Chương trước
Chương sau
Bị sỉ nhục một cách nhục nhã, bị tra tấn một cách thê thảm… Mọi ngườikhi mà bị những thương tổn nặng nề nào đó, trong thời khắc tuyệt vọngnhất sẽ ngẫu nhiên bùng phát ra một tiếng hò hét nào đó. Có kẽ sẽ khócnức nở một cách vô cùng đau đớn, có kẻ lăn lộn nghiêng ngả, có kẻ thìlại cắn chặt góc chăn, mồ hôi lạnh đổ đầy khắp toàn thân, hoặc là mặtmày tái nhợt không còn chút máu nào. Cũng có đôi khi sẽ khiến cho ngườita nhịn không được, phát ra tiếng la lớn bình thường. Nhưng mà tuyệt đối không có kẻ nào cất tiếng mắng thô tục cả.

Bị cành táo gai vôtình mà nhục nhã quật liên hồi như vậy, vết máu chảy dài chỗ cằm cùngvới những băng vải đỏ tươi tung bay tán loạn khắp nơi kia, đã kích thích mạnh mẽ trái tim của Hứa Nhạc. Vì thế mà hắn phẫn nộ, mở miệng hò hétra một câu mắng chửi thô tục, một câu thô tục xúc phạm đến mẫu thân củaHoàng đế Đế Quốc.

- Cái con mẹ mày!

Bên trong phiến vũ trụ hạo hàn này, làm gì có ai dám đối với Hoàng đế Đế Quốc nói ra những lời nói như vậy chứ? Không sợ chết vẫn là xa xa còn không đủ. Mà người đócòn phải vô cùng thanh tỉnh mà nhận thức được một điều rằng, chính mìnhsẽ hẳn phải chết không chút nghi ngờ. Vừa may thì Hứa Nhạc lại vô cùngthỏa mãn cả hai cái điều kiện này. Cho nên hắn mới làm càn mà đi nói racâu mắng chửi đó, nhằm để làm sung sướng lại cái tâm tình đang cực độlạnh lẽo cùng với phẫn nộ của chính mình, cũng nhằm để cân bằng lại sựkhủng hoảng cùng cực khi sắp sửa lâm vào cảnh sinh tử chưa biết này.

Một kẻ thân thể cực độ suy yếu, toàn thân bất động, lại giống như đã dùngra hết toàn bộ thể lực cùng với tinh lực mà bạo xuất ra bốn chữ thô tụcnày, giống hệt như là một đạo sấm sét vậy, trong khoảnh khắc liền truyền ra khắp toàn bộ tòa cung điện này. Đám hầu cận, cung nữ của Đế Quốc ởxa xa đồng loạt khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía này, cònHoài Thảo Thi đang đứng gần bức bình phong hình đóa hoa hướng dương vàng óng kia thì lại xoay người nhìn sang chỗ khác, làm bộ như là không hềnghe thấy câu nói này của hắn.

Mãi một lúc sau đó, Hoài Thảo Thimới xoay người lại, trợn tròn hai mắt lên, có chút không thể tin nổi,nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc sắc mặt tái nhợt nằm dưới từng luồng roi táo gai đang tung bay tán loạn kia, giương mắt nhìn vào đám máu tươiđang tung bay tán loạn trong không trung…

Lời mắng chửi thô tụcvô cùng xúc phạm kia cực kỳ rõ ràng truyền vào trong tai của Hoàng đế Đế Quốc, nhưng mà biểu tình của ông ta hoàn toàn không có chút biến hóanào cả. Bên trong vẻ ngoài hờ hững ung dung của ông ta mơ hồ ẩn hiện một tia điên cuồng, vẫn tiếp tục quất xuống. Cành táo gai nắm chặt trongbàn tay mạnh mẽ của ông ta vẫn tiếp tục từng cái từng cái một nâng lênhạ xuống, dừng lại ở trên người của Hứa Nhạc, phát tiết ra toàn bộ những cơn nóng giận đã tích tụ không biết bao nhiêu năm trời của ông ta.

Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc Hoài Phu Sa hoàn toàn trừng lớn hai mắt, giương mắtnhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang bị gắt gao buộc chặt lại ở trướcmặt. Ánh mắt trên mặt lại gióng như là nhìn xuyên thấu qua khuôn mặt của gã thanh niên này, hướng về phía khuôn mặt cách đây vô số năm trướckia, không, phải là hai khuôn mặt trước kia…

Cành táo gai trongtay của ông ta lúc này đã trở bên bằng phẳng dị thường, bằng phẳng lạikhiến cho kẻ khác phải tim đập nhanh, dùng một loại tiết tấu thong thảmà mạnh mẽ không ngừng nâng lên hạ xuống, phá vỡ huyết ngục, bắn lên vôsố những tia máu tươi, mang đến cảm giác đau đớn cùng cực.

Cái gã khốn kiếp kia đã chết rồi, tia oán khí tích tụ không biết bao lâu naytrong lòng của mình rốt cuộc cũng không thể tìm ra được mục tiêu để màtrả thù nữa. Cái này cũng giống như là mảng không gian đỏ rực bên ngoàikhông trung kia, như ánh trăng sáng dưới nước, như đóa hoa hướng dươngbên trong lồng kính, mặc dù rực rỡ nhưng không thể nào chân chính chạmvào được, như vậy làm sao có thể cam tâm được đây?

Vì thế hắnliền đem hết tất cả những tia oán khí khủng khiếp không người nào biếtđược này, toàn bộ đặt hết lên trên cành táo gai kia, sau đó quật hết lên trên người của gã thanh niên Liên Bang trẻ tuổi trước mặt này, hóathành vô số những tia huyết nhục mơ hồ đang văng tung tóe kia.

Bởi vì mi chính là hậu nhân của cái tên vô sỉ kia.

Cành táo gai trực tiếp quất thẳng xuống dưới, giống hệt như là muốn quất hết đi một tia oán khí nào đó tràn ngập bên trong nội tâm của mình vậy.Hoàng đế Hoài Phu Sa vẻ mặt hờ hững, ý điên cuồng bên trong cặp mắt củahắn dần dần thu liễm lại, dần dần biến thành một tia lãnh liệt cùng cực.

- Cái con mẹ mày!

Hứa Nhạc cũng trợn tròn cặp mắt lên, nhìn chằm chằm về phía vị Hoàng đế ĐếQuốc đang đứng thẳng người gần trong gang tấc kia, mỗi một khi cành táogai kia quất thẳng lên trên thân thể mình, đôi môi mỏng manh đã biếnthành một màu trắng bệch của hắn lại mở rộng ra một chút, lặp lại cáicâu mắng chửi đầy thô tục kia.

So sánh với câu mắng chửi bạo phát mãnh liệt lần đầu tiên kia, những câu mắng chửi sau đó thanh âm cũngtrở nên yếu ớt mỏng manh hơn rất nhiều. Nhưng mà lại vẫn như cũ vô cùngrõ ràng, đủ để cho vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc ở trước mặt cùng với HoàiThảo Thi đứng ở bên cạnh có thể nghe thấy rõ ràng.

Bốp một tiếng, cành táo gai mạnh mẽ hạ xuống. Cái con mẹ mày! Bốp một tiếng, cành táogai lại một lần nữa hạ xuống. Cái con mẹ mày lại một lần nữa vang lên.Có bao nhiêu cành táo gai mạnh mẽ hạ xuống, lại liền có bấy nhiêu câuchửi thô tục vang lên.

Mắng chửi cũng chính là một loại thái độ nhân sinh.

Đây chính là một loại thái độ nhân sinh không cúi đầu, không nhắm mắt,không nheo mày, không khuất phục, mãi mãi vẫn luôn trừng mắt, đứng thẳng người, hoàn toàn bất khuất không trốn tránh, không sợ hãi.

Chodù ngươi có là nhân vật có quyền lực lớn nhất trong toàn bộ vũ trụ nàyđi chăng nữa, cho dù một câu nói của ngươi có thể khiến cho hàng tỷ tỷngười máu chảy thành sông đi chăng nữa, thế nhưng mà ngươi vẫn không cócách nào có thể khiến cho ta không thể mở miệng mắng chửi ngươi được.

