Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái nắm tay giống hệt như một cái chùy sắt đang quơ quơ ngay khoảng không bên cạnh thắt lưng của Hoài Thảo Thi. Phần thân thể phía sau lưng của hắn rất nhanh co rút lại mộtchút, cho đến lúc truyền đến cảm giác đau nhức nhàn nhạt. Tinh thần hắntập trung vô cùng cao độ, thế nhưng câu trả lời của hắn lại cũng khôngmột chút tạm dừng nào cả, có chút trào phúng nói:
- Ngu xuẩn! Cái gã điên khùng kia bắt giam cô và tôi chung một chỗ, chẳng qua hắn chính là một gã trung niên văn nghệ có bệnh, ý đồ muốn làm ảnh hưởng đến lịch sử, vọng tưởng muốn tiêu trừ đi chiến tranh. Nếu như ta chết đi, nhưvậy hắn sẽ nảy sinh ý tưởng giam giữ cô cả đời luôn. Bởi vì cái dạng đócùng với hiệu quả so với việc giam giữ hai người còn sống chúng ta cũnglà giống nhau mà thôi.
Một tiếng kêu trầm đục kịch liệt nhất thời vang lên, cái bàn gỗ lê hoa đơn giản còn lại duy nhất trong phòng kiarốt cuộc cũng vỡ thành vô số mảnh vụn tung bay tán loạn. Hoài Thảo Thigiương mắt nhìn chằm chằm xuống cái hố to ngay ở dưới chân của mình,giương ánh mắt âm u nhìn chằm chằm xuống cái lớp sàn hợp kim phát ra ánh phản quang rét lạnh hiện ra trước mắt mình, phẫn nộ nắm chặt hay nắmtay bên hông mình lại.
Nàng ta lúc này vốn dĩ là đã cưỡi trênChiến hạm chuyên chúc mà rời khỏi Thiên Kinh Tinh, dùng tốc độ nhanhnhất chạy thẳng đến biên giới Tinh vực, dẫn dắt đội quân Robot thuộc hạtrung thành nhất của chính mình, đi nghênh chiến Quân đội Liên Bang bênkia. Nhưng mà hiện tại lại bị một tên điên cuồng bắt nhốt lại ở nơi này, hơn nữa lại còn bị bắt giam chung với một gã đại địch Liên Bang như thế này nữa. Điều khiến cho nàng ta cảm thấy nhục nhã cùng với phẫn nộ nhất chính là, cái người cậu điên khùng kia của nàng không ngờ lại nổi lêncái ý niệm ghê tởm dơ bẩn như vậy trong đầu nữa.
Một ý niệm phẫnnộ sinh ra, vô số sát niệm cũng theo đó mà nảy sinh ra. Nàng ta khẽ nắmchặt hai nắm tay lại, nheo chặt cặp mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, cũng chẳng thèm đặt những lời phân tích này của hắn vào trong tai lấynửa chữ.
Ánh mắt của Hứa Nhạc cũng dần dần nheo chặt lại mộtchút, cảm thụ được cái cảm giác áp bách mạnh mẽ bên trong căn phòng giam này càng ngày càng nặng nề hơn, khiến cho kẻ khác cũng phải hô hấp càng ngày càng khó khăn hơn kia. Đối mặt với đối thủ vô cùng cường đại đangcàng ngày càng tiến tới gần mình kia, tuy rằng trong lòng hắn cũng đãdâng lên cảm giác sợ hãi nhàn nhạt, thế nhưng ngoài miệng hắn lại vẫn cố gắng duy trì âm điệu cùng với biểu tình vô cùng bình thản, thậm chí sovới ngày bình thường lại càng thêm bình thản hơn rất nhiều.
-Hiện tại bên trong gian nhà giam này cũng chỉ có hai người chúng ta màthôi. Nếu như cô đánh chết tôi, như vậy từ nay về sau cũng sẽ chỉ có một khối thi thể lạnh như băng cùng với cô làm bạn quan ngày. Cái loại cảmgiác này cũng sẽ không tốt lắm đâu.
Hứa Nhạc nhìn qua cực kỳ nghiêm túc mà đề nghị.
