Chương trước
Chương sau
Ngay trước khi Quân đội Liên Bang tiến hành toàn diện xuyên quan thôngđạo không gian tấn công về phía lãnh thổ Đế Quốc, bên phía Chính phủLiên Bang khẳng định là không có một ai sẽ nghĩ đến chuyện cùng với tổchức cách mạng bình dân ngầm bên trong Đế Quốc phát triển nên một mốiquan hệ hợp tác nào đó, chính bởi vì nguyên nhân thiết khuyết rất nhiềunhững điều kiện thiết yếu. Nếu như lúc đó có vị Tham mưu Quân sự nào đưa ra loại thỉnh cầu giống như thế này, có lẽ cái mà hắn nhận lại cũng chỉ là sự chê cười của tất cả mọi người.

Đúng như những gì mà vịLĩnh tụ tổ chức bình dân phản kháng kia đã từng nói, cả cuộc đời này của ông ta cũng chỉ có nhìn thấy qua hai người Liên Bang mà thôi, cho nênđối với cái Chính phủ xã hội bên Tinh vực xa xôi bên kia càng không cóchút xíu hiểu biết nào cả. Xã hội Liên Bang đối với tổ chức bình dânphản kháng không ngừng dãy dụa dưới đáy tầng chót xã hội Đế Quốc này mànói, cũng là vô cùng xa xôi lạ lẫm giống như là kiếp trước của mỗi mộtcon người vậy.

Ai cũng không thể nào tưởng tượng đến nổi, cái bản hiệp nghị trong dĩ vãng căn bản không có khả năng nào tồn tại kia, hiện tại lại đang từng bước từng bước một biến thành sự thật!

Tronglòng Hứa Nhạc thầm nghĩ một chút như vậy, cặp mày nhịn không được chợtnhăn chặt lại một chút, bàn tay ở trên cái lan can lầu có chút lạnh lẽochậm rãi vuốt ve một chút, trong lòng chợt có một loại cảm giác vớ vẩnkhó có thể nói nên lời. Một cái gã cô nhi mấy năm trước đây còn ở bêncạnh Phố Chung Lâu Đại khu Đông Lâm cùng với trong những hầm mỏ ngoạithành, ngày ngày ngẩng đầu ngẩn người nhìn bầu trời đầu bụi bặm, ngàyhôm nay không ngờ lại có thể sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy đối với toànbộ vũ trụ rộng lớn này.

Đương nhiên là cái loại lực ảnh hưởng này của hắn là tương đối giả dối. Bản thân hắn căn bản cũng chỉ là một gãThượng Tá Quân đội Liên Bang mà thôi, nói thế nào cũng vốn không có tưcách ký lên trên cái bản hiệp nghị quan trọng đến như thế. Hắn cũng chỉlà ở một thời điểm chính xác nào đó, xuất hiện tại một địa điểm chínhxác nào đó, đúng dịp gặp phải những người chính xác nào đó của cái tổchức bình dân phản kháng này. Hơn nữa những người nắm quyền của cái tổchức bình dân phản kháng này lại vô cùng tin tưởng vào rất nhiều nhữngloại thân phận có ý nghĩa đại biểu trên người của hắn. Ví dụ như là cáigì người nối nghiệp xuất sắc nhất của Quân Thần Lý Thất Phu Liên Bang,nhân vật thân tín nhất của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ…

Trên thực tế,nếu như không phải cái bản hiệp nghị hợp tác này đối với Quân đội LiênBang mà nói là có trăm ích lợi mà không có chút tổn hại nào, thì bảnthân Hứa Nhạc cũng sẽ không dám đưa ra lời hứa hẹn nào cả.

Hiệntại đang là mùa hè, là đang chính giữa mùa hè, không khí vô cùng oi bức, khiến cho những đống rác rưởi tồn tại khắp nơi bốn phía xung quanhnhững tòa kiến trúc dày đặc của khu dân nghèo này dần dần lên men, bốchơi lên, dần dần sinh ra một cỗ hơi thở mốc meo cùng với hôi thối nhànnhạt. Hứa Nhạc ngồi ở trên ban công lầu hai lặng yên nhìn thấy nhữngcảnh vật bên dưới, trong lòng nghĩ thầm không biết lúc này đang có baonhiêu bần dân nô lệ của Đế Quốc không nhận được sự cứu tế cần thiết,liền lặng lẽ không một tiếng động bị cảm nắng cùng với dịch bệnh mà chết đi…

- Ta đã sinh sống bên trong phiến quảng trường này hơn bốnmươi năm thời gian rồi. Nếu như trong tương lai khi mà chính quyền mớiđược xây dựng thành công, lên nắm chính quyền, như vậy cái đề nghị đầutiên ta đưa ra cho Nghị Viện mới thực thi, khẳng định chính là một phenđem toàn bộ khu dân nghèo này quét dọn sạch sẽ. Nơi này quá mức dơ bẩn,quá mức chật chội, căn bản không có chỗ để mà xoay người mà, làm gì cònai có thể nguyện ý ở lại nơi này nữa?