Ngươi mặc dù có thể dùng cây kim sắc nung nóng đỏ lên may lại cái miệng củata đi chăng nữa, thì đối với ngươi ta cũng có thể sử dụng ngón tay viếtlên vô số những câu mắng chửi thật to thật rõ ràng. Cho dù ngươi có thểmột phen đem mười đầu ngón tay của ta toàn toàn chặt rời xuống dưới đichăng nữa, ta vẫn còn có thể ở trong lòng càng không ngừng lặng lẽ tụngniệm không biết bao nhiêu lần câu mắng chửi càng thêm thô tục vô sỉ hơnnữa. Đương nhiên, ngươi hoàn toàn có thể giết chết ta. Nhưng mà một khiđến đây liền hẳn phải chết không hề có kết quả khá, như vậy trước khi ta thật sự chết đi, vì cái gì ta lại không mắng chửi cho tỏa chí cơ chứ?

Thế nhưng Hoàng đế Đế Quốc cũng không có cho người ngăn cản cái miệng hắnlại. Ông ta cũng chỉ là lặng lẽ thoáng cúi đầu, giống như là đang tiếnhành một loại nghi thức tế lễ nào đó vô cùng trang nghiêm vậy, thong thả mà dùng sức không ngừng quất mạnh lên thân thể của hắn.

Hứa Nhạc cũng không có cúi đầu, mà chỉ là ngước thẳng người lên, nhìn chăm chúvào khuôn mặt bình thản của ông ta, giống như là dùng một loại nghi thức khác để mà đáp lễ lại vậy, thong thả nhẹ giọng mà vô cùng hữu lực thốtra một câu mắng chửi thô tục.

Bốp!

- Cái con mẹ mày!

Tình hình bên trong Hoàng cung Đế Quốc lúc ấy chính là như thế. Vị Hoàng đếĐế Quốc vĩ đại cùng với gã anh hùng Liên Bang vô cùng anh dũng, bởi vìmột loại bộ phận đạc thù nào đó bên trong tính tình của mỗi người, đãbiến thành hai cái tên gia hỏa nhìn bề ngoài giống như vô cùng bìnhtĩnh, nhưng thực chất lại là hai cái gã điên dị thường. Hai người bọn họ giống như hai con gà chọi, sau khi bị chọc giận liền phùng lên cái màogà màu đỏ hồng, ngẩng cổ, khinh thường nhìn chằm chằm về phía đốiphương, dùng một cành táo gai cùng với một câu mắng chửi thô tục tiếnhành một loại đối kháng giống hệt như là hai đứa bé con vậy.

Đámhầu cận cùng với các cung nữ Hoàng cung Đế Quốc thần tình run run rẩyrẩy đang quỳ rạp bên ngoài cánh cửa cung điện kia, mãi đến những nămtháng rất lâu sau đó trong cuộc đời này của bọn họ, cũng khó có thể quên đi được một màn mà bọn họ có mặt tại chỗ, nhưng chỉ có thể dám dùng tai để nghe chứ không thể dùng mắt để nhìn này.

Trên thực tế lúc này đám người bọn họ trong lòng ai nấy cũng đều run sợ nghĩ đến, sau khimình chính tai nghe được cái tên cuồng đồ Liên Bang kia dùng những lờilẽ thô tục cùng cực, đem mẫu thân của Hoàng đế Bệ hạ ân cần thăm hỏi qua vô số lần như thế, chính mình khẳng định sẽ bị lập tức đem ra xử tử, để tránh khỏi chuyện sau này những cái lời dơ bẩn kia sẽ rơi vào tai càngnhiều người hơn nữa. Nhưng mà thực tế lại hoàn toàn nằm ra ngoài sựtưởng tượng của bọn họ, sau đó Hoàng đế Bệ hạ cũng không có ra lệnh xửtử bọn họ.

Đại khái có lẽ là do nguyên nhân Hoàng đế Bệ hạ quá mức mệt mỏi rồi!

