Chương trước
Chương sau
Cái hình ảnh cuối cùng mà tất cả mọi người bên trong đại sảnh chỉ huycủa Liên Bang nhìn thấy, chính là những hình ảnh mà chiếc phi thuyền Bacánh hạm Cục Hiến Chương kia quay chụp truyền về. Trong cái hình ảnhcuối cùng đó, chiếc Chiến hạm chỉ huy của đám người Đế Quốc sau mộttràng nổ mạnh vô cùng mãnh liệt, đã hóa thành một tràng khói lửa chóimắt vô cùng bên trong khu vực không gian vũ trụ rộng lớn. Sau đó ngay cả chiếc phi thuyền Ba chiến hạm cũng hoàn toàn biến mất bên trong vũ trụmênh mông kia.

Sau khi xác nhận rõ ràng thủ phạm tiến hành tậpkích phi thuyền Cổ Chung Hào, cái gã Tướng quân Đồ Tể Quận vương Tạp Đốn nổi tiếng của Đế Quốc kia đã tử vong, khiến cho rất nhiều người củathượng tầng Liên Bang cảm thấy vô cùng hưng phấn cùng với kích động.Nhưng mà Hứa Nhạc sau đó lại hoàn toàn biệt vô âm tính, khai khiến chocái tâm trạng sung sướng vì trả được thù kia cũng bị giảm xuống đến điểm thấp nhất.

Ngay buổi tối cùng ngày hôm đó, tất cả các Kênh tintức của các Đài truyền hình trong Liên Bang cũng đều nhận được mệnh lệnh từ phía Chính phủ, phát ra một bản tin buồn. Màn hình bản tin cũng được chuyển thành hai màu đen trắng, tất cả các tiết mục quảng cáo, cácChương trình giải trí toàn bộ đình chỉ. Những người dẫn Chương trìnhdùng thanh âm kịch liệt đau đớn mà vô cùng phẫn nộ, hướng hàng tỷ tỷcông dân của Liên Bang, đưa ra tin tức chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bịtập kích. Đồng thời cũng công bố, một chi bộ đội đặc biệt được Quân độiLiên Bang phái đi, đã thành công đánh bại hoàn toàn chi Hạm đội Đế Quốchèn hạ vô sỉ kia.

Bên trong kênh tin tức, xen lẫn với những hồichia buồn kia, là những hình ảnh lưu trữ về cuộc đời của vị Tư lệnh Quân khu Tây Lâm, Chung Sấu Hổ. Chính phủ Liên Bang dốc hết tâm trí mà tuyên dương những chiến công, những công tích to lớn trong hơn mười năm nay ở tại tiền tuyến Tây Lâm của vị lão đầu hổ này.

Những công dângiàu có mà đông đúc cùng với bình an tại Đại khu Thượng Lâm khiếp sợ,những công dân xa xôi cô đơn tại Đại khu Đông Lâm cũng khiếp sợ, toàn bộ xã hội Liên Bang cũng đều bao phủ bên trong một tầng mây đen sương mù u ám. Nếu không phải bên phía Chính phủ Liên Bang tuyên bố tin tức đãthành công báo thù, cái loại trình tự u ám mãnh liệt này rất có thể sẽtrực tiếp kích khởi thành một hồi bất an bên trong xã hội Liên Bang rồi.

Còn về phần… đám công dân tại Đại khu Tây Lâm, giống hệt như một đám cô nhi quật cường mạnh mẽ không ngừng bảo hộ biên cảnh của Liên Bang, lúc nàysớm đã lâm vào một hồi cảm xúc bi thương phẫn nộ trầm mặc đến cùng cực.

- Ánh trăng tháng ba treo cao đỉnh đầu, vườn rau dại của tiểu muội muộihàng xóm nở rộ. Ánh trăng tháng ba hạ xuống, vườn rau dại của tiểu muộimuội hàng xóm đã ăn sạch rồi. Ánh trăng tháng ba cũng không thấy nữa,tiểu muội muội cũng không thấy nữa. Ánh trăng tháng ba một lần nữa mọclên, tiểu muội muội hàng xóm khi nào thì sẽ trở về đây?