Một cái thanh âm khàn khànmạnh mẽ tràn ngập hương vị tàn nhẫn đột nhiên vang lên bên tai của HứaNhạc. Hắn khẽ quay đầu lại, nhìn về phía người vừa mới lên tiếng, hỏi:

- Một khi đem toàn bộ nơi đó dọn dẹp sạch sẽ hết, vậy những người còn lại ở nơi đó sẽ ở chỗ nào đây? Hơn nữa, ông nói như vậy là đã xác địnhchính mình có thể tiến vào Nghị Viện hay sao?

Kẻ vừa mới đi đến bên cạnh hắn chính là gã Hoàng đế xã hội đen Mộc Ân.

Hứa Nhạc hiện tại ở lại trong khu sửa chứa máy móc cứ điểm này được thờigian mấy ngày rồi, mơ hồ cũng hiểu biết được một vài tình huống cụ thểcủa nó trong này. Cái gã nam nhân đại hán trung niên thường xuyên cởitrần, mặc trên người những cái áo khoác vô cùng diêm dúa này, quả nhiênthật sự chính là một gã đại ca Hắc bang của bang phái cường đại nhấttrên toàn bộ tinh cầu Thiên Kinh Tinh này. Tuy rằng ngày đó hắn đã từngnghe vị lão nhân Ốc Tư tiên sinh giải thích qua rồi, nhưng mà Hứa Nhạcvẫn là rất khó có thể hiểu nổi được, một cái gã đại nhân vật nắm giữtrong tay hơn hai chục cái sòng bạc lớn nhất Đô thành Thiên Kinh Tinh,cộng thêm sở hữu đến 23% tổng số lãnh địa của khu dân nghèo Đô thànhnày, vì cái gì lại đối với sự nghiệp phản kháng sự thống trị của Hoàngtriều của tổ chức bình dân phản kháng này mà quẳng ném vào đó những sựnhiệt tình vô cùng nồng đậm như thế.

- Ở chỗ nào à?

Mộc Ân một bên đưa tay lấy ra một điếu xì gà to tướng, châm hút, trên mặt mang theo một tia hưng phấn cùng với tàn nhẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vềphía khu thành thị phồn hoa dưới ánh mặt trời đỏ rực chiếu rọi ở phíaphương Tây xa xa đằng kia, chậm rãi nói:

- Bên phía đó có rấtnhiều những trang viên của đám đại quý tộc, cũng đủ để bố trí cho mấychục vạn người rồi. Cho dù là không đủ chỗ đi nữa, thì cái tòa Hoàngcung của Hoàng đế Bệ hạ bên kia rộng lớn đến như thế, cũng có thể tậndụng làm những ký túc xá cho mọi người mà…

- Còn về phần bản thân ta tại sao lại dám chắc có thể tiến vào Nghị Viện à? Ta đã vì sự nghiệp cách mạng mà từ bỏ rất nhiều thứ như thế, liều mạng chiến đấu rất nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không có tư cách làm một gã Nghị viên ăn hạihay sao?

Mộc Ân cười ha hả trả lời, trong thanh âm còn có một chút hàn ý.

- Cách mạng cũng không phải là loại chuyện trả tiền thì được ăn bánh đâu, cũng không có khả năng là loại chuyện tình đơn giản mà đem ra so đo lấy phần thưởng…

Cùng ở chung với nhau mấy ngày qua, khiến cho HứaNhạc biết rõ ràng mấy gã tráng hán xã hội đen Đế Quốc này cũng khôngphải là những nhân vật quá khó khăn để mà giao tiếp. Hắn mỉm cười, cóchút trào phúng nói:

- Cái loại tính toán này như ông, nếu như để Ốc Tư tiên sinh mà biết được, khẳng định sẽ liền tổ chức một cuộc họpban chấp hành lâm thời mà phên phán ông đó.

