Sau một hồi đọc thơ diễn cảm đầy thâm tình chính là một tràng kể lạichuyện xưa tràn đầy không khí truyền kỳ. Bên trong cái câu chuyện xưa về một chiếc phi thuyền lắp đặt thiết bị của Cục Hiến Chương Liên Bang lại biến thành phi thuyền u linh chạy đi cướp bóc khắp nơi của lão già kia, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng biết được trong khoảng thời gian hơn một năm gần đây, chiếc phi thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang này đãtrải qua những chuyện như thế nào, cùng với nguyên nhân vì sao lại thành bộ dáng giống như một đống rác sắt thép vô cùng tàn tạ như ngày hômnay.
Lần đó, sau khi kế hoạch ám sát vị Quận vương Tạp Đốn của Đế Quốc tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, thì con Robot MXT đã bị mộtthương của con Robot Đào Chướng đâm hủy hoàn toàn. Hứa Nhạc cũng chỉ cóthể trơ mắt nhìn thấy chiếc phi thuyền Ba cánh hạm ở trước mắt mình xẹtqua, biến thành một đạo lưu quang cực nhanh biến mất không thấy đâu nữa. Hắn liền vô cùng bất hạnh, biến thành một gã hành khách đã đánh mất đicái vé tàu khứ hồi trong chuyến hành trình của mình. Ngay sau đó chiếcphi thuyền Chiến hạm chỉ huy của Đế Quốc bắt đầu bùng nổ, biến thành một tràng pháo hoa xinh đẹp trong không gian vũ trụ. Hứa Nhạc đã bị HoàiThảo Thi đánh cho trọng thương đồng thời bắt làm tù binh, chuyển dời lên trên một chiếc Chiến hạm khác rời đi.
Chiếc phi thuyền Ba cánhhạm dưới sự khống chế của lão già kia cũng không có biện pháp gì đối với toàn thể một Hạm đội Đế Quốc mà làm cái gì cả. Nhất là khi đám Chiếnhạm Đế Quốc kia đã bắt đầu hướng về phía chiếc phi thuyền Ba cánh hạmCục Hiến Chương khởi xướng một tràng truy kích mãnh liệt. Nó bị bức bách phải rời xa chi Hạm đội kia.
Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm kiarời xa thế nhưng nó cũng không có thật sự rời đi. Chẳng biết là căn cứvào cái nguyên nhân cụ thể gì cùng với sự tin tưởng vững chắc như thếnào, lão già kia cũng không có điều khiển cho chiếc phi thuyền Ba cánhhạm kia xuyên qua thông đạo không gian bay trở về Liên Bang, mà là trầmmặc lưu lại bên trong cảnh nội của Đế Quốc, mãi vẫn luôn đợi Hứa Nhạccùng quay trở về. Một lần đời này đã liền kéo dài suốt một năm thờigian. Nếu như Hứa Nhạc thật sự đã chết đi, không bao giờ có thể quay trở về được nữa, cũng không biết lão già kia còn có thể chờ đợi mãi như vậy hay không?
Nói tóm lại, bắt đầu từ ngày đó trở đi, chiếc phithuyền Ba cánh hạm mà không có bất cứ một thuyền viên nào cả này, liềnbiến thành một đầu u linh di chuyển khắp nơi bên trong khu vực phía TâyNam của Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc. Nó bằng vào tính năng tốc độ dichuyển cực kỳ nhanh chóng, cùng với năng lực tính toán vô cùng cườngđại, dưới sự yểm trợ thụ động của vô số phiến thiên thạch rãi rác khắpnơi trong không gian Tinh hệ tĩnh mịch này, di chuyển từ đầu này đến đầu kia bên trong khu vực Tinh vực Tây Nam này. Khi mà năng lượng bắt đầucạn kiệt, nó liền bắt đầu cướp bóc để bổ sung năng lượng. Khi mà nhữngmáy móc bên trong phi thuyền bị gì đó trục trặc không thể nào tự chữatrị, nó lại bắt đầu cướp bóc để bổ sung máy móc thiết bị cần thiết. Khimà lớp vỏ ngoài của chiếc phi thuyền cần gia tăng thêm một lớp vỏ bọc để tăng cường năng lực va chạm, nó liền bắt đầu cướp bóc để bổ sung thêmvật liệu cần thiết.
Hạm đội chính quy của Đế Quốc căn bản khôngthể nào phát hiện ra được đầu phi thuyền Ba cánh hạm cố tình ẩn giấutông tích này. Mà đám thương nhân buôn lậu cùng với những đoàn hải tặckhông gian kia, đối diện với năng lực hoạch định kế hoạch tác chiếnkhông có một lỗ hổng nào của lão già kia, cùng với tốc độ di chuyểnnhanh chóng mà không có một chiếc phi thuyền nào có thể so sánh nổi,cộng với lực va chạm khủng bố sau khi trải qua mấy lần gia cố của nó,cũng đều liền vô cùng bi ai thê thảm trở thành những kẻ bị hại chỉ cònsót lại có mỗi một cái quần lót mà thôi…
Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm có thể ở tha hương trầm mặc mà kiên định chờ đợi một khoảng thờigian dài như thế này, đó hoàn toàn là nhờ vào quá trình tịch mịch lưulạc vô cùng vô tận cùng với cướp bóc buồn tẻ nhàm chán lặp đi lặp lạinhư thế này tạo thành. Hắn giống hệt như là một đầu u linh vô cùng lưumanh bất hảo, cướp lấy những bộ áo khoác trên vô số những chiếc phithuyền Đế Quốc khác nhau, sau đó tầng tầng lớp lớp đem khoác lên trênthân thể của chính mình, hoặc là giống hệt như là một cái nam châm vôcùng quỷ dị, hấp thu không biết bao nhiêu thứ đồng nát sắt vụn, một phen đem bề ngoài của chiếc chiến hạm biến thành cái bộ dáng tàn tạ như ngày hôm nay.
- Tuy rằng tôi biết là hỏi những câu hỏi như thế này, cảm giác cũng có chút ngu xuẩn, nhưng mà tôi thật sự là vô cùng muốn biết…
Hứa Nhạc đem hai chân mình gác nhẹ lên cái bục điều khiển ở trước mặt, nhìn chằm chằm về phía màn hình máy tính lúc này vẫn chưa hoàn toàn sạch hết bụi bặm, nhíu mày, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, hỏi:
- Không cóai để nói chuyện, ông một thân một mình ngây người trong phiến vũ trụrộng lớn mà xa lạ này hơn một năm thời gian, thật sự là không cảm thấytịch mịch buồn tẻ cùng với nhàm chán hay sao?
Thời điểm cách đâysớm hơn một chút, hắn cũng đã từng hỏi qua câu hỏi tương tự giống nhưthế này. Nhưng mà lần hỏi này lại đặc biệt nghiêm túc hơn rất nhiều,cũng không hề có bất cứ ý tứ hàm xúc vui đùa nào cả. Cỗ Máy vi tínhTrung ương Liên Bang này tựa hồ như đang dần dần có được một loại trínăng tình cảm nào đó giống hệt như là nhân loại vậy, đây là chuyện màHứa Nhạc căn bản không thể nào hiểu nổi được, nhưng mà lại là chuyện màhắn rất quan tâm.
Nếu như cái lão già kia thật sự càng ngày cànggiống như một con người thật thụ, vậy thì trải qua thời gian một nămtrời một thân một mình ở nơi này, nhất định là sẽ vô cùng cô độc, vôcùng gian nan…
- Tôi cũng đã quen với chuyện này rồi. Tuy rằngtôi cũng không biết rõ ràng lắm là bản thân tôi trước khi gặp cậu cóphải là tôi ở hiện tại hay không. Tôi của khi đó có thể nào giống nhưhiện tại vậy, có loại phản ứng tư tưởng tình cảm tương tự như hiện tạihay không, nhưng mà cậu hẳn là cũng biết rõ ràng, vô số vạn năm trướcđây, bản thân tôi cũng chỉ có một thân một mình mà thôi.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương nhẹ giọng trả lời:
- Tôi điều khiển chiếc phi thuyền Ba cánh hạm này ở lại đây chờ đợi trong lãnh thổ Đế Quốc, kỳ thật là không hề phù hợp với kết quả sau khi tôisuy tính ra. Dựa theo kết quả suy tính, cậu hẳn là cũng đã chết rồi.Nhưng mà không biết vì cái gì, tôi lại vẫn còn để cho nó lưu lại đây. Có lẽ là bởi vì xuất phát từ những điều lệ thần thánh của Đệ Nhất HiếnChương, ở bên trong cái vũ trụ tràn đầy những tinh cầu lạnh như băngcùng với những đường phóng xạ khủng bố như thế này, tôi cũng chỉ có thểcùng với cậu tiến hành trao đổi mà thôi. Nếu như không có cậu, tôi cũngsẽ không tìm thấy bất cứ đối tượng nào để mà nói chuyện nữa.
Nghe được những lời phân tích cực kỳ bình tĩnh của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương như thế, trong lòng Hứa Nhạc nhất thời sinh ra rất nhiều sự cảm khái. Thời điểm khi mà chính mình còn đang không ngừng giãy dụatrốn chết tìm đường sinh tồn bên trong cảnh nội Đế Quốc, hóa ra chiếcphi thuyền Ba cánh hạm này vẫn luôn luôn chấp nhận tĩnh mịch mà lưu lạc, cố gắng sinh tồn chỉ vì một cái niềm tin mong muốn rằng mình có thể còn sống. Cái loại cảm giác biết được trong nhà mãi vẫn luôn có một ngườiđau khổ chờ đợi đứa con ra ngoài lưu lạc ngàn dặm như thế này quả thậtrất được. Mà cho dù cái kẻ chờ đợi ngươi có là một chiếc phi thuyền nhìn qua cực kỳ tàn tạ rác rưởi đi chăng nữa, thì cảm giác cũng tương đốikhông tệ.
