Những luồng tín hiệu điện tử thông qua hệ thống đường truyền cổ xưanhất, hiện tại trong Liên Bang cũng chỉ có thể nhìn thấy trong các Việnbảo tàng lịch sử hoặc là trong các tiểu tổ khoa học kỹ thuật của họcsinh tiểu học mà thôi, thông qua bốn phương tám hướng các nơi tại Đặckhu Thủ Đô, xuyên thấu vào bên trong cái tòa nhà với căn phòng được sơnphết cái đồ án cặp mắt ti hí màu đỏ rực kia, biến thành vô số nhữngthanh âm tiếng chuông leng keng đinh tai điếc óc vang lên liên miênkhông dứt bên tai mọi người.
Hai mươi vị chuyên viên giải mã âmthanh chuyên nghiệp thanh xuân xinh đẹp được điều tới từ mấy công ty xínghiệp thuộc rất nhiều cơ cấu thư tín Liên Bang của khắp nơi trong cácĐại khu rất nhanh lắng nghe những tiếng chuông tình báo tập hợp từ rấtnhiều nơi này, sau đó rất nhanh dùng phương thức viết tay tốc ký, ghinhận những cái tin tức này lên các phiến giấy vô cùng sang quý, chuyểnsang cho các nhân viên chuyển giao nhanh chuyên nghiệp đang đứng đợingay phía sau lưng, dùng tốc độ nhanh nhất mà truyền lên trên tầng thứhai của tòa nhà.
Cái ban ngành đặc thù, Biệt đội Cặp Mắt Ti Híphụ trách chính cho hành động bắt hoặc là giết Hứa Nhạc này, giờ phútnày đã có được quyền chỉ huy cao nhất của đại bộ phận các chi bộ độihành động đang tản ra khắp nơi bên trong Đặc khu Thủ Đô này. Ngay khitin tức tình báo từ phía tòa nhà bệnh viện vừa mới truyền tải về, đượcbọn họ tiến hành tập hợp lại, sau đó tiến hành các công tác tính toántương quan, cuối cùng mới có thể được các chuyên gia cao cấp nhất, đemtin tức tình báo truyền thẳng lên trên bộ phận cấp bậc cao nhất bêntrong Chính phủ Liên Bang. Dựa vào những chi tiết cụ thể mà phức tạpnày, có thể rõ ràng nhìn ra được, bên phía Chính phủ Liên Bang vì muốntiêu diệt Hứa Nhạc, quả thật đã làm ra những bố trí phi thường cẩn thậnmà cường lực.
Mấy phút đồng hồ sau đó, bên trong văn phòng chỉhuy ngầm bên dưới lòng đất của Dinh thự Tổng Thống, một gã Trung tá taysờ nhẹ vào tai nghe mini đặt trong lỗ tai, xoay người sang nhìn về phíaTổng thống tiên sinh đang ngồi bên bàn làm việc bên cạnh, xử lý những sự vụ hằng ngày của Liên Bang, nói nhanh:
- Thượng tá Hứa Nhạc đã bị trọng thương!
Câu bút điện tử sang quý nằm trong tay Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh khẽngưng lại một chút. Ông ta thoáng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
- Xem như cuối cùng cũng có một cái tin tức tốt. Kế hoạch hành động kế tiếp an bày như thế nào rồi?
- Anh ta đã thoát khỏi tòa nhà bệnh viện!
