Hứa Nhạc cũng không có ngờ đến nổi bản thân mình lại nhận được đãi ngộđặc biệt đến như vậy. Sau khi hắn khẽ rùng mình một cái, liền hướng vềphía cái bóng dáng đáng kính kia tiến hành một động tác kính chào theonghi thức Quân đội, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cái bàn kia, cầm tách trà hoa lài bình thường lên, phi thường cẩn thận hớp lấy mấy ngụm.
Đỗ Thiếu Khanh xoay người lại, phất tay để cho Tây Môn Cẩn cùng với đámquân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 tương quan đi ra ngoài vănphòng, sau đó đi tới bên cạnh bàn khách, đưa tay gỡ xuống cặp kính râmđặc trưng của mình, gỡ xuống cái mũ quân dụng, đặt lên trên mặt bàn,cuối cùng mới ngồi xuống.
Cả hai người ngồi xuống hai bên bànkhách, bình tĩnh quan sát lẫn nhau, cũng không hề có bất cứ cái gì màtia lửa điện bùng phát nơi giao nhau những làn ánh mắt, cũng không cóánh đao bóng kiếm gào thét rít vang bên trong không khí, cũng chỉ có một mảnh trầm mặc yên lặng mà thôi.
Đã một thời gian không gặp nhau, Hứa Nhạc chợt để ý đến những sợi tóc bạc trên thái dương của Đỗ ThiếuKhanh đã nhiều hơn trước rất nhiều. Hai gò má vốn dĩ lạnh lùng kiêungạo, mạnh mẽ nghiêm cẩn giống hệt như đẽo gọt bằng băng khối năm xưa,trải qua sự bào mòn của năm tháng, hiện tại lại nhiều thêm một chút mỏimệt cùng với tiều tụy nhàn nhạt.
Trải qua cuộc sống mấy năm trênchiến trường tiền tuyến, nhất là trong thời gian mấy tháng gần đây nhất, tiến Quân viễn chinh sang lãnh thổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2497893/quyen-4-chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.