Giữa quang minh cùng với hắc ám luôn luôn tồn tại một cái giới tuyến rõràng mà không thể nào được phép vượt qua. Những hạt bụi màu đen tồn tạibên trong cái không gian màu trắng cũng không có cách nào tự biến mìnhthành một vật thể màu trắng cho được. Cho dù là cái hạt bụi kia vừa nhỏbé vừa nhạt nhòa đến mức không thể nào nhận ra nổi, cũng tất nhiên vẫncòn một chút tia màu đen nhỏ bé, hoặc là một chút màu đen đơn giản nàođó, không có cách nào có thể hoàn toàn biến thành màu trắng được.
Đỗ Thiếu Khanh, năm đó tài hoa hơn người, lạnh lùng kiêu ngạo, lãnh khốcthập phần của năm xưa, đều luôn luôn cho rằng là như vậy.
Chỉ làsau khi trải qua nhiều năm tốt nghiệp tại Học viện Quân sự I, ở bêntrong hệ thống Quân đội không ngừng giãy dụa chìm nổi đấu đá với các thế lực xung quanh, hắn đã cải biến rất nhiều rất nhiều về mặt tư tưởng.Hắn cũng hiểu được một bức tranh vẽ cảnh suối nước chảy từ trên đỉnh núi xuống, cho dù trắng trẻo thanh thúy thanh lệ tuyệt vời đến thế nào đichăng nữa, cũng cần phải có những loại thuốc màu thiên nhiên dơ bẩn đàora được từ trong những cái quặng mỏ hắc ám để mà tiến hành miêu tả. Vìtương lai của Liên Bang hoặc là bởi vì những ánh sáng huy hoàng trongtương lai, hắn cũng đành phải nguyện ý hy sinh đi một bộ phận nào đótrong nguyên tắc đạo đức làm người của chính mình.
Hơn nữa, khimà bên trong Liên Bang đột nhiên xuất hiện một cái trào lưu tư tưởng bíẩn khiến mà kẻ khác cảm thấy vôc ùng phấn chấn, cộng thêm một vị chínhtrị gia vĩ đại mà đáng tin cậy đứng ở đầu luồng trào lưu tư tưởng đó,trong lòng ông ta càng phát ra một loại tin tưởng khẳng định sự hy sinhcủa mình sau này chắc chắn sẽ nhận được sự hồi báo tốt đẹp. Vì thế ôngta đã đem toàn bộ tinh lực cùng với tâm huyết, dốc hết vào trong côngcuộc kiến thiết, xây dựng các chi bộ đội dưới quyền mình, từ bỏ hoàntoàn cái hạnh phúc gia đình thế tục, dưới sự áp chế mạnh mẽ của ChungSấu Hổ từ phía Tây Lâm, vẫn như cũ thống lĩnh chi quân đội thép Sư đoànThiết giáp 7, tiến tới làm cho toàn bộ Quân khu II cũng đều phải khắcsâu dấu vết của ông ta.
Mục tiêu của chi bộ đội thiết huyết này,đương nhiên chính là đám người Đế Quốc bên kia. Nhưng mà vì tương laicủa Liên bang, Đỗ Thiếu Khanh tuyệt đối sẽ không ngại vận dụng cái chibộ đội này vì vị đại nhân vật kia mà ủng hộ hết mình. Trên thực tế,trong mấy năm gần đây, Sư đoàn Thiết giáp 7 của ông ta cũng vẫn luôn một mực phối hợp với một số ban ngành Chính phủ tương quan nào đó, chấphành một ít kế hoạch bí ẩn không thể xuất hiện bên ngoài ánh sáng. Màcái gã quân nhân sĩ quan thuộc hạ trung thành nhất của hắn, Tây Môn Cẩn, chính là người liên lạc quan trọng, giúp Sư đoàn Thiết giáp 7 tiến hành phối hợp kế hoạch với các phương diện tương quan khác trong Chính phủ.
Chính là, giới hạn cuối cùng của những sự hy sinh này đến tột cùng là ở nơinào đây? Đến tột cùng là cần phải thiêu đốt đi bao nhiêu đóa hoa tàinăng tuyệt mỹ bên trong Liên Bang mới có thể đánh đối lấy cái quang mang thánh khiết tuyệt mỹ cuối cùng kia đây? Cần phải có bao nhiêu người vôtội chết đi, lót đường cho cái sự nghiệp vĩ đại kia đây? Chỉ là…
- Cái thủ đoạn này là thứ mà ta tuyệt đối không bao giờ chấp nhận!