- Từ thời điểm còn rất nhỏ, ta cũng đã liền nhìn qua rất nhiều thi thể rồi!
Cặp mày của Hoài Thảo Thi khẽ nhướng lên một chút, đạm mạc nói, bắt đầu bước từng bước về phía trước.
- Thế nhưng mà cô cũng chưa từng có kinh nghiệm đối với việc thu thập thi thể đâu.
Hứa Nhạc bình thản trả lời:
- Hiện tại nhiệt độ trong không khí quả thật rất thích hợp cho mọi ngườiđi ra bờ sông tản bộ, nhưng mà thật sự không thích hợp trong việc bảotồn thi thể đâu. Thi thể sẽ trong khoảng thời gian rất ngắn mà trở nênhư thúi cùng với biến chất. À… Cô có từng gặp qua cảnh thân thể người bị trương phình lên chưa nhỉ? Chính là hiện tượng thi thể để lâu ngàytrong không khí bị trương phình lên sau khi hư thúi đó!
Hắn dùng hai tay của mình khoa tay múa chân làm ra một đoạn khoảng cách nhỏ, vô cùng nghiêm túc nói:
- Đến lúc đó cái chân của tôi sẽ trương phù lên thô to giống như vậy nè.Trên mặt sẽ nổi lên những đường gân xanh, máu loãng hư thúi sẽ bắt đầutươm ra, chảy loạn khắp nơi…
Hoài Thảo Thi khẽ đưa tay phất phất nhẹ, ngăn cản hắn miêu tả tiếp, trên mặt mang theo một tia mỉm cười đùa cợt, đáp lời:
- Anh cho rằng ta chính là những tiểu thư quý tộc hai tay ôm váy chạytrốn bên trong rừng, mỗi khi nhìn thấy một con thỏ nhỏ thì đều phải kinh hoảng thét lên chói lói hay sao chứ?
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:
- Không, tôi chỉ là căn cứ vào những chuyện xảy ra trong mấy ngày ở chung này, xác nhận rằng… cô rất thích sạch sẽ!
Ánh mắt của Hoài Thảo Thi lúc này lại càng nheo lại lợi hại hơn nữa. Nàngta nhìn chằm chằm hắn một khoảng khá lâu cũng không nói thêm lời nào,giống hệt như là một vị Thần linh vô cùng cường đại đột nhiên bị ngườita xua tan đi vầng quang hoàn trên người vậy, lộ ra nhược điểm trí mạngnhất của chính mình.
- Nếu như ta giết anh, người cậu điên cuồngkia cho dù có tiếp tục giam giữ ta đi chăng nữa, nhưng mà nghĩ chắc làcũng sẽ đem thi thể của anh ra ngoài, đem đi vùi lấp lại, hoặc là đốtthành tro tàn, hoặc là đem cho chó ăn chẳng hạn.
Thanh âm củanàng ta vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, ý tứ bên trong những lời nói cũngdần dần trở nên càng thêm ác độc hơn nữa. Đại khái là bởi vì đã bị HứaNhạc nhìn ra bản thân mình yêu thích sạch sẽ, khiến cho vị Công chúaĐiện hạ này cảm thấy phi thường tức giận.
- Nếu như cô quên rồithì tôi nhắc cho cô nhớ, vừa rồi tôi đã phá hủy hết thảy tất cả cácthiết bị theo dõi bên trong căn phòng này, cũng chỉ chừa lại có một cáimàn hình biểu hiện một chiều mà thôi.
Hứa Nhạc dùng hai đầu ngóntay của mình kẹp lấy vài sợi dây dẫn điện tử, giơ lên cho đối phươngnhìn thấy, kiên nhẫn mà tiến hành công tác thuyết phục của mình.
- Mặc dù đã cắt đứt mọi theo dõi, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa thức ănmỗi ngày. Chỉ cần ta không lấy, bên ngoài tự nhiên sẽ phát hiện ra vấnđề.
- Sẽ có vấn đề gì đây? Chúng ta tuyệt thực à? Tôi tin tưởngrằng cái vị Đại Sư Phạm điên cuồng kia đối với năng lực sinh tồn củachúng ta sẽ có sự phán đoán phi thường cao. Trong vòng vài ngày sắp tớihắn cũng sẽ không thèm để ý đến đâu. Mà mấy ngày này thôi cũng đã đủ đểcho thi thể của tôi biến thành một đống thịt thối tràn đầy giòi bọ cùngvới ruồi nhặng bay loạn khắp nơi rồi.
