Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của Mộc Ân xuyên thấy qua lớp phủ mờ màu đỏ chói do máu tươichảy xuống nhuộm thành trước mắt mình, giương mặt nhìn chằm chằm vào gãquân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi thân hình gầy yếu đơn bạc đứng trướcmặt mình. Dựa vào cặp đồng tử đen láy trong mắt cùng với mái tóc màu đen được che chắn lại cẩn thận bên dưới cái mũ quân nhân kia của đốiphương, hắn có thể xác nhận được đối phương là một vị quý tộc nào đó,thậm chí còn có khả năng là một thành viên của Hoàng tộc nữa. Chỉ là Mộc Ân cũng không biết đối phương đến tột cùng là có thân phận gì mà thôi.

Mộc Ân mạnh mẽ đè nén xuống sự khiếp sợ trong lòng của mình, sau khi hokhan mấy tiếng, thì dùng một loại ngữ khí vô cùng khinh miệt, nói:

- Tuy rằng tôi không biết một đại nhân vật giống như ngày vậy, vì cái gìmãi vẫn kiên trì muốn chạy sang Liên Bang chịu chết, nhưng mà vấn đềchính là, bộ ngài cho rằng ngài muốn tôi đưa ngày qua, thì tôi liền sẽthật sự sẽ đưa ngài sang bên đó hay sao?

Bởi vì nguyên nhân cóQuang huy Đệ Nhất Hiến Chương không chỗ nào không có kia, cho nên bênphía Đế Quốc căn bản không có khả năng hướng về phía Liên Bang bên kiatiến hành thẩm thấu những nhân viên tình báo. Đồng dạng, các công dânLiên Bang cũng bởi vì cái con chíp vi mạch nhân thể ở phía sau gáy kia,khiến cho không có khả năng tiến vào bên trong cảnh nội Đế Quốc, ngoạitrừ cái gã Hứa Nhạc không biết vì nguyên nhân gì có thể làm được kia!

Nhưng mà hiện nay bởi vì Quân đội Liên Bang cùng với Tổ chức Bình dân Phảnkháng Đế Quốc tiến hành quan hệ hợp tác, cho nên trong mơ hồ dường nhưđã xuất hiện một phương pháp có thể khả thi được!

Đến lúc này Mộc Ân rốt cuộc đã có thể hiểu được, vì cái gì mà ở trên khỏa Tinh cầu MặcHoa này lại xuất hiện nhiều bộ đội tinh nhệ của Đế Quốc như vậy rồi. Hơn nữa căn cứ ngầm bên dưới lòng đất của Tổ chức vì cái gì lại gặp phảinhững đả kích vô cùng khủng bố do đối phương dốc hết tâm trí bày ra nhưthế. Hết thảy những cái này cũng đều là do nguyên nhân bên phía Hoàngthất cùng với Quân đội Đế Quốc đã linh mẫn nắm giữ cái đạo khe hở duynhất vừa mới xuất hiện trong vũ trụ kia.

Chỉ có phương pháp ngụytrang thành các thành viên đàm phán của Tổ chức Bình dân Phản kháng ĐếQuốc, thì cái gã quân nhân sĩ quan quý tộc trẻ tuổi ở trước mặt này mớicó khả năng đi vào Liên Bang mà không bị phát hiện. Mộc Ân căn bản không thèm hỏi xem vì cái gì mà đối phương lại muốn phiêu lưu mạo hiểm lớnđến như thế, liền đã trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của đối phương.

Chuyện tình này có quan hệ trực tiếp đến quan hệ hợp tác trường kỳ sau nàygiữa Liên Bang cùng với Tổ chức, quan hệ đến kết cuộc cuối cùng của kiếp sống huyết khổ cùng cực của các nô lệ, bình dân bá tánh bên trong ĐếQuốc, hắn tuyệt đối có thể mặc kệ mọi sự uy hiếp của đối phương mà trựctiếp cự tuyệt.

- Tên của ta là Hoài Thảo Thi!

Gã quân nhân sĩ quan quý tộc Đế Quốc thân hình gầy yếu kia bình tĩnh nhìn chằm chằmvề phía gã Lão đại xã hội đen thần tình tràn ngập máu tươi cùng vớinhững vết máu đã khô, hai bàn tay chắp lại sau lưng, bình tĩnh nói:

- Đại bộ phận mọi người vẫn gọi ta là Tô Mông. Bình thường ta rất ít khihướng người khác đưa ra thỉnh cầu, thế nhưng mà chỉ cần ta đã nói rarồi, trên đời này chưa từng có người nào có khả năng cự tuyệt lời nóicủa ta!

Nghe được đối phương đích thân tự mình nói ra thân phận,đồng tử trong mắt của Mộc Ân kịch liệt co rút lại một trận, mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi, nghiêng đầu sang một bên một chút, ý đồ đểcho mớ máu loãng đã chảy kín trong khóe mắt của mình chảy bớt ra ngoàimột ít, khiến cho tầm nhìn của mình bớt mơ hồ đi một chút…

Hắn cố gắng giương thật lớn cặp mắt mơ hồ của mình, nhìn chằm chằm về phía vịCông chúa Điện hạ hào quang vạn trường trong lòng bất cứ người Đế Quốcnào ở ngay trước mặt mình, thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian cựcdài, sau đó mới dùng thanh âm khàn khàn, nói:

- Tôi vẫn như cũ cự tuyệt lời yêu cầu này!

- Ta đã từng nói qua rồi, chưa từng có người nào có khả năng cự tuyệt lời thỉnh cầu của ta! Ít nhất… ở trong Tinh vực Tả Thiên này cũng chưa có!

Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, bình tĩnh đánh giá gã tùphạm thất thế trước mặt mình, đột nhiên mở miệng nói thêm một câu:

- Ta không nghĩ sẽ phải dùng đến mẫu thân của ông, thê tử của ông, nữ nhân của ông để uy hiếp ông làm việc cho ta!

o0o

Cái phiến thành thị này chính là một địa phương vùng vịnh biển du lịch nổitiếng nhất trên Tinh cầu Mặc Hoa của Đế Quốc. Những gian kiến trúc cạnhbờ biển bên trong phiến thành thị này lấy màu sắc vàng nhạt cùng vớihồng phấn làm màu sắc chủ đạo, ở bên dưới bầu trời lam thẫm cùng với ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ đặc biệt mê người.

Chỉ có điều đángtiếc rằng trong khoảng thời gian mấy tháng gần đây, khỏa Tinh cầu nàynằm trong sự tranh đoạt vô cùng thảm thiết giữ Quân đội Liên Bang cùngvới Quân Đế Quốc, vô số những khỏa đạn đạo khủng bố đã nổ vang, khiếncho những tòa kiến trúc trong phiến thành thị vô cùng xinh đẹp này khoác lên trên người một lớp áo khoác phi thường thê lương, thỉnh thoảng lạicòn xuất hiện một vài lỗ thủng vô cùng lớn trên thân các tòa kiến trúcnữa.

Hoài Thảo Thi men theo một con đường bậc thềm đá cổ xưa được sơn phết một màu trắng ngà, chậm rãi đi lên sân thượng của một tràngkiến trúc cao tầng nằm ngay bên cạnh bờ biển, ánh mắt khẽ nheo lại nhìnvề phía những đàn hải âu màu trắng đang chao lượn liên hồi trên mặt biển xa xa, bình tĩnh không nói tiếng nào.

Ở bên trong gian kiến trúc ngay dưới chân nàng ta, Mộc Ân lúc này đang thừa nhận vô số những sựnghiêm hình tra tấn vô cùng chuyên nghiệm của đám nhân viên Bộ Tình BáoHoàng gia Đế Quốc. Ở bên trong không gian vũ trụ cao cao trên đỉnh đầucủa nàng ta, một chiếc phi thuyền Chiến hạm tốc độ cao đang từ bên phíaThiên Kinh Tinh lái nhanh đến, bên trong chiếc phi thuyền Chiến hạm nàychính là một nhà già trẻ của Mộc Ân.

Những sợi tóc đen màu đenthẳm nhu hòa thanh tú bị những cơn gió biển thổi quét không ngừng bayloại xạ khắp nơi xung quanh. Hoài Thảo Thi đưa tay lên gạt những sợi tóc rối kia hung hăng nhét vào bên dưới cái mỹ quân dụng, sau đó lấy ra hai cái tròng mắt giả màu nâu nhàn nhạt, cẩn cẩn thận thận đem bỏ vào trong ánh mắt của chính mình, trong lòng thì lại im lặng thầm nghĩ, trước khi lên đường còn cần phải đem mái tóc đen trên đầu mình nhuộm lại mộtphen. Chỉ là không biết đem nhuộm thành màu gì thì tương đối phù hợp với bộ dạng của mình đây?

Cái gã đầu lĩnh quan trọng kia của Tổ chức Bình dân Phản kháng liệu cuối cùng sẽ chấp nhận đáp ứng dẫn mình sangbên phía Liên Bang hay không? Vị Công chúa Điện hạ vô cùng kiêu ngạo màbiểu tình không chút tình cảm gì này căn bản không hề lo lắng về chuyệnđó. Không cần phải nói đến đám người nhà già trẻ lớn bé của Mộc Ân đangđược áp giải tới đây, chỉ cần bằng vào những thủ đoạn vô cùng chuyênnghiệp phi thường của đám chuyên gia kinh nghiệm trong Bộ Tình Báo Hoàng gia kia thôi, cô nàng tin tưởng rằng trong vũ trụ này căn bản không cóbất cứ người nào có thể mạnh mẽ chống cự được cả.

Úc, hẳn là phải trừ bỏ cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia ra!

Ánh mắt của Hoài Thảo Thi càng ngày càng nheo nhỏ lại một chút. Nàng tanhìn xuống phiến bờ cát trắng tinh lộ ra ở bên dưới tòa kiến trúc đằngxa xa khẽ giật mình một chút, nhưng cũng không nói cái gì cả. Bên trênkhuôn mặt mà bất luận là khoa trương đến đâu đi chăng nữa cũng không thể dùng hai chữ để mà hình dung kia, thế nhưng lại cực kỳ hiếm có xuấthiện một tia cảm xúc sầu lo lặng nề…

Những đầu hải âu kia đangkhông ngừng bay lượn chao đảo giữa những làn sóng biển trắng xóa, giốnghệt như băng xuyên qua những đám mây bên trên bầu trời. Số lượng rấtnhiều tụ tập lại cùng một chỗ, đem phiến bờ cát trắng tinh kia biếnthành một cái sàng lớn với những điểm lấm tấm nhỏ bé như kiến, một chútkhông gian khoáng đãng cũng không cách nào nhìn thấy được. Nhìn một mànhình ảnh như thế này, trong lòng Hoài Thảo Thi lặng lẽ thầm nghĩ:

- Chỉ cần mình có thể qua được bên đó, như vậy chuyện tình sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn!

o0o

Tòa nhà Nghị Viện gặp phải một hồi tập kích khủng bố khốc liệt, Phó Tổngthống Liên Bang ly kỳ gặp chuyện, bên phía tiền tuyến, tình hình chiếnsự không ngừng liên tục gặp bất lợi, vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang đột nhiên biến thành một gã tội phạm truy nã.