Vẻ mặt của Đỗ Thiếu Khanh không một chút biểu tình, nhìn chằm chằm về phía Tây Môn Cẩn đang đứng ở trước bàn làm việc, ngữ điệu đặc biệt cực kỳbình tĩnh:
- Một hồi ám sát nhằm vào Chung Yên Hoa tại trang viên Mộc Cốc năm trước, cậu đã nó là động thái của bên phía đám người CụcĐặc Cần, cho nên ta cũng không có tiếp tục tra hỏi xuống nữa.
-Trên thực tế, cả ta và cậu cũng đều biết rõ ràng, Trần Ngân Xuyên từ sau khi tốt nghiệp tại Học viện Quân sự I xong, liền bí mật tiến vào LâmGia, chấp hành những nhiệm vụ bí mật của ban ngành tương quan trongChính phủ, cái nhiệm vụ xâm nhập sâu vào trong Thất Đại Gia Tộc LiênBang. Nếu như không có mệnh lệnh đặc biệt của ta hoặc là của chính cậu,hắn ta không có khả năng mạo hiểm chấp nhận nguy hiểm bị tiết lộ thânphận, khởi xướng lần hành động lần đó.
- Còn có lần này nữa…
Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc trong chốc lát, từ phía sau bàn làm việc chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói:
- Hắn cũng không nên cứ như vậy mà chết đi!
- Lần hành động này đã trải qua sự phê chuẩn trực tiếp của thượng cấp!
Tây Môn Cẩn cúi thấp đầu xuống một chút, thanh âm hơi chút khó khăn, cất lời giải thích:
- Nghị viên tiên sinh… không muốn để ngài tham dự vào những chuyện tìnhdơ bẩn như thế này, cho nên một phen đem kế hoạch cụ thể che giấu khôngbáo cho ngài biết.
- Thời điểm xác định kế hoạch lần cuối cùng, có phải là lần cậu rời khỏi tinh cầu 5460 lúc trước hay không?
Hai hàng lông mày kiếm của Đỗ Thiếu Khanh nhất thời nhướng lên, toát ra hàn ý lạnh lẽo bức người:
- Cậu đến tột cùng còn có phải là thuộc hạ của ta nữa hay không?
- Tôi vĩnh viễn cũng là thuộc hạ của Sư Đoàn trưởng!
Tây Môn Cẩn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lên, đứng thẳng thân người, lớn tiếng trả lời:
- Nhưng mà tôi thật tình càng không muốn để Sư Đoàn trưởng trực tiếp xử lý cái nan đề này!
- Nan đề à?
Đỗ Thiếu Khanh đột nhiên nở nụ cười khẻ tràn ngập vẻ chế giễu, bên trongnụ cười đó lại tràn ngập một loại sát ý mười phần nói không nên lời:
- Cái này cũng không phải là nan đề. Hắn ta cứ như vậy mà chết đi, giốngnhư là đang chính diện giáng một cái tát thật kêu vào giữa mặt ta. Cáitát này nói như vậy sẽ đau đớn đến tận ngày ta chết đi vẫn không thôi!
- Thời điểm cuối cùng hạ quyết tâm hành động chính là một ngày trước khi lão đầu hổ lên đường trở về Tây Lâm.
Thanh âm của Tây Môn Cẩn hơi chút khàn khàn, chậm rãi giải thích:
- Cái gã quân phiệt này căn bản không có khả năng từ bỏ đi những đặcquyền của thế gia, gia nhập vào trong trận doanh của chúng ta. Hơn nữalại vì muốn bảo vệ cho lợi ích của Chung Gia, Đại khu Tây Lâm căn bảnkhông có khả năng hoàn toàn trở thành một bộ phận của Liên Bang chúngta. Muốn chiến thắng được đám địch nhân Đế Quốc cùng hung cực ác kia,chúng ta nhất thiết cần phải diệt trừ hắn!
