Nghe được hai chữ đi thôi kia, Lý Cuồng Nhân trầm mặc trong khoảng thời gian rất dài, sau đó mới gật gật đầu mấy cái.
Lúc này hai người cơ hồ là đang sóng vai ngồi trên gường, lưng dựa thẳngvào vách tường của gian phòng giam, vô cùng ăn ý tùy tiện giơ lên haicánh tay đang bị còng vào nhau, Hứa Nhạc giơ tay trái, Lý Phong giơ tayphải, cả hai đồng thời hướng về phía hai phương hướng khác nhau dùng sức kép mạnh một cái.
Cái còng tay hợp kim đặc chế đã một phen khóatay bọn họ lại với nhau rất nhiều ngay qua kia, hệ thống móc khóa vôcùng tinh vi sớm đã bị mấy ngón tay Lý Phong phá hỏng rồi, cho dù là cókiếm được chìa khóa cũng không có cách nào mở ra nổi. Nhưng mà hai cáigã nam nhân đang ngồi ở trên giường kia nhìn qua vô cùng tùy tiện kéomạnh một cái, thế nhưng nó lại bắt đầu rung động dữ đội, phát ra thanhâm rắc rắc khô khốc, dần dần vặn vẹo biến hình!
Một tiếng rắc gãy rời của kim loại vang lên thanh thúy, vang vọng quanh quẩn bên tronggian phòng giam im lặng tĩnh mịch kia, cái còng tay hợp kim cực kỳ chắcchắn, vì mục đích đối phó với Hứa Nhạc mà tiến hành đặc chế cường hãnhơn bình thường gấp chục lần, thế nhưng mà cứ như vậy lại bị hai gã namnhân tùy tiện kéo cho gãy rời ra!
Cũng chỉ còn lại có hai cáicòng tay hình tròn sáng loáng ở trên cổ tay của hai người không ngừngxoay chuyển liên hồi, dần dần tiêu hóa đi luồng lực lượng vô cùng khủngbố mà bọn chúng vừa mới thừa nhận trong thời khắc vừa mới trước đó, phần mặt kim loại sáng bóng lạnh như văng của nó vỡ ra, thỉnh thoảng chớpđộng lên mấy cái.
Mấy gã chiến sĩ đặc chủng tinh nhuệ của Quânđội Liên Bang từ đầu đến giờ vẫn mãi luôn canh giữ bên ngoài cửa phònggiam, nhìn chằm chằm vào bên này, nhìn thấy một màn kia, liền trực tiếpbị dọa cho chấn động đến mức thân thể cứng ngắc, đồng tử trong mắt corút lại mãnh liệt, lâm vào trạng thái tinh thần ngơ ngẩn trong khoảngthời gian rất lâu cũng không thể hồi phục lại được. Mãi cho đến khi LýPhong mang theo sắc mặt lạnh lùng, bước tới cạnh cửa ho khẽ một tiếng,bọn họ mới có thể phản ứng lại, động tác so với dĩ vãng càng thêm cẩnthận hơn rất nhiều mở cửa phòng ra.
Nhìn theo bóng dáng khôi ngôcường hãn hùng vĩ của Lý Phong đang dần dần biến mất ở cuối hành langlối ra, lại nhìn về phía Hứa Nhạc, vẫn như cũ đang ngồi ngây ngốc trầmmặc nhìn về phía những thi thể cùng với máu đen do đám ruồi bọ muỗi mòng trên bức tường đối diện kia, mấy gã binh sĩ bộ đội đặc chủng đã từng tu luyện qua tại Tu Thân Quán Phí Thành kia, trong quá khứ từng tự nhận kỹ năng cận chiến của chính mình không tệ, thế nhưng vào lúc này vẫn nhưcũ khó có thể tin tưởng nổi rằng, trên thế giới này không ngờ thật sựcòn có người chỉ bằng vào sức mạnh thân thể chính mình là lại có thểmạnh mẽ bẽ gãy cái còng tay hợp kim đặc chế cứng rắn đến như thế kia!
Hơn nữa bọn họ lại chỉ cùng có sức mạnh của một cánh tay mà thôi! Đây là con người hay là Robot đây?
