- Tôi chưa từng gặp qua Thượng Tá Hứa Nhạc, thế nhưng mà tôi biết anh ta rất rõ ràng. Mấy năm trước đây, sau khi Buổi biểu diễn Hòa Bình củaGiản Thủy Nhi tiểu thư ở tại Hoàn Sơn Tứ Châu chỉ trong chớp mắt đã biến thành một hồi sự kiện khủng bố tập kích, bởi vì một vài nguyên nhânchính trị nào đó mà cho đến hiện tại cũng còn chưa có tiết lộ ra ngoài,tôi cũng với cậu ta cũng đã từng dọc theo một con đường, nhìn thấy những phong cánh tương tự lẫn nhau mà cùng hướng về phía cùng một cái mụctiêu mà hướng tới.
- Cái mà tôi có khả năng sử dụng đến, chính là ngòi bút trong tay của mình, còn cái mà Thượng Tá Hứa Nhạc sử dụng, thì lại là một khẩu súng. Đại sư Tịch Lặc đã từng nói qua, khẩu súng so với ngòi bút lúc nào cũng có lực lượng mạnh mẽ hơn nhiều. Từ sau cái chuyện kia xảy ra, tôi vô cùng hân hoan, khoái trá mà hưng phấn tiếp nhận hoàn toàn cái loại suy luận phán đoán như thế này. Bởi vì khi mà một khẩusúng uy lực đủ mạnh mẽ, được nằm ở trong tay của một người đáng giá chotất cả mọi người tin cậy, thì nó quả thật sẽ có thể phát huy ra đượcnhững lực lượng càng mạnh mẽ, càng trực tiếp, càng quan trọng hơn rấtnhiều lần so với vô số những ngòi bút…
- Tại bên dưới cái góc vũtrụ rộng lớn này, vĩnh viễn được Quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương baophủ này, bị những tin tức chiến trường không ngừng thắng lợi liên tiếptruyền đến này, những dân chúng đã bình tĩnh trong khoảng thời gian rấtdài, bình tĩnh đến mức trở nên vô cùng thiện lương, vô cùng nhân ái này, tất cả những dân chúng Liên Bang cũng không thể nào quên đi được rấtnhiều những chuyện tình vừa mới phát sinh ra không bao lâu trước đây. Ởdưới cái loại thời điểm như thế này, sự trở về của Thượng Tá Hứa Nhạc,ít nhất đối với những người như chúng ta mà nói, càng có rất nhiều những ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
- Đây chỉ là một gã nam nhân có đôimắt ti hí, gương mặt hoàn toàn bình thường không có chút bắt mắt nào cả. Nhưng mà bản thân anh ta thì lại rất không bình thường. Tôi cũng khôngbiết rõ ràng lắm anh ta đã trải qua thời kỳ thơ ấu như thế nào, thếnhưng cho đến bây giờ anh ta cũng chưa bao giờ từng bị những cái lấydanh nghĩa gọi là đại cục gì đó ép buộc, bắt buộc phải cúi đầu thỏa hiệp với hắc ám cả. Anh ta chưa bao giờ từng bị những cái lấy lý do là thắng lợi là lừa gạt khiến cho nội tâm bị lay động. Tôi lại càng thêm nghihoặc hơn nữa chính là, trong từ điển của anh ta vì cái gì lại không cónhững loại từ ngữ như là thỏa hiệp, cân bằng, trao đổi ích lợi gì gì đó?
- Thỏa hiệp cùng với cân bằng, ở bên trong cái xã hội này dần dần tựa hồnhư đã trở thành một cái loại mỹ đức nào đó. Nhưng mà ai có thể nói chotôi biết, đến tột cùng là ai hướng về phía ai tiến hành thỏa hiệp đây?Chúng ta vì cái gì cần phải thỏa hiệp? Chính cái gã nam nhân nhìn quacực kỳ bình thường này, ở trên TV cũng không thích phát biểu cảm tưởngcủa mình, thế nhưng hắn đã dùng hành động của chính mình để mà nhắc nhởchúng ta, đối mặt với kẻ xâm lược Đế Quốc, đối mặt với những con đườngđã hủ bại bên trong nội bộ Liên Bang chúng ta, dân chúng Liên Bang chúng ta đã phải thỏa hiệp nhiều lắm, đã phải thỏa hiệp nhiều năm lắm rồi.