- Cái này cũng không phải là vấn đề thù riêng…
Hắn căn răng, nhìn về phía vị Sư Đoàn trưởng đang trầm tư trước mặt mình, ngữ khí chợt trở nên dồn dập hơn một chút, nói:
- Cái này cũng là vì Liên Bang mà thôi.
Bên trong cặp mắt vốn dĩ đã từng không có bất cứ cảm xúc gì cả của Đỗ Thiếu Khanh, lúc này đột nhiên lại chợt hiện lên một tia hoài niệm, cặp môitrắng bệch khẽ hé ra, chậm rãi nói:
- Vì Liên Bang… Cái này thậtsự là một câu nói vô cùng quen tai. Năm đó khi còn ở Học viện Quân sự I, hắn cũng rất thường xuyên nói đến câu nói này. Lúc ấy ta nghĩ thấy điều đó thật sự là hết sức vớ vẩn. Hắn chung quy nói thế nào cũng là một gãThổ Hoàng đế của Tây Lâm, có cái tư cách gì để mà làm nhơ bẩn đi cái câu nói tràn ngập nhiệt huyết như thế… Nhưng mà, hôm nay, hắn thật sự đã vì Liên Bang mà chết đi!
- Một khi đã là ngài chủ trì lần điều tra kỳ này, như vậy cũng sẽ không có ai biết rõ ràng sự thật phía sau chuyện tình này đâu.
Tây Môn Cẩn chú ý đến tâm tình của Sư Đoàn trưởng đột nhiên có chút khác thường, biểu tình hơi chút ảm đạm, nói:
- Tôi cũng không phải là bởi vì chính mình muốn thoát nạn nên nói nhưthế, chỉ là nếu như điều tra ra được tôi có quan hệ đến chuyện lần này,rất nhiều người liền sẽ hoài nghi đến ngài luôn.
Đối với tất cảcác quân nhân sĩ quan binh lính từ trên xuống dưới của Sư đoàn Thiếtgiáp 7 mà nói, đối tượng mà bọn họ trung thành chính là Liên Bang. Cònnhư muốn miêu tả xuống cụ thể trực tiếp cùng với kiên định nhất, thìchính là vì trung thành với vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Thanh này. Ngaycả bản thân Tây Môn Cẩn, luôn thay một số đại nhân vật bên trong banngành Chính phủ làm việc, che giấu Đỗ Thiếu Khanh rất nhiều sự tình này, kỳ thật vẫn luôn như trước cuồng nhiệt sùng bái ông ta, cũng đều vì ông ta mà làm hết thảy mọi chuyện. Trong đầu hắn luôn luôn có một cảnhtượng vĩ đại, ở bên trong Liên Bang tạo thành một vũ trụ thống nhất rộng lướn trong sáng, dưới sự dẫn dắt của Sư Đoàn trưởng, hướng về phíanhững nơi sâu nhất bên trong vũ trụ mà xuất phát, đánh hạ ra một mảnhTinh vực vô cùng vĩ đại…
- Ta cũng không định một phen đem chuyện tình này đưa ra ngoài ánh sáng, bởi vì chuyện tình này liên lụy đến rất nhiều nhân vật phía sao. Một khi chân tướng sự việc bị đưa ra ngoài ánh sáng, bên phía Tây Lâm tất nhiên là sẽ đại loạn, trận nội chiến đầutiên của Liên Bang cũng có lẽ sẽ vì chuyện này mà bộc phát. Đến lúc đó,ngay bên trong Liên Bang cũng sẽ là một mảnh hỗn loạn, nói gì đến chuyện chiến thắng Đế Quốc cơ chứ?
Đỗ Thiếu Khanh lạnh giọng nói:
- Ta cũng không phải là một người có đạo đức toàn vẹn gì cả. Bất luận làNghị viên tiên sinh hay là cậu cũng vậy, cũng đều muốn thay ta đeo mộtcặp găng tay không đồng bộ này. Nhưng mà bàn tay đã bị đen rồi, làm cách nào cũng không thể rửa cho sạch sẽ được.
- Đỗ mỗ ta một ngườicũng không cách nào đảm nhận nổi cái trách nhiệm là người dẫn phát nênnội chiến bên trong Liên Bang, cũng càng không phải là một gã thanh niên trẻ tuổi bởi vì một cái sự tình nào đó khiến cho lương tâm dày vào màđêm đêm trằn trọc không thể ngủ được. Ta cũng lại càng không thích conngười Chung lão hổ kia. Cho nên nhìn qua, ta cũng không có bất cứ lý dogì để mà tiếp tục kéo dài cuộc điều tra này nữa.