Đám bộ đội tinh nhuệ kia đối với cái lời đồn đãi từng nghe được bên trongQuân đội kia cũng không hoàn toàn tin tưởng cho lắm, thế nhưng mãi chođến thời điểm này mới hoàn toàn chấp nhận chuyện đó, Hứa Nhạc cùng vớiLý Cuồng Nhân không hề nghi ngờ gì, chính là hai gã nam nhân cường đạinhất trong Quân đội Liên Bang này. Chỉ có điều tình cảnh bọn họ hiện tại cũng hoàn toàn không giống nhau, Lý Phong có thể bất cứ lúc nào rời đikhỏi cái gian nhà giam này, còn Hứa Nhạc lại cũng chỉ có thể trầm mặcngồi ngây ngốc bên trong cái gian nhà giam này, cùng chờ đợi tử vongchậm rãi đến.
o0o
Hứa Nhạc ngồi dựa thẳng lưng trên tường, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía bức tường màu tuyết trắng ngay đối diệnkia ngẩn người nhìn. Với nhãn lực kinh người của hắn, thậm chí còn cóthể rõ ràng nhìn thấy bên trong những vết máu đen thùi đọng lại trênvách tường kia, những thi thể nhỏ bé của đám ruồi bọ muỗi mòng kia mặcdù là đã sớm khô héo chết từ bao giờ rồi, nhưng mà hai cánh của nó vẫncòn nhếch cao lên. Xem ra cái đám gia hỏa đáng thương khiến cho kẻ khácchán ghét kia, vào mùa hè khi mà bị vị chủ nhân trước đây của gian nhàgiam này đánh chết, vẫn còn đang phí công muốn ý đồ chạy thoát đi.
Cần gì phải trốn đi vậy? Thân là một đầu ruồi bọ muỗi mòng, vận mạng củacác ngươi không phải là chết ở trong hố phân, thì cũng chính là chếttrên đường đi tìm kiếm hố phân mà thôi, từ chỗ hố phân mà chạy trốn,cũng chỉ là tìm tới một cái hố phân khác mà thôi, thì lại có ý nghĩa gìnữa cơ chứ?
Hứa Nhạc mệt mỏi nhắm lại ánh mắt của chính mình,lắng nghe bên ngoài cửa nhất thời truyền đến tiếng bước chân dồn dập màchỉnh tề, đoán được khẳng định là bên phía nhà giam quân sự Khuynh Thành đã vội vàng gia tăng thêm cấp bậc bố trí an toàn đối với chính mình.
Hắn hiểu rất rõ ràng, Lý Cuồng Nhân lúc trước khi rời đi đã lựa chọn trựctiếp bứt đứt cái còng tay hợp kim cứng rắn kia, chính là nghĩ muốn không một tiếng động nói cho bên phía phương diện nhà giam quân sự biết rõ,một cái thủ đoạn đơn giản như vậy căn bản không có biện pháp nào tróibuộc được hai bàn tay mạnh mẽ mà hữu lực của chính mình kia.
Đốivới điểm này, trong lòng Hứa Nhạc cũng không có bất cứ sự thất vọng haylà oán hận gì cả, ngược lại còn cho rằng đây là chuyện đương nhiên theolẽ thường. Một khi đã xác nhận chính mình là người Đế Quốc rồi, vậy thìLý Cuồng Nhân tất nhiên sẽ không để cho chính mình có cơ hội gì thoátđi. Đối lại là hắn trước kia, hắn khẳng định là cũng sẽ làm ra quyếtđịnh giống hệt như vậy mà thôi.
Cánh cửa hợp kim nặng nề cứng rắn của gian phòng giam kia lặng lẽ không một tiếng động nhẹ nhàng mở ra.Mấy gã nhân viên công tác của nhà giam quân sự mang theo thần tình khẩntrương rất nhanh tiến vào, đầu tiên là ngồi xổm xuống đất, một phen đemcái khóa còng chân xiềng xích từ lực vốn đã nặng nề trên chân của HứaNhạc gia tăng lên cấp bậc cao nhất, sau đó một phen đem thêm ba cái còng tay hợp kim cường lực móc lại lên cổ tay của hắn.
Trên cổ taytrái của hắn ngay từ đầu vẫn luôn có một cái vòng tay kim loại màu bạc,lại còn có một cái còng tay bị gãy lúc nãy, lại còn có thêm ba cái vòngtay hợp kim đặc chế cường lực mới nữa, dày dày đặc đặc chen chúc nhautại cùng một chỗ, ngẫu nhiên va chạm nhẹ vào nhau, phát ra những tiếngvang kim loại thanh thúy vô cùng vui tay, nhìn qua xinh đẹp vô cùng,giống hệt như là mấy cái xuyên bạc đeo trên cánh tay thanh tú của các cô nàng thiếu nữ hay đeo trong Tiết Lưu Hỏa trên Tinh cầu S3 vậy.
