bì nổi tại BáchMộ Đại. Đây chính là một chuyện tình không thể nào tin nổi. Nhưng mà Lâm Bán Sơn lại có thể làm được, hơn nữa lại là theo lẽ thường đương nhiên, khiến cho tất cả các thế lực phản đối bên trong Hội nghị Bách Mộ Đạikhông ai có thể nói được lời nào, cũng không dám nói bất cứ lời nào.

Nửa năm trước đây, gã Quân vương thế giới ngầm của Bách Mộ Đại đã rời khỏiBách Mộ Đại. Đám thần tử đầu hàng đã bị hắn áp chết nhiều năm trời naybắy đầu xuất hiện một vài tâm tư không an phận…

Trước kia Lâm Bán Sơn cũng đã từng rời khỏi Bách Mộ Đại mấy lần, hơn nữa cũng đã từng ởlại bên trong Liên Bang một khoảng thời gian khá dài. Nhưng mà khi đóđám đại nhân vật bên trong Hội nghị Bách Mộ Đại cũng tuyệt đối không dám có chút khinh động nào cả, bởi vì mặc dù Quân vương rời đi, nhưng mà uy thế cùng với lực lượng thì vẫn như cũ còn tồn tại.

Nhưng mà lầnnày thì lại không giống với trước kia! Lần này lúc Lâm Bán Sơn rời đicũng đồng thời mang theo Hàn Sở, mang theo tuyệt đại bộ phận những gãthuộc cấp tinh nhuệ trung thành nhất của hắn, thế nhưng lại cũng khôngcó điều động Trương Tiểu Hoa quay trở về trấn giữ đại bản doanh.

Vị Quân vương đã mang theo đại bộ phận quân đội trong tay mình rời khỏicung điện, vị Đại quản gia Hàn Sở sắc mặt tái nhợt thích mặc quần áo màu đen so với ma quỷ còng đáng sợ hơn cũng đã đi rồi, vị Nhị quản giaTrương Tiểu Hoa trầm mặc lãnh lệ lại giết người không chớp mắt kia cũngkhông có quay trở về, chỉ cần ba chuyện này thôi liền đã đủ để cho kẻkhác phải động tâm rồi, huống chi bọn họ lại phi thường rõ ràng nguyênnhân chân chính vì sao mà Lâm Bán Sơn lại một phen đem toàn bộ lực lượng của chính mình điều động đi hết như vậy.

Cùng với Chính phủ Liên Bang tiến hành đối kháng, cho dù là bất động như Lâm Bán Sơn cũng phảidốc hết toàn lực mà tạo thành hành động lôi đình, như vậy không phảichính là cơ hội tốt nhất để cho đám người tại Bách Mộ Đại này ngo ngoexuất động hay sao?

Không có bất cứ kẻ nào xem trọng tiền cảnh của việc Lâm Bán Sơn quay về Liên Bang lần này. Cùng với Chính phủ LiênBang cực kỳ cường đại đối kháng, cho dù là kẻ đó có cường đại đến thếnào đi chăng nữa cũng không hề có bất cứ cơ hội chiến thắng nào cả. Càng có thêm nhiều người kiên định mà sung sướng cho rằng Lâm Bán Sơn cănbản không có khả năng còn sống sót mà quay trở lại Bách Mộ Đại một lầnnữa.

Huống chi bên phía Chính phủ Liên Bang lại một mực luôn âmthầm trợ giúp bên này, Bách Mộ Đại bên này chính là căn cơ của Lâm BánSơn, chính là nguồn vốn mạnh mẽ để cho vị Quân vương thế giới ngầm nàycó gan cùng với Chính phủ Liên Bang đối kháng. Nếu như một phen đem toàn bộ căn cơ tại Bách Mộ Đại của hắn đánh cho tan nát, như vậy thì bọn họđã xâm nhập vào bên trong lãnh thổ Liên Bang liền biến thành một cây đại thụ không có gốc rễ, như một dòng suối không có nguồn nước, liền khôngthể chống đỡ được bao lâu.

Đây chính là một thế cục phi thường rõ ràng, bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với các thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại đồng thời hai mặt giáp công, thì cái gã nam nhân Liên Bangđã từng làm cho toàn bộ Bách Mộ Đại phải hít thở không thông bao nhiêunăm nay kia, cho dù thật sự là một tòa núi lớn không thể nào vượt quađược, cũng tất nhiên sẽ ầm ầm đổ sập mà thôi.