Đỗ Thiếu Khanhchậm rãi mở cái ngăn kéo của bàn làm việc ra, sau đó hướng về phía trước bàn làm việc mà đi đến. Ngoài cửa sổ thanh âm mưa rơi tí tách khôngngừng, bên trong phòng ánh sáng có chút mờ tỏ. Bộ quân phục thẳng thớmmột màu trơn nhẵn theo những bước chân của ông ta mà dần dần thay đổimàu sắc.
- Thế nhưng hắn cũng không nên cứ như vậy mà chết đi.
Trên khuôn mặt đã từng là một mảnh băng lãnh đến mức trắng sạch của Đỗ Thiếu Khanh chợt biến thành một tia đỏ ửng quái dị. Hắn giương mắt nhìn chằmchằm về phía Tây Môn Cẩn đang đứng trước mặt mình, hơi chút trầm thấpgầm rú nói:
- Hắn là một gã quân nhân sĩ quan của Liên Bang, làmột gã quân nhân sĩ quan chân chính vĩ đại! Hắn ta nên chết ở trên chiến trường chân chính, hoặc cũng có thể là để hắn chết bên trong một hồinội chiến rầm rầm liệt liệt của Liên Bang. Hắn hoàn toàn không nên bởivì những cái lỗi mà hắn hoàn toàn không hề phạm tới, mà lại chết bởi vìmột viên đạn của đám chiến hữu tử sau lưng bắn tơi như thế!
Mộttiếng lên đạn thanh thúy chợt vang lên trong gian phòng, Đỗ Thiếu Khanhgiơ lên khẩu súng tùy thân của hắn, chỉ thẳng vào mi tâm của Tây MônCẩn, thập phần hàn ý, nói:
- Hôm nay ta giết cậu trước, xem nhưvẫn còn thiếu hắn một cái mạng. Ngay sau, sau khi đã bắt sống Hoàng đếcủa Đế Quốc, ta sẽ đem cái mạng của ta trả lại cho hắn. Đến lúc đó, tavà cậu sẽ gặp lại ở dưới địa ngục!
Ở sâu bên trong ngăn kéo củabàn làm việc chỗ hắn ngồi, cái bức ánh cũ xưa kia đang im lìm lẳng lặngnằm nơi đó, mặt úp xuống dưới, phía trên chỉ là một mảnh ố vàng loanglỗ.
Sắc mặt của Tây Môn Cẩn bên dưới cái nòng súng màu đen lạnhnhư băng kia có vẻ hơi chút tái nhợt. Nhưng mà hắn vẫn không một chút cử động nào cả, thân thể vẫn như trước đứng thẳng không một chút nhúcnhích, cũng không có bất cứ động tác trốn tránh nào cả, chỉ là hô hấpbất chợt trở nên dồn dập hơn một chút mà thôi.
Liền đúng vào lúc này, bất chợt có thanh âm đập cửa vang lên ngoài cửa phòng.
Cốc, cốc, cốc, cốc!
Thanh âm vang lên cực kỳ ổn định!
Cánh tay phải vô cùng ổn định của Đỗ Thiếu Khanh bất chợt khẽ cứng ngắc lạimột chút. Bên trong tòa kiến trúc này toàn bộ cũng đều là binh línhthuộc hạ của hắn, là ai mà có thể lặng lẽ không một tiếng động, vào mộtngày mưa gió như thế này mà đi vào trước cửa phòng của mình không aithông báo cho hắn biết cơ chứ?
Người bên ngoài cửa căn bản khôngcó đợi cho người bên trong cánh cửa này kịp làm ra bất cứ phản ứng gì,vô cùng tự nhiên mà bình thản, đơn giản đẩy cửa bước vào. Thân hình hơihơi béo được bao bọc bên trong một kiện áo mưa toàn thân. Động tác đóngcửa của người này nhìn qua cũng có vẻ như là cố găng hết sức mới làmđược.
