Chương trước
Chương sau
Đối với cái hệ thống xã hội Liên Bang này mà nói, thời gian năm năm trời chính là một khoảng thời gian tuần hoàn vô cùng đầy đủ, hoàn toàn cóthể quyết định hình thái chính trị bởi công tác tuyển cử. Mà đối với cái vị Tổng thống tiên sinh mặt mày ngăm đen đang ngồi phía sau cái bàn làm việc màu sẫm kia mà nói, bằng vào những năng lực chấp chính cùng vớitrí tuệ chính trị vô cùng xuất sắc nổi trội của mình, những thủ đoạnchính trị đã càng ngày càng trở nên thành thục tự nhiên, còn có một bảnlý lịch chính trị cắm rễ cực kỳ sâu bên trong dân gian mà nói, đã khiếncho bản thân ông ta hiện tại đã đạt được sự duy trì mạnh mẽ từ trước giờ chưa từng có của dân chúng Liên Bang. Ông ta hoàn toàn không cần phảilo lắng đến kết quả Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang năm nay, cáikhoảng thời gian năm năm trời này hoàn toàn là tầm thường mà thôi.

Sự trầm ổn trên gương mặt cùng với vẻ sương gió mỏi mệt, mái tóc càng ngày càng bạc trên đầu mình, chỉ có thể chứng minh rằng Tổng thống Mạt BốNhĩ tiên sinh vì để có thể khiến cho Liên Bang có thể càng đi xa hơn,càng ổn định hơn, có thể khiến cho trong hồi chiến tranh với Đế Quốc đạt được một hồi thắng lợi cuối cùng, đã phải trả giá bao nhiêu sự cẩn thận cùng với tâm huyết của chính mình.

Năm năm trước đây, Thai ChiNguyên ở bên trong buổi Vũ hội Song Nguyệt tại Đại học Lê Hoa đã thayHứa Nhạc an bày một màn khiêu vũ bên dưới ánh đèn kia, nhưng mà bản thân Hứa Nhạc thì lại chẳng biết rằng ở dưới cái tình huống như thế kia,cũng đã có một sự an bày gặp mặt giữa vị Tào Thu Đạo truyền kỳ của Thanh Long Sơn cùng với Thai Chi Nguyên, cùng với Thi Thanh Hải cố gắng sắpxếp thúc đẩy nhanh chóng hành trình tiếp xúc giữa Mạt Bố Nhĩ tiên sinh,lúc đó vẫn còn là một vị Nghị viên với bên phía Thanh Long Sơn, vì đểtràng Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang phi thường kịch liệt kia màđánh hạ một hồi nhạc dạo vô cùng kiên cố.

Trong nháy mắt năm nămtrời đã nhanh chóng trôi qua, nhìn thấy vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiênsinh đang ngồi trầm tư phía sau bàn làm việc đằng kia, trong lòng củaHứa Nhạc vẫn như cũ giống hệt như năm xưa, bên trong vẻ ngoài bình tĩnhẩn chứa một sự vui sướng thỏa mãn nhàn nhạt.

Bản thân Mạt Bố Nhĩlà vị Tổng thống đầu tiên của Liên Bang chân chính đến từ giai tầng bầndân bên dưới. Ông ta chính có xuất thân là gia đình thợ mỏ vô cùng bìnhthường tại Đại khu Đông Lâm, ông ta đã từng là vị luật sư công ích nổidanh nhất trong toàn bộ Liên Bang này, vì sự chính nghĩ cùng với thắnglợi của tầng lớp bình dân Liên Bang mà cùng những gia tộc cùng với những xí nghiệp vô cùng khủng bố bên trong Liên Bang này mà không ngừng chiến đấu.

Kể từ sau khi Tổng tuyển cử Liên Bang giành được thắng lợi, ông ta tiến nhập vào trong Dinh thự Tổng Thống đã lựa chọn một conđường hành động cùng với những thử đoạn thao tác chính trị đen tối bìnhthường hoàn toàn bất đồng với nhau, càng thêm trực tiếp mà nhiệt tìnhhơn rất nhiều, phong cách tiên minh mà bình tĩnh, cũng không bởi vì cáilý do đại cục mà làm ra những thỏa hiệp đáng ghê tởm như những chính trị gia khác. Ông ta đã chứng minh một cách rõ ràng rằng chính mình là mộtvị chính trị gia chân chính, mà không phải là đám chính khách.