- Tình huống hiện tại bên trong Liên Bang như thế nàorồi? Quân đội Liên Bang đã đánh tới đâu rồi? Tình hình chiến sự pháttriển như thế nào?
Sau khi trầm mặc cố gắng chỉnh đốn một chúttâm tư của chính mình, Hứa Nhạc lập tức hỏi đến những tình huống màchính mình đang vô cùng quan tâm kia.
- Chiếc phi thuyền Ba cánhhạm này vẫn một mực phiêu lưu bên trong phiến Tinh vực này, cũng khôngthể nào kích phát thành công thêm bất cứ trạm trung chuyển tính hiệu nào khác nữa, cho nên quả thật cũng không biết rõ ràng tình huống hiện tạitrong Liên Bang bên kia.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang rất nhanh trả lời:
- Nhưng mà căn cứ theo những tin tức mà tôi thu thập được sau khi xâmnhập vào trong hệ thống mạng lưới tình báo mà Quân đội Đế Quốc truyền về thông qua các điểm trung chuyển thô sơ, có thể biết được Quân đội LiênBang đã hoàn toàn chiến lĩnh được khu vực Tinh hệ Hoàng Ách phía biêngiới Đế Quốc, hơn nữa Bộ Chỉ Huy chiến trường hẳn cũng đang tìm cách tấn công qua phía khu vực Tinh hệ X3.
Tốc độ tiến công của Quân độiLiên Bang so với những gì mà Hứa Nhạc suy tính trước đây cũng không khác biệt bao nhiêu. Ở trong lãnh thổ Đế Quốc hơn một năm thời gian, nhất là trong những lần nói chuyện chung với Hoài Thảo Thi kia, hắn đại kháicũng có thể phán đoán ra được ý đồ chiến lược của bên phía Đế Quốc. Mơhồ hình như là bên phía Đế Quốc đang có ý đồ muốn dùng không gian tinhvực hạo hàn rộng lớn này để mà kéo dài, làm trì hoãn hoặc là làm giảmbớt áp lực quân sự đang vô cùng mạnh mẽ của bên phía Liên Bang. Mà những tin tức tình báo của bên phía Đế Quốc hắn vừa mới có được này, liềnkhiến cho một loại áp lực vô hình liền xuất hiện bên trong khoang phithuyền đang im lặng trầm mặc kia.
- Chúng ta phải mau chóng liên hệ với bên phía Liên Bang!
Hứa Nhạc khẽ nhíu nhíu cặp mày lại một chút, đột nhiên lấy từ trong ngườira một con chíp vi mạch, sau đó lấy ra một cái họp dụng cụ lúc nào cũngmang theo bên mình, đem kết cấu đặc thù của thiết bị Đế Quốc một phentiến hành điều chỉnh lại cho phù hợp, sau đó mới tiến hành kết nối vớihệ thống đọc dữ liệu bên trên hệ thống máy tính điều khiển trung tâm.
Nhìn thấy những ánh đèn bên trên hệ thống đọc dữ liệu kia chợt sáng lên mộtchút, hắn nhẹ nhàng mím chặt cặp môi có chút khô khan lại, vẻ mặt vôcùng nghiêm túc, nói:
- Đây là một phần tin tức tình báo mà tổchức bình dân phản kháng của Đế Quốc bên kia đưa cho tôi. Cũng không cóbất cứ chứng cứ rõ ràng nào cả, mọi thứ cũng có chút hàm hồ, nhưng màhẳn là có quan hệ đến sự kiện chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kíchlúc trước. Trước khi chúng ta rời đi cũng đã từng một phen đem tin tứctình báo truyền về phía tinh cầu S1, cái tên mầm mống Đế Quốc cuối cùngkia hẳn là cũng đã chết rồi, thế nhưng cũng không biết vì nguyên nhângì, mà tôi cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện tình này có chút cổ quái.
- Cậu cần tôi làm chuyện gì?
Lão già kia bình tĩnh hỏi.
- Phân tích một chút những tin tức tình báo này của phía Đế Quốc đi. Hạmđội của Quận vương Tạp Đốn sau khi bay xuyên qua Tinh vân Vãn Hạt, vìcái gì lại có thể chuẩn xác tránh thoát khỏi sự theo dõi của ông cơ chứ? Tuy rằng tôi biết được phiến vũ trụ này vô cùng rộng lớn, khẳng địnhcũng sẽ có những lỗ hổng nào đó. Nhưng mà vì cái gì mà chi Hạm đội chếttiệt này lại di chuyển vô cùng chính xác, giống như là bịt mắt đi dâythăng bằng trong đêm tối vậy, thế nhưng lại không có bất cứ bước nàobước hụt vào khoảng không cả.
- Có khả năng là cái tên mầm mống Đế Quốc kia đã đưa tin tình báo cho bọn chúng.
- Tôi càng lo lắng hơn là bên phía Cục Hiến Chương có thể nào xuất hiện vấn đề hay không.
Hứa Nhạc mang theo một tia nặng nề, nghiêm túc nói:
- Sau khi trở về bên kia, ông giúp tôi tiến hành điều tra cẩn thận một chút chuyện này.
- Quả thật là cần phải trở về bên kia thôi. Trên chiếc phi thuyền Ba cánh hạm này mặc dù chính là được trang bị những hệ thống năng lực tính toán tiên tiến nhất hiện nay, nhưng mà năng lực tính toán lại vẫn là cực kỳthiếu sót, không đủ để đáp ứng yêu cầu, nhất là khi so sánh cùng với tôi ở trong nhà bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang bên kia…Tôi ở bên đó có thể duy trì một khoảng thời gian dài tính toán như hiệntại, thậm chí là vượt qua cả phạm vi suy luận logic của chính bản thânta ở nơi này rất nhiều lần nữa.
- Tôi cũng mãi cảm thấy chuyệnnày quả thật rất kỳ quái. Nếu như hiện tại ông ở trên chiếc phi thuyềnnày chính là ông, như vậy thì quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương ở phíaLiên Bang bên kia lại là ai đây? Nếu như lại cũng là ông nữa, vậy thìhiện tại bên trong vũ trụ này chẳng phải là có hai ông cùng tồn tại haysao? Cái này thật sự là một vấn đề triết học vô cùng phiền toái cùng với khó hiểu a.
- Trung tâm tính toán quan trọng nhất của tôi chínhlà căn cứ vào một loại trạng thái lượng tử. Ở bên trong cái khoảng không gian có chừng mực đó vốn dĩ cũng sẽ không có những sự suy luận logicquá mức ăn khớp về mặt nhân quả chính xác hoàn toàn được. Tựa hồ cũngchỉ có thể dùng cái loại luận điểm triết học thật sự kỳ diệu khó hiểu để mà đi giải thích những sự thật vật lý cũng kỳ diệu khó hiểu tương đương mà thôi. Nhưng mà cái này cũng không phải là những cái kết luận mà vớinăng lực tính toán mà tôi am hiểu nhất có thể rút kết ra được.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương sau khi thoáng trầm mặc một lúc lâu, mới tiếp tục nói:
- Sau khi trở về, liên hệ với tôi ở bên kia, tôi ở đây có thể nào bị tôibên kia hoàn toàn thôn phệ mất hay không? Sau khi tôi bị thôn phệ đi,còn có thể tiếp tục tồn tại ý thức bản thân của tôi hiện tại hay không?Đây quả thật là một câu hỏi mà tôi không cách nào trả lời được. Sở dĩtôi cứ một mực không ngừng lưu lạc bên trong cảnh nội Đế Quốc này, rõràng là có rất nhiều cơ hội, thế nhưng tôi vẫn mãi không chịu tiến hànhliên hệ cùng với bên phía Liên Bang bên kia, có phải là bởi vì nguyênnhân sau khi trình tự xử lý trung tâm của tôi đã bị dị biến, khiến chotôi sinh ra một loại ý thức năng năng của sinh vật có trí tuệ, khiến cho tôi sinh ra một loại cảm xúc sợ hãi nào đó mà khi nhân loại các ngườiđối diện với tử vong lại sinh ra hay không? Do đó nên tôi mới luôn yênlặng, cố gắng thôi động trình tự phân tích logic của tôi, để luôn hướngvề phía những địa phương cách xa Liên Bang một chút mà phóng đi?
Hứa Nhạc cũng đồng dạng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, sau đó haitay đưa lên dùng sức gãi gãi mái tóc tràn đầy tro bụi cùng với dầu máy,có chút bối rối nói:
- Quá dài, rất khó mà đọc hết nổi. Hay là không nên tiếp tục nói đến cái đề tài này nữa đi.
Rất rõ ràng là một cái bộ phận của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương ởbên trong cảnh nội Đế Quốc này, lão già kia, hoặc nói chính xác hơn làmột phần bộ phận độc lập trong vô số phần to lớn của lão già kia, saukhi trải qua thời gian một năm cô đọc tĩnh mịch này, rốt cuộc cũng đãtìm thấy được một đối tượng có trí tuệ có thể tiến hành trao đổi, nghĩcảm thấy phi thường vui vẻ, phi thường hưng phấn. Cho nên lão ta cũngkhông định sẽ cứ như vậy mà chấm dứt đi cái quá trình biện luận về triết học mà sau khi lão ta thức tỉnh lại, thường xuyên tự bản thân mình ýthức về vấn đề phức tạp vô cùng này.
