Chương trước
Chương sau
Sau khi cái tin tức khủng bố kinh người kia được tung ra, đối diện vớisự đả kích tâm lý mạnh mẽ do chuyện tình này mang lại, cũng không có bất luận một dân chúng Liên Bang nào có tâm tình cảm thấy chân chính khoáitrá cả, cũng chỉ có bên phía Chính phủ Liên Bang là có thể trong phútchốc thoát khỏi hoàn cảnh mưa gió phiêu linh trong khoảng thời gian vừaqua, tiến vào trong ánh dương quang ấm ấp mãnh liệt mà thôi.

Bảnthân bên phía Dinh thự Tổng Thống trong chuyện này vốn dĩ là nắm quyềnchủ động, thế nhưng cũng không có mượn cơ hội này để mà hướng về phíacác thế lực đối địch khởi phát nên một hồi tiến công mạnh mẽ, mà là mượn việc phóng thích tự do hai người Thương Thu cùng với Trâu Úc, mơ hồhướng về phía các phương diện nào đó mà triển lộ ra thái độ của chínhmình. Hiện tại vẫn còn đang trong thời kỳ chiến tranh khốc liệt cùng với phía bên Đế Quốc, cho nên bên trong xã hội Liên Bang mặc dù có thể chophép xảy ra tranh chấp, thậm chí là đấu đá kịch liệt với nhau, thế nhưng lại không cho phép bùng nổ sự xung đột toàn diện được.

Đây chính là loại thủ pháp đại hòa giải mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh từtrước đến giờ vẫn luôn phi thường am hiểu, thực thi phi thường lưu loátxinh đẹp, dùng sự nhượng bộ của chính mình để mà đổi lấy sự nhượng bộcàng nhiều hơn từ phía đối phương.

Trên thực tế, bất luận là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang hay là Chính phủ Liên Bang thì cũng đều khôngnghĩ muốn khởi phát nên một hồi xung đột toàn diện. Kể từ sau khi cáithời đấu tranh đẫm máu trong lịch sử đã qua đi, Liên Bang đã bình tĩnhtrong một khoảng thời gian rất dài, bây giờ đột nhiên khai chiến, bấtluận là bên phía Chính phủ Liên Bang vẫn còn có chút cố kỵ, hay là bênphía các đại gia tộc vốn đã thái bình khá lâu, cũng đều khó có thể trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành được sự chuẩn bị điều động tài nguyêntoàn diện cùng với sự chuẩn bị về mặt tâm lý.

Ngày hôm nay, bêntrong phiến trang viên thanh tú như bức trang giang sơn xinh đẹp phíasau hậu sơn núi Mạc Sầu kia, ở trên chỗ sân thượng uống trà có thể nhìnthấy được mặt hồ phản chiếu ngọn núi cao, đang tiến hành một buổi traođổi cực kỳ quan trọng giữa hai nhân vật đại diện cho hai thế lực đứngđầu Liên Bang này.

Đại khái nguyên nhân là bởi vì ngồi trên cáisân thượng lộ thiên này, căn bản không cần mở cửa cũng liền có thể nhìnthấy được núi cao, cho nên một hồi đối thoại này có vẻ đặc biệt trựctiếp một chút, hai câu ba lời liền có vô số phong vân hội tụ lại.

- Nếu như ta nhớ không lầm, thì đây là lần đầu tiên Tổng thống tiên sinh ngài tiến vào phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu thì phải!

Thai phu nhân vươn một đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng mân mê một chút phần taycầm của tách cà phê bóng loáng đặt trên bàn trước mặt, mỉm cười nhìn vềphía vị nam nhân trung niên ngồi đối diện mình, khẽ nói.

Biểutình của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cực kỳ bình tĩnh, cánh tay phải dày rộng khẽ tiêu sái vung lên một cái, nhàn nhạt hồi đáp:

- Ghé viếng thăm thật sự là hết sức dễ dàng thôi, nhưng mà ta phải lấy thânphận gì mà ghé thăm đây? Trước kia ta mãi cũng không biết rõ ràng mìnhphải sử dụng thân phận nào mà đến, cho nên cũng không tiện đến thăm phunhân!

Nụ cười trên mặt Thai phu nhân dần dần thu liễm lại, rõ ràng hiểu được ý tứ mà đối phương muốn biểu đạt trong câu nói kia.

Trong tràng Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang năm năm trước đây, đối tượngàm phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu lựa chọn ủng hộ chính là Mạt Bố Nhĩ, lúc đó vẫn còn là một vị Nghị viên, thậm chí lại còn không tiếc hết thảy mà chấp nhận những điều kiện hợp tác tương đối hà khắc của Mạt Bố Nhĩ, đóchính là bởi vì phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu thật sự xem trọng ông ta.Nhưng mà trong khoảng thời gian năm năm sau khi chính thức nhậm chứcTổng thống Liên Bang, Mạt Bố Nhĩ tiên sinh mãi vẫn chưa từng đặt chânđến phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu lấy một lần. Sử dụng thân phận gì quảthật là phi thường quan trọng, là Tổng thống của Liên Bang hay là Tổngthống của phía sau núi Mạc Sầu?

Mạt Bố Nhĩ không muốn sử dụngthân phận là một người được ủng hộ, cho dù thân phận là một người hợptác đi chăng nữa, để mà đến viếng thăm cái phiến bức tranh giang sơnnày. Mãi cho đến ngày hôm nay, cái Chính phủ do ông ta lãnh đạo, rốtcuộc cũng đã có được đầy đủ thực lực, hoặc là nói tư cách để thản nhiêntiêu sái tiếp nhận lời mời đến thăm, trên thân phận là Tổng thống LiênBang!

- Ta có thể hiểu được dã tâm mạnh mẽ của một vị chính trịgia như ngài, thậm chí là cả cái giấc mộng là vị Tổng thống Liên Bangđầu tiên được liên nhiệm ba lần chưa từng có trong lịch sử Liên Bang từtrước đến nay!

Thai phu nhân thoáng trào phúng nở nụ cười, nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà ta quả thật không ngờ đến được, dã tâm của ngài không ngờ lạixa đến như vậy, thậm chí còn nghĩ muốn một phen đem mấy lão gia hỏa nhưchúng ta đây toàn bộ quẳng ném hết xuống mặt đất!

Thanh âm củaTổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn như cũ vô cùng hùng hậu trầm thấp, nhưng uy áp bên trong cặp mắtphẳng lặng trong xanh của ông ta thì lại mạnh mẽ đếnbức người:

- Phu nhân, ta hiểu được ngài đang suy nghĩ về chuyện gì!

- Năm năm trước đây, ngài đã vượt ra ngoài sự dự đoán của tất cả mọingười, lựa chọn cùng ta tiến hành hợp tác. Chẳng lẽ đó là bởi vì ta cósự ủng hộ mạnh mẽ của ba đại Công hội trong Liên Bang, có được một vàicái lý lịch đối với ngài là không đáng nhắc tới hay sao? Không! Đó làbởi vì phu nhân ngài sớm đã nhìn ra được trong bản chất của ta là loạingười như thế nào rồi. Ngài biết rõ ràng một khi ta có thể trở thànhTổng thống Liên Bang, như vậy tất nhiên sẽ có những ý đồ gì đó, nghĩmuốn ở trên dòng lịch sử lưu lại một chút gì đó hoàn toàn khác biệt vớitất cả những người khác.

- Ta không phủ nhận là sau cuộc Tổngtuyển cử Tổng thống Liên Bang lần trước chấm dứt, ta đúng là có ý địnhmuốn tiến hành sửa đổi dự luật Tổng tuyển cử cùng với Đệ Nhất HiếnChương, nếm thử việc trở thành vị Tổng thống Liên Bang đầu tiên tronglịch sử có thể được liên nhiệm ba lần. Nhưng mà trong khoảng thời giannăm năm vừa qua, ngài tựa hồ như là cùng với loại quy hoạch này của taluôn tỏ vẻ chấp nhận cùng với ủng hộ, đó là bởi vì cái gì?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh nhìn chằm chằm Thai phu nhân, tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Bởi vì ngài cần có một người đồng bọn hợp tác mạnh mẽ cường đại như ta, dẫn đầu phá vỡ những điều khoản cứng rắn lạnh như băng của Đệ Nhất Hiến Chương kia, chỉ cần có được một lần kinh nghiệm đầu tiên, như vậy những lần tiếp theo sau đó sẽ trở nên phi thường đơn giản rất nhiều.