Đúng như những gì mà Thi Thanh Hải năm đó đã từng ở bên trong quán bar nângly chúc mừng đã từng nói vậy: Mạt Bố Nhĩ, ông ta chính là Tổng thống của chúng ta. Cái từ chúng ta ở trong này, chỉ ra chính là những người dânchúng Liên Bang hoàn toàn bình thường giống như cậu giống như ta vậy.

o0o

- Bên phía Bộ Tư lệnh Quân khu I đưa ra yêu cầu xin được tiến hành kỷluật đối với cậu, nhưng lời thỉnh cầu đã bị bên phía Bộ Quốc Phòng ngăncản lại rồi. Lại nói tiếp, cậu đến tột cùng là lúc nào sẽ cưới thiên kim tiểu thư của Bộ Quốc Phòng làm vợ đây? Hay là nói cậu thật sự chuẩn bịcùng với vị Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia kết hôn?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ phát hiện ra Hứa Nhạc đột nhiên xuất hiện từ bên trong bóng tối, trên vả mặt cũng không có toát ra bất cứ biểu tình giật mìnhnào cả. Ông ta ôn hòa mỉm cười đứng thẳng người lên, tắt đi màn hìnhcông vụ đang đọc dở dang trước mặt mình, xoay người lấy ra hai cái tách.

- Thượng tá Hứa Nhạc, cậu chính là anh hùng thanh niên bên trong LiênBang, thế nhưng tôi lại không hy vọng cái cuộc sống tình cảm hỗn loạncủa cậu sẽ trở thành hình tượng để cho đám nam sinh viên hóc môn sinhdục trong cơ thể rõ ràng phân bố quá mức cường thịnh quá mức kích thíchtại Lâm Hải Châu bên kia bắt chước theo. Uống vài thứ gì không? Cà phêhay là trà? Hay là có muốn nhấp môi chút rượu không?

- Trà đi, cảm ơn!

Hứa Nhạc trả lời.

Tuy rằng thông qua lão già kia, hắn đã sớm xác nhận được sự an toàn củaTổng thống tiên sinh cũng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà sau khinhìn thấy khuôn mặt ngăm đen trầm ổn đang bình thản ngồi phía sau bànlàm việc kia, tâm tình của Hứa Nhạc mới chính thức thả lỏng xuống mộtchút. Nếu như cái phe phái cấp tiến bên trong Quân đội kia thật sự dướiáp lực quá mức mà thi thố áp dụng những hành động gì quá mức điên cuồng, xúc phạm tới Tổng thống tiên sinh, hắn thật sự sẽ không biết Liên Bangngài mai sẽ biến thành bộ dáng như thế nào?

Mỗi khi mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với các nhân viên công tác khác bên trongDinh thự Tổng Thống ở chung với nhau, biểu hiện của ông ta luôn luôn cóvẻ đặc biệt tùy tiện, nhìn qua giống hệt như là một vị Tổ trưởng bìnhthường nào đó của tổ công tác mà thôi, vốn dĩ không hề có bất cứ phongthái gì của một vị Tổng thống cả. Mà những khi đối mặt với Hứa Nhạc, cái loại biểu hiện tùy tiện này của ông ta lại càng biểu hiện ra vô cùng tự nhiên vô cùng đầy đủ. Tựa hồ như ở chỗ sâu bên trong trái tim của ôngta, ông ta mãi vẫn luôn một phen xem cái tên tiểu tử đặc biệt vĩ đại này trở thành con cháu hậu bối của chính mình vậy.

Đại khái là bởivì trong lòng luôn có một lối suy nghĩ thói quen cố hữu từ thời thơ ấuđã có rồi, cho nên mỗi khi Hứa Nhạc đối mặt với Tổng thống tiên sinh,nhưng mà hắn vẫn không có biện pháp nào làm được một sự bình tĩnh tự tin chân chính cả. Cho dù hiện tại hắn đã trở nên cường đại lớn mạnh đếnthế nào đi chăng nữa, thế nhưng mà cái vị nam nhân trong niên cùng đếntừ Đông Lâm ở ngay trước mặt chính mình này, chung quy nói thế nào thìvẫn là Tổng thống Liên Bang, vẫn chính là vị Tổng thống tiên sinh đánggiá cho hắn kính sợ mà đi theo kia.

Trong tay cẩn thận cầm thấytách trà nóng đến bỏng tay, trong tách trà chính là loại trà hoa làihoàn toàn bình thường do đích thân Tổng thống tiên sinh tự mình pha, Hứa Nhạc cũng không có lãng phí quá nhiều thời gian, sau khi xác nhận tấtcả các thiết bị theo dõi bên trong văn phòng làm việc của Dinh thự TổngThống đã hoàn toàn ngắt rồi, hắn mới dùng tốc độ nhanh nhất một phen đem những vấn đề điều tra liên quan đến chuyên án Phi thuyền Cổ Chung Hàobên kia trần thuật lại một lần.

Từ đầu đến cuối Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn luôn trầm mặc lắng nghe hắn nói. Cặp môi dày sẫm màu của ông ta rất nhanh mím lại, cặp lông mày thô thẳng khẽ nhăn lại một chút, bấtluận là khi nghe đến chuyện bên phía Cục Hiến Chương gián tiếp hướng vềphía Quân Bộ Đế Quốc cung cấp những khu vực bị thiếu hụt trong mạng lưới theo dõi điện tử của Cục Hiến Chương, hay là khi nghe đến chuyện Thượng tá Lai Khắc đã âm thầm phá hủy hệ thống cứu viện tự động trên Phithuyền Cổ Chung Hào, trên gương mặt ngâm đen của ông ta vẫn thủy chungkhông có bất cứ biểu tình gì cả.

