Chương trước
Chương sau
Thi Thanh Hải cởi bộ đồng phục nhân viên vệ sinh trên người mình xuống,từ trong ba lô lấy ra một kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục mặclên trên người. Cuối cùng mới bắt đầu hướng về phía thắt lưng của mìnhmà móc lên các loại súng ống tiêu chuẩn nhất, đủ các loại vũ khí chuyêndụng để bắn tỉa, ám sát, chỉnh tề sắp xếp hai bên phía trong cái áokhoác quân dụng, còn có cả cái dụng cụ phát ra lam quang kia nữa, giốnghệt như một vị đầu bếp đang chuẩn bị dụng cụ xắt gọt cẩn thận trước khithi cuộc thi Đầu bếp Liên Bang vậy.

Miệng chậm rãi huýt sáo mộtđiệu dân ca vui tai, hắn đi đến bên cạnh bồn rửa mặt, thống khoái chàrửa cẩn thận khuôn mặt của chính mình, đem mớ mồ hôi cùng với máu tươitrên mặt tất cả đều để cho nước lạnh quét qua một lần cho sạch sẽ. Saukhi để cho tinh thần tỉnh táo lại một chút, hắn bắt đầu nhìn vào tronggương chăm chú vẽ loạn một chút son môi. Lần này thật sự là son môi, bởi vì hắn muốn đem cái cặp môi tím ngắt của mình che giấu lại cẩn thận.

Nhìn vào trong kính, thấy được một gã nam nhân mặt mày anh tuấn đến mức mêngười, thế nhưng lại bởi vì sắc mặt quá mức tái nhợt nên biến thành cóchút tiều tụy quá mức, khiến người khác nhìn vào lại có cảm giác thươngtiếc. Thi căm tử có chút căm tức nhíu nhíu một chút cặp mày thanh tú của mình, nheo mắt, mạnh mẽ chà xát hai má mình một chút, sau đó lại dùngđến những cái tát tai vô cùng thanh thúy, một phen đem màu da của mìnhbiến thành một mảnh hồng nhuận mới chấp nhận.

Lấy ra một cái lược nhỏ, một phen đem mái tóc đen nhánh trên đầu mình chảy chuốt cẩn thậnđến mức nhẵn mịn sáng ngời không có lấy một sợi tóc rối, sau khi xácnhận cẩn thận rằng cho dù một con ruồi có đậu xuống đi nữa khẳng địnhcũng sẽ không có biện pháp nào đứng vững được trên đó, hắn mới hài lònggật gật đầu mấy cái. Từ trong cái áo khoác quân dụng lấy ra một cặp kính mắt có hai tròng thấu kính hơi dày hơn bình thường một chút, đeo lêntrên mặt. Sau đó hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điều chỉnh một chút cái nút nhỏ bố trí tinh xảo ở chân của gọng kính, bắt đầu cùng với tất cảnhững điểm tiếp nhận sóng tín hiệu ở bên ngoài tòa nhà kiến trúc Nghịviện mà tiến hành kết nối không dây.

Sau khi chuẩn bị hết thảymọi thứ thật hoàn hảo, Thi Thanh Hải mới xoay người đi ra khỏi toalet,đưa tay trực tiếp bấm lại khóa cửa bên trong, trên nắm tay toalet còntreo lên một bảng hiệu đang tiến hành vệ sinh, sau đó thanh âm huýt sáonhẹ nhàng đáng yêu mà vui tai lại một lần nữa vang lên bên trên cặp môiđược ngụy trang khá cẩn thận của hắn.

Trên con đường hành langdài được lót một tấm thảm nhung vô cùng sang quý, một vị phu nhân nào đó đi lướt ngang qua thân thể của Thi Thanh Hải, đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, bên trong cặp mắt chợt hiện lên một tiaquang mang sáng ngời.

Lúc này trên người Thi Thanh Hải đang mặckiện áo khoác quên dụng màu xanh mặc lục kia, nhìn qua cực kỳ anh tuấntiêu sáu. Mà trên cái quân hàm đỏ thẳm ở bờ vai của kiện áo khoác quândụng này lại có thể nhìn thấy được một ngôi sao hoàng kim sáng chói. Cái loại cấp bậc này cùng với dáng vẻ anh tuấn tiêu sái này chính là loạihơi thở cường hãn mạnh mẽ dễ dàng khiến cho những nữ nhân say mê điêncuồng nhất.

- Xin hỏi ngài… vừa rồi… là ngài đang thổi ca khúc nào vậy?

