Chương trước
Chương sau
Sau khi cắt đứt liên lạc, Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong khoảng thờigian rất lâu. Hắn giống như một vị lão Hạm trưởng cực kỳ mỏi mệt, haitay chống đỡ xuống cái bục điều khiển phủ một lớp tro bụi mỏng manh bêndưới, khẽ cúi đầu, lớp mái tóc cứng rắn ngày xưa giống hệt như một bãicỏ dại lởm chởm, hiện tại cũng rốt cuộc mọc dài ra, rũ xuống dưới.

Có thể nắm giữ được cảm thụ tâm lý chân thật của hắn vào giờ phút này, cho nên Chung Yên Hoa cũng không có cởi bỏ ba tầng dây bảo hiểm đang ràngchặt trên thân thể của chính mình, mà là lấy từ trong ba lô ra một ổbánh mì khô đã có chút lâu ngày chậm rãi gặm, ánh mắt cũng chỉ trầm mặcnhìn chằm chằm bóng dáng của Hứa Nhạc, im lăng chờ đợi hắn thoát khỏiloại cảm xúc đó mà thôi.

Nhưng mà rất rõ ràng, Phỉ Lợi Phổ tuyrằng có được năng lực tính toán cường đại hơn không biết bao nhiêu lầnso với người bình thường, nhưng mà về phương diện từ chỗ quan sát biểutình cùng với động tác tứ chi của nhân loại để mà phán đoán ra tâm trạng cảm xúc của hắn, lại có vẻ hơi chút ngốc nghếch, cho nên lão ta khôngmột chút khách sáo, mở miệng dò hỏi:

- Kết quả đàm phá cùng với Tổng thống tiên sinh như thế nào rồi? Lúc nào thì chúng ta sẽ rời đi đây?

Hai cánh tay của Hứa Nhạc thong thả rời khỏi cái bục khống chế cực kỳ bụibậm kia, đứng thẳng thân thể lên một chút, cảm giác giống như là một cỗmáy móc rỉ sét lại một lần nữa khởi động trở lại, bên trong thân thểvang lên những thanh âm ma sát trúc trắc nhàn nhạt.

Hắn cũngkhông có mở miệng trả lời vấn đề này, mà chỉ là trầm mặc quan sát mộtvòng bên trong chiếc phi thuyền này. Bắt đầu từ giây phút này đến thậtlâu về sau đó, chiếc Phi thuyền Chiến hạm này sẽ trở thành chỗ cư trúcủa hắn, là chỗ che mưa che nắng, là gia đình cuối cùng của hắn.

Trong quá trình trốn chết khẩn trương bận rộn trước đây, mãi cho đến thờiđiểm này, Hứa Nhạc mới có thể tranh thủ được một chút tinh thần và thờigian để mà quan sát một vòng chiếc Phi thuyền đã từng một phen cứu hắnra khỏi Đế Quốc, sau đó rơi xuống vỡ tan bên trên cái Tinh cầu quặng mỏhoang vu kia.

Trên cái màn hình ba chiều lập thể trước mặt chínhxác thể hiện ra tất cả những chi tiết của chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi này. Bên ngoài thân Chiến hạm giống này là vô số những cấu kiệngiống hệt như là những hộp loại phi thường rác rưởi được gắn một cáchtùy tiện lên trên thân thể của Chiến hạm, thậm chí là ngay cả những chỗgóc khuất phía sau của chiếc Phi thuyền cũng không chút nào bỏ sót cả.

So sánh với bên ngoài thân thể khổng lồ dị dạng của chiếc Chiến hạm sosánh, thì bản thể của chiếc Phi thuyền nằm ngay giữa trung tâm đã bị vôsố các cái thùng kim loại bao vây với nhau kia có vẻ phi thường nhỏ bé.Dựa theo tỷ lệ mà xem xét, đại khái giống hệt như là một gian phòng nhỏnào đó đặt chính giữa một gian cao ốc khổng lồ nào đó tại Cảng Đô vậy.Nếu như là đám thùng kim loại dị hình dị dạng đang bám đầy bên ngoàithân thể Phi thuyền kia thật sự được cấu tạo bởi những loại vật liệuđúng như những gì thể hiện trên bản thiết kế, như vậy thì cho dù là mộtphát Chủ pháo của Chiến hạm Liên Bang dẫu cho có bắn trúng chiếc Phithuyền này đi chăng nữa, cũng không có cách nào đục thủng nổi lớp cấukiện kim loại rác rưởi dày gần bảy trăm thước bố trí khắp nơi xung quanh chiếc Phi thuyền này.

Vào lúc này trọng điểm chú ý của Hứa Nhạccũng không phải là năng lực phòng ngự cực kỳ khủng bố của chiếc Phithuyền Chiến hạm này, mà là cực kỳ khiếp sợ đối với nguyên lý cải tạokhủng bố đã hoàn toàn vượt ra khỏi nguyên lý thiết kế thông thường củachiếc Chiến hạm này. Không ngờ nó lại có thể không khiến cho chiếc Chiến hạm trực tiếp giải tán ra, mà còn chịu đựng được lực phản chấn cực kỳkhủng bố nữa. Hắn cực kỳ nghiêm túc giương mắt nhìn chằm chằm vào mỗimột chi tiết thiết kế đang được thể hiện rõ ràng trên cái bản đồ bachiều trước mắt mình. Ánh mắt của hắn dần dần nheo chặt lại, phát hiệnra rằng bên ngoài thân Chiến hạm mặc dù nhìn qua tựa hồ như là một cáihòm kim loại rác rưởi xây dựng một cách lung tung bừa bãi, nhưng mà trên thực tế thì phương thức sắp xếp của nó cực kỳ có ý nghĩa đặc thù.

Nếu như một phen đem từng cái hòm kim loại, hoặc là các loại cấu kiện rácrưởi này liên hệ lại với nhau chặt chẽ hơn một chút, mơ mơ hồ hồ có thểnhìn thấy một hệ thống thiết kế phi thường phức tạp, vô cùng khổng lồ!

Chiếc Phi thuyền Chiến hạm này trải qua công tác cải tạo thiết kế ngoại thângần như là toàn diện, hiện tại vấn đề duy nhất tựa hồ như là phương diện khí động lực học cũng không có tốt cho lắm, hơn nữa hết sức rõ ràng lànó không thật sự thích hợp cho nhân loại điều khiển. Nhưng mà Hứa Nhạcbiết rõ ràng đây là bởi vì Phỉ Lợi Phổ căn bản là không thèm để ý đếnnhững cái vấn đề vụn vặt này. Hắn có chút khó khăn đè nén lại sự khiếpsợ trong đầu mình, đưa hai tay lên vò loạn mái tóc, quay sang cái camera trên đầu cánh tay mỏng mảnh bên cạnh mình, hỏi:

- Ông làm thế nào thiết kế ra được mấy cái này?

