Chương trước
Chương sau
Có người đang muốn trợ giúp chính mình. Bên trong chữ chính mình nàycũng không bao gồm Hoài Thảo Thi ở trong đó! Cái thế lực thần bí có thểdễ dàng treo ngược Đại Sư Phạm, mở ra cánh cửa hợp kim của căn nhà giamđặc chế kia, vô cùng rõ ràng cũng không phải là người thuộc về phươngdiện Hoàng Thất Đế Quốc, đối với bản thân Hứa Nhạc có một lối suy nghĩrõ ràng hơn nữa cũng có đầy đủ sự bình tĩnh mà nói, đưa ra một cái phánđoán đơn giản như vậy quả thật cũng không cần mất quá nhiều thời gian.

Cái vị trung niên nhân lõa lồ thân phận cực kỳ hiển hách kia lúc này đangbị treo ngược toàn thân trên cây, dưới ánh nắng sớm chiếu rọi. Một mànhình ảnh quỷ dị như thế này khiến cho cả hai gã thanh niên trẻ tuổi bêndưới đồng thời sợ run lên một trận, sau đó rất nhanh thanh tỉnh trở lại. Chính là căn cứ vào cái loại cảm giác nguy hiểm cực độ đang tiềm tàngsâu bên trong cảnh vật âm u xung quanh, khiến cho phản ứng của Hoài Thảo Thi tất nhiên so với Hứa Nhạc tâm tình thanh minh thì chậm hơn mộtchút. Cả hai người đồng thời dùng ánh mắt quét nhanh qua địa phương gầnmình nhất, ý đồ muốn tìm ra một thanh vũ khí nào đó để sử dụng.

Chỉ cần có thể nhặt được một khẩu súng nào đó, bọn họ tuyệt đối sẽ tronglúc nhất thời ngay lập tức hướng về phía đối phương mà khu động cò súngkhông một chút chần chừ. Trải qua rất nhiều các loại chuyện tình đến như vậy, những trận chiến gần như là chém giết hung hiểm dị thường ở bêntrong bóng tối, bọn họ cũng sớm đã xác nhận, đối với lẫn nhau, đối vớithế giới của cả hai người, đối phương đều chính là những nhân vật nguyhiểm nhất. Có thể giết chết được đối phương, bất cứ cái loại cảm giácanh hùng, anh thư cùng với tỉnh táo chính nghĩa, những cảm giác cô đơnvì đứng trên đỉnh cao một mình… toàn bộ cũng chỉ đều là chuyện khôngđáng để nhắc tới.

Thế nhưng thật đáng tiếc cùng với vô cùng kỳquái chính là, cái gã thần bí nhân đã một phen chế trụ vị Đại Sư Phạmcùng với một phen đem hai người bọn họ từ trong căn nhà giam hợp kim đặc chế thả ra ngoài, lại cũng không có lưu lại bất cứ vũ khí gì cho HứaNhạc hoặc là cho Hoài Thảo Thi cả.

Những luồng gió lạnh lẽo củabuổi sáng sớm nhất thời thổi quét vào bên trong cái sân lớn của tòa đạiviện màu trắng. Bên ngoài cái sân này lại là một mảnh im lặng không cóbất cứ một tia thanh âm nào cả. Những đầu chim chóc đang say ngủ trênnhững tán cây, lúc anfy ánh mắt vẫn còn đang khép hờ trong giấc mơ củachính mình.

Thời gian, cái mà hai người đang cần thiết nhất vào lúc này chính là thời gian!

Hứa Nhạc cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoài Thảo Thi lấy một cái. Ánh mắtđang nheo lại của hắn chợt phát hiện ra trên đỉnh đầu của vị Đại Sư Phạm đang bị treo ngược trên cây kia có dán một tờ giấy gì đó. Hắn liềngiống như tia chớp, lập tức dùng tay gỡ ngay xuống, nhanh như tia chớpphóng ra hai chân mình, không có lấy một chút đình trệ nào cả, mang theo một tia ý vị quyết tuyệt vô cùng, hướng về phía cái bức tường cao ngấtcủa tòa đại viện kia mà phóng đi.