Vị phu nhân nở nụ cười e thẹn, ngập ngừng hỏi.

Thi Thanh Hải dừng lại cước bộ thong thả của chính mình, mỉm cười hồi đáp:

- Phu nhân xinh đẹp, chính là bài dao khúc 27 ly rượu a!

- Thật là một bài dao khúc cổ xưa mà dễ nghe a!

Vị phu nhân được khen tặng, có chút vui sướng cùng với rụt rè, hỏi:

- Ngài là quân nhân sĩ quan hôm nay đến đây tham gia nghi thức tiếp nhậnhuân chương có phải không? Tôi biết được sau buổi nghi thức sẽ có mộtbữa tiệc tối. Chỉ là không biết sau buổi tiệc tối này ngài có rảnh rỗihay không, chúng ta có thể…

Vị phu nhân này quả thật có một nhansắc quyến rũ động lòng người vô cùng, nhưng mà rất đáng tiếc là hiện tại Thi Thanh Hải cũng không có thời gian. Hắn khẽ nghiêng người về phíatrước, nâng bàn tay của vị phu nhân lên hôn một cái, lễ phép biểu đạt sự tạ lỗi chân thành nhất:

- Thật xin lỗi phu nhân, sau nghi thức tiếp nhận huân chương tôi còn có một công tác vô cùng quan trọng cần phải làm.

Thi Thanh Hải xác thực là có công tác vô cùng quan trọng cần phải đi làm.Nhất là sau khi lặng lẽ xâm nhập vào thời khóa biểu quan trọng của BanAn Toàn Cục Đặc Cần Liên Bang, hắn xác nhận được Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh ngày hôm nay cũng sẽ không tham gia vào buổi tiệc tối sau khi tiến hành nghi thức trao tặng huân chương, mà là ngay lập tức trực tiếp rời đi. Cho nên thời gian làm việc của hắn cũng bắt buộc phải thay đổimột chút.

Vì để khen ngợi những công tích anh hùng của vô số cácquân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang tại tiền tuyến, cho nên Nghị Việnsau khi thông qua một đề án phụ thuộc lâm thời, liền vô cùng khẳng kháicấp cả đại sảnh to lớn của tòa nhà Nghị Viện cho Bộ Quốc Phòng dùng đểcử hành nghi thức trao tặng huân chương.

Lúc này Thi Thanh Hảiđang đứng dựa lưng vào một cánh cửa lớn ở một góc không bắt mắt cho lắmtrong đại sảnh nhộn nhịp, tay bưng một ly rượu nhạt, có một trái táo nhỏ điểm xuyến thêm phần xinh tươi, bình tĩnh đánh giá một chút bên trongtòa kiến trúc Nghị Viện cao lớn đồ sộ này.

Sau khi cử hành nghithức trao tặng huân chương chính là tổ chức một buổi tiệc tối vô cùnglong trọng. Bên phía tổ chức lễ tiệc đã chuẩn bị sẵn một tòa tháp rượuthật lớn, vừa lúc ở ngay phía sau cánh cửa mà Thi Thanh Hải đang dựalưng vào kia. Những bọt rượu màu xanh nhàn nhạt không ngừng bốc lên vôcùng rõ ràng, lộ ra một cỗ sắc thái trong sáng thoải mái khiến ngườikhác vô cùng vui vẻ. Nhìn qua bên ngoài giống hệt như là một luồng saochổi toát lên trong ngọn núi cao kết hợp vô cùng hoàn mỹ với một cái hồnước to lớn trong xanh phẳng lặng vậy.

Thi Thanh Hải uống xongmột ly rượu táo bên trong chồng tháp rượu kia, sau đó lại lấy một lyrượu bồ đào. Đến khi hắn bưng lên đến ly rượu hạnh nhân thứ ba, cặp màythanh tú khẽ nhướng lên một chút, cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía cáchđó không xa. Hắn phát hiện ra trong đám người đứng đằng đó có một vị nữtử mỹ lệ, trên người mặc bộ chế phục quân nhân sĩ quan Liên Bang, lạigiống hệt như một đóa hoa hồng nhỏ đang được quấn trong một tầng nhunglụa mềm mại vậy, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía chính mình.