Bên trong Chính phủ Liên Bang có nhiều người như vậy âm thầm cùng với cái phe phái cấp tiến bên trongQuân đội tiến hành hợp tác, thậm chí đến ngay cả nhân vật đồng đội chính trị của chính mình, Phó Tổng thống Liên Bang cũng có tham gia vào trong quá trình đó. Đại khái cái loại cảm giác đả kích mạnh mẽ đáng sợ mà bithương này, khiến cho tất cả sự phẫn nộ của Tổng thống tiên sinh cũng bị mạnh mẽ áp lực biến thành một sự đau đớn mãnh liệt ẩn chứa bên dướikhuôn mặt bình tĩnh trầm mặc.

Hứa Nhạc lấy từ trong túi áo ra một con chíp vi mạch nho nhỏ, đặt xuống trên mặt bàn ngay trước mặt củaTổng thống tiên sinh, hạ thấp giọng nói:

- Ở trong này chính lànhững chứng cứ tương quan, chủ yếu đều là do Thi Thanh Hải tiến hànhđiều tra ra cả, hẳn cũng là đủ để lên án đám người kia rồi.

Tổngthống Mạt Bố Nhĩ cũng không có nhận lấy con chíp vi mạch kia, mà hết sức tùy tiện ngồi dựa lưng vào cái ghế dựa bằng gỗ đặc chế, cầm lấy táchtrà trong tay, vẻ mặt vô cùng trầm trọng, nói:

- Ngay cùng ngàyxảy ra sự kiện tại Tòa nhà Nghị Viện, bên phía Dinh thự Tổng Thống cũngđã nhận được những cái chứng cứ này rồi.

Ông ta một phen đem tách trà đặt lên trên bàn, bên trong thanh âm hùng hậu mạnh mẽ tràn ngậpnhững ý tứ tán thưởng không hề có một chút che giấu nào cả:

- Thi Thanh Hải là một gã nam nhân phi thường vĩ đại, năm đó ta đã dựa theolời thỉnh cầu của cậu mà tiến hành đặc xá cho hắn, hơn nữa lại còn không thèm để ý đến sự phản đối mạnh mẽ của tất cả mọi người, hạ lệnh để chohắn trở thành sĩ quan liên lạc của Thanh Long Sơn. Hiện tại xem ra, sựlựa chọn của ta đã vô cùng chính xác a! Hắn quả thật không làm cho taphải thất vọng!

Mãi cho đến lúc này Hứa Nhạc mới biết được, hóara Tổng thống tiên sinh cũng sớm đã nhận được những cái chứng cứ nàyrồi. Chính vì thế cho nên hắn càng tin tưởng vững chắc hơn rằng những sự phán đoán của chính mình là hoàn toàn chính xác. Hiện tại Dinh thự Tổng Thống đang nằm bên dưới những áp lực vô cùng cường thế của phe phái cấp tiến bên trong Quân đội Liên Bang, phi thường cần phải có những sự đảkích mạnh mẽ từ bên ngoài đánh vào, hoặc là nói những áp lực dư luậngiúp đỡ.

- Kể từ năm năm trước đây, cái tràng ám sát tại buổibiểu diễn văn nghệ tại Lâm Hải Châu kia, đến hồi ám sát nhằm vào ChungYên Hoa, chính là tràng ám sát nhắm vào con gái của Chung Tư lệnh tạiTrang viên Mộc Cốc kia, sau đó đến tràng nổ mạnh của Phi thuyền Cổ Chung Hào, toàn bộ mọi chuyện cũng đã phi thường rõ ràng rồi. Cái phe pháicấp tiến bên trong Quân đội đã trù tính trong một khoảng thời gian cựcdài, thực lực cực kỳ cường đại. Nhưng mà những cái này cũng không khiếncho những kẻ khác phải lo lắng, nhưng mà Tướng quân Lý Tại Đạo không ngờ ở bên trong phe phái cấp tiến kia sắm vai trò là nhân vật lĩnh tụ quantrọng đến như thế. Chuyện này thật sự khiến cho tôi cảm thấy khiếp sợcùng với bất an vô cùng.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang vô cùng ngưng trọng của Tổng thống tiên sinh, hạ giọng nói:

- Lúc đó Tướng quân Mại Nhĩ Tư vừa mới về hưu, rất nhiều người bên trongLiên Bang, bao gồm của Trâu Bộ trưởng, thậm chí là ngay cả Quân Thần lão nhân gia trong đó nữa… cũng đều nghĩ rằng ông ấy tiếp nhận chức vị Chủtịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng chính là sự lựa chọn tốt nhất,bởi vì tất cả mọi người cũng đều biết rằng ông ta chính là người theotrường phái ôn hòa cùng với trường phái học giả vô cùng nổi danh, quảthật là không ngờ đến nổi…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ cau mày mộtchút, hướng về phía cửa sổ cạnh phòng mà đi đến, trên khóe môi lộ ra một nụ cười hơi chút khổ sở, nói:

- Lúc đó chính là do ta đưa ra lời kiến nghị này!