- Thưởng thức một con người kỳ thật chính là thưởng thức một loại thái độ nào đó mà con người đó thể hiện ra. Tôi thật sự thưởng thức Thượng TáHứa Nhạc, chính là bởi vì thưởng thức cái loại thái độ tuyệt đối khôngthỏa hiệp này của anh ta. Anh ta cũng giống như là những nhân vật đãtừng xuất hiện qua trong dòng sông dài lịch sử, đến từ tầng lớp dânchúng vô cùng bình thường, giống hệt như một khối tảng đá bình thườngkhông một chút bắt mắt nào cả, lại bởi vì một tia lý niệm kiên địnhtrong lòng mình mà bám chặt không rời khỏi mặt đất, ngày thường ở bêncạnh con đường im lặng mà nhìn chăm chú vào đám người lặng lẽ lui tớibên cạnh mình. Mà nếu như có một người nào đó muốn từ con đường bên cạnh đi xuyên qua, ý đồ một phen đem tảng đá đó đá văng đi, liền sẽ bị cáitảng đá cứng đầu kia hung hăng đập cho ngón chân bị thương.
-Nguyên nhân chính là bởi vì như thế, cho nên trên con Robot MX của LiênBang mới có thể khắc tên của Giáo sư Trầm Dụ Lâm, nguyên nhân chính làbởi vì như thế, cho nên cái vị Nghị viên đầu đầy tóc bạc kia mới khôngthể tiếp tục khoác lên trên mặt cái mặt nạ đạo đức của ông ta, nguyênnhân chính là bởi vì như thế, cho nên những gã nam nhân trung niên nộitâm dính đầy tro bụi như chúng ta mới có thể bị một bộ phim phóng sựtruyền hình khiến cho cảm động đến mức lệ nóng lưng tròng, nguyên nhânchính là bởi vì như thế, cho nên chúng ta mới có thể may mắn nhìn thấyđược một hồi báo thù chỉ từ sáng đến chiều của một tiểu nhân vật, nhìnthấy được cảnh cái tên đồ tể Đế Quốc xú danh vang khắp thiên hạ bị hóathành một chùm khói lửa bên trong không gian vũ trụ rộng lớn kia. Nguyên nhân chính là bởi vì như thế, cho nên vị Chung Tư Lệnh đáng kính cùngvới vô số các chiến sĩ Tây Lâm ở bên dưới tấm bia kỷ niệm kia mới có thể ngậm cười nơi chín suối.
- Ngày hôm nay, tôi ở nơi này, đại biểu cho toàn thể tất cả những đồng nghiệp của tòa Nhật báo Đặc khu Thủ ĐôLiên Bang, hoan nghênh sự trở về của Thượng Tá Hứa Nhạc, cũng không phải muốn dùng những thanh âm, những tiếng động lớn để mà hoan nghênh mộtđoạn truyền kỳ, một vị anh hùng gì cả, mà chính là nghĩ muốn chân thànhtiến hành hoan nghênh sự trở về của một con người đáng giá cho toàn thểLiên Bang chúng ta tin cậy, đã một lần nữa quay trở về bên trong chúngta.
- Toàn thể Liên Bang, hoan ngênh tảng đá chặn đường đã quay trở về!
- Mùa đông năm 71 Hiến Lịch 37 của Liên Bang, Bob đã biết nên tràng diễnvăn cho buổi tuyên cáo tin tức tại Đặc khu Thủ Đô Liên Bang!
Trên tầng thượng của Tổng bộ Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, vị lão nhân LợiDuyến Cung đầu đội một chiếc mũ quả dưa buồn cười, đang một phen ngồitrên chiếc ghế bành màu đen cổ xưa bất ly thân của ông ta, đang đọc tờbáo bằng sợi thực vật đang nằm trong tay mình, trên khuôn mặt già nuatràn đầy nếp nhăn của ông ta chợt hiện lên một tia nụ cười khó hiểu nhàn nhạt.