Trâu Úc hiện tại đang là một vị Phó Chủ nhiệm khoa nào đó trong Phòng nghiên cứu Chính sách Quân dụng của Bộ Quốc Phòng, cô nàng xuất hiện bên trong buổi nghi thức tiếp nhận huân chương do Quân đội tổ chức cũng chẳngphải là chuyện gì kỳ quái cả. Nhất là dạo gần đây Bộ trưởng Trâu ỨngTinh đang bởi vì phải chủ trì công tác nghiên cứu thí nghiệm trong khucăn cứ trung chuyển số I của Bộ Quốc Phòng, cho nên không thể đích thânđi tới tham dự vào nghi thức trao tặng huân chương này. Như vậy sự cómặt của Trâu Úc ít nhất ở một trình độ nào đó có thể giải tỏa một chútáp lực đối với phương diện chính trị.

Trâu Úc quả thật không biết trong khoảng thời gian gần đây Thi Thanh Hải đã đột ngột mất tích, chonên khi mà cô nàng nhìn thấy hắn lúc này đang đứng ở một góc không mấybắt mắt, hơn nữa trên người còn mặc một kiện áo khoác quân dụng vô cùngthẳng thớ, cũng chỉ có cảm giác có một chút kỳ quái mà thôi, cũng khôngbày tỏ thái độ gì quá mức kỳ quái.

Thi Thanh Hải hướng về phía cô nàng nâng ly rượu hạnh nhân đã uống được phân nửa lên, mỉm cười ý thămhỏi. Thế nhưng đáp lại hắn lại là một ánh mắt lạnh lùng băng giá, ẩnchứa ý nói đừng hòng mà đi lại đây, cặp mày hắn khẽ nheo lại một chút,đem ly rượu đặt trở lại trên mặt bàn, sau đó lẫn vào trong đám người hỗn loạn trong đại sảnh, im lặng mà đi tới ngay phía trước của bục chủ tịch Nghị Viện.

Sau cỗ camera chuyên nghiệp độ nét cực cao được lắpđặt ở những vị trí bất đồng cũng đều bắt đầu thong thả di động góc ghihình, đem toàn bộ hình ảnh bên trong đại sảnh nghị viện trực tiếp truyền thẳng đến màn hình TV của hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình Liên Bang.Nghi thức trao tặng huân chương chính thức bắt đầu.

Đám quân nhân sĩ quan của đại đội phòng ngự không trung của Quân khu III là đám người mở màn nghi thức ngợi khen, ngay sát sau đó là những vị chiến sĩ anhhùng của các chi bộ đội dã chiến khác trực thuộc Quân khu III. Cho đếngiai đoạn phía sau của nghi thức trao tặng, khen ngợi, các quân nhân sĩquan binh lính nổi danh hiển hách của Sư đoàn Thiết giáp 7 mới theo thứtự đi lên bục chủ tịch, từ trong tay đám Nghị viên tiên sinh mà lần lượt tiếp nhận những huân chương cùng với giấy khen tặng.

Cho dù là ở trong tràng cảnh giống như thế này, nhưng mà đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đều vẫn như cũ cực kỳ keo kiệt nụcười của chính mình. Bọn họ quân tư nghiêm chỉnh, đứng thẳng thân mình,không một chút thả lỏng, mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tay thả dọctheo thân người, biểu tình kiên nghị mà vô cùng bình tĩnh.

Cũng giống hệt như phong cách của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh của bọn họ.

Bên trong đại sảnh của tòa nhà Nghị Viện nhất thời vang lên một loạt nhữngtràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. Chỉ là kiến trúc bên trong đại sảnh này vô cùng thông thoáng, cho nên những tiếng vỗ tay nhiệt tình vang dộikia quả thật cũng khó làm cho những vách tường xung quanh nhiệt tìnhphản ứng theo. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thanh âm vỗ tay liềnmai một đi không còn nghe thấy rõ ràng nữa.

Vị kiến trúc sư nàođó năm xưa từng thiết kế nên tòa nhà Nghị Viện này, đại khái do nguyênnhân chính là bởi vì quá mức chán ghét chuyện bên trong Liên Bang khôngngừng tổ chức hội họp, rồi mỗi lần hội họp các vị Nghị viên lại đều phải nhiệt tình vỗ tay ủng hộ gì đó, cho nên mới một phen cố tình thiết kếbên trong đại sảnh này hoàn toàn không chút phù hợp gì với nguyên lý âmhọc cộng hưởng thì phải.

Thi Thanh Hải một mặt thầm nghĩ mấy cáivấn đều có lối suy nghĩ kéo dài nhàn chán mà không có chút quan hệ gì cả này, một mặt lại im lặng nhìn chăm chú vào đám đại nhân vật Liên Bangđang đứng trên đài kia. Điều khiến cho hắn cảm thấy nghi hoặc khó hiểucùng với thất vọng nhàn nhạt nhất chính là, ngày hôm nay Đỗ Thiếu Khanhcũng không có đích thân tham dự vào nghi thức trao tặng huân chương.