- Còn có một chuyện tình mà tôi vẫn một mực tự hỏi, Sư Đoàn trưởng ĐỗThiếu Khanh đến tột cùng là vào thời điểm nào cùng với phái cấp tiến kia hợp lưu với nhau? Hay là nói ngay từ đầu hắn ta đã ở trong cái tổ chứcnày rồi? Ta thật sự rất khó mà tin tưởng rằng hắn có tham gia vào chuyện tình Phi thuyền Cổ Chung Hào kia!

Hứa Nhạc chăm chăm nhìn theotừng cái bước chân của Tổng thống tiên sinh hướng về phía cửa sổ bêncạnh tường mà đi đến, nhìn về phía sau lưng dày rộng của ông ta, ngữ khí mang theo một sự khó hiểu vô cùng sâu sắc mà nói:

- Bên trongQuân đội tất cả cũng đều biết rằng, Đỗ Thiếu Khanh cùng với Chung Tưlệnh có thể nói là kẻ địch cả đời, hắn ta cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7của hắn thậm chí đã từng bị Chung Tư lệnh mạnh mẽ áp chế mười mấy nămtrời. Nhưng mà… căn cứ vào những nhận thức của tôi mấy năm nay ở trênchiến trường bên kia, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh mặc dù ở một vàiphương diện tính tình thật sự lạnh lùng hỗn trướng, nhưng mà thật sựcũng không giống như là một tên gia hỏa có thể nổ súng sau lưng ngườikhác.

- Tiểu tử, chẳng lẽ cậu không chịu hiểu rằng, hiện tại cáichún ta cần phải làm chính là giải quyết vấn đề, chứ không phải là cảmkhái đối với căn nguyên sinh ra vấn đề hay sao?

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Tin tưởng rằng cậu cũng đã có kế hoạch riêng của chính mình rồi, có cái gì cần tôi phối hợp với cậu không?

Hứa Nhạc có chút ngây ngốc khẽ nhún nhún vai mấy cái, cố gắng thể hiện ra bộ dáng tự nhiên thoải mái hơn một chút, hồi đáp:

- Tôi chính là thuộc cấp của ngài, đương nhiên là tôi phối hợp với hànhđộng của ngài rồi. Ngày mai trên mạng lưới internet dân dụng của LiênBang sẽ xuất hiện động tĩnh, sau đó bên phía Nhật báo Đặc khu Thủ Đô bên kia cũng sẽ có những bài báo đưa tin tương quan…

- Lúc đó tôi sẽ dựa vào những động tĩnh này mà yêu cầu bên phía Quân khu I tiến hànhgiải thích, đồng thời yêu cầu nên phía Pháp viện tiếp tục tiến hànhchuyên án thẩm tra xử lý đối với tội phản quốc của Thượng tá Lai Khắc…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh tiếp tục nói:

- Tiến hành điều tra sâu thêm vào những tin tức kia, chứng cứ cũng sẽ dần dần được hiển lộ ra, ta có thể yêu cầu bên phía Bộ Tư Pháp chính thứctriển khai điều tra, như vậy thì bên kia cũng sẽ không có biện pháp gìcó thể ngăn cản cái chuyện tình này.

- Ngoại trừ sử dụng đến súng ống đạn dược ra, cũng sẽ không có bất cứ sự tình gì có thể ngăn cản quá trình điều tra tiếp tục nữa.

Hứa Nhạc hưng phấn nói:

- Mà hiện tại tôi lo lắng nhất cũng chính là cái vấn đề này.

- Trên thực tế trong những ngày gần đây, bên trong Dinh thự cũng có mộtvài nhân viên công tác cũng đã từng lặp đi lặp lại những lời lo lắng màcậu đã từng nói với ta lúc trước, nhưng mà bản thân ta lajic ho rằng,những cái sự uy hiếp bạo lực nhìn qua thì cực kỳ cường đại như thế này,kỳ thật cũng là chỉ những bông tuyết đọng trên mái nhà vào đầu mùa xuânmà thôi, chúng nó cũng không thể nào nhìn thấy nổi ánh thái dương ngàyhôm sau cả. Những băng tuyết cho dù có lạnh lẽo đến thế nào đi chăngnữa, ở dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời cũng chỉ có thể cam lòng hòatan đi mà thôi.

