🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hứa Nhạc cũng không có ngờ đến nổi bản thân mình lại nhận được đãi ngộđặc biệt đến như vậy. Sau khi hắn khẽ rùng mình một cái, liền hướng vềphía cái bóng dáng đáng kính kia tiến hành một động tác kính chào theonghi thức Quân đội, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cái bàn kia, cầm tách trà hoa lài bình thường lên, phi thường cẩn thận hớp lấy mấy ngụm.

Đỗ Thiếu Khanh xoay người lại, phất tay để cho Tây Môn Cẩn cùng với đámquân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 tương quan đi ra ngoài vănphòng, sau đó đi tới bên cạnh bàn khách, đưa tay gỡ xuống cặp kính râmđặc trưng của mình, gỡ xuống cái mũ quân dụng, đặt lên trên mặt bàn,cuối cùng mới ngồi xuống.

Cả hai người ngồi xuống hai bên bànkhách, bình tĩnh quan sát lẫn nhau, cũng không hề có bất cứ cái gì màtia lửa điện bùng phát nơi giao nhau những làn ánh mắt, cũng không cóánh đao bóng kiếm gào thét rít vang bên trong không khí, cũng chỉ có một mảnh trầm mặc yên lặng mà thôi.

Đã một thời gian không gặp nhau, Hứa Nhạc chợt để ý đến những sợi tóc bạc trên thái dương của Đỗ ThiếuKhanh đã nhiều hơn trước rất nhiều. Hai gò má vốn dĩ lạnh lùng kiêungạo, mạnh mẽ nghiêm cẩn giống hệt như đẽo gọt bằng băng khối năm xưa,trải qua sự bào mòn của năm tháng, hiện tại lại nhiều thêm một chút mỏimệt cùng với tiều tụy nhàn nhạt.

Trải qua cuộc sống mấy năm trênchiến trường tiền tuyến, nhất là trong thời gian mấy tháng gần đây nhất, tiến Quân viễn chinh sang lãnh thổ Đế Quốc, vì cái thần thoại vĩnh viễn bất bại của Sư đoàn Thiết giáp 7, vì những tràng thắng lợi liên tụckhông gián đoạn của Quân đội Liên Bang, vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh này đã tiêu hao vô số tâm huyết thật lớn. Thậm chí là ngay cả Hứa Nhạccũng vẫn như cũ có chút không thể thích ứng nổi với cái loại vẻ mặt mỏimệt cùng với tiều tụy như thế này lại xuất hiện ở trên mặt vị danh tướng này.

Cặp mày của Đỗ Thiếu Khanh khẽ cụp xuống một chút, bưng lên tách cà phê với nhiệt độ vừa phải mà gã quân nhân sĩ quan hậu cần vừamới đem tới kia, nhẹ nhàng hớp lấy một ngụm, sau đó cực kỳ tùy tiện nói:

- Hoãn xử bắn!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, sau đó lại bưng lên tách trà hoa lài màđối phương đã tự tay pha cho mình, hung hăng hớp lấy một hớp thật lớn,sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương,nghiêm túc nói:

- Không được!

Sư Đoàn trưởng Đỗ ThiếuKhanh buông tách cà phê trên tay mình đặt xuống mặt bàn, cũng không cótiếp tục làm khó dễ đối với cái vấn đề kia nữa, mà tùy tiện thay đổi chủ đề câu chuyện. Ông ta nhìn lên gương mặt vẫn còn những vết thương rấtrõ ràng của Hứa Nhạc, bình thản nói:

- Ba năm trước đây, trongcăn cứ huấn luyện sĩ quan cao cấp, chúng ta cũng đã từng thảo luận qua,bên trong Quân đội đến tột cùng là cần có kỷ luật cùng với chiến thuậthay là cần có thân thể cường đại thì tốt hơn. Ta đã từng nói bên trongvũ trụ này cũng chỉ có thể có một vị Quân Thần. Cậu nói không phải. Hiện tại hôm nay xem ra, cậu ở một trình độ nào đó đã chứng minh với mọingười rằng cậu có thể làm được một vài chuyện tình mà những người bìnhthường không thể nào làm được. Nhưng mà ta vẫn giữ nguyên cái câu nóitrước đây của ta. Nếu như cậu chết đi, Quân đội Liên Bang sẽ làm sao bây giờ?

Đỗ Thiếu Khanh tiếp tục chậm rãi nói:

- Cậu đã sángtạo một kỳ tích khi vẫn còn có thể sống sót trở về, lại còn mang theo vô số công lao sáng chói mà quay về nữa. Toàn bộ Liên Bang này, trên từTổng Thống tiên sinh xuống tới những người bán hàng rong, ai nấy cũngđều phải cấp cho cậu vài phần mặt mũi. Nhưng mà Đỗ Thiếu Khanh ta, từtrước đến giờ cũng không phải là một người sẽ dễ dàng cấp mặt mũi chongười khác cả. Mà ta cũng không cần phải cấp cho người khác mặt mũi làmgì.

- Tôi hiểu được tầm quan trọng của quân kỷ trong Quân đội.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanh, nói:

- Nhưng mà tôi tin tưởng rằng Bạch Ngọc Lan cũng không phải là một gãmãng phu lỗ mãng, hành sự không suy nghĩ. Hắn làm như vậy tự nhiên làphải có nguyên nhân của hắn.

