Chương trước
Chương sau
Mị lực nhân cách là một cái gì đó thuộc loại vô cùng huyền bí. Rất khócó thể nói rõ ràng ra được cái đó đến tột cùng là sự hỗn hợp giữa khíchất cá nhân cùng với phương thức xử sự, hay nó thuần túy chỉ là hiệuquả kết hợp giữa dung mạo bên ngoài cùng với vẻ mặt, ngôn ngữ của một cá nhân nào đó. Nhưng mà cái thứ này thật sự chính là có tồn tại, nó cóthể thuyết phục được người khác, hấp dẫn người khác, an ủi người khác,mê hoặc người khác.

Cái này thật sự giống như là hai người thậtsự nổi danh nhất trong mấy năm gần đây bên trong Quân đội Liên Bang vậy. Tuổi tác của hai người bọn họ chênh lệch nhau rất lớn, giai tầng cấpbậc cũng chênh lệch nhau không nhỏ, tác phong làm việc lại hoàn toàn bất đồng với nhau, căn bản không thể nào chấp nhận được, thậm chí có thểnói là ghét cay ghét đắng phương pháp làm việc của đối phương. Thế nhưng mà bọn họ lại không thể không thừa nhận, ở trên người của đối phươngcũng đều có một loại mị lực nhân cách nào đó có thể hấp dẫn ánh mắt củatất cả những người đứng xem.

Đương nhiên, mị lực nhân cách củahai người này tuyệt đối cũng không có bất cứ điểm nào chung nhau cả. Nếu như thật sự muốn cẩn thận mà đi nghiên cứu sâu xuống, đại khái cũng chỉ có thể quy kết ở một loại tính cách duy nhất, đó là khi đối mặt với khó khăn thỉnh thoảng sắp xuất hiện trước mặt mình, cả hai người cũng đềusẽ biến thành trầm mặc kiên nhẫn mà thôi.

Gương mặt Đỗ ThiếuKhanh không một chút biểu tình nhìn về phía cơn mưa xuân nhàn nhạt ở bên ngoài cửa sổ phòng mình, trong lòng có chút bất ngờ nhớ lại một ngàymưa nào đó khoảng một năm trước đây, chính mình đã cầm trong tay mộtkhẩu súng nhắm thẳng vào mi tâm của Tây Môn Cẩn, sau đó vị Phó TổngThống Liên Bang Bái Luân tiên sinh mặt mày hiền hòa lương thiện dùngthân hình tròn vo của mình đẩy cửa bước vào, vô cùng tự nhiên, tùy tiệncởi xuống cái mũ cùng với kiện áo khoác ướt đẫm nước mưa trên ngườimình, sau đó một phen đem đám lửa giận trong lòng mình toàn bộ ném thẳng vào bên trong màn mưa kia.

Hiện tại vị Phó Tổng Thống tiên sinhmặt mày hiền từ kia cùng với gã thuộc hạ Tây Môn Cẩn của chính mình cũng đã chết đi, chết ngay bên trong tòa nhà Nghị Viện, giờ phút này xuấthiện trước mặt hắn, trong chính gian văn phòng này là một người khác,một con người khiến cho Đỗ Thiếu Khanh cảm thấy có chút mỏi mệt, khônghề muốn đối mặt một chút nào cả.

Đương kim Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang, kiêm Tổng Tư Lệnh Quân khu I Liên Bang, Tướng quân Lý Tại Đạo, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Đỗ ThiếuKhanh đang ngồi phía sau bàn làm việc, hai bàn tay ổn định chắp lại, đặt hờ trước bụng mình, chậm rãi nói:

- Năm đó thời điểm khi mà tôigiới thiệu cậu gia nhập vào Hiệp hội, cậu cũng đã vô cùng trực tiếphướng về tôi mà tỏ vẻ rằng, ở rất nhiều phương diện khác nhau, cậu cũngđều không đồng ý với lý niệm chiến thực của cha tôi.

Ánh mắt củaĐỗ Thiếu Khanh cũng chỉ nhằm chằm chằm về phía cặp kính râm đặt ngaytrên mặt bàn trước mặt mình, cũng không nói bất cứ lời nào.