Thanh âm của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh trầm thấp mà vô cùng hữu lực:

- Quân đội luôn luôn là Quân đội của Liên Bang, thiên chức của nó vĩnhviễn là phục tòng mệnh lệnh, bất cứ một quân nhân sĩ quan nào một khi đã nhập ngũ thì cũng đều phải tuyên thệ vĩnh viễn phải trung thành vớiChính phủ dân tuyển cùng với Tổng thống Liên Bang, người đại biểu cụ thể cho quyền lợi chính yếu của toàn thể Liên Bang, cũng chính là ta!

Vị nam nhân có quyền lực cao nhất trong toàn thể Liên Bang này, cực kỳbình tĩnh thản nhiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, chậm rãinói:

- Ta không tinh toàn bộ Quân đội Liên Bang cũng đều là donhững người trong lòng ẩn chứa dã tâm tạo thành. Cho dù là có một vài gã quân nhân nào đó trong đầu bị những lợi ích che mờ lý trí, nhưng mànhững quân nhân bình thường sẽ không bao giờ đứng ở bên phía của bọnchúng cả. Không có mệnh lệnh trực tiếp của tôi, sẽ không có bất cứ chibộ đội nào có thể tiến vào Đặc khu Thủ Đô trong phạm vi bán kính támmươi km cả!

- Tôi đồng ý với quan điểm của ngài. Tướng quân LýTại Đạo có lẽ sẽ có thể thuyết phục được rất nhiều những quân nhân trong Quân đội, nhưng mà ông ta tuyệt đối không có khả năng thuyết phục đượcmỗi một quân nhân binh sĩ bên trong Quân đội Liên Bang. Cho nên ông tacũng chỉ có thể dùng những cái danh nghĩa nào đó khác để tiến hành chegiấu những hành động vô sỉ của chính mình.

Hứa Nhạc gật gật đầu, hồi đáp:

- Tổng thống tiên sinh, tôi hướng ngài cam đoan một điều, chỉ cần bọn họbắt đầu điều động bộ đội, tôi có lẽ sẽ có thể nghĩ biện pháp khiến chobọn họ bị hạn chế tốc độ những bộ đội cơ giới hóa ở mức tối đa!

Trong đầu nghĩ đến cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang chết tiệt cố chấpkia, mỗi lần nhờ vả thì cũng đều phải giở trò phân tích tình huống cụthể mới chịu ra tay, trong lòng Hứa Nhạc lặng yên mắng mỏ vài câu thôtục, sau đó gãi gãi đầu, nói:

- Cho dù là không thể, nhưng mà tôi có thể trước khi tình huống trở nên quá mức gay gắt, một phen trực tiếp bắt giữ hoặc là hạ gục Tướng quân Lý Tại Đạo ngay tại đương trường!

Nghe hắn nói câu đó, cặp lông mày hoa râm của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhấtthời khẽ nhướng lên một chút, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi:

- Hiện tại cũng không phải là thời gian nói những lời vui đùa đâu, cậu xác định có thể làm được chuyện đó sao?

Ít nhất có xác suất cỡ 50% có thể thành công… Trong lòng Hứa Nhạc lặng lẽâm thầm tính toán, thế nhưng cũng không có đem cái kết quả này nói ramiệng. Trên mặt hắn nở ra nụ cười thành khẩn hết sức dễ dàng khiến chongười khách sinh ra tín nhiệm mãnh liệt của mình, nhìn Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, kiên định nói:

- Xin ngài hãy an tâm!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ trầm mặc trong khoảng thời gian khá dài, sau đó mỉm cười,lắc lắc đầu mấy cái, vỗ vỗ lên bả vai Hứa Nhạc một cái.

o0o

- Lúc đó bên phía Nghị Viện kiên quyết muốn tổ chức một buổi dự họp đặcbiệt hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp, bàn bạc về chuyện cậu chính là đệ tử của cái gã giặc phản quốc cuối cùng kia. Hiện tại nghĩ lại, cáiđó hẳn là do một tay Bái Luân bày ra. Bái Luân… hai người chúng ta đãquen biết nhau rất nhiều năm rồi. Bản thân hắn vô cùng am hiểu những cái thủ đoạn chính trị vận động hành lang bên ngoài. Ta thật sự không thểkhông thừa nhận sự vĩ đại của hắn. Thậm chí ở vào rất nhiều những thờikhắc quan trọng, ngay cả ta cũng luôn ỷ lại vào những thủ đoạn ứng đốichính trị vô cùng thành thục, thậm chí là còn mang theo một vài điểmgiảo hoạt nhàn nhạt của hắn nữa. Hôm nay hắn cứ như vậy đã liền chết đi… Ngẫu nhiên nhớ đến chuyện này, tâm tình của ta có cảm giác vô cùng phức tạp a!

Hai người Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Hứa Nhạc cùngbưng trên tay hai tách trà, sóng vai đứng ở phía trước cửa sổ trong suốt trên lầu hai của Dinh thự Tổng Thống. Trước mặt hai người l một bãi cỏxanh mướt, xa xa hơn đằng kia là một con đường rộng lớn. Ngay phía khúccuối xa xa của con đường lớn kia, nơi có một cái đài phun nước to lớn,chính là Quảng trường Hiến Chương, tầm mắt vô cùng trống trải, cũngkhông có sợ những nguy hiểm bị người khác ngắm bắn.

