Trà xanh rất nhanh được mang ra, một đĩa bánh bích quay tràn ngập hươngthơm của quế cũng đã được đưa lên. Chung Yên Hoa khẽ đảo nhẹ hai tròngmắt đen láy lúng luyến của chính mình, đem một miếng bánh bích quy quẳng vào trong chén trà xanh, có chút tò mò nhìn thấy nó từ từ chậm rãi mềmdần, sau đó mới đưa vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt cho nó biếnthành từng mảnh vụn mà nuốt vào trong bụng, căn bản không hề nhau.
Phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, cô nàng nở một nụ cười tủm tỉm nhànnhạt, cặp ánh mắt cong lại giống hệt như hai vầng trăng vẫn còn chưaxuất hiện trên bầu trời kia.
- Nam Tương tỷ tỷ, thật sự là xinlỗi chị, chẳng qua cũng đã đến lúc em phải rời đi rồi. Cái trang viênnhà chị kia, hiển nhiên thật sự rất tốt, nhưng mà nó chung quy cũngkhông phải là nhà của em!
Nghĩ đến bên trong trang viên lúc nàyhẳn là đang có rất nhiều người phi thường lo lắng khổ sở bởi vì sự bỏ đi của chính mình, Chung Yên Hoa nhịn không được chợt thở dài nhẹ mộttiếng, chỉ có điều bên trong tiếng thở dài này lại tràn ngập ý tứ xinlỗi.
Chợt cô nàng khẽ nhún nhún vai một chút, tự mình nói với chính mình:
- Chẳng qua là cái hệ thống theo dõi bên trong trang viên của nhà chịthật sự là quá yếu ớt đi, một chút khó khăn cũng chẳng có nữa. Quá trình bỏ trốn của mình khẳng định là kém so với quá trình cái tên đại gia hỏa kia trốn khỏi nhà giam quân sự rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498186/quyen-4-chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.