Gã thương nhân buôn lậu trên đường chuẩn bị tiến vào trong khoang cứu sinh mà rời đi theo yêu cầu của đối phương, quay đầu lần cuối cùng luyếntiếc mà mang theo nỗi thống khổ tiếc nuối liếc mắt nhìn về phía chiếcphi thuyền mà chính mình đã bỏ ra một số tiền rất lớn để trang bị, độtnhên phát hiện chiếc phi thuyền kim loại rác rưởi kia đang ở bên trongkhông gian vũ trụ lại bắt đầu vũ động lên một trận, nhịn không được hạthấp thanh âm mắng một tiếng:
- Múa may con mẹ ngươi! Coi chừng giật dữ quá mà té chết luôn đi a!
Bên trong phiến vũ trụ tối tăm u tĩnh kia, chiếc Phi thuyền vũ trụ kim loại rác rưỡi không chịu nổi, lúc này đang kịch liệt run rẩy lên một trận.Phần thân thuyền mập mạp không có hình dạng theo quy tắc nào cả, khôngthể dùng bất cứ cái gì để mà hình dung được, ở trong không gian mấy ngàn km phía trước đang dùng tốc độ cực cao mà phóng lên, liên tục làm ranhững động tác phi hành căn bản không hề tưởng tượng ra nổi.
Nhưng mà nếu nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện ra nó cũng không có quá nhiều ý tứ hàm xúc như là đang khoe khoang tính cơ động của chính mình, màngược lại giống như là một người nào đó, mà phần đại não đang bị vô sốthanh cương châm đâm thẳng vào, đang ôm đầu thống khổ mà giãy dụa!
Chiếc phi thuyền kim loại rác rưỡi quỷ dị này, đúng chính là chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang, năm trước đã vận chuyển HứaNhạc tiến vào Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc. Chiếc phi thuyền Chiến hạmmini này trên danh nghĩa vẫn còn lệ thuộc vào Cục Hiến Chương Liên Bang, thế nhưng trên thực tế cũng đã sớm biến thành một món đồ chơi do mộtphân chi ý thức của lão già kia tiến hành khống chế.
Chiếc Phithuyền Ba cánh hạm này ở bên trong Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc ẩn núpsuốt một năm thời gian, phá vỡ tầng mây đen, một phen cứu Hứa Nhạc rakhỏi vòng vây của đám người Đế Quốc, cuối cùng bị trúng đạn, bắn rơixuống, vỡ tan nằm trên một khỏa Tinh cầu quặng mỏ hoang vu nào đó. Thếnhưng không biết bằng vào phương pháp gì, chiếc Phi thuyền đã hoàn thành được công tác tự chữa trị cho chính mình, lại một lần nữa khởi động. Từ sau khi rời khỏi lãnh thổ Đế Quốc, hắn bắt đầu lạ lẫm mà tò mò dò dẫmsang bên phía Tinh vực tam giác Bách Mộ Đại, trở lại cái kiếp sống cướpbóc để tự trang bị cho chính mình trước đây.
Chiếc phi thuyền đột nhiên run động kịch liệt, không ngừng bay loạn khắp nơi bên trong không gian. Mãi cho đến một thời điểm nào đó, bên trong khoang điều khiển của chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đột nhiên vang lên một đạo thanh âm máymóc lạnh như băng.
- Căn cứ vào điều luật trung tâm cao nhất củaĐệ Nhất Hiến Chương cùng với các điều khoản bổ sung khác, nghiêm cấmviệc tiến hành thao tác vật lý trong mọi trường hợp!
Tất cả cácsố liệu điện tử bên trong chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm nháy mắt quay trở về 0. Các bóng đèn điều khiển trên hệ thống máy tính nội bộ cũng đồngloạt tắt ngúm, toàn bộ chiếc Phi thuyền chìm trong im lặng. Chiếc Phithuyền Chiến hạm sau khi trải qua một lúc kịch liệt run rẩy cùng vớithống khổ giãy dụa mãnh liệt, liền cứ như vậy mà im lặng huyền phù bêntrong không gian vũ trụ u ám mà tăm tối.