Nghe nhắc đến cái tên của Ốc Tư tiên sinh, biểu tình hưng phấn trên mặt của Mộc Ân nhất thờitrở nên có chút cứng ngắc lại một chút, sau đó cái gã Hoàng đế xã hộiđen vốn không sợ trời không sợ đất này không ngờ bây giờ lại không còndám thể hiện ra khí phách của một lão đại xã hội đen nữa. Hắn thoángtrầm mặc một lát sau, mới nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cùng bìnhthường của Hứa Nhạc, nghiêm túc nói:

- Cậu hẳn là cũng đã biếttoàn bộ người nhà của ta cũng đều chết trong tay của tên đồ tể Tạp Đốnkia. Ta mấy ngày hôm nay mãi vẫn chưa có cơ hội mà nghiêm túc cảm tạcậu.

- Dưới tình huống không hay không biết gì mà làm ra chuyệntốt, như vậy cũng không có tư cách gì mà nhận lời cảm tạ của người khácđược.

Câu trả lời của Hứa Nhạc cũng vô cùng nghiêm túc. Sau đó hắn mang theo chút cảm giác tò mò, hỏi:

- Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, hiện tại thời tiết nóng nực đến như thế,ông vì cái gì mà cứ mãi luôn mặc mấy cái áo khoác da thú dày nóng nhưthế này vậy?

- Nhiều năm nay cũng có rất nhiều người đã từng tòmò đối với cái vấn đề này, nhưng mà ngoại trừ Ốc Tư tiên sinh ra, cậuchính là người đầu tiên có can đảm ở trước mặt của ta đặt ra câu hỏitrực tiếp như thế đó.

Mộc Ân dùng hai ngón tay thô to của mìnhkẹp nhẹ điếu xì gà đã hút được một nữa của mình, tiện tay ném thẳngxuống phía cái hồ nước nhỏ ngay bên dưới lầu, mở miệng ha ha cười to mấy tiếng. Thế nhưng trên khuôn mặt của hắn ta lại thoáng trầm xuống, hơichút lặng lẽ cùng với cảm khái. Nhưng cuối cùng hắn ta cũng thật sự bắtđầu giải thích:

- Lúc ta còn rất nhỏ… Trong suy nghĩ của ta, thìcũng chỉ có những gã thiếu gia con nhà quý tộc giàu có mới có khả năngăn mặc những kiện áo khoác xa xỉ đắt tiền như thế này. Mặc dù lúc đó tacòn rất nhỏ, nhưng mà ta cũng không hề hâm mộ những chuyện đó. Có ai lại đi hâm mộ những thứ mà căn bản không thuộc về chính mình cơ chứ?

- Kết quả là có một ngày, một gã thiếu gia nào đó, có một kiện áo khoáclàm bằng loại da chồn nước vô cùng đắt giá, vị kẻ khác dùng kéo cắt mộtđường dài trên lưng. Hắn cho rằng chuyện đó là do ta làm… Cho nên mộtphen lôi ta ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết…

Mộc Ân đưa tay kéo kiện áo khoác bằng loại da báo vô cùng sang quý trên người mình xuống một chút, lộ ra những vết sẹo chằng chịt trên lưng, chứng minhcái trận đòn thừa sống thiếu chết năm đó khiến cho hắn khắc cốt ghi tâmsâu trong lòng đến như thế nào. Có lẽ cuộc sống lăn lộn trong xã hội đen mấy năm nay khiến cho những vết sẹo trên người của hắn nhiều đến mứckhông thể nào đếm hết, nhưng mà thông qua vẻ mặt tàn nhẫn mà lãnh khốc,đã bị năm tháng mài mòn khiến cho nhợt nhạt, thế nhưng lại vẫn như cũkhiến kẻ khác tim đập nhanh kia, đại khái cũng có thể tưởng tượng đượclúc còn nhỏ hắn đã từng gặp phải những đãi ngộ thê thảm vô nhân đạo đếnnhư thế nào.

- Bắt đầu từ ngày đó trở đi, ta đối với tất cả những loại quần áo có bề ngoài diêm dúa xa xỉ đều sinh ra một loại cảm giácxúc động mãnh liệt nào đó. Từ sau khi đi đến Đô thành Thiên Kinh Tinhnày, ta mãi vẫn luôn ẩn nấp ở cái phiến quảng trường không chút lý tưởng này, thay thế một vài người ra tay giết người. Ngay trong lần đầu tiênra tay nhận được tiền thưởng, ta liền dùng toàn bộ số tiền đó mua đượcmột kiện áo khoác bằng lông hồ ly xám cũng rất được.