Tổng thốngtiên sinh nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt, giơ tách trà lạnh ngắt chẳng còn một chút mùi vị gì trên tay mình lên, chậm rãi hớp lấy một ngụm, tiếptục nói:

- Đúng là bởi vì cái sự kiện lần đó, bọn họ cố gắng vénlên bí mật của cậu, hoặc là nói thân thế thật sự của cậu, lúc đó ta mớibiết được, hóa ra cậu cũng là người Đông Lâm a!

- Biết được cậucũng là một khối tảng đá của Đông Lâm, kỳ thật trong lòng ta rất vui vẻ, vui mừng rất nhiều, thậm chí còn có chút cao hứng nữa…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiến sinh liếc mắt nhìn Hứa Nhạc đứng ngay bên cạnh mình, ha ha cười vang lên một trận.

Hứa Nhạc quay sang nhìn ông ta, cũng nở nụ cười hồi đáp:

- Lúc ấy tôi đã biết được ngài là người Đông Lâm, nghĩ đến không ngờ lạicó người Đông Lâm có thể bước chân lên làm Tổng thống Liên Bang, tintưởng rằng sẽ có rất nhiều người của Đại khu Đông Lâm cũng sẽ có cảmgiác giống như tôi vậy, cũng sẽ nghĩ thấy đặc biệt đắc ý cùng với kiêungạo.

Đại khu Đông Lâm cách Thủ Đô Tinh Quyển vô cùng xa xôi, từsau khi những quặng mỏ tinh thạch trên đó bắt đầu khô kiệt đi, về saucàng ngày càng trở nên hoang vắng hơn rất nhiều, đã dần dần biến thànhmột cái góc bị toàn bộ những người Liên Bang còn lại lãng quên đi mất.Những công dân Đại khu Đông Lâm cũng đều có một cái hy vọng xa vời trong đầu là có thể rời đi được cái khỏa Tinh cầu không có những biến ảo bốnmùa xuân hạ thu đông rõ ràng kia, cái nơi không thể nào nhìn thấy đượcnhững phiến sao trời xinh đẹp, buồn tẻ mà chán ngắt kia… Nhưng mà muốnthông qua những tiến trình di dân hoặc là những cuộc thi học thuật đểtiến vào Thủ Đô Tinh Quyển thì lại là một chuyện vô cùng khó khăn, những hạn ngạch mà Liên Bang cung ứng cho lại vô cùng hữu hạn…

Nhưngmà hết thảy những chuyện này theo sau việc Mạt Bố Nhĩ đắc cử trở thànhTổng thống Liên Bang cùng với thân phận thật sự của Hứa Nhạc được đưa ra ngoài ánh sáng, mà hiển lộ ra những biến hóa vô cùng kỳ diệu.

Hai gã nam nhân đến từ Đông Lâm với độ tuổi cách xa nhau không ít này, đãliên tiếp nhau trở thành hai gã nam nhân nổi danh nhất trong toàn bộLiên Bang này. Tất cả những dân chúng tại Thủ Đô Tinh Quyển tự nhiên mànhanh chóng nhớ lại cái địa phương tên gọi Đại khu Đông Lâm kia, cùngvới nhớ tới cái thuyết pháp tảng đá Đông Lâm đặc biệt nổi tiếng kia. Bên phía Chính phủ Liên Bang lại đặc biệt gia tăng mức độ phân phối tàinguyên cùng với hạn ngạch trợ giúp cho bên phía Đại khu Đông Lâm trênmột mức độ rất lớn nữa.

- Phu nhân của ta thời điểm hồi đầu năm đã từng thay mặt ta quay trở về Đại khu Đông Lâm một chuyến…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bình thản nói:

- Cậu đại khái chắc là cũng không biết rõ ràng, hiện tại những người ởgia hương chúng ta đã cấp cho chúng ta bao nhiêu niềm tự hào kiêu ngạoto lớn đến thế nào đâu.

Hứa Nhạc cũng chỉ cười cười không đáp.

Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đột nhiên lâm vào một mảnh trầm mặc, nhắm nhìn bầutrời sao trong vắt rực rỡ trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, trầm ngâm nói:

- Ở gia hương chúng ta căn bản không thể nào nhìn thấy được mảnh sao trời xinh đẹp như thế này được… Ngay cả ta cũng không có cách nào thay đổiđược điểm này cả, cho dù ta có là Tổng thống Liên Bang đi chăng nữa thìcũng thế…

- Mọi người đều nói rằng Tổng thống Liên Bang chính làgã nam nhân có quyền lực mạnh mẽ to lớn nhất trong toàn bộ phiến Tinhvực này. Nhưng mà thật sự không có mấy ai biết được, cho dù là Tổngthống Liên Bang, có đôi khi muốn làm một chút chuyện tình nào đó, muốncho phiến Tinh vực này phát sinh một vài sự biến hóa nào đó dù cực nhỏđi chăng nữa, cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn như thế.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ quay sang nhìn Hứa Nhạc, vẻ mặt phi thường ngưng trọng một cách dị thường, nói:

- Có một vài chuyện tình, khi làm thật sự là vô cùng khó khăn!