Gã thương nhân buôn lậucùng với đám phần tử võ trang đang chuẩn bị tiến vào phi thuyền cứu sinh rời đi theo yêu cầu của đối phương, vào lúc này đột nhiên phát hiện rachiếc Phi thuyền kim loại rác rưởi kia tựa hồ như có gì đó khác thường.Bọn họ đang khẩn trương nhất thời biến thành trầm mặc trong khoảng thờigian khá dài. Có người khẽ hạ giọng phỏng đoán:
- Có phải đối phương đã xảy ra vấn đề gì rồi không?
- Có thể xảy ra vấn đề gì chứ?
- Không biết, có lẽ là bị mất đi động lực thì sao? Ông chủ, tôi nghĩchúng ta khoan hãy vội rời đi đã. Nhìn xem một chút bộ dáng của chiếcPhi thuyền kim loại rác rưởi kia, tựa hồ như là đã không thể khởi độngđược nữa hay sao đó.
- Nếu như cái tên gia hỏa khốn kiếp kia lại đang đùa giỡn với chúng ta thì phải làm sao bây giờ?
Gã thương nhân buôn lậu rõ ràng là trong đầu đang suy nghĩ phức tạp hơn rất nhiều.
- Chúng ta có thể thử lái Phi thuyền lại gần đối phương một chút thử phản ứng xem sao. Cho dù có chuyện gì không ổn, chúng ta cũng có thể giảithích là bởi vì khuất phục trước cảm giác uy nghiêm mạnh mẽ của hắn, cho nên mới chủ động một phen đem chiếc Phi thuyền lái lại gần hơn mộtchút. Tôi nghĩ với cái bản tích thích khoe khoang của tên gia hỏa kia,hẳn là rất thích nghe cái loại giải thích này a. Hơn nữa, cho tới bâygiờ còn chưa nghe bất cứ ai nói qua rằng chiếc Phi thuyền quái dị nàytừng giết qua bất cứ người nào.
Dưới sự hấp dẫn mạnh mẽ của lợinhuận khổng lồ cùng với sự cỗ vũ bởi sự im lặng trầm mặc của chiếc phithuyền kim loại rác rưởi vô cùng kia, tất cả mọi người chậm rãi mà hồihộp quay trở lại cương vị của chính mình. Gã phi công lặng lẽ lái chiếcPhi thuyền buôn lậu không gian chậm rãi hướng về phía chiếc Phi thuyềnBa cánh hạm mà bay tới, chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể mởmiệng nịnh nọt đối phương.
Nhưng mà chiếc Phi thuyền Ba cánh hạmkia thủy chung cũng không có bất cứ phản ứng nào cả, vẫn cứ như vậy màim lặng huyền phù bên trong không gian vũ trụ.
- Xem ra thật sự đã xảy ra vấn đề gì rồi. Ông chủ, chúng ta mau nhanh chạy đi thôi!
Có người nào đó hưng phấn hét lớn lên.
Gã thương nhân buôn lậu chậm rãi hút mạnh một hơi thật sâu, quơ nhanh cánh tay, nói:
- Cầu phú quý trong nguy hiểm! Một phen kéo thứ này trở về đi!
Gã đầu lĩnh phần tử vũ trang kinh hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, lớn tiếng ngăn cản:
- Làm vậy rất mạo hiểm đó!
Gã thương nhân buôn lậu thoáng khẽ cau mày lại một chút, trầm mặc nhìnchằm chằm vào chiếc Phi thuyền kim loại rác rưởi không chịu nổi đang imlặng bất động xa xa đằng kia, có chút không mấy tự tin, nói:
- Tôi cuối cùng vẫn cứ nghĩ thấy… cái tên gia hỏa này hình như đã chết rồi!
Đám phần tử vũ trang nghe mà chẳng thể nào hiểu nổi những lời nói này, ngay cả bản thân gã thương nhân buôn lậu cũng không thể nào hiểu nổi, vì cái gì mà chính mình lại nói những lời như thế. Chiếc Phi thuyền kim loạirác rưởi đang huyền phù bên trong không gian vũ trụ kia, vốn dĩ cũngkhông phải là vật sống, vì sao lại nói là đã chết đi?
Nhưng màkhi nhìn thấy chiếc Phi thuyền rác rưởi đến mức không chịu nổi kia, hắnđột nhiên lại nghĩ thấy từ trên đó truyền ra một cỗ hương vị tính mịchthê lương khiến cho chính mình không thể nào thoải mái nổi, thậm chí còn có chút bi thương nhàn nhạt nữa. Hắn đột nhiên nghĩ thấy chính mình phi thường muốn một lần nữa nghe được cái thanh âm tràn đầy kiêu ngạo màbuồn cười kia.