Thứ chân chính chấm dứt cáiquá trình đối thoại dài dòng buồn tẻ mà vô cùng nhàm chán này, chính làbên ngoài cửa sổ mạn tàu của chiếc phi thuyền Ba cánh hạm đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang vô cùng huyễn lệ cùng với thanh âm cảnh báo vôcùng bén nhọn mà một quãng thời gian khá dài đã bị im lặng, đột nhiênlại vang lên dồn dập:
- Cảnh báo! Cảnh báo! Có địch tập kích! Bên ngoài phi thuyền có vũ khí không gian siêu tốc đang tiến hành tập kích!
- Có địch tập kích à?
Hứa Nhạc có chút khiếp sợ nhìn về phía mấy chùm tia sáng khiến kẻ khác nhìn thấy phải kinh tâm táng đảm đột nhiên xuất hiện trên màn hình vi tínhbên kia, cùng với hơn mười đầu Chiến hạm Đế Quốc được màn hình đánh dấubằng những quầng sáng màu xanh biết đột nhiên xuất hiện ngay giữa tuyếnđường không gian an toàn ở phía sau lưng mình, một chút cảm giác sợ hãiđột nhiên dâng trào lên trong lòng. Mồ hôi lạnh đổ ra thấm đẫm mái tócđen ẩm ướt trên đầu, kết hợp với mớ bụi bặm nằm sẵn trên đó, tạo thànhmột mảnh bê bết!
Chiếc phi thuyền Ba cánh hạm vô cùng tàn tạ lúcnày đã sớm xuyên qua cái tuyên đường không gian an toàn buôn lậu vô cùng bí ẩn kia của khu vực Tinh hệ L9, đã phi hành vô cùng an bình trên conđường hành trình trong suốt hơn mười ba giờ đồng hồ Liên Bang rồi, cơ hồ đã khiến cho Hứa Nhạc quên mất đi rằng hiện tại chính mình vẫn còn đang ở bên trong phiến Tinh vực của Đế Quốc, hoặc là chính xác hơn là vẫncòn đang trên con đường trốn chết. Đồng thời cái lão già kia ở trênchiếc phi thuyền Ba cánh hạm này bởi vì thiết khuyết rất nhiều các loạitrang bị quan trọng cần thiết, cho nên cũng không có biện pháp nào sớmphát hiện ra được những Chiến hạm Đế Quốc giống hệt như một đám sói lang hung bạo đang ẩn nấp khắp nơi phía sau những mảng tối của không giankia.
Mộc Ân tiên sinh lúc trước đã từng nói qua, bên phía Quânđội Đế Quốc hiện tại đang tiến hành càn quét khắp nơi bên trong phiếnTinh vực này, cho dù là các tuyến đường không gian an toàn buôn lậu đinữa cũng không bị bỏ sót. Bốn phía xung quanh các tuyến đường không gian an toàn cho dù có bí ẩn đến đâu đi chăng nữa, cũng đều có những chiếcChiến hạm Đế Quốc tiến hành tuần tra với mật độ vô cùng cao. Nhưng màrất rõ ràng là, hiện tại chi Hạm đội Đế Quốc đang xuất hiện ở phía trước mặt chiếc phi thuyền Ba cánh hạm này rõ ràng tuyệt đối không phải làdùng để tuần tra bình thường a!
Giương mắt nhìn chằm chằm vàonhững cái quang điểm màu xanh biếc dày dày đặc đặc không ngừng xuất hiện trên màn hình ra-đa không gian trên máy tính, da đầu Hứa Nhạc cứ từngtrận từng trận rung lên mãnh liệt. Đám người Đế Quốc bên kia chẳng lẽ đã một phen kéo toàn bộ tất cả những Chiến hạm của bọn họ ở khu vực Tinhhệ Tây Nam này tập trung lại đây cả rồi hay sao? Hắn tuyệt đối không thể nào tin rằng toàn bộ những đầu Chiến hạm này cũng chỉ dùng để truy sátmột mình mình. Theo bản năng, hắn liền cho rằng mình đã xui xẻo, xâmnhập nhầm vào một phiến chiến trường không gian quy mô lớn nào đó rồi…
- Chẳng lẽ vận khí của mình lại tệ như vậy sao? Đúng là số mình mệnh khổ mà!
Trong lòng Hứa Nhạc im lặng trầm mặc cảm khái một trận, rất kỳ quái lại sinhra một loại tình tự nào đó gọi là phiền chán buồn bã. Sau khi trốn chếtlại phải trốn chết một lần nữa, quả thật là chuyện tình dễ dàng khiếncho kẻ khác sinh ra loại cảm giác cảm khái vô tận mà. Cho dù cái việcnày có quan hệ đến chuyện sinh tử đi chăng nữa, thì cái loại cảm giácnày còn vượt qua cả sự sinh tử nữa.
Chiếc phi thuyền Ba cánh hạmdưới sự khống chế của lão già kia, căn bản vốn không có cấp cho hắn bấtcứ cơ hội nào để biểu đạt sự cảm khái mạnh mẽ của mình. Hệ thống động cơ sau khi trải qua vô số lần cải tiến trong lúc nhất thời liền nổ vang,toàn bộ khởi động, ở bên trong vũ trụ tiến hành một cái xoay người cựcmạnh cực gắt, vô cùng hung hiểm tránh thoát được một đạo lửa đạn của Hạm đội Đế Quốc đang dùng tốc độ cực cao đánh úp lại trong đường tơ kẻ tóc.
- Lão già kia, tiên lên, đâm chết cái đàn châu chấu khốn kiếp này đi!
Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, trầm giọng đưa ra mệnh lệnh.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương khẽ sững sờ một chút, sau đó liền mạnh mẽ hùng tráng hồi đáp:
- Con mẹ nó! Cái mà cậu đang ngồi cũng không phải là Chiến hạm a! Tôi cho dù có cướp bóc thêm một ngàn năm nữa cũng không có khả năng một phenđem chiếc phi thuyền Ba cánh hạm rác rưởi này cải tiến thành một chiếcMẫu hạm khổng lồ được. Đụng cái đầu cậu á!
- Ách! Dùng hết mọibiện pháp tiến hành liên hệ với Quân đội Liên Bang, thỉnh cầu trợ giúpngay. Đồng thời đem những tin tức tình báo tương quan truyền về bên kia. Sau đó…
Hứa Nhạc nhìn thấy những chiếc Chiến hạm Đế Quốc dày dày đặc đặc như một đàn châu chấu màu xanh đen không một khe hở đang xuấthiện không ngừng trên màn hình theo dõi phía trước, cảm giác sống lưngchợt có chút lạnh lẽo, cực kỳ bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta nhanh chân chạy trốn đi!
Ngày hôm nay, bên trong khu căn cứ quân sự của Quân đội Liên Bang đang đóngtrên tinh cầu hành chính chủ tinh của Tinh hệ Hoàng Ách tràn ngập mộtloại hương vị hung sát mà quỷ dị vô cùng.
Tất cả các vị Tướngquân cùng với các đại lão cao cấp của Bộ Tư Lệnh Liên Bang đều lần lượtcưỡi Chiến hạm đáp xuống bên trong khu căn cứ quân sự, triệu tập tất cảcác quân nhân sĩ quan từ cấp bậc Sư Đoàn trưởng trở lên dự họp, bắt đầubố trí các chi tiết để ngay sau đó bắt đầu tiến công về phía Tinh hệ X3bên kia. Bên trong kế hoạch chiến lược đặt ra của Quân đội Liên Bang,cái Tinh hệ X3 vốn giàu có các loại tài nguyên quặng mỏ tinh khoáng, lại bởi vì trình độ khoa học kỹ thuật khai khoáng của Đế Quốc còn quá hữuhạn nên mãi vẫn chưa thể tìm ra biện pháp để khai phá toàn bộ các phương diện này, chính là một trong những địa điểm quan trọng nhất khi tiếnhành tiến công chiếm đóng về phía lãnh thổ của Đế Quốc trong tràng chiến tranh vũ trụ này.
Từ vị Tổng Thống tiên sinh bên trong Văn phòng Tổng Thống tại Đặc khu Thủ Đô trên tinh cầu S1 cho đến những vị chiếnsĩ hậu cần có cấp bậc thấp nhất ở tại căn cứ quân sự bộ đội tiền tuyến,cũng đều biết rõ ràng rằng cái buổi hội nghị hoạch định kế hoạch chitiết tiến công ngày hôm nay có tầm quan trọng như thế nào. Cái bầu không khí hung sát cùng với nhiệt huyết ở mỗi một ngóc ngách bên trong khucăn cứ quân sự này cũng dần dần gia tăng lên nồng đậm. Nhưng mà ngoạitrừ những cái này ra, cũng còn có một loại hơi thở quỷ dị kỳ lạ mà lạicực kỳ không phối hợp khác cũng đã bắt đầu lan tràn ra khắp nơi.