Nghi thức dần dần tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, vị Phó Tổng Thống BáiLuân tiên sinh mặt mày hòa nhã từ hòa dưới sự hộ tống của đám Nghị viêncùng với các Đặc công của Cục Đặc Cần chậm rãi đi lên bục chủ tịch chuẩn bị đích thân trao huân chương.

Tất cả mọi người chỉ cần có chúthiểu biết đối với giai tầng chỉ huy cao nhất của Sư đoàn Thiết giáp 7cũng đều biết rõ ràng, có thể có tư cách để cho Phó Tổng Thống Liên Bang tự mình đeo huân chương lên ngực trong số các quân nhân sĩ quan của Sưđoàn Thiết giáp 7 cũng chỉ có tổng cộng ba người mà thôi. Đó chính là Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với hai cánh tay trái phải trung thànhđáng tin cậy nhất của ông ta, Thượng Tá Tây Môn Cẩn cùng với Thượng TáĐông Phương Phái.

Nhưng mà hiện tại Đại Đội trưởng Đông PhươngPhái đã bị tước đi toàn bộ quân chức của mình, bị Sư Đoàn trưởng ĐỗThiếu Khanh lạnh lùng vô tình đuổi thẳng vào trong chi bộ đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17. Tuy rằng mãi cho đến bây giờ cũng không có nghe qua tin tức hắn đã vì nước hy sinh, nhưng mà khẳng định sẽ không thể nào có tư cách nhận được ngợi khen của Liên Bang nữa.

Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh vốn dĩ cũng không có đến nơi này. Đối với cái vị tướng quân băng tuyết này mà nói, đại khái tất cả những buổi tiệc lễ mừng công ấmáp bào đó của Đặc khu Thủ Đô cũng đều khiến cho hắn cảm thấy ghét cayghét đắng, vô cùng khó chịu.

Vì vậy trong giai tầng quân nhân sĩquan chỉ huy cao nhất của Sư đoàn Thiết giáp 7 ngày hôm nay cũng chỉ còn lại có mỗi mình Thượng Tá Tây Môn Cẩn làm đại biểu lên tiếp nhận huânchương mà thôi.

Lúc này vốn dĩ cũng không có bất cứ người nàobiết được hắn đã bị một sợi dây kim loại buộc chặt vào trong cái bồntiểu tiện sang quý bên trong toalet, sắm vai một nhân vật bi thương đổmáu trong một vở kịch nào đó, thân thể đã vô cùng yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi cả.

Sau khi trải qua ba lần đọc tên liêntiếp, vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ có người trả lời, Thượng Tá Tây Môn Cẩn mãi cũng không có xuất hiện, bên trong gian đại sảnhrộng lớn của tòa nhà Nghị Viện đột nhiên trở nên một mảnh im lặng. Tấtcả các quân nhân sĩ quan tham gia nghi thức trao tặng huân chương cùngvới những người đến tham dự buổi lễ cũng đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vị quan viên phụ trách chủ trì nghi thức ngày hôm nay đứngtrên bục chủ tịch, rất nhanh liếc mắt về phía đám camera ghi hình trựctiếp vẫn như cũ không ngừng hoạt động kia, khẽ tiến lên một bước, đứngngay phía sau lưng Phó Tổng Thống Bái Luân, nhẹ giọng nói mấy câu gì đó, ý tứ đại khái là muốn mời Phó Tổng Thống tiên sinh nên tiếp tục phátbiểu một bài chính văn vô cùng cảm động kia, nhằm một phen đem một hồixấu hổ mất mặt này quẳng ra phía sau.

Nhưng mà trên cái thế giớinày cuối cùng cũng không phải tất cả mọi chuyện cũng đều có thể bị đámchính khách kia nói quẳng đi là quẳng đi được, ít nhất ngày hôm nay làkhông được.

Một hồi tiếng bước chân rõ ràng mà hữu lực chợt vanglên. Thanh âm đôi giày quân dụng nạng nề không ngừng bước lộp cộp trênphần bậc thang bằng loại gỗ trầm mộc quý giá hướng về phía này mà đitới. Thi Thanh Hải nở nụ cười mỉm nhàn nhạt đi lên trên bục chủ tịch,chậm rãi cởi bỏ cái nút đầu tiên trên kiện áo khoác quân dụng màu xanhmặc lục của hắn.