Nếu như là lần trước ở trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, Hứa Nhạc khẳngđịnh sẽ bật cười đối với chuyện này, nhưng mà hiện tại hắn lại cũngkhông nghĩ muốn cười nữa. Thậm chí ngay cả tư thế thân thể của hắn cũngkhông có chút xíu biến hóa nào cả, căn bản hoàn toàn không thèm để ý đến những người này. Chỉ là đến lúc gã bác sĩ của nhà giam ý đồ muốn tiêmvào cơ thể hắn một vài loại thuốc men gì đó, hắn mới khẽ quay đầu nhìnlại, liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Tuy nhiên hắn cũng không có ý đồ ngăn cản động tác tiêm thuốc của gã bác sĩ kia, chỉ là nhìn xem một chút mà thôi.
o0o
Không biết trải qua thời gian bao lâu sau đó, thân thể Hứa Nhạc giống hệt như là một bức thạch điêu, đột nhiên rốt cuộc cũng từ trong trạng thái khóhiểu, tâm lý bị đả kích kịch liệt bởi vì cái gì đó dẫn phát kia mà tỉnhthần lại. Ánh mắt hắn vẫn như cũ là lạnh nhạt vô tình, không có một chút biểu tình nào cả. Cặp lông mày rậm rạp, bình thường có khi giống hệtnhư là cặp phi đao vừa mới tuốt ra khỏi vỏ, có khi giống như hai hàng lá liễu vui cười trong gió, vào lúc này vẫn như cũ nhìn qua nhàn nhạt đầymiễn cưỡng vậy, tư thế vẫn như cũ không hề biến đổi gì cả, nhưng mà đạinão hắn cuối cùng cũng đã khôi phục lại năng lực ngẫm nghĩ tự hỏi vốn có của mình.
Người Đế Quốc, bản thân chính mình là người Đế Quốc,chính mình bao nhiêu tuổi mới biết được rằng trên thế giới này hóa racũng không chỉ có người Đông Lâm, người Tây Lâm, người Thượng Lâm, màcòn có cả… người Đế Quốc nữa?
Vặn vẹo thân thể giống hệt như làđang vặn một cái khăn lông ướt vậy, Hứa Nhạc trong lúc vặn vẹo thân thểđồng thời ra sức suy nghĩ, cố gắng tự hỏi nhớ lại rất nhiều những chuyện tình của chính mình từ thời thơ ấu, thậm chí ngay cả hai hàng lông màyrậm rạp của hắn lúc này cũng đã nhướng lên một trận, lại vẫn nwh cũ nhớkhông nổi càng nhiều những chuyện thời thơ ấu. Hắn cũng chỉ mơ hồ nhớđược loáng thoáng một vài chuyện như là trước đây phụ thân của chínhmình thường xuyên ngồi bên cạnh bàn ăn mà đọc báo, cảm khái đối với sựtàn bạo của đám người Đế Quốc, mà những khi mà phụ thân dùng người ĐếQuốc để hù dọa mỗi khi Tiểu Nghệ không nghe lời, thì mẫu thân sẽ ba bakêu loạn lên, mắng phụ thân không nên hù dọa trẻ con như thế, phụ thânngay lập tức sẽ ha hả cười tỏ vẻ có lỗi.
Bản thân hắn hiện tại kỳ thật đã nhớ rất ít về cuộc sống của chính mình từ thời thơ ấu, bởi vìnăm tháng thật sự là quá mức xa xôi, khi mà cái tràng sụp hầm mỏ đáng sợ kia phát sinh, khiến cho hơn phân nửa khu vực khai thác mỏ cùng với khu vực dân cư sinh hoạt xung quanh đó cũng phải bị liên lụy, độ tuổi củahắn lúc đó vẫn còn rất nhỏ, cũng không có quá nhiều ký ức rõ ràng đốivới những chuyện đó.