Trên cặp môi dày rộng của Tổng thống tiên sinh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt trào phúng, tiếp tục nói:

- Sau khi nhiệm kỳ liên nhiệm thứ ba của ta chấm dứt, đúng lúc đó thìThái Tử gia cũng sẽ theo đúng kế hoạch vừa vặn hoàn thành hai lần nhiệmkỳ Nghị viên Châu cùng với Nghị viên thuộc Ủy ban Quản lý Liên Bang!Ngài khẳng định hy vọng anh ta sẽ có thể trở thành vị Tổng thống LiênBang trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên Bang này… Như vậy một khi ta thânlà Tổng thống Liên Bang tiền nhiệm đã có thể liên nhiệm ba lần, vậy thìThai Tổng thống kia sẽ vì cái gì mà không thể liên nhiệm đây?

-Đến lúc đó, ngài sẽ muốn cho anh ta liên nhiệm bao nhiêu lần? Hai lần,ba lần, hay là bốn lần? Hoặc là nói để cho hắn vĩnh viễn được liênnhiệm, mãi cho đến khôi phục lại sự vinh quang của Hoàng triều Thai Thịnăm xưa?

Ánh mắt Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cực kỳ nghiêm túc mà rựclửa giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Thaiphu nhân, mang đến một cỗ cảm giác áp bách phi thường mạnh mẽ:

- Phu nhân, nếu nói đến dã tâm, bản thân ngài mới là người đàn bà có dã tâm lớn nhất trong toàn bộ vũ trụ này!

Bị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh không một chút khách sáo vạch trần rahoàn toàn kế hoạch hoạt động cùng với mục tiêu cuối cùng của chính mình, ánh mắt Thai phu nhân trong khoảng khắc thoáng lóe lên một chút run sợ, như ngay lập tức đã khôi phục lại bình thường. Bà tay cầm tách trà trên bàn lên, hớp nhẹ hai hớp, trầm mặc không nói lời nào.

- Dã tâmlớn đến đâu thì cũng cần phải có một quyền lực tương đồng đi chung vớinó. Muốn thử để cho lịch sử lui lại, quay trở lại thời kỳ Hoàng triềutràn đầy sự thách thức kia, có lẽ phu nhân ngài thật sự cho rằng bảnthân mình chính là người đàn bà có quyền lực nhất trong toàn bộ vũ trụnày hay sao?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nói đến đây chợt ngừng lại,liếc mắt nhìn về phía mặt hồ cạnh rừng cuối mùa thu bên ngoài sânthượng, trên gương mặt ngăm đen chợt hiện lên một tia vẻ mặt hờ hững:

- Nhưng mà xin ngài đừng quên rằng, ta mới chính là Tổng thống Liên Bang!

- Tổng thống tiên sinh, ta nghĩ trong thời gian năm năm vừa qua, bất luận là ta hay là đám lão gia hỏa các đại gia tộc khác, cũng đều đối với vịTổng thống dân tuyển ngài thể hiện đầy đủ sự thiện chí cùng với ủng hộcủa mình.

Thai phu nhân im lặng nhìn thẳng về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, trầm mặc một lát sau, mới nói:

- Thế nhưng mãi cho tới bây giờ ngài vẫn luôn ôm ấp ý đồ muốn thu hoạchcàng thêm nhiều hơn những gì mình đã đạt được, cái này thậm chí đã vượtquá cái giới hạn mà một người có lý trí nên có!

- Cái giới hạnnào vậy? Cái giới hạn này là ai định ra đây? Chính phủ Liên Bang vì cáigì phải chấp nhận một cái giới hạn vô hình nào đó chứ? Hoặc là nói cácngười vẫn như cũ cho rằng lời nói của chính mình, có thể mạnh mẽ hữu lực giống như là Đại Hiến Chương hay là những phán lệ của Tòa án Tối caohay sao?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trào phúng liếc mắt nhìn Thai phunhân, ngữ khí mạnh mẽ cường ngạnh hơi thoáng dịu nhẹ bớt một chút, nhẹnhàng nói:

- Phu nhân, thời điểm ban đầu ngài đã nói sai một điểm rồi, ta cùng với Chính phủ của ta từ trước cho tới bây giờ cũng chưatừng bao giờ nghĩ qua rằng sẽ đem đám các người quẳng ném xuống mặt đấtcả. Chúng ta chỉ là hy vọng phương pháp mà cái xã hội Liên Bang này vậnhành có thể trở nên càng hợp lý hơn một chút mà thôi.

- Các Tinhcầu quặng mỏ trong Tinh hệ X3 đã sớm chuẩn bị xong cho quá trình khaikhoáng lâu dài rồi, nếu như kế hoạch không có vấn đề gì, vậy thì đạikhái đến năm sau liền có thể bắt đầu thu hoạch. Những cái Tinh cầu quặng mỏ bên Đế Quốc này cũng đều là do bộ đội Liên Bang dùng sinh mệnh cùngvới máu tươi của chính mình mà đổi về, mà Công ty Liên hợp Quặng mỏ Liên Bang của ngài lại có hy vọng xa vời không bỏ ra bất cứ công sức nào,liền cướp đi lợi ích của toàn thể dân chúng Liên Bang hay sao? Cái nàychính là một phương thức phi thường không hợp lý, cần phải bỏ nó đi!

Nói chuyện đến thời khắc này rồi, bên trong cặp mắt luôn luôn bình tĩnh của Thai phu nhân rốt cuộc cũng bắt đầu nở rộ ra quang mang sắc bén. Bà talạnh lùng nhìn chằm chằm Tổng thống tiên sinh, cực kỳ mạnh mẽ nói:

- Công ty Liên hợp Quặng mỏ Liên Bang bản thân có quyền quản lý đối vớitất cả các tài nguyên quặng mỏ trong toàn bộ vũ trụ này, dựa vào nhữngnhu cầu do Chính phủ Liên Bang đưa ra mà tiến hành sự hợp tác toàn vẹn…Đây chính là một cái thiết liệt mà khi thời đại Cộng Hòa bắt dầu, ThaiGia ta nguyện ý giao ra ngôi vị Hoàng đế cùng với quyền lực trong taymình một cách hòa bình, cùng với Chính phủ đạt thành. Cái thiết luật này thậm chí còn được viết vào trong những điều luật bí mật của Đệ NhấtHiến Chương nữa. Nó đã được chấp hành cả ngàn vạn năm nay rồi, không cóbất cứ một đời Chính phủ nào dám can đảm vi phạm cả. Tổng thống tiênsinh, yêu cầu của ngài không khỏi có chút quá phận rồi!

- Thiết luật? Hay là chúng ta gọi nó là một giao dịch đệ nhất đáng xấu hổ thì càng thích hợp hơn!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm giọng bác bỏ lời của Thai phu nhân, nói:

- Mặc kệ nó là giao dịch hay là thiết luật gì đi nữa, nhưng nó đã là lịch sử rồi!

Vẻ mặt Thai phu nhân cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ta, phi thường nghiêm túc nói:

- Tổng thống tiên sinh, ta phi thường rõ ràng những người có nội tâmcường đại giống như ngài vậy, trong lòng rất khó có thể sản sinh ra loại cảm xúc kính sợ đối với một cái gì đó. Nhưng mà đối với lịch sử, ngàitốt nhất vẫn là nên kính sợ nó nhiều một chút.

- Phu nhân, ta có thể xem câu nói này của ngài như là một lời uy hiếp hay không?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc một lúc thật lâu, cặp lông màu đen dày nồng đậm chợt chậm rãi nhướng lên một chút.

- Ngài phải hiểu rõ ràng một chút, hiện tại đã không phải là thời kỳHoàng triều nữa rồi. Theo thời đại thông tin càng ngày càng phát triển,Thất Đại Gia Tộc rốt cuộc cũng rất khó có thể vĩnh viễn giấu phía sautấm màn đen của lịch sử nữa. Một khi để cho dân chúng Liên Bang biếtđược tin tức chân tướng của những cái giao dịch này, vậy thì bọn họ sẽlàm ra những phản ứng quá khích như thế nào đây?

- Đây chính là lời uy hiếp của Tổng thống tiên sinh ngài cùng với Chính phủ Liên Bang đối với Thất Đại Gia Tộc chúng ta hay sao?

Thai phu nhân vẫn như cũ bình tĩnh nói.

Tổng thống tiên sinh lắc lắc đầu, ngữ khí phi thường hoàn hoãn nói:

- Phu nhân, ta không phải là đám phần tử bạo lực điên cuồng như đám người Thanh Long Sơn kia, ta cũng không muốn Liên Bang lâm vào một cục diệnrung chuyển mãnh liệt. Những chuyện tình mà ta muốn làm này, theo như ýcủa ta, đó chỉ là một sự yêu cầu cùng với thay đổi phi thường ôn hòa màthôi.