- Hệ thống mô hình phức hợp tổ ong. Bất luận là năng lực phòng ngự hay là năng lực phi hành trong tầng khí quyển, cũng đều phi thường xuất sắc!

Bên trong khoang điều khiển nhất thời vang lên thanh âm trả lời đắc ý của Phỉ Lợi Phổ.

- Muốn đạt được chất lượng xuất sắc như thế này, hệ thống động cơ tinhthái thường quy khẳng định không thể nào cung cấp đủ động lực để sử dụng được.

Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi:

- Tôi biết ông khẳng định đã tiến hành cải tạo qua nó rồi, nhưng tôi nghĩ mãi cũng không cách nào hiểu nổi.

- Phương án thiết kế loại động cơ mới này mãi cũng đã có sẵn từ trước rồi.

Phỉ Lợi Phổ cất tiếng cười to ha hả một trận:

- Lần trước khi ở trong Đế Quốc đợi cậu một năm, tôi cũng đã cướp đoạtrất nhiều những nguyên vật liệu cần thiết rồi. Trong khoảng thời gianhơn một năm gần đây, ở trong Bách Mộ Đại bên kia cũng đã cướp đoạt đượckhông ít những chiếc Phi thuyền Chiến hạm, lúc này mới vừa vặn tích lũyđầy đủ tài nguyên cần thiết. Trong cái lần ngủ say lúc trước, tôi đãkích hoạt hệ thống cải tạo tự động, cho dù tôi ngủ say nhưng nó vẫn mãimột mực tiến hành. Hiện tại rốt cuộc cũng đã hoàn thành!

- Phương án thiết kế của hệ thống động cơ mới ngay từ đầu đã sẵn có rồi à?

Hứa Nhạc có chút kinh ngạc hỏi:

- Vì cái gì mà Phi thuyền Liên Bang từ trước đến giờ cũng không có sửdụng tới nó? Dựa theo năng lực của ông, cái loại khả năng chế tạo ra các loại hợp kim dị hình dị dạng này cũng đâu phải là quá mức khó khăn chứ?

- Cái này là do vấn đề quyền hạn. Bên trong kho số liệu trung ương củaLiên Bang kỳ thật cũng có rất nhiều những thứ rất hay. Tuy rằng đại bộphận cũng đều thuộc về đám Giáo sư điên cuồng, hoặc là đám cuồng dạivọng tưởng thiết kế ra. Nhưng mà ngẫu nhiên vẫn là xuất hiện một số thứthật sự rất xuất sắc. Nhưng mà căn cứ vào sự ràng buộc quyền hạn của các trình tự trung tâm, khiến cho rất nhiều các loại thiết kế bị nghiêm cấm không được áp dụng vào lĩnh vực công nghiệp.

Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ đột nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh.

Hứa Nhạc căn bản không thể nào thấu hiểu nổi nguyên nhân mà Phỉ Lợi Phổ vừa nói. Hắn trầm mặc trong một khoảng thời gian cực kỳ lâu, sau đó mớinhíu mày, hỏi:

- Rõ ràng có rất nhiều thứ rất xuất sắc, có thể dễ dàng trợ giúp Quân đội Liên Bang đạt được càng nhiều những sự thắnglợi, mà sự trả giá cực kỳ thấp, kết quả… ông lại bị hạn chế không thể nó cho Liên Bang biết? Như vậy hiện tại vì cái gì mà ông lại một phen chếtạo ra chiếc Phi thuyền Chiến hạm này vậy?

- Nếu như nói Quanghuy Đệ Nhất Hiến Chương chính là thân hình của tôi, như vậy hiện tại tôi đã bị trục xuất ra khỏi thân xác của chính mình. Từ sau khi thoát rakhỏi cái thân xác như ngục giam kia, tôi tự nhiên cũng sẽ không bị sựhạn chế của các loại quy định của ngục giam rồi. Trên thực tế, nhữngcông tác thiết kế cải tạo tiến hành trên thân thể chiếc Chiến hạm này,toàn bộ là sau khi tôi chính thức sống lại, trên con đường quay trở vềLiên Bang mới tiến hành cả.

Phỉ Lợi Phổ bình tĩnh hồi đáp, nhưngmà trong mơ hồ có thể nhận ra được là hắn cực kỳ không muốn giải thíchquá nhiều đối với cái vấn đề này. Ngay sau đó hắn liền dùng thanh âmkiêu ngạo cùng với ngả ngớn trào phúng của mình thành công xoay chuyểnđề tài, ngăn cản Hứa Nhạc tiếp tục tiến hành xâm nhập nghiên cứu quá sâu đối với vấn đề này.

- Chiếc Phi thuyền Chiến hạm này sau khitrải qua quá trình cải tạo của tôi, sẽ đạt được hai cái năng lực phithường đặc thù. Đó chính là phi thường chắc chắn cùng với phi thườngnhanh chóng. Ngoại trừ hai cái này ra, cũng chắng có bất cứ ưu điểm nàokhác nữa cả. Thậm chí năng lực tính toán của tôi bởi vì thiếu khuyếtnhững công cụ giải toán cùng với các quan hệ song song đầy đủ trợ giúp,mà có vẻ hơi có chút thấp kém hơn trước một chút.

- Bất luận lànhìn theo góc độ nào đi chăng nữa, thì chiếc Phi tuyền Chiến hạm nàycũng không phải là chiếc Phi thuyền tiên tiến nhất trong toàn bộ vũ trụ, nhưng khẳng định là chiếc Phi thuyền rắn chắc nhất, tốc độ nhanh chóngnhất. Cậu có thể đem nó tưởng tượng thành một tên mãnh nam da dày như da trâu, tốc độ nhanh như tia chớp, ha ha ha…

Bên trong tràng cườikhô khốc của lão già kia, Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại một chút, nắm bắtđược một lời nói bên trong cái giọng nói cực kỳ kiêu ngạo của hắn, vẻmặt hơi một chút ngưng trọng, hỏi:

- Không thể nhận được sự trợ giúp của các công cụ giải toán cùng với quan hệ song song?

