Bị sỉ nhục một cách nhục nhã, bị tra tấn một cách thê thảm… Mọi ngườikhi mà bị những thương tổn nặng nề nào đó, trong thời khắc tuyệt vọngnhất sẽ ngẫu nhiên bùng phát ra một tiếng hò hét nào đó. Có kẽ sẽ khócnức nở một cách vô cùng đau đớn, có kẻ lăn lộn nghiêng ngả, có kẻ thìlại cắn chặt góc chăn, mồ hôi lạnh đổ đầy khắp toàn thân, hoặc là mặtmày tái nhợt không còn chút máu nào. Cũng có đôi khi sẽ khiến cho ngườita nhịn không được, phát ra tiếng la lớn bình thường. Nhưng mà tuyệt đối không có kẻ nào cất tiếng mắng thô tục cả.
Bị cành táo gai vôtình mà nhục nhã quật liên hồi như vậy, vết máu chảy dài chỗ cằm cùngvới những băng vải đỏ tươi tung bay tán loạn khắp nơi kia, đã kích thích mạnh mẽ trái tim của Hứa Nhạc. Vì thế mà hắn phẫn nộ, mở miệng hò hétra một câu mắng chửi thô tục, một câu thô tục xúc phạm đến mẫu thân củaHoàng đế Đế Quốc.
- Cái con mẹ mày!
Bên trong phiến vũ trụ hạo hàn này, làm gì có ai dám đối với Hoàng đế Đế Quốc nói ra những lời nói như vậy chứ? Không sợ chết vẫn là xa xa còn không đủ. Mà người đócòn phải vô cùng thanh tỉnh mà nhận thức được một điều rằng, chính mìnhsẽ hẳn phải chết không chút nghi ngờ. Vừa may thì Hứa Nhạc lại vô cùngthỏa mãn cả hai cái điều kiện này. Cho nên hắn mới làm càn mà đi nói racâu mắng chửi đó, nhằm để làm sung sướng lại cái tâm tình đang cực độlạnh lẽo cùng với phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2497784/quyen-4-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.