Không đợi Thai phu nhân kịp trả lời, ông ta đã chém đinh chặt sắt giơ cánh tay phải của mình lên, nghiêm nghị nói:

- Ta đã đồng ý cho Thất Đại Gia Tộc vẫn như cũ có được đầy đủ những đặcquyền cần thiết, cái này đã biểu đạt rõ ràng sự nhượng bộ của chúng tarồi. Như vậy phu nhân, ngài cùng với các đồng bạn của ngài, cũng phảibiểu đạt ra đầy đủ những thành ý của chính mình!

- Ta sẽ nghiêm túc ngẫm nghĩ về lời đề nghị của ngài.

Biểu tình Thai phu nhân cực độ lạnh lùng, bưng tên tách trà đã lạnh lẽo trong tay mình, hớp nhẹ một hớp.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đứng thẳng lên, dưới sự hộ tống của các thủhạ hướng về phía bên ngoài sân thượng lộ thiên mà đi đến. Đột nhiên ôngta thoáng dừng lại cước bộ, quay đầu lại trầm giọng nói thêm một câu:

- Nhờ ngài nhắc nhở bên phía Lợi Gia một chút, hãy từ bỏ ý đồ cản trởviệc Nghị Viện thông qua điều khoản phụ trợ về dự luật hoạch định tàichính chiến lược nữa.

- Một đám đầu sỏ tài chính không ai màkhông phải là những kẻ xuất sắc về tính toán, đã cướp đoạt tài phú củatoàn bộ Liên Bang không biết bao nhiêu năm nay rồi, đã đến lúc phải hoàn trả lại chút gì đi. Nếu như Lợi Duyến Cung vẫn còn tiếp tục kiên trìchiến đấu, ta không ngại việc mạnh mẽ giải tán Ủy ban Quản lý Liên Bang, sau đó tiến hành bầu lại từ đầu!

Sau khi Tổng thống Mạt Bố Nhĩcùng với đám phụ tá của ông ta, còn có một đám Đặc công của Cục Đặc Cầntừ đầu đã ẩn nấp ở những nơi bí mật gần đó lần lượt rời đi, trên sânthượng lộ thiên của trang viên phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu một lần nữakhôi phục lại sự thanh tĩnh vốn có.

Thai phu nhân chậm rãi buôngtách trà trong tay xuống, lẳng lặng đi đến bên cạnh lan can sân thượng,chống đỡ lên trên cái lan can bằng đá màu trắng lạnh lẽo như băng, nhìnvề phía mặt hồ phẳng lặng, nhìn qua phi thường trong trẻo nhưng lại lạnh lùng xa xa, một thời gian khá lâu cũng không nói tiếng nào.

Cậnquản gia bưng một bình trà nóng tới đặt lên trên bàn, thần tình sầu lonhìn về phía bóng dáng của phu nhân, lại không biết phải nói cái gì đểan ủi tâm tình phức tạp giờ phút này của bà ta.

Thất Đại Gia TộcLiên Bang đã tồn tại cùng với xã hội Liên Bang không biết bao nhiêu nămtrời nay, rốt cuộc giờ phút này cũng đã gặp phải một đối thủ phi thườngcường đại. Tuy nói rằng trong dòng lịch sử dài dòng mấy vạn năm nay kia, bọn họ cũng đã từng rất nhiều lần cùng với các vị Tổng thống kinh tàituyệt diễm hoặc là toàn bộ Chính phủ Liên Bang cường thế tranh đấu quarồi, nhưng mà lần này đây, cái gã nam nhân trung niên mà bọn họ đangphải đối mặt, chính là đã thông qua rất nhiều sự tình thể hiện ra nănglực khống chế gần như là tuyệt đối đối với xã hội Liên Bang của chínhmình. Hơn nữa vị Tổng thống này cùng với các vị Tổng thống cường thếtrước đây có sự bất đồng, đó chính là cất giấu bên dưới vẻ ngoài nhìnnhư là ôn hòa thân thiết, lại là một cái dã tâm đủ lớn, đủ kiên cường,đồng thời cũng không tiếc sử dụng tất cả mọi thủ đoạn đặc biệt nằm đểđạt được mục đích của mình.

Càng đáng sợ hơn nữa chính là, thôngqua tràng chiến tranh vũ trụ cùng với Đế Quốc, lực lượng Quân đội LiênBang trong lịch sử vốn yếu ớt không đáng nhắc tới, rốt cuộc cũng đã bắtđầu đi lên trước màn sân khấu của lịch sử, hơn nữa lại phi thường kiênđịnh đứng sau lưng vị nam nhân trung niên kia. Thất Đại Gia Tộc LiênBang với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu làm đại diện, hiện tại đã gặp phải một đại biến cục mấy vạn năm qua chưa từng gặp phải.

Năm nămtrước đây khi mà phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu ủng hộ Mạt Bố Nhĩ tranh cử Tổng thống Liên Bang, đại khái là vốn cũng không hề ngờ trước là, bọnhọ đang bồi dưỡng ra một gã đào bới mộ của chính bản thân mình.

Trầm Đại thư ký mang theo vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn theo đoàn xe của Dinhthự Tổng Thống chạy ra khỏi trang viên, chậm rãi đi đến giữa sân thượng, nhẹ giọng hồi báo:

- Buổi chiều hôm nay, bên phía Nghị Viện sẽ tiến hành lần thảo luận thứ ba đối với việc thông qua dự luật…

- Đó là chuyện tình mà Lợi Gia nên quan tâm!

Thai phu nhân cũng không có quay đầu nhìn lại, thanh âm rét lạnh bị nhữngluồng gió thu thổi quét, biến thành có chút hiu quạnh, cô liêu:

- Hiện tại vấn đề mà ta quan tâm chính là Hứa Nhạc còn có thể sống được bao nhiêu ngày nữa!

- Căn cứ vào tin tức từ bên trong Dinh thự truyền ra, Tổng thống tiênsinh mãi vẫn luôn trì hoãn chưa quyết định. Chẳng qua là đến tối hômnay, ông ta sẽ ký tên vào mệnh lệnh. Tướng quân Lý Tại Đạo mãi vẫn luôncầm công văn của Tòa án Quân sự đợi ở bên trong Dinh thự…

Thai phu nhân trầm mặc trong chốc lát, chợt xoay người lại dựa lưng vào lan can, nhìn Trầm Cách, bình tĩnh nói:

- Thông báo cho các bằng hữu bên trong Tòa án Tối cao, bảo với bọn họ hỗtrợ kéo dài thời gian thêm một chút nữa. Mặt khác những người bên trongDinh thự cũng cần phải điều động luôn, tận hết khả năng tạm hoãn loạithời gian xử bắn của Hứa Nhạc càng lâu càng tốt.

Trầm Đại thư ký giật mình liếc mắt nhìn bà ta một cái, lập tức phi thường kiên định đưa ra ý kiến phản đối:

- Phu nhân, Thượng tá Hứa Nhạc đã được xác định là mầm mống của Đế Quốcrồi, nếu như chúng ta vẫn còn bảo trì quan hệ cùng với hắn nữa, như vậysẽ rất dễ dàng trở thành lỗ hổngChính phủ lợi dụng công kích chúng ta.Hơn nữa nghĩ muốn một phen đem hắn từ trong nhà giam quân sự KhuynhThành cứu ra, căn bản là chuyện tình không có khả năng làm được. Lui lại mười vạn bước mà nói, cho dù hắn có khả năng thoát ra khỏi nhà giamquân sự Khuynh Thành đi chăng nữa, thì đối với chúng ta cũng chẳng cóbất cứ ý nghĩa gì cả. Một gã Đế Quốc ở bên trong lãnh thổ Liên Bang, giá trị sử dụng có thể nói là bằng 0.

- Ta chưa hề có hy vọng xa vời là để cho Hứa Nhạc có thể còn sống, nhưng mà hắn có thể sống lâu hơnmột ngày, liền có thể một phen đem lực chú ý của Dinh thự quẳng ném lêntrên hắn thêm một ngày. Hiện tại cái mà chúng ta cần chính là thời gian!

Thai phu nhân thoáng tạm dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:

- Tuy rằng hắn là người Đế Quốc, nhưng mà đối với chúng ta cũng vẫn có giá trị!

- Cho dù bên phía Tòa án Tối cao can thiệp đi chăng nữa, thậm chí là mạohiểm điều động hết thảy mọi người bên trong Dinh thự Tổng Thống, tôicũng không có lòng tin có thể kéo dài thêm thời gian Chính phủ xử bắnHứa Nhạc!