- Không có bất cứ nguyên nhân gì để có thể giải thích rõ ràng chuyện tình này cả.

Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi nói:

- Trước kia ta cũng đã từng chú ý qua Bạch Ngọc Lan rồi, biết hắn tuyệtđối là một gã quân nhân sĩ quan phi thường vĩ đại, thậm chí có thể nóilà phi thường hiếm có nữa. Nhưng mà ta cho tới bây giờ cũng chưa từngnghĩ tới chuyện đưa hắn ta gia nhập vào bộ đội của ta. Bởi vì ta biếtrất rõ ràng, những người giống như hắn, giống như cậu, giống như nhữnggã đội viên kia của cậu vậy… trong bản tính căn bản cũng không phải lànhững quân nhân sĩ quan chân chính. Dĩ hạ phạm thượng, giữa đám đôngquân nhân sĩ quan cắt đi lỗ tai của Đông Phương Phái, hơn nữa còn mộtphen đem phần lỗ tai kia xem như một miếng thịt sườn cắt thành mười sáumảnh vụn nữa… Chính tay hắn đã một phen đem đường lui của chính mình một phen chặt đứt đi!

Đỗ Thiếu Khanh giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, thanh âm dần dần trở nên lạnh lùng hơn một chút:

- Cậu mặc dù cũng chưa từng làm một vị chủ quản quân sự chân chính, nhưng mà hẳn cậu cũng nên biết rõ ràng cái này là có ý nghĩa như thế nào. Nếu như người của ta thật sự làm ra loại chuyện tình như thế, ta tuyệt đốisẽ không bao giờ cầu xin cho hắn cả, thậm chí còn đích tay ngay lập tứcbắn chết hắn nữa!

- Xin được lặp lại một lần nữa, tôi tin tưởngrằng người của tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ làm ra loại chuyện tình như vậy cả…

Hứa Nhạc cũng không hề có chút ý gì làsẽ nhượng bộ, ngược lại còn nhìn chằm chằm về phía ánh mắt của Đỗ ThiếuKhanh, từng câu từng chữ gằn giọng nói:

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh!

Sáu chữ Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh này từ trong miệng của hắn phát ra,có vẻ như đặc biệt cứng ngắc mạnh mẽ, giống hệt như là một khúc xươngtrâu đã bị chôn trong đất đã sâu dưới lòng đấy mấy ngàn năm, lại từtrong những khối đất đã khô cằn hoang vu lách theo từng khối từng khốiđất đá mà phóng thẳng lên vậy. Tuy rằng cũng chỉ có sáu chữ vô cùng đơngiản, thế nhưng cả hai người cũng đều phi thường rõ ràng ẩn ý ngầm chứabên trong lời nói này của Hứa Nhạc là có ý nghĩa gì, hắn là đang muốncường điệu thuyết minh cái gì đó.

Dần dần có một tia u ám dânglên ở trên nơi giao nhau của hai hàng lông mày sắc bén như lưỡi kiếm của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh. Ông ta lạnh lùng nói:

- Quânđội chú trọng đến kỷ luật, Liên Bang chú trọng đến pháp luật, buộc tộithì chú trọng đến chứng cứ… Thượng Tá Hứa Nhạc, ta tuyệt đối tôn trọngquyết định của Tòa án Quân sự. Tôi cũng sẽ tuyệt đối không tiếc hết thảy mọi thứ, bằng mọi giá cũng phải giữ gìn quân kỷ của Quân đội! Tôi tuyệt đối tin tưởng rằng đám thuộc hạ của tôi sẽ không làm ra những chuyệntình trong lời phán đoán không có căn cứ kia của cậu. Nếu như cậu cóchứng cứ, xin hãy đệ trình lên Bộ Nội Vụ, hoặc là Tòa án Quân sự, cònnếu như không có, xin hãy quay về đi!

Nghe xong đoạn lời nói sạch sẽ lưu loát mà lại đặc biệt cường ngạnh lạnh lùng này, Hứa Nhạc nhấtthời cau mày lại, ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng, nói:

-Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, có lẽ ngài cũng không có thật sự hiểubiết những thuộc hạ của ngài giống như ngài tưởng tượng vậy.

Nhìn thấy những sợi tóc bạc lấm tấm nơi thái dương của vị danh tướng LiênBang trước mặt kia, trong lòng Hứa Nhạc cũng có chút cảm khái. Người này đã vì Liên Bang mà phí công cố sức, thậm chí có thể nói là đang thiêuđốt sinh mệnh của chính mình vậy. Nhưng mà cái loại kiêu ngạo tự phụ đãthuộc về bản chất như thế này, lại vẫn như trước cũng không hề có mộtchút thay đổi nào cả.

