Bên trong Liên Bang vốn có câu ngạn ngữ: Con người căn bản không thể đấu tranh cùng với thời gian!
Cái câu ngạn ngữ này nhìn qua cực kỳ đơn giản cùng với sáng tỏ đến như thế, nhưng mà khi tinh tế cẩn thận nhấm nháp lại, thì liền dễ dàng khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác bi thương, thậm chí còn là bi trángnữa. Bất luận là những vị anh hùng cái thế cưỡi trên Chiến hạm phá tanmây trời trở về, hay là một người cùng khổ suốt đời vất vả ở bên vensông mò cua bắt ốc qua ngày, đối diện với dòng thời gian thì cũng làhoàn toàn bình đẳng giống nhau, cũng đều là bất lực một cách bình đẳng.Anh có thể hướng về phía vầng thái dương rực rỡ hồng hồng xa xa mà hétto lên, ta là thái dương, bây giờ chìm xuống, ngày mai vẫn như cũ có thể mọc lên, rực rỡ chói lọi! Nhưng mà trên thực tế, rốt cuộc sẽ có mộtngày nào đó, vầng thái dương của anh sẽ chìm xuống, rồi vĩnh viễn khôngbao giờ có biện pháp đứng lên được nữa.
Cho nên đối với nhữngnhân vật có thể tạm thời cùng với thời gian đấu tranh ngang tay vớinhau, cho dù chỉ là sự ngang tay biểu hiện ngoài mặt mà thôi, có thể cầm lấy thanh đao nhỏ ổn định mà sắc bén, điêu khắc tên mình vào trong nămtháng như thế này, sẽ luôn luôn được tất cả mọi người quẳng ném cho mộtsự kính sợ cùng với tôn kính chân thành mà tha thiết nhất. Ví dụ như làcái vị lão nhân gia đang uốn cong thân mình, chậm rãi đi vào trong tòaán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2497937/quyen-4-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.