Tựa hồgiống hệt như cái tình tự phẫn nộ bất lực mà cái bài ca cao dân ca đượcsáng tác ra hơn mười năm trước đây biểu lộ ra kia, giống hệt như nhữnggì mà Chung Sấu Hổ ở bên trong quán ăn đã cảm khái nói với Hứa Nhạc nhưvậy, dân chúng Tây Lâm cũng đều bất an cùng với đau thương cho rằng bảnthân chính mình đều là những cô nhi của Liên bang, không ngừng lưu lạcbên trong vũ trụ, ở trong gió Tây lạnh lẽo mà đau thương ca xướng dânca.

Cũng không ai thèm để ý đến sự sống chết của người Tây Lâm,may mắn là bọn họ còn có Chung Gia, vẫn còn có vị lão đầu hổ không ai bì nổi, hơn mười mấy năm nay đã thay bọn họ xuất đầu. Nhưng mà hôm nay,cái vị lão đầu hổ hung mãnh mà lại vô cùng thân thiết kia, lại không hềcó bất cứ dự triệu gì, cứ như vậy mà chết đi!

Chỉ trong khoảnhkhắc, đám người Tây Lâm đã mất đi vị anh hùng của chính mình, vị lãnh tụ của chính mình, trong lúc nhất thời, bọn họ căn bản không thể nào chấpnhận nổi. Sau khi lần cuối cùng xác nhận lại cái chuyện tình bi thươngnày là sự thật không thể nào thay đổi nữa, vô số những gã quân nhân sĩquan cùng với binh lính của Tây Lâm đã phóng vọt tới bên ngoài gian nhàcổ tại khu vĩ tuyến số hai kia, ôm chặt vũ khí, ngồi chồm hổm trên mặtđất, dọc theo con đường lớn bên ngoài, ngồi đầy đến mấy km cực xa dọctheo con đường quốc lộ. Mặc dù không có bất luận kẻ nào tổ chức, mà bọnhọ chỉ là theo bản năng nghĩ muốn bảo vệ an toàn cho gia viên của vị Tưlệnh quá cố, ngăn cản không cho bất cứ ngoại nhân nào đến xâm phạm.

Càng có rất nhiều những công dân Tây Lâm mặt mũi đẫm lệ bắt đầu lên án mạnhmẽ sự lạnh lùng của Chính phủ Liên Bang cùng với sự vô năng bất lực củaHạm đội Liên Bang. Sau đó liên tưởng đến những quân nhân luân chiến củaLiên Bang, đã đổ mồ hôi cùng với máu tươi lưu lại tại Đại khu Tây Lâm.Sự liên tưởng này đến một cách vô cùng đột ngột, vô số những lý luận âmmưu gì đó bên dưới tấm màn đen bắt đầu len lén truyền lưu ra, truyền raliên miên bất tận.

Hiện tại chính là giai đoạn mở đầu của hồichiến tranh vũ trụ giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang, thế nhưng vị TổngChỉ Huy định sẵn của hồi chiến tranh này lại chết đi trong một tràng ámsát ngay tại Tây Lâm, đã tạo thành một hồi hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.Càng làm cho Chính phủ Liên Bang cảm thấy đau đầu sầu lo chính là, aicũng không thể nào biết trước được, đám quân nhân sĩ quan Tây Lâm thềsống thề chết cũng nguyện trung thành với Chung Gia kia, có thể nào bởivì chuyện này mà phát sinh ra một hồi bạo động trực tiếp mãnh liệt, sauđó lại đòi giành lấy độc lập hay không.

Chính phủ Liên Bang cầnnhất chính là phải mau chóng ổn định lại thế cục ở Tây Lâm, mà dưới tình huống khẩn trương trước mắt thế này, nhân vật có đủ lực ảnh hưởng đểtrấn an dân tâm tại Tây Lâm, hướng về đám quân nhân sĩ quan Tây Lâm bàyra thành ý của Chính phủ Liên Bang thật sự cũng không nhiều.