Đủ các loại chuyện tình không ngừng xảy ra như thế, cứ từng cái từng cái một liên tiếptrình diện tại Thủ Đô Tinh Quyển trong cái năm 72 Hiến lịch 37 của LiênBang này, liền giống như là từng đám từng đám mây trắng lạnh lùng khôngmột tiếng động nhẹ nhàng bay tới, kết hợp lại cùng một chỗ, sau đó mạnhmẽ thay đổi thành một đám mây đen khổng lồ khủng bố bao phủ trên bầutrời Liên Bang, làm cho tâm tình của dân chúng Liên Bang ở bên dưới đámmây đó trở nên tích tụ hơn nhiều, khẩn trương bi thương cùng với bất anmãnh liệt.

Tình hình như vậy cuối cùng luôn cần phải có người nào đó đứng ra hứng chịu trách nhiệm.

Những phe phái chính trị đã bị thất bại trong kỳ Tổng tuyển cử lần này liềnlập tức phát ra lời chỉ trích. Những gia tộc lớn trong Liên Bang, trongthời gian năm năm gần đây bị bên phía Chính phủ Liên Bang đè ép đến mứckhông quá sợ hãi cũng trừng mắt lạnh, ở phía sau âm thầm thúc đẩy nhữngcon rối trước tấm màn sân khấu chỉ trích mạnh mẽ chuyện này. Những người được đề cử lên làm Tổng thống Liên Bang ở các phe phái khác đang tiếnhành Tổng tuyển cử, thế nhưng nhìn vào tình thế của mình chắc chắn sẽthất bại, nhưng dựa vào những sự kiện này, ở trên mitting tuyển cử cũngvô cùng phẫn nộ chỉ trích. Tất cả các dân chúng Liên Bang ngồi trên bànăn trong nhà của chính mình, cũng hướng về phía những nồi cơm, những đĩa thịt protein hợp thành mà phẫn nộ chỉ trích…

Như vậy thì đến tột cùng kẻ nào sẽ phải gánh lấy trách nhiệm trong tất cả những chuyện này, bên phía Chính phủ Liên Bang hay là Thượng tá Hứa Nhạc đang còn bị ráoriết truy nã kia? Những con người bất đồng, trong lòng cũng sẽ có nhữngcái nhìn bất đồng đối với một chuyện tình. Nếu như phải đưa ra những lời nói định nghĩa mơ hồ nào đó, thì những người độ tuổi hơi chút lớn trong Liên Bang càng nguyện ý tin tưởng vào Chính phủ Liên Bang hơn một chút.

Những dân chúng mà đối với sự vinh quang của Liên Bang chính là phát xuất từlòng yêu thương nhiệt tình sâu thẳm trong nội tâm, luôn kiên trì chorằng vị Thượng tá Hứa Nhạc, kẻ đã cùng tên tội phạm khủng bố tập kíchcấu kết với nhau, cùng với tên tội phạm phản quốc Dư Phùng có mối quanhệ không rõ ràng, hơn nữa lại càng không thèm để ý đến lời kêu gọi xuấtđầu lộ diện dưới ánh nắng mặt trời của Chính phủ Liên Bang, kiên trìtrốn chết, làm cho toàn bộ xã hội Liên Bang nhất thời lâm vào trạng thái phân liệt mạnh mẽ kia, theo lẽ thường mà nói đương nhiên là kẻ phảigánh vác toàn bộ trách nhiệm rồi.

Nhưng mà đối với những gã thanh niên sinh viên học sinh trẻ tuổi, trong lòng luôn tràn ngập nhiệthuyết, chưa bao giờ biết ngừng chảy kia, ở trong thời tiết giá lạnh củaLâm Hải Châu vẫn luôn dám cởi trần tiến hành du hành trên đường phố mànói, thì rõ ràng chính là do Chính phủ Liên Bang muốn hãm hại anh hùngchiến đấu, cố tình bày ra một loạt những tội danh thất tao bát loạn đổlên trên đầu Hứa Nhạc, nguyên nhân rõ ràng chính là bởi vì muốn che lấpđi những âm mưu vô sỉ mà Thượng tá Hứa Nhạc đã từng ám chỉ trên buổi họp báo công bố tin tức kia, cho nên đã làm ra một tràng đại âm mưu khác,càng thêm ghê tởm hơn, càng thêm vô sỉ hơn nữa… Cái Chính phủ hỗn tạpxấu xa này không gánh trách nhiệm cho những chuyện này, vậy thì còn aiđi phụ trách nữa đây?

Những tràng tranh luận vô cùng kịch liệtphát sinh trên các diễn đàn chính trị trên mạng Internet, phát sinh bêntrong những quán cà phê, những quán bar, trong những lúc trà dư tửu hậu. Thậm chí còn phát sinh ngay cả bên trong những lớp học, bên trong bànăn của gia đình nữa. Những vị Giáo sư đức cao vọng trọng đứng trên bụcgiảng mang theo tâm tình căm giận bất bình cùng với các gã học sinh xuất sắc của chính mình tranh luận với nhau xem ai phải nhận gánh tráchnhiệm. Những vị cha mẹ trung niên vừa mới từ nhà xưởng tan tầm trở về,ngồi bên cạnh bàn ăn với những món ăn làm từ thịt protein tổng hợp,tranh luận cùng với đứa con vừa mới bước chân vào giảng đường đại họccủa chính mình… Vô số những tràng tranh luận kịch liệt bùng nổ ở khắpcác ngõ ngách bên trong xã hội Liên Bang!