Ánh mắt đang nheo lại củaHứa Nhạc dần dần thả lỏng ra một chút, bên trong đồng tử chợt hiện lênmột tia quang mang sắc bén sáng ngời. Hắn mỉm cười nói ra đủ các loạicảnh tượng thê thảm không sạch sẽ của chính mình sau khi chết đi, thếnhưng lại hồn nhiên không có lấy một chút cảm giác ghê tởm nào cả.
- Hơn nữa tôi cũng phải nhắc nhở cho cô nhớ một chút, bất cứ kẻ nào cũngđều biết năng lực của cô cường hãn đến thế nào, chỉ cần cô còn ở tronggian nhà giam này, bên trong phủ Đại Sư Phạm làm gì có ai dám mở cửa rađể lôi thi thể của tôi ra ngoài đây?
Một phen cùng với cô Côngchúa Điện hạ thích sạch sẽ này trao đổi với nhau về vấn đề tốc độ hưthối đến lúc này, Hoài Thảo Thi cũng đã đi tới ngay trước mặt của HứaNhạc rồi. Trên cái dung nhan nữ tử rất khó khăn mới được xưng là có chút thanh tú khẽ chớp động một chút, lộ ra sắc diện lạnh lùng. Một cỗ hơithở áp bách cường đại khiến kẻ khác phải hít thở không thông nhất thờiđập mặt mà đến, tựa hồ như muốn đem cái bức tường hợp kim ngay phía sauchỗ ngồi của Hứa Nhạc đập cho ngã sập xuống mới thôi.
Hứa Nhạc bị vậy bên trong trạng thái áp lực cuồng bạo cùng với sự uy hiếp tử vongkhủng khiếp như thế này, sắc mặt rốt cuộc cũng khẽ biến thành màu trắng. Thế nhưng hắn đã rất nhanh vô cùng mạnh mẽ chuyển hóa thành một vẻ mặtvô cùng bình tĩnh, đồng tử trong cặp mắt đang nheo lại kia cũng càng trở nên thêm sáng ngời hơn một chút, cặp môi khẽ nhếch lên.
Phốc một tiếng vang lên!
Khuôn mặt Hoài Thảo Thi vô cùng lạnh lùng, khẽ cúi thắt lưng, nâng khủy taylên. Cánh tay phải không hề chút xinh đẹp nào đã hướng thẳng về phía mặt Hứa Nhạc mà đập đến!
Một quyền nhìn qua giống như là vô cùng đơn giản cùng với lưu loát như thế này, không ngờ lại giống như là đem toàn bộ không khí đánh ra thành một cái động lớn vậy, một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ cùng với sắc bén nhất thời dâng lên, men theo cái động lớn từ bên trong không khí trống rỗng vô duyên vô cớ sinh ra này, lao thẳng đến giữa hai má của Hứa Nhạc. Trong nháy mắt kinh phong mãnh liệt bốclên, thối thẳng đến trước mặt của Hứa Nhạc, khiến cho cặp lông mi trênđôi mắt một mí của Hứa Nhạc cũng phải không ngừng run rẩy lên một trận.
Cánh tay phải của Hứa Nhạc đã vô cùng run rẩy, toàn thân của hắn lúc nàycũng đang run rẩy mãnh liệt, đương nhiên cũng không phải là bởi vì sợhãi.
Đồng tử trong mắt của Hoài Thảo Thi ngay sau đó đã kịch liệt co rút lại một trận. Bởi vì nàng ta phát hiện ra cái nắm tay cường đạicủa chính mình lúc này đã bị một bức tường chặn đứng lại.
Đó làmột bức tường vô cùng dày lại còn không ngừng run rẩy di động dị thường. Mỗi một lần bức tường kia run rẩy, liền đem lực lượng mạnh mẽ của nànghấp thu phân tán đi, làm cho nó yếu bớt đi một chút. Mà cái loại lựclượng phản chấn quái dị giống như thế này, lại khiến cho nàng ta từ khisinh ra đến nay, lần đầu tiên mơ hồ cảm thấy run sợ nhàn nhạt.