- Thân là tiếng nói của giới truyền thông được Tổng ThốngMạt Bố Nhĩ tiên sinh tín nhiệm nhất, Tổng biên tập Bob ở bên trongchuyên án Mạch Đức Lâm đã liền phát huy ra tác dụng vô cùng quan trọng.Bản thân ta cũng luôn luôn vô cùng thưởng thức cá tính dám nói thẳng nói thật của con người này. Bản tính này của hắn cùng với tác phong của tờbáo chí này lại hoàn toàn bất đồng với nhau. Nhưng mà thật sự không nghĩ đến là, lợi dụng ngay sự trở về của Hứa Nhạc, hắn không ngờ liền có thể viết ra được một thiên chính văn như thế này, chỉ thẳng ngay vào trungtâm của vấn đề ngay trước mặt bên trong xã hội Liên Bang này.
Lợi Tu Trúc lúc này vẫn còn có chút khó hiểu đối với chuyến viếng thăm thịsát Tổng bộ bất ngờ của vị phụ thân già nua này của mình. Trong lòng hắn thầm nghĩ không ngờ sự trở về của Hứa Nhạc lại có thể kinh động đến ông ta, tâm tình khó tránh khỏi chợt cảm thấy có chút khác thường nhànnhạt.
Vị lão đầu thân hình khô quắt đang ngồi trên chiếc ghế bành màu đen ở trước mặt hắn kia, không hề nghi ngờ gì, chân chính về mặt ýnghĩa chính là một vị đầu sỏ bên trong Liên Bang này.
Bên trongnhững vở kịch dã sử nói về những vị Quân vương trong truyền thuyết, chỉcó những vị Hoàng đế, đứng đầu thiên hạ mới có thể được xưng hô là quảnhân, bởi vì bản thân hắn ta chính là thiên hạ vô song. Vị Quân vươngbên trong truyền thuyết cùng so sánh với vị đại lão tài chính thườngxuyên xuất hiện trên kênh tin tức của giới truyền thông này, với cái vịlão đầu chấp chưởng Thiết Toán Lợi Gia mấy chục năm này, âm thầm mộtphen khống chế toàn bộ trật tự tài chính của xã hội Liên Bang này, thìcũng chỉ có những đời Tổng Thống tiên sinh kia mới có tư cách ngang bằng với vị lão đầu này. Không xưng ông ta là đầu sỏ thì có thể xưng là cáigì nữa?
- Trang bìa của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô ngày hôm naytiến hành điều chỉnh lâm thời như thế này, hoàn toàn là bởi vì một thiên chính luận này của Bob…
Lợi Tu Trúc sau khi thoáng ngẫm nghĩ một chút, mới mở miệng nói:
- Bài chính luận ngày hôm nay của Bob tựa hồ như có chút tán loạn, cùngvới những bài chính luận xưa nay của hắn ta mà so sánh, tựa hồ như kémcỏi hơn rất nhiều…
- Con sai rồi!
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung dùng thanh âm trầm trầm khàn khàn đục ngầu của mình mà giải thích cho đứa con bảo bối:
- Thiên chính luận này hôm nay rõ ràng cũng không phải là một sự an bàysắp xếp của bên phía Dinh thự Tổng Thống. Bản thân Bob rõ ràng là biếtđược bên trong Liên Bang hiện tại đang nảy sinh ra vấn đề, nhưng hắn lại căn bản không biết được vấn đề đó chính là đang ở chỗ nào. Hắn biết rõràng là Hứa Nhạc đang có địch nhân bên trong Liên Bang, nhưng lại khôngbiết được đám địch nhân kia là những ai. Đương nhiên hắn mới chỉ có thểdùng những câu tối nghĩa như vậy để ngầm ám chỉ cho người khác biết.Nhưng mà hắn nói ra rằng một khi Hứa Nhạc quay trở về Liên Bang liền cóthể dẫn phát ra những vấn đề vô cùng to lớn, thì nguyên nhân chính yếuchính là cái tên tiểu tử này từ trước cho đến bây giờ cũng chưa bao giờbiết cái gì gọi là thỏa hiệp cả.