Trầm mặc một lát, Trầm Đại thư ký mới nhàn nhạt nói.

Thai phu nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm Trầm Đại thư ký, nhìn trong khoảngthời gian cực kỳ lâu dài, bên trong ánh mắt bình tĩnh của bà ta trànngập loại cảm giác trào phúng nhàn nhạt cùng với lực áp bách cực kỳ mạnh mẽ, nói:

- Cậu chính là người mà Hiệp hội Ba Nhất phái đến bêncạnh ta, chấp hành những nhiệm vụ gian nan nhất. Một khi cậu đã có thểgiúp những người đó đâm sau lưng Hứa Nhạc một đao, như vậy thì cậu cũngvẫn như cũ có thể thuyết phục được Mạt Bố Nhĩ cùng với Lý Tại Đạo rằng,ta vẫn chưa từng hoài nghi qua cậu, vẫn như cũ luôn tin tưởng cậu. Nhưvậy thì bọn họ vì cái gì lại không thể tin tưởng cậu thêm một lần nữa?

o0o

Trong số những đặc điểm yếu hại của xã hội Liên Bang mà rất thường xuyên bịHoàng tộc Đế Quốc đem ra cười nhạo, nổi danh nhất đó chính là các trìnhtự quan liêu rườm rà rắc rối phiền phức. Nhất là ở bên trong cái Tòa nhà Nghị Viện tràn ngập hương vị lạnh như băng này, cho dù là xét duyệt một cái dự luật bổ sung đối với các nhu cầu cấp bách cho tiền tuyến đichăng nữa, thì cũng phải cần trải qua vô số những khâu quan trọng phithường phiền toái mà không cần thiết.

Ví dụ như là cái vụ vị anhhùng chiến đấu Liên Bang, Thượng tá Hứa Nhạc, người vừa bị truy tố làgián điệp của Đế Quốc kia, đây đã là một vụ thiết án có chứng cứ phithường chính xác, không có chút nào nghi ngờ nữa, nhưng mà ngay khi vừađược nhắc tới, thì vô số các vị Nghị viên vừa mới trải qua một hồi tranh đấu thảm thiết đối với điều khoản bổ sung cho dự luật hoạch định tàichính chiến lược kia, lại một lần nữa ổn định lại tinh thần, xoa nhanhcặp mắt mơ màng của chính mình, một phen đem lực chú ý tập trung lên đến mức đỉnh điểm.

Hiện tại bên trong Liên Bang đã không có bất luận kẻ nào dám thay Hứa Nhạc tiến hành biện hộ, bênh vực cho hắn nữa. Liêntiếp vài vị Nghị viên lên đài phán ngôn đã phi thường chính nghĩa nghiêm nghị phê phán cái vị Hoàng tộc Đế Quốc đã bị nhốt vào bên trong nhàgiam quân sự kia, tựa hồ như không làm như vậy thì không thể nào biểuhiện được lòng yêu thương nhiệt tình cùng cực của chính mình đối vớiLiên Bang, sự thống hận mãnh liệt của chính mình đối với đám người ĐếQuốc bên kia vậy.

Không biết các vị Nghị viên tiên sinh kia là từ trên các chỗ ngóc ngách nào đó trên internet kiếm ra được một vài cáimà bọn họ gọi là chứng cứ không thể nào chối cải, đúng là không có mộtchút khách sáo nào liền mang theo vô số những chậu nước bẩn đen ngòm,hắt cả lên trên người của Hứa Nhạc, thậm chí còn không buông tha cho cái phong cách sinh hoạt cá nhân hằng ngày vốn đã nổi tiếng là thối như một tảng đá trong WC của hắn, mà trước đó bọn họ thường hay gọi là bản sắccủa một quân nhân Liên Bang chân chính.

Khi mà Sư Đoàn trưởng ĐỗThiếu Khanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 dựa theo yêu cầu của Tổng thốngtiên sinh đến Tòa nhà Nghị Viện, hướng về phía các Nghị viên tiên sinhdiễn thuật lại quá trình đuổi bắt Hứa Nhạc, thì bên dưới đại sảnh có một vị Nghị viên tiên sinh nào đó ra vẻ phi thường trí tuệ đưa ra một giảthuyết:

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, theo suy nghĩ của ngài,lúc trước khi mà Hứa Nhạc chạy sang Đế Quốc truy sát Quận vương Tạp Đốn, có thể nào đó chính là một hồi âm mưu vô sỉ của Hoàng thất Đế Quốc haykhông? Một khi hắn đã có thể bình yên không có việc gì mà chạy thoátkhỏi Tinh cầu Thiên Kinh Tinh, có thể nào là do lúc đó bản thân hắn cũng đã biết rõ ràng thân thế của chính mình, và bắt đầu từ khi đó hắn đã vì Đế Quốc mà bán mạng hay không?

Đỗ Thiếu Khanh lúc này đang đứngbên trên bục diễn thuyết, ánh mắt lạnh lùng rét lạnh nhìn chằm chằmxuống vị Nghị viên tiên sinh có cái bụng to béo phệ bên dưới, trầm mặcmột khoảng thời gian khá lâu sau đó, mới mở miệng trực tiếp nói:

- Ngu xuẩn!

Hai chữ ngu xuẩn ở bên trong gian đại sảnh rộng lớn của Tòa nhà Nghị Việnnhất thời vang lên quanh quẩn không ngừng. Vị Nghị viên tiên sinh kia bị hai chữ này chấn động khiến cho gương mặt đỏ bừng, suýt chút nữa bệnhtim tái phát. Mà các vị Nghị viên tiên sinh còn lại bên dưới cũng đềuquay sang nghị luận liên hồi với nhau, bộ dáng phẫn nộ cùng cực.

Đỗ Thiếu Khanh trực tiếp hướng về phía bục khách mời bên dưới mà đi tới,cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía mấy vị Nghị viên tiên sinh đangngồi đầy bên dưới lấy mộ cái. Thân là một quân nhân sĩ quan cực kỳ xemtrọng kỷ luật như Đỗ Thiếu Khanh, không ngờ lại ở bên trong cái địaphương thần thánh là đại sảnh Tòa nhà Nghị Viện này mà nói ra hai chữngu xuẩn như thế này, đã thuyết minh rằng trình độ ngu xuẩn của đám Nghị viên kia đã vượt hẳn qua sự tưởng tượng của hắn, hoàn toàn khiến chohắn không thể nào khống chế được tình tự của chính mình nữa.

-Thân là một quân nhân sĩ quan Liên Bang, cả đời ta thống hận hết thảytất cả những nam nhân của Đế Quốc, tự nhiên bao gồm cả Hứa Nhạc trongđó!

Đỗ Thiếu Khanh hờ hững nhìn Lý Phong đang ngồi trong bục khách mời trước mặt mình, nói:

- Thời điểm khi mà ta muốn ra tay giết hắn, chính là do cậu đích thânngăn cản lại. Hiện tại cậu nên biết chuyện này có ý nghĩa như thế nàochứ?

- Hiểu rồi!

Lý Phong trầm ngâm trong chốc lát, mới gật đầu hồi đáp.

Đỗ Thiếu Khanh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào gã Thượng tá trẻ tuổi thânmình còn cao hơn chính mình cả một cái đầu, bình thản nói:

- Tacùng với bộ đội của ta sẽ ngay lập tức phải xuất phát đi tiền tuyến rồi. Chuyện tình lần này cậu phải gánh vác hoàn toàn trách nhiệm. Nếu nhưHứa Nhạc vẫn còn tiếp tục sống sót, vậy thì cậu đã thiếu ta một cáimạng!

Lý Phong lại trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại nói ra hai chữ khi nãy:

- Hiểu rồi! Nếu như có người nào đó nghĩ muốn cứu hắn ra, hoặc là nếu hắn dám can đảm vượt ngục, tôi sẽ đích thân giết chết hắn.

o0o

Kỳ thật còn có rất nhiều chuyện tình mà mãi cho đến bây giờ Lý Cuồng Nhâncũng không cách nào hiểu nổi được. Ví dụ như là cái tên gia hỏa đã cùngchính mình cùng ăn cùng uống cùng ngủ nghỉ kia, như thế nào lại có thểlà một người Đế Quốc trời sinh tàn nhãn ác độc được. Ví dụ như là vì cái gì mà sau khi tiểu cô biết rõ ràng Hứa Nhạc là người Đế Quốc rồi, màlại vẫn như cũ thể hiện ra thái độ kịch liệt đến như thế?