Vịlão nhân gia ở ven bờ hồ Phí Thành sau khi trải qua mấy giờ đồng hồ ngẫm nghĩ tự hỏi, đã uyển chuyển từ chối lời thỉnh cầu của Dinh thự TổngThống, nhờ ông ta đi đến tiền tuyến Tây Lâm ổn định thế cục.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kênh tin tức của Đài truyền hình Liên Bang đã phát ra một tin tức khẩn cấp, Tổng Thống tiên sinh của Liên Bang sẽ lập tứckhởi hành đi đến Đại khu Tây Lâm, đích thân chủ trì buổi lễ tang longtrọng của vợ chồng Chung Tư lệnh cùng với các quân nhân sĩ quan binhlính trên phi thuyền Cổ Chung Hào.

Tình tự quần chúng đang bấtổn, dân tâm không chừng, các đơn vị bộ đội tác chiến của Quân khu TâyLâm đang đứng ở bên trong tình trạng tuyệt đối đề phòng, thế nhưng lạirõ ràng vô cùng nguy hiểm như thế, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ lại làm raquyết định đi đến tiền tuyến Tây Lâm tiến hành trấn an mọi người, khônghề nghi vấn là đã thể hiện ra dũng khí cùng với quyết tâm hoàn toàn bấtđồng với những vị chính khách bình thường khác.

Mà ngay trước khi Tổng Thống tiên sinh khởi hành đi đến tiền tuyến Tây Lâm, còn có mộtchuyện tình quan trọng hơn nữa cần phải xử lý.

Ba giờ rưỡi rạng sáng ngày hôm đó, trong đại sảnh chỉ huy tác chiến trong lòng đất của Dinh thự Tổng Thống.

- Hạm đội Đế Quốc có thể tìm ra được khe hở bên trong mạng lưới theo dõicủa Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, hơn nữa lại còn có thể sử dụng ấn kýtín hiệu điện tử tuyệt mật của chúng ta để theo dõi phi thuyền Cổ ChungHào, chuyện này đã thuyết minh rất nhiều vấn đề rồi. Ba ngày trước, bênphía Bộ Quốc Phòng đã một phen đem toàn bộ các hệ thống tín hiệu điện tử quân dụng toàn bộ tiến hành mã hóa lại hoàn toàn rồi. Nhưng mà nếu nhưcái vấn đề này còn không được giải quyết tận gốc rễ, mấy cái thủ đoạn kỹ thuật này có thay đổi thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thanh âm của vị Tổng Tống Mạt Bố Nhĩ vẫn như cũ vô cùng hùng hậu hữu lực, chỉ là trên khuôn mặt ngăm đen gầy yếu của ông ta có vẻ có chút gầy yếucùng với mỏi mệt. Tuy rằng trước khi Chung Sấu Hổ rời đi khỏi Thủ ĐôTinh Quyển, trong buổi nói chuyện cuối cùng giữa hai người bọn họ cũngkhông có được kết quả thành công mỹ mãn. Nhưng mà nói thế nào đi chăngnữa thì Tổng Thống tiên sinh vẫn như cũ xem Chung Tư lệnh này là ngườiđồng đạo với mình.

Vị minh hữu cường hãn mạnh mẽ kia, lại tángthân bên trong một hồi pháo hoa vũ trụ mà không có bất cứ kẻ nào có thểtưởng tượng được kia. Cái loại đả kích mạnh mẽ này cùng với cục diện rối rắm của Tây Lâm ngay tiếp theo sau đó, khiến cho Tổng Thống tiên sinhcảm nhận được một loại áp lực vô cùng mạnh mẽ. Cũng may mắn chính là,vào lúc này, ông ta cũng không cần phải tiếp tục lo lắng bên trong LiênBang còn có gia tộc nào hoặc bất cứ chính khách Liên Bang nào có gan đinghi ngờ quyết định tiến công về phía Đế Quốc của chính mình nữa.