Người này chậm rãi gỡ xuống bộ áo mưa toàn thân đã là mộtmảnh ẩm ướt, ném thẳng xuống dưới mặt đất, lại gỡ xuống chiếc mũ trênđầu, bởi vì bị nước mưa thấm vào biến thành một mảnh loang lỗ, giắt lêntrên cái giá treo mũ ngay bên cạnh cửa phòng, nhẹ nhàng đưa tay vuốtvuốt lại mái tóc, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía hai người đang đứngtrước bàn làm việc, nở nụ cười niềm nở nói:
- Bình thường ngườita vẫn nói mưa thu liền sẽ rất lạnh, nhưng mà hiện tại rõ ràng vẫn đanglà mùa hè mà, mắc mưa một trận không ngờ lại lạnh đến đáng sợ như thế.Thật sự là cái thời tiết quỷ quái mà.
Đỗ Thiếu Khanh lúc này vẫnnhư trước tay cầm khẩu súng, chỉa thẳng vào giữa mi tâm của Tây Môn Cẩn. Chỉ là bởi vì cái vị khách không mời mà đến này đột nhiên đi vào, khiến cho ông ta không có khu động cò súng. Nhưng mà cánh tay phải hơi khẽcứng lại của ông ta vẫn như cũ giơ thẳng về phía trước, cũng không hề có dấu hiệu sẽ buông tay xuống.
Gỡ xuống cái mũ ẩm ướt trên đầu,liền lộ ra một mái tóc hoa râm. Cái vị lão nhân tiến vào văn phòng củaĐỗ Thiếu Khanh mà giống hệt như là đi về nhà này, tựa hồ như không hềnhìn thấy cái cục diện vô cùng khẩn trương ở trong này, cũng càng như là không hề nhìn thấy cái khẩu súng lục đang giơ thẳng giữa không trungkia vậy.
Ông ta nhìn về phía Đỗ Thiếu Khanh, mang theo một tia ngữ khí khuyên giải, nói:
- Có thể có được một gã thuộc hạ, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng suy nghĩ cho mình, đối mặt với họng súng của cậu mà cũng không thèm chớpmắt lấy một cái như vậy, đủ để chứng minh năng lực quản lý của cậu rồi.Làm sao không phải là một sự may mắn của cậu cơ chứ? Một gã thuộc hạ như thế, cậu nên hảo hảo quý trọng một chút, cũng không nên bởi vì một lúcxúc động nhất thời cùng với buồn bực là lạnh lùng giết chết đi. Bằngkhông trong tương lai cậu nhất định cũng sẽ giống như hiện tại vậy, buồn bả cùng với ảm đạm khi nhớ về chuyện xưa đó.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Khanh thoáng cụp xuống một chút, thế nhưng lại vẫn không có bỏ cánh tay đang chỉa khẩu súng kia xuống.
Vị lão nhân mái tóc hoa râm kia căn bản cũng không thèm để ý đến thái độ của Đỗ Thiếu Khanh, chỉ là bình tĩnh nói:
- Họp đi! Tuy rằng ta thật sự không muốn tiếp nhận cái lần công tác nàychút nào, nhưng mà một khi Tổng Thống tiên sinh đã để ta xử lý tất cảcác sự vụ cụ thể của lần điều tra này, vậy thì ta cuối cùng cũng cầnphải quan tâm một chút mới tốt.
Cặp mày kiếm lạnh lùng của ĐỗThiếu Khanh khẽ run rẩy một chút, gân xanh chợt ẩn chợt hiện, rốt cuộccũng buông xuống khẩu súng lục trong tay mình, dùng một loại ngữ khínặng nề, nói:
- Vâng, thưa Phó Tổng thống tiên sinh!
Ngaysau đó, Phó Tổng thống Liên Bang, Bái Luân tiên sinh, triệu tập hội nghị liên tịch đầu tiên của tiểu tổ liên hợp điều tra về sự kiện phi thuyềnCổ Chung Hào bị tập kích bất ngờ. Bởi vì đây là do triệu tập hội nghịlâm thời, cho nên Cục trưởng Cục Điều Tra Liên Bang cùng với hai vị cấptrên của hai ban ngành tương quan khác, cũng không thể nào kịp lúc đếntham dự hội nghị cả, cũng chỉ đành phải sau này nhận về bản ghi chép vắn tắt của hội nghị mà thôi.