Gã Trung tá rất nhanh hướng về phía Tổng thống tiên sinh cùng với những vị đại nhân vật có mặt trong văn phòng sự vụ mà báo cáo tình hình:
- Về những phương hướng anh ta có khả năng lẩn trốn, Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đang tiến hành tính toán cùng với dò thám.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng không có bất cứ phản ứng nào cả, ánhmắt thoáng cúi xuống, tiếp tục rất nhanh đọc qua một lượt tài liệu điệntử ngay trước mặt mình. Ngay khi bên phía tòa nhà bệnh viện gặp chuyệnkhông may, liền ngay tức khắc bên phía Dinh thự Tổng Thống đã nhận đượctin tức. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã dưới sự yêu cầu kịch liệt của nhânviên Cục Đặc Cần, băng xuyên qua con đường thông đạo tiến vào trong cănphòng chống đạn chắc chắn, canh gác cực kỳ sâm nghiêm nằm sâu bên dướilòng đất này. Nhưng mà những cái sự vụ chính phủ đang cần ông ta phải xử lý kia, lại cũng phải tiếp tục xử lý.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ngay từ đầu đã không thích Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm, cái gã thuộc hạ theo phephái đầu cơ chính trị ý chí không chút kiên định này cho dù có chết đi,đối với bản thân ông ta mà nói cũng không tạo thành bất cứ đả kích tâmlý nào cả. Trên thực tế những công tác bố trí phòng thủ mà Biệt đội CặpMắt Ti Hí tiến hành xung quanh tòa nhà bệnh viện kia, hết sức rõ ràng là cũng không phải đem sự an toàn tính mạng của vị Nghị viên tiên sinh kia đặt lên làm mục tiêu hàng đầu. Chỉ có điều tất cả mọi người đều khôngngờ đến chính là, rõ ràng là đã một phen đẩy Hứa Nhạc lâm vào tuyệtcảnh, không ngờ hắn lại còn có thể thành công chạy thoát đi được.
- Tuy rằng hiện tại hắn đã bị trọng thương rồi, nhưng mà hắn khẳng địnhsẽ không lựa chọn như vậy mà dừng tay, hoặc là chạy thoát đi.
Cây bút điện tử nằm trong tay Tổng thống tiên sinh lại một lần nữa cứng đờlại. Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía gã Trung tá bên cạnhbàn cùng với đám thành viên Nội các đang ngồi trên bộ sa lông trước mặt, thanh âm trầm thấp mà hữu lực, nói:
- Với tính cách trước giờ của Hứa Nhạc, chỉ cần hắn còn chưa chết, như vậy hắn cũng sẽ không bao giờ đình chỉ chiến đấu.
Một lát sau, trên gương mặt ngăm đen của ông ta đột nhiên hiện lên một nụcười với những tia tình cảm phi thường phức tạp. Tổng thống Mạt Bố Nhĩmang theo một tia tự giễu trào phúng nhàn nhạt, nói:
- Chúng tađều là những người có tính cách giống nhau cả. Nếu như ta có được nănglực giống như hắn vậy, có lẽ ngay cả ta cũng sẽ làm như vậy thôi.
Cái gian văn phòng chỉ huy nằm sâu bên dưới lòng đất này, hoàn toàn có thểthừa nhận được công kích trực tiếp của Chủ pháo Chiến hạm mà không hề có chút rung chuyển nào, có thể tưởng tượng được nó nằm sâu đến mức nào.Những áp lực mãnh liệt của mặt đất bốn phía xung quanh vào giờ khắc nàyphảng phất như là từ bốn vách tường xung quanh mà thẩm thấu vào, khiếncho mật độ không khí trong phòng chợt gia tăng lên một chút, khiến chonhững người đang có mặt trong gian phòng này đều cảm giác được không khí có chút dính dấp khó thở. Hơn nữa tất cả mọi người trong phòng hiện tại cũng không biết làm thế nào để ứng phó với câu nói đầy cảm khái củaTổng thống tiên sinh, cho nên bên trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc. Cũng chỉ có thanh âm nhàn nhạt của hệ thống thiết bị duy trìhệ thống sinh thái ở bên kia đầu thông đạo, cùng với những luồng hơitrầm đục do những buồng phổi mọi người không ngừng tản ra mà thôi.
- Hiện tại cái mà Hứa Nhạc cần chính là một khoảng không gian tương đốiyên tĩnh, an toàn để tiến hành công tác sơ cứu trị liệu ban đầu. Ít nhất hắn cũng cần phải cầm máu đã. Đúng như những gì mà Tổng thống tiên sinh phán đoán, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi Đặc khu Thủ Đô, như vậy hắncũng vẫn như cũ chỉ có thể chui trở lại hệ thống đường ống dẫn nước ngầm trong lòng đất mà thôi.
