Cùng với thanh âm cảnh báo bén nhọn vanglên, trên màn hình khổng lồ bên cánh của cái khoang thuyền chợt xuấthiện một cái dấu hiệu màu đỏ chói, đập vào mắt người khác đích thật kinh tâm động phách. Một ký hiệu màu đỏ hình dáng như một con sâu nhỏ chợtxuất hiện, hơn nữa thêm thanh âm nhắc nhở bên trong phi thuyền vang lên, cảnh báo cho mọi người, trong hệ thống theo dõi phân hình của chiếc phi thuyền chợt phát hiện ra một con chíp vi mạch lạ, chính là con chíp vimạch nhân thể ở phía sau gáy của đám người Liên Bang!
Đám quanviên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc trên người ngụy trang thành những gã buôn lậu tơ tằm bình thường phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Chỉ trongkhoảng thời gian không đầy một giây đồng hồ, đã sút nhanh ra khẩu súngtùy thân bên cạnh thắt lưng của mình, đem hai người Hoài Thảo Thi ngăncản lại ở phía sau. Những cái họng súng tối om không ngừng nhắm bốn phía xung quanh. Bên trong hệ thống trò chuyện liên lạc nội bộ trên cổ taybọn họ liên tục vang lên vô số thanh âm phân tích số liệu theo dõi củamáy tính phi thuyền.
Mấy giây đồng hồ sau đó, đám quan viên củaBộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc biểu tình cực kỳ quái dị buông xuống đámsúng ống trong tay mình, nhìn về phía cái gã nam nhân có cặp mắt hí đứng ngay sau lưng Công chúa Điện hạ kia. Lúc này bọn chúng mới biết đượcnơi phát ra thanh âm cảnh báo không ngờ lại là cái gã này.
Cái gã thanh niên này không ngờ lại chính là người Liên Bang!
Đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc nhất thời đều liên tưởng đến sự thân cận bình thản tự tại của Công chúa Điện hạ đối với gã thanh niênnày lúc còn đi lại trên tinh cầu Cách Phản Tinh trước kia, trong lòngkhông khỏi sinh ra vô số các nghi vấn. Chẳng lẽ cái tin đồn đã dẫn phátnên hồi phản loạn của đám quý tộc này, lại là sự thật sao?
- Một phen điều chỉnh, đem thanh âm của hệ thống cảnh báo điện tử này giảm xuống một chút đi!
Hoài Thảo Thi khẽ nhíu mày, cất bước đi về phía trước một chút, lạnh giọng nói:
- Ta cũng không muốn trong suốt hành trình quay trở về Thiên Kinh Tinh,bất cứ lúc nào cũng phải nghe thấy mấy thanh âm chói tai như thế nàyđâu.
Hứa Nhạc cũng đi theo hắn, chậm rãi tiến về phía trước, đốivới đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc biểu tình cực kỳ quái dị đang đứng dọc hai bên cánh của khoang thuyền cũng chỉ khẽ nhún nhún vai mấy cái, biểu đạt cảm xúc mọi chuyện không liên quan gì đến mình. VịCông chúa Điện hạ kia cũng không có hạ mệnh lệnh một phen tắt đi hệthống phân hình kiểm tra chíp vi mạch nhân thể cũng khiến cho hắn cóchút thất vọng. Mặt khác, điều này cũng có thể chứng minh, vị Công chúaĐiện hạ này tuy rằng có thể nói là nhân vật cường hãn đệ nhất của toànbộ cõi vũ trụ này, thế nhưng khi làm việc vẫn như cũ cẩn thận vô cùng.
Hoài Thảo Thi hai tay chắp lại sau lưng, biểu tình lạnh lùng, giương mắtnhìn đám thuộc hạ đang tiến hành thay đổi hệ thống tĩnh điện khống chếtrên bờ vai của Hứa Nhạc thành những khối thuốc nổ tích điện từ xa, vẫnnhư cũ có chút không yên tâm. Mãi cho đến lúc đám thuộc hạ từ trong nhàkho vất vả tìm ra được một hệ thống còng hợp kim điện từ cực kỳ nặng nề, đem ràng lại bên dưới mắt cá chân của Hứa Nhạc, nàng ta mới có thểchính thức thả lỏng được một chút, chậm rãi đứng thẳng người lên.
Hứa Nhạc nhìn thấy ánh mắt của nàng ta chậm rãi nheo lại thành một cái khe, tựa như là một cái bìa thư màu đen đang sắp sửa chuẩn bị đóng lại vậy,cặp mày trên trán nhất thời nhướng lên một chút, nói:
- Đừng có té!
Cặp mắt vốn dĩ đang nheo lại của Hoài Thảo Thi nhất thời mở trừng lớn lên, nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:
- Mày nói cái gì?
- Đừng có té!
Hứa Nhạc tựa hồ như cũng không có cảm nhận được ánh mắt cực kỳ lợi hại của nàng ta đang nhìn về phía mình, chỉ bình thản nói:
- Những chuyện tình mà cô đã từng đáp ứng với tôi, cũng đừng có quên đó.
Đã từng đáp ứng với hắn chuyện tình gì? Một cái chết hoàn toàn có tônnghiêm, hay là cuộc sống tù tội có tôn nghiêm cả đời? Cặp mày thanh túcủa Hoài Thảo Thi khẽ nhíu lại một chút, một lát sau đó mới chợt nhớ racái gì. Một tia nụ cười ôn hòa cực kỳ hiếm có chợt xuất hiện trên khóemôi của cô nàng.
Nàng ta vươn tay phải chỉ về phía Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế phía trước, hướng về đám thuộc hạ đang đứng đầy bốn phía, nói:
- Chỉ cần hắn không bỏ trốn, chiếu cố cho hắn thật tốt!
- Vâng, Công chúa Điện hạ!
Đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc ở trên phi thuyền liền không một chút do dự trả lời.
Nghe được câu giao phó này của nàng ta, Hứa Nhạc cũng có thể chân chính thảlỏng lại một chút. Hai chân đang bị gắt gao trói buộc trong hệ thốngxiềng chân hợp kim điện từ nặng nề của hắn chợt khẽ xê dịch một chút,giống như là đang gãi ngứa vậy.