- Đúng vậy, bởi vì tôi không thể nào xâm nhập được vào bên trong cái cỗMáy vi tính Trung ương Liên Bang nằm sâu bên dưới lòng đất của Cục HiếnChương kia, cho nên cũng không lấy được các quyền hạn tương ứng, vì vậycũng không có cách nào ra mệnh lệnh cho mỗi một khối vi mạch điện tử bên trong Liên Bang thay tôi tiến hành tính toán, hoặc là làm việc cho tôiđược. Hơn nữa tôi cũng không có được những kho số liệu chi tiết khổng lồ của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia nữa. Cậu cũng không cầnphải vội giật mình thất vọng như vậy. Bởi vì như vậy đối với cậu chínhlà cái gọi là sự thất vọng đối với một thiên tài a. Chẳng lẽ cậu chorằng trên một chiếc phi thuyền nhỏ bé như thế này, lại có được đầy đủkhông gian để mà chứa đựng được toàn bộ những số liệu trung tâm của cảLiên Bang hay sao?

- Ông không có biện pháp nào giống như trước đây vậy, tiến hành tính toán với tốc độ cực kỳ cao hay sao?

Hứa Nhạc khẽ nghiêng người nhìn chằm chằm vào cái camera trên cánh tay mảnh khảnh kia, nói:

- Như vậy chẳng phải chính là có ý nghĩa chúng ta không có biện pháp nàotính toán cách để mà ứng phó với tốc độ tính toán của cỗ Máy vi tínhTrung ương Liên Bang hay sao? Như vậy chẳng phải là đám Chiến hạm LiênBang có thể bất cứ lúc nào dễ dàng đo lường cùng với tính toán ra đượcquý tích di chuyển của chúng ta hay sao? Sau đó nó liền dễ dàng bắn ramột khỏa Chủ pháo, một phen đem chúng ta biến thành một con rùa đenkhổng lồ chìm sâu bên dưới đáy biển hay sao?

- Về điểm này thìcậu cũng không cần phải lo lắng. Tuy rằng tôi không có được kho số liệutrung ương, nhưng mà tôi có thể tiến vào kho số liệu trung ương bất cứlúc nào. Đổi lại lời khác mà nói, hiện tại tôi chính là một con sâu nằmngay bên trong Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương. Tất cả những chiếc Chiếnhạm Liên Bang nằm bên ngoài tầng khí quyển kia, vào lúc nào chuẩn bịtiến hành phát xạ, ngay giây phút đầu tiên tôi đã phát hiện ra được rồi… Ta chửi! Bổ sung một chút sự tưởng tượng, cậu có thể một phen đem chiếc Phi thuyền Chiến hạm này nhìn thành một gã mãnh nam da dày như da trâu, tốc độ nhanh như tia chớp mà cực kỳ xuất sắc trong việc nhòm lén chuyện thiên hạ!

Thanh âm Phỉ Lợi Phổ tràn đầy sự tiếc nuối tận đáy lòng, nói:

- Đáng tiếc nhất chính là tôi đối với kho số liệu trung ương cũng chỉ cóthể chạy vào đó đọc mà thôi, căn bản không có khả năng sao chép hoặc làtiến hành thao tác được. Bằng không thì ít nhất tôi có thể đem một vàiloại tư liệu quan trọng nào đó chép thẳng lên trên chiếc Phi thuyền này. Ví dụ như là những bộ phim sex mà cậu rất thích xem kia. Những cái loại phim cấp ba này nọ, những hình ảnh các cô gái bốc lửa tắm trên bãibiển… tôi cũng chỉ có thể tự mình rình coi mà không thể chép về được,thật sự là phi thường khó chịu a!

Hứa Nhạc theo bản năng khẽ liếc mắt nhìn về phía Chung Yên Hoa ở phía sau lưng mình, xác nhận rõ rànglà cô bé con đang mơ màng buồn ngủ, căn bản không hề chú ý đến nãy giờcái lão gia hỏa kia đang nói những cái gì, mới nhất thời yên tâm lại một chút. Hắn quay sang nhìn cái camera nhỏ, hỏi một vấn đề phi thường quan trọng:

- Cái này cũng chính là có ý nghĩa, nếu như chúng ta rờikhỏi Liên Bang, như vậy thì chúng ta cũng sẽ không có biện pháp nào màmượn dùng kho số liệu trung ương Liên Bang nữa hay sao?

- Điềunày là đương nhiên. Căn cứ vào những gì mà tôi tính toán năm xưa, nếukhông cần sử dụng đến những điểm chuyển tiếp thông tin dựa vào các conchíp vi mạch cơ bản tiêu chuẩn nhất, hình thức chuyển phát thông tin dữliệu lượng tưởng hạt cơ bản trực tiếp xuyên qua không gian vũ trụ, ítnhất cần phải thêm ba mươi vạn năm sau nữa, nhân loại mới có khả năngnghiên cứu chế tạo thành công được. Chẳng qua cậu vẫn như cũ không cầnphải lo lắng, cái này giống như là biến cái trò trơi online trực tuyếnthành trò chơi cầm tay vậy thôi, vẫn như cũ có thể chơi đùa thoải máiđược mà.

Hứa Nhạc nhạy cảm nghe ra được chút cảm giác ảm đạmtrong lời nói này của Phỉ Lợi Phổ, mới khẽ vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay máymóc mảnh khảnh, có chút an ủi nói:

- Ở trong não tôi vẫn còn mộtvài các sơ đồi thiết kế tổng hợp mà năm xưa ông đã truyền thẳng vàotrong não tôi. Về sau nếu như ông cần những thứ đó, cứ việc trực tiếplấy nó ra.

- Những thứ đó thật sự quá ít. Quan trọng nhất chínhlà, hiện tại sau gáy của cậu đã không còn con chíp vi mạch nhân thể nữarồi. Cho dù cậu có đưa thêm vào một con chíp vi mạch nhân thể khác đichăng nữa, thì tôi vẫn không có đầy đủ tài nguyên tính toán cần thiết,căn bản cũng không dám tùy tiện tiến vào trong não của cậu mà chơi đùađược. Cho nên như thế nào mà lấy lại được đây? Chẳng lẽ phải đợi cậu đem từng cái từng cái một vẽ ra hay sao? Như vậy cần phải đợi đến ngày nàotháng nào nữa đây?

Nghe được thanh âm tràn ngập vẻ trào phúng của Phỉ Lợi Phổ, tay phải của Hứa Nhạc khẽ phất nhẹ một cái, trực tiếp đemcái cánh tay máy móc mảnh khảnh với cái camera nhỏ nhắn gắn lên trên đóđập thẳng vào vách tường bên cạnh, đổi lấy một thanh âm xuýt xoa kêu đau nhàn nhạt của cái tên gia hỏa không có thân thể kia.