Tướng quân Lý Tại Đạo phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong phòng, khẽ mỉm cười nhàn nhạt nhìn mọi người, nói:
- Trải qua những công tác chuẩn bị kỹ thuật mấy ngày hôm nay cùng với hệthống phân hình từ xa, chúng ta đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ những lốivào hệ thống đường dẫn nước ngầm trong vòng mười lăm km bốn phía xungquanh bệnh viện rồi. Hai chi bộ đội chiến đấu đặc chủng chịu sự quản lýtrực tiếp của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, một chi bộ đội đã ở bên trongtòa nhà bệnh viện thành công bắn bị thương Hứa Nhạc, một chi bộ đội khác hiện tại đang ở trong lòng đất đón lõng hắn.
Các thành viên Nộicác Chính phủ Liên Bang bên trong phòng nghe được những lời nói củaTướng quân Lý Tại Đạo, biểu tình nhất thời trở nên thoải mái hơn mộtchút. Bọn họ tin tưởng rằng vị lãnh tụ Quân đội Liên Bang này một khi đã làm ra đầy đủ những sự chuẩn bị như thế rồi, như vậy khẳng định là sẽkhông chừa lại cho Hứa Nhạc bất cứ cơ hội đào tẩu nào nữa.
Lòngbàn tay dày rộng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng nắm chặt cây bút điệntử lại một chút. Trong lòng ông ta cũng không giống như mọi người, cóđược sự thả lỏng sảng khái sung sướng đó, cặp lông mày so với làn dangăm đen càng đen hơn rất nhiều kia khẽ nhướng nhẹ lên một chút, cũngkhông nói tiếng nào.
Tướng quân Lý Tại Đạo biết rõ ràng sự sầu lo của Tổng thống tiên sinh chân chính là vì nguyên nhân gì. Ông ta khẽxoay người, cúi đầu xuống, ở bên tay Mạt Bố Nhĩ hạ thấp thanh âm, nói:
- Cái vấn đề kia rất nhanh sẽ có kết quả thôi, xin ngài hãy yên tâm đi!
o0o
Ngực trái không ngừng mơ hồ truyền đến những cơn đau nhàn nhạt. Có hai câyxương sườn ở nơi đó đã xuất hiện dấu hiệu như là bị nứt xương. Nhất làvào cái chỗ cây xương sườn bị nứt xương bởi một viên đạn bắn trúng tạiTòa án Quân sự ngày hôm qua kia, bởi vì một tràng chiến đấu thảm thiếtkhi nãy mà xuất hiện những vấn đề phi thường nghiêm trọng. Cái chi bộđội tinh nhuệ mai phục tại bên trong tòa nhà bệnh viện vừa rồi quả thậthết sức lợi hại. Từ cái điểm đạn bắn trúng cực kỳ tập trung vào phầnngực bên trái của mình, Hứa Nhạc có thể rõ ràng nhìn ra được sự cườnghãn của chi bộ đội chiến sĩ đặc chủng này.
Dưới sự yểm trợ củabóng đêm, Hứa Nhạc khẽ khom người, ép thân thể mình sát vào trong bóngrâm bên cạnh những căn kiến trúc bên dường, hướng về phía khu vực phíaNam của Đặc khu Thủ Đô rất nhanh phóng đi. Trong tràng chiến đấu lúc lao ra khỏi bệnh viện sau khi lần thứ hai chui ngược vào trong tòa nhà bệnh viện, đã có thêm hai mảnh đạn bắn trúng, ghim chặt đầu đạn vào bêntrong phần cơ thể bên ngoài bộ quần áo chống đạn trên người hắn, cũngmay là không có vết thương nào gây nguy hiểm đến xương cốt tay chân hắn.
Mà vết thương nặng nhất trên người hắn chính là chỗ cỗ tay phải. Lúc đóhắn ở trên bức vách tường bị đèn pha chiếu rọi, ở trên không trung rơithẳng xuống phía dưới, vì để mạnh mẽ giảm thấp lại tốc độ rơi, cho nêntrong nháy mắt khi mà bàn tay chụp mạnh xuống phần mái che bên trên cánh cửa sổ ở lầu chín, cổ tay hắn đã thừa nhận phải một lực xung lượng cựckỳ khủng bố. Mặc dù bên trong cơ thể hắn tràn ngập những bó cơ bắp cường hãn đặc thù đến như thế, cho nên cũng không có bị xé rách, nhưng màtrước khi thương thế hoàn toàn lành hẳn, bàn tay phải của hắn cũng không có khả năng dùng sức quá mạnh nữa.