Bởi vì lúc đó hắn đã cùng đám người Tiểu Duy Ca chạy đến khu quặng mỏ bỏ hoang chơi trò chơi Robot đối chiến, chonên Hứa Nhạc cùng với đám kia mới cực kỳ may mắn mà sống sót trong tràng thảm họa kia, nhưng mà vị phụ thân đang làm việc sâu bên trong lòng đất lúc đó đã chết, mẫu thân cùng với Tiểu Nghệ lúc đó đang sinh hoạt trong nhà cũng đã chết hết rồi, người nhà của Tiểu Duy Ca cũng đã chết rồi,phụ thân của Tiểu Cường cũng đã chết, Đại khu Đông Lâm sinh ra một đốngcô nhi, ngoại từ những chuyện này ra, cũng chẳng có cái gì đáng để chohắn nhớ nổi nữa.
Một đám bọn nhỏ khoảng chừng mười tuổi khóc lóckêu cha gọi mẹ đến mức yết hầu khô khốc, cặp mắt sưng vù, trơ mắt nhìnmột đám Robot công trình phí công lật lên từng phiến xi măng lớn nặngnề, tràng cảnh cực kỳ bi thương mà hỗn loạn. Hứa Nhạc thậm chí cũngkhông thể nào tìm ra được di thể của cha mẹ mình, cũng chỉ ôm ra đượcthân thể của muội muội Tiểu Nghệ mà thôi. Mãi cho đến bây giờ hắn vẫncòn nhớ rõ ràng cái thi thể nho nhỏ đáng yêu kia vào lúc đó không ngờlại lạnh như băng đến như vậy.
Đúng vậy, hiện tại mộ phần củaTiểu Nghệ vẫn như cũ còn ở trên một cái sườn núi nhỏ bên ngoài Nạp TâyChâu tại Đại khu Đông Lâm. Một thời gian lâu như vậy rồi mà hắn cũngkhông có quay trở về thăm qua lần nào, điều này khiến cho hắn cảm thấyphi thường xấu hổ, mà đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho hắn khôngmuốn nhớ lại chuyện về thời thơ ấu của mình.
o0o
Vậy cònngười Đế Quốc kia thì là người thế nào? Cặp mày rậm rạp của Hứa Nhạc rất nhanh cau chặt lại một cách kịch liệt, ánh mắt của hắn giương mắt nhìnchằm chằm về phía vách tường đối diện, nhưng mà tâm tình hắn lại khôngbiết đã đặt ở nơi nào rồi. Hắn nhớ rõ ràng chính mình lần đầu tiên nhìnthấy bộ dáng của một người Đế Quốc như thế nào chính là ở trên Kênh tinh tức Đài truyền hình Liên Bang, hình như là trong một bộ phim phóng sựtruyền hình nào đó, giảng thuật lại một lần duy nhất trong lịch sử màbên phía sứ đoàn của Hoàng gia Đế Quốc đến viếng thăm Liên Bang. Bêntrong lời thuyết minh của một gã biên tập viên Liên Bang tràn ngập loạicảm giác về sự ưu việt chủng tộc, theo kiểu như là đứng bên trên mà nhìn xuống dưới, cứ mỗi cách nhau ba phút thời gian thì sẽ nghe được một lần trào phúng mãnh liệt đối với việc đám người bên trong sứ đoàn Đế Quốckia phảng phất như là vĩnh viễn không bao giờ biết nở nụ cười vậy.
Đối với bản thân Hứa Nhạc hắn mà nói, hắn chỉ nhớ rõ ràng là lúc ấy hắnphát hiện ra rằng người Đế Quốc xuất hiện trên TV kia cũng không giốngnhư là những lời mà phụ thân chính mình đã từng nói qua vậy, toàn thântrên người, bao gồm cả trên mặt cũng tràn ngập những lông lá rậm rạptràn đầy đáng sợ vậy. Vì thế mỗi khi hắn nhớ tới những người nhà đã từng chết đi rồi kia, hắn lại len lén chạy đến những khu vực hầm mỏ bỏ hoang khóc lớn một hồi.
Lần đầu tiên chính mình tận mắt nhìn thấyngười Đế Quốc sống là ở chỗ nào? Hẳn là lần đó ở trên khỏa Tinh cầu tênlà 5460 tại biên thùy Tây Lâm kia, lúc đó chính mình mang theo Giản Thủy Nhi trong đầu Robot MX, dưới sự truy kích kịch liệt của Đại đội RobotLang Nha Đế Quốc mà phóng chạy trốn chết, lần đầu tiên cùng với đámngười Đế Quốc gặp nhau chính là một lần gặp mặt sinh tử.