Sau đó hắn nhìn thấy cặp mắt Hoài Thảo Thi đang chậm rãi nhíu lại một cách bất thường, hướng sang đámquan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đứng xung quanh người mình,nhắc nhở một câu:
- Đỡ nàng ta!
Đám quan viên Bộ Tình BáoHoàng gia Đế Quốc cũng không biết tại sao cái gã người Liên Bang này đột nhiên lại nói ra ba chữ này là có ý tứ gì. Càng quan trọng nhất chínhlà, bọn họ từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Côngchúa Điện hạ, mặc dù thân thể gầy yếu kia đang đứng bên cạnh cửa sổ mạntàu Chiến hạm, lại làm cho người ta có một cảm giác không thể nào chiếnthắng nổi, vị Công chúa Điện hạ trước giờ đều chỉ dùng đến những loạiđộng tác nhanh chóng mạnh mẽ mà xử lý tất cả mọi việc, sẽ có một ngàynào đó bị ngã xuống.
Cho nên phản ứng của bọn họ nhất thời bị chậm lại một bước.
Cặp mắt đang nheo lại thành một cái khe của Hoài Thảo Thi rốt cuộc cũng mềm nhẹ khép chặt lại cùng nhau. Cặp mí mắt tiếp xúc lại như vậy, cũng làđộng tác tuyên cáo chấm dứt sự hoạt động của toàn bộ thân thể lúc nàocũng hoạt động như một cỗ máy móc lúc nào cũng thiêu đốt như những hằngtinh vĩnh hằng. Hai tay của cô nàng khẽ nắm lại phía trước ngực, kiêungạo mà lạnh nhạt khoanh tay lại, vẫn duy trì cái tư thế lãnh khốc mạnhmẽ này mà chậm rãi ngã xuống về phía sau.
Bốp một tiếng trầm đụcvang lên, Hoài Thảo Thi một đầu ngã xuống mặt đất, nằm thẳng người trênmặt đất của chiếc phi thuyền, khẽ run rẩy lên một chút.
Bốn phíanhất thời nổi lên một trận kinh hô không thể nào tin tưởng nổi cùng vớigầm lên phẫn nộ. Đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc ai nấy cũng đều dùng tốc độ nhanh nhất phóng vọt lại chỗ Hoài Thảo Thi. Một lúc sau đó, bọn họ có chút nghĩ mà sợ cộng với có chút không thể tin tưởng nổimà phát hiện ra, Công chúa Điện hạ cũng không chịu bất cứ tổn thương nào cả, chỉ là… đang ngủ mà thôi!
Đám quan viên Bộ Tình Báo Hoànggia Đế Quốc vô cùng khẩn trương mà cẩn thận hộ tống Công chúa Điện hạnghỉ ngơi. Một đám thì vội vàng mở ra khoang trị liệu cấp cứu trên phithuyền. Mà đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc còn ở lại trongkhoang thuyền thì lại là dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc. Từ trên mặt đại thể mà nói, bọn họ cũng không hiểu rõ ràng cái gã người Liên Bang này cùng với Công chúa Điện hạ đến tột cùng là chânchính có mối quan hệ gì. Từ mặt tiểu thể mà nói, bọn họ lại càng khôngbiết rõ ràng vì cái gì mà cái gã người Liên Bang này lại có thể nhìn raCông chúa Điện hạ lập tức sẽ ngã xuống như thế?
Hứa Nhạc khẽ cúiđầu, ánh mắt nhìn xuống dừng lại ở trên mấy khối thuốc nổ buộc chặt lênvai của mình, dừng ở trên mấy hệ thống xiềng xích hợp kim điện tử đangràng dưới chân mình, khóe môi chợt nổi lên một tia cười khổ.
Ởbên trong phiến biển dâu kia tiến hành trốn chết cùng với chém giếtnhiều ngày đến như thế, cơ hồ cũng không có lấy một chút thời gian nghỉngơi nào cả. Cho dù có là thân thể hoàn toàn làm bằng kim chúc chânchính đi chăng nữa, chỉ sợ cũng sớm đã bị hỏng mất rồi. Sau khi đã tiếnvào trong phi thuyền, Hoài Thảo Thi xác nhận đã được tạm thời an toàn,tinh thần một khi đã được thả lỏng, những sự mỏi mệt cùng với thương thế nhất thời giống như là nước lũ cuồn cuộn tuôn trào xuống, làm sao lạicó thể không ngã được đây?
Nếu như… Nếu như nàng ta còn thật sựkhông có ngã xuống, như vậy thì đối diện với một gã địch nhân khủng bốđến như vậy, Hứa Nhạc thật sự là đã đánh mất hết tất cả những hy vọng có thể trốn thoát… Cũng may… nàng ta chung quy là cũng đã ngã xuống.
Đế Quốc chính là một cái xã hội có giai tầng cực kỳ sâm nghiêm. Hoàng tộc, quý tộc, bình dân, dân đen, nô lên, năm giai tầng này luôn được phânchia ra một cách vô cùng rõ ràng. Ở trong thời đại Tinh vực vũ trụ mởmang rộng lớn đến như thế này vẫn còn duy trì chế độ Đế quyền, cái màHoàng thất Đế Quốc nương tựa chính là mức độ mạnh yếu trong việc giữ gìn trực tự vô cùng huyết tinh, áp bách từ trên xuống dưới theo từng giaitầng cấp bậc với nhau. Lịch sử của Đế Quốc trên thực tế chính là mộtdòng lịch sử tràn ngập sự phản kháng cùng với trấn áp tàn bạo. Dòng lịch sử máu chảy điên cuồng kia dần dần đem tầng lớp dân đen cùng với nô lệbiến thành duy nhất một cái giai tầng, một giai tầng thê thảm nhất trong xã hội.