Cái bức tường chặn ngay ở trước mặt chính mình này, chính là hai cánh tay của Hứa Nhạc!
Tay phải của Hứa Nhạc nhích lên một chút, dán chặt lên trên cổ tay phải của Hoài Thảo Thi, giống hệt như là một thanh đao sắc bén trơn nhẵn chặtmạnh một cái thật lực lên trên đó.
Ngay chỗ cạnh bàn tay của hắnchặt xuống, phần tay áo bộ quân trang trên cánh tay phải của Hoài ThảoThi nhất thời vỡ tan ra thành từng phiến vụn, rung động tung bay ra xung quanh, hóa thành vô số những mảnh vải vụn rác rưởi tung bay khắp nơi.
Đồng tử trong mắt Hoài Thảo Thi nhất thời co rút lại mãnh liệt, cảm thụ được cỗ lực lượng ẩn chứa bên trong lòng bàn tay kia tựa hồ như cũng khôngthua kém chính mình bao nhiêu. Trong lòng nàng ta chợt dâng lên một sựnghi hoặc vô tận. Nàng ta nói thế nào cũng không rõ vì cái gì cái gã nam nhân Liên Bang trước mặt này sau khi mất tích hơn nửa năm thời gian,lại liền trở nên cường đại hơn rất nhiều so với trước đây như thế?
Thế nhưng giờ phút này cũng không có thời gian để cho vị Công chúa Điện hạĐế Quốc chưa biết thất bại bao giờ này có thể tự hỏi. Nàng ta khẽ nheocặp mắt lại thành một cái khe, chụp lấy cái bàn tay với tốc độ nhanh như lửa điện đang phóng lên, che ở trước mặt kia, vai phải đột nhiên vậnlực một cái, mạnh mẽ không lùi, ngược lại còn đẩy thẳng về phía trướcmột chút nữa!
Cơ hồ là đồng thời trong lúc đó, bàn tay trái củanàng từ bên hông thắt lưng đột nhiên vẽ ra nửa vòng tròn, ngón giữa mạnh mẽ chỉ thẳng về phía trước, ngoan độc mà vô cùng sắc bén hướng về phíamột địa phương trống không, không có một vật gì phía trước người mà điểm thẳng xuống một cái!
Quả nhiên cử động của nàng cũng không một chút sai lầm!
Nếu như vừa rồi một ngón tay cực kỳ sắc bén kia của nàng cũng không có bẻngang trong không khí, điểm thẳng về phía nơi trống rỗng đó một điểmkia, ngay sau đó, một chưởng đao cực kỳ mãnh liệt của Hứa Nhạc sẽ liềnlặng lẽ không một tiếng động, vẽ ra nửa vòng tròn, thoát ly khỏi cánhtay phải của nàng, chém thẳng vào phần cổ không có phòng thủ của nàngrồi.
Nhưng mà cũng không có nếu như, cũng liền không có chuyện sau đó.
Một kích cực kỳ sắc bén của Hoài Thảo Thi trực tiếp mạnh mẽ đánh trúng mộtkích đánh lén vốn dĩ quỷ mị không thể nắm bắt nổi của Hứa Nhạc, hunghăng điểm thẳng trúng vào cổ tay của Hứa Nhạc, phát ra một thanh âmxương cốt va chạm khiến người khác nghe được cũng không khỏi phải rétlạnh một phen.
Hứa Nhạc giả vờ yếu thế trong một khoảng thời gian dài như thế, quả thật đã thành công giấu diếm được nàng ta, tìm đượcmột cơ hội đánh lén bất ngờ vô cùng tốt như thế. Nhưng mà dưới tìnhhuống cực độ nguy hiểm như vậy, tâm thần của Hoài Thảo Thi vẫn như cũkhông một chút dao động bối rối nào cả. Nàng ta giống hệt như là một đầu tinh linh ở trong rừng rậm rộng lớn có thể ngửi được mùi của một ngọnlửa bốc lên ở ngoài ngàn dặm vậy, nàng ta cũng có thể ngửi được một cỗcảm giác nguy hiểm không biết ở nơi nào dâng lên kia, hơn nữa liền cóthể không một chút do dự, hướng về phía cái địa phương phát ra cảm giácnguy hiểm kia mà đánh xuống một cái!