Khóe mắt khẽ liếc nhẹ một cáithoáng qua trên tờ giấy vừa chụp được vào tay kia, trên mặt hắn chợt lóe lên một vẻ ngưng trọng vô cùng. Hứa Nhạc cũng không biết sự bố trí quân lực của Quân đội Đế Quốc ở bên ngoài bức tường tòa đại viện này là nhưthế nào, cũng không biết ở đó sẽ có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợichính mình. Nhưng mà bất luận nói như thế nào đi chăng nữa, hắn cũngkhông muốn tiếp tục cùng với Hoài Thảo Thi ở cùng một chỗ nữa, sau đóngu xuẩn chờ đợi đối phương triệu gọi đến vô số bộ đội tinh nhuệ của ĐếQuốc, một phen đem chính mình ra giết hàng trăm lần, hàng nghìn lần.

Hoài Thảo Thi nheo mắt nhìn chằm chằm về phía cái bóng dáng giống hệt nhưmột cánh chim khổng lồ đang tiêu sái bay thẳng qua bức tường đại việnđằng kia, bên trong cặp mắt đang nheo lại giống như hai vầng trăng nonnhất thời hiện ra một tia ý tứ ngoan cường. Bàn tay phải của nàng ta rất nhanh chặt mạnh xuống phần đùi đang bị gãy xương đau nhức vô cùng bêndưới kia, lớn tiếng kêu thét lên chói tai.

Đùi phải đã bị trọngthương gãy xương, nàng ta biết rõ ràng chính mình cũng không có biệnpháp nào để mà lưu lại Hứa Nhạc cả. Nghĩ đến điều này, nàng ta khôngkhỏi có chút cảm khái đối với vận khí may mắn của tên gia hỏa kia. Mộttrận chiến đấu liều chết hung hiểm vô cùng, trên người của cái tên giahỏa kia không biết có bao nhiêu cái xương cốt đã bị chính mình đánh chogãy nát, nhưng không ngờ hai cái đùi lại vẫn như cũ hoàn hảo không chúttổn hao gì cả.

Lớn tiếng la hét chói tai kêu gọi người đến, nghequa rất giống như là phản ứng của một cô thiếu nữ bất lực đang ở trongmột cái ngõ tắt tối tăm nào đó bị một đám du côn vô lại cướp bóc khi dễvậy. Bản thân Hoài Thảo Thi từ trước đến giờ vẫn luôn ghét cay ghét đắng cái loại gào thét kêu cứu như thế này, nhưng mà lúc này nếu như muốnđem cái tên gia hỏa kia lưu lại, ngoại trừ việc hô to một tiếng như thế, tựa hồ như không còn biện pháp nào khác nữa.

Trên từ giấy nhỏ mà người thần bí nào đó đã gắn lên trên đỉnh đầu của Đại Sư Phạm đang bịtreo ngược kia cũng chỉ viết mấy chữ Đế Quốc đơn giản, dùng một loạiphương thức vô cùng giản lược để giảng giải lại một chút tình huống bênngoài bức tường của tòa đại viện, hơn nữa lại còn chỉ ra một cái địađiểm nào đó nữa. Hứa Nhạc quả thật cũng không hiểu rõ ràng lắm tìnhhuống chân chính phía sau màn của chuyện này, cũng rất khó có thể tinnổi rằng Quân đội Đế Quốc ở phía sau bức tường đại viện kia thật sự đãtriệt thoái về phía sau. Hơn nữa hắn lại càng thêm nghi hoặc đối vớiviệc thần bí nhân kia trực tiếp một phen đem tờ giấy này dán lên trênđỉnh đầu của Đại Sư Phạm. Chẳng lẽ người đó không nghĩ đến Hoài Thảo Thi có thể nhìn thấy trước mình hay sao?

Ôm trong lòng quyết tâm dứt khoát liều chết, hoặc là nói mặc kệ sống chết, hoặc nói chính xác hơnlà tìm đường sống trong cái chết, Hứa Nhạc phốc một tiếng đã nhảy thẳngra khỏi bức tường tòa đại viện. Thế nhưng cũng không có nhìn thấy cảnhnhư mình đã tưởng tượng, cũng không có những dòng nước lũ sắt thép, cũng không có vô số những khẩu đại pháo cường đại đủ để phá cả một Chiến hạm đang chỉ về phía mình, mà cũng chỉ có một mảnh phế tích hoang vu nằmtrong một màn bóng đêm vắng vẻ tĩnh mịch mà thôi.