Trong dòng lịch sử gần nhất này, cái giai tầng thê thảmnhất trong Tinh vực của Đế Quốc này đã biến thành đám người Liên Bang.Tuy nói rằng số lượng người Liên Bang bị bắt giữ đem tới trong lãnh thổTinh vực Đế Quốc cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà cái loại đối tượng mà ngay cảđám dân đen hoặc là nô lệ ở trên đường đều có thể phun nước miếng hoặclà ném trái cây thối này mà nói, cái đãi ngộ mà bọn họ nhận được cũngchỉ có thể hợp lại cùng với heo và chó mà so sánh với nhau mà thôi.
Đám người Liên Bang từ trước đến giờ cũng chỉ dùng để cho đám dân đen cùngvới nô lệ biến thành bia ngắm tốt nhất để phát tiết nổi cảm xúc bất mãncủa chính mình, chính là thứ lợi khí vô thượng dùng để ổn định xã hội Đế Quốc này mà thôi. Đám người Liên Bang chính là ngọn đèn sáng chỉ dẫncho người Đế Quốc đi theo con đường đúng đắn nhất. Cho nên người LiênBang liền hết sức tự nhiên biến thành một giai tầng tuyệt đối không thểnào có cơ hội thay đổi địa vị trong cái xã hội trật tự sâm nghiêm nàycủa Đế Quốc.
Bất luận là kẻ nào đi chăng nữa, bất luận là hắn cólà một đám dân đen đang không ngừng giãy dụa lăn lộn kiếm sống trong các khu ổ chuột, hay là đám nô lệ đang nay lưng ra làm việc bán mặt cho đất bán lưng cho trời trong các khu quặng mỏ vĩnh viễn không thể nhìn thấyánh mặt trời, cũng đều đã được bồi dưỡng ra một sự thù hận trong bảnnăng đối với đám người Liên Bang, một sự xúc động cuồng nhiệt tràn đầynhiệt huyết.
Có một số sự tồn tại không cần thiết quả thật cũng không tính là hợp lý, nhưng mà khẳng định là sẽ có những nhu cầu hợp lý.
Nếu như lúc nãy, trước khi Hoài Thảo Thi mê man, Hứa Nhạc không có từ trong miệng của cô nàng cố gắng lấy ra được câu dặn dò kia, như vậy hắn lúcnày ở trên chiếc phi thuyền ngụy trang của Bộ Tình Báo Hoàng gia ĐếQuốc, đãi ngộ mà hắn nhận được, khó có thể tưởng tượng được là thê thảmđến mức nào. Thật sự cũng có thể sẽ giống như là hai gã chuyên gia ĐếQuốc ở trên chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi kia vậy, đám quan viêncủa Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc khẳng định sẽ không ngại một phen biến hắn thành đối tượng thực nghiệm nào đó, không ngừng chậm rãi tiến hànhtra tấn cùng với gây sức ép, cho đến lúc toàn bộ làn da đều nứt tét ra,gan ruột cùng với tứ chi đứt ra thành từng khúc, thậm chí ngay cả mộthơi sức cuối cùng cũng không còn có thể lưu trữ lại được, đừng nói gì mà hình tượng của một vị anh hùng Liên Bang.
Cũng may là cái giaitầng đứng đầu trong trật tự sâm nghiêm của xã hội Đế Quốc này, vẫn luônluôn chính là Hoàng quyền, chính là cái giai tầng vĩnh viễn không thểnào khiêu chiến được. Một khi mà vị Công chúa Điện hạ kia đã mở lời phân phó, thì cái gã người Liên Bang kia có đê tiện đến thế nào đi chăng nữa cũng dều trong khoảng khắc xoay chuyển liền biến đổi trở thành một vịkhách nhân hoàn hảo được đối xử trọng hậu nhất trên đời. Mặc dù đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc kia có không cam lòng đến nhưthế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng cần phải làm hết sức mình. Bởi vì vịCông chúa Điện hạ kia mặc dù đang lâm vào trong ngủ say, thế nhưng cũngsẽ luôn luôn có một ngày nào đó tỉnh lại.
Chiếc phi thuyền nàychính là ngụy trang thành một chiếc phi thuyền buôn lậu tơ lụa. Khôngbiết nó sử dụng phương pháp gì, lại có thể thành công đột phá đươc tấtcả những vòng phong tỏa giăng đầy khắp tinh hệ của Hạm đội phản quân, ởbên trong một mãnh vũ trụ tối tăm yên tĩnh này từ từ đi xa. Nó đi theomột con đường buôn lậu an toàn cực kỳ tuyệt mật mà giới thương nhân buôn lậu tơ lụa cùng với các nhân viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốccùng dùng chung, khoảng cách với cái khỏa tinh cầu tràn ngập bất an cùng với tràn ngập rung chuyển kia càng ngày càng xa hơn.
Trong mấyngày của chuyến hành trình này, dùng các bữa ăn tiêu chuẩn của vũ trụ,ăn uống các loại mỹ vị tốt nhất, uống các loại cà phê cao cấp nhất củaĐế Quốc. Càng ngày càng có thể hiểu được rõ ràng hơn các câu nói bằngngôn ngữ Đế Quốc, đọc những quyển tiểu thuyết của Đế Quốc để giết thờigian, hoặc là dựa vào các quyển tiểu thuyết này bắt đầu đem những câunói, những thành ngữ của Đế Quốc khiến cho dần dần có thể dễ hiểu hơn,cho đến lúc toàn bộ trở thành hiểu rõ ràng… Đây chính là tất cả cuộcsống của Hứa Nhạc ở trên chiếc phi thuyền thương nhân cải trang nàytrong những ngày gần đây.
Nếu không phải là do những cái xiềngchân hợp kim trầm trọng gắn ở dưới mắt cá chân, thỉnh thoảng lại mộtphen khiến cho máy tươi chảy ra, nếu như những khối thuốc nổ xuyên quaphần xương trên bả vai của hắn thỉnh thoảng lại truyền đến những cảmgiác tê dại đau đớn, vậy thì hắn thật sự có thể rất hưởng thụ cái chuyến hành trình lâu dài này.