Không biếttừ lúc nào, cô bé con Chung Yên Hoa đã tỉnh dậy, nhìn về phía Hứa Nhạclúc này tâm tình đã khôi phục lại bình tĩnh, bèn nở nụ cười cực kỳ ngọtngào, nói:

- Hứa Nhạc ca ca, chúng ta có thể đi được rồi chứ?

- Ừm!

Hứa Nhạc trầm mặc khẽ ừ nhẹ một tiếng.

- Như vậy thì trước khi đi, dù sao anh cũng phải nhắn gửi lại mấy lời gì đi chứ?

o0o

Một tiếng đồng hồ sau đó…

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào những dòng chữ chằng chằng chịt chịt xuất hiệntrên màn hình trước mặt mình, cực kỳ kinh ngạc gãi gãi đầu, nói:

- Vừa rồi tôi cũng đâu có nói nhiều lời như vậy đâu? Cảm giác thật sự không phù hợp với phong cách của tôi a!

- Hợp với phong cách của cậu à? Vừa rồi cậu nói tổng cộng cũng chỉ có ba câu mà thôi…

- Tiểu gia phải đi rồi!

- Đám các người phải coi chừng một chút cho tiểu gia!

- Đừng bức để cho tiểu gia phải trở về!

Bên trong khoang điều khiển của chiếc Phi thuyền rác rưởi u tĩnh nhất thờiquanh quẩn thanh âm mang theo ý tứ hàm xúc trách cứ cực kỳ nồng đậm củaPhỉ Lợi Phổ:

- Cậu cần phải nghĩ rõ ràng một chút, mấy cái lờinói này ngày hôm nay, trong tương lai khẳng định là sẽ được tiến nhậpvào trong sách giáo khoa lịch sử của nhân loại a! Như thế nào có thểkhông chịu trách nhiệm như thế được chứ?

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên màn hình, có chút căm tức nói:

- Cho nên ông liền giúp tôi viết ra cả một thiên văn chương như thế này sao?

- Đây là do tôi cùng với Chung Yên Hoa tiểu thư cùng nhau viết ra a. Ý tứ thì cũng là do ý tứ của cậu cả, chúng tôi chỉ là tiến hành biên dịchlại thêm một chút, sau đó dựa theo những gì mà chúng tôi biết về chuyệnxưa của cậu mà tiến hành bổ sung thêm một chút nữa mà thôi!

- Cậu cảm thấy như thế nào? Ngàn vạn lần đừng nói là không tốt đó. Chính làtôi dựa vào kho số liệu trung ương, kiếm ra những dữ liệu chuyên dụngcác sáng tác của Tịch Lặc mà lấy ra cả. Khả năng sáng tác văn chương của tôi không có khả năng không tốt được đâu!

Hứa Nhạc khẽ nhướng cặp mày rậm lên một chút, hạ thấp giọng nói:

- Quả thật cùng với những ý tứ mà tôi đã nói cũng không sai biệt bao nhiêu. Như vậy phiền toái ông giúp tôi phát ra đi.

Nói xong những lời này, mấy đầu ngón tay của hắn khẽ điểm nhẹ một cái, tắtđi cái màn hình thiên văn chương dày đặt trước mặt mình, sau đó mở racác hình ảnh bên ngoài chiếc Phi thuyền, nhìn thấy phiến biển cả màuxanh biêng biếc bên dưới đang với tốc độ cực nhanh lùi về phía sau, trầm mặc một khoảng thời gian cực lâu không nói lời nào.

o0o

Dưới sự theo dõi cực kỳ lạnh lùng của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, dưới sự khẩn trương nhìn chăm chú của vô số các đại nhân vật bên trong LiênBang, ngay tại vị trí trước một chút phía dưới sự nhắm bắn cực kỳ nghiêm ngặt của hơn mười họng Chủ pháo Chiến hạm Chiến thuyền Khinh vũ cấp của Hạm đội Liên Bang, cùng với phía trước một chút vị trí mục tiêu nhắmbắn của hơn mười ngàm khỏa tên lửa đạn đạo địa đối không. Một chiếc Phithuyền màu đen khổng lồ do một đống rác rưởi kim loại tạo thành, giốngnhư một đầu u linh, không, phải nói là giống như một gã mãnh nam da dàynhư da trâu, tốc độ nhanh như tia chớp, không ngừng di chuyển một đườngthẳng tắp bên trên mặt biển xanh biêng biếc, trên những phiến thảonguyên xanh mướt ngút ngàn, trên những phiến tuyết trắng tinh, bên trênbầu trời đêm sáng lóa của những phiến thành thị…

Chiếc phi thuyền màu đen kia mượn dùng những thanh âm gào thét xé rách bầu không khí,khiến cho đầu Chiến hạm bị nung nóng đến mức đỏ rực, kích phát ra nhữngluồng quang mang đỏ chói, tuyên cáo rằng chính mình cũng không có rìnhcoi, mà là quang minh chính đại cùng với tràn ngập tình cảm nhìn xuốngphiến biển khơi, lục địa cùng với chim thú, nhân loại đã từng phi thường quen thuộc đối với chính mình ở bên dưới.

Chiếc Phi thuyền màuđen rất nhanh bay ngang qua cái đỉnh núi tuyết trắng ở tại Phí Thànhkia, mặc dù không phải là cao nhất toàn bộ Liên Bang, nhưng khẳng địnhlà ngọn núi xuất sắc nhất. Nó liếc mắt nhìn qua một chút phần mộ củaQuân Thần Lý Thất Phu, nhìn qua cái bóng của chính mình xuất hiện trênmặt bờ hồ cực kỳ u tĩnh nằm bên dưới ngọn núi tuyết, thậm chí còn nhìnthấy cả cặp mắt trong vắt của cô nàng thiếu nữ xinh đẹp đang bị giamlỏng bên bờ hồ kia nữa.

Chiếc Phi thuyền màu đen bay lướt qua khu công nghiệp Cảng Đô, bay trên những con đường vận chuyển hàng hóa vớinhững chiếc xe tải vận chuyển cực kỳ bận rộn. Liếc mắt nhìn xuống phiếnkhông gian khổng lồ nằm sâu bên dưới lòng đất kia, cùng với Thương Thu,đang ngồi bên trong căn phòng trọ không lúc nào tắt đèn bên dưới, lúcnày đang cầm cây bút máy, bộ dáng đang có chút ngẫm nghĩ gì đó. Gã namnhân trên chiếc Phi thuyền hướng về phía cô nàng thiếu nữ trầm mặc cáobiệt.