Những mảnh vải băng y tế nhiễm máu đỏ tươi giống hệt như là những sợi lông vũ của một đầu chim chóc màu đỏ rực nào đó vậy, không ngừng bay múa trênkhông trung, sau đó chậm rãi hạ xuống, ở bốn phía xung quanh thân thểcủa Hứa Nhạc tản ra thành một khu vực rộng lớn. Có những tia máu thấm ra đã lâu rơi xuống, đọng lại thành những vệt đen xấu xí, cũng có nhữngtia máu tươi diễm lệ vừa mới toát ra… Đại đa số cũng đều là máu tươi mới cả, từ trên thân thể của hắn cùng với vô số những miệng vết thương toto nhỏ nhỏ vô cùng dày đặc trên thân thể của hắn chảy xuôi ra, theo phần đùi chậm rãi rơi xuống mặt đất, nhìn qua khủng bố dị thường.

Hứa Nhạc cũng không có lâm vào hôn mê. Trên khuôn mặt bởi vì mất máu quánhiều mà trở nên trắng bệch dị thường kia, thủy chung cũng luôn lộ ramột tia ý tứ hàm xúc tàn nhẫn cùng với mặc kệ không thèm để ý tới. Phầnđầu hắn có chút yếu ớt vô lực nằm rạp xuống dưới, còn hai mắt thì lạivẫn như trước mạnh mẽ trừng lớn ra, hung hăng giương mắt nhìn chằm chằmvào vị Hoàng đế Đế Quốc ở ngay trước mặt kia. Nhìn qua giống hệt như làđang trợn trắng mắt khinh miệt nhìn ông ta vậy.

Tay phải của Hoài Phu Sa vẫn còn nắm chặt lấy cành táo gai, bên trong biểu tình lạnh lùng lại còn mang theo một tia cô đơn nhàn nhạt. Lồng ngực ẩn phía sau bộ áo bào kia không ngừng phập phồng. Liên tục quất mạnh một khoảng thời gian khá dài tựa hồ cũng đã tiêu hao không ít thể lực của vị Hoàng đế Bệ hạnày. Ánh mắt của ông ta vẫn như cũ vô cùng thong dong, chỉ là bên trongvẻ thong dong này lại mang theo một tia tình tự phức tạp vô cùng khóhiểu.

Ông ta trầm mặc nhìn chằm chằm về phía cái gã thanh niêntoàn thân đầy máu đang nằm ở trước mặt mình, lắng nghe câu mắng chửi thô tục cuối cùng rất nhỏ, khàn khàn đến mức khó có thể nghe thấy rõ ràngđược. Đột nhiên lúc này cặp mày ông ta khẽ nhíu lại một cái, thả lỏngtay phải của mình ra.

Cành táo gai dính đầy máu tươi nhất thờirớt thẳng xuống mặt đất, dừng lại ở bên trong vũng máu dưới đất, chấnvăng lên vài tia huyết hoa nhàn nhạt.

Hoài Phu Sa im lặng xoayngười bỏ đi, bước qua khỏi bức bình phong thêu hình hoa hướng dươngkhổng lồ vàng óng ánh kia, quay trở về trên cái ngai vàng tôn quý mà cóchút u ám kia, khẽ phất nhẹ bộ trường bào trên người mình, bình thảnngồi xuống, hướng về phía bức tường gạch cổ điển mà vô cùng rộng rãi kia ngẩn người, tựa hồ cũng có chút mệt mỏi.

Sau đó ông ta giơ taylên, mệt mỏi phất phất nhẹ mấy cái. Hai ngón tay thanh mảnh của ông takhẽ cắt ngang qua không khí một cái, quyết định sự sinh tử của Hứa Nhạc.

- Lúc còn ở trong biển dâu trên Cách Phản Tinh, anh đã gây cho ta ngạcnhiên không ít. Chẳng qua là so sánh với lần đó, ngày hôm nay càng khiến cho tâ cảm thấy bội phục anh hơn rất nhiều.

Trong lúc huyền phùtrong cái thang máy tự động bên sườn của Hoàng cung, Hoài Thảo Thi nhìnvề phía Hứa Nhạc cả người tràn đầy máu tươi kia, sau khi trầm mặc mộtlát mới mở miệng nói:

- Thật sự xin lỗi. Lúc trước taa đã từnghứa với anh là sẽ cấp cho anh sự tôn nghiêm. Chuyện hôm nay thật sự làcó chút ngoài ý muốn. Chẳng qua ta có thể cam đoan với anh, sau này anhsẽ được chết một cái nhanh chóng dứt khoát, tuyệt đối không phải là bịhành hạ đến chết.