Những người tham gia vào hội nghị liên tịch này thật sự rất ít, cũng không có mấy người có thể tưởng tượng ranổi, buổi hội nghị đầu tiên của tiểu tổ điều tra liên hợp này, trên thực tế lại biến thành một lần tụ hội của nhóm thủ phạm chính trong lần âmmưu ám sát lần này. Đây là một cái sự thật vớ vẩn mà khiến cho ngườikhác phải cảm thấy vô cùng rét lạnh!
- Hiệp hội này đã rất nhiều năm qua không có tụ hội qua lần nào.
Phó Tổng thống Bái Luân đang ngồi trên chiếc ghế chủ trì ở chính giữa, cảm khái nói:
- Chẳng qua là ta cũng không cảm thấy thích thú chút nào đối với loại tụhội như thế này. Bởi vì chỉ cần tưởng tượng đến bên phía Cục Hiến Chương bất cứ lúc nào cũng có thể biết được từng câu từng chữ mà chúng ta nóira, ta liền cảm thấy tâm tình mình có chút bất an.
Bên trong một góc khá tối tăm của căn phòng cũng không tính là sáng sủa, có một thanh âm nhàn nhạt vang lên:
- Mặc dù trước đó Thôi Tụ Đông cũng đã từng phát ra lời cảnh báo chochúng ta, nhưng mà chúng ta cũng không hề dự trù đến tình huống ngoài ýmuốn phát sinh từ cái tên gia hỏa Hứa Nhạc này. Tôi thật sự vô cùngkhiếp sợ. Không ngờ cấp bậc quyền hạn Hiến Chương của cái tên gia hỏanày thật sự còn vượt qua cả Thôi Tụ Đông nữa, lại có thể yêu cầu cho cỗMáy vi tính Trung ương Hiến Chương kia một lần nữa tiếp tục tiến hànhđiều tra.
Phó Tổng thống Bái Luân khẽ cúi người về phía trước một chút, áng sáng của cái đèn nguyên thủy ở chính giữa gian phòng lặng lẽchiếu rọi lên trên khuôn mặt già nua của ông ta, mang theo ngữ khí trầmtrọng nói:
- Cho dù Hứa Nhạc có được quyền hạn thuộc danh sáchcấp bậc I đi chăng nữa, nhưng mà căn cứ vào quyền hạn bảo hộ tự do cánhân của công dân, hắn cũng không có khả năng tiếp xúc đến một số nộidung đặc biệt nào đó. Hắn đến tột cùng làm làm thế nào có thể vượt quađược cái điều lệ này đây chứ?
- Thôi Tụ Đông trước lúc bị tướcđoạt chức vụ trong Cục Hiến Chương cũng từng có ý đồ điều tra, tìm hiểunguyên nhân, thế nhưng lại cũng không có khả năng điều tra ra được. Mặtkhác, căn cứ vào tin tức truyền đến từ bộ phận thẩm vấn, hắn chuẩn bị tự sát!
Bên trong căn phòng u ám trở nên một mảnh trầm mặc, tĩnhlặng. Một gã nam nhân đang là Quyền Cục trưởng Cục Hiến Chương LiênBang, sắp sửa trở thành Cục trưởng chính thức, trở thành một nhân vậtgần như có quyền hạn tối thượng, thời điểm đối diện với công tác thẩmvấn, không ngờ lại không tiếc hết thảy, chấp nhận cái chết. Tất cả mọingười có mặt ở đây đều cảm thấy vô cùng rung động.
- Ta đối vớichuyện này đã tỏ vẻ phản đối mãnh liệt. Địa vị của hắn bên trong CụcHiến Chương, đối với những kế hoạch sau này của chúng ta mà nói, chínhlà phi thường quan trọng. Tuy rằng ta vô cùng tán thưởng dũng khí khôngsợ chết của hắn, nhưng mà đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất đểgiải quyết vấn đề.
- Xem ra, cái cú điện thoại của Hứa Nhạc từbên phía Tinh vân Vãn Hạt gọi trở về kia, xác thực đối với sự nghiệp của chúng ta tạo thành những thương tổn cực lớn a!
Vẻ mặt Phó Tổng thống Bái Luân không một chút biểu tình, nói:
- Chẳng qua, cũng may là cái tên tiểu tử này rốt cuộc cũng còn ở bên kia chưa có quay về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]