Ngay trước khi đám Đặc công Cục Đặc Cần cùng với đám nhân viên công tác trong Nghị Viện kịp phản ứng lại, hắn mở miệng nói:

- Tôi biết Thượng Tá Tây Môn Cẩn đang ở nơi nào.

Thời điểm nói lên những lời này, bàn tay trái của hắn nhẹ nhàng đặt lên trên quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương thật dày thật lớn ở trên bàn chủ tịchtrên sâu khấu. Ánh mắt của hắn bình tĩnh vô cùng đảo mắt nhìn một vòngmọi người bên dưới đài, cặp môi khẽ mím lại một chút. Mớ son môi màuhồng nhạt sau khi trải qua mấy ly rượu đã không thể che nổi cái màu tímtái kinh tâm động phách nguyên bản của nó nữa.

Một gã nhân viên công tác trong Nghị Viện rất nhanh đi đến bên cạnh hắn, hạ thấp thanh âm, nói:

- Vị quân nhân sĩ quan này, nơi này là nghi thức trao tặng huân chương,toàn bộ Liên Bang đều được truyền hình trực tiếp, xin mời ngài trướctiên đi xuống dưới đã, tôi không muốn phải xuất động nhân viên an toànđâu.

Thi Thanh Hải khẽ ho nhẹ hai tiếng, mở miệng giải thích:

- Tôi quả thật cũng không phải là tên gia hỏa đến đây tham gia vào nghithức tiếp nhận huân chương. Chỉ cần nhìn bộ quân trang này của tôi thôicũng biết, tôi không phải là người của Sư đoàn Thiết giáp 7, tôi làngười của Doanh đoàn I Đặc biệt.

Từ sau khi Liên Bang tiến hànhĐại hòa giải, có một bộ phận rất lớn quân đội cũ của Phiến Quân ThanhLong Sơn tiếp nhận sự cải biên của Chính phủ Liên Bang, đón nhận một cái phiên hiệu hoàn toàn mới, chính là Doanh đoàn I Đặc biệt, lệ thuộc trực tiếp vào Quân khu I.

Trong hồi chiến dịch đặc biệt tiêu diệtQuân viễn chinh Đế Quốc tại Đại khu Tây Lâm, Doanh đoàn I Đặc biệt đãbiểu hiện ra vô cùng xuất sắc nổi trội, đạt được vô số những chiến tíchhiển hách. Thế nhưng mà bên phía Chính phủ Liên Bang đối với chuyện tình này tựa hồ như là nhìn mà không thấy gì hết, hoàn toàn bỏ quên bọn họkhông thèm nhắc đến.

Tất cả mọi người có mặt bên trong đại sảnhNghị Viện ngày hôm nay sau khi nghe được cái phiên hiệu Doanh đoàn I Đặc biệt kia, trong lòng đều tự nghĩ rằng chính mình biết được ý đồ chânchính mà vị quân nhân sĩ quan này đến đây ngày hôm nay, cho nên bọn họđều không khỏi có chút xấu hổ. Bên trong đại sảnh nhất thời trở nên thêm im lặng trầm mặc.

- Chẳng lẽ không ai muốn biết Thượng Tá Tây Môn Cẩn đang ở nơi này hay sao?

Thi Thanh Hải khẽ nở nụ cười mỉm nhìn xuống mọi người bên dưới đài, lớn tiếng hỏi.

Trong đám người bên dưới không biết là kẻ nào đột nhiên hô lớn:

- Hắn ta đang ở nơi nào, anh nói đi!

- Hiện tại hắn ta đang chờ đợi sự xét xử của tòa án tối cao đạo đức và tử vong!

Có người lên tiếng tiếp lời, Thi Thanh Hải rốt cuộc cũng đã thỏa mãn, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Còn có rất nhiều người khác cũng sắp sửa tiếp nhận sự xét xử giống như hắn vậy.