Ngoại trừ những chuyện này ra, hắn mãivẫn luôn trầm mặc mà bàng quan đối với những hành động của đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc. Hắn nhìn thấy đám quan viên Bộ Tình BáoHoàng gia này cùng với những chiếc phi thuyền Hạm đội của phản quân giảvờ liên lạc với nhau, hoặc là cùng với những đám lão đại của giới buônlậu Đế Quốc luôn ẩn bên trong bóng tối mà trò chuyện với nhau. Mộtchuyến hành trình nhìn qua tựa hồ như nguy hiểm nhưng trên thực tế lạinhẹ nhàng dễ dàng mà hộ tống Hoài Thảo Thi rời xa khỏi sự nguy hiểm,trong nội tâm không khỏi cảm thấy càng ngày càng khiếp sợ hơn.
Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, cái này cũng rất giống như là Cục HiếnChương Liên Bang vậy, nhưng mà nó cũng không có cơ cấu tình báo khủng bố của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang nằm tại Cục Hiến Chương, thếnhưng mà năng lực mà nó phô bày ra lại quá mức cường hãn.
Vô sốcác tin tức tình báo không ngừng được truyền về từ vô số các cơ sở ngầmbố trí ở khắp nơi, giống hệt như là những tin tức truyền tải về từ cáccon chíp vi mạch điện tử không nơi nào không có bên phía Liên bang. Nếunói là quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang nương dựa vào chínhlà năng lực tính toán siêu cường hãn của cỗ Máy vi tính Trung ương LiênBang cùng với những điểm thu thập tin tức không nơi nào là không có. Như vậy cái mà Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc của Hoàng thất Đế Quốc nươngdựa vào thì lại chính là… con người. Những con người không nơi nào không có, những con người nhiều như biển, đông như núi. Đại dương là một mảnh mênh mông rộng lớn, những núi cao rừng rậm của những con người.
Thời gian chuẩn Đế Quốc trôi qua được khoảng hơn mười một ngày, Hứa Nhạc lại một lần nữa bị những hình ảnh xuất hiện trên màn hình điều khiển củachiếc phi thuyền khiến cho khiếp sợ vô cùng.
Chính là hình ảnhcủa một chi Hạm đội phô thiên cái địa, che lấp ánh sáng mặt trời, cănbản không thể hình dung được số lượng chợt xuất hiện ở trong phiến Tinhvực vũ trụ phía trước.
Trên thực tế khi mà chi Hạm đội không biết do mấy trăm chiếc Chiến hạm Chiến thuyền của Đế Quốc tạo thành này độtnhiên xuất hiện ở trong cái thông đạo Tinh vực kia, toàn bộ vũ trụ nàygiống như là đều bị đám Chiến hạm dày dày đặc đặc này hoàn toàn thôn phệ đi hết. Những hình ảnh ký hiệu hoa dâm bụt màu đen đánh dấu phía trướcđầu chiếc Chiến hạm chỉ huy của chi Hạm đội này nhìn qua cực kỳ bắt mắt, khiến cho kẻ khác không lạnh mà phát run.
Chi Hạm đội Hoàng giaĐế Quốc thực lực vô cùng khủng bố kia rốt cuộc cũng đã ly khai khỏi căncứ vũ trụ của Thiên Kinh Tinh. Bọn họ cùng với chiếc phi thuyền ngụytrang của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc nhỏ bé kia bay sát người mà qua, phân ra mười chiếc Chiến hạm Chiến thuyền lưu lại để bảo hộ, toàn thểnhững Chiến hạm còn lại thì đều hướng về phía Cách Phản Tinh mà tiếncông tới.
Mấy ngày sau đó, trên màn hình điều khiển lại một lầnnữa xuất hiện những hình ảnh vũ trụ bố trí bốn phía xung quanh Cách Phản Tinh. Vô số những tràng nổ mạnh không một tiếng động cùng với hình ảnhnhư pháo hoa ở trong phiến vũ trụ này không ngừng thay nhau xuất hiệndày đặc, vô cùng hoa lệ.
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại mộtchút, nhìn vào hết thảy những hình ảnh xuất hiện kia, phát hiện ra đámquan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc cũng không hề có chút biểutình xúc động nào cả. Có lẽ trong lòng đám quan viên Đế Quốc cực độtrung thành đối với Hoàng thất Đế Quốc này, một hồi phản loạn của quýtộc này vốn dĩ là một trận chê cười đáng xấu hổ. Chỉ cần Hoàng đế Bệ hạcùng với Công chúa Điện hạ còn sống, như vậy cái đám nổi loạn phản độngkia sớm hay muộn gì cũng đều phải bị tiêu diệt thành từng mảnh nhỏ màthôi.
- Mày đang suy nghĩ cái gì đó?
Một cái thanh âm chợt vang lên phía sau lưng của Hứa Nhạc.
- Không có gì!
Hứa Nhạc liền theo bản năng mở miệng trả lời. Cái hắn trả lời chính là ngôn ngữ của Đế Quốc, nhưng mà hắn nhất thời ngay lập tức liền phản ứng trởlại. Người phía sau vừa mới hỏi hắn chính là bằng ngôn ngữ Liên Bang. Mà ở trên chiếc phi thuyền Chiến hạm này, người có thể dùng ngôn ngữ LiênBang cùng hắn trao đổi cũng chỉ có một người mà thôi.
Hắn quayđầu lại, nhìn về phía khuôn mặt vô cùng bình thường, nhưng lại không cóbất luận kẻ nào dám khinh thường của đối phương, khẽ mỉm cười nói:
- Tỉnh lại rồi à?
- Ừm!
Hoài Thảo Thi bưng lên một tách cà phê, đi đến bên cạnh người của Hứa Nhạc,nhìn thấy những hình ảnh ngập trời xuất hiện trên màn hình điều khiển,nói:
- Tựa hồ như cảm xúc của mày hình như có chút vấn đề thì phải?
- Cách Phản Tinh đã là một mảnh biển lửa, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người chết đây nữa? Vị Tổng đốc đại nhân kia không biết còn có thể sống sót hay không?