- Về sau talại tiếp tục không ngừng giết người, rồi đến lúc bắt đầu có tư cách ralệnh cho người khác giết người… Đồng thời ta cũng bắt đầu không ngừng bỏ tiền ra mua những kiện áo khoác xa xỉ diêm dúa… Mười kiện, một trămkiện, một ngàn kiện… Ta cảm giác vô cùng thích thú, vô cùng sảng khoái.Bất luận là thời tiết gì, ở vào trường hợp nào, ta cũng đều mãi luôn mặc một kiện áo khoác sang quý trên người. Chỉ cần có một phút đồng hồ nàođó không mặc chúng, thì toàn thân liền cảm thấy vô cùng bực bội khóchịu. Ngay cả lông tóc trên người cũng đều phẫn nộ đến mức rối loạn cảlên.

Tay trái của Mộc Ân khẽ đút vào phần rộng mở của cái áokhoác làm bằng loại da báo sang quý vô cùng diêm dúa kia, đùa bỡn mộtchút mớ lông ngực dày đặc rậm rạp của chính mình, nhịn không được bắtđầu ha ha cười to. Trong lúc cười, cặp mắt sắc bén mạnh mẽ như cặp mắtchim ưng của hắn cũng nhịn không được, tươm ra một vài giọt nước mắtnhàn nhạt.

Nụ cười dần dần thu liễm lại, cái vị đại ca xã hội đen này lại tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Ta biết trong suy nghĩ của các người ta thật vô cùng điên cuồng. Năm đó bên trong Đô thành Thiên Kinh Tinh cũng đã từng có mấy gã lão đại kháccũng từng dùng chuyện tình này mà cười nhạo ta. Chẳng qua sau khi mấytên gia hỏa này lần lượt biến thành mấy cỗ thi thể bên trong con kinhnước đen phía sau khu dân nghèo này, cũng liền không còn có bất cứ người nào dám nghi ngờ qua cái xu hướng ăn mặc của ta nữa!

Hứa Nhạctrầm mặc im lặng lắng nghe, không nói tiếng nào. Đây là một chuyện xưavô cùng thông thường, một kiểu chuyện xưa bi hoan bên trong các bộ tiểuthuyết võ thuật của Tịch Lặc a. Cũng không cần tiến hành phân tích tâmlý đối với cái gì mà dấu ấn tuổi thơ, nhưng mà từ trong miệng của vị lão đại xã hội đen ở bên cạnh chậm rãi tự mình nói ra như vậy, vẫn như cũkhiến cho kẻ khác cảm thấy chấn động tâm hồn.

- Theo tôi biết,chế độ quản lý hộ tịch của Đế Quốc cũng vô cùng nghiêm khắc. Tuy rằngbên trong khu dân nghèo này quả thật cũng cất giấu rất nhiều những đàophạm lưu vong, thế nhưng năm xưa vì cái gì mà ông lại phải theo Ốc Tưlão tiên sinh chạy trốn tới nơi này vậy?

- Bởi vì ta đã một phenđem cái gã thiếu gia giống hệt như mụ đàn bà, chỉ bởi vì một kiện áokhoác diêm dúa mà nhảy đổng đổng lên mắng hét kia một đao giết chết!

Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng lưu loát không một chút ngưng trệ liền đượcnói tiếp ra ngay sau đó từ trong miệng của vị lão đạo xã hội đen ngaybên người này, làm cho Hứa Nhạc thân là người nghe cũng phải nhịn khôngđược mà sửng sốt suốt một thời gian dài.

Câu chuyện xưa mà Mộc Ân kể lại đến đây coi như là chấm dứt. Hắn khẽ liếm liếm môi, lại từ trong túi áo khoác da báo quý giá lấy ra hai điếu xì gà mùi thô, tự mình châm một điếu, điếu còn lại thì đưa sang cho Hứa Nhạc.

Lặng im đónnhận điếu xì gà mùi thô thanh mảnh kia, Hứa Nhạc hơi chút tham lam hítsâu một hơi dài. Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía Đô thành của ĐếQuốc, đang được ánh mặt trời hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi, trong lòng thìlại nhớ đến lúc mình chỉ mới mười tuổi, cũng đã từng một lần bạo phát mà giết người.