- Con người là loại động vật phức tạp vô cùng…

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Thiếu Khanh, vô cùng nghiêm túc, nói:

- Có người đã từng nói qua với tôi, thân thể con người chính là kiện máymóc đứng đầu thiên hạ. Hơn bốn vạn quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiếtgiáp 7 dưới sự huấn luyện cùng với chỉ huy xuất sắc của ngài, đều cóhiệu suất cực cao giống hệt như những cỗ máy móc vĩ đại vậy. Nhưng mà…con người chung quy cũng không phải là những cỗ máy móc chân chính thậtsự. Những quân nhân sĩ quan giống như là Doanh Đoàn trưởng Đông PhươngPhái vậy, vốn đã không phải là những gã tiểu binh thuộc hạ trung thànhnăm xưa của ngài nữa. Hắn cũng có những lý tưởng, những suy nghĩ riêngcủa chính hắn. Hoàn toàn tính nhiệm vô điều kiện vào những thuộc hạ củamình, chính là một loại đức tính tuyệt vời của một vị chỉ huy. Nhưng màđồng dạng nó cũng là một loại mạo hiểm vô cùng lớn. Ai cũng không thểnói trước được có người nào đó có thể lợi dụng cái loại tín nhiệm nàyhay không…

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh dần dần nheo lại thành mộtcái khe, bên trong mơ hồ có những tia hàn quang sắc bén mạnh mẽ bắn ra.Nếu như những lời nói này của Hứa Nhạc đơn giản chỉ là những lời hòng để châm ngòi ly gián mà thôi, như vậy là quá mức ngu xuẩn rồi, với bảntính của Hứa Nhạc, hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.Chính vì thế nên ông ta biết là đối phương đang vô cùng nghiêm túc khinói đến những vấn đề này. Thời điểm khi mà mùi cà phê trong miệng dầndần tiêu tán đi, ông ta không khỏi nhớ tới cái ngày mưa năm xưa tại Đặckhu Thủ Đô, cái gã thuộc hạ mà hắn đã từng tín nhiệm nhất, đã phản bộihắn…

Ánh mắt vô cùng tự nhiên hướng ra ngoài căn phòng họp mànhìn lại, Đỗ Thiếu Khanh khẽ liếc mắt nhìn về phía bóng dáng của Tây Môn Cẩn đang đứng xa xa ngoài đó, tâm tình của ông ta nhất thời biến thànhlạnh như băng dị thường. Đại khái đúng là bởi vì cái loại tình tự phứctạp mà lãnh lệ đến cực điểm như thế này, cho nên ông ta mới căn bảnkhông muốn hướng về phía một gã thuộc hạ trung thành nhất còn lại màquẳng ném bất cứ một sự hoài nghi nào cả.

- Về chuyện tình này cũng chỉ nên nói đến đây thôi, không nên tiếp tục nữa.

Đỗ Thiếu Khanh khẽ phất phất tay ngăn cản Hứa Nhạc nói tiếp. Sau khi thoáng trầm mặc một lát, ông ta đột nhiên nói:

- Có một chuyện tình ta phải nói với cậu.

- Mặc dù tôi vẫn như cũ không chút thưởng thức nào đối với tính tình tảnmạn không kỷ luật của cậu, cùng với cái loại phương pháp hành động theochủ nghĩa anh hùng kia, nhưng mà hiện tại, ta… thật sự có chút bội phụccậu.

Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ cụp xuống, giương mắt nhìn chằmchằm vào những cánh hoa lài đang không ngừng nhộn nhạo bên trong cáitách trà nóng hổi trước mặt mình, nhất thời hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương.

Với tính tình từ trước đến giờ của Đỗ ThiếuKhanh, hắn căn bản không có khả năng bởi vì một vấn đề vi phạm quân kỷcủa Bạch Ngọc Lan, theo như suy nghĩ của hắn thì là một chuyện đơn giảnđến cực điểm, lại cùng với chính mình thảo luận một đoạn thời gian lâuđến như thế.

Bất luận là cái tách trà hoa lài do đích thân SưĐoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh pha mời, hay là ba chữ hoãn xử bắn ban đầu từ trong miệng đối phương thốt ra kia, cũng không phải là do Đỗ ThiếuKhanh cấp cho Hứa Nhạc mặt mũi gì cả, mà chính là một gã quân nhân sĩquan Liên Bang, đối với một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang khác, cũngcoi như là tạm được, tỏ vẻ tôn trọng!

Hứa Nhạc đứng dậy, đem chiếc mũ quân dụng đội lên đầu, khẽ cúi đầu cáo từ, cuối cùng trầm giọng nói:

- Trên hội nghị tác chiến quân sự sắp tới, tôi sẽ yêu cầu thẩm tra xử lý cái án này một lần nữa!

Đỗ Thiếu Khanh cũng không có trả lời, cũng không có đứng dậy. Ông ta chỉlà vô cùng tùy tiện phất phất tay mấy cái. Nhưng mà khi nhìn theo bóngdáng bước ra khỏi cửa của Hứa Nhạc, bên trong cặp mắt của vị danh tướngtheo phe phái thanh tráng của Quân đội Liên Bang này, đột nhiên xuấthiện một tia tình tự cô đơn phức tạp cực kỳ hiếp có bên trong đôi mắtvốn luôn luôn lạnh lẽo nghiêm khắc kia.

Uống trà và nói chuyệncùng nhau như thế này, chính là một sự tôn trong giữa quân nhân với quân nhân, mà cũng chính là một lời cảm tạ.

Cảm tạ anh đã liều chết chạy tới Đế Quốc, giết chết Tạp Đốn, thay lão đầu hổ, cũng là thay cho hắn tiến hành báo thù.