- Tôi cũng không cần biết những lời mà Trung Tá Hứa Nhạc chuyển về lúctrước kia là có chứng cớ rõ ràng gì hay không. Tôi cũng không muốn tiếptục đi gặng hỏi cậu ta nơi nhận được tin tức tình báo kia. Những biểuhiện vô cùng nổi trội xuất sắc của cậu ta ở trên chiến trường, cùng vớihành động anh dũng, mạo hiểm truy kích Hạm đội Đế Quốc lần này, hoàntoàn có thể chứng minh rõ ràng lòng trung thành cùng với sự yêu thươngnhiệt tình của cậu ta đối với Liên Bang.

Cặp mắt của Tổng ThốngMạt Bố Nhĩ giống hệt như mắt chim ưng lãnh lệ, quét nhìn một vòng tất cả mọi người bên trong gian đại sảnh. Từ vị Cố vấn An toàn Quốc gia, chođến Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, các thành viên của Hội nghị Liên tịch Thammưu Quân đội Liên Bang, các thành viên, Bộ trưởng quan trọng bên trongNội Các, các đại biểu Nghị Viên được đặc biệt mời đến… đảo qua trên mặttất cả mọi người ở đây, sau đó mới trầm giọng nói:

- Cậu ta nóirằng còn có một mầm mống của đám người Đế Quốc vẫn như cũ ở bên trongLiên Bang chúng ta. Như vậy, tôi yêu cầu tất cả các người phải tìm racho tôi!

- Căn cứ vào tin tức tình báo của Trung Tá Hứa Nhạctruyền về, Cục Điều Tra Liên Bang đã ngay lập tức tiến vào trong căn nhà giam quan sự kia rồi. Nhưng mà cũng không có phát hiện ra bất cứ mụctiêu nào cả.

Vị Cục trưởng Cục Điều Tra Liên Bang, toàn thân mặcmột bộ đồ chính trang màu đen vô cùng thẳng thớm nhìn chằm chằm TổngThống tiên sinh, vô cùng nghiêm túc trả lời:

- Chẳng qua là, căncứ vào quá trình điều tra ban đầu, xác thực là đã phát hiện ra một vàivấn đề đáng nghi vấn. Còn về phần cái gã hiềm nghi là mầm mống Đế Quốckia, hiện tại đến tột cùng là ở nơi nào, chúng ta cần phải nhờ sự hiệptrợ bên phía Cục Hiến Chương. Một khi Cục Hiến Chương đã một mực quansát theo dõi cái mầm mống này, nói như vậy hiện tại hẳn cũng có thể dễdàng xác định được hắn đang ở nơi nào.

Mục tiêu ý tứ trong nhữnglời nói này đã được thể hiện ra phi thường rõ ràng. Ánh mắt của đám đạinhân vật Liên Bang trong phòng này đều tập thể dừng lại trên một cái ghế bên cạnh cái bàn tròn chính giữa đại sảnh.

Trợ lý Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông, ở ba ngày trước đây đã bị lâm thời cắt bỏtoàn bộ những quyền hạn của ông ta. Đứng ngay phía sau lưng ông ta lúcnày chính là ba gã Đặc ông của Cục Đặc Cần, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộcùng với hoài nghi của đám đồng nghiệp trong đại sảnh đang tập trungchằm chằm về phía mình, ông ta cất tiếng giải thích một cách tối nghĩa:

- Tôi đã từng giải thích qua rồi, Cục Hiến Chương sở dĩ gỡ bỏ công tácđiều tra đối với đối tượng hoài nghi là mầm mống Đế Quốc kia, chính làvì tôi đã trực tiếp nhận được thư tín điện tử tuyệt mật đến từ phíaTrưởng văn phòng Bộ Quốc Phòng, nói rằng đối tượng tiếp nhận điều trachính là liên quan đến một nhiệm vụ đặc thù hạng nhất của bên phía Quânđội, cho nên tạm thời cần phải được miễn tiến hành điều tra.

Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh từ đầu đến giờ mãi vẫn trầm mặc không lên tiếng, lúc này rốt cuộc cũng mở miệng:

- Tôi chưa bao giờ phát ra loại thư hàm hay là điện tín loại này. Vì đểnâng cao trình độ an toàn thông tin lên cao nhất… Từ sau khi tiến hànhchuyên án Mạch Đức Lâm, Tổng Thống tiên sinh đã ra lệnh bãi bỏ các loạibiện pháp thông tin liên lạc tương quan không chút an toàn như thế này.

- Thai Cục trưởng vừa mới chính thức xác nhận, cái tên nghi ngờ mầm mốngkia đã bị mất tích, hoặc nói chính xác là tử vong. Còn đối với lời giảithích của ngài, chúng tôi không hoàn toàn tin tưởng. Cho nên, Thôi Trợlý, tôi nghĩ ngài cần phải tiếp nhận một hồi cách ly thẩm tra một khoảng thời gian dài. Còn về phía phương diện Văn phòng Bộ Quốc Phòng, cũngcần phải tiếp nhận thẩm tra.

Trâu Ứng Tinh nhẹ nhàng gật gật đầumấy cái, cũng không hề cố ý, đưa tay lên khẽ xoa nhẹ vẻ trầm trọng nặngnề trên mi tâm của chính mình.

- Hai tiếng đồng hồ sau, tôi sẽlên đường đi Tây Lâm. Tôi hy vọng trước khi chiếc phi thuyền đầu tiêncủa Hiến Chương đến được Lạc Nhật Châu, các công tác điều tra tương quan có thể đưa ra cho tôi kết luận rõ ràng cuối cùng.

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nghiêm túc nhìn mọi người, lạnh giọng nói:

- Những người đang ngồi ở đây ai nấy cũng đều là những lương đống củaLiên Bang cả. Nếu như giữa những người chúng ta xảy ra vấn đề gì đó, đối với Liên Bang mà nói, đó nhất định là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

- Sự tình này liên quan đến cả Cục Hiến Chương cùng với Bộ Quốc Phòng,Cục Điều Tra Liên Bang cũng không có năng lực một mình hoàn thành được.Cho nên tôi quyết định, sẽ do bên phía đơn vị bộ đội tác chiến của Quânđội tiến hành công tác điều tra. Và tiểu tổ điều tra này sẽ trực tiếphướng ta báo cáo. Về phần sự tình cụ thể, xin nhờ Bái Luân tiên sinhtiến hành xử lý.

- Phó Tổng thống Bái Luân có đầy đủ quyền lựcđối với bên trong Cục Hiến Chương tiến hành công tác thẩm tra chi tiết.Nhưng mà căn cứ theo Đệ Nhất Hiến Chương, bất cứ một cơ cấu nào củaChính phủ Liên Bang, nhất là bên Quân đội, nghiêm cấm việc chủ động canthiệp vào sự vụ của phạm trù Cục Hiến Chương.

Biểu tình của ThôiTụ Đông nhất thời biến đổi, bất chấp tình trạng của chính mình lúc này,lớn tiếng đưa ra lời phản đối đầu tiên.

- Tiểu tổ điều tra củaQuân đội cũng sẽ không can thiệp vào những sự vụ của phạm trù tương quan bên trong Cục Hiến Chương. Cái mà bọn họ cần phải điều tra, chính làbản thân cậu!

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không một chút khách sáo nói.

Sắc mặt Thôi Tụ Đông nhất thời kịch biết, ý đồ muốn Tổng Thống tiên sinhthu hồi lại mệnh lệnh. Cho dù là đến lúc bị ba gã Đặc công của Cục ĐặcCần mạnh mẽ lôi ra ngoài cửa phòng họp, cũng vẫn như cũ quay đầu lại,giãy dụa kịch liệt tỏ vẻ phản đối.