Cái dụng cụ nhỏ phát ra ánhsáng lam quang nhàn nhạt giắt phía sau ba lô hành quân vẫn luôn một mựcphát huy tác dụng của mình. Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang thỉnhthoảng vào những thời khắc cực kỳ nguy hiểm, lại sẽ vì hắn mà đưa ra lời đề nghị thay đổi phương hướng di chuyển. Hắn cứ như vậy một đường hướng về phía Tây lao đi, sau đó ở trong một con hẻm tắt lại chuyển hướngphóng về phía hướng Nam, cuối cùng đi đến bên cạnh một con đường quốc lộ bị bỏ hoang.
Tuy rằng nơi này là một con đường quốc lộ bị bỏhoang, thế nhưng vào thời điểm ban đêm, nơi này vẫn luôn là vô cùng náonhiệt. Dày đặc xung quanh một căn phòng của người gác đường cũ nát nhỏcó màu lam nhàn nhạt, lặng lẽ nằm bên dưới chân của một ngọn núi, là vôsố những đầu xe thể thao vô cùng sang quý, cùng với vô số những chiếc xe chuyên dụng đã được tiến hành cải tạo lại, đang hụ còi inh ỏi. Ở nơinày cũng không có đèn đường, thế nhưng những ánh đèn sáng choang của các chiếc xe thể thao ở nơi này lại đủ có thể đem toàn bộ khu vực này chiếu sáng giống như ban ngày, tựa hồ như là cái ánh đèn pha quân dụng ở bênngoài tòa nhà bệnh viện lúc trước vậy.
Vô số các nữ nhân trẻ tuổi diễm lệ, trên người mặc những bộ quần áo không thể nào nhỏ hơn đượcnữa, hồn nhiên không thèm để ý đến những luồng gió thu thổi quét vô cùng rét lạnh, tận tình phô bày ra những đường cong thân thể phi thường khoa trương của chính mình, phóng thích những nổi niềm hưng phấn cuồng nhiệt do cồn cùng với các loại thuốc phiện dạng nhẹ mang đến. Vô số nam nhânnữ nhân ôm chầm nhau rít gào cực kỳ phấn khởi.
Mấy năm trước đây. Thất thiếu gia của Thiết Toán Lợi Gia, Lợi Hiếu Thông đã từng mang HứaNhạc đến nơi này. Nơi này chính là trường đua xe tốc độ cao lậu nổi danh nhất trong toàn bộ Liên Bang, do đích thân Lâm Bán Sơn dùng những thủđoạn vô cùng cường thế mà mở ra, về sau lại chẳng biết chuyển tới chuyển lui giữa bao nhiêu bàn tay cường thế phía sau, thế nhưng mà danh tiếngcùng với quy mô của nó lại kéo dài mãi cho đến ngày hôm nay, hơn nữa lại còn càng ngày càng phát triển lên.
Cái đám người mỗi đêm khuyalại chạy tới đây tìm kiếm sự kích thích sinh tử do tốc độ cao thậm chílà tử vong mang lại kia, phảng phất như là vĩnh viễn không bao giờ sốngtrong cái thế giới chân thật vậy. Ở trong mắt của bọn họ, hoàn toànkhông có cái gì mà cuộc chiến tranh cùng với Đế Quốc, cũng không có cáigì mà những tràng âm mưu chính trị phía sau vụ nổ tung của Phi thuyền Cổ Chung Hào, mà chỉ có những khoái cảm vô tận do nữ nhân, ma túy, tốc độcao cùng với tử vong mang lại mà thôi.
Hứa Nhạc lúc này đang ngồi chồm hổm bên trong một bụi cỏ lùm xùm tối tăm bên cạnh triền núi. Hắntrầm mặc nheo mắt nhìn về phía một màn hình ảnh điên cuồng bên dướinhững luồng ánh sáng đèn pha ô tô rực sáng bên dưới.