Tại một địa phương cách quân doanh của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới chừng hơnnửa km, tại một góc khuất sau cánh cửa của một gian đường hầm kim loạithoát hiểm yên tĩnh vắng vẻ, Hứa Nhạc khẽ nheo ánh mắt lại, nhìn về phía bầu trời, hạ giọng nói:

- Xuất hiện đi!

Cũng không có bất cứ vị thần tiên, yêu quái, hoặc là một đạo quỷ hồn, u linh nào xuấthiện cả, mà cũng chẳng có một cô tiểu mỹ nhân tuyệt đối không thể tưởngtượng nổi nào đó chợt từ cái góc khuất này tung tăng chạy ra, phóng vộilên trên người của hắn, hai tay ôm chặt cổ của hắn, nhiệt tình hôn lênmặt mũi hắn… Mà cũng chỉ có một vị lão quản gia trên người mặc một kiệntrang phục lễ phục màu đen tinh tế, lặng lẽ không một tiếng động xuấthiện bên trong đồng tử mắt phải của hắn. Càng chính xác hơn mà nói,chính là xuất hiện bên trong khu vực quản lý chức năng thị giác đã đượcphân công rõ ràng trong não bộ của hắn.

Những làn gió nhẹ thổiquét bên trong căn cứ, Hứa Nhạc khẽ xoay người dựa vào phiến kim loạilạnh lẽ yên lặng bên cạnh, ánh mắt nhắm lại, giương mắt nhìn vào vị lãoquản gia đang xuất hiện trong bóng đêm kia, cứ mãi nghĩ thấy những nếpnhăn trên mặt của cái hình tượng này tựa hồ bớt đi rất nhiều so với mộtnăm trước đây. Hắn theo bản năng hỏi một câu hỏi đặc biệt có chút kỳdiệu khó hiểu, thế nhưng song phương hai bên cũng đều dễ dàng hiểu đượcvấn đề ẩn chứa bên trong.

- Ông… cũng vẫn là ông chứ?

-Cái loại cảm giác này quả thật là có chút kỳ quái. Nhưng mà tôi vẫn nhưcũ là tôi. Mặt khác, đã lâu không gặp, Thượng Tá Hứa Nhạc… đây là lờithăm hỏi mà tôi đại diện cho một tôi khác phát ra.

Hứa Nhạc khẽthở dài một tiếng, cũng không có tinh thần để mà tiếp tục đi thảo luậncái vấn đề triết học đối với chuyện ý thức trí tuệ có thể phân liệt haykhông này. Hắn đọc ra mã số liệu văn bản điện tử mà Cố Tích Phong đãtrộm được kia cho lão già kia, sau đó mới nói:

- Phiền toái ônggiúp tôi điều tra một chút, cái văn bản mệnh lệnh điện tử quân sự này có từng bị người ta gian lận qua hay không?

Chỉ trong một khoảngthời gian vô cùng ngắn sau đó, cỗ Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương Liên Bang đã lập tức đưa ra câu trả lời:

- Cái văn bản mệnh lệnh điện tử này đã từng bị người khác sửa chữa qua. Tổng cộng ba mươi bốnđạo mệnh lệnh quân sự bên trong những mệnh lệnh được đánh số tiêu chuẩntừ 9-887 cho đến 9-992, đã được người khác tiến hành công tác ghi đè sốliệu lên, làm thay đổi nội dung ban đầu của nó.

Hứa Nhạc khẽ suytính một chút khoảng thời gian của những đạo mệnh lệnh mà lão già kiavừa mới nói ra, chính xác đúng là ngay tại thời gian mấy ngày trước đây, khi đám người Bạch Ngọc Lan bọn họ bị đám người Đế Quốc tiến hành tậpkích tại Khu Nam của Pháp Già Nhĩ… Ánh mắt vốn dĩ đang nhắm chặt của hắn nhịn không được khẽ nhăn mạnh lên một chút. Hay bàn tay đang chống lênthắng lưng cũng dần dần trở nên thả lỏng xuống dưới. Hắn từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc lá hiệu Ba số 7 đưa lên mũi nhẹ nhàng hít mộthơi, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

- Giúp tôi một phen đem những mệnh lệnh ban đầu khôi phục lại!

- Không thể làm được!

- Vì cái gì?

- Bởi vì những cái văn bản mệnh lệnh điện tử này chính là những mệnh lệnh lâm thời tại chiến trường tiền tuyến. Căn cứ vào những điều lệ áp dụngtrong thời gian chiến tranh, những văn bản điện tử số liệu tương quantạm thời sẽ được lưu trữ bên trong cơ sở dữ liệu của Bộ Tư Lệnh tiềntuyến, dùng hỗ trợ cho công tác truy xuất dữ liệu bất cứ lúc nào sẽnhanh chóng hơn. Sau đó đến thời gian được định sẵn trước mới tiến hànhtruyền trở về tinh cầu S1.

- Chuyện này cùng với việc phục hồi dữ liệu ban đầu có quan hệ gì với nhau?