Vị lão nhân ngẩng đầu lên, dùngánh mắt đục ngầu của mình liếc mắt nhìn về phía Lợi Tu Trúc một cái, sau đó lạnh nhạt giảng giải;
- Hiện tại cục diện toàn bộ xã hội Liên Bang nhìn qua tựa hồ như vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trên thực tế bấtcứ lúc nào cũng có thể bùng nổ mãnh liệt. Vụ án bị tập kích của Chunglão đầu hổ chung quy vẫn không thể tiến hành điều tra tiếp tục nữa. Vụkiện tụng lùm xùm bên phía Tây Lâm bên kia tới lúc nào mới có thể kếtthúc? Ta không biết sự kiện phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích kia chỉđơn giản là một tràng tấn công huyết sát của đám người Đế Quốc, hay đólại chính là một tràng âm mưu với trình tự càng sâu xa hơn rất nhiềunữa. Ta cũng không quan tâm đến chuyện này, bởi vì một khi nó thật sự là một tràng âm mưu, như vậy những người cùng với những thế lực đã thamgia vào trong cái tràng âm mưu này, tất nhiên là có thực lực phi thườngkhủng bố, khủng bố đến mức ngay cả ta căn bản cũng không dám tiếp tục để ý đến nó nữa.
Tâm thần của Lợi Tu Trúc nhất thời khẽ chấn độngmột chút. Hắn không ngờ đến được thậm chí ngay cả vị phụ thân vĩ đại của mình kia cũng mơ hồ không muốn cùng với cái thế lực kia chống đối lại.
- Còn về phần cái vụ kiện tụng kia tại Đại khu Tây Lâm, chúng ta có thểtham dự, Lâm Gia cũng tham dự, Dinh thự Tổng Thống, Nghị Viện Liên Bang… Tất cả mọi người cũng đều có thể tham dự vào trong một hồi thịnh yếncuồng hoan đầy hứng khởi này. Chung Gia đã suy sụp rồi, tất cả mọi người đều có thể nhảy vào trong đó để mà phân chia lợi ích. Một đoạn thờigian trước đây, phu nhân cũng đã âm thầm lặng lẽ tổ chức buổi họp mặt để phân chia buổi thịnh yến này, tự nhiên sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể hy vọng cái án tình này có thể tiếp tục điều tra đi xuống nữa, cũngkhông ai hy vọng cái vụ kiện này có thể tiếp tục nữa.
- Nhưng màvấn đề hiện nay chính là, mục đích của đám người âm mưu kia đến tột cùng là ở nơi nào? Chỉ là những thủ đoạn của Chung Gia tiến hành khai tháccác khu vực mỏ quặng tinh tại Đại khu Đông Lâm năm xưa thôi hay sao? Hay là nói bọn họ còn muốn càng nhiều hơn nữa? Thậm chí ngay cả những thứmà lão đầu tử ta đây đang nắm trong tay, bọn họ cũng đều muốn chiếm lấyluôn?
- Ngoại trừ Quân đội ra, bên trong vũ trụ này của chúng tacăn bản không có bất cứ tồn tại nào về mặt bản chất có thể xúc phạm đếnsự an bình của gia tộc chúng ta cả. Trải qua thời gian vô số năm tồn tại rồi, trong tay chúng ta từ trước đến giờ cũng đều chẳng hề nắm quân đội trong tay, thế nhưng vẫn như cũ có thể an bình sinh sống và phát triển. Đó chính là bởi vì Liên Bang chúng ta cũng không có địch nhân, cho nênquân đội tự nhiên là bị làm yếu đi một chút. Mà trong thời gian mấy chục năm gần đây, khi mà chiến tranh càng ngày càng thăng cấp cao lên, lựclượng của quân đội cũng càng ngày càng trở nên to lớn hơn rất nhiều.
- Con có bao giờ nghĩ đến hay không, nếu như cuối cùng có một ngày, Quânđội bị nắm trong tay của một người mà đối với chúng ta ôm một địch ý vôcùng to lớn, như vậy mấy cái gia tộc ngàn đời chúng ta sẽ gặp phải cụcdiện như thế nào đây?
- Những lời mà Bob nói trong thiên chínhluận này phi thường chính xác. Tiền tài có ma lực, quyền lực cũng có malực, mỹ nữ cũng có ma lực, ngòi bút cũng có ma lực, bất luận một thứ gìđó có thể kích phát nên dục vọng của con người, liền đều có thể biếnthành loại công cụ vô cùng cường đại nằm trong tay con người. Nhưng hếtthảy tất cả những thứ công cụ này, cũng đều không có cái nào có thể cóma lực lớn hơn nòng súng được!
- Bởi vì nòng súng liền chỉ có thể dùng để giết người, dùng cái chết để mà kết thúc hết thảy những cái dục vọng của con người. Ai có thể chống cự lại cơ chứ?