Một bức quyển trụclà một bức tranh cực kỳ tốt đẹp, đang hướng về phía các thành viên Hộinghị Bách Mộ Đại đã sớm ẩn nhẫn rất nhiều năm nay chậm rãi mở rộng ra.Bọn họ phảng phất như là nhìn thấy một màn phiến Tinh vực Bách Mộ Đạixinh đẹp tuyệt mỹ này, sau khi bị người ngoài chạy đến bá đạo chiếm cứkhông biết bao nhiêu năm trời nay, rốt cuộc cũng một lần nữa nằm trongtầm tay của người Bách Mộ Đại!

o0o

Đúng bốn mươi ngàytrước đây, một gồi chiến tranh huyết tinh vô cùng đã bất chợt bùng nổtrên Ba Phổ Tinh, Tinh cầu quan trọng nhất của Bách Mộ Đại. Trận chiếntranh này phát sinh giữa các thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại cùngvới thế lực lưu thủ còn lại của Lâm Bán Sơn ở nơi này. Tuy rằng trậnchiến tranh này so với hồi chiến tranh vũ trụ khủng bố giữa Liên Bangcùng với Đế Quốc thì thua kém không biết bao nhiêu lần, còn xa mới bằngđược tràng chiến tranh quanh co gợn sóng bao la hùng vĩ, có thể khiếncho cả Tinh Hà thiêu đốt kia, nhưng mà lại hơn ở chỗ hiểm ác cùng vớitrực tiếp bạo lực hơn rất nhiều.

Vô số tràng chiến đấu bằng vũkhí xảy ra trên các con đường, các sự kiện đấu súng vô cùng dày đặc,những án kiện phóng hỏa ám sát khủng bố liên miên không ngừng phát sinhtại khắp các địa phương khác nhau tại Bách Mộ Đại, khiến cho máu chảythành sông.

Vào giai đoạn vừa mới bắt đầu cuộc chiến, bên phía Hội nghị liền đạt được những sự thắng lợi trong kế hoạch ban đầu của bọn họ.

Bọn họ bởi vì nhận được sự trợ giúp bí mật của bên phía Chính phủ LiênBang, liên tục đánh tan từng đám từng đám bộ đội lưu thủ của Lâm BánSơn, dùng đạn dược cùng với ngọn lửa mà kiêu ngạo phát tiết sự oán hậnđã bị Lâm Bán Sơn, càng chính xác hơn là đã bị gã Hàn Sở kia áp chếkhông biết bao nhiêu năm trời. Trên từng con đường lớn mà mạnh mẽ chiếmcứ quyền khống chế khu vực của đối phương, dùng sức mạnh cứng rắn tànnhẫn cùng với thủ đoạn khốc liệt mà cướp đoạt đi từng đường dây của đốiphương.

Ngay trong lúc đám người Hội nghị Bách Mộ Đại sắp sửađánh vào Gia Tư Thành, đại bản doanh lớn nhất của Lâm Bán Sơn, thì LýDuy cùng với cái bang phái cổ quái của hắn đột nhiên xuất hiện ở trướcmặt của bọn họ.

Đám thành viên của Hội nghị Bách Mộ Đại cũngkhông biết cái gã Thủ lĩnh không có chút danh tiếng nào của một cái bang phái nhỏ bé này, vì cái gì lại dám can đảm dưới cục diện đại thế đãđịnh như thế này mà lại lựa chọn xuất đầu như vậy. Trong tin tức tìnhbáo thì tựa hồ như giữa cái gã thanh niên này cùng với Lâm Bán Sơn cũngkhông có bất cứ liên hệ gì cả. Chẳng qua bọn họ thật không thèm để ý đến chuyện này. Trong suy nghĩ của bọn họ, cái con chó rõ ràng là đã nổiđiên này sau khi cắn bậy cắn bạ mấy cái liền chỉ còn là một cỗ thi thểmà thôi.

Thế nhưng những chuyện tình phát sinh kế tiếp sau đó,lại khiến cho Quý Hỏa cùng với các thành viên của Hội nghị còn lại pháthiện ra rằng chính mình không có tôn trọng Lý Duy cùng với cái bang phái nhỏ kia của hắn, là một chuyện tình sai lầm cực kỳ lớn!

Bách MộĐại chính là một cái thế giới hỗn loạn dùng sinh tử để mà nói chuyện, ai có thể giết người nhiều nhất, ai có thể vô cùng tàn nhẫn nhất, thì kẻđó liền có đạo lý lớn nhất!

