Ủy viên Kim Cầu Đức lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặtcủa Trương Tiểu Manh, ba năm trước đây, hắn đã từng một lần gặp qua cônàng ở bên cạnh cái gã gia hỏa mà chính mình ghét cay ghét đắng nhấtkia. Chỉ có điều lúc đó cô nàng cũng chỉ là một cô nữ nhân vô cùng bìnhthường, ngoại trừ việc khuôn mặt quả thật rất xinh đẹp ra, cũng không có bất cứ chỗ nào đặc thù khác nữa. Nhưng mà Trương Tiểu Manh ngày hôm nay sau khi đã lãnh đạo mạng lưới liên lạc tình báo quan trọng nhất bêntrong Liên Bang của Thanh Long Sơn, bất luận là về mặt khí chất hay làvề ý chí đều có những biến hóa khiến cho kẻ khác cũng phải sợ hãi khôngthôi.
- Một phiến biển sâu to lớn đến như thế, không phải một người nào đó liền có thể nắm được trong tay đâu.
Vị lão nhân khẽ khom người xuống một chút, đôi tròng mắt tràn ngập cảmgiác áp bách nhìn chằm chằm xuyên thấu qua cặp mắt kính gọng đen, đốidiện với ánh mắt của Trương Tiểu Manh, lớn tiếng nói:
- Cô nhiềulắm cũng chỉ là một người đánh cá nhỏ bé mà thôi. Dưới ý chí cùng vớithực lực của tôi, cái con cái lớn nhất trong cái phiến biển sâu này còncó thể dễ dàng chết đi như thế, thì một cô nàng đánh cá nhỏ bé như côcũng sẽ không làm được chuyện gì cả đâu.
Trương Tiểu Manh khẽ ngẩng cao gương mặt lên một chút, nở nụ cười nhàn nhạt hồi đáp:
- Đồng chí Ủy viên, ngài vừa mới đi đường xa đến, hẳn là còn mệt mỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498115/quyen-4-chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.