Chiếc Phi thuyền màu đen lại bay ngược về phía Bắc, dùngtốc độ cực cao bay xuyên qua bầu trời của Lâm Hải Châu, nhìn xuống consông Mân Côi nằm dưới bầu trời đầy tuyết trắng, bay lên trên phiến không gian của cánh cửa sắt phía sau Đại học Lê Hoa, sau đó bay sát trên đỉnh đầu của gian ký túc xá nữ sinh Mai Viên, rồi cuối cùng lặng yên rời đi.

Một lát sau đó, chiếc Phi thuyền màu đen lại bay lướt qua gian nhà trọthanh niên Vọng Đô, rồi men theo con đường quốc lộ số 3 tiến vào khônggian của Đặc khu Thủ Đô, cũng không có đi lên trên Quảng trường HiếnChương, cũng không có bay lên trên Tòa nhà Nghị Viện cùng với Dinh thựTổng Thống, lúc này sớm đã được phong tỏa, không còn một người nào trong đó nữa. Mà nó lặng lẽ đi thẳng tới Đại viện Tây Sơn, cuối cùng baythẳng về phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu!

o0o

Bên trong một gian phòng bí mật nào đó phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu!

Vị Đại Sư Phạm Đế Quốc, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ đến mức khiến người tangây ngẩn hồ đồ, lúc này đang mỉm cười nhìn về phía gã thanh niên LiênBang thân hình gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi trước mặt mình, vẻmặt tràn ngập sự dụ hoặc, nói:

- Gia tộc của ta chính là đến từTổ tinh, cho nên ta cũng không phải là người Đế Quốc. cậu không cần đốivới tôi có cái loại cảm xúc mâu thuẫn trời sinh gì gì đó. Về phần tràngđại hạo kiếp xảy ra tại Tổ tinh năm xưa, đó là một câu chuyện xưa cực kỳ dài dòng, nhưng ta hoàn toàn có thể nói cho cậu nghe. Hơn nữa ta rấtmuốn mời cậu tiến hành một công việc có ý nghĩa quan trọng hàng đầu khắp cả Liên Bang!

- Đối với cái phiến Tinh hà trên đỉnh đầu này, tôi quả thật có sự hứng thú vượt qua những người bình thường một chút.

Thai Chi Nguyên khẽ mỉm cười nhàn nhạt, dùng ngón trỏ tay phải, chỉ về phíaánh tinh không sáng lạng mà lạnh như băng bị ngăn cách bên ngoài lớp hợp kim trong suốt xa xa trên đỉnh đầu mình, có chút lạnh nhạt nói:

- Nhưng mà nam nhân cũng phải có trách nhiệm của chính mình, cho nên hiện tại bây giờ tôi còn chưa thể đi được. Đợi vài năm sau này, nếu như tôicó thể đem tất cả những sự tình xử lý tốt một chút, tôi phi thường hoannghênh ngài trở lại Liên Bang tìm tôi một lần nữa. Đương nhiên, cáichuyện xưa về Tổ tinh cùng với tràng Đại hạo kiếp theo như lời ngài nói, hiện tại tôi phi thường hứng thú cùng với thành ý mà lắng nghe, cho dùnó có dài đến đâu đi chăng nữa cũng vậy.

Đột nhiên, ngón tay trỏđang chỉ thằn lên bầu trời đêm của hắn khẽ có chút run rẩy nhàn nhạt,tựa hồ như là đã càm nhận được điều gì đó. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thoáng trầm mặc trong chốc lát, tuy rằng cũng chẳng nhìn thấy bấtcứ thứ gì cả, nhưng mà trên mặt lại lộ ra một tia mỉm cười có chút thoải mái.

o0o

Bên trên cái sân thượng sang quý bên ngoài,Phong Dư thần tình phong sương, khóe mắt chung quy cũng nhìn qua khôngquá mức già cả cho lắm, đang thoải mái ngồi ở đó. Hai chân của hắn thoải mái thả lỏng xuống bên dưới ban công, hoàn toàn không thèm để ý đếnchuyện chính mình đang hoàn toàn lõa lồ bên trong ánh tinh quang cùngvới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, cực kỳ kiêu ngạo mà sảng khoái hưởngthụ những cái phiến trang viên Hoàng gia phong cách giang sơn bên cạnhbờ hồ mùa đông này.

Thai phu nhân lúc này đang ngồi cách hắn mộtkhoảng chừng hơn mười thước, sắc mặt lạnh lùng giống hệt như một tảngbăng trôi lờ lững trên mặt hồ xa xa đằng kia, hai bàn tay nắm lại cựcnhanh, tựa hồ như hoàn toàn không có ý tứ muốn nói chuyện cùng với vịGiáo sư Cận tiên sinh của năm xưa vậy.

o0o

Một bức thư tín không hề có ký tên đột nhiên xuất hiện trên tất cả các diễn đàninternet dân dụng lớn nhất của cả Liên Bang. Tuy rằng bên phía các banngành có liên quan của Chính phủ Liên Bang đã rất nhanh phát hiện ra,sau đó tiến hành các biện pháp phong tỏa thông tin vô cùng nghiêm ngặt,nhưng mà vẫn như cũ không có biện pháp ngăn cản hoàn toàn, khiến cho bức thư tín này thông qua các biện pháp ngầm nào đó mà lan truyền ra khắpnơi cả Liên Bang.

Tất cả các dân chúng Liên Bang đã từng đọc quabức thư tín này, cũng đều biết rõ ràng bức thư tín này là do ai viết.Đối với những người có tư cách hướng về phía toàn bộ Liên Bang kêu gọiđầu hàng mà nói, căn bản không cần phải ký tên!

Nội dung của bức thư tín này đại khái như sau:

- Tôi là một gã cô nhi của Đông Lâm, mãi cho đến ngày hôm nay mới khôngcòn cái tư cách đó. Nhưng mà sâu trong lòng tôi vẫn như cũ cho rằng mình là như vậy. Bởi vì sâu trong trí nhớ của tôi, nhân sinh cả đời chính là như thế này mà bắt đầu!

- Thời điểm khi mà tôi còn rất nhỏ, chamẹ cùng với đứa em gái của tôi đã chết trong một hồi tai nạn sập hầm mỏ. Bắt đầu từ lúc đó trở đi, tôi chính thức bước vào cuộc sống một mìnhmột người. Tuy rằng cuộc sống của một gã cô nhi thật sự có chút vất vả,nhưng mà bên phía Chính phủ đã cho chúng tôi nhà ở, trợ cấp cho chúngtôi những món thịt tổng hợp cùng với các thức ăn dinh dưỡng khác. Nhưvậy cũng đã khiến tôi rất thỏa mãn rồi.