Bên trong gian phòng họp to lớn của hội nghị hoạch định chi tiết quân sựtiếp theo bên trong khu căn cứ quân sự, lúc này cũng đều tràn ngập mộtmàn khói thuốc cực kỳ gay mũi. Cơ hồ mỗi một gã quân nhân sĩ quan, mỗimột vị Tướng quân, trên bàn tay cũng đều kẹp lấy một điếu thuốc lá đặcchế, đang thiêu đốt hoặc dài hoặc là ngắn. Bên tay trái của bọn họ ainấy cũng đều bưng một tách cà phê, hoặc nóng hoặc lạnh. Biểu tình củanhững vị Tướng quân hoặc tướng lĩnh Quân đội Liên Bang này cũng đều bấtđồng với nhau. Có người trầm mặc, có người kích động, có người âm trầm.Mà sắc mặt của vị Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, Tướng quânVu Lâm Hải thì lại là cực kỳ khó coi.
Thượng Tướng Dịch TrườngThiên, Tổng Tư Lệnh của Mặt trận Tiền tuyến Liên Bang lúc này đang ngồingay nắm ở chính giữa gian phòng họp, sắc mặt so với Sư Đoàn trưởng VuLâm Hải còn càng thêm khó coi hơn rất nhiều. Trên vẻ mặt già nua mà kiên nghị của ông ta lộ ra một sự bất mãn vô cùng mãnh liệt. Ánh mắt sắc bén lợi hại không ngừng đảo quét ra bốn phía, vô cùng lãnh lệ nói:
- Đây là chiến tranh, cũng không phải là một tràng lưu manh đánh nhau.Cái này là hội nghị hoạch định chi tiến quân sự trước trận chiến, quanhệ đến lợi ích của toàn bộ Liên Bang, chứ không phải là tòa án kháng cáo chó má gì cả. Một khi Tòa án Quân sự đã phán định rồi, vậy thì cũngkhông còn gì để nói nữa, lập tức tiến vào trọng tâm chính thức đi. BộTham Mưu, một phen đem trình tự thôi diễn chiến thuật chi tiết thể hiệnra đi!
Đối diện với chiến dịch vô cùng quan trọng như thế này,hội nghị hoạch định chi tiết quân sự trận chiến lại bởi vì một việc nhỏphát sinh bên trong quân doanh mà phải hoãn lại nội dung trọng tâm nhưthế, sắc mặt của vị lão Tướng quân này tự nhiên là thập phần khó coirồi. Đương nhiên, thậm chí ngay cả bản thân ông ta cũng biết rất rõràng, bất cứ sự tình gì một khi liên quan đến Sư đoàn Thiết giáp 7 cùngvới Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, liên quan đến Đỗ Thiếu Khanh cùng với cái vị quân nhân sĩ quan cấp bậc Thượng Tá đã hy sinh kia, vậy thì cho dùcó là chuyện nhỏ như cái móng tay đi chăng nữa cũng sẽ liền biến thànhđại sự. Cho nên ông ta mới có thể cho phép Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hảitiến hành một hồi lên tiếng ngắn gọn trong một hội nghị quan trọng nhưthế. Nhưng mà ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép cái chuyện tình nàyphát sinh bất cứ ảnh hưởng gì đó đối với công tác chuẩn bị chiến tranhcủa bộ đội tại tiền tuyến này.
- Lập tức chấp hành xử bắn!
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải nghe được thanh âm quân lệnh mơ hồ truyền đến từ bên ngoài gian phòng họp, sắc mặt vốn dĩ đang cực kỳ khó coi của ông ta dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh. Thân là một vị Sư Đoàn trưởng củaSư đoàn Thiết giáp 17 mới, vì để bảo vệ cho thuộc hạ của chính mình, ông ta đã làm ra những cố gắng lớn nhất rồi. Từ những cố gắng có lý lẽ chođến những cố gắng không có lý lẽ, rồi biến thành một hồi tranh cãi tưngbừng, thế nhưng đến hiện tại chung quy là vẫn không thể nào bảo vệ nổiđược tính mạnh của cái gã quân nhân sĩ quan tên gọi Bạch Ngọc Lan kia.
Bưng cái tách trước mặt, hớp lấy một ngụm cà phê sớm đã lạnh như băng kia,Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía cách ông takhông xa lắm, nhìn thấy cái gã Sư Đoàn trưởng Trung Tướng mặt đeo mộtcặp kính râm lạnh lùng ngồi đó, biểu tình tựa hồ như không có bất cứ cảm xúc biến hóa nào cả, nhịn không được khóe môi khẽ nhếch lên một chút,biến thành một nụ cười hơi chút trào phúng. Sau đó ông ta liền lập tứctập trung tinh thần lại, dùng một loại tố chất tâm lý của một vị Tướnglãnh Liên Bang vĩ đại vốn dĩ cần phải có, một phen đem lực tập trungquẳng ném lên trên cái bản đồ tinh hệ ba chiều to lớn phía chính giữagian phòng họp rộng lớn đằng kia.
Một cái kế hoạch tác chiến thôi diễn quân sự tiến công vào Tinh hệ X3 vô cùng chi tiết, từ Tổng bộ BộTham Mưu suy tính rồi định ra, trải qua cỗ Máy vi tính Trung ương LiênBang sau khi ba lần viễn trình tính toán cùng với đối chiếu tình hìnhthực tế, cơ hồ như là đi xuống chi tiết đến từng mỗi một đầu Robot tácchiến của mỗi một chi tiểu đội, cùng với mỗi một phương án di chuyển cụthể nhất, dùng loại hình thức đồng bộ văn bản, nhất thời xuất hiện bêntrên bản đồ tinh hệ kia, hơn nữa còn có vô số những cái chú thích cặn kẽ chi tiết, cũng đồng dạng xuất hiện trên màn hình vi tính công tácchuyên dụng ngay trước mặt của mỗi một vị tướng lãnh Quân đội Liên Bangđang ngồi trong gian phòng họp này. Mà theo những biến hóa tiếp theo của kế hoạch tác chiến quân sự chi tiết, những hình ảnh mô phỏng trực quantrên tấm bản đồ tinh hệ ba chiều được biến hóa thành những khối đườngcong với màu sắc khác nhau, không ngừng phát sinh những biến hóa rấtnhỏ.
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải chậm rãi bưng lên tách cà phê củamình, cặp mày cau lại, bắt đầu nghiêm túc quan sát mỗi một tiến trìnhchi tiết của quá trình thôi diễn quân sự tiến công. Trong đầu thì phântích, trong những nhiệm vụ mà bộ đội của chính mình sắp sửa gánh váckia, có đến khoảng 25% công tác cần phải điều chỉnh, điều phối quy hoạch tác chiến, cần phải xử lý như thế nào cho thỏa đáng. Đột nhiên cặp màyvốn đang nhăn tít lại của ông ta chợt có chút khó hiểu dãn nhanh ra, bên trong cặp mắt xuất hiện một sự nghi hoặc nồng đậm.
Cơ hồ là đồng thời trong lúc đó, bao gồm cả vị Tổng Tư Lệnh Dịch Trường Thiên ở trong đó, tất cả các vị quân nhân sĩ quan cao cấp của Liên Bang cũng đồngthời ngạc nhiên vô cùng. Bọn họ cũng đều nghi hoặc khó hiểu nhìn chằmchằm vào phần bản đồ tinh hệ ba chiều kia, thậm chí ngay cả vị Sư Đoàntrưởng Đỗ Thiếu Khanh, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh lùng phẳnglặng như một tòa băng sơn, không chút đổi sắc, lúc này cũng có chút nghi hoặc chậm rãi tháo xuống cặp kính râm trên mặt của mình.
Bởi vìcái bản đồ tinh hệ ba chiều đang không ngừng suy diễn từng mỗi một chitiết về kế hoạch tiến công Tinh hệ X3 kia… Đột nhiên ngừng phắt lại.Những khối đường cong nhiều màu sắc khác nhau, đại biểu cho Hạm đội Liên Bang, Hạm đội Đế Quốc, những cánh quân lục quân, cánh quân Robot… cũngđều giống như những mảnh băng tuyết gặp phải ánh nắng mặt trời chóichang chiếu rọi vậy, dùng tốc độ cực nhanh liền biến mất không thấy đâunữa. Điều càng khiến cho kẻ khác cảm thấy khiếp sợ hơn nữa chính là, tấm bản đồ tinh hệ ba chiều thế nhưng bắt đầu tự động điều chỉnh không gian hiển thị. Những hành tinh cùng với những tuyến đường không gian an toàn do những quang điểm ngưng tụ lại thành kia trong khoảnh khắc liền biếnđổi, di chuyển đến trong không gian một bối cảnh vũ trụ có chút lạ lẫmnào đó.
- Đây là… hình chiếu mô phỏng của Tinh hệ L9 ở góc 65 độ trong không gian Đế Quốc?
Một gã sĩ quan tham mưu của Bộ Tư Lệnh có chút khiếp sợ khi nhìn thấy mộtmàn hình ảnh vừa mới xuất hiện trên bản đồ tinh hệ. Hắn có chút khôngdám tin tưởng vào ánh mắt của chính mình, rất nhanh cúi đầu nhìn xuốnghệ thống khống chế điện tử đang nằm trong tay mình, khẩn trương giảithích với mọi người:
- Có thể là trình tự xử lý của máy tính xảy ra vấn đề.