Lợi Tu Trúcđột nhiên cảm thấy hệ thống điều hòa nhiệt độ tiên tiến nhất bên trongcăn phòng tầng thượng thiết kế bằng lớp thủy tinh tổng hợp trong suốtnày cũng căn bản không thể nào làm ấm áp được thân thể của chính mình.Hắn chợt cảm thấy giống như có từng cơn từng cơn rét lạnh không ngừngđánh ụp lên thân thể. Bộ nội y bằng loại vải tơ tằm sang quý nhất mà từgiới buôn lậu tại Cách Phản Tinh Đế Quốc mua về được, đã bị lớp mồ hôilạnh sau lưng hắn biến thành một mảnh ướt đẫm.
Bản thân hắn chính là Tổng Giám đốc của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, cho nên hắn phi thường rõ ràng gốc rễ của gia tộc mình đã bám xuống sâu bao nhiêu bên trong xã hội Liên Bang này. Thậm chí có đôi khi hắn còn nhịn không được, tronglòng sinh ra một sự tán thưởng vô biên, không biết các đời gia chủ trước đây của Lợi Gia mình như thế này đã có thể làm được hết thảy nhữngchuyện như thế này. Chủ nợ lớn nhất của Chính phủ Liên Bang là ai? Căncứ lắp ráp thiết bị quân dụng của Bộ Quốc Phòng này dựa vào sự cung cấptài chính của ai mới có thể duy trì hoạt động? Khối lượng súng ống cùngvới đạn được, cung cấp hậu cần của toàn bộ Quân đội Liên Bang như thếnào có thể tiến hành được? Những con số trò chơi kinh tế toàn bộ LiênBang này là do ai định ra quy tắc? Đúng chính là bởi vì những loại nhậnthức như thế này, mới khiến cho hắn tin tưởng một cách vững chắc chínhlà, không có bất cứ một kẻ nào bên trong Chính phủ Liên Bang có gan nhổđi gốc rễ của gia tộc mình bên trong Liên Bang cả. Bởi vì nếu một khilàm như vậy, tuyệt đối sẽ khiến cho toàn bộ Liên Bang trở nên rungchuyển hỗn loạn vô cùng. Nói một câu không chút khoa trương, lúc đó nềnkinh tế Liên Bang sẽ bởi vì chuyện này mà thụt lùi xuống đến mấy trămnăm thời gian…
Nhưng mà nếu như cái phe phái cường ngạnh nào đóbên trong Quân đội, một ngày nào đó thật sự phát điên lên, ý đồ muốn tẩy trừ đi sự tồn tại của Thất Đại Gia Tộc mà nói, như vậy thì những đầuRobot lạnh như băng nặng nề, cùng với đám binh lính dũng mãnh kia, đếnlúc đó sẽ đỏ bừng hai mắt mà xông lên, căn bản không thèm băn khoăn đếnvấn đề phương diện mấy con số khô khan không chút lực lượng nào này.
- Quân đội… Cho dù là cái phe phái cường ngạnh kia thật sự nổi điên lên,nhưng mà những người đứng sau lưng bọn chúng luôn luôn thanh tỉnh…
Thanh âm Lợi Tu Trúc khẽ run rẩy, nói:
- Huống chi, chúng ta… vẫn còn có Đệ Nhất Hiến Chương mà?
- Đệ Nhất Hiến Chương?
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung đột nhiên bật ra một tràng cười to sảng khoái,tiếng cười ở bên trong căn phòng tầng thượng của tòa Tổng bộ Ngân hàngLiên hợp Tam Lâm rộng rãi không ngừng quẩn quanh không ngớt:
-Nếu như Đệ Nhất Hiến Chương thật sự có thể sử dụng được mà nói, như vậyThất Đại Gia Tộc Liên Bang làm sao có thể tồn tại một khoảng thời giandài đến như vậy cơ chứ? Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đã bịtiểu tổ năm người năm xưa sử dụng vô số quy trình, quy định tiến hànhtrói tay trói chân đến mấy vạn năm nay rồi. Chỉ có điều phải nhìn xemcon có biết lợi dụng những cái quy trình này để phục vụ cho bản thânmình hay không mà thôi.
Tiếng cười vang vọng kia dần dần thu liễm lại. Vị lão nhân Lợi Duyến Cung nhẹ nhàng xoa xoa một chút tay vịn củacái ghế bành bất ly thân, nhìn Lợi Tu Trúc ôn hòa nói:
- Mấy năm gần đây biểu hiện của Hiếu Thông thật sự rất được!