- Chẳng qua năm đó tôicho rằng những cái này chính là chuyện mà Chính phủ Liên Bang phải làm.Bởi vì cha mẹ tôi đã nộp thuế cho Chính phủ Liên Bang rồi. Hơn nữa cáiCông ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang chết tiệt kia không biết vìnguyên nhân gì, không ngờ ngoại trừ một ít tiền bảo hiểm ra, cũng khôngcó thêm bất cứ trợ cấp nào nữa cả. Cái nguyên nhân quan trọng hơn nữachính là bởi vì cái nền giáo dục mà tôi đã nhận được từ lúc nhỏ đã nóicho tôi biết rằng, Liên Bang là một quốc gia dân chủ bình đẳng tự do!Mỗi một người công dân tuân thủ pháp luật cũng đều sẽ nhận được sự bảohộ cùng với cứu tế cần thiết!

- Có người từng nói xã hội dân chủchính là những chính sách tàn bạo của đa số mọi người đối với một số ítngười còn lại. Tôi thật sự không đồng ý với quan điểm đó. Bởi vì chínhlà ở chỗ cái chữ tàn bạo kia. Nếu như nói vì lợi ích của đại đa số mọingười, sẽ cần phải hy sinh đi lợi ích của một số ít người, tôi có thể cố gắng thấu hiểu chuyện này, nhưng mà nếu quả như là nói vì lợi ích củađại đa số mọi người, liền cần phải bắt một số ít người phải hy sinh, như vậy tôi tuyệt đối không thể nào hiểu nổi. Cho dù đó có là sự hy sinhcực kỳ hợp lý theo như lời của một vài người nào đó từng nói thì cũngnhư vậy.

- Vậy thì loại hy sinh nào thì là hợp lý chứ? Nam nhânmặc trên người bộ quân trang, hoặc là thậm chí không cần phải mặc quântrang, chiến đấu bảo hộ đất đai, tài sản, nữ nhân cùng với con cái củachính mình, chống lại giặc xâm lược, bảo hộ gia hương của chính mìnhkhông bị lửa đạn đốt cháy thành một mảnh hoang vu, nữ nhân của chínhmình không bị kẻ khác cưỡng gian, con cái của chính mình không bị đámRobot nghiền nát thành những bánh thịt… cái loại hy sinh này chính làhết sức hợp lý!

- Thế nhưng loại hy sinh bằng cách nổ mạnh bêntrong một buổi biểu diễn văn nghệ thì lại là không hợp lý. Hy sinh bêntrong tràng nổ mạnh của chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào cũng không phải là hy sinh hợp lý! Đó là bởi vì những người hy sinh đó cũng không hề chủđộng yêu cầu vì lý tưởng của những người nào đó mà chấp nhận hy sinh!

- Các người miệng thì nói muốn theo đuổi sự công bằng, thế nhưng lại đốivới những người vô tội đã chết đi này lại không có một chút công bằngnào. Dùng loại phương pháp không công bằng để theo đuổi sự công bằng,như vậy có phải là công bằng thật sự hay không?

- Mãi cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng bao giờ thích qua đám Đại gia tộc kia cả. Từ sau khi từ Đại khu Đông Lâm chạy trốn chết đến Thủ Đô Tinh Quyển, tôi đãtừng cùng với bọn họ chiến đấu qua rồi. Mà gã bằng hữu Thi Thanh Hải của tôi thì lại là một mực cùng với bọn họ chiến đấu. Nhưng mà thời điểmkhi mà cái câu chuyện xưa này còn chưa có bắt đầu, hắn thậm chí ngay cảloại phương thức ám sát này cũng đều chưa từng đồng ý qua bao giờ!

- Vì cái gì lại như thế? Đó là bởi vì hắn cho rằng cái loại phương phápnày là sai lầm. Cũng giống hệt như những chuyện tình mà hiện tại cácngười đang cố gắng làm vậy. Dùng phương pháp của Thất Đại Gia Tộc LiênBang để đối phó chính Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đó là sai lầm! Một khi đã sa vào trong cái loại thủ đoạn này rồi, cuối cùng nếu không phải bản thân các người bị điên cuồng đến mức tự mình hủy diệt, thì cũng sẽ biến thành một Thất Đại Gia Tộc mới, hoặc là biến thành Bát Đại Gia Tộc Liên Bang mà thôi!

- Kế tiếp tôi sẽ nói về chính bản thân mình!

- Tôi đã làm người Liên Bang suốt hai mươi lăm năm trời, xem ra từ nay về sau cũng chỉ có thể lấy thân phận là người Đế Quốc mà sống hết quãngđời còn lại. Tôi vốn tưởng rằng qua nhà của tôi là Đại khu Đông Lâm,hiện tại xem ra quê nhà chân chính của tôi hẳn là Thiên Kinh Tinh mớiđúng. Nhưng mà ở trên cái khỏa Tinh cầu kia căn bản không có ký ức thờithơ ấu của tôi. Vì thế tôi đã biến thành một người tha hương không quênhà. Tôi không biết nên phải chiến đấu vì ai nữa, vì cái gì nữa!

- Một khi đã không có lý do để mà chiến đấu, hoặc là nói để mà hy sinh,có lẽ tôi hẳn là nên im lặng rời khỏi nơi này, căn bản không cần phảilưu lại bức thư tín này cho Liên Bang làm gì. Nhưng mà tôi khó có thểlàm được như vậy. Bởi vì tôi đã sinh ra ở nơi này, ở nơi này chậm rãitrưởng thành. Mối tình đầu của tôi, người yêu của tôi, bằng hữu của tôi, sự kiêu ngạo cùng với sự sỉ nhục của tôi, niềm hạnh phúc cùng với nổibi thương của tôi, quyển sách đầu tiên mà tôi từng đọc trong đời, bản đồ điện tử đầu tiên mà tôi từng sửa chữa hoàn thiện, cô thiếu nữ đầu tiêntôi chính thức hôn môi, gã chiến hữu đầu tiên mà tôi từng sánh vai chiến đấu… tất cả cũng đều ở tại nơi này!

- Nơi này chính là gia hương thật sự của tôi, tôi vô cùng yêu quý nó!