Vừa rồi mớicó một tràng đua xe tốc độ cao hoàn thành xong, cái gã lái xe đạt đượcdanh hiệu đệ nhất kia thắng được một khoảng tiền thưởng khổng lồ, cùngvới một đám mỹ nữ thân hình bốc lửa diễm mị vô cùng. Còn cái gã lái xevề đích thứ hai thì cũng chẳng có được bất cứ cái gì cả, hắn cô đơn lầmlũi đi lên trên đỉnh của ngọn núi nhỏ bên cạnh, bị một đám người nào đóvây xung quanh, vừa mắng chửi vừa đấm đá tơi bời, thê thảm ngã xuống mớbùn đất dơ bẩn bên cạnh.
Hấp dẫn ánh mắt của người xem nhất chính là một chiếc xe thể thao Ngân Sắc U Linh màu lam nhạt. Sau khi chủ nhân của chiếc xe đó tức giận phát tiết một trận rồi quay ngược trở lạitrong xe, nó liền lặng lẽ không một tiếng động, giống hệt như một đầu ulinh lướt đi xuống chân núi. Cũng chỉ có một gã nam nhân trung niên trên người mặc bộ chính trang màu đen, toàn thân giống hệt như một khẩu súng nghiêm nghị đang đững giữa bầu trời đêm, là còn vẫn như cũ ở lại trênđỉnh núi mà thôi.
Hứa Nhạc từ trong bụi cỏ bên triền núi lặng lẽđứng lên, hắn nhìn về phía chiếc xe thể thao Ngân Sắc U Linh vừa mớilướt ngang qua trước mặt mình, khẽ mỉm cười một cái. Cũng không biết cái tên gia hỏa ở trong xe kia, ngày thường vẫn mãi luôn cứ một phen đemchính mình giả dạng thành một hoa hoa công tử lạnh lùng như đóa hàn maitrong tuyết kia, lúc này có phải là đang cách lớp kính cửa xe dùng ánhmắt và vẻ mặt phức tạp nhìn mình hay không?
Chậm rãi đi đến phíasau lưng gã nam nhân trung niên mặc bộ chính trang màu đen kia, còn chưa đợi Hứa Nhạc kịp mở miệt bắt chuyện, đối phương cũng đã phát giác rarằng hắn đã đến, hạ thấp giọng nói:
- Xem ra thương thế của cậu thật sự rất nặng!
- Chi bộ đội đặc chủng này hẳn cũng đã từng tu luyện qua ở bên trong Tu Thân Quán tại Phí Thành!
Hứa Nhạc vẫn cùng với gã nam nhân trung niên kia duy trì một khoảng cách hai thước.
Bộ chính trang màu đen trên người của gã nam nhân trung niên kia vô cùngthẳng tắp, giống hệt như là lớp vải bố cứng rắn thông thường bao bọc bên ngoài một khẩu súng lục vậy. Ông ta buông cái va ly màu đen trong taymình xuống, nói một tiếng bảo trọng, sau đó chậm rãi rời đi khỏi cáiphiến triền núi tối đen một mảnh kia.
- Làm phiền anh rồi, Tằng ca!
Hứa Nhạc đưa tay nhấc lên cái va ly bằng da màu đen nặng trịch trên mặt đất kia, hướng về phía đám người bên dưới chân núi mà đi xuống.
o0o
Hứa Nhạc một phen đem cái mũ che phía sau lưng cái áo khoác thể thao độilên trên đầu mình, lặng lẽ đi đến bên cạnh một chiếc ô tô màu xám nhìnqua vô cùng bình thường bên dưới bãi xe. Hắn đưa tay lên gõ nhẹ mấy cáilên mặt kính, hướng về phía gã nam nhân mặt mũi vẫn còn sưng phù chảymáu đang ngồi bên trong nói:
- Có thể đưa tôi đi đến một địa phương này hay không?
Cái tên gia hỏa đang dùng ta xoa xoa một bên má vẫn còn sưng húp của mình,cau mày khẽ liếc nhìn về phía Hứa Nhạc một cái, phát hiện căn bản khôngthể nào nhìn thấy được dung mạo của đối phương. Hắn thoáng nhíu mày,trầm mặc một lúc lâu sau, mới nói:
- Những chuyện tình cực kỳ nguy hiểm, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tiếp nhận cả.