- Những số liệu mệnh lệnh ban đầu còn chưa có kịp truyền trở vền Tinh cầu S1, liền đã nhận được mệnh lệnh quyền hạn cao cấp hơn, yêu cầu hoàntoàn tiêu hủy đi.

- Quyền hạn cao cấp đến mức nào?

- Là do Cục Hiến Chương trên Tinh cầu S1 trực tiếp thao tác từ xa!

Hứa Nhạc nhất thời mở phắt hai mắt ra, lập tức nghĩ đến cái phần tình báomà mình nhận được từ bên phía Đế Quốc, hơn nữa cũng đã truyền trở về.Cái gã mầm mống Đế Quốc đã khiến cho chiếc Chiến thuyền Cổ Chung Hào bịphục kích hủy diệt sở dĩ có thể chạy thoát khỏi sự tẩy trừ của Cục HiếnChương, khẳng định là có quan hệ với nhân vật nào đó bên trong Cục HiếnChương Liên Bang!

Ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo lại. Hắn châm điếu thuốc đang cầm trong tay lên, trầm trọng hỏi:

- Chuyện tình mà tôi nhờ ông hỗ trợ suy tính trước khi trở về tới LiênBang, ông đã suy tính được như thế nào rồi? Còn nữa, chính là cái ántình mà Liên Bang điều tra hơn một năm trước đây kia, kết quả cuối cùnglà như thế nào?

- Cái gã mầm móng Đế Quốc cuối cùng kia là họ Hà, tên là Hữu Hữu. Căn cứ theo những tin tức tình báo mà cậu thu hoạchđược từ bên phía Đế Quốc bên kia cùng với những tin tức tương quan khácnữa, kết luận của suy tính chính là: Người này căn bản không thể nàotiếp xúc được với những số liệu hàng không cơ mật có liên quan đến lộtrình di chuyển của Chiến thuyền Cổ Chung Hào. Người này cũng căn bảnkhông có khả năng tiếp xúc đến những số liệu về những khu vực thiếukhuyết của hệ thống quang huy Đệ Nhất Hiến Chương!

- Kết quả củaán tình một năm trước đây chính là: Trợ lý Cục trưởng Cục Hiến ChươngThôi Tụ Đông tiếp nhận thẩm tra, kết quả vô tội. Phó Chủ nhiệm Văn phòng Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Tiêu Thủ Hành, tự sát!

Hứa Nhạc chậm rãi gỡ điếu thuốc trên môi xuống, liếm liếm một chút cặp môi hơi chút khôkhan, khẽ nheo mắt nhìn về phía vòm trời tha hương ở bên ngoài khu căncứ quân sự tiền tuyến, nhìn về phía vầng mây đen dâng lên ở đường chântrời, tâm tình cũng dần dần trở nên nặng nề giống hệt như đám mây đenđó.

- Lão Đại, kết quả đàm phán như thế nào rồi?

Hùng LâmTuyền, Đạt Văn Tây cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 có liên quan cùngnhau kéo tới, mang theo vẻ mặt lo âu cùng với hy vọng, hỏi:

Hứa Nhạc lúc này mới tỉnh thần trở lại, quẳng tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di đến khi tắt hẳn, nói:

- Đỗ Thiếu Khanh không đáp ứng thả người!

- Như vậy phải làm sao bây giờ?

Mọi người nhất thời thất vọng đến cực điểm. Hùng Lâm Tuyền thì lại cố gắng đè nén cảm xúc của chính mình, hạ giọng nói:

- Lão Đại… Cậu có muốn đem gặp mặt Lão Bạch một lần không?

- Không cần, đợi đến lúc Lão Bạch có thể đi ra, tôi muốn một phen nhìn thấy hắn giống như một đóa hoa…

Hứa Nhạc thoáng nghĩ đến cái tờ văn bản mệnh lệnh điện tử quân sự đã đượctiến hành sửa chữa kia, phun ra một ngụm nước miếng, nói nhanh:

- Hiện tại đã không cần Đỗ Thiếu Khanh hắn gật đầu nữa rồi!

Có vô số những vầng mây đen đang phập phềnh bên trên bầu trời khu căn cứquân sự tiền tuyến, che khuất đi ánh dương quang thanh lệ, quẳng némxuống mặt đất vô số những cái bóng râm to lớn khiến cho lòng người phátlạnh. Lúc này ở bên trong lòng của Hứa Nhạc cũng đang có vô số những đám mây đen như thế. Cái chết của Tiêu thư ký, kết quả điều tra của Thôi Tụ Đông, tên quân nhân sĩ quan lợi hại đã ám sát Tiểu Dưa Hấu năm xưa tạitrang viên Mộc Cốc, những mạch nước ngầm bên trong Quân đội Liên Bang mà năm xưa lúc ăn cơm chung trong tiệm cơm ở Tây Lâm, vị lão đầu hổ họChung kia đã từng nhắc tới… Vô số những chi tiếc rãi rác khắp nơi khôngcó biện pháp nào để xâu chuỗi lại, hiện tại không ngờ lại dần dần ngưngtụ lại một chỗ, chỉ thẳng đến một cái kết quả dự đoán khiến người khácphải cảm thấy vô cùng rét lạnh.