Khẽ lắc lắc đầu mấy cái, một phen đem những thứtình tự kỳ diệu khó hiểu này một phen vất ra khỏi đại não chính mình, vẻ mặt gã thương nhân buôn lậu không một chút biểu tình khẽ phất phất taymấy cái, nói:
- Kéo nó về gỡ ra bán lấy tiền!
o0o
Vào thời điểm này, đầu Robot Tiểu Bạch Hoa vẫn đang đón những luồng gió thu lành lạnh, phi thường cuồng nhiệt phóng chạy đi bên trong phiến sơn dãngay bên cạnh con đường ray tàu hỏa dài dằng dặc. Hệ thống rada theo dõi toàn khu vực tầm gần SCC bên trong khoang điều khiển mơ hồ bắt giữ được một tia dị động mơ hồ nào đó ở khoảng cách chừng hơn mười km phíatrước. Hứa Nhạc, đầu đội mũ giáp điều khiển, lúc này đang chuẩn bị tiếnhành những bước điều khiển gia tăng tốc độ tiếp theo, sau đó mới hỏi một chút lão già kia xem có phát hiện cái gì không, thì trong đầu hắn độtnhiên vang lên một trận thanh âm.
- Hứa Nhạc, cách đây không bao lâu, tôi đã bắt đầu nằm mơ. Tôi đã có một giấc mộng rất dài rất dài…
- Ở bên trong giấc mộng đó, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được màu sắc tươi tắn của những bông hoa, cùng với cảm giác khi mà những luồng gió thổiquét qua khuôn mặt. Tôi có thể ngửi được mùi vị cay nồng của điếu thuốclá 777 mà cậu vẫn thường hay hút. Tôi có thể nhấm nháp được thứ mùi vịhoa quả thơm nồng cùng với cay cay của loại rượu Văn Tuấn Bố Lan Địch số 2… Chứ không phải giống như là trước đây vậy, tôi chỉ có thể nhìn thấynhững cấu tạo tế bào vi mô của các bông hoa. Chỉ có thể tính toán rađược phương hướng cùng với cấp độ của những cơn gió. Hoặc là nói có thểphân tích ra được bên trong những làn khói thuốc lá mà cậu thả ra hàmchứa bao nhiêu hàm lượng kim loại nặng cùng với các loại chất kích thích gây nghiện có tác hại nghiêm trọng. Hoặc là những con số đơn điệu buồntẻ như là độ cồn tổng quát cùng với quy trình công nghệ kỹ thuật để sảnxuất ra các loại rượu…
- Ồ, Phỉ Lợi Phổ thân ái của tôi ơi, đây chính là một dấu hiệu tốt a!
Hứa Nhạc giương mắt nhìn vào cái màn hình ngay sát đồng tử mắt của cái mũ giáp điều khiển, nói:
- Căn cứ vào những kiến thức mà so với ông thì tuyệt đối là vô cùng nôngcạn đối với cái lĩnh vực này, thì chỉ những sự tồn tại nào có ý thức độc lập tự chủ đầy đủ nhất mới có thể ngủ, mới có thể nằm mơ… Bản thân ôngcó có được mấy cái này, chính là một dấu hiệu cảm giác phi thường tốtđẹp a. Nói không chừng trong tương lai một ngày nào đó, ông còn có thểcó được một cô bạn gái và thêm rất nhiều thứ khác nữa…
- Vì cái gì lại là một người bạn gái chứ không phải là một người bạn trai?
Lão già kia nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì Phỉ Lợi Phổ rõ ràng là một cái tên của một người đàn ông!
Lão già kia hết sức mơ hồ không rõ ràng, khẽ lẩm bẩm một câu nói gì đó. Sau đó lão ta cực kỳ hiếm có, đột nhiên tiếp tục mở miệng biểu hiện một sựcảm khái tràn ngập tính cách của một gã thanh niên văn nghệ:
-Nguyên nhân chính bởi vì quá mức tốt đẹp, cho nên tôi mới cảm thấy engại. Tôi thật sự lo lắng là từ nay về sau tôi cũng không có cách nào có thể nằm mơ được nữa.