Thanh âm của Hứa Nhạc từ bên dưới bóng khuất của cái vành nón xuyên thấu ra:
- Nghe nói… hiện tại gần đây anh đang rất cần tiền, hơn nữa vừa rồi anhlại còn đua xe thua độ, thiếu một vị đại nhân vật nào đó một khoản tiềncực lớn. Nếu trong vòng hai ngày nữa mà anh còn chưa trả dứt nợ, thì anh cùng với người nhà của anh sẽ phải gánh chịu sự uy hiếp rất lớn!
Bên trong cặp mắt gã nam nhân kia hiện lên một vẻ cảnh giác cực kỳ nồngđậm. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc bên ngoài cửa sổ xe, lạnh giọng nói:
- Làm sao anh lại biết được những chuyện này?
- Anh không cần phải quan tâm đến chuyện này. Anh chỉ cần trả lời tôi là làm hay không làm mà thôi!
Hứa Nhạc bình tĩnh hồi đáp.
- Anh có biết là tôi thiếu tổng cộng bao nhiêu tiền hay không chứ? Một trăm vạn đó!
Gã nam nhân nọ thoáng nhíu mày, nói.
Hứa Nhạc giơ cái va ly da màu đen nặng trịch trong tay của mình lên, ở bên ngoài cửa sổ xe lắc lắc mấy cái.
Gã nam nhân trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, một tay nắm chặt tayláy, tay còn lại khẽ nắm hờ lên trên cây cần số của những loại xe hơiđời cũ, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn mạnh chân ga phóng xe rời đi. Nhưng mà chung quy trên mặt hắn vẫn luôn hiện lên một tia tuyệt vọng nhàn nhạt, khẽ đưa tay mở cửa xe ra, nở nụ cười tự giễu nói:
- Một công việc có thể giá trị nhiều tiền đến như thế, xem ra đáng để tôi đem mạng ra mà đặt cược!
Hứa Nhạc đưa tay mở nhẹ cửa xe, bước vào ngồi trong hàng ghế phía sau củachiếc xe, khẽ thở dốc một tiếng. Kiểm tra lần cuối cùng những trang bịgiấu bên dưới bộ áo khoác thể thao, xác nhận cái ba lô vẫn không có vấnđề gì cả, mới hướng về phía gã nam nhân ngồi ghế tài xế phía trước bìnhtĩnh nói:
- Cũng chẳng phải là việc liều mạng gì cả. Tôi chỉ làmuốn đi đến một địa phương này, nhưng mà lại không muốn bị đám quân cảnh gác đường ngăn cản lại mà thôi.
Cái gã nam nhân kia khẽ rùng mình lên một cái, sau đó nở nụ cười tràn ngập sung sướng cùng với thoải mái, nói:
- Xem ra tin tức tình báo của anh hết sức chuẩn xác a. Tôi lái xe có lẽkhông phải là nhanh nhất ở nơi này, nhưng mà từ trước cho tới bây giờvẫn chưa từng bao giờ bị người khác ngăn cản cả!
Chiếc ô tô màuxám nhìn qua cực kỳ bình thường kia nổ vang rời khỏi đầu đường quốc lộbỏ hoang vẫn như cũ phi thường náo nhiệt kia, nhanh chóng biến mất bêntrong bóng đêm. Thanh âm của động cơ chiếc xe tựa hồ như thích ứng vớihoàn cảnh xung quanh mình mà trở nên nhỏ hơn rất nhiều. Bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ đối với tầm mắt của Hứa Nhạc quả thật cũng không tạothành quá nhiều sự khó khăn. Hắn xác nhận rằng chính mình cho tới bâygiờ cũng chưa từng bao giờ đi qua những con đường nhỏ hẹp ẩn giấu bêntrong những con phố cùng với những khu chợ đêm này cả.