Tướng quân Lý Tại Đạo cũng vô cùng bình tĩnh nhìn cặp kính râm trên mặt bàn kia ở hướng ngược lại, tiếp tục nói:

- Nhưng mà tôi biết rất rõ ràng bản thân cậu đối với cha tôi từ đầu đếncuối mãi vẫn luôn có một sự kính ngưỡng ở một trình độ nhất định. Thânlà một đứa con, nói ra những lời như vậy về cha mình quả thật có vẻ cóchút không được tự nhiên cho lắm. Nhưng mà tôi nghĩ đây chính là lời nói thực tế.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh ngưng trọng mà không loạn, trầm giọng đáp lời:

- Nguyên Soái đại nhân thật sự là một quân nhân gương mẫu, suốt đời Thiếu Khanh luôn hướng theo ngài mà học tập.

- Bản thân tôi cũng không có được cái loại mị lực nhân cách giống như làcha của tôi vậy, cũng không có được cái loại mị lực nhân cách giống nhưlà Tổng Thống tiên sinh vậy, kỳ thật tôi vẫn mãi luôn cho rằng, tôi cũng chỉ là một gã giáo viên quân sự vô cùng bình thường mà thôi.

Tướng quân Lý Tại Đạo đem cặp mắt của mình dời ra khỏi cặp kính râm đang nằmtrên bàn trước mặt, nhìn Đỗ Thiếu Khanh, nở nụ cười nhạt, nói:

-Nhiều năm như vậy trôi qua rồi, tôi mãi vẫn luôn ý đồ một phen đem những chuyện tình mà tôi cho rằng chính xác giảng giải lại cho cậu cùng vớirất nhiều người khác nghe. Nhưng mà từ một đoạn thời gian trước đây màxem, nội dung bài học mà tôi đã từng truyền thụ trên lớp học, cũng không thể nhận được sự nhận thức tán đồng hoàn toàn của cậu.

- Chủ tịch tiên sinh…

Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng cầm lên cái gọng kính râm trước mặt, nói:

- Tôi là một quân nhân sĩ quan, tôi chỉ biết phục tùng mệnh lệnh mà thôi.

- Tốt lắm!

Tướng quân Lý Tại Đạo đứng thẳng người lên, từ bên cạnh lấy cái cái mũ quân dụng, đội lên đầu, chậm rãi nói:

- Hy vọng cậu có thể nhớ kỹ những lời mình đã nói ngày hôm nay. Thời điểm khi mà Liên Bang cần đến cậu, tới thời điểm mà cậu cần phải phục tùngmệnh lệnh, vậy thì cậu cùng với bộ đội của cậu phải đảm bảo xông phatrên con đường chính xác mà mình cần phải đi.

Đỗ Thiếu Khanh ởphía sau bàn làm việc chậm rãi đứng thẳng người lên, nâng cánh tay phảilên, năm ngón tay khép lại, chỉ xéo về phía thái dương của chính mình,im lặng tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội LiênBang.

Nhìn theo bóng dáng của Lý Tại Đạo đi về phía cửa phòng, Đỗ Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng nói:

- Thi Thanh Hải đã chết, Hứa Nhạc khẳng định là sẽ chạy trở về, ít nhất… cũng sẽ chạy trở về liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lý Tại Đạo sững người đứng lại ở trước cửa, một lát sau mới nhàn nhạt trả lời:

- Tôi đã bác bỏ lời thỉnh cầu của hắn ta rồi. Thân là một quân nhân sĩquan, cãi mệnh lệnh rời khỏi cương vị công tác hiện tại, chính là mộtcái sai lầm không thể nào tha thứ được. Hắn tuyệt đối sẽ không làm.

- Hứa Nhạc đã thay Liên Bang làm không ít chuyện, cống hiến không ít.Theo như ý của tôi, hắn ít nhất cũng là một quân nhân sĩ quan vô cùng vĩ đại.

Cặp mày rậm rạp của Đỗ Thiếu Khanh khẽ nhích động một chút, giống như là một thanh lợi kiếm mạnh mẽ vừa mới rút ra khỏi vỏ, sắc lẹm vô cùng.

- Có rất nhiều sự tình, chúng ta thật sự không muốnnhìn thấy nó phát sinh trên người của hắn. Nhưng mà trong vô số nhữnglần thất bại đã từng xảy ra trong lịch sử này, nhất là cái sự thật đầyhuyết tinh xảy ra mấy ngày trước tại tòa nhà Nghị Viện cùng với những sự giáo huấn vô cùng thảm thiết mà chúng ta đã gặp phải, đã nói cho nhómchúng ta biết một chuyện, một hồi đại cải cách gợn sóng bao la hùng vĩkia, tuyệt đối không thể cho phép có bất cứ sự nương tay cùng với do dựôn nhu không cần thiết nào cả.