Nếu như chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích năm xưa, thật sự chính là một hồi âm mưu của một đámđại nhân vật nào đó bên trong Liên Bang, vậy thì bọn họ như thế nào cóthể làm được? Cái chết của Tiêu thư ký tựa hồ đã một phen đem đầu mốicủa chuyện này hoàn toàn chặt đứt đi mất, phải bắt đầu điều tra từ nơinào đây chứ?

Sự kiện đám người Bạch Ngọc Lan bị tập kích lúctrước, nếu nói đó là một lần động tác khác của đám phái cấp tiến bêntrong Quân đội Liên Bang, vậy thì bọn họ vì cái gì mà phải làm như vậy?Chẳng lẽ chỉ là vì muốn chặt đứt sự ảnh hưởng của chính mình lưu lại tại Liên Bang hay sao? Còn nữa, chính là… Đỗ Thiếu Khanh có tham dự vàochuyện này hay không? Vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cótham dự vào trong đó hay không? Bên trong Chính phủ Liên Bang lại có bao nhiêu người có tham dự vào trong cái chuyện tình đáng ghê tởm như thếnày?

Đối mặt với cái đám mây đen mà không biết có tổng cộng baonhiêu tầng, có bao nhiêu rộng lớn, đen đến mức như thế nào này, ngay cảcỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia cũng không thể giúp đỡ gì được.Lão già kia căn bản cũng không phải là vạn năng. Lão ta cũng chỉ có thểbằng vào kho số liệu dự trữ khổng lồ cùng với năng lực tính toán siêucường hãn của chính mình mà phân tích tình huống, chính xác điều phối ra những số liệu nào đó trong tay mình, chính xác định vị ra được ở vị trí nào đó, vào năm nào đó, vào tháng nào đó, vào ngày nào đó, ai đã cùngvới ai tiến hành gặp mặt, nói những chuyện gì. Nhưng mà căn cứ vào những điều lệ bảo hộ quyền tự do của công dân nào đó cực kỳ nghiêm khắc củaĐệ Nhất Hiến Chương, khiến cho lão cũng không có biện pháp điều phối rađược quá nhiều những tin tức gì đó, ngoại trừ những thứ được lưu trữbằng văn bản điện tử.

Xã hội nhân loại chính là một loại hệ thống vô cùng phức tạp, mỗi một người mỗi ngày cùng với vô số người gặp mặtnhau, lúc gặp nhau cũng chỉ là một cái tờ giấy, một câu nói hạ giọng nào đó, một lời ám chỉ vu vơ, thậm chí cũng chỉ cần một cái liếc mắt, cũngliền có thể cấu thành vô số những cái âm mưu vô hạn nào đó rồi. Mà cáiloại phương thức trao đổi đơn giản nhất như thế này, cũng chính là cáiloại phương thức mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang khó có thể theodõi nhất.

Chính xác theo cái câu nói mà đại thúc Phong Dư đã từng nói qua kia, những thứ gì đơn giản nhất, thông thường lại chính là thứcường đại nhất, khó có thể phá vỡ nhất. Những cái khóa đã là như thế,máy móc cũng là như thế, mà con người cũng chính là như thế.

Đểmặc cho lão già kia tiếp tục ở trong cái kho số liệu khổng lồ kia tìmkiếm những manh mối gì đó, Hứa Nhạc thì lại một phen đem lực chú ý củahắn quay trở lại bên trong căn cứ. Bởi vì hôm nay bên trong căn cứ tiếnhành một cuộc họp đối thoại lâm thời chuẩn bị cho hội nghị hoạch địnhchi tiết quân sự sắp tới. Buổi họp này chính là thời điểm quan trọng đểquyết định sự sinh tử của Bạch Ngọc Lan!

Dựa theo chức vụ quânhàm hiện tại của Hứa Nhạc, bên trong phòng họp cơ mật về kế hoạch quânsự tiến công Tinh hệ X3, khẳng định sẽ không có chỗ ngồi của hắn, nhưngmà hắn lại có thể dự thính.

Những tách cà phê của Bộ Tư Lệnh mấyngày trước đây trên cơ bản toàn bộ cũng đều vỡ tan hết rồi, cho nên ngày hôm nay trên bàn trước mặt mọi người cũng đều được đặt ngay ngắn nhữngtách trà nóng.

Nhìn những làn sương trắng nóng hôi hổi đang không ngừng bốc lên trước mặt mình, Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại suy nghĩ mộtchút. Khóe mắt thì lại nhẹ nhàng tự nhiên dừng lại trên thân ảnh của vịSư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh ở trước mặt mình.

Nếu nói trong dĩvãng, hắn đối với Đỗ Thiếu Khanh còn có một tia tôn trọng chân chínhgiữa quân nhân với quân nhân, như vậy giờ phút này tất cả những cảm giác tôn trọng này sớm cũng đã bị những tầng mây đen kia che khuất mất cảrồi. Cũng không phải là hoàn toàn biến mất, mà là trở nên cực kỳ mơ hồkhông rõ ràng.