Còn về gặp qua cảnh người Đế Quốc chết là lúc nào? Hắn cũng đã từng nhìn thấy qua không biết bao nhiêu lần rồi!
Ánh thái dương nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ hướng về phía đường chân trời dài ở phương Tây xa xa mà chậm rãi chìm dần xuống dưới, ánh sáng bên trongphòng đã trở nên ảm đạm hơn trước rất nhiều. Bên trong nhà giam quân sựKhuynh Thành cũng không có giống như tại Đặc khu Thủ Đô, chiều chiều lại rơi xuống một cơn mưa thu rét lạnh như vậy. Hứa Nhạc ngồi dựa lưng trên giường kia lại tựa hồ như là đã bị đông lạnh lại vậy, tùy tiện để choánh sáng hoàng hôn ở trên mặt của hắn dần dần biến mấy, bóng đêm bao phủ lấy toàn bộ mặt đất. Hắn mãi cũng không có bất cứ động tác nào cả, cũng chỉ có trầm mặc ngồi đó mà thôi.
Hết trầm mặc thì cũng chỉ làtrầm mặc, nhưng nỗi buồn ngơ ngẩn cũng không có bên trong sự trầm mặckia mà biến mất. Hắn cũng chỉ là hờ hững mà nhớ lại, ngẫm nghĩ lại rấtnhiều những chuyện tình năm xưa. Có rất nhiều những chuyện tình trướckia hắn căn bản không thể nào thấu hiểu nổi, dần dần ở trong đầu của hắn biến thành một con đường hàm số phi thường rõ ràng chặt chẽ. Tuy rằnghắn thật sự cũng không biết rằng cái đường cong hàm số của bản thân cuộc đời hắn có biến số ban đầu là cái gì, sẽ biến đổi như thế nào, nhưng mà cái đường cong hàm số này đi đến một đoạn ngắn nào đó đã dần dần hiệnra đáp án của nó.
Ví dụ như là vì cái gì trong toàn bộ Liên Bangnày, ngoại trừ những người của Lý Gia, thì cũng chỉ có mỗi bản thân mình là có thể học được thứ năng lực đặc thù kia của Hoàng thất Đế Quốc? Vídụ như là vì cái gì cái gã nam nhân thích du đãng khắp nơi bên trên cácTinh cầu vũ trụ, không ngờ lại chấp nhận ở trên Đông Lâm kia mà ngẩn ngơ một khoảng thời gian dài như vậy, hơn nữa lại còn phi thường trùng hợpxuất hiện ở ngay bên cạnh người chính mình như thế.
Phải biếtrằng bên trong cái thế giới chân thật thực tế này, cho tới bây giờ cũngchưa từng có cái thứ gọi là kỳ ngộ như là bên trong tiểu thuyết kia vậy. Những sự kiện trùng hợp cho dù có xác suất cực nhỏ cho dù có xảy ra đichăng nữa thì cũng đều phải có nguyên nhân nào đó ở bên trong. Nhữngngười giàu có thì sẽ có con cháu cũng là người giàu có, bên cạnh nhữngngười truyền kỳ đều là những người truyền kỳ. Cái kiểu chuyện xưa như là tay không làm nên sự nghiệp vĩ đại, một tiểu tử ngốc vô tình gặp phảiminh sư trở thành nhân vật truyền kỳ, chung quy cũng chỉ có thể làchuyện trong tiểu thuyết mà thôi.
Như vậy thì chuyện chính mìnhtiến vào trong cái cửa hàng sửa chữa máy móc của đại thúc chẳng lẽ cũnglà một cái âm mưu hay sao? Không phải, hắn cũng không muốn một phen đemchuyện gặp mặt kỳ ngộ giữa một gã thiếu niên cùng với một gã đào phạmkia có mối liên hệ gì đối với cái chữ âm mưu này.
Không nghĩ ra,thì tự nhiên cũng không cần phải nghĩ tới nữa. Hứa Nhạc nghĩ cảm thấythân thể chính mình thật sự mỏi mỏi mệt mệt đến chết đi được, thầm nghĩmuốn ngủ một giấc cho khỏe lại, nhưng mà lại căn bản không thể nào đivào giấc ngủ được. Bởi vì những sự thay đổi bất ngờ khó có thể nào thừanhận nổi kia cứ như là vô số những con kiến nhỏ bé không ngừng bò loạnbên trong thân thể của hắn vậy, chúng nó cứ trầm mặc lặng lẽ mà tràn đầy khinh miệt cắn xé, nhai nuốt sức sống bên trong thân thể của hắn, phụtra một đám dịch vị có tính ăn mòn cực mạnh đối với thân thể hắn.