Trong bối cảnh vô cùngrối loạn như thế, thì từ bên phía tiền tuyến lại càng không ngừng truyền về các tin xấu về các hồi chiến bại từ thấp đến cao. Hơn phân nữa Tinhcầu Mặc Hoa hiện tại lại một lần nữa rơi trở lại trên tay của đám ngườiĐế Quốc. Quân đội Liên Bang tựa hồ cũng bị bức bách phải từ bỏ chiếndịch tiến công mùa xuân. Những người đang trong những tràng tranh luậnkịch liệt kia cũng phải lâm vào trầm mặc.

Mấy ngày sau đó, ba đại Công hội Công nhân Liên Bang cùng với Hiệp hội Cựu chiến binh đột nhiên cùng lúc tuyên bố khởi xương một hồi biểu tình bãy công quy mô lớn nhất trong toàn bộ lịch sử Liên Bang. Ngay tại thời khắc nguy hiểm nhất nhưthế này, bọn họ tiến hành biểu tình bãi công nhằm toàn lực ủng hộ Chínhphủ Liên Bang cùng với Quân đội tại tiền tuyến!

Kể từ khi LiênBang bắt đầu Hiến lịch cho đến bây giờ, từ thể chế Cộng Hòa cho đến thểchế Liên Bang, bất luận là các vị Chủ Tịch tiên sinh cho đến Tổng thốngtiên sinh, cái kiếp sống thống trị hoặc là nói quản lý tổng thể ba cáiTinh vực khổng lồ kia, trên thực tế luôn là những năm tháng đấu mưu đấutrí vô cùng gian nan cùng với bảy con quái vật khổng lồ của Liên Bangkia!

Bảy cái đại gia tộc nắm trong tay một cỗ lực lượng phithường khủng bố kia, ngay sau khi chế độ thống trị của Hoàng quyền chấmdứt xong, liền cực kỳ âm thầm lặng lẽ lẻn vào bên trong bóng tối của xãhội, lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào thể chế chính quyền đangtrình diễn bên ngoài sân khấu chính trị. Những cái miệng khủng bố củađám quái vật khổng lồ này mặc dù không giống như những cái bồn máu, thếnhưng lại có thể ở trong những khoảng thời tiết trời đông giá lạnh làphụt ra những màn sương trắng vô cùng khủng bố. Những hàm răng sắc bénẩn chứa bên trong những màn sương trắng kia lúc ẩn lúc hiện… Đến thờiđiểm khi mà đám quái vật kia cảm thấy bị uy hiếp, hoặc là trở nên đóikhát, thì bọn chúng sẽ ngay lập tức phóng người lao tới, ở trên ngườicủa đối phương liền cắn xé từng tảng từng tảng lớn huyết nhục mang theomáu tươi đầm đìa rứt xuống.

Những chuyện tình hoặc là nói nhữngsự cố trước sau lần lượt phát sinh từ trước năm 70 của Hiến lịch 37 kia, ở trong mắt những gia tộc khổng lồ này, vốn dĩ cũng chỉ là những âm mưu thủ đoạn theo lẽ thường sẽ phải phát sinh mà thôi, hoặc là nói đây lànhững sự kiện lịch sử lặp đi lặp lại một cách nhàm chán trong dòng lịchsử lâu dài của Liên Bang. Thậm chí ngay cả cái tràng tử vong của vị lãođầu hổ Tây Lâm kia, cũng chỉ khiến cho bọn họ mang theo vẻ mặt lãnh khốc cùng hợp lại với Chính phủ Liên Bang thành một đường, gia nhập vào bêntrong cái tràng thịnh yến kia mà thôi.

Mãi cho đến khi Quân ThầnLý Thất Phu chết đi, những cái đại gia tộc này mới từ trong chân tướngphía sau màn của sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh dần dần đượcHứa Nhạc điều tra ra kia, ngửi ra được một chút mùi vị của sự nguy hiểmcực độ. Ngay sau đó, thông qua quá trình trốn chết của Hứa Nhạc, bọn họmới chân chính phát hiện ra cái Chính phủ Liên Bang hiện tại so vớinhững Chính phủ Liên Bang trong quá khứ, về mặt thực lực chân chính đãcó sự bất đồng vô cùng lớn. Mãi cho đến lúc này, bọn họ mới bắt đầu cảnh giác lên!

Các đại gia tộc kia sau khi bắt đầu cảnh giác, liềnbắt đầu lợi dụng giới truyền thông đang nằm trong sự khống chế của chính mình, mượn dùng cái gọi là sự kiện hãm hại anh hùng chiến đấu của LiênBang, hướng về phía Chính phủ Liên Bang cùng với cái vị nam nhân sắc mặt ngăm đen bên trong Dinh thự Tổng Thống kia khởi xướng một hồi công kích mạnh mẽ từ phía dư luận. Mà bên phía Nghị Viện, nơi mà mãi vẫn luôn bịbọn họ cường thế ảnh hưởng ngầm, cũng đã bắt đầu ý đồ hạn chế sự khuếchtrương quyền khống chế của Chính phủ, hoặc nói là sự khuếch trương quyền lực chính trị!