Bên trong những góc khuất của khu vực bãi cỏ lộ thiên ngay bên ngoài cánhcửa sổ sát đất của gian phòng làm việc này, không biết hiện tại đang ẩnnấp bao nhiêu Đặc công của Cục Đặc Cần Liên Bang. Kể từ sau khi sự kiện ở Tòa nhà Nghị Viện xảy ra, tất cả các cơ cấu hành chính cao cấp của Liên Bang cũng đều nâng cao cấp bậc an toàn lên hai cấp. Ở những địa phươnggiống như là Dinh thự Tổng Thống như thế này, công tác khống chế an toàn tự nhiên lại càng vô cùng sâm nghiêm.

Ngay bên dưới lầu, dướichân của bọn họ, có rất nhiều những nhân viên công tác trong Văn phòngTổng thống đang bận rộn tiến hành những công tác hằng ngày của chínhmình. Trong những căn phòng ở bên dưới cuối hành lang thì lại là mộtcảnh tượng hoàn toàn khác hẳn. Vô số những binh lính đặc chủng dày dàyđặc đặc, vẻ mặt cực độ lạnh lùng, trầm mặc giống hệt như vô số những pho tượng kim loại sắp xếp lại cùng một chỗ. Trên người của mỗi một gã binh lính cũng đều được trang bị hạng nặng trên từ mũ giáp xuống dưới tớitừng chiếc giày quân dụng. Súng ống trong tay bọn họ thỉnh thoảng lạilóe ra những luồng quang mang sáng bóng rét lạnh.

Ở trong đồng tử mắt phải của Hứa Nhạc, những gã quân lính võ trang hạng nặng sắp xếpđầy trong ngoài Dinh thự Tổng Thống này cũng giống như là vô số nhữngquang điểm dày đặc. Thông qua trên người những binh lính thuộc bộ độitrị an lệ thuộc trực tiếp chi bộ đội cảnh vệ Thủ đô này, hắn rõ ràng cảm nhận được những áp lực nặng nề mà mấy ngày gần đây Tổng thống tiên sinh đang phải thừa nhận.

- Tổng thống tiên sinh, dân chúng rồi sẽ thấu hiểu nổi khổ của ngài!

Hứa Nhạc mở miệng an ủi.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ quay sang nhìn hắn một lúc khá lâu, sau đó mới chậm rãi nói:

- Chỉ cần cậu có thể hiểu được là tốt rồi!

o0o

Hứa Nhạc trầm mặc lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng làm việctrên lầu hai của Dinh thự Tổng Thống, hai tay cầm lấy chén trà đã càngngày càng lạnh hơn, chờ đợi Tổng thống tiên sinh qua bên kia phòng cầmvề cho bình bản văn kiện bí mật trao quyền cho mình trực triếp tiến hành điều ra.

Bản thân Hứa Nhạc là một người có tính nhẫn nại cực kỳcao, bằng không căn bản không thể nào sống nổi cuộc sống tràn ngập những công tác sửa chữa máy móc mà ở trong mắt người bình thường xem ra làmột loại cuộc sống cực kỳ buồn tẻ cùng với chán nản. Nhưng mà không biết có phải là do những mùi hương hoa lài trong cái tách trà từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa uống một hớp nào đã phát huy ra hơi quá nhanh hay không,hay là bởi vì cái lớp da thuộc của cái ghế sô pha sang quý lưu lại tậntừ thời đại tiền Hoàng triều trước đây của Liên Bang thật sự quá mềmmại, khiến cho thời gian chỉ là trong chốc lát, khiến cho hắn cảm giácthấy rằng thời gian chờ đợi hôm nay sao mà quá lâu như vậy.

Hắnvẫn như trước ngồi ở đó, một mình một người ngồi đó, càng ngồi càng cảmthấy cô đơn hơn, càng ngày càng cảm thấy rét lạnh hơn.

Ánh mắtcủa Hứa Nhạc chậm rãi nheo lại một chút, nhìn về phía những quang điểmdày đặc rãi rác khắp nơi bên trong các khu vực khác nhau của tòa Dinhthự Tổng Thống đang xuất hiện bên trong đồng tử mắt phải của mình, lạinhìn thấy những tình huống biến hóa đang dần dần xuất hiện tại bên trong những tòa kiến trúc ở bốn phía Quảng trường Hiến Chương xa xa đằng kia, trong lòng đột nhiên nhớ tới một câu nói nào đó vừa rồi của Tổng thốngtiên sinh.