Mớ dịch vị kia một khi rơi xuống nước sẽ phát ra thanh âm xèo xèo xungđộng mãnh liệt, một cảm giác đau đớn cùng với nóng cháy bỏng rát hóathành con đao thẳng tắp sắc bén, một đống hỏa diễm thiêu đốt thành mộtđoàn bên trong lồng ngực, bắt đầu mãnh liệt thiêu đốt lên một trận. Đoàn hỏa diễm thiêu đốt này thật sự khiến hắn khó có thể nhẫn nhịn nổi được, chẳng biết vì nguyên nhân gì khiến cho hắn cảm thấy phẫn nộ vạn phần!
Hứa Nhạc rốt cuộc cũng động thân, hắn từ trên giường đứng thẳng người lên,cặp môi mỏng manh gắt gao mím chặt lại một chút, nhảy xuống khỏi giường, nắm tay giơ lên cái giường tù nặng nề bên cạnh mình, hướng về phía vách tường tuyết trắng đối diện mình ném mạnh một cái cật lực, tựa hồ như là muốn một phen đem cái đám máu khô cùng với đám thi thể đã sớm khô héocủa ruồi bọ muỗi mòng kia đập một cái cho dập nát hoàn toàn!
Bốpmột tiếng nổ vang, cái giường tù phạm kia nháy mắt vỡ tan thành bốn nămmảnh vụn, bụi mù bốc lên mãnh liệt. Ngoài cửa phòng giam nhất thờitruyền đến thanh âm quát lớn đầy nghiêm khắc của đsam bộ đội đặc chủng,thế nhưng Hứa Nhạc hắn lại giống như là chẳng hề nghe được lời nào vậy,cũng không có chút cảm giác nào cả. Hắn đấm thật mạnh một quyền kịchliệt, trực tiếp một phen đem cái bàn vuông duy nhất bên trong gian phòng giam oanh kích thành vô số mảnh vụn.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Bên trong gian phòng giam nhất thời vang lên vô số những thanh âm vô cùngcuồng bạo, những mảnh gỗ vụn bắn nhanh ra khắp nơi bốn phía xung quanh.Cả đời này của Hứa Nhạc, đây chính là lần đầu tiên làm càn phát tiết ratình tự của chính mình như thế này. Hắn gần như là điên cuồng đập pháloạn xạ bất cứ thứ gì trước mặt hắn có thể gặp lại, đến cuối cùng thậmchí ngay cả bên trên cánh cửa hợp kim cực kỳ cứng rắn kia cũng xuất hiện một cái hố sâu cực kỳ khủng bố!
Liền đúng vào lúc này, khóe mắtcủa hắn dừng lại ở bên trên cửa sổ, nhìn về phía cánh cửa thủy tinh xaxa tầm mắt kia nhìn qua có chút biến dạng một chút, lại thấy được bêntrên bầu trời đêm cuối mùa thu lại lóe lên đầy ánh sao sáng ngời.
Không biết bởi vì cái gì mà những sợi dây thần kinh bình thường vẫn luôn luôn vĩnh viễn kiên cường, ngày hôm nay lại lần đầu tiên biến thành yếu ớt,vào giờ phút này lại trở nên phi thường xúc động từ sâu bên trong nộitâm. Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía ánh sao trời sáng lạn trên đỉnh đầumình, cứ như vậy mà im lặng ngắm nhìn mãi một lúc thật lâu, sau đó dầndần chậm chậm tiến đến bên cạnh cửa sổ.
Trên mặt đất vẫn còn nằmnguyên một cái bao thuốc lá vẫn còn hơn phân nửa, cùng với một cái bậtlửa, đại khái là do Lý Cuồng Nhân trước khi rời đi lưu lại. Hứa Nhạcnhặt bao thuốc lên, lấy ra một điếu, châm lên, nhét vào trong miệng. Hắn khẽ nheo mắt lại một chút, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm tràn ngập ánh sao bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thốt lên một tiếng:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]