Hóa ra những gì ghi trên tờ giấy kia cũng đều là sự thật cả. Mơ hồ cách nơi này khoảngmấy km có thể nhìn thấy ánh đèn pha của mấy chi bộ đội Đế Quốc này đangchiếu rọi, trên bầu trời đêm cách nơi này hơn bốn mươi độ vẫn còn có thể nhìn thấy vô số những chiếc chiến đấu cơ đang dùng tốc độ cao khôngngừng quần đảo trên đó.

Vốn dĩ đang là một cái tử lộ, không ngờđột nhiên lại biến thành một cái sinh địa. Hứa Nhạc nhất thời biến thành một đầu thỏ hoang trốn chết, tốc độ dưới chân cũng không hề có chútgiảm bớt nào cả. Bởi vì lúc này từ bên trong sân lớn của tòa đại việnphía sau đột nhiên vang lên tiếng thét mang theo sự phẫn nộ vô cùng củaHoài Thảo Thi. Đám Quân đội Đế Quốc đang triệt thoái ra bên ngoài vòngvây kia một khi nghe được tiếng hét to phẫn nộ kia của nàng, khẳng địnhsẽ lập tức hành động lại, một lần nữa quay trở lại nơi này.

VịCông chúa Điện hạ Đế Quốc cực kỳ cường đại đến mức không giống như bìnhthường kia, hóa ra cũng có thời điểm giống như một cô thiếu nữ bị ứchiếp vậy, phát ra tiếng la hét chói tai đến như thế a. Trên mặt Hứa Nhạc nhất thời hiện lên một nụ cười nhàn nhạt vô cùng khoái hoạt. Đột nhiên ý cười ẩn chứa bên trong ánh mắt của hắn nhất thời trở nên ngưng trọnglại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm vào một đầu Robot đang đứng sừng sững bên trong một phiến rừng cây cách chỗ của hắn khoảng mấy trămthước.

Đó là một đầu Robot Lang Nha kiểu mới, toàn thân được baophủ bởi một màu kim loại sẫm màu, giống hệt như là một đống cấu kiệnkhổng lồ đang được lắp đặt chặt chẽ lên trên một hệ thống động cơ kimloại khổng lồ, đứng giữa những gốc đại thụ trong rừng cây rậm rạp giốnghệt như một gốc đại thụ đặc biệt, đang sừng sững ngạo nghễ giữa trờiđất, rất có khí thế oán khí bất bình mãnh liệt.

Khoang điều khiển của con Robot Lang Nha này cũng không có đóng lại, mà khẽ mở hờ ra. Bên trong đó cũng không có bất cứ gã phi công Đế Quốc nào cả. Thính lực của Hứa Nhạc vô cùng tốt, có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm ong ong từtrong đó phát ra, tựa hồ như hệ thống động cơ của con Robot đã nằm trong trạng thái khởi động sẵn sàng đợi lệnh xuất phát.

Các chi bộ đội Thiết giáp của Đế Quốc ở bốn phía xung quanh lúc này đang dùng tốc độcực cao hướng về phía phủ Đại Sư Phạm màu trắng đằng kia mà phóng tới.Nhất là bóng dáng ngoan lệ của mấy chục đầu Robot Lang Nha khủng bố, chỉ trong khoảnh khắc liền phát ra những thanh âm xé gió chói tai, hóathành vô số những bóng dáng khiến kẻ khác phải hít thở không thông,nhanh chóng phóng tới gần tòa đại viện màu trắng kia.

- Đầu Robot này là đặc biệt lưu lại cho chính mình hay sao?

Hứa Nhạc thoáng nhíu mày một chút, thầm nghĩ. Nhưng mà hiện tại hắn cũngkhông có thời gian để mà lo lắng quá nhiều như vậy nữa. Hai chân mạnh mẽ giẫm lên mặt đất tràn đầy những mảnh vụ của cành cây cùng với thảm cỏxanh hơi chút thê thảm dưới chân, giống như một đầu chim chóc khổng lồ ở bên trong phiến rừng rậm mà phóng thẳng lên trên cao, ở trong khôngtrung làm ra một động tác xoay người vô cùng xinh đẹp, phốc một tiếngliền chui thẳng vào bên trong con Robot Lang Nha vô chủ đang đứng sẵn ởnơi đó.