- Mới vừa nhận được tin tức không tốt cho lắm. Tổng đốc Kha Bảo Trữ hiện tại đã hy sinh, vì quốc vong thân rồi!
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát sau đó mới nói:
- Tôi chợt nghĩ đến cái gã quan nhân sĩ quan đã tiến hành bao vây chúngta ở trong phiến rừng dâu ngày hôm đó. Tuy rằng tôi cũng không thể nàohoàn toàn nghe hiểu rõ ràng các người đã nói chuyện gì với nhau cả,nhưng mà ta vẫn vì hắn mà cảm thấy đáng tiếc. Đám quý tộc Đế Quốc cácngười tựa hồ là rất thích ra vẻ. Nhưng mà tôi lại nghĩ mãi cũng khônghiểu, ra vẻ cũng luôn dễ dàng khiến người ta chết đó.
- Tôi quả thật cũng không hiểu nổi. Cũng giống như là cái vị Tổng đốc Kha Bảo Trữ kia đã biết rõ ràng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại vì cái gì mà vì cô cùng với cái vị Phụ hoàng kia của cô tiếp tục kiên trìmãi như thế?
- Cái gã Tổng Thống của các người chính là một gãcon rối do các phiếu bầu đưa lên, mà ở trong này của chúng ta, Hoàng đếBệ hạ chính là Đế Quốc.
- Cái vấn đề này cũng chỉ thảo luận đến đây mà thôi.
Hứa Nhạc lại trầm mặc, đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
- Có thể nào giảng giải cho ta nghe một chút bố trí cấu thành của chi Hạm đội Đế Quốc vừa mới tiến đến Cách Phản Tinh bình định chiến loạn lầnnày được hay không?
Bên trong gian phòng kia cũng không phải chỉcó hai người bọn họ mà thôi. Đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc mãi vẫn luôn trầm mặc tiến hành công tác trong này, trên thực tế vẫnmãi luôn chăm chú lắng nghe những gì mà Công chúa Điện hạ cùng với gãngười Liên Bang kia trao đổi với nhau. Vì nhu cầu đặc điểm công việc của bọn họ, cho nên ngôn ngữ Liên Bang chính là khóa học bắt buộc. Cho nênnhững lời đối thoại giữa hai bên của hai người, bọn họ cũng đều nghe hết sức rõ ràng.
Nội dung đối thoại ban đầu đã khiến cho bọn họ vôcùng khiếp sợ. Vị Công chúa Điện hạ cao cao tại thượng của mình khôngngờ lại dùng loại ngữ khí bình đẳng như thế mà nói chuyện với một gãngười Liên Bang mà ngay cả dân đen, nô lệ cũng không thể so sánh đượcnhư thế. Mà cái câu nói kia cuối cùng của hắn, thì lại thật sự khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra một tia xúc động mãnh liệt, muốn ngay lập tức tiến lên giết chết Hứa Nhạc ngay tại chỗ.
Bố trí chiến lược củaHạm đội Đế Quốc, bất luận là các công năng bố trí đơn giản nhất của Hạmđội, hay là các giá trị gia tăng hỏa lực chi tiết nhất được trang bị bên trên mỗi một Chiến hạm, không hề nghi vấn chính là những tin tức thuộcloại tuyệt mật nhất của Đế Quốc. Cho dù là một số các quý tộc bìnhthường của Đế Quốc cũng đều không có tư các tiếp xúc đến những tin tứcthuộc quan trọng này, càng huống chi người đang đặt câu hỏi lại là mộtgã người Liên Bang như thế.
Trên phi thuyền nhất thời là một mảnh im lặng. Các quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc trong lòng nghĩđến Công chúa Điện hạ có lẽ sẽ giận dữ nổi trận lôi đình một trận. Hoặccó lẽ cùng lắm nằm ngoài dự kiến của tất cả bọn họ, thì sẽ không lêntiếng đáp lại chút nào. Nhưng mà câu nói kế tiếp của Hoài Thảo Thi không ngờ lại vượt qua khỏi tất cả sự nhận tri của bọn họ.
- Chi hạmđội đó gọi là Hạm đội Thiên Lôi, là chi Hạm đội Đệ nhất trực thuộc quyền quản lý của Hoàng thất. Chiếc Chiến hạm Chỉ huy Trùng Lôi là do haimươi mốt hệ thống động cơ khu trục hợp lại mà thành. Lớp hộ giáp bềngoài gia tăng gấp ba lần độ dày của các Chiến hạm bình thường.
Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó liền bắt đầu bình tĩnhmà tiến hành giảng thuật về các số liệu tình báo tuyệt đối là bí mật của bên phía Quân đội Đế Quốc. Tựa hồ như nàng ta đã hồn nhiên quên mất đirằng Hứa Nhạc chính là một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang.
Đámquan viên Đế Quốc bên trong toàn bộ phi thuyền này cũng đều choáng vángcả. Ngoại trừ thanh âm của Hoài Thảo Thi, còn lại cũng đều là một mảnhtĩnh mịch, thậm chí nếu như có một con mèo con đi ngang qua cũng đều cóthể nghe được tiếng bước chân như sấm giật của nó nữa.
Cũng chỉcó mỗi mình Hứa Nhạc là chú ý tới bên trong đôi mắt của Hoài Thảo Thichợt hiện ra một tia quang mang nhàn nhạt, mà cũng chỉ có mỗi mình hắnlà hiểu được vì cái gì mà Hoài Thảo Thi lại dám đối với chính mình giảng giải mấy cái số liệu này.
- Những cái mà mày hỏi này cũng không phải là số liệu quan trọng gì cả đối với chúng tao.
Hoài Thảo Thi nói xong bố trí cấu tạo của chi Hạm đội kia cho Hứa Nhạc xong, thoáng cúi đầu mỉm cười nhìn về phía Hứa Nhạc, vẻ mặt thong dong bìnhtĩnh tự tin.
- Bên trong các căn cứ vũ trụ bố trí xung quanh tinh cầu Thiên Kinh Tinh thật sự là trang bị các loại vũ khí laser hay sao?Bên kia chúng ta cứ một mực dự đoán điều này.