Kế tiếp sau đó cũng chính là trongthời gian một tháng tiếp theo, Lý Dung đã dùng biểu hiện của chính bảnthân mình mà hướng toàn bộ Bách Mộ Đại chứng minh, hắn chính là người có đạo lý lớn nhất kia. Tuy rằng cái bang phái của hắn tổng cộng cũng chỉcó không đến năm trăm người mà thôi, nhưng mà nó so với bất cứ bang phái nào khác lại cũng càng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cái đám thành viên xuấtthân từ cô nhi dưới tay của hắn, tuyệt đối so với các phần tử hắc bangđược tiền tài cùng với nữ nhân bồi dưỡng trong tay đám thành viên Hộinghị Bách Mộ Đại kia thì càng độc ác tàn nhẫn hơn rất nhiều!

CôNhi Bang của Lý Duy tiếp nhận một kho súng ống bí mật mà Hàn Sở trướckhi rời đi đã lưu lại cho bọn họ, mấy trăm gã thành viên của Cô Nhi Bang phân tán ra ở mỗi một góc nhỏ bên trong Gia Tư Thành, chiếm cứ mỗi mộtđầu con phố, chiếm cứ mỗi một tấc đất trong nội thành.

Súng đạnnổ ra mấy ngày liền liên tiếp, bất cứ lúc nào cũng có người ngã xuốngchết đi, nhưng mà cái đám gia hỏa xuất thân từ cô nhi này lại phảng phất như là không hề cảm thụ được cái gì gọi là sợ hãi vậy, cho dù bụng hắnbị một mảnh đạn cắt một đường dài, thế nhưng bọn hắn vẫn như cũ hét lênmột tiếng quái dị, mạnh mẽ lao thẳng ra ngoài, điên cuồng khu động còsúng bốn phía xung quanh, dùng những viên đạn dày đặc như mưa một phenđem toàn thân địch nhân bắn thành một cái tổ ong vò vẽ, sau đó mới bằnglòng ngã xuống chết đi.

Vô số những tràng chiến tranh huyết tinhquy mô nhỏ không ngừng bùng nổ khắp nơi bên trong phiến thành thị này.Lý Duy cùng với cái Cô Nhi Bang kia của hắn đã dùng những thủ đoạn huyết tinh nhất, trực tiếp nhất để mà đáp trả lại những công kích trực tiếphuyết tinh nhất của đám người Hội nghị Bách Mộ Đại. Rất nhiều người củaCô Nhi Bang đã ngã xuống trong vũng máu, nhưng mà bên phía Hội nghị Bách Mộ Đại lại càng chết nhiều người hơn rất nhiều.

Cái chết cũngkhông có đáng sợ, nhưng mà càng đáng sợ hơn nữa chính là cái phương thức mà đám thành viên Cô Nhi Bang kia đi tìm chết.

Vào một đêm nàođó khoảng chừng ba tuần trước đây, một đám phần tử võ trang của Hội nghị Bách Mộ Đại đã thành công đột kích vào một tòa trang viên nào đó tạikhu vực phía Bắc của Gia Tư Thành. Ngay khi màn đêm buông xuống, bọn họđã tiến hành một hồi tẩy trừ phi thường huyết tinh.

Ngay ngày hôm sau, một gã đầu lĩnh nào đó bên trong Hội nghị Bách Mộ Đại phụ tráchcông tác tẩy trừ tòa trang viên kia, liền ở trong trang viên nhà mình tổ chức một buổi tiệc tối dự họp mừng công long trọng, mời rất nhiều những thành viên quan trọng của Hội nghị.

Một gã bồi bàn trẻ tuổi,trên tay bưng theo một mâm thức ăn đầy, sắp sửa tiến đến gần sát vị đầulĩnh kia, liền bị đám bảo tiêu cảnh giác xung quanh gã đầu lĩnh ngăn cản lại. Gã bồi bàn bình thản khẽ mỉm cười trên khuôn mặt mi thanh mục túchợt lộ ra một tia nụ cười trào phúng…

Trên người của hắn cũng không có súng ống, chỉ có một quả tạc đạn!

Ầm!