Nhưng mà điều bọn họ không ngờ đến nổi lại đãphát sinh. Bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩsau khi đối mặt với cục diện nhìn qua khó khăn dồn dập cả trong lẫnngoài như thế này, không ngờ lại cũng chẳng hề bối rối chút nào, thậmchí lại còn bình tĩnh đến mức khiến kẻ khác phải cảm thấy sợ hãi nữa.Bọn họ cũng không hề vận dụng bất cứ thủ đoạn chính trị nào để tiến hành cường ngạnh đối kháng lại, mà chỉ là bình tĩnh chờ đợi, mãi vẫn luônchờ đợi một kiện đại sự nào đó phát sinh ra…

Cuối cùng, kiện đại sự kia cũng đã phát sinh… Một hồi du hành bãi công thị uy thanh thế vô cùng lớn!

Một hồi biểu tĩnh bãi công thị uy thể hiện ủng hộ Chính phủ vô cùng mạnhmẽ, phi thường hiếm thấy trong dòng lịch sử của Liên Bang!

Bêntrong các khu công nghiệp to lớn trải rộng khắp các Châu bên trong baĐại khu Liên Bang, có tộng cộng đến hơn mười tỷ công nhân, đều là cácthành viên của ba đại Công hội Công nhân cả. Còn về phần Hiệp hội Cựuchiến binh thì lại có được sự ủng hộ mạnh mẽ của vô số những binh línhđã xuất ngũ, cùng với sự tôn trọng của tập thể xã hội Liên Bang. Một khi mà những tổ chức dân gian rộng lớn mạnh mẽ có lực kêu gọi vô cùng lớnnhư thế, đột nhiên cộng đồng khởi xướng một hồi biểu tình bãi công thịuy, có thể tưởng tượng được sẽ xuất hiện tràng cảnh khủng bố như thếnào…

Căn cứ vào yêu cầu của ba đại Công hội Công nhân ngoại trừnhững xí nghiệp, công ty liên quan đến hoạt động vật tư dân dụng cùngvới ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống sinh hoạt tối thiểu của công dân,tất cả các công nhân thuộc các khu công nghiệp trong Liên Bang toàn bộđều cự tuyệt đi làm, đổ xô ra những con đường tiến hành biểu tình. Nhấtlà các công ty xí nghiệp thuộc ngành công nghiệp nặng trong Liên Bangtrên Tinh cầu S2, số lượng công nhân tiến hành biểu tình đạt đến con sốphi thường đáng sợ là 85% tổng số công nhân. Toàn bộ nền kinh tế củaLiên Bang đã lâm vào tình trạng bị uy hiếp nghiêm trọng.

Căn cứvào công tác thống kê sau này,hồi tổng bãi công cùng với du hành thị uytoàn diện xảy ra vào đầu thu năm 72 Hiến lịch 37 Liên Bang này, chính là lần biểu tình bãi công có nhân số tham dự nhiều nhất, khiến cho nềnkinh tế Liên Bang bị tổn thất thảm trọng nhất trong lịch sử của LiênBang từ khi có lịch sử cho đến nay. Thanh thế cực kỳ to lớn, từ trướcđến giờ vẫn chưa từng có. Mỗi một con đường, gốc phố trong xã hội LiênBang cũng đều bởi vì nó mà chấn động, thậm chí là phải sợ run!

Vô số những dân chúng bình thường của Liên Bang đều đổ xô ra những conđường lớn, mọi người đều giơ lên những bảng băng rôn đơn sơ tự chế củamình, bi phẫn lớn tiếng hô to khẩu hiệu, khiến cho những dân chúng nghỉchân bàng quan hai bên đường cũng bị kích động, nhiệt huyết dâng trào,bắt chước tiến hành hô hào, sau đó hội nhập vào bên trong đám đông biểnngười đang biểu tình kia.

Trong các trành bãi công biểu tình thịuy bùng nổ khắp các đại Châu trong Liên Bang, ngay phía trước cùng luôncó một đám quân nhân sĩ quan thương tật cưỡi xe lăn hoặc là chống quảitrượng dẫn đầu. Biểu tình của bọn họ phi thường nghiêm túc, trên vai ainấy đều mang theo những huy chương, huân chương, đều tự hướng về mụcđích của chính mình mà kéo đi, không ngừng tiến bước về phía các quảngtrường lớn hoặc là các tòa thị chính.

Đối mặt với những gã quânnhân anh hùng thương tật đã xuất ngũ này, đám cảnh sát trấn áp bạo loạncủa bên phía Chính phủ cũng không dám có bất cứ hành động gì có ý ngăncản cả. Trên thực tế, về mặt cơ bản thì yêu cầu đưa ra từ phía Dinh thựTổng Thống, tất cả các ban ngành, cơ cấu bên trong Chính phủ, không được đối với lần bãi công biểu tình này tiến hành bất cứ hành động ngăn cảnnào cả.

Theo các cuộc biểu tình bãi công diễn ra ngày càng lanrộng, theo những khẩu hiệu ủng hộ Chính phủ cực kỳ vang dội, hữu lực, ví dụ như là đến tột cùng là nên do ai phải phụ trạc những tình hình thắng bại tại tiền tuyến trong khoảng thời gian qua, khiến cho những hồitranh đấu khắc khẩu dư luận diễn ra trong mấy ngày hôm nay, khiến chodân chúng Liên Bang cũng phải hoang mang thật lâu, đến thời điểm nàycũng đã dần dần đột nhiên chuyển hướng.

Cỗ lực lượng do ý nguyệncủa toàn thể dân chúng tập hợp lại liền trở thành một lực lượng vô cùngkhủng bố. Nó cường đại đến mức có th ảnh hưởng đến cả khuynh hướng đưatin tức truyền thông trong Liên Bang. Thậm chí còn có thể ảnh hưởng đếnsự phán đoán lý trí của rất nhiều người nữa.