- Trung Tướng Đỗ Thiếu Khanh, sẽ là người phụ trách tiểu tổ điều tra lần này.

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ liếc mắt nhìn một vòng mọi người, ngữ khí thập phần trầm trọng, nói:

- Cái chết của Chung Tư lệnh, đã là chứng minh rõ ràng cho cái bản nănggây chiến tranh xâm lược của đám người Đế Quốc điên cuồng mất trí kia.Đối diện với những sự tình liên quan đến sự tồn vong của Liên Bang, cũng không có bất cứ ban ngành nào được phép đặt mình ra ngoài chuyện nàycả. Ngay cả Cục Hiến Chương cũng không thể!

Ánh mắt của đám đạinhân vật bên trong gian đại sảnh chỉ huy lại một lần nữa tập thể dời đi, nhìn lại về phía một bóng râm ở bên cạnh cái bàn tròn kia. Trung TướngĐỗ Thiếu Khanh, từ đầu đến giờ mãi vẫn trầm mặc ngồi ở một góc khuất,chậm rãi đứng lên. Bộ quân trang trên người vẫn như cũ thẳng thớm khôngcó một chút nếp nhăn, ông ta hướng về phía Tổng Thống tiên sinh tiếnhành một nghi thức kính chào theo đúng tiêu chuẩn của nghi thức Quân đội Liên Bang, trầm giọng nói:

- Nhất định không phụ sự tin cậy của Tổng Thống!

Đỗ Thiếu Khanh ở tiền tuyến Tây Lâm đã tích lũy chiến công lên đến chứcTrung Tướng, ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, ông ta tất nhiên sẽkhông có khả năng tiếp tục ngồi ở vị trí Sư Đoàn trưởng của Sư đoànThiết giáp 7 quá lâu nữa. Tuy rằng mọi người vẫn như cũ quen dùng ngữkhí kính sợ mà gọi ông ta một tiếng Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, nhưng mà ông ta ở tiền tuyến Tây Lâm triển lộ ra tài hoa quân sự vô cùng xuất sắc, xác thực cần phải có một cái sân khấu lớn hơn nữa để thể hiện khảnăng của mình.

Nhưng không một ai ngờ đến được, cái sân khấu lớn mới nhất của ông ta, không ngờ lại chính là do Tổng Thống tiên sinh tựmình phân nhiệm ông ta quản lý tiểu tổ điều tra Liên Bang, hơn nữa cáimà ông ta cần phải điều tra, chính là… sự bí ẩn trong cái chết của kẻđịch cả đời kia của ông ta.

Đám quân nhân sĩ quan binh lính võtrang hạng nặng dưới sự chỉ huy của ông ta, giống hệt như là đang tiếnhành một hồi tác chiến bao vây bình thường vậy, sạch sẽ lưu loát đem tất cả các đối tượng hiềm nghi tương quan của Cục Hiến Chương cùng với BộQuốc Phòng, từ trong nhà mời quay trở lại quân doanh, không thèm để ýđến sự phản kháng kịch liệt của các gã luật sư, dùng hết mọi thủ đoạn,mưu kế, tận hết khả năng kéo dài kỳ hạn điều tra của mình, đem công tácđiều tra xâm nhập dần dần chi tiết hơn…

Trong lúc đó, thì ĐỗThiếu Khanh lại là đang ngồi trầm mặc ở trước bàn công tác của chínhmình. Trên bàn còn có một cái bức ảnh nhìn qua đã vô cùng cũ xưa ố vàng. Trước bàn là một cai hộp đàn vi ô lông. Cái hộp đàn này cũng không cómở ra, không có bất cứ âm thanh nào phát ra cả.

Sau khi trầm mặcmột khoảng thời gian khá dài, ông ta cầm điện thoại lên, bấm một dãy sốđiện thoại, ngữ điệu có chút quái dị cùng với lạnh lùng:

- Một phen bắt giữ Tây Môn Cẩn về đây cho tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.