Hứa Nhạc cũng không một chút khách khí, tiếp tục mở miệng hỏi.
- Điều này thì chờ đến khi bọn mày có bản lĩnh đánh tới đây, tự nhiên liền sẽ biết được!
Hoài Thảo Thi đem hai tay chắp lại sau lưng, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói:
- Chẳng qua ta có thể cấp cho mày biết được một số giá trị hỏa lực đạikhái cũng không sao. Dựa theo các năng lực phòng ngự của các chi Hạm đội bên kia của các người mà tính, hẳn là có thể chống đỡ được hỏa lựcchúng ta khoảng mười bảy giây đồng hồ đó.
- Vậy thì Robot LangNha thì sao? Bốn mươi bảy hệ thống động cơ mini hình cầu bố trí tại cáckhớp nối động cơ kia, tuy rằng có thể tránh đi được hiện tượng quấynhiễu tín hiệu điện từ hỗn loạn không thể khống chế trong hệ thống độngcơ, nhưng mà làm thế nào lại có thể tiến hành đồng bộ với nhau được chứ?
Bên trong chiếc phi thuyền buôn lậu im lặng không ngừng hướng về phía tinhcầu Thiên Kinh Tinh mà chạy đi, bên trong khoang thuyền cực kỳ im lặngkhông ngừng vang lên thanh âm trò chuyện của hai con người tuổi trẻ bềngoài cực kỳ bình thường, thế nhưng trên thực tế trong bản tính so vớibất cứ người nào khác cũng đều kiêu ngạo tự tin hơn rất nhiều.
Một tràng nói chuyện này đã giằng co không biết bao nhiêu lâu rồi, chủ đềcũng thay đổi qua không biết bao nhiêu thứ. từ những bố trí chiến lượccủa Quân đội Đế Quốc, đến những phong cảnh nhân tình của Thiên KinhTinh, đến những loại thức ăn, món uống dân gian nổi danh nhất của ĐếQuốc. Những câu hỏi đặt ra trực tiếp nhất, liền có được những đáp án trả lời trực tiếp nhất. Mà mỗi một câu hỏi, mỗi một câu trả lời đưa ra cũng đều khiến cho đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đang công tác bên trong khoang điều khiển mang đến những sự rung động cũng là trựctiếp nhất.
Hai bên một hỏi một đáp, cũng không thèm để ý đến bêntrong không khí chợt nổi lên những tràng áp lực giống hệt như là đaokiếm lạnh lẽo vậy.
Ở trong quá trình trốn chạy trong phiến rừngdâu mênh mông kia, Hứa Nhạc cùng với Hoài Thảo Thi đã từng thảo luận với nhau rất nhiều lần. Hiện tại cũng chỉ là một phen đen tràng thảo luậnkia tiến hành sâu sắc hơn một chút mà thôi.
Mày nói mày muốn bỏ trốn, kỳ thật đó chính là tự mình muốn tìm khổ mà thôi.
Hoài Thảo Thi biết Hứa Nhạc khẳng định là muốn chạy trốn. Hơn nữa còn biếtHứa Nhạc sau khi biết những tin tức tình báo này, mà chạy trốn ra khỏiĐế Quốc sẽ tạo thành những nguy hại lớn đến như thế nào của Đế Quốc. Thế nhưng mà nàng ta lại càng muốn nói cho Hứa Nhạc biết. Bởi vì nàng tatin tưởng một cách chắc chắn rằng hắn không thể nào chạy trốn được.Ngược lại nếu hắn càng biết nhiều hơn nữa, càng muốn chạy trốn mà khôngthể chạy trốn nổi, vậy thì hắn sẽ càng thêm thống khổ hơn mà thôi.
Đây là một ván bài cực kỳ thú vị giữa Hoài Thảo Thi cùng với Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc lúc này giống hệt như là một gã nam tử đang tiếp nhận hình phạttreo cổ, đang chuẩn bị hành hình, đang bị treo ngược trên một cái giá.Ngay phần cổ của hắn lúc này đang bị treo một cái khối nặng bằng sắttheo kéo ngược hắn xuống dưới vậy. Mỗi một câu mà Hoài Thảo Thi nói rathêm, thì cái khối nặng bằng sắt kia cũng liền càng to lên một chút. Tomãi to mãi đến mức hơn mấy ngàn tấn, mấy vạn tấn, đến mấy ngàn vạn tấn,giống hệt như là một khối nước biển khổng lồ vậy.
- Kỳ thật cô cũng không có cần thiết phải cùng ta trao đổi với nhau mấy ngày hôm nay như thế.
Những chiếc Phi thuyền Chiến hạm Hoàng gia Đế Quốc giống hệt như những đầu ulinh bình thường tản ra. Từ phía xa xa mơ hồ xuất hiện một mảnh tinh vân mơ hồ. Hứa Nhạc cũng không biết nơi này có phải là mục tiêu cuối cùngcủa mình hay không. Sau khi chấm dứt xong buổi thảo luận này hôm nay với Hoài Thảo Thi, đối với lịch sử văn học của Đế Quốc có được một sự nhậntri khái quát ban đầu xong, hắn đột nhiên hướng về phía Hoài Thảo Thibên cạnh mình mở miệng nói một câu.
- Tao cũng chỉ là muốn đánh bạc một phen mà thôi.
Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại cặp mắt, nhìn về phía khỏa tinh vân chỉ lớn cỡ đầu ngón tay mà thôi, chậm rãi nói:
- Từ khi Liên Bang cùng với Đế Quốc khai chiến cho tới nay, những gã tùbinh Liên Bang giả bộ đầu hàng sau đó mưu đồ đào tẩu tổng cộng có haimươi bảy người cả thảy. Trong số bọn họ có rất nhiều người so với màycon giảo hoạt hơn rất nhiều, lợi hại hơn rất nhiều. Có những kẻ còn tàigiỏi hơn rất nhiều nữa. Nhưng mà cũng không có một người nào có thểthành công chạy ra được khỏi Thiên Kinh Tinh quá ba ngày cả.
