- Còn về phần mấy gã tù binh này… bọn chúng là tù binh của tao!
Sắc mặt của Đông Phương Ngọc lúc này đã tái nhợt, theo những lời nói củahắn, ở bên dưới bộ râu quai nón rậm rạp mơ hồ ẩn hiện lộ ra, phảng phấtnhư đang phi thường đùa bỡn Hứa Nhạc vậy. Hắn đảo mắt liếc nhìn một vòng tất cả mọi người, cười nhạo nói:
- Cái này con mẹ nó cũng khôngphải là đang đóng phim, bằng không nếu như là đang đóng phim, tao tuyệtđối sẽ bắt mày phải quỳ xuống mà cầu xin tao!
- Thế nhưng màyngàn vạn lần cũng không cần phải thật sự quỳ rạp xuống cầu xin tao, bởivì cho dù mày có cầu xin đến đâu đi chăng nữa cũng không có tác dụng gìcả!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, không thèm để ý gì đến thương thế của mình, chậm rãi chuyển động cánh tay, chỉachỉa một chút ba miệng vết thương khủng bố gần như xuyên thấu qua toànbộ phần ngực bụng của hắn, dùng ngữ khí phi thường nghiêm túc cùng vớikiêu ngạo, nói:
- Đây chính là do lão tử dùng mạng đổi lấy đó.Hai gã tù binh Đế Quốc này nhất định phải do tao một phen đích thân mang về đến Căn cứ Quân đội Liên Bang, sau đó bị giam vào trong nhà giamquân dụng, ở lại cả đời. Nếu như mày nghĩ muốn dẫn bọn họ rời đi, trừphi mày vào lúc này đục thêm mấy lỗ nữa trên bụng tao mới được.
Từ đầu đến cuối Hùng Lâm Tuyền vẫn như cũ giương mắt nhìn chằm chằm vàođám tro bụi dính trên đỉnh chiếc giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498333/quyen-4-chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.