Hứa Nhạc dưới cái nhìn chăm chú của các vị Tướngquân chức cao trọng vọng trong phòng chậm rãi đứng lên, khuôn mặt bìnhtĩnh đến mức khiến kẻ khác cũng có chút quái dị, mở miệng nói:

-Hôm nay tâm tình của tôi thật sự không tốt, cho nên tôi sẽ tận lực nóinhanh một chút. Thuộc cấp của tôi, Thượng Úy Bạch Ngọc Lan, bởi vì lênán cấp trên liên quan đến việc bản thân mình bị tập kích, nên đã bị Tòaán Quân sự phán xét là bị tử hình. Đối với chuyện này, tôi tuyệt đốikhông thể chấp nhận cùng với khó hiểu mãnh liệt!

Không khí bêntrong toàn phòng họp nhất thời trở nên cứng ngắc lại một chút. Tất cảmọi người ở đây, bao gồm cả Dịch Tổng Tư Lệnh ở trong đó nữa, cũng đềukhông có ngờ tới được Hứa Nhạc một khi mở miệng không ngờ lại liền mạnhmẽ trực tiếp đến như thế!

- Điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu nhất chính là… Khi mà tiểu đội của Sư đoàn chúng ta bởi vì bị Doanh đoàn Icủa Sư đoàn Thiết giáp 7 dùng thủ đoạn vô sỉ âm hiểm đẩy vào trong hoàncảnh nguy hiểm, đám chiến hữu bị chết đi một cách vô cùng bi thảm, mà vì cái gi Thượng Úy Bạch Ngọc Lan lại đi cắt một cái lỗ tai của Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn I như vậy?

Mọi người ở đây nhất thời ồn ào hẳn lên.

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh ở trước mặt mình, mạnh mẽ nói:

- Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối cũng sẽ không có cắt đứt một lỗ tai của hắn, mà là sẽ trực tiếp… bắn chết hắn luôn!

- Thượng Tá Hứa Nhạc, ta hy vọng cậu tốt nhất có thể đưa ra những chứng cứ tương quan của lời nói này.

Đỗ Thiếu Khanh cũng không có quay đầu nhìn lại, ngón tay chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy nhẹ bên cạnh phải cặp kính râm trước mặt mình một chút, nhàn nhạtnói.

Vị danh tướng Quân đội Liên Bang này cũng không có nói rabất cứ lời uy hiếp nào cả, thế nhưng tất cả những vị Tướng quân bêntrong phòng họp cũng có thể nghe ra được sự phẫn nộ ẩn chứa bên tronglời nói này của hắn. Nếu như Hứa Nhạc cũng chỉ là bởi vì chuyện của Bạch Ngọc Lan mà phát tiết phẫn nộ, vậy thì Sư đoàn Thiết giáp 7 tuyệt đốicũng sẽ không dễ dàng chấp nhận bỏ qua chuyện này.

Hứa Nhạc lấytừ trong túi ra một con chíp vi mạch nhỏ, đưa cho vụ quân nhân sĩ quantham mưu ở bên cạnh, nhìn Đỗ Thiếu Khanh, nói:

- Đỗ Sư Đoàntrưởng, nếu như tôi nhớ không lầm, thì năm đó trong lần hành động quânsự trên sông băng ở tinh cầu 5460, Doanh Đoàn trưởng Đông Phương Phái đã từng bởi vì cố ý muốn trì hoãn việc cứu viện Doanh đoàn I Đặc biệt củaQuân khu I mà bị Quân Bộ tiến hành trừng phạt theo quân pháp. Một ngườiđã từng có tiền án đối với vi phạm quân kỷ như vậy, vì cái gì lại có thể đáng giá nhận được sự tín nhiệm như vậy của ngài chứ?

Không đợi bất luận kẻ nào kịp lên tiếng, Hứa Nhạc đã giương mắt nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanh, tiếp tục nói:

- Thời gian còn chưa đến hai năm trời, hắn lại một lần nữa lên làm DoanhĐoàn trưởng. Cái này chẳng lẽ là không có vi phạm đến điều lệ thuyênchuyển chức vụ quân sự hay sao? Ngày mở miệng ra là nói xem trọng nhấtlà quân kỷ, đặt nặng vấn đề pháp luật, tôi đây có chút không rõ, bắt đầu từ lúc nào… lời nói của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh ngài liền có thểthay thế quân pháp vậy?

Cặp mày kiếm của Đỗ Thiếu Khanh nhất thời nhướng lên một chút, cặp mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, chậm rãi quay đầu nhìn lại, cũng không nói lời nào, chỉ là giương mắt nhìn chằmchằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, tựa hồ như đang nhìn một tên gia hỏađang chán mình sống quá nhiều, đang đi tìm chết vậy!

Đối diện với ánh mắt khiến kẻ khác phải rùng mình khiếp sợ này, Hứa Nhạc tựa hồ nhưmột tảng đá không có bất cứ cảm giác gì vậy, ánh mắt nheo lại, lãnh liệt nói:

- Nếu như ngài muốn chứng cứ, tôi liền đưa chứng cứ cho ngài!

- Cái này là cái gì?

Tổng Tư Lệnh Dịch Trường Thiên khẽ nhăn tít cặp mày hoa râm trên mặt mình,nhìn chăm chú vào những văn bản điện tử đang không ngừng xuất hiện trênmàn hình lớn trước mặt, nghi hoặc hỏi:

- Tựa hồ như là những vănbản mệnh lệnh quân sự điện tử thì phải. Nhưng mà những lời phê bình, chú giải ở bên cạnh thì là có ý tứ như thế nào?