Lý Tại Đạo quay phắt người lại, nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanh, trầm giọng kiên định nói.

Đỗ Thiếu Khanh nhìn ông ta, thoáng ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng nói:

- Lão sư, hy vọng những gì ngài nói là chính xác.

Lý Tại Đạo thoáng trầm mặc một lúc, sau đó mới trả lời:

- Cậu chính là gã sinh viên ưu tú nhất, kiêu ngạo nhất mà tôi đã từng dạy dỗ qua trong suốt những năm làm giáo viên của mình. Cậu so với lão đầuhổ đã chết kia lại càng thêm kiêu ngạo hơn rất nhiều. Bản thân cậu chưabao giờ thật sự một phe xem tôi là lão sư của cậu vậy, tự nhiên cho tớibây giờ cũng không có chân chính tin tưởng vào những lời mà tôi nói.

- Nhưng mà một khi người kia năm đó đã có thể thành công thuyết phục cậugia nhập vào trong cái sự nghiệp vĩ đại này… Như vậy sự khẳng định cùngvới phủ định của tôi cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần cậu có thểtin tưởng rằng cái người mà cậu nguyện ý sẵn sàng tin tưởng kia đã quyết định chính xác, như vậy cũng đã đủ rồi.

Cánh cửa phòng chậm rãiđóng lại, Đỗ Thiếu Khanh quay lại ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc,thân thể khẽ ngửa ra phía sau một chút, lẳng lặng trầm mặc nhìn nhữnghạt mưa rơi lất phất bên ngoài cửa sổ. Bên trong cặp mắt vốn dĩ oai hùng lãnh lệ của hắn lúc này đã có thêm vài phần buồn bả nhàn nhạt khó cóthể nói nên lời. Vì cái mục tiêu có lẽ là chính xác, có lẽ là vô cùng vĩ đại kia, hắn cùng với bộ đội của hắn đã ở một vài con đường nào đókhông ngừng lui lại phía sau. Sau này cuối cùng sẽ lui đến phương nàođây? Có thể nào là lui thẳng xuống một cái vực sâu tối đen không thểnhìn thấy đáy hay không?

Sau khi rời khỏi ký túc xá của Sư đoànThiết giáp 7 đồn trú tại Đặc khu Thủ Đô, Tướng quân Lý Tại Đạo cũngkhông có quay trở về nhà, mà là ngay sau đó lập tức chạy đến doanh địakhu canh gác H2 ở phía Nam của Vọng Đô.

Sư đoàn Thiết giáp 17 từtrước tiền tuyến quay luân chiến quay trở về Tinh cầu S1 đã đóng quântại khu căn cứ phía Nam của Quân khu I. Rất nhiều những quân nhân sĩquan cao cấp bên trong Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17 thì lại là dựatheo sự yêu cầu của Bộ Quốc Phòng, tập trung tại khu doanh địa H2 tiếpnhận công tác giáo dục phổ cập văn hóa ngôn ngữ của Đế Quốc, trong đócũng bao gồm cả vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải của Sư đoàn Thiết giáp 17mới.

- Vu thúc, sao lại dám kinh động đến ngài tự mình ra đón cháu chứ?

Lý Tại Đạo nhìn về phía vị cố nhân đặc biệt tiến ra bên ngoài cửa chínhcủa doanh địa tiến hành ngênh đón chính mình, gia tăng tốc độ, rất nhanh tiến về phía trước mấy bước, sau đó vươn hai tay ra.

Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải cười cười một chút, cũng không có mở miệng nói cái gì.

Kế tiếp sau đó hai người ở bên trong văn phòng cá nhân ở doanh địa khu H2, tiến hành một buổi nói chuyện cá nhân trong một khoảng thời gian rấtdài. Do bởi vì đây là một buổi gặp mặt cá nhân, không hề liên quan gìđến những công việc quân vụ của Quân đội, cho nên cũng không có tiếnhành các bản ghi chép hội họp, cho nên cũng không có bất cứ ai biết được ngàu hôm nay, vị nhân vật đứng đầu toàn bộ Quân đội Liên Bang, Tướngquân Lý Tại Đạo, đặc biệt bái phỏng vị thuộc hạ trung thành nhất năm xưa của Quân Thần lão nhân gia, ngày hôm nay là Sư Đoàn trưởng của Sư đoànThiết giáp 17 mới, đến tột cùng là đã nói những cái gì, hơn nữa ông talại muốn làm chuyện gì.

