Những câu chuyện xưa cần phải giảng thuật, những vấn đề nối tiếp mạchlạc với nhau, thông qua quá trình tự thuật quanh co qua lại của bangười, cuối cùng cũng đã đến lúc phải kết thúc. Bên trong căn phòng vớicái bàn trà nhỏ, đặt trên mặt sàn bằng gỗ quý màu nâu sẫm, lại một lầnnữa khôi phục lại sự im lặng. Ba người lớn nhỏ không đồng nhất đangkhoanh chân ngồi trên mặt đất, mặc dù cũng không có há hốc miệng trònxoe giống như là cái tách trà hồng sâm trước mặt mình, thế nhưng lạitrầm mặc lặng lẽ giống hệt như một cái tách trà vậy.
Thật lâu sau đó, Đại Sư Phạm mới một lần nữa đem cái vạt áo bào trắng mềm nhẹ phủxuống phía dưới một chút, che khuất đi hai cái chân thon dài trắng noãn, lúc trước bởi vì quá mức kích động mà trở nên lõa lồ trần trụi củachính mình, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc cùng với Chung Yên Hoa, mang theo một tia cảm xúc khó hiểu kỳ diệu hỏi:
- Ta nói này, một sựkiện vĩ đại to lớn giống như thế, một chuyện tình mạnh mẽ tuyệt vời đếnnhư thế, ba người chúng ta lại giống như là những người rảnh rỗi no cơmchán chè, vừa mới xong bữa cơm không có việc gì làm, ngồi ở trên ghế sôpha cà kê dê ngỗng, nói tới nói lui mấy câu liền tính là xong rồi vậysao? Như thế có xem như là không đủ sự tôn trọng đối với lịch sử haykhông, là sự bất kính đối với tiền nhân hay không?
- Nếu không làm như vậy thì phải làm gì đây?
Hứa Nhạc cúi đầu xuống, thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498278/quyen-4-chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.