Phần lưng phía sau mạnh mẽ va chạm mạnh với cái ghế dựabên trong khoang điều khiển, chấn động khiến cho xương cốt vốn đã bị gãy mấy cái của hắn nhất thời phát ra một trận đau nhức mãnh liệt. Sắc mặtHứa Nhạc nhất thời tái nhợt, thế nhưng cũng không có mở miệng rên lênlấy một cái. Ngón tay của hắn rất nhanh xẹt qua trên màn hình cảm ứngđiều khiển, tay trái mạnh mẽ lôi kéo thanh thao tác điều khiển, giốngnhư một tia chớp vậy, rất nhanh bấm vào một vài những nút bấm phức tạpbên dưới thanh điều khiển của con Robot, rất nhanh hoàn thành xong cáiđộng tác điều khiển đầu tiên của chính mình.

Cánh cửa khoang điều khiển đầu Robot Lang Nha rất nhanh chóng chặt lại, hệ thống dịch ápđiện tử bởi vì thừa nhận những thao tác với tốc độ viễn siêu bình thường mà rất nhanh bắt đầu rung động, phát ra thanh âm dát chi liên tục. Hệthống cơ pháo trên cánh tay trái máy móc của đầu Robot rất nhanh bắn ramột phát. Cơ hồ là đồng thời, thân thể máy móc nặng nề của con Robotcũng mạnh mẽ trầm xuống một chút. Phần động cơ gắn thêm vào trên phầnđầu gối máy móc của con Robot cũng phát ra một tiếng nổ mạnh cực lớn.

Vù!

Thanh âm gầm rú trầm thấp mà khổng lồ, mang theo vô số bùn đất từ dưới chânbắn tung tóa lên khắp nơi nhất thời vang lên mạnh mẽ. Đầu Robot Lang Nha đang ẩn nấp bên trong phiến rừng rậm kia nhất thời làm ra một loạt cácđộng tác né tránh xinh đẹp, thành công tránh khỏi hai khỏa đạn pháo công kích tầm xa từ phía sau vừa mới phóng tới.

Một hồi nổ mạng kịchliệt vang lên, thế nhưng lại hoàn toàn không thể nào xúc phạm đến đầuRobot Lang Nha kia lấy một chút nào. Biểu tình của Hứa Nhạc cực kỳ bìnhtĩnh, đưa vào một loạt các thao tác mệnh lệnh, hướng về phía ba đầuRobot Đế Quốc đang dùng tốc độ cao đánh úp tới đằng kia mà phóng vọttới.

Chỉ thấy một mảnh điện quang lóng lánh nhất thời phát rachói chang. Đầu Robot Lang Nha mà Hứa Nhạc đang điều khiển trong khoảnhkhắc liền tăng tốc lên kịch liệt, kéo theo một dãy tàn ảnh khiến kẻ khác phải hoa mắt chóng mặt, hung hăng đạp một cước cật lực vào bụng của đầu Robot Đế Quốc xông lên trước nhất kia. Đồng thời hai bên cánh tay máymóc đột nhiên bắn ra một loạt gai nhọn, khủy tay của cánh tay bên tráiđột nhiên xoay nhẹ một vòng, thần không biết quỷ không hai đâm thẳng vào vị trí khoang điều khiển của đầu Robot Đế Quốc thứ hai phóng tới ngaysau đầu Robot đầu tiên.

Ba đầu Robot Đế Quốc này ngay sau khinhận được lời cảnh báo do Hoài Thảo Thi phát ra từ trong tòa đại viện,liền ngay lập tức hướng tới phía này ngăn chặn Hứa Nhạc lại. Cả ba gãphi công bên trong ba con Robot cũng đều là những nhân vật tinh nhuệnhất của đế quốc. Phản ứng của bọn họ tuyệt đối không thể không nhanhchóng, hơn nữa áp đụng đội hình đột kích tam giác cũng vô cùng nghiêmcẩn. Nhưng mà thật đáng tiếng… cũng giống như cái câu nói nhàm chám được lặp đi lặp lại vô số lần trong các kịch bản tiểu thuyết của Tịch Lặcvậy, kẻ mà bọn họ gặp phải chính là Hứa Nhạc.

Phần đột thứ sắcbén ở đầu cánh tay của phần cánh tay phải máy móc của con Robot Lang Nha lúc này đang đâm sâu vào bên trong khoang điều khiển của một đầu RobotĐế Quốc, phát ra điện quang lóng láng vô cùng khủng bố. Đầu Robot ĐếQuốc còn lại bị hắn đạp bay ra phía sau thì không ngừng lui lại một cách thê thảm trong không trung. Con Robot Lang Nha do Hứa Nhạc đang điềukhiển bởi vì điều chỉnh hệ thống cân bằng một cách mạnh mẽ khiến chothân thể cả người chợt vặn vẹo lên một cách quái dị. Phần cơ pháo đặttrên đầu cánh tay trái máy móc của con Robot Lang Nha nhất thời khaihỏa.