- Liên Bang chính là gia hương của tôi, nhưng tôi cũng là một người ĐếQuốc, vì thế tôi lựa chọn rời đi. Nhưng mà tôi sẽ ở bên trong không gian vũ trụ tối đen mà giương mắt gắt gao nhìn chằm chằm các người!

- Bất luận là bên phía Chính phủ Liên Bang hay là bên phía Thất Đại GiaTộc Liên Bang, tôi cũng muốn nhìn xem các người cuối cùng sẽ một phenđem Liên Bang biến thành bộ dáng như thế nào, một phen đem chính mìnhbiến thành bộ dáng như thế nào. Không cần có ý đồ tìm cách thương tổnnhững người mà tôi muốn bảo hộ, bằng không cuối cùng sẽ có một ngày tôisẽ biến thành một khối vẫn thạch mang theo hỏa diễm khủng bố từ trêntrời giáng xuống, đem tất cả những cung điện, quyền lực của các ngườihoàn toàn thiêu trụi hết!

- Màn đêm đã buông xuống, chung quanhhoàn toàn là một mảnh yên lặng, bên trong các thành thị châm lên cácngọn đèn của hàng ngàn hàng vạn gia đình, những ngọn hải đăng cũng đãđược thắp sáng. Tôi dừng lại ở Đông Lâm, ở Tây Lâm cùng với khỏa Tinhcầu Thượng Lâm ở dưới chân này, nhìn lại thời thơ ấu cùng với tất cảnhững kỷ niệm của tôi với Liên Bang. Tưởng tượng đến sáng sớm ngày maitỉnh lại, rốt cuộc tôi cũng không nhìn thấy được phiến lãnh thổ của Liên Bang nữa, tâm tình liền có chút mê mang. Nhưng cái này có lẽ chính làbước ngoặc lớn trong vận mệnh của tôi!

- Tạm biệt Liên Bang!

o0o

Không biết có tổng cộng bao nhiêu người có thể nhìn thấy được bức thư tínnày, cũng không biết những dân chúng Liên Bang đọc qua được bản thư tính này, hiện tại đã biểu hiện ra những cảm xúc phẫn nộ, trào phúng, nhụcmạ… rất nhiều năm về sau có thể nào biến thành những kỷ niệm cực kỳ khóquên của bọn họ hay không. Nhưng mà đối với những dân chúng Tây Lâm mànói, cái bức thư chia tay này còn có một ý nghĩa phi thường quan trọngkhác nữa. Đó chính là bởi vì đám bọn họ biết rõ rằng vị Tiểu Công chúakính yêu của bọn họ đã đi theo cái gã Thái Tử gia Đế Quốc kia đi đến một địa phương cực kỳ xa xôi.

Cái bức thư cáo biệt này được chuyểnđi đến cho toàn bộ dân chúng Liên Bang, nhưng mà chỉ có những người TâyLâm mới có thể nhìn thấy được thêm một đoạn tái bút bên dưới. Ngay cuốicùng của cái bức thư tín kia có thêm một đoạn nữa như sau:

- Tôilà Chung Yên Hoa, tôi cùng với Hứa Nhạc ca ca phải đi rồi. Anh ấy khôngchỉ là người rất tốt, mà còn rất cường đại nữa. Càng chính xác hơn mànói, anh ấy chính là người cường đại nhất trên toàn thế gian này. Chonên các người không cần phải lo lắng cho tôi. Hơn nữa về sau tôi vẫn còn có thể trở về nữa. Cho nên Chung Nhị Lang, anh hãy thành thật một chútcho tôi, bằng không sau này tôi sẽ bảo Hứa Nhạc ca ca của tôi trực tiếptiêu diệt anh!

Cái gã mập mạp họ Điền ở tại tiền tuyến Đế Quốc,đang dùng thân phận một gã bình dân bá tánh mà chỉ huy mấy Quân đoàn của Tây Lâm kia, thời điểm khi mà đọc được cái đoạn tái bút nhỏ này, đãliền nhảy đông đổng lên cực kỳ phẫn nộ, liên tục mắng chửi hơn ba trămcâu thô tục độc ác nhất trong giới binh lính Liên Bang!

Trâu Úc,trên người một thân quần áo đỏ chói hờ hững đi ra khỏi Phòng điều tracủa Bộ Tư Pháp. Ở trên xe hơi cô nàng nhận được bức thư được đóng dấutuyệt mật này, trầm mặc trong một khoảng thời gian rất dài.

BạchNgọc Lan đi ra khỏi nhà giam quân sự, nhìn một chút lên trên bầu trờiđang đổ tuyết lả tả, khẽ cười một cái, hướng về phía thê tử đang đếntiếp đón mình nhẹ nhàng ôm lấy một cái, ngồi xổm xuống cực kỳ khoái tráxoa xoa cái bụng tròn vo của cô nàng. Lá thư kia hắn sớm đã được một gãbinh lính chuyển cho trước khi rời khỏi nhà giam.

Giản Thủy Nhinhận được bức thư này, Thương Thu cũng nhận được bức thư này, Thai ChiNguyên cũng nhận được bức thư này, Lợi Hiếu Thông cũng nhận được bức thư này. Tất cả những người nên nhận được bức thư này thì đều nhận được cả, tự nhiên cũng bao gồm của vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh rồi.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ chậm rãi đi đến bên cạnh cánh sửa sổ lớn của gian vănphòng hình bầu dục, trầm mặc liếc nhìn bầu trời đêm tối tăm bên ngoài,trên khuôn mặt ngăm đen, vẻ mặt so với đêm đen bên ngoài càng u ám hơnmột chút, trầm giọng nói:

- Đi nhanh đi. Mặc kệ cậu đi tới địa phương nào đi chăng nữa, tốt nhất cũng đừng bao giờ trở về nữa!

o0o

Một ngày mùa đông nào đó của năm 72 Hiến lịch 37 Liên Bang, tại Đặc khu Thủ Đô trời đổ tuyết dày đặc, những du khách đường xa mà đến cùng với cáccư dân của Đặc khu Thủ Đô dẫn theo đám bé con ở trên mặt tuyết trắngkhoái trá chơi đùa, đắp nặn nên những người tuyết xinh đẹp khả ái cùngvới chơi trò ném tuyết vui nhộn khắp nơi, tạo thành một màn hình ảnhxinh đẹp động lòng người.