Sắc mặt của Lợi Tu Trúc nhất thời biến đổi, xuất hiện một tia kinh hãi nhàn nhạt, không biết vì cái gì mà đề tài đột nhiên chuyển sang trên ngườigã đối thủ lớn nhất trong quá trình cạnh tranh địa vị Gia chủ của mìnhnhư thế. Vẻ mặt hắn kinh nghi bất định nhìn về phía gương mặt già nuatrước mặt kia, cố nhịn không có đặt câu hỏi.
- Đừng quá lo lắng.Từ sau khi gặp cái tên gia hỏa Hứa Nhạc kia, con rốt cuộc cũng học đượcmấy chữ biết nhận thất bại rồi. Biểu hiện của con mấy năm gần đây cũngtương đương không tệ, tạm thời vẫn còn dẫn đầu hơn một chút so với đệ đệ của con…
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung ôn hòa nói:
- Chỉ cóđiều ta vô cùng thưởng thức Hiếu Thông, chính là bởi vì hắn so với tacòn sớm phát hiện ra giá trị thật sự của Hứa Nhạc kia. Ta đề nghị ở bấtcứ hạng mục gì mà Hiếu Thông muốn vì kết giao với Hứa Nhạc nên đưa ra,con cũng phải cấp cho sự ủng hộ không giới hạn!
Lợi Tu Trúc khẽ nhíu mày lại một chút, có chút nghi hoặc không rõ vì cái gì cha mình lại một lần nữa nhắc tới Hứa Nhạc.
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung lại một lần nữa nhẹ nhàng cầm lên tờ báo sợi thực vật trong tay mình, thoáng chậm rãi nói:
- Về chuyện tình sự kiện bị tập kích của Chung lão đầu hổ, không một aitrong số chúng ta nguyện ý tiếp tục điều tra xuống, chuyện đó cùng vớilợi ích có quan hệ chặt chẽ với nhau. Nhưng mà đúng như những gì Bob đãnói, bên trong từ điển của cái tên tiểu tử Hứa Nhạc kia căn bản cũngkhông có hai từ này. Cho nên… Hắn nhất định sẽ tiến hành điều tra đixuống!
Cặp mắt của Lợi Tu Trúc khẽ sáng lên một chút, đại khái hiểu được ý tứ trong lời nói của vị lão nhân.
- Chiến tranh càng ngày càng được đẩy mạnh lên, lực lượng bên trong Quânđội cũng càng ngày càng biến thành cường đại hơn rất nhiều. Những gãTướng quân cường ngạnh cùng với lãnh huyết theo phe phái cường ngạnh này cùng với đám chính khách đứng phía sau bọn họ kia, sự can thiệp đixuống cũng sẽ càng ngày càng trở nên cường đại hơn nhiều…
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung mỉm cười nhàn nhạt, nói:
- Thời điểm như thế này, chúng ta quả thật cũng cần có một người nào đólàm cho bọn chúng thu liễm lại một chút, thanh tỉnh lại một chút, hiểurõ ràng ra được bổn phận của chính mình. Chiến trang chính là bởi vì lợi ích của toàn bộ Liên Bang, cũng có thể nói chính là lợi ích của nhữnggia tộc chúng ta… Nhưng mà tuyệt đối cũng sẽ không phải là lợi ích củachính bản thân bọn chúng được!
- Con thật sự lo lắng đối với năng lực của Hứa Nhạc…
Sự sáng ngời bên trong cặp mắt của Lợi Tu Trúc dần dần thu liễm lại, vẻ mặt hơi chút ngưng trọng nói:
- Tuổi hắn vẫn còn rất trẻ, căn bản không có cách nào tiến vào cao tầngcủa Quân đội được. Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, bên phía PhíThành bên kia mãi cũng không có hướng về phía hắn thể hiện sự ủng hộkiên định của chính mình.
Nghe được hai chữ Phí Thành kia, trêngương mặt đầy nếp nhăn của vị lão nhân khô quắt đang ngồi trên chiếc ghế bành kia chợt hiện lên một chút cảm giác phức tạp quái dị, tựa hồ nhưcó chút sợ hãi, tựa hồ như có chút bi thương, lại tựa hồ như có chútgiải thoát nào đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]