Ở trongnhững con đường thành thị hoang vắng trầm mặc phóng đi một khoảng thờigian dài, những cảnh trí bên ngoài cửa sổ dần dần trở nên thoáng đãnghơn rất nhiều. Những tòa kiến trúc dọc hai bên đường dần đần trở nênthấp hơn rất nhiều. Mơ hồ có thể nhìn thấy những phiến rừng nhỏ xem lẫnvới các khu nông trang điền dã. Hẳn là đã đến vùng ngoại thành rồi.
Nhưng mà Hứa Nhạc căn bản cũng không thể nào biết được cái gã nam nhân lái xe kia đến tột cùng là như thế nào mà làm được chuyện này. Suốt một đườnglái xe đến nơi này, thế nhưng lại hoàn toàn không có bị đám quân cảnhgác đường dọc theo các con đường chặn lại tra xét.
Toàn bộ hệthống đèn xe đều không có bật lên, bốn phía là một mảnh tối đen mờ mịt.Chiếc ô tô màu xám giống hệt như một đầu u linh vậy, ở trong con đườngquốc lộ hoang vắng bên ngoài ngoại thành duy trì tốc độ cao mà phóng đi. Hứa Nhạc cũng không biết làm sao gã tài xế kia có thể thấy đường mà lái đi nữa. Trên thực tế nếu như không có cỗ Máy vi tính Trung ương LiênBang vừa mới truyền đến bản đồ vệ tinh chi tiết, thì hắn căn bản khôngthể nào phát hiện được bên trong khu vực nông trang dày đặc này khôngngờ lại còn che giấu một con đường có thể lái xe chạy được như thế này.
Nếu như ngay cả chính bản thân mình cũng đều không biết chính mình đang ởnơi nào, vậy thì tin tưởng rằng bên phía Chính phủ Liên Bang cũng sẽkhông biết được chính mình ở nơi nào!
Những sợi dây thần kinh đãcăng cứng trong một khoảng thời gian dài của Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đãcó thể thả lỏng lại một chút. Lưng hắn khẽ thoải mái mà nhẹ nhàng ngãdựa vào phần lưng ghế phía sau, thế nhưng lại vẫn như cũ duy trì độngtác cơ đội để có thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi chiếc xe,hoặc là phóng tới giết chết gã nam nhân ngồi trên ghế tài xế phía trước.
Con đường bọn họ đang di chuyển này chính là con đường an toàn mà Lợi HiếuThông tự mình an bày ra. Với năng lực khủng bố của Thiết Toán Lợi Gia,đem một gã tài xế đua xe bất hợp pháp nổi tiếng trong bóng đêm chơi đùađến mức khổ sở không nói nên lời, thậm chí nguyện ý vì một trăm vạn Liên Bang Tệ mà làm ra bất cứ chuyện tình gì, cũng không phải là chuyện quámức khó khăn.
Lợi Hiếu Thông lần này cũng không có cùng Hứa Nhạcgặp mặt nhau, thậm chí hắn cũng không có bước chân xuống khỏi cái chiếcxe thể thao Ngân Sắc U Linh màu xanh lam nhạt sang quý đắt tiền kia nữa. Hắn chỉ là để cho Tằng ca thay mặt hắn chuyển lại cho Hứa Nhạc một valy tiền mặt mà thôi. Hơn nữa hắn cũng không có hỏi xem Hứa Nhạc sau khirời khỏi Đặc khu Thủ Đô xong thì sẽ đi đâu nữa. Về cái chuyện tình này,biết đến càng nhiều thì sẽ càng không an toàn, đối với Hứa Nhạc càngkhông an toàn!
Mọi người vẫn luôn nói rằng tiền mặt chính là thứcường đại nhất nhưng cũng là lạnh lùng như băng nhất trong cuộc sốnghằng ngày, nhưng mà bàn tay phải đặt trên cái va ly tiền mặt kia của Hứa Nhạc, thì lại có thể rõ ràng cảm giác được bên trong truyền đến một tia tình cảm ấm áp vô cùng.
- Tới rồi, nơi này chính là địa phương mà anh yêu cầu!