Biểu tình của Tổng Tư Lệnh Dịch Trường Thiên nháy mắt biến thành buồn bực ủdột. Chẳng qua là ông ta cũng không có tức giận, thực ra là do ông tacòn chưa có kịp tức giận. Bởi vì hết thảy những thứ phát sinh ngay sauđó, liền chứng minh rằng cái cảnh tượng quái dị vừa mới phát sinh trướcmắt kia cũng không phải là do trình tự xử lý của máy tính xảy ra vấn đềgì cả, mà là… Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cho rằng tại một caiđịa phương nào đó bên trong Tinh vực của Đế Quốc đang xuất hiện một cáivấn đề vô cùng to lớn.
Cỗ máy tính điện tử điều khiển trung tâmcủa căn cứ quân sự lúc này đã hoàn toàn nằm ra ngoài sự khống chế củatất cả các quân nhân sĩ quan tham mưu. Nó hoàn tòa từ bỏ công tác thôidiễn quân sự kế hoạch tiến công vào Tinh hệ X3 đã được chuẩn bị cẩn thận lúc trước, mà đem toàn bộ tất cả năng lực xử lý mạnh mẽ của mình điềuđộng lên hết công suất cao nhất, những bóng đèn điện tử nhỏ bé thể hiệnmức độ công suất làm việc của máy vi tính không ngừng chớp lóe sáng liên tục.
Đồng thời ngay lúc đó, một đạo thanh âm điện tử máy móc hợp thành lạnh như băng, ở bên trong gian phòng họp nằm sâu trong khu căncứ quân sự trên tinh cầu hành chính chủ tinh của Tinh hệ Hoàng Ách, cùng với bên trong đại sảnh chỉ huy của chiếc Chiến hạm chỉ huy bên ngoàitầng khí quyển của khỏa tinh cầu, cùng với bên trong vô số đại sảnh chỉhuy của các Hạm đội Liên Bang đang trú đóng bên ngoài khu vực Tinh hệHoàng Xác càng thêm xa xôi hơn kia, nhất loạt vang lên:
- Căn cứvào quyền hạn được trao bởi Đệ Nhất Hiến Chương, mệnh lệnh truyền xuốngnhư sau: Thứ nhất, kế hoạch quân sự tiến công Tinh hệ X3 đình chỉ vôthời hạn. Toàn bộ Hạm đội trú đóng bên trong phạm vi Tinh hệ Hoàng Áchđình chỉ lại tất cả những nhiệm vụ hiện tại của mình, toàn thể thu thậplượng đạn dược lớn nhất có thể, lập tức xuất phát, dọc theo tuyến đườngkhông gian an toàn, đi thẳng tới địa điểm 367.8329.2788 trong vũ trụ.Trên đường đi, cần phải đem các số liệu không gian cụ thể cùng với sốliệu của ba thông đạo không gian loạn nhỏ sẽ xuyên qua… tạm thời đặt bên trong bộ nhớ tính toán, sau đó đem báo cáo nộp về trung tâm xử lý.
Trên bản đồ tinh hệ ba chiều ở giữa phòng họp nhất thời xuất hiện một đạođường thẳng, biểu thị cho tuyến đường không gian an toàn. Đồng thời mộtcái quang điểm cực kỳ bắt mắt cũng cùng lúc xuất hiện, đánh dấu rõ ràngđịa điểm mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang yêu cầu hạm đội LiênBang phải di chuyển đến.
- Thứ hai, tất cả các chi bộ đội thamchiến khẩn cấp đợi lệnh, toàn thể các bộ đội Robot làm tốt công tácchuẩn bị, di chuyển lên Chiến Hạm, chuẩn bị xuất phát. Một khi Hạm độitiến hành cứu viện thất bại, hoặc là trước tiên phán đoán không thể nàocứu viện được, mục tiêu bắt đầu tiến vào một tinh cầu có khả năng sinhtồn, liền lập tức tiến hành công tác tác chiến bộ binh khẩn cấp.
- Thứ ba, toàn bộ nhiệm vụ của kế hoạch tác chiến lần này chính là phải cứu viện thành công mục tiêu phản hồi an toàn trở về.
- Thứ tư, mục tiêu kế hoạch lần này chính là…
Thanh âm máy móc hợp thành của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia chợt thoáng tạm dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục:
- Chiếc phi thuyền Lão Quản Gia, là loại phi thuyền Ba cánh hạm dùng đểlắp đặt thiết bị điện tử mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, trựcthuộc quản lý của Cục Hiến Chương. Các số liệu tương quan sẽ tiến hànhcập nhật, sau đó sẽ chuyển xuống các đơn vị có liên quan.
Tất cả các vị Tướng quân, quân nhân sĩ quan cao cấp bên trong phòng họp của căn cứ quân sự Quân đội Liên Bang, tất cả các quan viên Cục Hiến Chương ở trên Chiến hạm chỉ huy, tất cả các quân nhân sĩ quan bên trong đạisảnh chỉ huy của Hạm đội Liên Bang, bao gồm cả vị Thượng Tướng Hồng DưLương ở trong đó nữa, sau khi nghe xong mấy cái mệnh lệnh này, tất cảmọi người đều liền khiếp sợ đến không thể nói nên lời.
- Cái thứ chó má gì thế này?
Tổng Tư Lệnh Dịch Trường Thiên nhất thời trợn tròn cặp mắt lên, có chútkhiếp sợ nhìn chằm chằm vào bản đồ tinh hệ đang xuất hiện trước mặt kia, mang theo ngữ khí không thể nào tin nổi, hét lớn lên:
- Máy vitính Trung ương Hiến Chương mà cũng xảy ra vấn đề trình tự xử lý haysao? Bên trong Tinh hệ L9 làm sao lại có thể chui ra một chiếc phithuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương được chứ?
Mà thậm chí chodù là ở bên kia đầu vũ trụ thật sự đột nhiên xuất hiện một chiếc phithuyền Ba cánh hạm thuộc quyền quản lý của Cục Hiến Chương đi chăng nữa, thì tất cả các quân nhân sĩ quan cao cấp Liên Bang ở nơi này cùng vớihơn mười vạn chiến sĩ Liên Bang trong khắp Tinh hệ này, cũng không cókhả năng trì hoãn lại kế hoạch tiến công vào Tinh hệ X3 như vậy được.Hao phí vô số công sức phiêu lưu mạo hiểm điên cuồng như thế mà lại đichấp hành một nhiệm vụ cứu viện không hiểu kỳ diệu mà căn bản không cóchuẩn bị gì trước như thế, căn bản là không đáng giá!
- Ở bên đó chúng ta có trạm trung chuyển tín hiệu nào hay không?
Thư ký của Tổng Tư Lệnh có chút tức giận hỏi nhanh.
- Chỉ vừa mới bắt đầu công tác lắp đặt thiết bị tiếp chuyển tín hiệu màthôi, những thiết bị lắp đặt trước kia đã che giấu lại, có thể khởi động cũng không nhiều lắm.
Quân nhân sĩ quan tham mưu trả lời.
- Cái này đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay tại thời điểm này, còn chưa có bất luận kẻ nào bởi vì cái tên phithuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương mà liên tưởng đến chuyện gì cả.Cũng chỉ có mỗi mình vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia, cặp lông màysắc bén như lợi kiếm của hắn mới khẽ nhướng lên một chút, bên trong ánhmắt chợt xuất hiện một tia nghi hoặc cùng với không thể nào tin nổi.
- Cảnh báo, đây là sự kiện thuộc danh sách cấp độ I!
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vốn dĩ không thèm để ý đến sự khiếpsợ, nghi hoặc, khó hiểu cùng với phẫn nộ của đám tướng lĩnh cao cấp củaQuân đội Liên Bang này, lại một lần nữa mang theo một loại hương vị vững vàng mà không để cho người ta kháng cự, nói ra một cái sự thật càngkhiến người ta thêm khiếp sợ, nghi hoặc, khó hiểu hơn nữa.
- Cảnh báo lần nữa, đây là sự kiện thuộc danh sách cấp độ I!
Tất cả những quân nhân của bộ đội Liên Bang đã xâm nhập vào bên trong Tinhvực Đế Quốc này, cũng đều là những bộ đội thiết huyết mạnh mẽ thân kinhbách chiến cả. Tất cả các tướng lĩnh cao cấp đang khiếp sợ đứng ở bêntrong gian phòng họp này, trong cái kiếp sống lăn lộn trên chiến trườngkhông biết bao nhiêu năm của bọn họ, lại càng không biết đã từng gặp qua bao nhiêu lần những tình huống gian nguy mãnh liệt, nhưng mà ngay khibọn họ nghe thấy được tám chữ: Sự kiện thuộc danh sách cấp độ I này, tất cả đều bị chấn động khiến cho có chút ngơ ngẩn thất thố.
Cũngkhông có bao nhiêu người có thể biết được cái tràng truy sát của cỗ Máyvi tính Trung ương Liên Bang kia đối với gã Bảo Dưỡng Sư phản quốc tạiĐại khu Đông Lâm. Cho nên đối với tuyệt đại đa số mọi người bên trongLiên Bang này mà nói, cả đời này của bọn họ cũng chỉ có biết rằng cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia chỉ từng có một lần duy nhất phát racảnh báo sự kiện thuộc danh sách cấp độ I, đó chính là lần khi mà Quânđội Đế Quốc xâm lấn vào Đại khu Tây Lâm hơn mười năm trước đây!
- Ân, có khi nào là vị Hoàng đế Bệ hạ kia của Đế Quốc đột nhiên chết bất đắc kỳ tử hay không?
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải đưa tay xoa xoa nhẹ mái tóc hoa râm hơi chút tán loạn của mình, có chút không mấy tự tin đưa ra dự đoán. Nhưng mà ngaysau đó ông ta đã có chút xấu hổ, đưa tay cầm tách cà phê lên hớp lấy một ngụm.