Năm đầu ô tô chống đạn tốc độ cao quândụng thuần một màu xanh biếc phóng chạy rất nhanh trên con đường quốc lộ cao tốc số 3 của Đặc khu Thủ Đô. Chiếc ô tô quân dụng mở đường chạy đầu tiên của đoàn xe không ngừng phát ra thanh âm cánh báo vô cùng trầmthấp, tất cả các chiếc ô tô khác đang di chuyển trên con đường màu đenkia cũng đều chỉ biết vội vàng tránh né mà thôi.

Một gã quân nhân sĩ quan ngồi băng ghế sau của chiếc xe quân dụng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay của mình, mang theo vẻ nghi hoặc khó hiểu, hỏi:

- Tướng quân, một khi đã khởi động nhiệm vụ cấp độ I, vì cái gì còn muốnđặc biệt tiến hành xử lý Sư đoàn Thiết giáp 17 vậy? Mục tiêu đã không có khả năng còn sống quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển nữa rồi, tiến hành xửlý mấy cái này ngược lại sẽ có chút vấn đề.

Tướng quân Lý Tại Đạo đang nhắm mắt dưỡng thần chợt chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn ra ngoàicửa sổ một chút, cũng không có bởi vì sự nghi ngờ của gã thuộc hạ trungthành kia mà cảm thấy giận dữ. Ông ta thoáng trầm mặc một lát sau mớibình tĩnh mở miệng giải thích:

- Bởi vì ai cũng không thể nào xác định được mục tiêu đến tột cùng là còn có thể sống sót trở về nữa haykhông. Cho dù rằng chúng ta đã khởi động nhiệm vụ cấp độ I rồi cũng vậy. Phải biết rằng, từ trước cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ xem nhẹ bấtluận kẻ nào cả…

Ông ta quay đầu nhìn về phía những cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đang dùng tốc độ rất cao lùi mãi về phía sau, chậm rãi nói tiếp:

- Nhất là một gã thanh niên nhiệt huyết có được danh sách quyền hạn cấp độ I của Cục Hiến Chương Liên Bang!

Chiếc Chiến hạm nhìn qua tựa hồ như vô cùng thong thả di chuyển bên trongkhông gian vũ trụ một màn tối đen, thế nhưng trên thực tế thì tốc độ của nó cũng đã tăng lên đến cấp độ hai. Đầu Chiến hạm thế hệ mới này chỉvừa mới được xuất xưởng chưa bao lâu, còn chưa được giao cho bên phíaQuân đội Liên Bang, còn cần phải đi đến khu căn cứ công đoạn lắp ráptrang bị của Bộ Quốc Phòng để tiến hành lắp đặt các hệ thống vũ khítương quan, cho nên tốc độ phi hành của nó cực kỳ kinh người. Nó chỉ mất thời gian có hai mươi bảy giờ đồng hồ theo tiêu chuẩn Liên Bang, đã cóthể thoát ly khỏi lực hấp dẫn cường đại của Tinh hệ Tây Lâm, xuyên quamột thông đạo vũ trụ cấp ba, bắt đầu cùng với trạm kiểm tra vũ trụ LiênBang tiến hành tiếp nối liên hệ.

Đầu Chiến hạm tiên tiến này lặng lẽ di chuyển xuyên qua vùng không gian vũ trụ vô cùng rộng lớn, trênthực tế chính là xuyên qua những thông đạo không gian các cấp bậc khácnhau, không ngừng xuyên qua từng phiến từng phiến Tinh vực rộng lớn. Tại bên trên những đường thông đạo không gian cấp độ to lớn bên trong cáckhu vực Tinh vực có vị trí chiến lược quan trọng bên trong không gian vũ trụ cảnh nội Liên Bang, cũng đều có bố trí những trạm kiểm tra vũ trụđẳng cấp cao. Những cái trạm kiểm tra nghiêm ngặt này liền giống như lànhững cánh cửa phòng chống trộm bố trí bên trong một tòa nhà khổng lồvậy, khống chế toàn bộ mạng lưới giao thông không gian bên trong khuTinh vực Liên Bang.