Hứa Nhạc đang nằm dài trên cái giường chữa bệnh đặc dụng kia, hơi có chút khó khăn mơ to cặp mắt sưng vù của mình ra,muốn mở miệng nói chút gì đó, nhưng chung quy cũng chỉ có thể vô lựcphun ra vài tia máu tươi, cũng đành chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười mộtchút mà thôi.

Hoài Thảo Thi từ trong tay của đám thuộc hạ tiếpnhận một cái khăn tay, thay Hứa Nhạc đem đám máu tươi ở trên khóe môicủa hắn lau sạch đi.

Tiểu tổ quân y của Đế Quốc lúc này đã rấtnhanh chạy tới. Một liều thuốc trợ tim cực mạnh cùng với loại thuốc têổn định toàn thân rất nhanh được châm vào trong thân thể của Hứa Nhạc.Mùi vị của loại thuốc sát trùng cao cấp dùng trong y khoa nhất thờitrong khoảng thời gian cực ngắn đã một phen đem mùi hoa nồng đậm bêntrong toàn bộ gian Hoàng cung này che khuất lại cả.

Trải qua mộtđoạn thời gian trị liệu lâu dài, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã có thể khôiphục lại một chút tinh thần. Hắn dùng thanh âm có chút khàn khàn, hạgiọng nói:

- Vừa rồi nhìn theo thủ thế của vị Hoàng đế kia củacác người, tôi hẳn nên phải lập tức bị xử tử rồi mới đúng. Vì cái gì lại còn muốn tiến hành trị liệu cho tôi chứ?

- Ta vừa rồi đã nói rồi, ta sẽ để cho anh chết đi một cách cực kỳ có tôn nghiêm.

Hoài Thảo Thi khẽ nhíu cặp mày lại một chút, trả lời:

- Cơn phẫn nộ của Bệ hạ ta căn bản không có khả năng ngăn cản. Nhưng màtrước khi anh chết, tôi đảm bảo anh khẳng định sẽ được hưởng những đãingộ tốt nhất mà một gã quân nhân nên được hưởng.

- Tôi cũng sẽ không nói lời cảm ơn đâu.

Cặp mắt của Hứa Nhạc sưng phù lên cũng chỉ còn lại như một cái khe mà thôi. Hắn từ trong cái khe kia cũng có thể nhìn thấy được khuôn mặt có chútbình thản của Hoài Thảo Thi, đột nhiên nhớ tới một câu ngạn ngữ mangtheo ý nghĩa xấu của Liên Bang trước kia, thanh âm có chút khàn khànnói:

- Bởi vì tôi sẽ không hướng về phía những người muốn giết mình mà tỏ lời cảm tạ!

- Nếu như anh có cơ hội giết chết ta, anh sẽ làm như thế nào?

Hoài Thảo Thi đột nhiên nói.

- Đương nhiên là phải giết rồi!

Câu trả lời của Hứa Nhạc cũng vô cùng nghiêm túc. Có thể khẳng định chắcchắn một điều, trong tương lai không xa sau này, vị Công chúa Điện hạ ởtrước mặt này không hề nghi ngờ chính là một gã địch nhân cường đạinhất, đáng sợ nhất của toàn bộ Quân đội Liên Bang. Nếu như có cơ hội cóthể trước đó một phen đem hắn tiêu diệt khỏi dòng lịch sử này, bất cứmột gã quân nhân sĩ quan Liên Bang nào cũng đều sẽ không có chút do dự.Cho dù nàng ta có là một nữ nhân còn rất trẻ đi chăng nữa cũng vậy màthôi.

Hoài Thảo Thi khẽ cười cười một chút. Có thể từ trng miệngcủa gã quân nhân sĩ quan ưu tú nhất của địch quân chứng thực được nănglực thật sự của chính mình, tâm tình của nàng ta hẳn cũng sẽ không quátệ.

- Trước khi anh chết đi, còn có lời gì muốn giao phó lại haykhông? Sau này khi Đế Quốc chúng ta chiếm lĩnh được Liên Bang, ta cũngcó thể đem những lời giao phó của anh nhắm lại cho đám người Liên Bangbên kia.