Đến thời điểm này,cũng đã không còn bao nhiêu người vẫn như cũ kiên trì cho rằng Chính phủ Liên Bang đã hãm hại Thượng tá Hứa Nhạc nữa. Thậm chí hồi cuối tuầntrước, đám thanh niên học sinh sinh viên vẫn còn vì Hứa Nhạc mà cật lựclên tiếng kêu la, kéo nhau ra đường biểu tình, vào lúc này lại gia nhậpvào đội ngũ du hành, thay Chính phủ Liên Bang không ngừng kêu khóc hôhào, kêu gọi Liên Bang đoàn kết, nhất trí chống địch…

Cái nàynghe qua có vẻ hơi có chút vớ vẫn, nhưng mà trên thực tế nó lại chínhmột sự bi ai. Đám dân chúng bình thường, bản thân vốn luôn thiếu khuyếtnhững thông tin, tin tức chân thật đầy đủ để mà tham khảo, vì thế vệ mặt phán đoán phân tích phương diện phe phái đấu đá như thế này, luôn luônsẽ dễ dàng đứng ở bên nào nhìn qua giống như là hữu lý hơn một chút. Màsự hữu lý hay là vô lý, trên thực tế lại cần phải xem xem thanh âm củaai lớn hơn người khác. Đây cũng không phải là sự xoay chuyển phương diện chính trị theo kiểu cọng cỏ đầu đường, gió chiều nào lay chiều này, màlà một sự lựa chọn tự nhiên ngơ ngẩn của một đám xã hội động vật đôngđúc.

Đến lúc này thì đám Đại gia tộc vừa mới tỉnh ngộ lại, chuẩnbị ra tay khống chế hoặc là nói ít nhất phải chế hành lại Chính phủ Liên Bang cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, cũng đã bị bức bách phải trầm mặc.

Bọn họ có thể khống chế truyền thông trong tay, thế nhưng lại không có khảnăng cùng với cả một hải dương dân chúng đang phẫn nộ chính diện đốikháng. Bọn họ có thể khống chế những công ty, đại xí nghiệp to lớn cóthể ảnh hưởng đến sự tồn vong của toàn bộ Liên Bang, thế nhưng lại không có khả năng không thèm nhìn đến những trận biểu tình bãi công khổng lồđáng sợ này mà lựa chọn đối kháng cùng với Chính phủ Liên Bang! Bởi vìđám bọn họ chính là Thất Đại Gia Tộc, nhưng mà lại là Thất Đại Gia Tộccủa Liên Bang! Bọn họ không có khả năng trơ mắt nhìn thấy toàn bộ LiênBang hướng về phía bờ vực sụp đổ mà đi tới được. Bởi vì nếu xảy ra nhưvậy thì bọn họ cũng sẽ thi cốt vô tồn.

Mấy năm trước đây, vị Nghị viên Mạch Đức Lâm đang bị Chính phủ Liên Bang tiến hành điều tra, đãtừng ở bên trong tòa nhà đại lâu Bộ Tư Pháp điều khiển đám thanh niênphần tử theo chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm cuồng nhiệt kia, xao động lênmột hồi biểu tình thị uy chấn động toàn bộ Liên Bang, từ đó bức bách bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Thất Đại Gia Tộc phải lựa chọn thỏahiệp.

Lúc đó thì Mạt Bố Nhĩ tiên sinh thân là đối thủ cạnh tranh của Mạch Đức Lâm mãi vẫn luôn duy trì trầm mặc, không lên tiếng.

Ngày hôm nay, một hồi đại bãi công biểu tình du hành thị uy mà thanh thế còn vượt trội trận biểu tình năm nào không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc đãkhiến cho mọi người của Thất Đại Gia Tộc cùng với giới chính trị LiênBang kinh hãi cùng với phát hiện ra, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh ởtrong đám dân chúng tầng chót của Liên Bang đến tột cùng là có được uyvọng cao thượng đến như thế nào.

Trong khoảng thời gian hơn mườinăm trời, Mạt Bố Nhĩ đã không hề ngại vất vả, thay các công nhân bìnhthường đánh các hồi kiện tụng công ích, hơn nữa lại còn phi thường hiếmcó, thân kiêm luôn là Thủ tịch Luật sư của cả ba đại Công hội Công nhâncác Đại khu, đồng thời của cả Hiệp hội Cựu chiến binh nữa. Ông ta đãthành công đạt được sự kính yêu của biết bao nhiêu người. Một đoạn thờigian kinh lịch này, không hề nghi ngờ đối với một buổi biểu tình thị uylan rộng đến toàn bộ ba Đại khu Liên Bang ngày hôm nay, đã phát huy ranhững tác dụng vô cùng lớn.

Như thế xem ra, lúc đó khi mà MạchĐức Lâm tạo nên chấn động khiến cho cả Liên Bang phải rung chuyển, thìsự trầm mặc của Mạt Bố Nhĩ kỳ thật chính là một sự tự tin trầm ổn theokiểu như từ trên nhìn xuống mà thôi. Quay lại nhìn những hình ảnh củanăm xưa, lại nhìn xuống đội ngũ những người du hành biểu tình thị uyđông như kiến cỏ khắp cả đầu đường cuối hẻm ngày hôm nay, thì có thểphát hiện ra cái loại trầm ổn cùng với tự tin này đang sợ đến mức nào.

o0o

Các cuộc đại du hành biểu tình bãi công khắp Liên Bang đã tiến hành đếnngày thứ hai. Hơn mười vạn đội ngũ du hành đã theo những khu công nghiệp nặng từ bên phía Thủ đô Nam Giao Châu đi bộ tiến thẳng về phía khu vựcthành thị của Đặc khu Thủ Đô.