Sau khi rời khỏi Tòa nhà Nghị Viện tiến vào khu trung tâm chỉ huy lục quân, LýPhong đứng ở đầu hành lang, hai tay chắp lại sau lưng, dáng người thẳngtắp sừng sững đứng đó như một bức tường theo, ngăn cản lại tất cả nhữnggã quân nhân sĩ quan có ý đồ muốn tiến vào trong cái hành lang này. Bởivì bên trong cái gian văn phòng ở ngay sau lưng hắn kia, tiểu cô của hắn cùng với vị phụ thân vương bát đản của hắn đang tiến hành một buổi nóichuyện tuyệt đối không thể bị bất luận kẻ nào nghe được.

- Anhhẳn là người hiểu rõ ràng nhất, nếu như bên trong Liên Bang chỉ còn lạimột người duy nhất không quan tâm đến chuyện Hứa Nhạc có phải là ngườiĐế Quốc hay không, vậy thì người đó khẳng định chính là em!

Bêntrong gian văn phòng kia, Giản Thủy Nhi gỡ xuống cái mũ trùm đầu sángmàu của chiếc áo khoác thể thao, hướng về phía người anh họ đang ngồisau bàn làm việc, bình tĩnh nói. Mái tóc màu đen thanh tú giống hệt nhưmột suối nước chảy quanh co xuống đầu vai của cô nàng. Cặp mắt cô nàngvẫn như cũ sáng ngời như là một mặt hồ mùa thu, chỉ có điều lúc này bêntrong cái hồ nước mùa thu kia đã ẩn chứa rất nhiều những tình tự vô cùng phức tạp, còn có sự kiên định mạnh mẽ nữa.

Tướng quân Lý Tại Đạo mới từ bên Dinh thự Tổng Thống quay về đâu, nhìn thấy mái tóc đen dàisuôn mượt chảy xuống bên kia, chẳng biết vì sao chợt vô cùng tự nhiênnhớ tới, năm đó khi cô nàng nha đầu này kiên định quyết tâm rời khỏi Phí Thành, cũng đã đem mái tóc dài màu đen kia cắt xuống, đồng thời nhuộmlên một màu tím quỷ dị. Phảng phất cũng chính là cái bộ dáng hình ảnhnày, trên khuôn mặt từ nhỏ cho đến lớn cũng đều luôn luôn thanh tú độnglòng người, lúc nào cũng mang theo một nụ cười ngọt ngào sáng lạn. Nhớlại năm xưa, chính là cô nàng này không ngừng chạy theo chính mình chơiđùa khắp nơi bên cạnh bờ hồ tại Phí Thành, miệng không ngừng cười vanghô lớn Tại Đạo ca ca, Tại Đạo ca ca…

Thời gian mười mấy năm chỉtrong chớp mắt đã trôi qua, bản thân ông ta cũng đã không còn là cái vịgiáo viên quân sự trung niên chất phác vừa mới kết hôn nữa, mà cô nàngnha đầu muội muội lúc nào cũng chơi đùa bên cạnh mình năm xưa hiện tạicũng đã biến thành một cô cái thần tượng quốc dân Liên Bang được toàn bộ Liên Bang sủng ái. Càng quan trọng hơn nữa chính là, cũng giống hệt như tất cả những cô con gái sau khi lớn lên vậy, tâm tư đã rất nhanh rờikhỏi gia đình của chính mình, có chút khiến cho người ta tiếc nuối vôcùng, mà quẳng ném toàn bộ về phía người yêu thương ôm ấp của chínhmình.

- Chính là bởi vì hắn là vị hôn phu của em hay sao?

Lý Tại Đạo chậm rãi thu hồi lại ánh mắt, nhìn xuống mớ văn kiện trên bàn giấy của mình, nhẹ giọng nói:

- Em đừng quên rằng, Hứa Nhạc chính là đệ tử của tiểu thúc, cũng chính là tiểu bối mà phụ thân khi còn sống thích nhất. Anh đối với hắn cũngchẳng có bất cứ ý kiến cá nhân nào cả. Nhưng mà hắn lại là người ĐếQuốc, tất cả những cái quan hệ cá nhân này liền không còn tồn tại nữa.Những cái tình cảm nam nữ hoặc là hôn ước lén lút gì đó giữa em cùng với hắn, nói như vậy cũng không còn tồn tại gì nữa.

- Cái mà em muốn nói đến cũng chẳng quan hệ gì đến chuyện hôn ước cả!

Giản Thủy Nhi nhẹ nhàng tiến về phía trước mấy bước, trầm mặc một lát sau mới mở miệng nói:

- Em không quan tâm đến chuyện hắn là người Đế Quốc, chính là bởi vì bảnthân chính em cũng có một nửa huyết thống là người Đế Quốc!

Nghethấy câu nói đó, mấy đầu ngón tay đang cầm bút điện tử của Lý Tại Đạonhất thời cứng ngắc lại, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìnchằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô em họ, lạnh giọng hỏi:

- Em nghe được mấy thứ tầm xàm bá láp này từ nơi nào vậy?

- Đây chính là sự thật, có đúng không?

Giản Thủy Nhi cũng không có trở lời câu hỏi của ông ta.

Vẻ mặt Lý Tại Đạo không một chút biểu tình nhìn chằm chằm Giản Thủy Nhi, trầm mặc một khoảng thời gian rất dài, sau đó mới nói:

- Phụ thân đã từng nói qua, mẫu thân của em hẳn là con gái của vị Đại SưPhạm tiền nhiệm của Đế Quốc. Nói cách khác, ông ngoại của em chính là sư phụ của phụ thân, anh hkoong cho rằng cái quan hệ gia đình này cần phải được đặc biệt chú ý cho lắm.

- Nhưng chung quy vẫn là người Đế Quốc!

Giản Thủy Nhi quật cường nói.

Bàn tay Lý Tại Đạo đập một cái thật mạnh xuống mặt bàn, cây bút điện tửtrong tay ông ta nhất thời gãy ra làm đôi, thanh âm lạnh lùng khiểntrách van lên:

- Em đừng quên rằng em chính là họ Lý! Chảy xuôitrong thân thể của em chính mà dòng máu của Phí Thành Lý Gia! Cho dù cólà tiểu thúc đi chăng nữa, thì cũng sẽ luôn tôn trọng cùng với kính sợdòng họ của ông ta. Em cần phải giữ gìn sự tôn nghiêm của cái gia tộcnày, chứ không phải là nghĩ đến những chuyện tình vớ vẫn đó!

Bêntrong gian văn phòng nhất thời biến thành một mảnh tĩnh mịch, trải quamột lúc trầm mặc rất lâu sau đó, Giản Thủy Nhi mới thong thả cài lại dây kéo của cái áo khoác thể thao trên người mình, nhẹ giọng nói:

-Em hiểu rồi, chẳng qua là anh có thể nào nói cho em biết, anh vì cái gìlại có thể đoán ra được Hứa Nhạc là người Đế Quốc hay không?

Cáicâu hỏi này cũng chính là sự thắc mắc của rất nhiều người khác trongLiên Bang. Lý Tại Đạo tại thời điểm này vạch trần ra thân phận là ngườiĐế Quốc của Hứa Nhạc, đã trực tiếp khiến cho thế cục chính trị của LiênBang đột nhiên hoàn toàn biến đổi. Một đám lão nhân của các đại gia tộcđang mắt lạnh nhìn thế cục diễn biến kia, lần này đã bị một hồi cuồngphong bạo vũ đánh thẳng vào người khiến cho ứng phó không kịp. Sau khibọn họ tỉnh thần lại, thì cái điểm quan trọng nhất đồng thời cũng khó có thể lý giải nổi nhất trong lần chuyển biến khủng bố này, chính là câuhỏi đó.

Thậm chí là ngay cả Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, Cụctrưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông cũng đều không rõ làm thế nào mà LýTại Đạo lại có thể ở bên trong một mảnh hư vô tìm ra được một tia hyvọng như thế, ở bên trong cái cục diện bàn cờ hỗn độn khó hiểu này tìmra được một nước đi mạnh mẽ sắc bén như thế. Chỉ là căn cứ vào sự tôntrọng, thậm chí là mơ hồ kính sợ đối với Lý Tại Đạo, cho nên bọn họ cũng không có mở miệng hỏi rõ ràng mà thôi.

Sau khi trầm mặc một lúc khá lâu, Lý Tại Đạo mới nhàn nhạt nói:

- Trước khi phụ thân lâm chung, cũng đã từng nói qua với ta, tiểu thúchiện tại vẫn còn sống. Anh nghĩ em hẳn là cũng biết chuyện tình này rồi.