Bồng lớn một tiếng chợt vang lên. Một phát đạn cơ pháo đượcbắn ra một cách đơn giản cùng với trực tiếp. Một luồng ánh lửa diễm lệsáng ngời nhất thời chiếu rọi cả một khoảng không gian sáng sớm hắc ám.Đầu Robot Đế Quốc cuối cùng kia trực tiếp bị oanh ngã nặng nề xuống mặtđất!

Ngay khi đầu Robot Đế Quốc này ngã té thật mạnh xuống mặtđất, gã phi công Đế Quốc đang ở bên trong khoang điều khiển kia vẫn nhưcũ nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu được, trong một khoảng cách ngắnngủi đến như thế, Hứa Nhạc dựa vào cái gì lại dám nổ súng bắn mình nhưthế? Chẳng lẽ hắn không sợ những mảnh đạn nổ tung sẽ tự làm bị thươngchính mình sao? Chẳng lẽ hắn không sợ hồi nổ mạnh kịch liệt ngay sau đósẽ đến hay sao?

Đám người Đế Quốc trên cơ bản vẫn không hiểu biết đầy đủ về Hứa Nhạc, có lẽ Hoài Thảo Thi sẽ hiểu biết hắn rõ hơn mộtchút, nhưng mà thân là chiến sĩ Cơ chiến mạnh mẽ nhất vũ trụ, hiện tạinàng ta lại đang còn ở bên trong tòa đại viện màu trắng kia, biểu tìnhnghiêm nghị cùng với lạnh lùng, chậm rãi bước tới con Robot đang ở trước mặt, còn chưa kịp leo lên trên khoang điều khiển.

Đối với HứaNhạc, Lý Cuồng Nhân, Hoài Thảo Thi, những nhân vật cường hãn như vậy mànói, chỉ cần để cho bọn họ tiến vào trong con Robot, bọn họ liền có thểlàm ra vô số những sự tích điên cuồng mà người bình thường khác căn bảnkhông có khả năng tưởng tượng ra nổi. Cho dù là hiện tại Hứa Nhạc cũngkhông có hệ thống cảm ứng ý nghĩ trợ giúp hắn tiến hành điều khiểnRobot, nhưng mà một khi tay trái cầm lấy cái thanh điều khiển kim loạilạnh như băng, tay phải nhẹ nhàng lướt qua trên màn hình điều khiển cảmứng bóng loáng, ngồi vào trong khoang điều khiển có chút tối tăm kia,cảm thụ được cái thân thể kim loại khổng lồ nặng nề ngay dưới thân mìnhđang mạnh mẽ run rẩy… Vô số sự tự tin cùng với ý chí chiến đấu khủng bốsẽ dũng mãnh tuôn trào vào bên trong thân thể của hắn, khiến cho hắncàng trở nên cường đại hơn bình thường rất nhiều lần, cường đại đến mứckhó có thể chiến thắng nổi.

Ngay trong khoảnh khắc khi mà khẩu cơ pháo kia bắn ra một phát đạn pháo vô cùng mãnh liệt, con Robot Lang Nha mà hắn đang điều khiển kia chợt dùng một tốc độ không thể nào tin nổimạnh mẽ lùi nhanh về phía sau, xảo diệu đến cùng cực thoát ly khỏi phạmvi những mảnh đạn vỡ công kích, ngay sau đó hóa thành một đạo cuồngphong khủng bố, dùng một tư thái quỷ dị tuyệt nhiên mà rút lui về phíasau.

Sau khi đụng gãy ba gốc đại thụ chắn ngang đường đi, đạp lên trên một bức tường sụp ở phía trước, hướng về phía Tây một đường mà bỏchạy, để lại phía sau một đống bụi mù.