- Không có mệnh lệnh trực tiếp của tôi, sẽ không cóbất cứ chi bộ đội nào có thể tiến vào Đặc khu Thủ Đô trong phạm vi bánkính tám mươi km cả!

Thế nhưng… Bên trong những tòa kiến trúc dọc theo con đường phía trước mặt đột nhiên xuất hiện một chi bộ đội, cáctòa Dinh thự Tổng Thống này tuyệt đối không thể nào đến tám mươi km,những binh lính gần nhất thậm chí cách xa tám trăm mét cũng không tớinữa!

Hắn khẽ ngẩng đầu lên một chút, trầm mặc nhìn chằm chằm vềphía cánh cửa gỗ nặng nề ngăn cách văn phòng làm việc với căn phòng quan trọng nhất Liên Bang ngay phía sau cánh cửa gỗ kia, xác nhận rõ ràngTổng thống tiên sinh vẫn còn đang ở bên kia cánh cửa đó, còn chưa có rời đi.

Hứa Nhạc thoáng cau mày lại một chút, liếm liễm nhẹ cặp môiđã trở nên khô khốc của chính mình, thông qua hệ thống thông tin liênlạc nội bộ trang bị ngay trên túi áo trong, hướng về phía đám đội viênTiểu đội 7 đang phân tán đợi lệnh ngay bên ngoài Dinh thự Tổng Thốngkia, phát ra mệnh lệnh mới nhất của mình:

- Toàn bộ tập trung chú ý!

Hắn khẽ tạm dừng lại trong thời gian hai giây đồng hồ, sau đó cặp mày rậmrạp của hắn nhíu lại càng ngày càng nhanh, càng ngày càng chặt, nhẹgiọng tiếp tục nói:

- Lập tức rút lui! Nếu như gặp phải bất cứtình huống dị thường gì, không được phép chống cự! Lặp lại một lần nữa,không được chống cự, sau đó… Đây là mệnh lệnh!

Sau khi làm xongnhững chuyện tình cần phải làm ra ngay tức khắc, Hứa Nhạc đứng lên, mộtphen đem tách trà hoa lài đã lạnh bằng kia đặt trở lại trên bàn làmviệc, bước nhanh đi đến bên cạnh cửa sổ, khẽ nheo mắt lại một chút, quan sát nhanh những tình huống bên trên mặt cỏ bên ngoài cùng với bóng đêmdày đặc nặng nề xa xa hơn, sau đó soát một tiếng, dùng sức đem bức mànhcửa dày nặng toàn bộ che lại cánh cửa sổ.

Phiến sao trời sáng rọi bên ngoài cửa sổ kia nhất thời bị che khuất lại, thế nhưng ngọn đèn bên trong căn phòng làm việc lại càng thêm sáng rọi hơn một chút. Ánh sángthiên nhiên cùng với ánh sáng nhân tạo quả thật không hề khác nhau vềmặt hiệu quả chiếu sáng.

Rất nhanh đi đến cánh cửa thông ra cáihành lang lớn gần sát bên ngoài cửa phòng, hắn khẽ nheo mắt lại, ánh mắt liếc nhanh về phía những cảnh tượng diễn ra phía sau cánh cửa kia, khóe môi không thể kềm chế khẽ nhướng lên một chút, nở ra nụ cười nhàn nhạt. Sau đó hắn xoay người lại, kéo mạnh hệ thống bảo hiểm bên trong củacánh cửa, dùng sức đóng mạnh hệ thống khóa điện tử, sau đó theo bản năng lắc lắc đầu mấy cái.

Sau khi làm xong hết thảy những thứ này,Hứa Nhạc lại một lần nữa quay trở lại ngồi trên cái ghế sô pha bằng dathuộc, cảm giác hiện tại lại là cực kỳ không thoải mái. Hay khủy tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên trên đùi, bộ dáng có chút suy nghĩ, giương mắtnhìn chằm chằm về phía cánh cửa gỗ nặng nề thật lâu cũng không có mở rakia.

Thời gian từ nãy đến giờ kỳ thật cũng không quá dài, chỉ cóđiều là cảm giác thật sự như là trôi qua rất lâu rất lâu vậy. Trong lòng Hứa Nhạc tự nói với mình một câu, cảm giác thật sự là một thứ gì đó vôcùng đáng chết, bởi vì cảm giác rất giỏi trong việc lừa gạt người khác.

Hứa Nhạc khẽ lắc lắc đầu mấy cái, từ trong túi áo khoác lấy ra một điếuthuốc lá nhãn hiệu 777 châm lên, có chút mệt mỏi ngã lưng dựa vào lưngghế sô pha, ngón tay phải đang cầm cái bật lửa kia có chút run rẩy nhànnhạy, chứng tỏ rằng hiện tại tâm tình của hắn đã đạt đến thời điểm phứctạp vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.