Giản Thủy Nhi khẽ gật đầu một cái:

- Cái này thì có thể nói được cái gì?

- Tiểu thúc mãi cũng không có xuất hiện ngăn cản chuyện em cùng với HứaNhạc đính hôn với nhau. Như vậy điều này sớm đã phủ định đi một mối nghi ngờ của rất nhiều người, bao gồm cả anh ở trong đó…

Lý Tại Đạo bình tĩnh giải thích:

- Đó chính là Hứa Nhạc tuyệt đối không phải là con riêng của tiểu thúc.

- Cho tới bây giờ em cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua điểm này cả.

Giản Thủy Nhi nhẹ nhàng nhún nhún vai mấy cái.

- Nhưng mà anh đã từng nghĩ tới, hơn nữa anh tin tưởng chắc chắn rằngHoàng đế Đế Quốc, còn có vị Công chúa Điện hạ vĩ đại kia của Đế Quốckhẳng định là cũng đã nghĩ như thế.

- Cáo này có gì quan trọng sao?

- Phi thường quan trọng!

Lý Tại Đạo nhẹ nhàng buông đoạn bút điện tử trong tay mình xuống, lấy ramột cái khăn tay cẩn thận lau chùi mấy ngón tay của chính mình, nói:

- Bởi vì chuyện này cùng với loại lực lượng thần bí bên trong cơ thể củaHứa Nhạc kết hợp lại cùng một chỗ với nhau, liền có thể thuyết minh được rất nhiều sự tình.

- Cái loại lực lượng thần bí được gọi là chân khí này chính là đến từ Đế Quốc, nhưng thậm chí là ở trên lãnh thổ ĐếQuốc đi chăng nữa, thì cũng chỉ có những người thuộc Hoàng tộc Đế Quốchoặc là thuộc phủ Đại Sư Phạm mới có thể tu luyện thành mà thôi. Vị ĐạiSư Phạm tiền nhiệm đã từng Đế Quốc chạy vào bên trong Liên Bang, ở trong hàng tỷ tỷ người mới có thể tìm ra được hai người là phụ thân và tiểuthúc là có thể luyện thành cái loại năng lực thần kỳ này.

- Bảnthân anh cũng không được di truyền cái loại năng lực thần kỳ này, thậmchí là cả Lý Phong cũng vậy, cũng cần phải thông qua một vài thủ đoạn yhọc cùng với vật lý, mới có thể khiến cho thân thể mình sản sinh ra loại lực lượng này. Cho nên anh rất khó có thể tin tưởng rằng, tiểu thúc lưu lạc đến tận Đông Lâm, ở bên trong một gian cửa hàng sửa chữa điện tửđơn sơ kia, liền cứ như vậy tùy tiện mà phát hiện ra được một gã thiếuniên thiên tài thích hợp tu luyện cái loại năng lực này.

- Nhữngngười có huyết mạch của Phí Thành Lý Gia mới có thể tu luyện ra đượcchân khí, cái này là một điều kiện có xác suất cực kỳ thấp, đại kháicũng chỉ có tỷ lệ một phần vạn mà thôi. Tiểu thúc lại có thể đúng dịpnhư vậy phát hiện ra được Hứa Nhạc, xác xuất của chuyện này cũng lại rất nhỏ, cũng chỉ có một phần vạn mà thôi.

Lý Tại Đạo nhìn chằm chằm về phía Giản Thủy Nhi, bình tĩnh nói:

- Dựa theo những khái niệm tính toán theo toán học mà nói, những sự kiệncó xác suất thấp vẫn có khả năng xảy ra, nhưng mà hai sự kiện có xácsuất thấp như vậy cùng lúc xảy ra trên cùng một chỗ, thì cái xác suất đó lại càng nhỏ hơn, nhỏ hơn rất rất nhiều lần… Chúng ta có thể xem cáixác suất đó gần như là bằng 0 cũng được. Cũng chính là nói, cái sự kiệnđó căn bản là không có khả năng phát sinh được.

- Bên trong mộtcái góc khuất nào đó của vũ trụ có thể có một gian hàng sửa chữa điệntử, bên trong một cửa hàng sửa chữa điện tử bình thường cũng có thể cóđược một gã đệ tử thiên tài. Nhưng mà cái sự thiên tài như là Hứa Nhạcvậy, thì khẳng định là phải có một nguyên nhân logic nào đó bên trong.

- Đáp án có thể giải thích cho năng lực của Hứa Nhạc cũng chỉ có hai cáimà thôi, thứ nhất, chính là trên người của hắn chảy xuôi dòng máu của Lý Gia chúng ta, bằng không, như vậy hắn nhất định chính là Hoàng tộc củaĐế Quốc!

Bên trong gian văn phòng lại một lần nữa lâm vào mộtmảnh tĩnh mịch. Trải qua một khoảng thời gian rất lâu dài sau đó, GiảnThủy Nhi mới khó có thể tin nổi mà lắc lắc đầu, cặp mày nhíu lại, mangtheo vẻ mặt không thể nào tin nổi, hỏi:

- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ anh chỉ bằng vào mấy cái dự đoán kia, liền nhận định hắn là người Đế Quốc hay sao?

- Hai chữ dự đoán này em dùng rất chính xác…

Lý Tại Đạo mỉm cười trả lời:

- Anh quả thật chính là dự đoán mà thôi. Nhưng mà sự thật cuối cùng đã chứng minh rằng anh đã dự đoán đúng!

- Nói như vậy, tương đương chính là do em đã vạch trần thân phận của hắn? Một phen đẩy hắn vào tử vong sao?

Thần sắc Giản Thủy Nhi phi thường ảm đạm, miễn cưỡng nở nụ cười nhàn nhạt,nhìn về phía người anh họ đang ngồi sau bàn làm việc, hạ giọng nói:

- Tại Đại ca ca, tuy từng nghe đồn rằng cái vị phụ thân kia của em cực kỳ lãnh huyết vô tình, bất cứ chuyện gì cũng đều không thèm quan tâm tới.Nhưng mà em thật sự muốn biết, một khi ông ta đã còn sống, anh có thểnào lo lắng lần này ông ta sẽ làm ra những chuyện gì hay không?

Nói xong những lời nào, Giản Thủy Nhi kéo cái mũ áo khoác thể thao của mình lên, che khuất dung nhan, xoay người rời đi.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng đã đóng chặt một hồi khá lâu, tâm tình của Lý Tại Đạo trở nên cực kỳ phức tạp. Ông ta biết lần này có lẽ làlần cuối cùng cô em họ thân yêu gọi mình là Tại Đạo ca ca… Còn riêng đối với vị tiểu thúc khủng bố tựa hồ như không chuyện gì không thể kia, ông ta tự nhiên là có sự cảnh giác cần thiết. Hiện tại phụ thân đã rời khỏi thế gian này rồi, ai có thể dám nói nắm chắc có thể chiến thắng đượccái gã cường giả khủng bố không thích làm sự theo quy củ còn lại duynhất của Phí Thành Lý Gia kia nữa cơ chứ?

Về tổng thể chuyện tình này, thật ra vẫn còn có một vài chi tiết quan trọng mà bản thân ông tacho đến bây giờ nghĩ mãi vẫn không hoàn toàn hiểu rõ ràng: Tiểu thúc hẳn là đã biết rõ Hứa Nhạc chính là Hoàng tộc Đế Quốc, cho nên mới có thểlựa chọn dừng lại ở trên cái khỏa Tinh cầu quặng mỏ Đông Lâm hoang vubuồn chán kia lâu đến như thế. Nhưng mà tiểu thúc dựa vào cái gì mà biết được cái sự thật này? Dựa vào một vài an bày của phụ thân trước khichết, mơ hồ có thể chứng minh được rằng phụ thân cũng đã biết rõ ràngnội tình bên trong. Nhưng mà ông ta vì cái gì mà mãi vẫn không hề để ýđến chuyện này chứ? Thậm chí còn có ý đồ để cho Hứa Nhạc làm con rể củaPhí Thành Lý Gia nữa! Hứa Nhạc đến tột cùng là con trai ruột của Hoàngđế Đế Quốc Hoài Phu Sa hay là hậu đại của vị Thân vương điện hạ đã chếttrong tràng nội loạn năm xưa kia?