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lúc, biết những gì nàng ta nói là có nguyên nhân gì.
Hoài Thảo Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía sau gáy của Hứa Nhạc một chút, bên trong đối mắt chợt hiện ra một tia tình tự chán ghét cực độ, giễucợt nói:
- Cũng giống như là chúng ta không có cách nào tiến vàoLiên Bang cả, các người cũng giống như vậy. Để một cái máy móc giống hệt như là một sợi xích chó ẩn sâu bên trong thân thể của chính mình, cũngkhông biết đám người Liên Bang các người là đang suy nghĩ cái gì nữa.
Hứa Nhạc cười cười không nói gì, cũng không có đem vấn đề con chíp vi mạchnhân thể cùng đối phương tiến hành một tràng tranh đấu kịch liệt, ngượclại chỉ nói:
- Đây cũng không phải là chuyện tình mà tôi có thể tiến hành lựa chọn hoặc là quyết định được.
- Tao cũng cảm thấy đồng tình cùng với các người.
Cặp mày Hoài Thảo Thi khẽ nhíu lại, nói:
- Cho nên tao thật sự không hiểu nổi, vì cái gì mà bản thân mày nhìn thất tử vong càng ngày càng tiến đến gần, mà còn có thể cười nói một cáchvui vẻ đến như thế. Tao không tin mày thật sự tự tin bản thân mình cóthể đào tẩu được như thế. Đương nhiên…
Cặp mày của nàng ta khẽ nhướng lên một chút, khẽ nheo mắt lại, nói:
- Tao thật sự chờ mong mày có thể mang đến cho tao một chút sự ngạc nhiên nào đó.
- Cái này chẳng lẽ chính là cái gọi cao thủ thì cảm thấy tịch mịch trong truyền thuyết hay sao chứ?
Hứa Nhạc khẽ gãi gãi đầu mấy cái, bả vai cảm giác có chút đau nhức, cặp mày cau lại, nói.
- Đại khái chính là như thế.
Hoài Thảo Thi chậm rãi trả lời.
Trong cái thời đại di chuyển vũ trụ bao la hùng vĩ hạo hàn như thế này, những chủ nghĩa anh hùng sử dụng thực lực siêu cường mà hành động cũng sớm đã bị thoái vị bên trong những trật tự máy móc lạnh như băng của thời hiện đại này. Ở dưới cái bối cảnh như thế này, bất luận kẻ nào có gan cảmkhái giống như là bị Công chúa Điện hạ đang đứng bên cạnh cửa sổ phithuyền như thế này, đại khái cũng sẽ bị đánh giá giống như là một kẻđiên hoặc là một người si ngốc, hay là ra vẻ giả vờ mà thôi. Nhưng màdòng lịch sử trôi qua dài đến như vậy, số lượng nhân loại lớn đến nhưthế, cuối cùng cũng đã không ngừng xuất hiện những gã tuyệt thế ngưunhân có tư cách nói lên những lời như thế này.
Ví dụ như là LýThất Phu, ví dụ như là cái gã đã bị Lý Thất Phu đánh cho đến mức răngrơi hết không còn, cũng giống như hắn, giống như Hoài Thảo Thi, giốngnhư Thi Thanh Hải…
- Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nàng, dùng loại ngữ khí nghiêm túc đến cùng cực nhất của mình mà trả lời.
Chiếc phi thuyền lặng yên đáp xuống một khỏa hành tinh cực kỳ khổng lồ. Mộtngười tiếp ứng mang theo một đoàn xe chống đạn quân dụng cao cấp có rèmche rời khỏi căn cứ quân sự bí mật Hoàng gia trên khỏa tinh cầu, ướcchừng chạy khoảng hơn bảy mươi km, sau đó tiến nhập vào trong một tòatrang viên đề phòng cực kỳ sâm nghiêm.
Hứa Nhạc lúc này cũng bịđội lên đầu một bộ mũ giáp tối đen, cũng không thể nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào cả. Thậm chí hắn cũng không nghe được bất cứ thanh âm nào. Tấtcả những cái này hoàn toàn đều là những suy luận xuất ra trong đầu hắnmà thôi. Trọng lực gia tăng đột ngột khi hạ cánh xuống, những cảm giáctốc độ mà thân thể cảm thụ được, những cảm giác thời gian trong đầu đođếm được… Hết thảy những cái này cũng chỉ đều là suy luận mà thôi.
Bàn chân cảm giác được bước lên một con đường đi lót bằng loại gạch nổi đặc thù, Hứa Nhạc bị đám người hộ tống đẩy phải lảo đảo đi nhanh về phíatrước. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
- Tôi còn một vấn đề rất quan trọng nữa muốn hỏi, chỉ là cái gì mà Bát Đạo chân khí gì đó, là cái gì vậy?
Hắn biết rõ ràng Hoài Thảo Thi lúc này khẳng định cũng không có rời khỏihắn quá xa. Nếu như nàng ta muốn rời đi, như vậy nhất định sẽ tự độngnói với mình mấy câu gì đó. Quả nhiên một lát sau hắn chợt nghe đượcthanh âm lạnh lùng mà bình tĩnh của đối phương:
- Trước khi mày chết, tự nhiên tao sẽ nói cho mày biết.
Hứa Nhạc cười cười, cũng không có tiếp tục nói thêm cái gì.
Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, nhìn theo cái bóng dángđang dần dần biến mất vào trong cái thông đạo trong lòng đất kia. Khôngbiết vì cái gì trong lòng nàng bất chợt cảm thấy có một chút suy nghĩquái dị nào đó. Cũng không phải là bởi vì cái tràng ván bài mà nàng tacho rằng chắc chắn sẽ chiến thắng này, mà là bởi vì một cái gì đó khácmà nàng không thể nào giải thích nổi.