Ngay phía trước khu vực Tinh vực dài mà hẹpcủa Đại khu Tây Lâm, phiến không gian vũ trụ ngay giữa hai lối vào củaTinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý là một phiến không gian vôcùng rộng lớn giữa hai con đường thông đạo không gian đi thông đến Tinhvực bên phía Đế Quốc, căn bản không thể nào tiến hành bố phòng toàn diện nơi đó được. Mà ngay phía trước con đường thông đạo không gian kia mộtchút nữa, thì lại là một cái thông đạo không gian khác, nhỏ hơn mộtchút, có thể thông qua nó mà đi thẳng đến khu vực Tinh vực tam giác Bách Mộ Đại bên kia. Hiện tại không hề nghi vấn chính là trong khoảng thờigian cục diện chính trị quân sự vô cùng phức tạp, cho nên những trạmkiểm tra vũ trụ tại khu vực thông đạo không gian này cũng có số lượngnhiều nhất, hơn nữa cấp bậc cũng là cao nhất.

Tất cả các phithuyền không gian, Chiến hạm chuẩn bị xuyên qua con đường thông đạokhông gian này cũng đều phải đáp xuống trạm kiểm tra vũ trụ to lớn ở đầu thông đạo. Các thiết bị phi hành phải tiếp nhận công tác phân hình toàn bộ chỉnh thể phi thuyền, đồng thời tất cả các sinh vật thể bên trong nó cũng phải tiến vào bên trong trạm kiểm tra không gian để tiếp nhận phân hình nhân thể. Vì để phòng ngừa đám người Đế Quốc, nhất là đám lưu dânBách Mộ Đại bên kia lẻn vào bên trong lãnh thổ Liên Bang, cho nên quytrình tiến hành phân hình này diễn ra phi thường nghiêm khắc mà cẩnthận.

Hứa Nhạc tay bưng tách cà phê bốc khói đứng ở bên cạnh cửasổ mạn tàu, nhìn về phía màn đen vũ trụ rộng lớn khôn cùng, không thấyđược điểm cuối bên ngoài cửa sổ, cặp mày kín đáo khẽ nhăn lại một chút.Đại khái còn cần thời gian đến bốn mươi phút đồng hồ sau trình tự phânhình toàn diện mới có thể tiến hành hoàn tất, thời gian cũng không quádài, nhưng không hiểu sau trong lúc chờ đợi hắn lại cảm thấy có chút loâu nhàn nhạt.

Cũng hoàn toàn nằm ngoài sự tiên đoán đầy lo lắngcủa rất nhiều người, hắn cũng không có bởi vì sự ra đi của người bằnghữu thân thiết nhất mà trở nên xúc động điên cuồng. Ít nhất bản thân Hứa Nhạc tự nhận rằng mình vô cùng lãnh tĩnh. Hắn cũng chỉ là nghĩ muốnhoàn thành một chuyến lữ hành tiễn đưa cuối cùng mà thôi, nhưng mà xemra chuyến lữ hành lần này cũng không thể chân chính hoàn toàn bình tĩnhrồi.

Ngay khi chiếc Chiến hạm này vừa mới cất cánh rời khỏi LạcNhật Châu chưa được bao lâu, hắn liền nhận được một cú điện thoại xuyêntinh vực do đích thân vị Chủ nhiệm Bố Lâm của Văn phòng Dinh thự TổngThống gọi đến cho hắn. Ở trong cú điện thoại này, Chủ nhiệm Bố Lâm nhắnnhủ cho hắn ý muốn của Tổng Thống tiên sinh, chính là hy vọng hắn khôngđược tự tiện rời khỏi cương vị công tác của mình, tự động tác chủ quaytrở lại Thủ Đô Tinh Quyển, nhưng mà cái này thật sự là ý tứ của TổngThống tiên sinh hay sao?

Hứa Nhạc khẽ nheo nhẹ cặp mắt của mình,đưa tách cà phê lên hớp nhẹ một ngụm cà phê đắng ngét, quay đầu lại, dựa lên trên phần cửa sổ thủy tinh trong suốt bên cạnh mạn tàu, trong lòngcảm thấy có chút mỏi mệt không nói nên lời.