Đế Quốc chiếm lĩnh Liên Bang à? Hứa Nhạc lúc này quảthật đã suy yếu vô cùng, căn bản cũng không có tâm tư muốn cùng nàng tatiến hành tranh đấu võ mồm cái gì nữa. Hắn ta có chút khó khăn chớp chớp ánh mắt một chút, hỏi:

- Cái này xem như những lời di ngôn giaophó lại à? Đế Quốc từ lúc này lại đối với tù binh Liên Bang cấp chonhững đãi ngộ tốt đến như vậy chứ?

- Đây xem như là cảm tạ anh đã mang về quyển nhật ký quân dụng của gã quân nhân sĩ quan kia.

Hoài Thảo Thi chậm rãi trả lời.

Lại một lần nữa phải giao phó di ngôn hay sao chứ? Hứa Nhạc nhớ tới năm đó ở trên đỉnh núi màu trắng trên tinh cầu 3320 ở tiền tuyến Liên Bang nóilại những lời giao phó cho Bạch Ngọc Lan. Vết thương thê thảm trên mặthắn, nằm ngay bế bên miệng đột nhiên nhích lên, ánh mắt nhất thời toátra một tia cảm khái, thoáng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, sauđó mới nhìn Hoài Thảo Thi, bình thản trầm mặc nói:

- Cũng khôngcó lời di ngôn nào cả. Tôi chỉ là muốn biết một chút về Phong Dư, cũngchính là cái vị Nạp Tư Lý trong lời nói của đám người Đế Quốc các ngườiđó… rốt cuộc cùng với bên Đế Quốc này đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?

Thoáng ngừng lại một chút, hắn mới có chút chật vật nói:

- Ông ta chính là một trong những người thân thuộc nhất trong cuộc đờicủa tôi. Bên phía Chính phủ Liên Bang nói ông ta là tên giặc phản quốc.Cục Hiến Chương Liên Bang thì lại liệt ông ta vào danh sách tội phạmtruy nã cấp độ I. Nhưng mà tôi thật sự không tin.

Hứa Nhạc có chút thống khổ ho khan mấy tiếng, thở hào hển nói:

- Vị Hoàng đế Bệ hạ của các người tựa hồ rất hận hắn. Như vậy rất tốt, nó càng thêm khẳng định lòng tin của tôi rất nhiều. Chuyện tình này đốivới tôi mà nói, thật sự là vô cùng quan trọng.

Nghe được lời yêucầu cuối cùng trước khi chết của Hứa Nhạc, Hoài Thảo Thi cũng đồng dạnglà trầm mặc thật lâu. Mấy ngón tay đang chắp sau lưng nàng khẽ cử độngmột chút, đem toàn bộ đám bác sĩ quân y cùng với đám hộ vệ có mặt ở nơinày toàn bộ đuổi ra ngoài hết. Bên trong một góc Hoàng cung u tĩnh lúcnày cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ mà thôi.

- Liên Bang nói rằng hắn là tội phạm phản quốc à?

Đôi môi của Hoài Thảo Thi chợt nở ra một tia mỉm cười tràn ngập vẻ trào phúng:

- Chuyện tình trên thế giới này thật sự là có chút kỳ diệu mà. Theo nhưsuy nghĩ của ta, hai anh em ruột đó, cái gã phụ thân kia của anh, cùngvới Lý Thất Phu, không hề nghi ngờ chính là một cặp phản đồ vô sỉ nhấttrong dòng lịch sử của Đế Quốc chúng ta.

Bị cành táo gai quấtxuống một cách điên cuồng, vô số máu tươi đã chảy xuống, khiến cho thânthể của Hứa Nhạc thật sự vô cùng suy yếu, thính lực của hắn cũng có chút hư tổn. Hơn nữa một đám máu tươi từ thái dương chảy xuống, lọt vàotrong hai bên tai của hắn cũng đã dần dần ngưng đọng lại, khiến chothanh âm bên ngoài truyền vào càng thêm vẻ mơ hồ. Hắn có chút gian nankhẽ nghiêng đầu sang, muốn nghe rõ ràng hơn những lời mà Hoài Thảo Thiđang nói.

Phong Dư đại thúc cùng với Quân Thần Lý Thất Phu là hai gã phản đồ của Đế Quốc? Chẳng lẽ mà chính mình đã nghe lầm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.