- Sẽ không có đâu… Sau này số lần nằm mơ của ông khẳng định là nhiều hơn tôi vô số lần a!
Hứa Nhạc giống hệt như là một cỗ máy tính giải đáp thắc mắc không biết mệtmỏi vậy, phi thường kiên nhẫn không ngừng giải đáp mọi vấn đề, tựa hồnhư là đang an ủi một đứa bé nào đó, sau khi vừa mới trải qua một đêmmộng tinh của thời kỳ bắt đầu trưởng thành, liền không ngừng thắc mắc mà hỏi han đủ mọi chuyện về thế giới của người lớn.
- Hứa Nhạc!
- Sao?
- Hứa Nhạc, phía trước có mai phục, nơi nơi đều là mai phục, đây là một vòng tròn mai phục khép kín!
- Mai phục, ở chỗ nào?
Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc nhất thời co rút lại, sự khẩn trương khi chuẩn bị lâm chiến bắt đầu dâng lên, chiếm lấy mỗi một chỗ mẫn cảm của thân thểhắn.
- Tất cả mọi nơi!
Theo bốn chữ này vang lên, phần đại não của Hứa Nhạc đột nhiên ông lên một tiếng trầm đục lớn. Bên trongcái thế giới thu nhỏ nằm ngay tại đồng tử bên mắt phải của hắn, chợtxuất hiện vô số những hình ảnh, từ đủ mọi nơi, đủ mọi góc độ nháy mắtbay tới, tất cả mọi nơi…
Những bản sơ đồ thiết kế máy móc phithường phức tạp, những bản vẽ thiết kế các loại động cơ, các loại cấutrúc thiên hình vạn trạng, vô số các bộ phim cấp ba với đủ mọi tư thếtình yêu khác nhau, những bộ phim tình dục với những cô nàng nữ diễnviên trần trụi triển lộ đủ các loại bộ dáng không chút bỏ sót, dày dàyđặc đặc các quang điểm thể hiện các mô hình ba chiều được đánh mã sốcông dân ở bên trong tòa đại lâu, ở bên trong các khu rừng, tất cả cũngđều vẫn đang duy trì tư thế nheo mắt giương súng nhắm bắn, vô số cáchình ảnh giống như tuyết rơi không ngừng bay múa bên trong đầu của hắn,trong khoảnh khắc đã hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ ánh mắt của hắn.
Bản thân Hứa Nhạc nhớ rất rõ ràng tất cả những cái hình ảnh này. Đó lànhững hình ảnh bên trong cái giấc mộng tối đen khi nằm trên giường bệnhtại Bệnh viện Trung ương Lục quân, những hình ảnh tại kỳ thi chiêu mộnhân viên mùa xuân của Công ty Cơ khí Quả Xác, những hình ảnh bên trongnhà giam tăm tối Tổ Hồ Ly, những hình ảnh đã từng xuất hiện trên chiếntrường tràn ngập khói thuốc súng cùng với tử vong, những hình ảnh ở bêntrong tòa nhà đại lâu Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu Tinh cầu S2… Tấtcả những hình ảnh này, vào giờ phút này lại một lần nữa tràn ngập ngaytrước mắt hắn, phảng phất như là đang hồi tưởng lại, hay là như muốntổng kết lại một cái kỷ niệm nào đó.
Bàn tay trái của hắn chậmrãi buông cây gậy điều khiển trong tay ra, đầu Robot Tiểu Bạch Hoa đangdùng tốc độ cực nhanh phóng chạy dọc theo đường ray tàu hỏa cao tốc chợt giảm bớt tốc độ rồi dừng lại.
Ngay sau đó, vô số những hình ảnhtrong đầu của hắn cùng với một đạo thanh âm xé rách rõ ràng vang dộikhiến kẻ khác tim đập nhanh, liền xuất hiện vô số những đạo vết rách.Sau đó bọn chúng tung bay tán loạn ra xung quanh, giống như vô số nhữngcánh bướm, cũng giống như vô số những bông tuyết, dần dần tan ra, nhỏdần nhỏ dần, cuối cùng không lưu lại bất cứ một tia dấu vết nào nữa cả.
Bên trong một mảnh hư vô tối tăm, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang dùngthanh âm bắt đầu dần dần trở nên móc móc lạnh như băng của mình, nói lại một câu nói cuối cùng:
- Hứa Nhạc, cậu phải nhớ kỹ, tên của tôi là Phỉ Lợi Phổ!