- Đây chính là những số liệu lưu trữ trong cơ sở dữ liệu Trung ương…

Gã quân nhân sĩ quan tham mưu ngồi bên cạnh cố gắng đè nén sự khiếp sợ bên trong nội tâm mình, hướng các vị Tướng quân khác đang ngồi trong phònghọp giải thích:

- Các chú thích bên cạnh chính là kết quả phântích số liệu của Máy vi tính Trung ương Liên Bang… Nó cho rằng, văn bảnmệnh lệnh quân sự điện tử này đã bị người khác chỉnh sửa, những số liệumệnh lệnh nguyên bản nhất đã bị người khác sửa chữa, không phải là những mệnh lệnh thực tế, hơn nữa những số liệu nguyên bản đã bị tiêu hủy luôn rồi.

- Đây chính là những văn bản mệnh lệnh quân sự điều phốicông tác phòng ngự của Doanh đoàn I Sư đoàn Thiết giáp 7 trong khoảngthời gian xảy ra sự kiện tập kích mấy ngày hôm trước. Tôi không có biệnpháp để mà hoàn toàn sửa chữa lại những mệnh lệnh nguyên mẫu. Nhưng màcăn cứ vào những tin tức còn sót lại, đã có thể nhìn thấy rõ ràng có rất nhiều vấn đề trong chuyện này.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Khanh, lạnh giọng nói:

- Tôi không có biện pháp nào phán đoán ra được, Đông Phương Phái hắn cóphải là đã uống nhầm nước kinh nguyệt của nữ nhân hay không, mà đầu ócđã trở nên cực kỳ ngu xuẩn vô cùng. Hay là nói lá gan của hắn đã lớn đến mức dám giở thủ đoạn để mà hãm hại quân đội bạn. Nhưng mà bởi vì nhữngcái văn bản mệnh lệnh rõ ràng có chút không hợp lẽ thường này, cho nêncái chi đại đội Đế Quốc còn sót lại kia mới có thể từ khu vực phòng thủcủa Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7 các người xâm nhập vào, dẫnđến người của Sư đoàn tôi phải chết nhiều đến như vậy!

Mãi chođến giờ phút này, biểu tình trên mặt của Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ bìnhtĩnh mà hờ hững, không có bất cứ biến hóa nào. Chỉ là trên khóe mắt củahắn chợt phát ra vài tia run rẩy nhè nhẹ.

Vị Phó Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 7 đứng thẳng người dậy, nhíu mày nói:

- Bản lưu trữ mệnh lệnh điện tử này có phải là chân thật hay không?

- Đây chính là kết quả phán định của cấp bậc quyền hạn cao nhất từ bênphía Cục Hiến Chương Liên Bang, Sư đoàn Thiết giáp 7 các người còn nghĩmuốn hoài nghi tính chân thật của nó nữa hay sao?

Hứa Nhạc trầm giọng nói:

- Tôi mặc kệ các người có muốn giải thích như thế nào đi chăng nữa, ngàitrước hết hãy giải thích rõ ràng cho tôi trước, vì cái gì mà cái văn bản mệnh lệnh điện tử này lại bị người khác xóa đi bản ghi chép ban đầu?

Cặp mày của Lưu Tư Phúc nhăn lại cực nhanh, sau đó mới lạnh giọng trả lời:

- Từ lần trước sau cái hồi xung đột với Cục Hiến Chương trên tinh cầu5460, tất cả mọi người cũng đoán được cậu cùng với cao tầng bên trongCục Hiến Chương có mối quan hệ không tầm thường. Ai biết được rằng cóphải là do cậu tự mình xóa đi bản ghi chép ban đầu, sau đó…

Đồngtử trong mắt Hứa Nhạc nhất thời co rút lại kịch liệt, không ngờ tới đốiphương thật sự lại có thể vô sỉ đến như thế, không nhịn được lớn tiếngmắng:

- Lúc đó tao còn đang cùng với đám người Đế Quốc bên kia đánh nhau sống chết, sửa cái con mẹ mày chứ sửa!

Lưu Tư Phúc bị mắng, thân thể nhất thời cứng đờ lại, thời điểm khi mà gương mặt đã trướng đỏ lên, chuẩn bị lên tiếng phản kích, thì một tiếng thétto súc tích sự phẫn nộ vô tận đột nhiên vang lên bên trong gian phònghọp:

- Đủ rồi!

Đỗ Thiếu Khanh cầm cái tách trà trong tayđập một cái thật mạnh lên trên mặt bàn, mảnh sứ vỡ nhất thời bắn ra tung tóe. Bàn tay phải chắp ở sau lưng lúc này còn đang đổ máu, bởi vì phẫnnộ mà không ngừng run rẩy mãnh liệt.

Thân thể của hắn cực kỳ căng thẳng, chậm rãi đứng thẳng người lên, thanh âm giống như là đã bị những dòng sông băng cùng với máu huyết của những di thể các chiến sĩ trêntinh cầu 5460 tẩm ngâm qua vô số năm trời vậy, từ trong cặp môi trắngbệch run rẩy của ông ta lan tràn ra:

- Một phen đem Đông Phương Phái bắt ngay lại cho ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.