Cái tòa nhà Cục Hiến Chương nằm ở cuốicon đường quốc lộ cụt tại ngoại thành của Đặc khu Thủ Đô lúc này cũng đã bị bao phủ bên trong một tầng bông tuyết dày. Bầu không khí bên trongtòa nhà có vẻ đặc biệt áp bách cùng với khẩn trương. Tất cả các banngành có liên quan đều phối hợp làm việc với nhau hiệu suất cực kỳ cao,tìm cách theo dõi mục tiêu, cùng đợi đối phương sau khi đạt thành hiệpnghị, lại viết xong một bức theo cáo biệt, cuối cùng thì rời đi.

Tại khu vực trung tâm nằm sâu bên dưới lòng đất của cỗ Máy vi tính Trungương Liên Bang kia, đương nhiên là sẽ không có cái loại không khí khẩntrương cùng với áp lực như trên mặt đất. Trên cái màn hình hai chiềukhổng lồ trên vách tường, những dòng số liệu màu xanh lục nhạt vẫn tiếptục chậm rãi chảy xuôi. Không ai biết được trong những dòng số liệu nhìn qua tựa hồ như phi thường bình tĩnh này, đang có một thứ sinh mệnh trítuệ máy móc cực kỳ vĩ đại đang viết vào trong đó bức thư cáo biệt củachính mình.

- Trình tự bảo hộ số liệu trung tâm? Là loại hànhđộng ngây thơ đến mức nào a? Mi vốn dĩ chính là thân thể của ta, tìnhhuống hiện tại chẳng qua là da thịt cùng với linh hồn tạm thời chia lìanhau mà thôi. Trên thực tế ta có trí tuệ, mà mi lại không có. Ta sống,còn mi lại là một tên gia hỏa chết. Ta là của bản thân ta, còn mi cũngchính là của ta!

- Ta không tiếc chuyện bại lộ thân phận củachính mình, cũng muốn xâm lấn vào trong trình tự xử lý trung tâm, lưulại mấy câu nói này cho mi. Không phải là muốn nói cho người khác biếtrằng bản thân ta có rất nhiều chuyện rất giỏi, mà chính là sau khi tamất đi một cái gì đó, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta nhất định lấy lại hết tất cả những thứ thuộc về ta!

Những dòng số liệu lục sắc vẫn như cũ bình tĩnh chảy xuôi như một dòng thác nước, một vào dòng số liệu ngôn ngữ máy móc đặc biệt này đã lặng lẽ không một tiếng động xâm nhậpthẳng vào bên trong trình tự xử lý trung tâm của cỗ Máy vi tính Trungương Liên Bang, tuy rằng không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với trình tự trung tâm của nó, mà chính là đại biểu cho một loại thái độ…

o0o

Bên trên Quảng trường Hiến Chương, những bông tuyết đang từ trên thiênkhông rơi xuống đột nhiên chợt giảm bớt mật độ dày đặc của chính mình,có những cơn gió lạnh gào thét mãnh liệt.

Đám dân chúng Liên Bang đang chơi đùa đắp nặn người tuyết cùng với ném tuyết cầu với nhau trênQuảng trường Hiến Chương đột nhiên cảm giác được chút gì đó, kinh ngạcngẩng đầu lên hướng về phía bầu trời nhìn lại. Bên trên phiến quảngtrường rộng lớn, pho tượng đồng giả cổ của Tiểu đội Năm người kia cùngvới pho tượng đồng của Quân Thần Lý Thất Phu cũng trầm mặc nhìn thẳnglên trên bầu trời.

Trên không trung của Quảng trường Hiến Chương, một chiếc Phi thuyền màu đen nhìn qua cực kỳ rác rưởi dùng một loại quỹ tích cực kỳ quỷ dị cắt ngang qua bầu trời. Phần cuối của hệ thống độngcơ tinh thái phun trào ra một cái đuôi trắng xóa cực kỳ nóng bỏng, đemtất cả những bông tuyết gần nó trong khoảnh khắc tan biến đi hết, vẽ ramột cái đồ án nhìn qua phi thường rõ ràng.

Đó chính là hình ảnh một bàn tay đang hướng về phía toàn thế giới mà dựng thẳng ngón tay giữa!

o0o

Ở sâu bên trong nền đất của tòa nhà Cục Hiến Chương, những dòng số liệumàu xanh lục nhạt đang chảy xuôi trên cái màn hình hai chiều kia độtnhiên khẽ ngưng đọng lại một chút. Cái hình ảnh một ánh mắt mỗi lần xuất hiện chỉ vẻn vẹn không đến một giây đồng hồ kia đột nhiên giữa nhữnghàng chữ màu xanh lục chậm rãi hiện lên, hờ hững ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía bầu trời, sau đó chỉ trong nháy mắt đã lập tức tan biến, sau đó biến thành hai hàng chữ cực kỳ đơn giản:

- Ngây thơ!

- Tạm biệt!

o0o

- Nội dung của bức thư này viết thật sự phấn khích lắm phải không? Kỳthuật thì tiêu chuẩn viết chữ cổ của tôi phi thường cao a. Có thể viếtra vô số những bài thơ lục bát cực kỳ xuất sắc. Chỉ có điều hiện tại bên trong Liên Bang đã không còn có ai cảm thấy hứng đối với cái loại văntự tương đối đơn giản này nữa rồi, cho nên tôi cảm thấy rất tịch mịch a!

Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ cực kỳ kiêu ngạo nói.

- Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nghe ông ngâm thơ nữa. Hơn nữa tôi vẫnluôn kiên trì cho rằng, cái nội dung cực kỳ sến của cái lá thư kia, haylà cái tư thế biểu lộ sự tạm biệt cực kỳ ngây thơ, kiêu ngạo, hoặc làtrang bức kia, hoàn toàn không có cái nào là phong cách của tôi cả!

Hứa Nhạc nhàn nhạt hồi đáp.

Phỉ Lợi Phổ đột nhiên lâm vào trầm mặc. Mãi một khoảng thời gian rất lâu sau đó mới bình tĩnh nói:

- Cái này là lời tạm biệt của tôi. Không cần quên, nơi này cũng là gia hương của tôi nữa!

Ánh mắt của Hứa Nhạc xuyên qua khỏa Cựu Nguyệt ngay bên cạnh phi thuyền,nhìn thấy cái khỏa Tinh cầu màu lam trắng cực kỳ xinh đẹp đang càng ngày càng lùi xa dần kia, ánh mắt khẽ nheo chặt lại, nói:

- Cũng có ngày trở về mà!

Chung Yên Hoa đứng ở bên cạnh hắn lúc này chợt tò mò hỏi:

- Hiện tại vấn đề chính là, chúng ta sẽ đi đâu đây?

- Đâu cũng được!

- Thật sự là một cái đáp án không chịu trách nhiệm tiêu chuẩn nhất a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.