Mãi một lúc thật lâu sau đó, Lý Tại Đạo mới thu hồi lại ánh mắt của mình, từ trong ngăn kéo lấy ra mộtcâu bút điện tử mới, tiếp tục tiến hành công việc của chính mình. Tất cả những chuyện này hiện tại đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì cáigã thanh niên kia đã sắp sửa chết đi.

o0o

- Hứa Nhạc chính là đứa con trai duy nhất còn sống của Phụ hoàng, là đệ đệ ruột của ta!

Lúc này Hoài Thảo Thi đang ngồi trên một cái ghế đá du khách đặt giữa Quảng trường Hiến Chương của Liên Bang. Ánh mắt nàng ta khẽ nheo lại, nhìnchằm chằm về phía pho tượng đồng cổ lão ở ngay trước mặt mình cùng vớimột pho tượng đồng mới hơn ở xa xa đằng kia. Thân là vị Công chúa Điệnhạ Đế Quốc thanh danh hiển hách chấn động toàn bộ vũ trụ, không ngờ lạicó cơ hội xâm nhập sâu vào trong trung tâm của Liên Bang, có thể gần gũi như thế mà quan sát pho tượng của Tiểu tổ năm người cùng với Quân ThầnLý Thất Phu của Liên Bang. Có thể tưởng tượng ra được sâu trong nội tâmcủa nàng ta sinh ra những tình tự quái dị phức tạp đến thế nào. Nhưng mà giờ phút này đây, toàn bộ cảm xúc của nàng đều đặt lên trên người cáitên gia hỏa nghe nói là đã bị giam giữ bí mật ở một nơi nào đó trong Đặc khu Thủ Đô rồi.

Còn gã trung niên Đại Sư Phạm Đế Quốc, trênngười mặc một kiện quần áo mùa đông hàng hiệu đắt tiền nhất của LiênBang, lúc này đang ngồi ngay bên cạnh Hoài Thảo Thi. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào pho tượng khổng lồ chính giữa quảng trường cùng với đámbồ câu mập mạp, quan sát biểu tình của đám du khách cuối mùa thu đi lạitrên quảng trường, trong ánh mắt lại tràn ngập sự kích động cùng với cảm khái, trong miệng thì liên hồi lẩm bẩm cái gì mà cả đời này sống thậtsự không uổng phí, hay là nguyện vọng cuối cùng của đời mình chính làđược thăm quê nhà của Tịch Lặc này nọ…

Hai người này mặc dù đangngụy trang thành hai thành viên bình thường của Tổ chức Bình dân Phảnkháng Đế Quốc theo chân sứ đoàn đàm phán đến viếng thăm Thủ Đô TinhQuyển, thế nhưng quả thật cũng không cần phải đi theo Mộc Ân cùng vớiđám người của Chính phủ Liên Bang tiến hành một loạt những buổi nóichuyện hư tình giả ý gì đó. Các cơ cấu Chính phủ Liên Bang có liên quanlại cũng phi thường nguyện ý hướng tới đám người dã man thô kệch bênphía Tinh vực Tả Thiên này mà khai mở ra một chút những cảnh quan xinhđẹp cùng với lịch sử sáng rọi của Liên Bang. Đương nhiên, mỗi một thànhviên của sứ đoàn Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc này, hiện tại cũngđều nằm dưới sự định vị trực tiếp tức thời của Quang huy Đệ Nhất HiếnChương, bên người không biết có bao nhiêu gã nhân viên Bộ Tình Báo cảitrang làm dân thường giám sát chặt chẽ cả ngày lẫn đêm.

Ánh mắtcủa Đại Sư Phạm thoáng liếc nhìn về khuôn mặt tràn ngập vẻ nặng nề củaHoài Thảo Thi, đột nhiên đưa tay chỉ về phía một cặp tình nhân trẻ tuổicủa Liên Bang đang rượt đuổi nhau trên bãi cỏ mùa thu phía xa xa, nở nụcười nhàn nhạt, nói:

- Từ bề ngoài mà nhìn, thật sự không cáchnào nhìn ra được, ở sau gáy của những người này không ngờ đều có một con chíp vi mạch nhân thể cực nhỏ. Xem ra những người Liên Bang thật sự đãquen thuộc với cuộc sống lúc nào cũng mang theo một sợi dây xích chórồi. Cái này cũng giống như là những người Đế Quốc chúng ta quen thuộcvới cuộc sống chịu sự khống chế của Hoàng tộc rồi. Về mặt bản chất thìchẳng có gì khác biệt nhau cả.

Một cái mũ trùm đầu mùa đông tolớn sang quý che khuất đi khuôn mặt tuấn mỹ không chút giống người bìnhthường của gã trong niên nhân này, lại một phen đem thanh âm của hắnbiến thành có chút trầm ổn hơn bình thường. Ngay sau đó hắn lại có chútquẫn bách, rất nhanh nói:

- Về chuyện lần trước, ta thật sự làxin lỗi. Quả thật ta cũng không ngờ được quan hệ giữ hai người các cháulại là như vậy, suýt chút nữa đã gây ra đại họa rồi.

Bởi vì nơinày chính là mảnh đất trung tâm của Liên Bang, bọn họ biết rất rõ ràng ở mỗi một góc khuất nơi đây, thậm chí ngay cả bên trong không khí cũngđều tràn ngập Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, mà cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, theo truyền thuyết chính là không chuyện gì khôngthể làm, không điều gì không biết, rất rõ ràng là có thể nghe hiểu đượcngôn ngữ Đế Quốc, cho nên cuộc nói chuyện bên trên băng ghế đá nghe quacó vẻ đặc biệt hàm hồ cùng với giản đơn. Chẳng qua là Hoài Thảo Thi cũng có thể hiểu được cái gã cậu điên khùng này của mình đang xin lỗi vì cái gì.

Thời điểm khi mà chiếc Phi thuyền Chiến hạm vận chuyển vừamới rời khỏi căn cứ chuyển tiếp trên Cựu Nguyệt, sắp sửa đáp xuống Tinhcầu S1, Đại Sư Phạm cũng đã từng biểu đạt ra lời giải thích cùng loạinhư thế này. Đối với cái gã Đại Sư Phạm điên cuồng, dám can đảm lấy danh nghĩa tình yêu cùng hòa bình, còn có văn học nghệ thuật để mà bắt cócCông chúa Điện hạ Đế Quốc, hơn nữa lại còn có ý đồ sử dụng xuân dược đểmà ép buộc nàng ta cùng với Hứa Nhạc quan hệ với nhau như hắn mà nói,một lời xin lỗi sâu nặng mà lại dài dòng như thế này, thật sự là mộtchuyện tình phi thường hiếm thấy. Mà cũng có thể là bởi vì sự khủng bốcủa cái chuyện tình kia, khiến cho mặc dù là một kẻ điên khùng như hắn,cũng có thể hiểu được đó điên cuồng sau lầm đến mức nào.

Hoàngtộc Đế Quốc cùng với phủ Đại Sư Phạm Đế Quốc không hề nghi ngờ gì chínhlà hai thế lực thấu hiễu rõ ràng nhất đối với chân khí Bát Đạo bên trong vũ trụ này, còn hơn xa bên phía Phí Thành Lý Gia không biết bao nhiêulần. Cho nên ngay sau khi Hứa Nhạc bị bắt giữ lên Thiên Kinh Tinh, từHoàng đế Đế Quốc cho đến Hoài Thảo Thi, kể cả Đại Sư Phạm nữa, căn bảnkhông cần phải ngẫm nghĩ, cũng liền theo lẽ thường đương nhiên cho rằngHứa Nhạc chính là con trai riêng của Nạp Tư Lý!

Mãi cho đến khicái tin tức Hứa Nhạc cùng với Giản Thủy Nhi đính hôn với nhau truyềnsang Đế Quốc, Hoàng thất Đế Quốc mới phát hiện ra rằng chính mình đãphạm phải một cái sai lầm phi thường lớn rồi. Vị Đại Sư Phạm lại càngquẫn bách, hổ thẹn cùng với sợ hãi mỗi khi nghĩ đến chính mình đã từngcó ý đồ để cho hai chị em ruột phát sinh quan hệ nam nữ vì mục đích hòabình của vũ trụ. Hoài Thảo Thi thì lại ngơ ngẩn cùng với kinh hãi khinghĩ đến chuyện mình đã để cho đứa đệ đệ ruột của chính mình ở trước mặt mình một thời gian dài mà không nhận ra, hơn nữa lại còn từng ra lệnhgiết chết nó nữa, cuối cùng thì lại để nó cứ như vậy mà chạy trở về Liên Bang!