Quang mang đỏ rực ấm áp của mặt trời đang dần dầnchìm ngỉm xuống bên dưới bức tường cao ngất của tòa Hoàng cung xa xa.Những thiết bị phi hành đang bận rộn lên lên xuống xuống tại vòm trờiphía Bắc xa xa cũng dần dần giảm tần suất lại. Rốt cuộc những luồng giómát từ khu vực rừng phong khổng lồ bên phía Nam Đô thành cũng chậm rãithổi tới, phi thường gian nan chật vật lướt nhẹ qua bên trong những conphố xá hẹp nhỏ mà lại cong vẹo khúc khủy của khu dân nghèo nào, mang đến một chút cảm giác mát mẻ nhàn nhạt, thổi quét đi một chút cảm giácthống khổ cùng với buồn chán ở nơi này.

Hứa Nhạc cùng với Mộc Ântay kẹp điếu xì gà mùi thô thon dài, trầm mặc đứng ở ban công lầu hai,ngắm nhìn những hình ảnh này, miệng chậm rãi phụt ra những luồng sươngkhói sang quý.

- Hiện tại chúng ta đang tiến hành chuẩn bị. Chiếc phi thuyền chuẩn bị cho cậu rời đi khoảng ba ngày sau sẽ đến. Về phầnđịa chỉ cụ thể thì đến lúc đó ta sẽ nói cho cậu biết sau.

Ánh mắt của Mộc Ân vẫn nhìn xa xăm về phía trước, chậm rãi mở miệng nói:

- Năng lực của chúng ta cũng chỉ có thể đem cậu rời khỏi tinh cầu ThiênKinh Tinh này, tiến vào tuyến đường di chuyển của Hải tặc không gian.Còn về phần chiếc phi thuyền kia của cậu có thể nào xuyên qua khỏi vòngphong tỏa vô cùng cường hãn của Quân đội hay không, vậy thì phải xem vào năng lực hoặc là vận khí của cậu rồi.

Hứa Nhạc thoáng cúi đầuxuống, hung hăng hút mạnh một ngụm khói thuốc. Những luồng sương khóicay độc mạnh mẽ quán nhập vào bên trong buồng phổi của hắn, khiến chotinh thần của hắn trong khoảnh khắc liền trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều. Bị bắt giữ, sau đó chạy trốn chết, rồi lại bị bắt giam, rồi lại trốnchết một lần nữa… Hắn ở trên cái khỏa tinh cầu tha hương này đã ngâyngười gần một năm thời gian rồi. Trước mắt rốt cuộc có thể nhìn thấy cơhội rời khỏi nơi này quay về quê nhà, làm sao có thể không xúc động được cơ chứ?

Còn về phần chuyện tình mà Mộc Ân nhắc nhở hắn phía sauđó, đã là nằm trong sự dự kiến của hắn rồi. Dưới sự uy áp khủng bố củaHoàng Thất Đế Quốc cùng với vị Công chúa Điện hạ đang nổi giận kia, toàn bộ hệ thống vận chuyển không gian buôn lậu của đám thế giới ngầm tinhcầu Thiên Kinh Tinh này cũng đều gặp phải sự thanh tẩy cùng với đả kíchtừ trước đến giờ cũng chưa từng có. Tổ chức bình dân phản kháng, hoặcnói chính xác hơn là cái vị lão đại xã hội đen đang ở bên người mìnhnày, không ngờ dưới tình huống như thế mà còn có thể tìm ra được mộtchiếc phi thuyền có thể rời khỏi tinh cầu Thiên Kinh Tinh, thực lực thểhiện ra từ việc đó cũng đã đủ khiến kẻ khác kính sợ rồi.

- Phiền toái cho ông rồi!

Trợ giúp hắn quay trở lại Liên Bang chính là một phần giao dịch trong hiệpnghị hợp tác, cũng không phải là sự trợ giúp theo kiểu thấy chuyện bấtbình thì can thiệp, cho nên Hứa Nhạc cũng không có nói lời cảm ơn gì cả, mà chỉ là nói ra một câu đơn giản như thế.

- Theo như sự hứa hẹn của chúng ta vốn là phải đem cậu đưa đến một cách an toàn trong taynhững người của cậu, đó mới thật sự là chuyện phiền toái.