Tất cả mọi người bên trong gian phòng họp này, trong lòngđều đang âm thầm đưa ra đủ các loại lý do thiên kỳ bách quái, ngạc nhiên quái dị khác, cũng chỉ có mỗi mình Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh là vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm lên màn hình vi tính, biết đáp án sẽ ngay lậptức được công bố.
Bản đồ tinh hệ ba chiều chậm rãi tan biến đi,sau đó liền xuất hiện một hình ảnh càng thêm mơ hồ hơn một chút. Bằngmắt thường có thể nhìn thấy hình ảnh này hẳn là quay chụp nội thất bêntrong một chiếc phi thuyền nào đó. Tất cả các vị tướng lĩnh cao cấp củaQuân đội Liên Bang đồng thời giương lớn cặp mắt, nhìn chằm chằm lên mànhình kia, phát hiện ra được nội thất bên trong chiếc phi thuyền này đơnsơ đến cực điểm, thậm chí còn có thể nói là rác rưởi vô cùng nữa. Ngaysau đó, ở bên trên cái hình ảnh kia, bọn họ mới nhìn thấy được một cáikhuôn mặt, một cái khuôn mặt mà một thời gian khá lâu rồi bọn họ cũngchưa có gặp lại, nhưng mà vẫn như cũ là một gương mặt vui vẻ tươi cườivô cùng sáng lạn!
Vừa nhìn thấy cái khuôn mặt này, cái ngụm càphê lạnh như băng mà vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải vừa mới hớp vào miệng, chưa kịp trôi khỏi cổ họng liền phốc một cái, phun bắn cả ra ngoài. Sắc mặt vị Chủ nhiệm Bộ Hậu Cần biến thành một mặt khiếp sợ, ngón tay thảlỏng một chút, tác cà phê trên tay ông ta liền rơi thẳng xuống mặt đất.Ngay sau đó là dày dày đặc đặc vô số các thanh âm rơi vỡ vang lên, cóngười phun cà phê, có người bị sặc cà phê, có người thì tách cà phê rơivỡ tan…
Bởi vì sự trở về của một người nào đó, mà hiện trườngtràng hội nghị hoạch định chi tiết kế hoạch quân sự trước chiến đấu củaQuân đội Liên Bang liền biến thành một mảnh hải dương cà phê…
Lúc này, cái tên quân nhân sĩ quan của Bộ Nội Vụ lúc trước ra ngoài tiếnhành chấp hành quân lệnh, thần tình vô cùng lo lắng, thần sắc quái dịquay trở lại phòng họp. Hắn đang chuẩn bị báo cáo một sự kiện gì đó độtngột phát sinh, thì lại phát hiện ra tất cả các Tướng quân, tướng lĩnhcao cấp bên trong phòng họp lúc này cũng đã biến thành một bức tượngsừng sững cả rồi.
Cũng chỉ có mỗi mình vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ duy trì sự bình tĩnh vốn có của mình. Nhưng nếu nhưcẩn thận nhìn kỹ, đại khái cũng có thể nhìn thấy trong cặp mắt của hắnđột nhiên chớp động một tia tiếu ý cùng với một loại hương vị không rõràng, khó có thể nói nên lời. Hắn đem tách cà phê của mình chậm rãi đặtxuống mặt bàn phía trước, nhìn về phía cái gương mặt không mấy rõ ràngđang xuất hiện trên màn hình ở giữa phòng kia, trong lòng lặng yên cảmkhái, nói thầm:
- Nếu như vậy mà cũng còn chưa có chết, vậy thì cậu nên còn sống tốt trở về đi!
Tại một góc khá hẻo lánh của khu căn cứ quân sự Quân đội Liên Bang, chínhlà nơi đặt pháp trường xử lý quân pháp của Quân đội. Kể từ khi Quân độiLiên Bang đặt chân lên khỏa tinh cầu này, xây dựng nên khu căn cứ, cùngvới khu pháp trường quân dụng này, ngoại trừ một gã binh lính Liên Bangbởi vì cưỡng gian rồi giết chết một vị nữ quân nhân sĩ quan của Quân đội Đế Quốc nên bị xử bắn ra, cũng liền không có bất cứ người nào tiến đếnnơi này nữa. Nhưng mà ngày hôm nay lại bởi vì một tên quân nhân sĩ quanLiên Bang sắp sửa bị xử bắn ngay chính giữa trung ương pháp trường kia,mà nơi này liền trở nên một mảnh vô cùng náo nhiệt.
Ở trên chiếntrường cũng đã rất quen với việc chứng kiến cảnh sinh tử, cho nên đámquân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang cũng sẽ không giống như những dânchúng bình dân bá tánh ở khu dân nghèo Đô thành Thiên Kinh Tinh Đế Quốcvậy, cảm thấy mới mẻ hưng phấn khi nhìn thấy cảnh xử bắn trên pháptrường. Sự náo nhiệt ngày hôm nay trên pháp trường cũng không phải làđám binh lính đến đây xem cảnh náo nhiệt, rất nhiều những chiến sĩ củaSư đoàn Thiết giáp 17 mới hôm nay đến đây đều là bởi vì tiến đưa BạchNgọc Lan, còn đám đội viên của của Tiểu đội 7 trước đây, giống như đámngười Cố Tích Phong vậy, thì lại là lo âu cùng với bất an, hy vọng chờđợi kỳ tích có thể phát sinh. Nhưng mà khiến cho kẻ khác phải thương cảm chính là, sự cố gắng liên tục của Sư Đoàn trưởng cũng không nhận đượcbất cứ hiệu quả nào cả, tự nhiên cũng sẽ không có kỳ tích gì phát sinh.
Một gã quân nhân sĩ quan Bộ Nội Vụ từ trong khu căn cứ đi ra, xuyên qua đám người đang bị một Tiểu đội Hiến Binh ngăn cản ở bên ngoài, hướng vềphía Bạch Ngọc Lan đang đứng ở trung ương của pháp trường mà tuyên đọckết quả bản án của Tòa án Quân sự Liên Bang. Bạch Ngọc Lan có chút khókhăn khẽ gật gật đầu mấy cái, sau đó nói mấy câu gì đó. Bởi vì khoảngcách giữa hắn với đám người xung quanh quá xa, cho nên đám binh línhquân nhân bên ngoài cũng không ai nghe được nội dung nói chuyện giữa hai người bọn họ.
Một khoảnh góc nhỏ ở tại khu căn cứ này dần dầntrở nên một mảnh im lặng tĩnh mặc. Rất nhiều người cũng đều đang chờ đợi cái tiếng súng kia vang lên. Bao gồm cả gã Doanh Đoàn trưởng ĐôngPhương Phái, lúc này đang đứng ở một góc khá xa cách trung ương pháptrường, trên mặt vẫn còn đang băng bó một lớp băng chuyện dụng, vẻ mặtlãnh lệ phẫn nộ cừu hận cùng đứng chung với đám quân nhân sĩ quan thuộchạ của hắn.
Cố Tích Phong có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vàođám Hiến Binh dày đặc đang đứng trước mặt mình, nhìn thấy cảnh đám HiếnBinh kia chậm rãi nâng lên những khẩu súng trường lạnh như băng trongtay, nhắm ngay vào thân thể của Bạch Ngọc Lan. Hắn khẽ hít một hơi thậtsâu, mở miệng mắng một câu thô tục, cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 cũbên cạnh liếc mắt nhìn nhau một chút, cường hãn mang theo đám người kiadũng mãnh tiến lên phía trước.
- Định cướp pháp trường hay sao đây?
Vẻ mặt Đông Phương Phái vô cùng lạnh lùng nhìn về phía bên kia, ngữ khí vô cùng oán độc nói:
- Đó chỉ là những tình tiết mà chỉ có trong những bộ tiểu thuyết cổ điểncủa Tịch Lặc mới có thể xuất hiện mà thôi. Thế nhưng ta thật sự hy vọngmấy cái thằng nhãi con của đám Tiểu đội 7 kia có thể kích động làm bừalên một chút nữa, đến lúc đó thì bị xử bắn cũng không chỉ có một đứa màthôi!
Ở ngay vào cái thời khắc vô cùng khẩn trương này, đột nhiên từ sâu bên trong khu căn cứ chợt có một chiếc xe jeep mui trần dùng tốc độ cực cao phóng vọt về phía này. Trên chiếc xe, chính là Đại Độitrưởng Hách Lôi của Đại đội I của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới. Hắn đangđứng thẳng người lên, quơ quơ loạn xạ hai cánh tay, cao giọng la hétliên hồi cái gì đó.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của ĐôngPhương Phái khẽ nheo lại một chút, nhìn về phía chiếc xe jeep đang kéotheo phía sau một đoàn khói mù mịt mà phóng tới kia, cất giọng đùa cợt:
- Con mẹ nói, động tác biểu diễn của cái bọn nhãi con này càng ngày càngxuất sắc hơn a! Còn nghĩ đến thời buổi này lại còn có thánh chỉ củaHoàng đế nữa hay sao? Còn có thể la lớn đao hạ lưu nhân nữa à?
Vài năm sau này, thời điểm khi mà ẵm đứa con thơ ngồi nhìn người vợ hiềnđang mỉm cười nhìn mình ở đối diện kia, Bạch Ngọc Lan vẫn còn mãi nhớlại cái buổi sáng sớm năm đó ở bên trong khu căn cứ quân sự Tinh hệHoàng Ách trên lãnh thổ Đế Quốc, lúc bản thân mình còn đang đối mặt vớinhững họng súng đen hòm của đám Hiến Binh kia.