Bàn tay trái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên bề mặt giấy làm bằng loại gỗ đay vô cùng sang quý của quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương đặt trước mặt, quay đầu lại, nhìn về phía đám Nghị viên tiên sinh trên mặt lộ ra vẻ nghihoặc bên kia, nhìn thấy vị Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh đang đượcmột đánh Đặc công Cục Đặc Cần cảnh giác hộ tống quay trở về bên dưới bục chủ tịch. Hắn đột nhiên cao giọng bắt đầu tiến hành điểm danh:

- Phó Tổng Thống Bái Luân, Nghị viên Mai Tư, Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm, Tướng quân Hồ Trữ…

Sau khi liên tục nói ra tên tuổi sáu bảy vị đại nhân vật bên trong Chínhphủ Liên Bang, hắn khẽ nheo ánh mắt lại, nhìn quét một vòng khuôn mặt có chút cứng ngắc của đám người đang đứng trên bục chủ tịch, mỉm cười,nói:

- Tốt lắm, đại bộ phận tất cả các người cũng đều có mặt ở nơi đây, như vậy tôi chính thức tuyên bố…

- Các người chính là những nhân vật tình nghi đứng phía sau sự kiện ámsát tại Sân vận động Lâm Hải Châu, là những nhân vật tình nghi đứng phía sau sự kiện chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích, là những nhânvật tình nghi hướng về đám người Đế Quốc bán đứng Liên Bang, bức tử vịlão sư béo mập đáng yêu kia của ta, cùng với khiến cho ta vô cùng mấthứng. Căn cứ vào những tội danh vô cùng nghiêm trọng này của các người,cùng với việc các người cố tình khống chế Chính phủ Liên Bang cùng vớihệ thống Tư pháp Liên Bang, căn cứ vào Đệ Nhất Hiến Chương cùng với cácquy định bổ sung tương quan trong hệ thống pháp luật Liên Bang, ta quyết định hướng các người chấp hành quyền công dân bắt giữ!

Tay tráicủa Thi Thanh Hải đặt lên trên quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương vô cùng to lớn dày nặng ở trước mặt, nhìn chằm chằm vào đám người này, nghiêm túcnói:

- Nếu như các người phản kháng, vậy thì ta sẽ căn cứ vàoquyền công dân bắt giữ cùng với điều lệ dân binh trong thời gian chiếntranh, trực tiếp đem các người đánh gục ngay tại chỗ.

Bên trongtòa đại sảnh vô cùng rộng lớn của tòa nhà Nghị Viện trang nghiêm tĩnhlặng không ngừng quanh quẩn thanh âm của Thi công tử. Tất cả mọi ngườiđều liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không ai hiểu nổi đến tột cùng làđã xảy ra chuyện gì. Đại khái là cũng không có bao nhiêu người còn nhớđược ở sâu bên trong Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang còn có cất giấucái gì gọi là quyền công dân bắt giữ kia.

Phản ứng của mọi ngườitrong lúc nhất thời là cảm thấy vớ vẩn. Cái chuyện tình này là vô cùngvớ vẩn. Cái gã quân nhân sĩ quan vô cùng anh tuấn mà nghiêm túc đangđứng trên bục chủ tịch kia, đại não có phải là đã xảy ra vấn đề rồikhông?

Phó Tổng Thống Bái Luân dưới sự hộ tống chặt chẽ của đámĐặc công Cục Đặc Cần, mang theo biểu tình vô cùng ác liệt hướng về phíabên ngoài Nghị Viện mà đi tới. Ông ta cũng không nghĩ muốn để cho cáinốt nhạc đệm hoang đường này ảnh hưởng đến buổi hành trình của mình ngày hôm nay.

Xác thực cũng không có bất cứ ai lên tiếng kháng nghịvới cái lời bắt giữ của Thi Thanh Hải, bởi vì toàn bộ bọn họ cũng nghĩrằng cái thứ gọi là công dân bắt giữ kia cũng chỉ là những lời nói điêncuồng của một gã điên mà thôi.

Một vị Nghị viên phẫn nộ đứng thẳng lên chỉ vào Thi Thanh Hải, lớn tiếng quát mắng cái gì đó.

Thi Thanh Hải khẽ nheo mắt lại một chút, lỗ tai của hắn tại trong nháy mắtnày tựa hồ như đã mất đi tác dụng sinh lý bình thường rồi, cũng chỉ cóthể nhìn thấy cái miệng của vị Nghị viên tiên sinh kia đang không ngừngbiến hình mà thôi. Những cái răng bên trong miệng ông ta rõ ràng làthường xuyên bị tắm qua khói thuốc lá, cho nên lưu lại những vệt vàng ốkhó coi.

Hắn từ phía dưới cái áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục lấy ra một khẩu súng mini tự động chuôi ngắn, hướng về phía bên kiakhông ngừng khu động cò súng. Những tiếng súng ba ba ba ba giòn tan cóchút không được thực tế chợt vang vọng bên trong đại sảnh tòa nhà NghịViện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.