Mộc Ân huy động một chút điếu xì gà nặng mùi trong tay mình, có chút lạnh nhạt nói:

- Toàn bộ con đường di chuyển không gian của đám Hải tặc cũng đều cóngười của chúng ta ở trên đó sắp xếp. Nhưng mà lúc này ở ngoài tiềntuyến đang xảy ra chiến hỏa liên miên, ai cũng không nói trước được chếđộ quản chế di chuyển vũ trụ sẽ nghiêm mật đến trình độ như thế nào.

- Nếu như đến cuối cùng thật sự gặp phải khó khăn không thể giải quyết,ông chỉ cần đưa cho tôi một chiếc phi thuyền vũ trụ là được rồi.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới bình thản nói.

- Cái này thì không thành vấn đề!

Mộc Ân đột nhiên quay đầu lại, giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, lạnh lùng nói:

- Nhưng mà ta cũng phải nhắc nhở cậu trước một việc. Mặc dù ta vô cùngcảm tạ cậu chuyện cậu giết chết Tạp Đốn, nhưng mà điều này thật sự không có nghĩa là những người chúng ta cam tâm tình nguyện cùng với đám người Liên Bang các người hợp tác với nhau. Vì để giải cứu cậu ra ngoài,chúng ta đã bị chết rất nhiều người rồi. Cho nên… cậu ngàn vạn lần không được quên, cậu đã từng đáp ứng với chúng ta những chuyện tình gì rồi…

Hứa Nhạc thật sự cũng hiểu rõ ràng sự đấu tranh tư tưởng mãnh liệt trongđầu của ác thành viên tổ chức bình dân phản kháng ngầm này. Cho nên hắncũng không có mở miệng trả lời cái gì. Lúc này bất cứ những lời nói trảlời nào của hắn, cũng đều là đại biểu cho Chính phủ Liên Bang đưa ra lời hứa hẹn sẽ trợ giúp. Thế nhưng kỳ thật tất cả những thứ này cũng đềukhông thể khiến cho tâm tình của những người này có thể đỡ hơn được.

Hắn khẽ nheo mắt lại nhìn về phía phương xa. Hai đầu ngón tay khẽ kẹp nhẹđiếu xì gà nặng mùi sắp sửa đốt đến phần chân sẫm màu cuối cùng, cũngkhông có giống như Mộc Ân vậy, ném xuống hồ nước nhỏ bên dưới lầu, mà là nhẹ nhàng thả xuống trên mặt sàn dưới chân, sau đó dùng đầu ngón chânchậm rãi dập tắt.

Vào đúng thời điểm này, một cái chuông điệnkhông biết giấu ở nơi nào trên ban công phía sau chợt nhẹ nhàng vang lên mấy tiếng thanh thúy.

Mộc Ân rất nhanh xoay người lại, đi vàobên trong cái hành lang dài hơi chút u ám ở phía sau lưng hai người. Nửa phút đồng hồ sau đó, hắn mang theo biểu tình cực kỳ tôn kính dị thường, tay đẩy một chiếc xe lăn chậm rãi đi ra, dừng lại ở ngay bên cạnh củaHứa Nhạc.

Ngồi trên chiếc xe lăn kia chính là vị Lĩnh tụ của tổchức bình dân phản kháng, vị lão nhân trên mặt tràn đầy những nếp nhăncùng với những đốm đồi mồi, biểu tình nhìn qua có chút dữ tợn cùng vớikhủng bố, nhưng mà vẻ mặt lại là vô cùng hòa nhã hiền từ.

Hứa Nhạc cũng xoay người lại, tiến đến gật đầu thăm hỏi.

Vị lão nhân Ốc Tư tiên sinh khẽ mỉm cười nhìn về phía Hứa Nhạc, nhẹ nhàng nói:

- Ta có một người nghĩ muốn giới thiệu cho cậu quen biết trước một chút.Về sau nếu như ta xảy ra chuyện gì, như vậy liền sẽ do hắn phụ tráchtiến hành liên lạc với cậu, thay mặt ta tiến hành giám sát tình huốngchấp hành hiệp nghị song phương của chúng ta.

Từ phía bóng râmphía sau lưng cái xe lăn kia chợt có một gã nam nhân Đế Quốc ước chừngba mươi tuổi, biểu tình cực kỳ lạnh lùng băng lãnh tiến lên một chút.Khi nhìn thấy Hứa Nhạc, ánh mắt của hắn chợt khẽ nheo lại một chút, lóera quang mang sắt bén như dao. Hắn thoáng dừng lại một lát, sau đó mớivươn tay mình ra, tự giới thiệu:

- Xin chào, ta tên Tề Đại Binh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.