Bất cứ mọi âm mưu quỷ kế, kỹ xảo tính toán gì đó, đối diện với lực lượng cường hãn khủng bố nhấtcũng đều là những tồn tại hư vô cả mà thôi. Giống hệt như là một sợi dây thừng siết chặt khó gỡ chung quy cũng không đỡ được một kiếm cường hãncủa vị quân vương vậy, sự nguy hiểm trí mạng như thế nào cũng không thểđỡ được một đập của vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc kia.
Nhìn quagiống như là một đập vô cùng nhẹ nhàng tùy tiện, thế nhưng trên thực tếđã thể hiện ra sức chiến đấu cùng với kinh nghiệm vô cùng kinh người của Hoài Thảo Thi. Cái này cũng chỉ có thể quy kết cho thiên phú mà thôi.Giống hệt như là Hứa Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân vậy, có được loại thiên phú đặc thù đối với việc điều khiển Robot, không ai có thể bắt chướchoặc là học tập được!
Một quyền một chưởng va chạm mạnh mẽ vớinhau, kình phong chấn động vỡ toang ra. Hai người thanh niên trẻ tuổithân thể cùng với thực lực cường đại nhất của Đế Quốc cùng với Liên Bang này, tại ở bên trong căn phòng giam kỳ quái cùng với u ám, trầm mặc làm ra một hồi chiến đấu hoặc sống hoặc chết như thế này, cũng không giốngnhư hai đầu mãnh thú, lại giống như là hai cỗ máy móc vậy.
HoàiThảo Thi đánh vào khoảng không mà lại đắc thủ, ngay sau đó liền khôngnói thêm tiếng nào, lập tức bước nhanh về phía trước một bước, bàn tayphải nhanh như tia chớp thọc xuyên qua khe cánh tay trái đang phòng thủcủa Hứa Nhạc, ngón tay cái lăng không chỉ ra, hướng về phía bên mang tai yếu hại của Hứa Nhạc mà chọc thẳng tới. Cánh tay trái của nàng thì lạihóa thành một cây thiết bảng lớn, mang theo một luồng cuồng phong khủngbố, nương theo lực bị cánh tay Hứa Nhạc đẩy ra ngoài, đánh mạnh về phíabên hông của Hứa Nhạc.
Nếu như một kích này của nàng ta đánhtrúng, xương sườn của Hứa Nhạc không biết sẽ bị gãy đi bao nhiêu cái mànói, nguy hiểm hơn nữa có thể nói là ngay cả buồng phổi trong bụng củahắn có thể sẽ bị trong khoảnh khắc đánh cho rách nát tả tơi!
Nhưng mà dù sao kẻ mà nàng ta đối mặt chính là Hứa Nhạc, chính là Hứa Nhạc đã từng trảu qua kinh mạch toàn thân bị đánh tan nát đến mức vô cùng thêthảm, bằng vào nghị lực vô cùng cường đại mà sống lại, thậm chí càng gia tăng thực lực lên một bậc nữa. Chính là Hứa Nhạc đồng dạng có đượcthiên phú khủng bố mà người bình thường khó có thể nào đạt tới được,cũng là gã Hứa Nhạc lần đầu tiên bên trong chiến đấu cận thân dùng mộtloại tâm tính yếu thế hơn người khác mà xuất chiến, hơn nữa lại còn làmngược lại với bản tính của chính mình, dùng vô số những ngôn ngữ cùngvới biểu tình để mà mê hoặc địch nhân!
Mười cái tư thế chiến đấumà ngay từ thuở nhỏ Phong Dư đại thúc dạy cho, sớm đã dung nhập vàotrong máu huyết kinh mạch trong thân thể của hắn, vào trong xương cốtcủa hắn, biến thành một bộ phận bên trong cơ thể, bên trong trí nhớ củahắn mà căn bản không thể nào phân tích ra nổi. Hắn phi thường khó khănmới tìm ra được một cái cơ hội tốt như thế này, một cái cơ hội có khảnăng đánh bại được Hoài Thảo Thi vốn dĩ không ai bì nổi kia. Toàn bộtinh thần cùng với lực lượng của hắn cũng đều được điều động lên hết,tất cả những sợi cơ bắp trong thân thể gần như là cuồng hoan, gần như là điên cuồng mà ma sát kịch liệt!