Bên trong làn gió thu lạnh lẽo, đầu Robot Tiểu Bạch Hoa trầm mặc đứng bêntrong vùng sơn dã, ngay bên cạnh đường ray dày dằng dặc. Bên trongkhoang điều khiển tối tăm hôn ám bắt đầu vang lên thanh âm cảnh báo bénnhọn chói tai, thế nhưng mà Hứa Nhạc cũng vẫn chỉ là trầm mặc, không cóbất cứ động tác nào cả.
Bên trong tầng khí quyển cực xa đằng kia, lại có thêm ba khỏa đạn đạo không đối địa đang dùng tốc độ cao phóngđến. Bên ngoài tầng khí quyển xa hơn nữa, chiếc Phi thuyền Chiến hạmKhinh vũ cấp của Hạm đội Liên Bang vừa mới hoàn thành xong một lần kiểmtra tổng thể khẩn cấp, lại một lần nữa dưới sự chỉ dẫn của đám hoa tiêuchuyên nghiệp, chuẩn bị lần thứ hai bắn ra Chủ pháo!
Bên trongkhu vực sơn dã cách đầu Robot Tiểu Bạch Hoa một khoảng bán kính khôngtới mười km, hơn một trăm đầu Robot MXT màu đen ở bên trong các phiếnrừng thu, trong cách khe rãnh chậm rãi đứng thẳng dậy. Những đầu Robotkim loại nặng nề sáng bóng trong khoảnh khắc liền xé rách sự yên tĩnhcủa không gian, tản mát ra một cỗ sát ý khiến kẻ khác phải sợ hãi.
Dưới sự điều khiển không một tiếng động của các thiết bị sóng vô tuyến điệntừ, vô số các thiết bị hỏa lực hạng nặng cũng bắt đầu khởi động. Đámbinh lính mặc trên người bộ y phục ngụy trang bắt đầu mở ra trận địađiện tử đối địch dày đặc, che chắn lại tất cả những thiết bị điện tửquân dụng, trầm mặc mà rất nhanh tiến hành công tác chuẩn bị chiến đấu.
Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn rốt cuộc cũng bắt đầu thu lại cái thòng lọng mà bọn họ đã quăng ra!
Nhưng mà đầu Robot màu ngân bạch đang đứng bên cạnh đường ray kia cũng khôngcó bất cứ động tác nào cả. Ít nhất trong khoảng thời gian mấy giây đầutiên. Con Robot Tiểu Bạch Hoa chỉ là khẽ chuyển động một chút thiết bịdò xét trên đầu của mình, hướng về phía bầu trời mùa thu rộng lớn mộtmàu xanh ngắt bên trên mà nhìn lại, phảng phất như là muốn thay thế cáigã nam nhân có cặp mắt ti hí đang ngồi bên trong khoang điều khiển kiaxuất thần quan sát.
Bắt đầu từ sau khi cái giấc mộng màu đen kiaxảy ra, Hứa Nhạc đã thông qua con chíp vi mạch nhân thể sau đầu mình,cùng với cái lão gia hỏa kia đấu võ mồm, nói chuyện phiếm, đùa giỡn,ngẩn người, hơn nữa còn cùng nhau chiến đấu nữa. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thì bọn họ chính là huyết nhục tương liên với nhau, linh hồntương thông với nhau. Vào giờ khắc này, hắn phi thường tinh tường biếtđược rằng, cái lão già kia, không, là gã Phỉ Lợi Phổ kia đã đi rồi.
Vừa mới bắt đầu có được tên tuổi của chính mình, vừa mới dò dẫm xuất hiện,phảng phất như là vừa mới sinh ra, đã liền biến mất đi. Thân thể HứaNhạc bắt đầu cảm thấy có cảm giác rét lạnh, hoàn toàn không chú ý đếnđám người Sư đoàn Thiết giáp 7 dày đặc bốn phía bên trong vùng sơn dãđang thu lại cái thòng lọng của mình, mà chỉ là khẽ nheo lại ánh mắt, im lặng lắng nghe thanh âm hô hấp rõ ràng trầm trọng của chính mình bêntrong khoang điều khiển, tìm kiếm những thanh âm hô hấp trầm mặc như mê…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]