Bên trong Tòa nhà Nghị Viện đồ sộ đột nhiên đi ra một đámngười đông đảo, sau đó chậm rãi men theo cái bậc thềm đá dài dằng dặc mà đi xuống. Sứ đoàn của Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc đã hoàn thành xong chuyến viếng thăm hữu nghị đến Tòa nhà Nghị Viện lần này. Songphương đã tiến hành trao đổi ý kiến lẫn nhau, Mộc Ân tiên sinh cùng vớicác thành viên sứ đoàn cực kỳ thịnh tình khen ngợi sự nhiệt tình tiếpđãi của bên phía Chính phủ Liên Bang đối với sứ đoàn, đồng thời tỏ vẻ là chính mình đã bị khí tức tự do dân chủ của Liên Bang khắc sâu vào trong tâm khảm, ngày sau nhất định sẽ đem một chế độ dân tuyển tốt đẹp hoànmỹ như thế mà triển khai ra toàn bộ Tinh vực Tả Thiên.

Hai ngườiHoài Thảo Thi từ trên băng ghế đá đứng dậy, hướng về phía bên dưới thềmđá dày dằng dặc kia đi tới, đứng ngay bên dưới đám người kia. Hoài ThảoThi chú ý đến một cái gật đầu nhẹ nhàng phi thường mơ hồ của Mộc Ân, cóthể xác định được bên phía Liên Bang cuối cùng cũng đã đáp ứng cái thỉnh cầu kia của bọn họ, ánh mắt phảng phất nheo lại một chút. Trong lòngnàng ta im lặng thầm nghĩ, cuối cùng vẫn có được một chút cơ hội thànhcông.

o0o

Một đoàn xe chậm rãi tiến nhập vào bên trong Đại viện Tây Sơn vốn được canh gác cực kỳ sâm nghiêm.

Mộc Ân tiên sinh, từ sau khi tiến vào Thủ Đô Tinh Quyển, vì tránh gặp phảinhững rắc rối không cần thiết đến từ Cục HTD của Liên Bang, nên đã chấpnhận từ bỏ những bộ áo khác da thú sang quý của mình, mặc một bộ quần áo sang trọng bình thường trong Liên Bang. Lúc này ông ta đang mang theovẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, tiến vào bên trong căn biệt thự độc lập kia,phía sau cũng chỉ có hai gã nhân viên sứ đoàn cùng đi theo mà thôi.

Đây là một lần an bày hành trình hoàn toàn nằm ra ngoài kế hoạch đã địnhsẵn. Bên phía Chính phủ Liên Bang mặc dù đã cự tuyệt rất nhiều lần,nhưng mà Mộc Ân mãi vẫn khăng khăng rằng Thượng tá Hứa Nhạc tuy là đãđược chứng thực không thể chối cãi rằng bên trong từng mỗi sợi chân lông của hắn đều đang chảy xuôi dòng máu dơ bẩn của Hoàng tộc Đế Quốc, nhưng mà dù sao giữa hai người bọn họ cũng đã từng có một đoạn tình cảm bằnghữu chiến đấu kiên định không thể phá vỡ, cho nên hy vọng bên phía Chính phủ Liên Bang hãy tôn trọng sự nghĩa khí của nam nhân Tinh vực TảThiên.

Sự tranh chấp giữa hai bên đến cuối cùng suýt chút nữa đãlâm vào tử cục, nhưng mà Mộc Ân đột nhiên lại hạ lời thỉnh cầu xuống một bậc, nói rằng cho dù không thể đích thân tiến vào nhà giam quân sự thăm hỏi Hứa Nhạc lần cuối cùng, thì cũng muốn được cho phép chính mình đích thân đ thăm hỏi một chút Trâu Úc phu nhân. Dù sao đi nữa, thì căn cứtheo những truyền thống cùng với tập tục tốt đẹp bên Tinh vực Tả Thiên,thì hướng về phía người vợ góa của cố nhân biểu đạt sự ai điếu, cũng làmột quyền lợi thần thánh không thể nào xâm phạm được.

Thật ra mànói, các cơ cấu tương quan của Chính phủ Liên Bang quả thật đối vớiphong tục tập quán của Đế Quốc thật sự hiểu biết rất ít, cho nên khi đối mặt với những từ ngữ như là sự nghĩa khí của nam nhân Tinh vực TảThiên, truyền thống, tập tục gì gì đó mà Mộc Ân không ngừng miệng nhắctới, bọn họ quả thật cũng không có cách nào từ chối được, cho nên đànhphải chấp nhận thỉnh cầu.

o0o

Bên trong thư phòng của Trâu Úc trên tầng hai.

Trâu Úc khẽ nhíu mày nhìn về phía ba người Đế Quốc đang đứng trước mặt mình, phi thường nghi hoặc khó hiểu, vì cái gì đối phương lại kiên trì muốntới thăm hỏi chính mình như thế. Vợ góa của Hứa Nhạc sao? Cái tên giahỏa kia vẫn chưa chết mà? Mà quan trọng nhất chính là, bản thân mình từlúc nào lại biến thành kẻ mà trong miệng vị Mộc Ân tiên sinh này nói:Người yêu mà Hứa Nhạc dọc theo con đường trốn chết thảm thiết khỏi Thiên Kinh Tinh cũng mãi luôn ghi khắc trong lòng, cùng với… mẹ ruột của contrai hắn?

- Mời các vị ngồi!

Trâu Úc lễ phép ra hiệu mờiba người kia ngồi xuống. Trên thực tế đây cũng là lần đầu tiên nàng tanhìn thấy một người Đế Quốc còn sống ngoài đời như thế này, cảm xúc cũng khó tránh khỏi có chút khác thường. Hơn nữa nàng cũng không biết mìnhnên dùng loại thức uống gì để mà chiêu đãi đối phương nữa.

Vẻ mặt Mộc Ân tiên sinh vô cùng phức tạp liếc mắt nhìn Hoài Thảo Thi một cái.Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ ràng ngày hôm nay đếnđây đến tột cùng là vì việc gì nữa.

Trâu Úc cực kỳ nhạy cảm thông qua vẻ mặt của Mộc Ân mà phát hiện ra được, hóa ra cái gã nam nhânthanh niên gầy yếu không chút bắt mắt kia, địa vị hóa ra còn cao hơn Mộc Ân nữa. Chỉ là vị Mộc Ân tiên sinh này chính là người dẫn đoàn của Sứđoàn Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc đi thăm viếng Liên Bang lầnnày, vậy thì cái gã nam nhân thanh niên gầy yếu kia đến tột cùng là ai?Còn có cái gã nam nhân trung niên đội mũ trùm đầu kia nữa, vì cái gì lại thiếu lễ phép như vậy, chưa được sự đồng ý của chủ nhân nàng, đã chạyloạn khắp nơi bên trong thư viện riêng của chính mình như vậy?

Đại Sư Phạm lúc này đang đứng bên cạnh giá sách đột nhiên xoay người nhìnlại, gỡ xuống cái mũ trùm đầu, mỉm cười lễ phép cúi đầu chào Trâu Úc một cái. Sau đó hắn quay sang Hoài Thảo Thi, dùng khẩu hình nói một câu nói không phát ra thanh âm:

- Vị tiểu cô nương xinh đẹp này khôngngờ xinh đẹp không kém chút nào cô em gái cùng mẹ khác cha lưu lạc tạiPhí Thành kia của cháu cả! Xem ra vị Thái tử Điện hạ kia của chúng tathật là có diễm phúc a!

Hoài Thảo Thi liếc nhìn một cái đã hiểurõ được những lời này của Đại Sư Phạm, nhưng nàng cũng chẳng có bất cứphản ứng gì, chỉ là vẻ mặt không một chút biểu tình, đưa tay vào trongtúi áo, lấy ra mấy tờ giấy nhỏ, cực kỳ bí mật đưa tới trước mặt của Trâu Úc.

Trâu Úc lúc này đã bị khuôn mặt xinh đẹp tuấn mỹ cùng cựccủa gã nam tử trung niên Đế Quốc kia khiến cho chấn động không nói nênlời, lúc này thấy có người đưa giấy đến trước mặt mình, liền theo bảnnăng cúi đầu nhìn xuống. Ngay sau đó nàng ta liền bị những dòng chữ Liên Bang viết trên mấy tờ giấy nhỏ đó khiến cho chấn động suýt chút nữa đãkêu lên thành tiếng.

Trên ba tờ giấy kia có viết ba hàng chữ đơn giản:

- Ta tên là Hoài Thảo Thi!

- Hứa Nhạc là đệ đệ ruột của ta!

- Cô có thể một phen đem thân phận của ta nói lại cho Chính phủ LiênBang. Còn nếu như không, như vậy cô có thể trợ giúp tôi nghĩ cách cứuhắn ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.