Gã nam nhân kia chậm rãi bước xuống khỏi chiếc ô tô màu xám, rút khăn tayra nhét vào trong lỗ mũi không ngừng đổ máu của chính mình, xúi đầu nhìn xuống cái thanh chắn hợp kim cũng không quá mức cao ở ngay trước mặtmình, trong lòng không nhịn được thoáng dâng lên một sự nghi vấn mãnhliệt. Cái gã nam nhân thần bí mà mãi cho đến lúc này hắn cũng không cócơ hội nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt lẫn bộ dáng này vì cái gì lại muốnđến đây vào đêm hôm khuya khoắt như thế này chứ? Ở bên kia thanh chắnhợp kim kia cũng chẳng có bất cứ cái gì cả, mà chỉ có một con đường raycứng rắn dài vô tận đang nằm im lặng ở nơi đó mà thôi.
Hứa Nhạcđi xuống khỏi chiếc ô tô, cái va ly da màu đen đặt ở lại trên hàng ghếphía sau xe. Hắn khẽ nheo mắt lại nhìn về phía thanh chắn hợp kim ngangngực ngay trước mặt mình, lại xem xét một chút cái ba lô cùng với cáctrang bị trên người mình, sau đó lách người nhảy sang bên kia thanh chắn hợp kim.
Gã nam nhân tò mò nhìn Hứa Nhạc một lúc, sau đó độtnhiên nhớ tới chuyện quan trọng gì đó, rất nhanh tiến lại hàng ghế phíasau của chiếc ô tô, mở ra cái va ly da màu đen. Khi nhìn thấy bên trongcái va ly da màu đen kia được xếp đầy một đống tiền mặt, tổng cộng lênđến hai trăm vạn Liên Bang Tệ xong, hắn khó có thể khống chế nổi sự kinh hỉ cùng với khiếp sợ trong lòng mình, theo bản năng ngẩng đầu lên,hướng về phía Hứa Nhạc đang trầm mặc đứng bên cạnh thanh chắn hợp kim mà nhìn lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cả hai người vẫn trầm mặc đứng yên ở nơi đó, không ai nói tiếng nào. Chẳng biết trôi qua baonhiêu thời gian sau, thanh đường ray đang im lặng trầm mặc chợt bắt đầurun rẩy lên từng hồi. Có thanh âm gào thét cắt qua tiếng gió bắt đầu cực kỳ áp bách mà truyền dần đến.
Rầm rập! Rầm rập!
Đoàn tàuhỏa cao tốc Cao Thiết từ Đặc khu Thủ Đô đi Cảng Đô lúc này đang gào thét đè ép lên trên hai thanh đường ray, dùng tốc độ cao phóng thẳng tới.
Thanh chắn hợp kim ở bên cạnh đường ray bị sự chấn động cực kỳ khủng bố kiakhiến cho không ngừng run rẩy liên hồi. Hứa Nhạc đang đứng ở bên cạnhthanh chắn kia thế nhưng lại vẫn như cũ cúi đầu không có một chút biểutình nào cả. Khi mà đoàn tàu cao tốc dùng tốc độ cao lướt qua khỏi người của hắn rồi, hắn mới bắt đầu co giò đuổi theo. Bộ dáng của hắn trônggiống hệt như là một tên tiểu tử đáng thương đang cố gắng đuổi theo cônàng người yêu đầu đời đang ở trên đoàn tàu đó rời đi vĩnh viễn vậy.
Nơi đây chính là khúc cua đầu tiên của đoàn tàu hỏa cao tốc Cao Thiết ngaysau khi rời khỏi nhà ga tại Đặc khu Thủ Đô. Đoàn tàu khi chạy đến khúccua này, ở bên trong bóng đêm rõ ràng là sẽ giảm bớt tốc độ lại mộtchút. Mà cái thân ảnh đang ở trong bóng đêm phóng chạy đuổi theo phíasau đoàn tàu kia lúc này lại ngược lại càng ngày càng trở nên nhanh hơn.
Cái gã nam nhân lái xe đứng yên tại chỗ giương mắt nhìn về phía bên kia, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cái gã hành khách thần bí của mình bắt kịp, đồngthời leo lên khoang sau cùng của đoàn tàu hỏa cao tốc, cái miệng khôngkhỏi há hốc ra thật lớn, mãi một lúc thật lâu sau cũng không thể ngậmlại được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]