Bữa tiệc tối mừng công vui vẻ liền biến thành một phiến chiến trường trànđầy huyết tinh khủng bố. Quả tạc đạn kia đã trực tiếp đem gã bồi bàn mỉm cười kia cùng với vị đầu lĩnh Hội nghị Bách Mộ Đại kia biến thành trotàn, hơn bốn trăm gã tân khách có thanh danh không nhỏ bên trong Bách Mộ Đại tham gia vào buổi tiệc tối ngày hôm đó cũng chết đi một cách thảmthiết. Toàn bộ khỏa Tinh cầu Ba Phổ Tinh này phảng phất đều nghe đượctiếng nổ mạnh khủng bố kia!

Bắt đầu từ cái đêm huyết tinh đó trởđi, đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại, cùng với tất cả các thủ lĩnhhắc bang trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh đều đình chỉ tất cả các hoạt động rangoài, dưới sự bảo vệ nghiêm mật của đám phần tử võ trang cẩn thận,giống hệt như một con rùa già, khẩn trương rút lui quay trở về bên trong đại bản doanh của chính mình.

Bọn họ không muốn đoàn xe củachính mình lại bị một quả tạc đạn nào đó ở ven đường trực tiếp chấn văng lên trên bầu trời. Bọn họ không muốn đám bộ đội của chính mình lại bịngười khác dùng súng đạn bắn loạn mà chết, bọn họ không muốn tòa trangviên của chính mình trong đêm đột nhiên bị biến thành một mảnh phế tíchdưới tạc đạn, hoặc là bị thiêu rụi toàn bộ, còn chính mình thì biếnthành một đống thịt nát hoặc một cục than cháy đen…

Bọn họ lạicàng không muốn chính mình phải mặc áo giáp chống đạn mà đi uống cà phê, lại bị một gã tiểu tử đi bán báo thân hình gầy yếu, nhìn qua còn khôngđến mười lăm tuổi lại đột nhiên rút ra một thanh mã tấu chạy theo đuổigiết, bị chém đến mức cả người chảy đầy máu tươi, những khối thịt vụnkhông ngừng rơi rụng theo mỗi bước chân. Mãi cho đến khi đám bảo tiêudùng súng ống bắn chết gã tiểu tử bán báo kia, chính mình lại vẫn như cũ cực kỳ mất mặt đứng giữa đường lớn khóc rống một cách sợ hãi…

Tất cả những hình ảnh trên đây toàn bộ đều là những câu chuyện thật sự đãphát sinh trong vòng một tháng này trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh. Không hềnghi ngờ gì, những ngày mà Lý Duy cùng với Cô Nhi Bang của hắn đã khởixướng phản kích lãnh khốc này, chính là một tháng huyết tinh tàn khốcnhất tại Bách Mộ Đại, ngoại trừ hai tháng công kích khủng bố năm đó LâmBán Sơn đã phát động ra…

Hiện tại cũng không còn có bất cứ ngườinào dám mở miệng cười nhạo cái Cô Nhi Bang vốn dĩ không chút nổi bật nào này, lại cũng không có bất luận người nào dám mở miệng cười nhạo cáiquy tắc cổ quái thu hút thành viên của Lý Duy nữa.

Mãi cho đếnlúc này, rất nhiều người mới giật mình hiểu được, cái đám cô nhi mà chamẹ cùng với người thân đều chết trong tay đám người hắc đạo kia, lạichính là những kẻ thống hận đám phần tử hắc đạo nhất. Hơn nữa bọn họchính là những người tứ cố vô thận, ở trong cái thế giới hỗn loạn nàykhông có chút vướng bận tình cảm nào cả, cho nên mặc dù là đối diện vớitử vong, nhưng mà bọn họ cũng không hề có chút sợ hãi nào cả!

Đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại khởi xướng cái tràng chiến tranh này, mục đích chân chính của bọn họ chính là ích lợi. Những gã thuộc cấpcùng với đồng bọn của bọn họ cho dù có chết nhiều đến đâu đi chăng nữa,bọn họ cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà một khi bọn họ gặp phảimột con chó điên như là Lý Duy vậy, đối diện với một đám cô nhi tàn nhẫn lãnh khốc không sợ chết như thế này, bọn họ mới phát hiện ra rằng sinhmệnh của chính mình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều có thể bịchấm dứt, vì thế cho nên bọn họ mới bắt đầu sợ hãi…

Cái gã thanhniên không chút nổi danh nào so với Hàn Sở lại càng điên cuồng lãnhhuyết hơn, so với Trương Tiểu Hoa lại càng thô bạo hiếu sát hơn rấtnhiều. Nếu nói đến phương diện không từ thủ đoạn, cho dù là vị Quânvương thế giới ngầm Lâm Bán Sơn kia đi chăng nữa, cũng tuyệt đối khônglàm được một cách triệt để mà trực tiếp như cái gã thanh niên này.

Đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại rốt cuộc cũng đã không thể tiếp tụcchống đỡ được nữa. Tuy rằng bọn họ biết rõ ràng là cái Cô Nhi Bang củaLý Duy đã sắp sửa cạn kiệt lương thực cùng với đạn dược rồi, cũng đã sắp sửa không thể tiếp tục chống đỡ thêm bao lâu nữa, nhưng mà bọn họ lạikhông dám cứ để cuộc chiến tranh này cứ như vậy tiếp tục kéo dài nữa.Bởi vì không ai có thể đoán trước được, trước khi Cô Nhi Bang kia toànbộ bỏ mình hết, kẻ kế tiếp ngã xuống dưới những thủ đoạn khủng bố củađám Cô Nhi Bang kia sẽ là ai.

Dưới loại cục diện ác liệt như thếnày, hai ngày trước đây, bên phía Hội nghị Bách Mộ Đại một lần cuối cùng nếm thử một lần tiến hành ám sát đối vớu Lý Duy. Sau khi xác nhận hànhđộng thất bại, bọn họ đành hướng đối phương đưa ra yêu cầu đàm phán.

Đây cũng chính là lần đầu tiên kể từ sau khi song phương bắt đầu khai chiến cho đến nay, hai bên ngồi xuống trên mặt bàn tiến hành đàm phán. Đámngười song phương gặp nhau ở hai đầu của một hẻm núi sâu không thấy đáynằm tại ngoại thành của Gia Tư Thành, tiến hành nói chuyện trực tiếp.Cũng không mất bao nhiêu thời gian, hai bên liền thống nhất quyết địnhdùng loại phương thức thi đấu quyền anh sinh tử này để mà quyết địnhquyền sở hữu những lợi ích thuộc về chính mình.

Đám đầu lĩnh củaHội nghị Bách Mộ Đại đồng ý lựa chọn cái loại phương thức này, theo sựsuy nghĩ của Địch Tạp Nhĩ tiên sinh xem ra thì đơn giản, thô bạo, nguyên thủy, huyết tinh thậm chí còn có chút ngây thơ nữa, để mà đi quyết định sự phân phối lợi ích quan trọng đến như thế, kỳ thật đó là một sự phithường bất đắc dĩ cùng với nhục nhã vô cùng lớn.

Bởi vì đám bọnhắn chính là bị Lý Duy cùng với Cô Nhi Bang dùng những phương thức càngthô bạo, càng đơn giản, càng nguyên thủy, càng huyết tinh thậm chí càngcó chút ngây thơ hơn nữa, mạnh mạnh mẽ mẽ đưa vào bàn đàm phán…

Vị Quân vương thế giới ngầm rời đi kia cũng không có lưu lại bên trongVương quốc của mình bất cứ đại sát khí nào cả. Dưới cục diện hoàn cảnh u ám cực đoan như thế này, một đám cô binh đứng trên tường thành thủ hộđạt được một cái cục diện như vậy, đã là một sự thắng lợi lớn rồi. Đâychính là thắng lợi lớn của Lý Duy, đây chính là thắng lợi lớn của mộtcon chó điên, đây chính là thắng lợi lớn của một đám cô nhi.

Bấtluận là ở Đông Lâm hay là ở Bách Mộ Đại, hoặc là ở Đế Quốc, bất luận hắn là một gã bán báo, hay một gã bưng trà châm nước, hoặc là nghiên cứuRobot…

Cô nhi, là kẻ vĩnh viễn không ai có thể chiến thắng!

o0o

Muốn cùng với Chính phủ Liên Bang tác chiến, Lâm Bán Sơn cần phải dốc hếttoàn bộ lực lượng của chính mình. Cho nên Hàn Sở, Trương Tiểu Hoa còn có tuyệt đại đa số các bộ đội tinh nhuệ của chính mình cũng không có khảnăng lưu lại Bách Mộ Đại được.