Trong quá trình cưỡi chiếcphi thuyền Hồng Sắc Tường Vi phản hồi lại Tinh vực trung tâm của ĐếQuốc, Hoài Thảo Thi lại một lần nữa muốn tra xét bí mật lớn nhất của Hứa Nhạc, muốn tuyệt đối không tiếc bất cả hậu quả mà làm. Nhưng mà sau khi thu được đầy đủ các phân tính tình báo từ cấp dưới đưa lên, hắn lập tức thu hồi lại ý tưởng muốn chặt đứt cánh tay trái của người này. Bởi vìhắn tin tưởng vững chắc rằng, lấy tính tình nhìn qua rất chất phác, kỳthật lại là vô cùng kiên liệt của gã thanh niên này, một khi gặp phảiloại tình huống như thế, khẳng định là sẽ không một chút do dự lựa chọntự sát ngay lập tức.
Mà hiện tại Hoài Thảo Thi lại không nghĩmuốn để cho Hứa Nhạc chết quá sớm, chết quá nhanh. Mà hiện tại thế cụccủa Đế Quốc tuyệt đối không cho phép hắn được tự sát, mà chỉ có thể làbị tự sát. Bởi vì Hoàng thất Đế Quốc chung quy vẫn là muốn cấp cho đámquý tộc theo trường phái trung lập trong Đế Quốc này một lời giải thíchminh xác cùng với sự giao phó nhất định.
Trong một gian nhà tùtối tăm không một chút tiếng động, Hứa Nhạc lại không chút nào cảm thấylạ lẫm cả. Hắn đã từng ở bên trong cái hoàn cảnh cô độc giống hệt như tử vong thế này mà nhẫn nhịn suốt nửa năm trời. Cái nhà ngục tối Tổ Hồ Ly ở bên Liên Bang đã từng giống như là một căn nhà thứ hai của hắn vậy, cực kỳ thân thiết mà lại có chút khí tức tử vong nhàn nhạt. Chỉ có điều lúc đó hắn còn có lão già kia truyền đến các bộ phim cấp ba để cho hắn giải trí trong lúc buồn chán, mà hiện tại thì có cái gì nữa đâu? Chỉ có càng không ngừng một mực ngẫm nghĩ, một mực âm thầm tiến hành thử nghiệmcùng với nhẹ nhàng vuốt ve cái vòng tay bằng kim loại đang nằm trên cổtay trái của mình.
Cuộc sống trong nhà tù tăm tối này cũng khôngcó kéo dài lâu lắm. Mấy ngày sau hắn đã liền nghênh đón một quan tòa cao cấp cùng với cơ cấu xét xử của Đế Quốc, cùng với những cặp mắt trànngập những sự tàn nhẫn cùng với khinh bỉ của đám quân nhân sĩ quan tiếnhành xử quyết hắn. Hắn còn thật sự nghiêm túc lắng nghe những lời tuyênphán bằng ngôn ngữ Đế Quốc đến từ Thiên Kinh Tinh, Hứa Nhạc rốt cuộchiểu được chính mình ngày mai sẽ bị đem ra trước của Hoàng cung Đế Quốcchấp hành xử bắn công khai.
Hắn khẽ cau lại cặp mày có chút ngứangáy của mình, đưa tay lên gãi gãi mái tóc hơi chút bay rối trên đầu, cọ cọ phần cổ chân hơi tê tê nhức. Hệ thống trang bị khống chế điện từ gắn chặt trên xương bả vai của hắn cùng với hệ thống xiềng xích hợp kimnặng nề gắn trên mắt cá chân bởi vì cử động nên phát ra thanh âm đinhđinh loạn hưởng, có chút khiến cho kẻ khác phải tâm tình hỗn loạn.
- Cái sự tôn nghiêm mà cô đã từng hứa hẹn đâu rồi?
Hắn nhìn chằm chằm về phía một mảnh hắc ám bên ngoài cái nhà tù tối tăm, ngữ khí vô cùng nghiêm túc hỏi một câu.
- Không có tra tấn, không có lăng trí, không có bất cứ nhục hình gì cả,chết bởi vì một viên đạn kim loại từ một khẩu súng, đối với một gã quânnhân mà nói, chẳng lẽ đó không phải là một cái chết tôn nghiêm hay sao?
Hoài Thảo Thi xuất hiện bên ngoài cánh của của căn nhà tù tăm tối, hai tay chắp lại sau lưng lạnh lùng nói.
- Tôi không rõ vì cái gì mà các người phải làm ra nhiều hành động dư thừa như vậy, tiến hành mấy cái xét xử vô ích. Chẳng qua là những lời của Đế Quốc tôi cũng nghe được một chút. Các người hình như là nói tôi là conriêng của Lý Thất Phu phải không?
Hứa Nhạc giương mắt nhìn về phía Hoài Thảo Thi đứng ngoài cửa.
- Đối với những người Liên Bang bọn mày mà nói, dùng cái thân phận nhưvậy mà chết đi, chẳng lẽ không phải là một loại quang vinh hay sao?
- Đương nhiên là không phải rồi.
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói:
- Bản thân tôi có tên có họ, có cha có mẹ, có em gái, có thầy cô có bạn bè, tôi tuyệt đối không có loại ham muốn như thế đâu.
- Trước khi hành hình, tao sẽ nói cho mày biết về chuyện tình của Bát Đạo chân khí.
Nói xong những lời này, nàng ta tiếp tục dùng tư thế hai tay chắp lại sau lưng, im lặng xoat người chuẩn bị rời đi.
- Thật đáng tiếc, tôi không có cơ hội nghe được cái bí mật mà tôi muốn biết nhất a!
Hứa Nhạc nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng, khẽ nhếch miệng cười mộttiếng. Hai hàng răng trắng xóa ở trong bóng tối lại trở nên sáng ngờibắt mắt đến như thế.
Đồng tử trong mắt Hoài Thảo Thi nhất thời co rút lại, thân thể gào thét phá không phóng vọt tới. Một ngón tay thondài mạnh mẽ hướng về phía thân thể của Hứa Nhạc mà điểm xuống.
Nhưng mà ngay khi đầu ngón tay của nàng ta còn cách ngực của Hứa Nhạc cònkhoảng hơn mấy cm, cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí đang nở nụ cười rạng rỡ kia chợt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thẳng tắp mà ngã rạpxuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]