Mấy trăm gã nhânviên, viên chức của Công ty Cổ Chung phụ trách công tác lái Chiến hạmlần này, hiện tại đang ngồi trong đại sảnh nghỉ ngơi chời đợi đến phiênmình tiến hành công tác tiếp nhận phân hình nhân thể. Có người xem phimtruyền hình, có người lên Internet đọc báo điện tử, thế nhưng đại đa sốmọi người thì lại tò mò nhìn chăm chú về phía đầu bên kia hành lang củagian đại sảnh khá lớn này.

Ở tại đầu bên kia hành lang đại sảnhcó mấy chục đứa học sinh tiểu học đang dùng ánh mắt ngây thơ tò mò củamình đánh giá hết thảy mọi thứ bên trong trạm kiểm tra vũ trụ rộng lớnnày. Bọn chúng vô cùng hưng phấn mà lại khẩn trương tiến hành nghị luậncái gì đó, toàn bộ cũng đều được một bức vách hành lang bằng thủy tinhtổng hợp cường độ cao hoàn toàn ngăn cách với phần còn lại của gian đạisảnh rộng lớn. Bức thủy tinh tổng hợp dày đặc kia mặc dù có thể ngăncách được bọn nhỏ hiếu kỳ, thế nhưng lại không thể nào ngăn cách đượcnhững thanh âm trò chuyện thì thầm nho nhỏ mà lanh lảnh giống hệt nhưmột đám chim chóc của bọn chúng.

Đám học sinh tiểu học kia đangtheo thứ tự, lần lượt đi vào một gian phòng thao tác tự động hóa trongsuốt tại phần cuối của cái hành lang kia. Một cánh tay máy móc phân hình vô cùng tiên tiến đang lần lượt đem một cái vòng tay kim loại cứng rắntrang bị lên trên cổ tay của đám nhỏ.

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại,ánh mắt nhìn xuyên thấu qua lớp vách ngăn thủy tinh trong suốt kia, theo bản năng nhẹ nhàng chà xát một chút cái vòng tay kim loại trên cổ taytrái của chính mình.

Cái này chính là một đoàn học sinh tiểu họcđến từ Bách Mộ Đại đang trong thời gian nghỉ xuân. Bọn họ nhận được sựtrợ giúp của một quỹ Cơ Kim Hội từ thiện có bối cảnh là Chính phủ LiênBang, được mời đi đến Thủ Đô Tinh Quyển tiến hành tham quan du lịch. Cái loại hoạt động trao đổi văn hóa giữa hai bên như thế này, bên phíaChính phủ Liên Bang cùng với Bách Mộ Đại mới vừa bắt đầu thực thi thờigian chưa đến năm năm trời, đối với sự ảnh hưởng của bên phía Bách MộĐại khẳng định cũng không thể nào tự đánh giá được. Nhưng mà mặc dù làtiến hành loại hoạt động trao đổi như thế này, nhưng mà đám học sinhtiểu học Bách Mộ Đại này muốn tiến vào Liên Bang, cũng phải lâm thời đeo vào vòng tay chíp vi mạch nhân thể đặc chế kia.

Hứa Nhạc bưngtách cà phê trong tay, ánh mắt nhìn chăm chú về phía bên kia, chợt nghĩđến cái gã bằng hữu cũ hiện tại đang sinh hoạt bên trong Bách Mộ Đại bên kia, cũng không biết rõ hiện tại hắn đang sống như thế nào. Đột nhiênbàn tay đang cầm tách cà phê của hắn chợt nắm lại thật chặt.

Bênkia bức vách thủy tinh trong suốt kia, đám học sinh tiểu học Bách Mộ Đại đã hoàn tất công tác đeo vòng tay chíp vi mạch nhân thể kia đã bắt đầuxếp lại thành một hàng dọc. Bọn chúng tò mò vuốt ve cái vòng tay cứngrắn trên cổ tay của chính mình, sau đó dưới sự chỉ huy của giáo viênhướng dẫn, lớn tiếng ngâm nga một bài dân ca vô cùng xa xưa, cổ lão.

- Ly rượu thứ nhất, ánh nắng mặt trời chói chang, những sợi thanh đằngbên ngoài cửa sổ tiến vào trong mắt ta. Ly rượu thứ hai, những luồng gió xuân dịu nhẹ, lá xanh nhẹ nhàng phe phẩy hai hàng mi ta. Ly rượu thứba, chim chóc cất tiếng líu lo, rủ ta đi vào giấc ngủ…

Hứa Nhạc hơi chút tò mò nhướng nhẹ đuôi lông mày lên một cái, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt. Đây thật là một bài dân ca rất hay a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.