Trước khi hắn rời đi, đám thuộccấp của hắn cũng đã một phen phán đoán xem Lâm Bán Sơn sẽ đem cơ nghiệpcủa chính mình giao lại cho ai quản lý. Bởi vì tất cả đám thuộc cấp cũng đều biết được kỳ này Lâm Bán Sơn quay về Liên Bang sẽ làm những chuyệngì đó, lại càng biết được cái đám đầu lĩnh Hội nghị Bách Mộ Đại đã bị áp chế nhiều năm kia vẫn luôn một mực chờ đợi cái loại cơ hội như thế nàyđể mà xuất động.

Đáp án trong những lời phán đoán của bọn họ thật sự có rất nhiều. Thậm chí trong một trường hợp cực kỳ tư mật nào đó,Hàn Sở từng nhìn thấy biểu tình cực kỳ bình tĩnh của Lâm Bán Sơn, nhịnkhông được lớn mật hỏi có phải là Hứa Nhạc đã chạy đến Bách Mộ Đại rồihay không? Sau đó hắn còn kín đáo nhắc nhở là cái khối tảng đá kia chung quy cũng là người Đế Quốc!

Cũng khó trách Hàn Sở lại phán đoánkẻ đó chính là Hứa Nhạc. Bởi vì dưới cái loại hoàn cảnh mưa to bão táprung chuyển như thế này, cũng chí có cái loại tuyệt thế mãnh nhân giốngnhư là Hứa Nhạc vậy mới có đủ khác năng mà bảo trụ lại cơ nghiệp của Lâm Bán Sơn tại Bách Mộ Đại này.

Thế nhưng không một ai có thể ngờ đến được, đáp án của Lâm Bán Sơn đưa ra lại là một cái tên vô cùng lạ lẫm, Lý Duy!

Lâm Bán Sơn chính là một vị Quân vương thế giới ngầm tại Bách Mộ Đại, cònLý Duy chỉ là một gã thủ lĩnh của một bang phái đầu đường không chútdanh tiếng mà thôi. Càng khiến cho kẻ khác không thể nào hiểu nổi chínhlà, ngoại trừ vào hơn ba năm trước đây, khi Cô Nhi Bang mới thành lập,đã từng đắc tội với một gã đầu lĩnh trong Hội nghị Bách Mộ Đại, Lâm BánSơn đã từng mở miệng giúp đỡ một câu. Sau đó song phương trong mấy nămgần đây thật sự không hề lai vãng gì với nhau, thậm chí cũng chẳng cóchút liên hệ nào, càng khỏi phải nói tới cái gì mà cảm tình này nọ.

Thế nhưng mà Lâm Bán Sơn lại cứ như vậy đơn giản, thậm chí còn có vẻ cóchút qua loa đại khái mà ra quyết định, một phen đem đại bản doanh củachsinh mình, một cái cơ nghiệp khổng lồ mà chính mình dùng tâm huyết cảnửa đời người đánh tạo ra, cơ sở tài nguyên quan trọng nhất phía saunày, không hề lưu lại chút nào, toàn bộ giao hết cho cái gã cô nhi ĐôngLâm tên là Lý Duy kia.

Cũng chỉ có tổng cộng năm người là biếtđược rõ ràng sự an bày của Lâm Bán Sơn mà thôi. Cả đời này Hàn Sở chưatừng một lần nghi ngờ qua bất cứ một quyết định nào của Lâm Bán Sơn. Hắn ta mặc dù không thể nào hiểu nổi, nhưng cũng vẫn mạnh mẽ phục tùng. Chỉ là hắn vẫn còn có chút hoài nghi năng lực của Lý Duy, có thể nào đủ khả năng bảo vệ cho cái phiến gia nghiệp này hay không mà thôi.

-Mấy năm trước đây, Hứa Nhạc đã từng mở miệng nhờ ta chiếu cố một chútcái tên tiểu tử tên Lý Duy này. Về sau ta đã tiến hành điều tra mộtphen, phát hiện ra được một chuyện tình vô cùng thú vị năm đó…

Vào lúc ấy Lâm Bán Sơn đã từng phi thường đơn giản mà giải thích, hơn nữa ngữ khí vô cùng kiên định hữu lực.

- Một kẻ có thể làm bằng hữu với Hứa Nhạc nhiều năm như vậy, hơn nữa lạicó thể khiến cho Hứa Nhạc, từ trước đến giờ đều chưa từng cầu xin ai,thà rằng thiếu nợ Chung Gia một cái đại nhân tình, cũng muốn cố gắng bảo vệ, đáng giá cho tôi tín nhiệm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.