Những đội ngũ biểu tình du hành thị uy mênh mông cuồn cuộn liền ngay lập tức khiến cho hệ thống giao thôngmặt đất của Đặc khu Thủ Đô hoàn toàn tê liệt. Mà đám đại nhân vậy ngaykhi cảm nhận được sự uy hiếp của đám đông cuồng nhiệt này, đều đã sớmtrước tiên cưỡi các công cụ giao thông không trung, nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của chính mình rồi.

Vào mười hai giờ chính ngọ ngày hômđó, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã ở ngay phía trước Dinh thự Tổng Thống tiếnhành phát biểu diễn thuyết. Đám đông dân chúng biểu tình thị uy vô cùnghỗn loạn cuồng nhiệt đứng chật ních cả toàn bộ Quảng trường Hiến Chương. Đến khi bọn họ nghe được thanh âm khàn khàn mỏi mệt, thế nhưng lại vẫnnhư cũ tràn ngập hơi thở tin tưởng vào tương lai của Tổng thống tiênsinh vang lên, thì tất cả mọi người cũng đều tự giác im lặng lại.

Cái này thật sự là một hồi trường hợp quả thật không thể nào tin nổi. Giữanhững con người có cùng chung một mục tiêu nào đó, liền ra sức lôi cuốnlẫn nhau, cùng nhau tạo ra một đại hành động khổng lồ, thế nhưng lại dần dần biến thành một loại lực khống chế nào đó có cảm giác như là tôngiáo thần thánh vậy. Hơn nữa cái loại lực khống chế này căn bản khôngthể nào nhìn thấy được, là một loại không tiếng động, vô thanh vô tức,vô tình. Nó hoàn toàn chỉ là một tia ánh mắt, một động tác tư thế nào đó giữa người và người mà thôi.

Ở trong buổi diễn thuyết này, Tổngthống Mạt Bố Nhĩ đã hướng về phía các dân chúng đang tiến hành biểu tình thị uy bên dưới giảng thuật căn nguyên của sự thất bại quân sự ngoàitiền tuyến. Ông ta cũng nghiêm khắc phê bình những thủ đoạn thao túngcực kỳ ích kỷ về mặt cơ cấu truyền thông của các Hiệp hội Tài chính bêntrong Liên Bang, yêu cầu bên phía Nghị Viện phải cân nhắc lại việc thông qua những hạng mục điều lệ quan trọng trong thời gian chiến tranh.

Đồng thời ông ta cũng hô hào đám dân chúng đang tham gia tiến hành biểu tình thị uy khắp các Đại khu bên trong Liên Bang hãy tận hết khả năng bảotrì sự bình tĩnh, hơn nữa nên mau chóng quay trở lại bên trong cương vịcông tác của chính mình. Bởi vì hiện tại Liên Bang đang nằm trong thờikỳ chiến tranh, quả thật cần sự nhiệt tình của tất cả mọi người, cùngvới sự khát vọng đối với công bằng chính trực, nhưng mà đồng dạng cũngcần phải có những thành quả lao động cùng với trí tuệ của tất cả mọingười, mới có thể đạt được chiến thắng toàn diện đối với đám người ĐếQuốc bên kia.

Những lời kêu gọi tràn đầy tinh thần nhẫn nhục phụtrọng, đặt nặng cái nhìn đại cuộc, tràn ngập hương vị cao cao chínhnghĩa đến cỡ nào! Toàn bộ đám người yên tĩnh dày dày đặc đặc đứng khắpnơi trong Quảng trường Hiến Chương đột nhiên bùng nổ lên một tràng pháotay khổng lồ như sóng thủy triều cùng với vô số những thanh âm ủng hộ ầm ĩ. Các nữ nhân trẻ tuổi lúc này sớm đã kích động đến mức lệ rơi đầymặt, nhưng công nhân trung niên thì kích động đến mức cặp mắt đỏ bừnglên. Đám quân nhân sĩ quan thương tật đã xuất ngũ đang ngồi trên nhữngchiếc xe lăn hoặc là chống quải trượng đứng ở phía trước nhất của đámngười thì đều đưa tay phải của mình lên, vỗ nhẹ lên trên những huânchương quân công đeo trên ngực trái của chính mình, vẻ mặt kiên nghịnhìn chằm chằm về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đang đứng trênbục phát biểu. Bọn họ ai nấy cũng lớn giọng thề rằng sẽ vì sự vinh quang của Liên Bang mà chiến đấu hăng hái đến một giọt máu cuối cùng củamình.

Tổng thống tiên sinh đã hô hào kêu gọi những dân chúng đang tiến hành tham gia bãi công biểu tình hãy đều mau chóng quay trở vềcương vị công tác của chính mình, nhưng mà tất cả mọi người đã từ trongnhững lời diễn thuyết của ông ta mà thật sâu cảm nhận được tình cảnhgian nan hiện tại của Chính phủ Liên Bang. Vì thế ngay trước khi chấmdứt việc bãi công biểu tình, bọn họ đồng thời phóng vọt tới Tòa nhà Nghị Viện, phẫn nộ hô vang khẩu hiểu, trong tay quơ lên những bản sao chépphiếu bầu Nghị viên trong tay mình, yêu cầu đám Nghị Viên đang khẩn cấptổ chức dự họp Hội Nghị phải ngay lập tức thông qua một vài hạng mụcchương trình nghị sự quan trọng mà Chính phủ đang đệ trình lên.