Hắn lúc đó đangđối diện với tử vong, sắp sửa bước một chân vào cái quan tài rồi, trongđầu cũng không có nghĩ đến quá nhiều chuyện tình gì cả. Hắn chỉ là đangnghĩ đến cuộc sống của mình dạo gần đây quả thật là có chút hoang đườngcùng với buồn cười không thể tin nổi. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, một cái gã lính đánh thuê chuyên nghiệp vô cùng xuất sắc, lúc nào cũng thờphụng chủ nghĩa tiền tài như mình, lại biến thành một gã thanh niên phẫn nộ, mặc dù vừa mới cưới vợ, thế nhưng lại vẫn như cũ mặc kệ không thèmđể ý đến chuyện vi phạm quân quy, nổi nóng bốc đồng đi đả thương thượngcấp như vậy. Ân, chuyện này hoàn toàn là do lỗi của ông chủ nhỏ a!
Ngay sau đó hắn đột nhiên nghe được bốn phía xung quanh pháp trường nhấtthời truyền đến thanh âm hoan hô ầm ĩ. Tiếng hoan hô mừng rỡ bị nhữngluồng gió tại dị quốc này cuốn đi, lúc xa lúc hần, quay cuồng càng lúccàng lớn hơn nữa, giống hệt như những thanh âm sấm sét đùng đùng truyềnthẳng vào trong tai hắn. Bạch Ngọc Lan khẽ nhíu lại cặp mày, ngẩng đầunhìn lên, vẻ mặt có chút u oán đảo một vòng nhìn về phía đám người bêndưới, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ lão tử chết đi khiến cho các người cảm thấy vui vẻ đến như thế hay sao?
Ngay sau đó hắn mới phát hiện ra sự tình có chút gì đó không đúng. Bởi vìngay cả đám Hiến Binh đang chấp hành nhiệm vụ xử bắn trước mặt hắn, cũng không biết vì cái gì mà đồng thời buông khẩu súng trong tay xuống, sauđó giống như đám người ngoài kia, cực kỳ hưng phấn mà hoan hô lên mộttrận.
Rốt cuộc đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tất cả những quân nhân sĩ quan binh lính của Quân đội Liên Bang từ trongkhu căn cứ quân sự, đến trên Chiến hạm chỉ huy, bên trong Hạm đội LiênBang… Tất cả những quân nhân sĩ quan binh lính nào đã biết được cái tintức kia cũng đều đồng loạt hoan hô vang dội. Thậm chí là ngay cả một đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang đứng ở xa xađằng kia cũng đều vỗ tay một trận, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười. Tuyrằng cái gã quân nhân trẻ tuổi kia đã từng khiến cho vị Sư Đoàn trưởngmà mình kính yêu nhất phi thường khó chịu, chật vật, nhưng mà lúc trướckhi ở trên tinh cầu 5460 tại Đại khu Tây Lâm, cái gã quân nhân kia đãtừng điều khiển một đầu Robot MX màu đen cùng với các quân nhân sĩ quanbinh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 hợp đồng tác chiến. Một màn hình ảnhchiến đấu anh dũng mà hung hiểm kia, mãi vẫn luôn đọng lại vô cùng sâusắc trong lòng rất nhiều những quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoànThiết giáp 7.
Những lời hoan hô nồng nhiệt xuất phát từ tận tâmcan như thế này đã chứng minh được một điều. Bất luận có phải là một vịanh hùng chiến đấu mà Chính phủ Liên Bang cố ý đắp nặn nên hay không,cái tên gia hỏa kia cũng đã sớm thông qua những sự tình oanh liệt mà hắn từng làm trước đây, biến thành một hình tượng gương mẫu trong lòng củaquân nhân Quân đội Liên Bang rồi. Một tảng đá quả thật không cần phảinói chuyện, chỉ cần nó có thể một đường mạnh mẽ đè ép ngoan cường, tựnhiên cũng sẽ có thể đè ép ra thành một con đường bằng phẳng khiến người khác thích thú.
Doanh Đoàn trưởng Đông Phương Phái vẻ mặt cóchút tái nhợt, chậm rãi đi từ chỗ góc xa của mình đi tới, khẽ hắnggiọng, giơ tay ra làm cho những tiếng hoan hô kia dần dần bình ổn lại,sau đó hắn đi đến bên cạnh gã quân nhân sĩ quan của Bộ Nội Vụ kia, trầmgiọng hỏi:
- Vì cái gì lại không tiếp tục hành hình? Đây chính là quyết định của Tòa án Quân sự, chẳng lẽ lại bởi vì một trận hoan hô màbỏ dỡ luôn hay sao?
Sắc mặt của gã quân nhân sĩ quan Bộ Nội Vụ có chút cực kỳ khó xử, liếc mắt nhìn hắn, mở miệng khuyên bảo:
- Doanh Đoàn trưởng Đông Phương Phái, không ai dám bác bỏ quyết định củaTòa án Quân sự cả. Nhưng mà vào thời điểm như thế này mà bắn chết BạchNgọc Lan thật sự là có chút không thích hợp. Ít nhất… cũng phải hoãn lại một khoảng thời gian sau đó rồi hãy tính tiếp.
Ngay tại thờiđiểm Đông Phương Phái đang muốn phẫn nộ mở miệng quát mắng, đột nhiên Cố Tích Phong đã từ đằng xa đi tới, hai bàn tay với những ngón tay thô tomạnh mẽ bóp chặt lẫn nhau, phát ra thanh âm răng rắc, nở nụ cười tràophúng mạnh mẽ, nói:
- Nếu như hôm nay Lão Bạch chết đi, sau khiLão Đại trở về, hậu quả sẽ phát sinh như thế nào, tin tưởng rằng mày làkẻ biết rõ ràng nhất!
Đám đội viên mới có cũ có của Tiểu đội 7lúc này cũng ào ào kép tới, xúm lại một đám phía sau lưng Cố Tích Phong, mang theo ánh mắt đùa cợt cùng với khinh miệt nhìn chằm chằm về phíaĐông Phương Phái.
Nụ cười trên mặt Cố Tích Phong khẽ thu liễm lại, thanh âm hạ thấp, gằn từng tiếng một mạnh mẽ nói:
- Cho dù là vì tự bảo vệ cái mạng nhỏ của mày đi cũng được, mày tốt nhấtlà nên khẩn cầu Lão Bạch còn sống tốt cho đến lúc Lão Đại trở về đi!
Một đám quân nhân sĩ quan binh lính đang hoan hô ầm ĩ đột nhiên nhận đượcmệnh lệnh tập hợp khẩn cấp từ phía căn cứ, nên vội vàng hướng về phíaquân doanh của chính mình mà chạy trở về. Đám Tiểu đội Hiến Binh cònđang không ngừng khiếp sợ lẫn hưng phấn trao đổi với nhau, cũng đồngdạng áp giải Bạch Ngọc Lan quay trở về nhà giam quân sự lâm thời mà đitới. Bạch Ngọc Lan thì lúc này vẫn còn đang ngơ ngác, nghi hoặc liếc mắt nhìn bốn phía, căn bản vẫn chưa biết là đã xảy ra chuyện gì. Hắn theobản năng đưa tay lên, muốn gạt nhẹ vài sợi tóc rối trên trán, thế nhưnglại quét vào một khoảng không. Ánh mắt của hắn biến thành sắc nhọn, liếc nhìn chằm chằm về phía đám gia hỏa đang cười đùa ầm ĩ bên ngoài, cấtgiọng mắng lớn:
- Con mẹ nó, một đám khốn kiếp, nói cho lão tử biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Lão Đại vẫn còn sống!
Đám đội viên của Tiểu đội 7 vô cùng hưng phấn, một phen đem cái tin tức tốt khiến kẻ khác phải khiếp sợ không nói nên lời kia báo cáo lại cho hắn,sau đó cũng lần lượt xoay người quay trở về đơn vị của mình, chỉ để lạimột mình một người Bạch Ngọc Lan đang im lặng không nói gì, trợn trònhai mắt ngẩn người đứng ở đó mà thôi.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 cũng không có nói bất cứ lời nào nữa cả, cũng căn bản không cần phảinói bất cứ lời nào nữa cả. Biểu tình của bọn hắn đã thuyết minh rõ ràngtâm tình vào lúc này của bọn hắn rồi. Đối với bọn hắn mà nói, chỉ cầnLão Đại còn sống, như vậy tự nhiên là Lão Bạch sẽ không chết. Còn vềphần điều lệ quân kỷ gì đó, quyết định của Tòa án Quân sự gì đó, không,thậm chí là những sự tồn tại uy nghiêm thần thánh tuyệt đối không thểnào xúc phạm được gì gì đó, thậm chí ngay cả bọn họ cũng đều không nghĩra rằng, cho dù Lão Đại của mình mặc dù còn sống quay trở về, thì sẽ cónăng lực nghĩ ra phương pháp gì đó để một phen đem Lão Bạch cứu ra haykhông. Nhưng mà chỉ cần Lão Đại còn sống, vậy là đủ rồi…
Trải qua mấy năm trong kiếp sống chiến đấu trước đây, đã khiến cho đám đội viêncủa Tiểu đội 7 trở nên vô cùng kiên định, không có bất cứ lý do gì, thậm chí còn mang theo một chút tinh thần điên cuồng không nói lý lẽ mà Tiểu đội 7 đặc biệt mới có kia, tin tưởng một cách vững chắc rằng, chỉ cầnLão Đại trở về, bất cứ chuyện tình gì cũng có thể giải quyết được!