Hứa Nhạc mãi cho tới bây giờcũng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể dùng một kích để mà đánh bại HoàiThảo Thi được, hắn thậm chí đã từng dự liệu đến chuyện Hoài Thảo Thi cóthể tránh thoát khỏi cú đánh lén bí ẩn mà mình đã ẩn giấu vô cùng cẩnthận nữa. Cho nên bên trong đại não của hắn vốn không có trải qua bất cứ quá trình tự hỏi nào cả, liền trực tiếp bằng vào trực giác và bản năngcủa mình, đầu gối trái đột nhiên nâng lên một chút, phóng thẳng về phíabên trong đùi của đối phương, đồng thời cánh tay phải vừa mới đánh rathất thủ đã cong ngược về phía sau một chút, giơ ngang lên, tránh thoátkhỏi cánh tay phải của đối phương, đập thẳng vào thái dương của HoàiThảo Thi!
Hoài Thảo Thi ngã xuống, ở trong kiếp sống chiến đấubất bại sáng rọi lóa mắt của chính mình, nàng lần đầu tiên bị ngã xuốngnhư thế!
Ngay trong khoảnh khắc phân định ra sinh tử cuối cùng,hoặc là khoảnh khắc đồng quy ư tận cùng với đối thủ kia, cánh tay tráicủa nàng mạnh mẽ thay đổi đi góc độ công kích, nện thẳng lên trên bêncạnh cái đầu gối âm hiểm mạnh mẽ của Hứa Nhạc kia, ngay sau đó cực kỳkhó có thể tưởng tượng nổi, giống như tia chớp nâng thẳng lên trên, đemcánh tay phải của Hứa Nhạc chắn lại ngay bên nách. Nhưng mà nàng căn bản không có cách nào ngăn cản nổi được một kích ẩn chứa lực lượng cuồngbạo khủng bố của đối phương, đem cái phần xương sườn cũng không khác quá nhiều so với thường nhân, đồng dạng có phẩm chất bình thường của nàngta chặt đứt không biết bao nhiêu cái…
Thân thể của Hoài Thảo Thimang theo trọng lượng nặng nề, té ngã xuống mặt đất, rơi thẳng xuống cái hố lớn lúc trước do đích thân nàng phá ra, phát ra thanh âm trầm đục,chấn lên một lớp bụi bậm cực kỳ hiếm thấy. Thế nhưng nàng ta đã ngay lập tức mạnh mẽ chống đỡ lại thân thể, vẫn duy trì tư thế ngồi bệch dướimặt đất như thế, khóe môi toát ra một tia máu tươi nhàn nhạt. Nàng tadùng một loại cảnh giác cùng với sát ý mãnh liệt từ trước tới giờ chưatừng có, giương mắt nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân Liên Bang đang ởcách đó không xa kia.
Cái gã nam nhân Liên Bang kia cũng đồngdạng ngã xuống giống như nàng, nhìn bộ dáng bị thương so với Hoài ThảoThi căn bản cũng không nhẹ hơn. Nhưng mà không biết là vì cái gì, nhìnthấy cái tên gia hỏa đang ngồi dựa lên cái ghế nhỏ ở bên cạnh vách tường kia không ngừng ho khan, lần đầu tiên trong cuộc đời này của Hoài ThảoThi cảm nhận được hàm nghĩ chân chính của hai từ ‘đáng sợ’!
Cũngkhông phải là bởi vì thực lực bản thân gã nam nhân kia vốn dĩ đã vô cùng cường đại, ngày hôm nay đột nhiên thần kỳ càng trở nên cường đại hơnrất nhiều lần, mà là bởi vì trong một tràng chiến đấu ngắn ngủi cùng với hung hiểm vừa rồi, cái gã nam nhân Liên Bang này đã triển lộ ra một cỗcảm giác nguy hiểm lạnh thấu xương của việc chiến đấu không chút sợchết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]