Bên phía Nghị Viện tự nhiên sẽ không dễ dàng thoái nhượng như vậy rồi. Phải biết rằng trong những điều lệ hạng mục lâm thời trong thời gian chiếntranh kia, tuy rằng đối với sự bành trường quyền lực của bên phía Chínhphủ cũng không phải là ảnh hưởng quá lớn, nhưng mà trong đó lại có haihạng mục điều lệ có quan hệ với quỹ xét duyệt tài chính công, lại quanhệ trực tiếp đến các đại gia tộc kia. Dựa vào những cái điều lệ này,liền có thể xác định được đám đại gia tộc kia che giấu ở bên trong bóngrâm lịch sử sâu đến bao nhiêu.

Đám người đang tiến hành biểu tình thị uy mặc dù vô cùng phẫn nộ, thế nhưng lại vẫn còn đủ bình tĩnh đểkhông đánh sâu vào vạch cảnh giới ngăn cách được lâm thời lập ra bêndưới bậc thềm đá thật cao kia. Nhưng mà bọn họ lại chia ra vây xungquanh cái tòa kiến trúc to lớn khí thế hùng vĩ này, hướng về phía cácbậc thềm đá mà ném thẳng vào vô số những trứng thối cùng với những quảcà chua thối.

Nhất thời xung quanh cái tòa kiến trúc vừa mới được trang hoàng lại không được bao lâu này, lại một lần nữa dính đầy nhữngthứ dơ bẩn, nhếch nhác không chịu nổi.

o0o

Chủ biên Bob,trên người mặc một kiện áo khoác phóng viên chuyên dụng, sắc mặt cực kỳâm trầm chậm rãi bước đi bên cạnh con đường lớn. Bên trong đôi mắt lo âu của ông ta phản xạ hình ảnh lửa cháy bốc lên bừng bừng ở góc đường đằng kia. Một chiếc xe cảnh sát đã bị lật ngược lại, đang bốc cháy bừng bừng nằm giữa đường, tựa hồ như muốn châm lên cái điếu xì gà mùi thô trênkhóe môi của Chủ biên Bob mà đã từ lâu rồi ông ta gần như quên lãng nóđi.

Dọc theo các con đường lớn bên trong Đặc khu Thủ Đô, nơi nơicũng đều bị phủ đầy bởi rác rưỡi cùng với những vật phế thải. Cuộc bãicông của Hiệp hội Công nhân Vệ sinh vẫn còn tiếp tục kéo dài đến rạngsáng ngày mai. Cái này cũng liền có ý nghĩa rằng, cái phiến thành thị đã bị vô số đội ngũ biểu tình bãi công quét ngang qua này, ít nhất trướcrạng sáng ngày mai, vẫn sẽ còn có thể là cái bộ dáng rác rưỡi thê thảmnhư thế này.

Dựa vào những công tác tổ chức hiệu suất cực kỳ caocủa ba đại Công hội Công nhân Liên Bang cùng với Hiệp hội Cựu chiến binh Liên Bang, cùng với sự khai thông mạnh mẽ cường lực của các ban ngànhCảnh vụ Liên Bang, hơn nữa sự hô hào không ngừng của Tổng thống Mạt BốNhĩ tiên sinh, các dân chúng tiến hành biểu tình thị uy vô cùng cuồngnhiệt kia cũng không có lâm vào cục diện không thể khống chế nổi.

Đặc khu Thủ Đô cuối cùng cũng cực kỳ may mắn bảo trì được sự an toàn tốithiểu. Nhưng mà cuối cùng thì vẫn có một vài tình huống ngoài ý muốnphát sinh. Ví dụ như là cái chiếc xe cảnh sát bị lật ngược cùng với đốtcháy đằng góc đường đằng kia, còn có thêm vài cái cửa hàng xa xí phẩmnằm trong một số khu phố sang trọng đã bị đập thành một đống phế tíchhoang tàn khác nữa.

- Cục diện hiện tại tuy là không nguy hiểm, nhưng mà cái loại xu thế này thì lại là vô cùng nguy hiểm.

Tại một góc đường, Chủ biên Bob khẽ cúi đầu, tiếp nhận một điếu xì gà mùithô trong tay của Phóng viên Ngũ Đức, đặc biệt chạy đến đây với ông ta,cẩn thận nhìn một vòng bốn phía xung quanh, hạ thấp giọng nói:

-Dùng lực lượng của toàn thể dân chúng Liên Bang để đối kháng với lựclượng của giai tầng quyền quý trong xã hội, một khi không thể khống chếnổi, vậy thì sẽ xuất hiện những vấn đề lớn!

Phóng viên Ngũ Đức cười cười, chợt nói:

- Chẳng qua tôi thật rất tò mò muốn nhìn xem hiện tại cái đám đại lão gia kia đã bối rối thành bộ dáng như thế nào?

- Liên Bang cũng không phải là Đế Quốc, đương nhiên mặc dù cũng sẽ có sựkhông công bằng, nhưng mà tôi vẫn kiên trì cho rằng trong Liên Bang nàycũng không có loại sinh vật được gọi là đại lão gia!

Chủ biên Bob thoáng tạm dừng lại một chút, sau đó mới thoáng cau mày lại, nói:

- Bên phía Dinh thự Tổng Thống vừa cự tuyệt lời thỉnh cầu phỏng vấn củatôi. Xem ra Tổng thống tiên sinh thật sự không muốn đối thoại cùng vớimột tòa soạn báo không nghe lời như chúng ta a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.