Sương mù mênh mông, mặt đất ẩm ướt, tàng cây rậm rạp, hai chị em trầm mặc đứng không nói tiếng nào…
Đỉnh núi Mạc Sầu phủ đầy tuyết trắng phía xa xa lúc này chợt bởi vì một chút sương mù ban mai tan bớt mà dần hiện ra, phản xạ ánh sáng mặt trời từphía Đông chiếu rọi đến, đi vào phía trên mảnh hồ cạn ẩm ướt này, phá vỡ đi sự trầm mặc trong thời gian khá dài cùng với bầu không khí áp lựckhó hiểu ở nơi đây.
- Cô định như thế nào quay trở về Đế Quốc?
Hứa Nhạc chợt mở miệng hỏi.
Hoài Thảo Thi bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, không một chút do dự nói:
- Dẫn theo cậu quay trở về!
Bản thân mình hỏi chính là phương pháp như thế nào quay về Đế Quốc, mà nàng ta trả lời thì lại là trạng thái trong khi quay về Đế Quốc. Sự chênhlệch giữa hỏi và đáp như thế này, khiến cho một loại cảm xúc kỳ lạ khóhiểu chợt xâm lấn vào trong cơ thể của Hứa Nhạc, khiến cho trái tim củahắn chợt khẽ co rút lại một chút, cặp mày rậm rạp khẽ nhướng lên, thấpgiọng tự giễu nói:
- Rèn luyện tố chất nhân văn, văn học, rồithêm gánh vác trách nhiệm… Chẳng lẽ cô thật sự đúng là trông cậy vàochuyện tôi sẽ quay về Đế Quốc, làm cái gì đó mà Thái Tử gia, trong tương lai sẽ suất lĩnh Quân đội Đế Quốc quay lại tấn công Liên Bang hay sao?
Bình thản nhìn thẳng vào cặp má có chút gầy yếu của Hứa Nhạc, Hoài Thảo Thi đột nhiên mở miệng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498192/quyen-4-chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.