Nghe thấy cái tin tức kinh người đó, thân thể Bạch Ngọc Lan liền biến thànhgiống như một bức tượng điêu khắc vậy, ngơ ngác đứng sững ở đó một lúcrất lâu, sau đó mới xoay người sang, hướng về phía gã Hiến Binh ngay bên cạnh mình, mở miệng nói:
- Người anh em, cho xin một điếu thuốc, làm vài hơi cho thơm miệng.
Gã Hiến Binh quay sang nhìn cái tên gia hỏa vừa mới nhặt lại được cái mạng này, mỉm cười nhún nhún vai, châm một điếu thuốc đưa tới trên miệng của Bạch Ngọc Lan, cũng không nói tiếng nào.
Cặp môi của Bạch NgọcLan khẽ rung lên một chút, thật sâu hút mạnh một hơi, có chút hàm hồkhông rõ ràng nhưng lại vô cùng kiên định, nói:
- Quân nhân một khi tham gia quân ngũ, vậy thì nên hút thuốc lá hiệu Ba số 7.
Từ sau khi nhận được tin Hứa Nhạc chết đi, Bạch Ngọc Lan liền cai thuốccho đến nay. Ngày hôm nay hắn lại một lần nữa bắt đầu hút thuốc lá. Bêntrong làn khói thuốc bốc lên trắng xóa, Bạch Ngọc Lan cảm thấy cảm kháivạn phần. Cái tên gia hỏa bình thường cũng không thế nào hé răng nóinăng gì, chỉ biết nở nụ cười ngây ngô kia, nhìn qua cùng với kỳ tích tựa hồ như không có bất cứ quan hệ nào cả, nhưng mà trên thực tế cũng lạilà người am hiểu chuyện sáng tạo ra kỳ tích nhất. Tất cả mọi người đềucho rằng hắn đã chết, kết quả như thế nào? Hắn lại có tình dùng một loại phương thức như thế này để mà chiêu cáo cho toàn bộ vũ trụ rằng mìnhcòn sống, hơn nữa lại còn đang quay trở lại!
Lặng lẽ hút thuốc,ánh mắt dần nheo lại, ngẩng đầu lên nhìn trời, Bạch Ngọc Lan nở nụ cườitrầm mặc trong khoảng thời gian khá dài, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầumấy cái.
Vào thời khắc này, trong lòng hắn căn bản không hề nghĩđến chuyện chính mình vừa mới may mắn nhặt lại được cái mạng, mà là sợhãi cảm thán đối với chuyện cái tên gia hỏa kia còn sống. Đây chính làcái gọi là tình cảm đồng đội chiến hữu, đại khái chính là cái mối quanhệ giữa nam nhân với nam nhân, cho rằng đối phương còn sống so vớichuyện chính mình còn sống thì càng quan trọng hơn rất nhiều.
- Nếu như vậy mà cũng còn chưa có chết, vậy thì cậu nên còn sống tốt trở về đi!
Đối diện với cái kỳ tích vị anh hùng Liên Bang có thể còn sống sót trở về,tất cả quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang đều đồng loạt hoan hô, thếnhưng mà tình huống cũng không hoàn toàn lạc quan như họ nghĩ. Cái câunói mà vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh lúc trước đã lặng yên thốt lêntrong lòng kia, đã thuyết minh rõ ràng rằng, hắn so với bất cứ kẻ nàokhác cũng đều đã nhận ra được, con đường Hứa Nhạc vinh quy quay trở vềLiên Bang kia tuyệt đối không có khả năng là một con đường bằng phẳngđược. Bằng không cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia căn bản khôngcó khả năng nhất định phải khởi động trình tự sự kiện thuộc danh sáchcấp độ I như vậy được.
Hiện tại Quân đội Liên Bang nhận được tintức cũng chỉ có thể thuyết minh rằng Hứa Nhạc lúc này vẫn còn sống, đang trở về, nhưng cũng không thể thuyết minh rằng hắn nhất định là có thểcòn sống sót mà trở về. Quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương cho tới bâygiờ cũng vốn không có biện pháp nào chiếu rọi đến được khu vực Tinh hệL9 đằng kia cả. Thực tế chiếc phi thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương đã lưu lạc suốt hơn một năm bên trong cảnh nội Đế Quốc bên kia, sở dĩcó thể truyền phát hình ảnh cùng với thông tin quay trở về như thế, làbởi vì bọn họ đã cực kỳ may mắn, thành công kích phát được hay khỏa vệtin trung chuyển tín hiệu mà hơn mười năm trước bên phía Liên Bang đãtừng vô mục đích tiến hành lắp đặt trên những khỏa thiên thạch phát tánkhắp nơi trong vũ trụ, vô tình bay lạc vào khu vực gần đó mà thôi.
Trong những hình ảnh không tiếng động, mơ hồ lúc có lúc ngắt mà phía bên phithuyền Ba cánh hạm truyền về, cũng chỉ nói cho bên phía Quân đội LiênBang biết rằng chiếc phi thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương đang đối diện phải sự đuổi giết điên cuồng liều mạng bất kể giá nào của Hạm độiĐế Quốc. Tuy rằng bên phía Quân đội Liên Bang vẫn không biết rằng vịCông chúa Điện hạ Đế Quốc địa vị cực kỳ đáng tôn sùng kia đã một phenđem hai phần ba lượng Chiến hạm vốn dĩ dùng để yểm trợ Hạm đội Đế Quốcbình an rút lui an toàn khỏi khu vực Tinh vực Tây Nam, toàn bộ quẳng ném vào trong lần hành động truy sát bao vây này, nhưng mà dựa theo nhữngquang ảnh Chiến hạm Đế Quốc dày dày đặc đặc ngẫu nhiên truyền về trênmàn hình theo dõi điện tử kia, cũng khiến cho tất cả các tướng lĩnh caocấp của Quân đội Liên Bang trong gian phòng họp của khu căn cứ quân sựkia biết rằng tình huống đang phi thường không ổn.
Dưới sự thúcgiục của sự kiện thuộc danh sách cấp độ I do cỗ Máy vi tính Trung ươngLiên Bang kia phát ra, toàn bộ Hạm đội ở khu vực ngoài cùng của Tinh hệHoàng Ách, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng cho công tác tiến công Tinh hệX3, hiện tại đã khởi hành đi tiếp viện. Nhưng mà dựa theo tính toánkhoảng cách giữa hai bên, nhất là có đến ba cái thông đạo không gianloại nhỏ mà số liệu kỹ thuật lại còn chưa có hoàn chỉnh kia, khiến chobên trong gian phòng họp, cơ hồ không có bất cứ người nào có thể tintưởng rằng, đợi đến khi Hạm đội Liên Bang kịp thời đuổi tới, thì chiếcphi thuyền Ba cánh hạm vốn vô cùng tàn tạ rác rưởi kia còn có thể tồntại được.
Sau một trận hoan hô hưng phấn, chính là một sự trầm mặc vô tận.
Thời điểm trễ hơn khoảng mấy phút thời gian so với tại tiền tuyến, thanh âmcảnh báo sự kiện thuộc danh sách cấp độ I vô cùng bén nhọn cũng đồngdạng vang lên bên trong tòa đại sảnh của Cục Hiến Chương tại Đặc khu Thủ Đô trên tinh cầu S1. Vị Thai lão Cục trưởng cùng với Trợ lý Cục trưởngThôi Tụ Đông đang ngồi trong văn phòng làm việc, nhìn thấy những tin tức vừa mới được truyền về kia, lập tức đồng thời ngây ngẩn cả người. Rồisau đó cả hai người cũng đều lại nghĩ đến một vài vấn đề rất khó giảiquyết gì đó phía sau sự kiện này.
Tin tức rất nhanh ngay sau đóđã được đưa thẳng đến bên phía Dinh thự Tổng Thống. Tổng Thống Mạt BốNhĩ tiên sinh sau khi khẽ sửng sốt một chút, liền lập tức bỏ dở luôn hội nghị Liên tịch Tham mưu Liên Bang, cùng với Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư vàcác thành viên Nội Các khác, bằng vào tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đếnđại sảnh chỉ huy.
Bên phía Nghị Viện, lúc này trong tòa nhà NghịViện đang đóng cửa họp kính, bàn về công tác điều chỉnh phân phối dựtoán tài nguyên lâm thời cho giai đoạn chiến tranh, sau khi nhận đượctin tức, Phó Chủ tịch Quốc Hội Tích An cùng với Nghị viên Chủ tịch Ủyban Quản lý Quân sự liền kinh ngạc nói nhỏ với nhau mấy câu, liền tuyênbố tạm thời ngừng cuộc họp lại.
Vị Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiênsinh sắc mặt ngăm đen bước nhanh vào bên trong đại sảnh chỉ huy, nhìn về phía khuôn mặt mơ hồ vừa mới xuất hiện trên màn hình vi tính lớn trêntường kia, trên mặt không che giấu được sự hưng phấn vui mừng tột độ.Chợt ông ta đem hai tay chống lên hai bên thắt lưng, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh xuống cho tôi, không tiếc hết thảy mọi giá, bằng mọi cáchcũng phải một phen đem vị anh hùng Liên Bang đón tiếp an toàn trở về!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]