Tề Đại Binh lúc này đangđứng trên lầu một tòa tiểu viện xa xa, tay cầm kính viễn vọng điện tử,bình tĩnh mà lạnh lùng tiến hành quan sát hết thảy một màn này xảy ra.Cái bức mật lệnh Hoàng gia mà tổ chức giả tạo ra kia căn bản không cókhả năng lừa gạt được Quân đội Đế Quốc quá lâu, cho nên hắn phải nhanhchóng trước khi bọn họ phát hiện ra mà bỏ đi. Nhưng mà không biết vì cái gì, hắn lại cũng không có ngay lập tức rút lui, mà là ở một địa điểmphụ cận tìm cách quan sát đầu Robot chuyên môn lưu lại đằng kia.

Hắn mãi vẫn không thể nào hiểu nổi tổ chức đến tột cùng là nghĩ muốn làmcái gì. Đến khi nhìn thấy cái thân ảnh từ bên trong tòa đại viện màutrắng kia nhảy tường lướt ra ngoài, hắn đại khái hiểu được sự khẩntrương của Quân đội cùng với ý nguyện của tổ chức là vì cái gì. Nhưng mà bản thân Tề Đại Binh đối với đám người Liên Bang căn bản không có chúthảo cảm nào, vì thế trong tiền thức hắn rất muốn nhìn thấy cảnh tên giahỏa kia ngã xuống chết đi.

Một đầu Robot Lang Nha cho dù có cường hãn đến thế nào đi chăng nữa, đương nhiên cũng không có khà năng thậtsự chống cự lại một chi bộ đội Thiết giáp có sức chiến đấu khủng bốđược. Nhiều năm nay hắn đã ẩn nấp bên trong Doanh đoàn Đặc chủng Hoànggia Đế Quốc, tự nhiên biết rõ ràng sức chiến đấu của đám bộ đội tinhnhuệ đang bao vây xung quanh phủ Đại Sư Phạm này cường hãn đến mức thếnào. Cho nên hắn đối với sự an bày của tổ chức cũng không khỏi nghĩ thấy có chút hoang đường cùng với buồn cười.

Hắn tay cầm kính viễnvọng điện tử, nhìn thấy vô số đầu Robot Đế Quốc mang theo vô số bụi mù,dùng tốc độ cực kỳ cao hướng về phía phương hướng kia mà đánh giết qua,trên khóe môi chợt nổi lên một tia nụ cười khinh miệt cùng với lạnh lùng nhàn nhạt, trong lòng bắt đầu thương hại cho vận mệnh của tên ngườiLiên Bang kia.

Nhưng mà hết thảy những thứ phát sinh kế tiếp,khiến cho hai bàn tay đang nắm cái kính viễn vọng của hắn nhịn khôngđược chợt trở nên cứng ngắc hơn một chút.

Bên trong phủ Đại SưPhạm chợt bùng nổ lên một thanh âm gầm thét vô cùng khủng bố. Một hồiđối chiến Robot cực kỳ kịch liệt đang triển khai ở khu vực phế tích tiếp xúc cùng với khu rừng cây đằng xa. Trong khoảnh khắc đã có không biếtbao nhiêu làn mưa đạn trút thẳng xuống đằng kia, không biết bao nhiêuánh lửa bùng phát lên, chiếu rọi sáng rực khắp nơi. Thế nhưng bên tronglàn mưa đạn bão lửa khủng bố đó, thân ảnh của đầu Robot Lang Nha kia thế nhưng lại vẫn thủy chung không có ngã gục xuống, mà vẫn mãi sắc bén như lúc ban đầu, dũng mãnh phóng chạy đi về phía xa xa.

Cảm xúctrong lòng Tề Đại Binh lúc này trở nên vô cùng phức tạp. Hắn buông cáikính viễn vọng điện tử trong tay xuống. Bóng dáng chiến đấu tiêu sáikiêu ngạo của đầu Robot Lang Nha kia tựa hồ như vẫn còn dừng lại trongvõng mạc của hắn. Trong lòng hắn chợt dâng lên một tia cảm khái trầmtrọng, cái tên người Liên Bang cướp đường mà chạy kia, hóa ra đúng làdũng mãnh đến như thế.

Xem ra cái gã người Liên Bang kia thật sự có được một phần mười cơ hội có thể trốn chạy thành công!

Tề Đại Binh thoáng cau lại cặp mày có chút âm trầm của chính mình, sửasang lại hết thảy mọi thứ bên trong gian phòng của tòa tiểu viện, sau đó men theo một cái cầu thang bằng gỗ có bộ dáng cũ xưa, đi vào một conđường thông đạo âm u trong lòng đất, hướng về phía điểm liên lạc đã định sẵn của tổ chức mà đi đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.